Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu - Quyển 2 - Chương 58
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu


Quyển 2 - Chương 58


“Tiểu thư, người này bụng dạ khó lường, nếu giữ hắn lại, e ràng sớm muộn cũng sẽ có chuyện!” Đường Trúc lo lắng nói.

Mộ Dung Cẩm cầm lấy cuốn sách ở bên cạnh: “Ta đương nhiên biết lòng dạ không yên của hắn, nhưng Tôn Cường là người Hoàng thượng phái tới, danh chính ngôn thuận đến tuần tra, lẽ nào ta còn có thể đuổi hắn đi sao, bây giờ điều duy nhất có thể làm chính là gặp chiêu phá chiêu, xem hắn có thể giở trò gì!”

Liên tục mười ngày, gần như mỗi ngày Tôn Cường đều viết một phong tấu chương, bên trong nói tới không ngoài những lời buộc tội Mộ Dung Cẩm, nói nàng tác phong bất chính, thậm chí dâm loạn tam quân cũng nói luôn, mà Khánh Vương cũng xui xẻo bị kéo xuống nước, nhưng những tấu chương đó đều rơi vào tay của Mộ Dung Cẩm, rất nhanh đã biến thành một đống tro!

Tấu chương càng viết càng nhiều, Tôn Cường vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được, thế rồi tự mình viết tiếp!

Viết xong tấu chương, Tôn Cường quyết định đi ra ngoài dạo, vậy nên lần này không kêu người nữa, mà tự mình đi đưa thư cho người ở bên ngoài kia; đưa mật tấu qua rồi, hắn xoay ngươi chuẩn bị cưỡi ngựa rời đi, nhưng đột nhiên phát hiện có chút không đúng, người kia cầm mật tấu đáng lẽ phải đi về dịch trạm, vậy thì phải đi chung hướng với hắn mới phải? Nhưng sao y lại đi về hướng ngược lại chứ?

Tôn Cường trong lòng cả kinh, cảm giác phải đuổi theo, vừa lúc nhìn thấy một bóng đen đi vào quân doanh……

“Mộ Dung Cẩm!” Tôn Cường vô cùng tức giận xông vào doanh trướng của Mộ Dung Cẩm, đúng lúc nhìn thấy tấu chương đang bị đốt cháy, bỗng chốc tức giận lên: “Mộ Dung Cẩm, ngươi thật to gan, lại dám đi cướp tấu chương của bổn tướng, lại còn thiêu hủy nó nữa!” 

“Ngươi hẳn phải biết tự ý hủy tấu chương, bổn tướng có thể xử quyết ngươi tại chỗ!”

Mộ Dung Cẩm ngẩng đầu, sắc mặt không biểu cảm nói: “Tôn tướng quân chắc là biết ở đây là đâu chứ?”

“Bớt nói nhảm đi, bổn tướng mặc kệ đây là đâu, hôm nay bổn tướng chính là muốn xử lí ngươi!” Dứt lời lập tức hét lên: “Người đâu!”

Một khắc sau, một cây kiếm lạnh băng gác lên cổ của hắn, Tôn Cường giận dữ: “Mộ Dung Cẩm, ngươi muốn làm gì?”

“Không muốn làm gì cả, chỉ là muốn Tôn tướng quân hiểu rõ, ở đây là đâu mà thôi!”

“Mộ Dung Cẩm, bổn tướng là người Hoàng thượng đích thân phái đến!”

“Mạt tướng đương nhiên biết rõ điều này!” Mộ Dung Cẩm cười cười đi về phía bàn sách ở bên cạnh, trải một phần tấu chương ra, nhấc cây bút lông sói lên: “Tôn tướng quân nói xem mạt tướng nên viết như thế nào đây? Xem ra Tôn tướng quân có vẻ thích Hoàng thượng khen thưởng nhỉ, không bằng như vậy đi!”

“Nói Tôn tướng quân vì nước tận tâm tận lực, vì muốn đả kích quân Sở, đích thân lãnh binh xuất trận, Tôn tướng quân anh dũng giết địch, nhưng tiếc rằng Thiết Kỵ quân Sở thật sự rất mạnh, cuối cùng không cẩn thận bị tên bắn trọng thương, trong lúc đó bị bắn trúng chỗ trọng yếu, không thể cứu được, vậy nên Tôn tướng quân đã anh dũng hi sinh vì đất nước, viết như thế, chắc chắn Hoàng thượng sẽ khen thưởng ngươi đó!”

Nghe vậy, Tôn Cường thực sự bị dọa: “Mộ Dung Cẩm, ngươi muốn mưu sát mệnh quan triều đình!”

“Tôn tướng quân nói đùa, ngươi rõ ràng là hi sinh vì nước, sao lại nói là ta mưu sát chứ?”

“Ngươi……” Tôn Cường bị dáng vẻ quyết tâm của Mộ Dung Cẩm dọa rồi, không khỏi mềm mỏng lại: “Cẩm Hoa quận chúa, xem như bổn tướng sai rồi, bổn tướng sẽ không viết tấu chương tố cáo ngươi nữa!”

Thấy Mộ Dung Cẩm không nhúc nhích gì, hắn tiếp tục nói: “Nói như thế nào thì bổn tướng cũng là người Hoàng thượng phái tới, nếu thực sự chết ở đây, khẳng định là Hoàng thượng sẽ truy cứu, ngộ nhỡ tra ra ngươi nói dối, sợ rằng ngươi cũng khó gi¬ao phó; bổn tướng đảm bảo sẽ không viết tấu chương nữa đâu, như vậy được rồi chứ?”

Mộ Dung Cẩm nhìn những tấu chương bị đốt đến hầu như không còn nữa: “Những thứ này?”

Tôn Cường vội vàng lắc đầu: “Đó đều là giấy vụn, giấy vụn mà thôi!”

Mộ Dung Cẩm phất tay, Đường Trúc lập tức lấy kiếm ra, Tôn Cường sờ sờ cần cổ, xác định vẫn còn đó, thế mới thở phào một hơi, vừa muốn mở miệng lại bị Mộ Dung Cẩm cắt đứt: “Tôn tướng quân vẫn là quay về đi, tối nay mạt tướng không có gặp qua tướng quân!”

Tôn Cường gật đầu: “Phải, không có gặp!” Dứt lời nhanh chóng xoay người rời khỏi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN