THIÊN KIM BẠC TỈ
Chương 57: Cục diện rối ren(II)
Đoàn Nam Phong thở dài chán ngán, đứng tựa vào cửa sổ phòng làm việc: “Tôi không trách cứ gì em cả. Chỉ là có một số việc không thể quay lại được. Cũng không thể làm lại được. Em còn có tương lai rất dài, không thể lãng phí trên người tôi được.”
Lưu Uyển Linh lau nước mắt, tiến lại gần Đoàn Nam Phong, cô vươn hai cánh tay mảnh khảnh ra ôm chặt eo anh, áp khuôn mặt xinh xắn vào ngực anh, thủ thỉ: “Trong đêm động phòng anh đã từng nói dù thế nào em cũng đã là vợ anh, vấn đề chỉ là thời gian thôi. Em tin Đoàn Nam Phong không phải là người tuỳ tiện kết hôn. Người được anh nói tiếng “yêu” chắc chắn không phải nhất thời. Em tin anh vẫn còn yêu em. Nếu không anh sẽ không mạo hiểm đi Nga cứu em. Nếu không anh cũng không ở bên cạnh chăm sóc em thời gian em mang thai. Nếu không anh cũng sẽ không thay em sắp đặt chuyện đứa con. Nam Phong, em biết chuyện của cô gái đó, em không để tâm đứa con là con của ai. Em sẽ thương yêu nó như đứa con đã chết của em. Thậm chí yêu thương hơn. Sẽ không ai biết nó là con riêng của anh, kể cả nó. Chúng ta sau này sẽ có thêm nhiều con nữa. Cho em cũng như cho chúng ta cơ hội để xây dựng gia đình hạnh phúc có được không?”
Đôi tay mảnh mai di chuyển vuốt ve âu yấm tấm lưng rắn chắn của Đoàn Nam Phong. Thấy anh không nói gì, cô khiễng chân lên, ngẩng đầu chạm môi vào môi anh. Ánh mắt Đoàn Nam Phong phút chốc trở nên u ám. Vừa định lấy tay đẩy Lưu Uyển Linh ra thì thư ký đúng giờ gõ cửa hai tiếng, sau đó đẩy cửa bước vào, đi theo sau là Trần Khải Nam và Lâm Thanh.
Đoàn Nam Phong gỡ tay Lưu Uyển Linh ra nhưng cô vẫn một mực giữ chặt không buông. Thư ký thấy vậy áy ngại lên tiếng: “Tổng tài, có cần thêm thời gian không ạ?”
“Không cần.” Đoàn Nam Phong dứt khoát nói. Sau đó dùng sức tránh thoát khỏi vòng tay Lưu Uyển Linh. Trên mặt lộ ra vẻ khó chịu trước tính cách trẻ con của cô.
Lưu Uyển Linh sượng trân trước hành động của Đoàn Nam Phong, cô lặng lẽ xách giỏ quay đi. Đoàn Nam Phong không quên buông theo một câu: “Lần đó tôi đi Nga là vì lô vũ khí bị mất, không phải vì cứu ai cả. Lần sau nếu có chuyện gì, cứ nói với luật sư Vương là được.”
Lưu Uyển Linh ánh mắt buồn bã, khẽ gật đầu nhưng không quay lại mà đi thẳng ra ngoài văn phòng bỏ lại sau lưng ánh mắt khó hiểu của nhiều nhân viên trong phòng chủ tịch.
…
“Tổng tài, đây là toàn bộ thông tin về Hoàng Thiên trong hai tháng qua.” Lâm Thanh đặt nhẹ tập tài liệu trên bàn, lờ như không có những chuyện vừa xảy ra.
Đoàn Nam Phong ra hiệu cho thư ký rời đi. Sau đó cầm tập tài liệu xem qua, một lúc sau anh đóng sập tập tài liệu lại, ném trên bàn làm việc. Đứng dậy, tai tay chống hông, ánh mắt không khỏi phát hỏa.
“Hoàng Thiên, giỏi lắm. Rất biết tranh thủ thời gian, lợi dụng tình hình thu tóm cổ phiếu. Còn đẩy mạnh kinh doanh, thay đổi hình ảnh thương hiệu. Hoàng Kim Minh, bà ấy đã quay lại rồi sao? Người phụ nữ truyền kỳ này, tôi nhất định phải đi gặp mới được.”
“Thiếu gia, ngàn vạn lần cậu không nên đi gặp Hoàng Kim Minh hay Hoàng lão gia. Chuyện Đoàn gia chúng ta hủy hôn với nhà họ Hoàng hai lần đã khiến Hoàng lão gia tức giận rất lâu. Hoàng lão gia từng nói sẽ không nhìn mặt người nhà họ Đoàn. Bao nhiêu năm nay chỉ có Hoàng GIa Khiêm đứng ra về mặt pháp lý với chúng ta. Ngay cả lão gia cũng không dám ngang nhiên gặp mặt người nhà họ Hoàng.” Trần Khải Nam khẩn thiết khuyên can.
Đoàn Nam Phong đưa tay bóp trán, thở dài nói: “Chuyện hôn sự của Hoàng Kim Minh với ba tôi là do bà ta chê ba tôi đào hoa, tự ý thoái hôn. Còn chuyện với cháu gái bí ẩn nhà họ Hoàng thì càng không phải lỗi của chúng ta. Bao nhiêu năm có ai thấy mặt cô ta đâu. Cả cái bóng cũng không thấy. Dò la tin tức cách gì cũng không ra. Làm sao tôi có thể cưới một cô gái trong tưởng tượng của ông ta.”
“Nhưng thiếu gia là người đi cưới vợ trước, nên nhà ta đành thoái hôn với nhà họ Hoàng. Hoàng lão gia vô cùng tức giận về chuyện này.” Trần Khải Nam cố gắng biện giải.
Đoàn Nam Phong lắc đầu, đứng dậy nói: “Ở đâu ra cái hôn sự vớ vẩn như vậy? Đến bây giờ cô ta cũng không xuất hiện. Mà có xuất hiện tôi cũng không muốn kết hôn với cô ta. Mau chóng phái thêm người theo sát Bảo Vy để tìm ra tin tức của Tinh Vân. Tôi không tin cô ấy không xuất cảnh, thì có thể trốn khỏi tầm mắt tôi.”
“Tổng tài, chuyện với nhà họ Lưu… chúng ta nhất định phải nhượng cổ phần cho họ sao?” Lâm Thanh lo lắng hỏi.
Đoàn Nam Phong trầm ngâm gật đầu: “Bài học nào cũng có giá của nó.”
“Nhưng mà tình huống này, quả thật quá mạo hiểm.” Lâm Thanh ánh mắt tràn ngập lo lắng nhìn Đoàn Nam Phong.
“Tôi không muốn bỏ lỡ Tinh Vân.” Đoàn Nam Phong đáp gọn. Lâm Thanh và Trần Khải Nam nhìn nhau. Bầu không khí trở nên im lặng.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!