THIÊN KIM BẠC TỈ - Chương 24: Giao dịch nguy hiểm (I)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1096


THIÊN KIM BẠC TỈ


Chương 24: Giao dịch nguy hiểm (I)


Chiếc chuyên cơ lao qua giữa làn mây mờ mịt, không biết qua bao lâu, đến khi Lâm Thiên Vũ đánh thức Tinh Vân thì chuyên cơ đã đáp xuống một ngọn đồi, xung quanh là những bức tường cổ đổ nát. Bầu trời đêm khiến không gian có phầ bí hiểm và ma quái. Nhìn qua những bức tường với những hình điêu khắc , Tinh Vân liền hỏi Lâm Thiên Vũ: “Đây là những biểu tượng của người Maya sao?”
Lâm Thiên Vũ gật đầu nói: “Xem ra cô cũng có chút hiểu biết. Chúng ta đang ở San Juan Buenaventura, vùng đồi núi hoang sơ nhất ở Mexico. Mà cái nơi chúng ta đang đứng là nơi chưa ai đến khai phá. Tuyệt đối an toàn cho những cuộc giao dịch nguy hiểm.” Tinh Vân nhìn thấy khóe miệng của Lâm Thiên Vũ nhếch lên toát ra vẻ nguy hiểm.
Tinh Vân hơi lạnh người, im lặng bước theo Lâm Thiên Vũ, phía sau là rất nhiều những người đàn ông trang bị vũ khí súng ống đi theo bảo vệ họ. Lâm Thiên Vũ đưa Tinh Vân đi đến một tòa nhà cổ xây bằng đá, nhìn qua rất giống một ngôi đền. Khi tiến vào cánh cửa ngôi đền, một không gian khoáng đãng nhưng đổ nát đập vào mắt Tinh Vân. Trước mắt cô là kim tự tháp mặt trời của người Maya sao? Tinh Vân sững sờ nhìn giữa khoảng đất trống có một tòa nhà hình Kim Tự Tháp sừng sững cổ kính. Khác với Kim Tự Tháp Ai Cập, Kim Tự Tháp của người Maya có lối đi thẳng lên đỉnh, phía đỉnh là nơi thờ thần linh, phía cầu thang bước lên cũng được chau chuốc bởi những bức tượng điêu khắc đặc trưng của văn hóa Maya. Lâm Thiên Vũ đưa Tinh Vân tiến lại gần Kim Tự Tháp lớn nhất ở giữa bãi đất trống. Đi ngang qua những bức tượng kỳ lạ, Tinh Vân không khỏi hiếu kỳ chiêm ngưỡng. Nhưng chưa kịp nhìn đã bị Lâm Thiên Vũ kéo lên những bậc thang của Kim Tự tháp chính.
“Cẩn thận, những bậc đá này rất trơn.” Lâm Thiên Vũ lên tiếng nhắc, tay hướng về phía cô.
Tinh Vân nắm chặt cánh tay của Lâm Thiên Vũ, cẩn thận bước theo anh. Khi bước khoảng hơn hai trăm bậc thang thì bọn họ đến được đền thờ trên đỉnh Kim Tự Tháp. Lâm Thiên Vũ lấy tay ấn vào một viên đá trên đỉnh bức tượng hình con báo thì một cánh cửa phía dưới chân họ mở ra.
Lâm Thiên Vũ nắm tay Tinh Vân đi từng bước xuống cầu thang. Đi khoảng hơn chín trăm bước thì họ đến một đại sảnh rộng. Tinh Vân bị quần thể kiến trúc trước mặt khiến cho kinh ngạc. Toàn bộ đều được làm bằng đá tảng gọt giũa bóng loáng. Trên tường và trần nhà là những bức họa với hình thù kỳ lạ được điêu khắc khéo léo. Ở phía cao nhất của đại sảnh là một chiếc ghế, nhìn qua là biết dành cho người có địa vị cao nhất ngồi. Tinh Vân chỉ tay về phía chiếc ghế hỏi: “Đây có phải là điện của vua Pakal đại đế không?”
Lâm Thiên Vũ nhún vai: “Tôi không biết, tôi chỉ biết đây là nơi giao dịch.”
Tinh Vân thở dài, dùng vẻ mặt xem thường sự thiếu hiểu biết về lịch sử văn minh Thế giới của hắn.
Một lúc sau, người đàn ông người Pháp và người đàn ông người Brazil cũng đến đại sảnh. Lâm Thiên Vũ ngồi trên ghế ở nơi cao nhất nhìn bọn họ tiến vào. Tinh Vân bắt đầu công việc thông dịch.
“Hàng của tôi đâu?” Người đàn ông Brazil thô lỗ lên tiếng.
Lâm Thiên Vũ liền nói: “Rio, ai đến đây chắc hẳn cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Ông bớt nói lời dư thừa đi.” Nói xong, một tốp người mang theo một cái gương đặt trước mặt Rio. Rio cho người mở ra, hắng nhìn thấy liền cười lên sung sướng. Liền cho người đem một hộp gỗ tinh xảo đến trước mặt người đàn ông Pháp nói: “Paul, thứ mày cần đây.”
Thuộc hạ của Paul nhận lấy hộp gỗ, vừa mở ra ánh sáng từ hộp đã chiếu ra tứ phía. Người thuộc hạ cầm lên đưa đến gần một người đàn ông da trắng đứng tuổi, người đàn ông cầm kính lúp leen soi xét cẩn thận và gật đầu với Paul. Paul cũng ra hiệu cho một thuộc hạ khác cầm một hộp gỗ đưa lên cho Lâm Thiên Vũ. Thuộc hạ của Lâm Thiên Vũ cũng mở hộp gỗ ra cầm lấy bức bản đồ bằng da đã cũ xem xét cẩn thận rồi đưa lên cho Lâm Thiên Vũ xem. Lâm Thiên Vũ tay run run cầm lấy bức bản đồ, như không thể tin được, hắn cười lên sung sướng. Tinh Vân nhận thấy cuộc giao dịch này khá thuận lợi, ai nấy đều có được thứ mình muốn. Tinh Vân thở phào nhẹ nhõm dịch câu cuối cùng: “Hợp tác vui vẻ.” Từ miệng của ba người bọn họ nói ra. Sau đó nhìn thấy mỗi người quay lưng đi về một hướng. Tinh Vân theo đó cũng quay đi. Nhưng khi vừa xoay lưng đi thì đã bị Lâm Thiên Vũ ấn vai ngồi xuống một góc phía sau chiếc ghế của nhà vua Maya.
Sau đó một loạt đạn vang ra khiến tai Tinh Vân có một cảm giác đau nhức truyền đến. Cô nhắm chặt mắt lại, không dám mở mắt ra nhìn. Tiếng đạn từ súng máy liên tục vang ra không ngừng nghỉ khiến tim Tinh Vân như rớt ra ngoài. Bất ngờ một viên đạn bắn về phía cô và Lâm Thiên Vũ, Lâm Thiên Vũ dùng thân đè lên người Tinh Vân để cô nằm sát xuống sàn né đi nhưng viên đạn vừa bay qua đầu cô. Tinh Vân thoát hiểm trong gang tấc, chưa kịp định thần lại một loạt đạn nữa bay đến.
Lâm Thiên Vũ nhanh chóng kéo cô sát vào bức tường điêu khắc phía sau chiếc ghế của vua Maya. Anh lấy tay ấn một cái nút phía dưới chân tường, bức tường mở ra. Nhanh như chớp anh kéo Tinh Vân chui vào bên trong. Cánh cửa chưa đến một khắc đã đóng lại, khóa tiếng súng bên ngoài. Tinh Vân thở hổn hển vì thoát khỏi đợt âm thanh đáng sợ đó. Phía sau con đường nhỏ hẹp tối om không chút ánh sáng, Lâm Thiên Vũ cầm đèn pin để dẫn đường cho Tinh Vân.
Họ cứ đi đi, rẽ trái lại rẽ phải mà mải vẫn không ra được bên ngoài. Một lúc lâu sau đủ thấm mệt họ dừng lại nhìn xung quanh thì ra là vị trí phía sau cánh cửa. Nhưng họ dùng mọi cách vẫn không mở được cánh cửa để quay trở lại chiếc ghế của vua Maya. Loay hoay một lúc Lâm Thiên Vũ liền nói: “Rõ ràng ở đây có một con đường chỉ cần đi khoảng một cây số sẽ ra được bên ngoài. Tại sao chúng ta đi lâu như vậy vẫn chưa đến?”
Tinh Vân mệt quá dựa vào bức tường, lấy nước ra uống một ngụm. Sau đó nhìn những ký hiệu trên bức tường xung quanh. Một lúc sau cô nhíu mày hỏi Lâm Thiên Vũ: “Anh có chắt anh mở đúng cánh cửa mà lần trước anh đến hay không?”
Một câu hỏi khiến Lâm Thiên Vũ sáng ra, sau đó anh lấy tay đập mạnh vào trán, gương mặt cười như mếu nói: “Thì ra tôi đã ấn nhầm chỗ trên bức tường.”
Tinh Vân liền nói: “Lúc đó tình thế hổn loạn như vậy, anh ấn nhầm cũng là chuyện bình thường.”
Lâm Thiên Vũ nhíu mày hỏi: “Nhưng sao cô lại biết tôi ấn nhầm cửa?”
Tinh Vân đưa đèn pin lên một bức tranh được khắc các hình thù kỳ lạ trên tường nói: “Ở đây có viết. Nó nói đây là con đường xuống địa ngục. Người vào đây vĩnh viễn không có lối ra vì sẽ bị luẩn quẩn trong mê cung cuộc đời. Chỉ khi đến tận cùng cuộc sống mới có thể tìm thấy một cuộc sống mới. Cho nên tôi đoán con đường anh nói là thiên đường.”
Lâm Thiên Vũ kinh ngạc nhìn Tinh Vân bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Cô biết ký tự cổ của người Maya sao?”
Tinh Vân bình thản nhìn Lâm Thiên Vũ nói: “Trước đây tôi học ngành du lịch, vì đam mê lịch sử của những nền văn minh lớn nên có tự học thêm về lịch sử khảo cổ. Muốn hiểu ý nghĩa của lịch sử và quan niệm của người xưa thì phải hiểu thông điệp họ truyền lại. Lúc đó chỉ học chơi thôi, không ngờ có lúc dùng được. Với những người giống tôi mà nói, có thể tận mắt chứng kiến công trình kiến trúc cổ này quả thực là một thành tựu lớn trong đời.”
Nghe Tinh Vân nói xong, Lâm Thiên Vũ nhìn Tinh Vân, khuôn miệng lộ ra một nét cười rực rỡ đầy kinh ngạc pha lẫn sự ngưỡng mộ, kỳ lạ lẫn thích thú. Gương mặt thấm mồ hôi của anh lần đầu lộ vẻ cười thực sự chứ không phải là cái cười châm chọc giễu cợt hay bất cần như trước đây nữa.
“Không ngờ phụ nữ lại còn có người giống như em.” Lâm Thiên Vũ vừa nói vừa nhìn Tinh Vân với ánh mắt thưởng thức.
“Người giống như tôi là sao? Là không hợp thời, không biết cập nhật xu hướng thời trang mới, không đi chợ như đi trên sàn catwalk hay không biết làm đàn ông hứng thú?” Tinh Vân tinh quái hỏi lại
Nét cười trên mặt Lâm Thiên Vũ càng rộ hơn: “Sở thích của em thật đặc biệt. Nhưng mà tôi thích. Thực sự tôi rất thưởng thức em.”
Tinh Vân thè lưỡi nói: “Tôi biết nhiều người phụ nữ thật sự rất thông minh đấy.”
Tinh Vân vừa nói vừa cầm đèn pin lần theo các bức tường nhưng không thấy bất kỳ ký hiệu nào nữa. Xung quanh chỉ là những bức tường bằng đá lạnh âm u với mùi khó ngửi. Một lúc sau Tinh Vân thấy khó chịu, liền lấy hộp mứt tắc của Đoàn Nam Phong ra ăn một miếng lại cất vào túi áo. Lâm Thiên Vũ thấy vậy liền nói: “Ngồi nghỉ một lát, đừng đi nữa. Chúng ta dùng thiết bị liên lạc với bên ngoài rồi đặt bom nổ tung chỗ này thế nào cũng có đường ra.”
Nhưng xui xẻo thay, khu vực này lại không bắt được bất kỳ tín hiệu nào cả. Lâm Thiên Vũ bực tức thét lên: “Đáng chết, nơi này thực sự là địa ngục sao?”
Tinh Vân liền nói: “Đừng nóng, tiết kiệm hơi sức để nghĩ cách đi. Dù sao anh cũng không ở đây một mình.”
Lâm Thiên Vũ ngồi phịch xuống đất bên cạnh Tinh Vân. Họ đã đi gần nửa ngày vẫn không thoát ra được mê cung lạnh lẽo này. Hy vọng dần mất đi, sức lực gần cạn kiệt. Một lúc sau, Tinh Vân thấy Lâm Thiên Vũ trốn về một góc tường liền hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Lâm Thiên Vũ thành thật nói: “Em gái nhỏ, tôi mắc quá!”
Tinh Vân kêu lớn: “Anh đừng làm bậy, anh muốn chúng ta ngất vì mùi hay sao?”
Lâm Thiên Vũ nhanh nhảu đáp: “Ở đây còn ít mùi kinh tởm à?”
“Nhưng thêm mùi của anh nữa thì tôi thà chết đi cho rồi.”
“Vậy em muốn tôi vỡ bàng quan mà chết à?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN