THIÊN KIM BẠC TỈ
Chương 50: “Không thông cảm được thì chia tay...”(II)
Bảo Vy giữ eo Tinh Vân, dìu cô tách ra khỏi đoàn người đi theo xe đẩy của Đoàn Nam Phong, nhẹ giọng nói: “Tối qua, người ký giấy phẫu thuật cho Đoàn Nam Phong cũng là cô ấy. Trong lúc không có cha mẹ của Đoàn Nam Phong ở đây thì cô ấy là người thân duy nhất đủ tư cách làm việc đó. Tinh Vân, cậu hiểu ý mình không?”
Tinh Vân khẽ gật đầu, lặng lẽ lê bước về phía băng ghế chờ của bệnh viện. Chưa kịp ngồi xuống đã nghe tiếng gọi của một người đàn ông. Ngoảnh đầu nhìn lại đã thấy Vương Minh Kỳ trong bộ âu phục màu đen sang trọng. Tinh Vân khẽ cúi đầu chào anh.
“May quá tìm được cô, nếu không Lâm Thiên Vũ sẽ náo động cả phòng cấp cứu, không cho ai làm việc hết.”
Tinh Vân như chợt tỉnh ra, Lâm Thiên Vũ cũng bị thương trong vụ bắt cóc hôm trước. Sững người một chút, cô cất lời: “Lâm Thiên Vũ, anh ấy không sao chứ?”
Vương Minh Kỳ thở dài, giọng điệu bất lực: “Cậu ta suốt đêm đòi chúng tôi đi tìm cô, mang cô đến chỗ cậu ta. Nếu không, sẽ không cho bác sĩ động vào. Mà vết thương có phải nhẹ đâu. Rách da rách thịt, máu chảy ào ào ướt hết cả ra trải giường. Chúng tôi phải hợp lực lừa mới có thể tiêm thuốc mê cho cậu ta ngủ. Sáng sớm tỉnh dậy lại đòi gặp cô. Không khác gì trẻ con đòi bú.”
Tinh Vân ngẩng ra: “Lâm Thiên Vũ, anh ấy cần gặp tôi để làm gì?”
“Tôi không biết, cô đến gặp cậu ta đi. Chúng ta cũng cần thảo luận một chút về khẩu cung. Nếu tôi đoán không lầm thì một lúc nữa, sẽ nhanh thôi, cảnh sát sẽ đến tìm cô lấy lời khai.” Vương Minh Kỳ vừa nói vừa đẩy Tinh Vân tiến về phía trước.
Tinh Vân không quên quay lại vẫy tay chào tạm biệt Bảo Vy. Vương Minh Kỳ cũng quay lại nhìn Bảo Vy. Tay anh từ trán vẫy một cái ra hiệu chào cô. Bảo Vy mỉm cười nói vọng theo: “Trưa nay cùng đi ăn cơm nhé. Mình chờ cậu ở phòng làm việc khoa Ngoại lồng ngực.”
Tinh Vân quay đầu gật gù, còn chân và thân người vẫn bị Vương Minh Kỳ đẩy đi về phía trước.
Vừa đi, Vương Minh Kỳ vừa “thao thao bất tuyệt” về khẩu cung: “Nếu tí gặp cảnh sát, cô cứ nói cô không biết vì saobịbắt cóc cô. Sau khi thấy Đoàn Nam Phong đến cứu cô, cô mới biết hắn muốn số tiền lớn. Nhưng sau khi Trần Khải Nam đưa cho hắn tiền hắn lại lật lộng thủ tiêu cô và Đoàn Nam Phong. Đoàn Nam Phong vì che chắn cho cô mà bị thương nặng. Khi Lâm Thiên Vũ biết được sự việc cũng chạy đến cứu người nhưng không đấu nổi với súng ống của phía bắt cóc. Sau đó, cảnh sát đến và chúng tôi được đưa vào bệnh viện. Nhớ kỹ, không bao giờ được nhắc đến cái tên Rio. Hãy xem như chưa từng nghe đến. Hắn đã bị Lâm Thiên Vũ bắn chết rồi. Khẩu cung nằm trong tay chúng ta. Nếu cảnh sát có hỏi vì sao Rio chết, cô hãy nói cô không biết Rio nào cả, khung cảnh rất tối và hỗn loạn, cô chỉ lo cho tính mạng của Đoàn Nam Phong mà thôi, không để ý đến ai sống ai chết cả.”
“Nếu cảnh sát hỏi về mếi quan hệ giữa tôi và Đoàn Nam Phong thì sao?” Tinh Vân ngập ngừng hỏi lại.
Vương Minh Kỳ nhếch mép cười: “Là quan hệ trai gái yêu nhau. Chuyện này cô còn cần hỏi tôi hay sao?”
“Ít nhất cũng có anh thừa nhận mối quan hệ của chúng tôi.” Tinh Vân lẩm bẩm.
“Mối quan hệ của hai người có cô và Đoàn Nam Phong thừa nhận là đủ rồi. Anh ta chưa bao giờ muốn che giấu mối quan hệ với cô.” Vương Minh Kỳ lý giải rõ ràng.
“Nhưng sao anh lại chắc anh ấy không muốn che giấu chuyện này. Anh ấy đã có vợ…” Tinh Vân bất lực nói.
Vương Minh Kỳ lại nhếch miệng cười: “Phụ nữ đúng là hay suy nghĩ nhiều và thích ghen tuông. Đoàn Nam Phong không phải nhân vật tầm thường, anh ta không phải chuyện gì cũng nói rõ được với cô. Nếu cô không thông cảm được thì chia tay. Chuyện đơn giản mà.”
Tinh Vân thở dài, thầm nghĩ: “Vương Minh Kỳ anh chàng lãng tử này chưa từng thực sự yêu ai hay sao, nói nghe rất nhẹ nhàng.”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!