Thiên Huyền Địa Hoàng - Chương 88.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Thiên Huyền Địa Hoàng


Chương 88.


Chương 88: Thu dọn tàn cục.

Tôi thấy nó thông qua quảng cáo smartphone trên ti vi thì nhiều, thỉnh thoảng được lão bố dắt ra ngoài đường tản bộ, lâu lâu tới các khu trung tâm dạo mát thấy người ta cắm đầu sử dụng. Nhưng chân chính chạm vào lại chưa từng thể nghiệm, lão bố chỉ dùng cái Nokia 105 giá khoảng một trăm đồng (khoảng 300 trăm nghìn vnđ), thường xuyên chân tay run rẩy lơ đãng rơi lên rơi xuống ti tỉ lần vẫn nghe gọi bình thường. Tôi cũng chưa từng mở miệng yêu cầu ông ấy mua cho bất cứ thứ gì, hơn nữa cũng chẳng có bạn bè để liên lạc, cho nên, ở khoảng cách gần thế này, có chút hấp dẫn khó nói.

-Xem tin này trước.

Cho nên tôi thành thật cầm lấy điện thoại, cẩn trọng như nâng trứng gà mỏng manh, nhìn vào màn hình sáng rực như ti vi thu nhỏ, có chút mê hoặc.

“13/11 :Báo thời đại mới đưa tin: sáng sớm nay tại nhà tù Bàn Cẩm thuộc quận Song Đài Tử đã xảy ra một trận động đất lớn đo được 6 độ Richter không những khiến cho hầu hết các công trình kiến trúc đều tổn hại nặng nề mà còn chôn vùi vô số phạm nhân. Khi cánh nhà báo tới đã thấy rất nhiều quân nhân đang lôi xác người từ dưới đống đổ nát. Được biết chính quyền thành phố đã nhanh chóng điều động 400 lính bộ đội đóng quân từ hai quận Bàn Sơn và Đại Oa gần đó đến cứu trợ.”

Tôi dời màn hình, quay đầu hỏi Minh Đăng.

-Rạng sáng hôm đó, xảy ra động đất sao?

Anh ta vuốt ve chòm râu dê, thong thả đáp.

-Chính là lúc cậu từ trên cầu thang ngã xuống, may mà Báo ca nhanh tay đỡ được, từ lúc đó động đất kịch liệt gầm gừ, kéo dài liên tục suốt 10 phút. Rung động ở sâu dưới lòng đất từ chân truyền vào cơ thể, cảm giác như có con gì khổng lồ đang ra sức quẫy đạp, trong không trung ông ông kêu gào như đòi thả ra. Khi ấy vô cùng lo lắng, sợ rằng hệ thống lòng cống ngầm bị phá hủy thế nhưng địa trấn lại không mạnh như trong tưởng tượng, chỉ khiến thân thể chao đảo một chút. Nhưng cái âm thanh ô ô vang vọng trong không gian lại như mũi kim đâm vào đầu óc chọc vào tim phổi, mới là thứ chân chính khiến người ta khiếp đảm kinh sợ. Này, sao cậu không kéo màn hình đọc tiếp?

Tôi cười cười, thành thật khai báo.

-Ngại quá, tôi không biết sử dụng.

Minh Đăng trợn mắt nhìn tôi một cái như nhìn người rừng song cũng vươn ngón tay, lướt nhẹ một cái, đoạn báo đọc rồi được đẩy lên, phía dưới hiện ra ảnh chụp quang cảnh đổ nát. Miệng anh ta càm ràm.

-Vuốt vuốt thế này nè, thật tình, điện thoại bây giờ rẻ bèo, chưa tới 1 nghìn (3, 4 triệu VNĐ) đã có đầy đủ mọi tính năng để giải trí, chẳng lẽ thời buổi này vẫn còn người chỉ biết dùng cục gạch ném chó? Muốn đọc tin tức khác thì chỉ việc đơn giản chạm vào nó. Thật tình, bây giờ con nít 5 tuổi cũng đã được cha mẹ cưng chiều cho làm quen với iphone, ipad.

Tôi phớt lờ anh ta chỉ tập trung mắt nhìn một loạt ảnh, thật tình chẳng phân biệt nổi nơi đâu với nơi đâu nữa, khi mọi thứ chỉ còn là đống đổ nát, nhìn không ra hình dạng ban đầu, thì ảnh chụp bức nào cũng như nhau thôi. Những bức ảnh trông rất u ám, có thể do thời tiết xấu, vẫn có thể thấy tuyết tiếp tục lác đác buông rơi.

Hương Hương đưa đĩa táo đã bổ hoàn tất, trên cắm vô số tăm tre y như thịt nhím, mời mọi người, chính bản thân cũng cầm lấy gặm một miếng, tiếng cắn nuốt rào rào của mọi người cứ thế ầm ĩ bên tai.

-Ừm, răng hơi nhức.

Tôi xua tay từ chối, nói xong lại cặm cụi nhìn màn hình.

“14/11: Báo thời đại mới: Bước đầu những nhân viên cứu hộ hôm qua đã kéo ra được gần 1000 thi thể, tất cả đều chết, hiện vẫn chưa tìm được ai sống sót. Điều kỳ lạ là, trên thân thể các nạn nhân hầu hết đều có dấu tích của đạn, có thể tìm thấy dễ dàng vô số xác đạn nằm la liệt rải rác khắp mọi nơi. Chính quyền từ Thẩm Dương (thủ phủ Liêu Ninh) là tỉnh trưởng Trần Pháp Cầu phái đội đặc nhiệm phòng 610 kết hợp cùng cảnh sát địa phương điều tra vụ việc. Nghi ngờ phạm nhân ẩu đả, cai ngục bắn súng thị uy, chẳng may lại ngộ sát khiến cho bạo loạn bùng nổ không cách gì dập tắt.”

Phía dưới kèm một loạt ảnh cứu hộ đang lôi xác người khỏi đống đổ nát. Hầu hết đều là chụp ở khoảng cách xa, rất ít ảnh cận cảnh. Trời đã không còn tuyết rơi, thế nhưng chất lượng ảnh vẫn kém, xung quanh như thể nhiều sương mù bủa vây.

“15/11: Báo thời đại mới: Ngày hôm qua nhân viên cứu hộ đã lôi thêm hơn 1000 thi thể, tất cả sẽ được chuyển tới khu vực ít tàn phá hơn ngay đó để tiện đội ngũ pháp y giám định cũng như cho việc xác nhận danh tính mau chóng.”

“Theo như tin tức của đội điều tra cung cấp công khai cho cánh nhà báo, khoảng tối 18 giờ ngày 12/ 11 toàn bộ phạm nhân thuộc hai khu C và D tại nhà tù Bàn Cẩm theo lệnh của ngục trưởng tới sân tập trung, sau đó bạo loạn chính là ở nơi đó xảy ra không cách gì kiểm soát. Đến hơn 19 giờ phòng phát điện xảy ra sự cố, chập mạch, nổ tung, khiến cho toàn bộ hệ thống chiếu sáng cũng như camera đều ngưng hoạt động.”

“Hơn một tiếng sau, 200 bộ đội vũ trang được điều động tới bổ trợ từ khu doanh trại quân nhân đóng gần đó. Khoảng 1 giờ sáng 13/11 chỉ huy trưởng của doanh trại Cổ Thành Tử là thượng tá Lý Hi Anh lại nhận được điện khẩn yêu cầu cung cấp thêm viện binh từ phó giám đốc nhà tù Hạ Nhân Đức, ông ta đành đánh điện xin viện trợ đến chỉ huy trưởng của doanh trại Bá Tường Tử bên Hưng Long Đài.”

“Gần hai tiếng sau 200 binh lính mới tới được nhà tù. Ông Lý Hi Anh cho hay, ngay từ đầu ông đã không liên lạc được với giám đốc Bàn Cẩm Tống Trung, những gì ông biết đều do Hạ Nhân Đức cung cấp. Về sau cũng không liên lạc được với Hạ Nhân Đức cho nên khẩn cấp gọi điện tới phó tỉnh trưởng kiêm giám đốc sở công an Vương Lập, nhưng gọi hoài cũng không bắt máy cuối cùng đành phải đánh điện cho tỉnh trưởng Trần Pháp Cầu nói một chút tình hình nghiêm trọng của Bàn Cẩm.”

“Khoảng 5 giờ sáng 13/11 vì lo lắng cho tình hình tại nhà tù, ông Lý Hi Anh cùng vài thuộc cấp đến Bàn Cẩm, khi tới nơi chính là cảnh toang hoang đổ nát, đặc biệt, toàn bộ khu bệnh viện Vũ Tuyền còn đang bốc cháy hừng hực, khói nghi ngút lan tỏa, nơi nghiêm trọng nhất là khu vực điện thờ Trấn Linh, sụp xuống tạo thành cái hố đường kính khoảng100m sâu hơn 10m, trước mắt tình hình cực kỳ cấp thiết, lại chủ động gọi cứu trợ tới hai quân Bàn Sơn và Đại Oa.”

Tiếng Minh Đăng vừa rộp rộp nhai táo vừa nói, anh ta ngồi bên cạnh Phong Linh, như không xương, dựa cả vào.

-Cậu không biết lúc đó tình hình sít sao cỡ nào đâu. Xe chúng ta vừa xuất phát 50m phía sau bọn quân đội đã tới, cũng không hiểu như thế nào mà một chiếc tách ra đuổi theo. Lúc đó lưu lượng xe trên đường cao tốc Thẩm Đại tuy không đông nhưng toàn bộ hầu như đều là vận tải cỡ lớn, thằng nhóc A Hoa chính là không ngừng tăng tốc lượn trái lách phải trong đó suốt gần tiếng đồng hồ, đến tận khi vào địa phận Thái Hòa mới khiến cái đuôi đeo bám đâm vào dải phân cách còn khiến một chiếc xe trở hàng hóa vô tội phía sau phanh không kịp đâm vào.

Phong Linh nhẹ nhàng bổ sung thêm, vai đẩy đẩy cậu em như không xương đang dựa cả vào lưng anh ta.

-Thế mà vẫn chưa xong, chạy được 10 phút yên ổn một lúc lại có hai chiếc motô của cảnh sát giao thông bất ngờ xuất hiện phía trước, hú hét inh ỏi đòi dừng lại kiểm tra. A Hoa lập tức cua một đường vòng đúng là nghiêng trời lệch đất, cậu chính là rơi rầm một cái từ trên ghế xuống gầm xe, tôi và Đăng Đăng chật vật bám víu để không xấu số ngã đè lên cậu. Tầm đó lượng xe lưu thông đông đảo, hai con ruồi lằng nhằng một lúc lâu, cả đám đúng sợ vỡ mật, chưa đến 20 phút mà ti tỉ lần va quệt hết vào xe này đến xe khác cũng may chưa gây tai nạn chết người chỉ khiến cho cả một đoạn đường dài phía sau ắch tắc giao thông trầm trọng, người la kẻ hét đòi chém đòi giết không khác gì bạo loạn, cũng nhờ vậy mà cắt đuôi thành công.

Nhìn hai anh em nhà họ một kẻ ngả ngớn dựa dẫm, một kẻ hích hích muốn đẩy ra, tôi ngây ra một lúc, cảm thán.

-Kinh khủng thật đấy, nghe hai người miêu tả thật sinh động, cũng may tôi ngất rồi, mọi người đều bình an, thật tốt.

Dứt lời lại cúi đầu đọc tiếp chỗ tin tức cho xong.

“16/11: Báo thời đại mới: Hôm qua các nhân viên cứu hộ lại kéo ra gần 2000 thi thể phạm nhân, ước chừng ở dưới đống đổ nát vẫn còn lại vài ngàn nạn nhân nữa. Chính quyền địa phương cũng đã cho mời các nhà sư đức cao vọng trọng bên hội phật giáo Phụng Thiên tới đọc kinh làm lễ cầu siêu mấy ngày nay. Bên điều tra sơ bộ đánh giá, tâm của trận động đất bắt nguồn từ khu thờ Trấn Linh, có điều địa trấn cũng không lan theo hình thức vòng tròn mà chạy chủ yếu hết về một phía. Nơi lãnh hậu quả nghiêm trọng nhất lại là 4 khu vực giam giữ tù nhân. Bên điều tra cũng cho hay vẫn chưa liên lạc được với giám đốc Bàn Cẩm Tống Trung, rất có thể ông ta cũng đã chết trong vụ bạo loạn, thế nhưng vẫn chưa xác định được thi thể.”

“17/11: Báo thời đại mới: Hôm qua đã lôi khỏi đống đổ nát thêm khoảng 1500 nạn nhân nữa, bên điều tra cho hay bước đầu đang phân chia xem thi thể nào là của phạm nhân thì đem hỏa thiêu, thi thể nào là của nhân viên cai tù thì xác định danh tính rồi đưa danh sách cho chính quyền địa phương ủy thác họ báo cáo cho thân nhân. Bên điều tra cũng cho hay hiện vẫn chưa liên lạc được với phó tỉnh trưởng giám đốc sở CA Vương Lập, cũng không rõ ông ta đang ở đâu, ngay đến bí thư tỉnh ủy Bạc Hy đồng dạng cũng chơi trò mất tích.”

-Tiểu Mặc Tử, nếu không ăn được vậy thì uống cái này đi.

Tôi ngẳng đầu, đập vào mắt là cốc nước trắng đục, mùi sữa thơm nhè nhẹ lan tỏa. Tôi đã bao lâu không ăn? Dường như từ lúc vào nhà tù, đã không ăn miếng nào, chỉ uống chút nước cầm hơi, nhưng lạ lùng là chẳng thèm ăn, cũng không có đói. Lúc trước cũng thế, không có cảm giác muốn ăn cũng không thấy đói, nhưng vì để lão bố đừng có tụng niệm bên tai , vẫn ăn một chút để ông hài lòng, song không có nghiêm trọng như lúc này.

Tôi cầm lấy ly sữa ấm nóng từ tay Thiên Hương, ngạc nhiên nhìn cô ấy mấy giây rồi mới nhắm mắt nín thở, một hơi ừng ực uống hết. Cố nén cảm giác buồn nôn, trả lại cái cốc, nói một câu cảm ơn, lại cúi đầu cắm cúi nhìn màn hình.

“18/11: Báo thời đại mới: Hôm qua bên điều tra công bố đã lôi tổng 7596 thi thể, trong đó 400 người bên bộ đội đóng quân tới tiếp ứng, 487 người là nhân viên cai ngục. Pháp y giám định, hầu hết đều chết do súng bắn. Cũng đưa ra kết luận tình trạng độ thiệt hại 80% vô pháp tu sửa, chính quyền chưa đưa ra quyết định cuối cùng có nên xây mới lại hay không, tạm hoãn sử dụng diện tích đất tù vô thời hạn. Các nhà sư đến hôm nay vẫn đang đọc kinh siêu độ, nghe nói sẽ làm lễ liên tục trong 7 ngày 7 đêm.”

Phía dưới là một loạt ảnh mấy chục sư chùa tụng kinh gõ mõ nghiêm trang mà thành khẩn. Bức ảnh vẫn toát lên bầu không khí âm âm u u, chứng tỏ mấy ngày qua thời tiết chẳng chuyển biến tốt đẹp, lúc nào cũng vần vũ mây mù dày đặc che lấp ánh dương.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN