Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu
Quyển 2 - Chương 82: Chương 28 – Số mệnh của ai?
Một nam nhân điên cuồng nằm bò bên song sắt, trong mắt toàn là tuyệt vọng và tơ máu, trong lòng bàn tay đã biến thành máu thịt lẫn lộn, nhưng hắn không hề thấy đau, chỉ có tuyệt vọng, tuyệt vọng sâu sắc: “Cầu xin ông, thả ta ra đi, cầu xin ông!”
Tư thái hèn mọn kia, giọng điệu tuyệt vọng kia, ai có thể ngờ được đó chính là công tử Lạc Anh Cách hào hoa phong nhã? Điên cuồng, tuyệt vọng, hiện tại hắn trở nên chỉ còn hai thứ này thôi.
Ngoài cửa, một ông lão thở ra một hơi thật sâu, cuối cùng quay đi bước chân rời khỏi!
Mà ở một chỗ khác, Tần Phi Nguyệt cầm lấy Yêu Đao điên cuồng chém giết, đây là luyện ngục của Ma Vực, bên trong toàn là những kẻ tội phạm hung ác, mà suy nghĩ của hắn lúc này chỉ có giết, giết, giết, y phục đỏ thắm nhuộm lên màu máu, nhìn không rõ chỗ nào với chỗ nào nữa, con ngươi của hắn khát máu mà lạnh lẽo, chỉ có tàn sát!
Một bóng người màu tím xuất hiện, nhìn dáng vẻ kia của hắn trong mắt lướt qua một tia cười nhạo: “Nó đã chết rồi, cho dù ngươi có nổi điên vì nó, thì nó cũng không trở về đây, nếu như ngươi thật sự đau lòng, không bằng tự sát đi theo nó đi?”
Thân thể Tần Phi Nguyệt sững lại, xoay người hung hăng trừng Phệ Thiên: “Ta sẽ không tự sát, cái mạng này của ta được muội ấy cứu hai lần, ta không có tư cách tự sát, ta sẽ sống, sau đó…… giết ông!”
Phệ Thiên khinh bỉ nhíu mày: “Ta đợi đây, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi có thể còn sống mà ra khỏi chỗ này đã!”
Tần Phi Nguyệt nhìn theo bóng dáng Phệ Thiên biến mất, trong mắt là nỗi tuyệt vọng, trong lòng lại kiên định như sắt đá: Cẩm Nhi, muội chờ huynh, chờ huynh giết ông ta rồi thì huynh sẽ đến bên muội, huynh sẽ moi tim của mình đặt chung chỗ với muội, như thế chúng ta có thể mãi mãi bên nhau rồi!
Một khắc sau, hắn hung mãnh xông vào một sa trường tiếp theo, không phải vì chém giết, chỉ để gặp muội sớm một chút!
Mộ Dung Cẩm đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, vị trí trái tim đau đến mức khiến cho nàng gần như muốn chết đi, một loại cảm giác hoảng loạn lan đến lồng ngực.
“Tiểu thư!” Đường Trúc bưng cơm vào, trông thấy dáng vẻ mồ hôi đầy người của Mộ Dung Cẩm, bỗng chốc sốt ruột lên, vội vàng đặt đồ trên tay xuống ngồi vào: “Tiểu thư, người sao rồi? Mơ thấy ác mộng hả?”
Tinh thần của Mộ Dung Cẩm từ từ trở về, lúc nhìn thấy Đường Trúc hơi hoảng hốt: “Đường Trúc, muội có biết ta là ai không?”
Đường Trúc nghe thế vẻ mặt kinh hãi, đứng lên vô cùng nghiêm túc quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Cẩm: “Đường Trúc mặc kệ người là ai, cũng mặc kệ người có quá khứ như thế nào, muội chỉ biết người là tiểu thư của muội, muội sẽ dùng hết sinh mạng của mình để bảo vệ tiểu thư!”
Mộ Dung Cẩm nhìn Đường Trúc, không hề vì lời nói của nàng ta mà cảm động, ngược lại càng ngày càng lạnh lẽo: “Đường Trúc, muội đi đi!”
Đường Trúc không dám tin ngẩng đầu: “Tiểu thư!”
Mộ Dung Cẩm nhìn nàng ta nói từng câu từng chữ: “Ta không cần muội chăm sóc, cũng không cần muội bảo vệ, muội đi đi!”
Đường Trúc xưa nay vẫn không thể hiện cảm xúc lại vô cùng kích động, không dám tin điều mình nghe được, nước mắt không biết đã rơi xuống từ khi nào, nàng ta lắc đầu mãnh liệt, nắm lấy tay Mộ Dung Cẩm: “Tiểu thư, người đang nói gì vậy? Đường Trúc sao có thể rời khỏi người? Đường Trúc sao có thể rời xa người chứ?”
“Tiểu thư, từ lúc người cứu Đường Trúc ra khỏi cái nơi như địa ngục đó, Đường Trúc đã thề cả đời này sẽ bảo vệ tiểu thư, muội sẽ không rời khỏi người đâu, có chết cũng không!”
Mộ Dung Cẩm than nhẹ, vỗ vỗ đầu nàng ta: “Con bé ngốc này, mỗi một người đều nên có cuộc sống của riêng mình, đừng học theo ta, cả một đời đều sống vì mệnh lệnh, sống vì người khác!”
“Muội không đi!” Đường Trúc ôm lấy chân Mộ Dung Cẩm, khóc như một đứa trẻ: “Tiểu thư, muội không còn gì nữa rồi, muội chỉ có tiểu thư mà thôi, muội thà tiểu thư để cho muội đi chết, cũng không muốn tiểu thư không cần muội nữa!”
Mộ Dung Cẩm xoa chân mày, mà Đường Trúc thì khóc đến càng ngày càng đau lòng, cũng càng ngày càng sợ hãi, sống chết ôm lấy tay nàng, sợ nàng sẽ đuổi nàng ta đi, trong trí nhớ của Mộ Dung Cẩm, đây là lần đầu tiên trông thấy Đường Trúc như thế này, đỡ bờ vai của nàng ta lên: “Ngốc quá, đứng lên đi!”
Đường Trúc bỗng chốc vui mừng: “Tiểu thư không đuổi muội đi nữa chứ?”
“Ta sợ đến lúc đó thứ ta quăng ra sẽ là một cái xác mất!”
Đường Trúc chợt cười tươi rói lên, không muốn xa rời cọ cọ lên đầu gối Mộ Dung Cẩm: “Tiểu thư, muội không có người thân, người thân của muội chỉ có một mình tiểu thư, vĩnh viễn cũng chỉ có một mình tiểu thư mà thôi, vậy nên tiểu thư đừng đuổi muội đi nhé!”
Mộ Dung Cẩm cười khẽ: “Được rồi, đứng lên đi!”
Đường Trúc vui vẻ đứng dậy, bưng mâm cơm đến: “Tiểu thư, mau ăn chút gì đi!”
Mộ Dung Cẩm bưng chén cơm lên, vừa chuẩn bị chợt sững lại, dưới ánh mắt ngờ vực của Đường Trúc nhìn sang phía ngoài cửa mỉm cười nhàn nhạt: “Đi ra đi!”
Ngoài cửa không có động tĩnh gì, nhưng không lâu sau thì có một người bị đẩy ra, tiếp đó thì hai người rồi ba người đi ra, rất nhanh đã lấp đầy cả cái cửa lớn, đều là những thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi, hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu, đồng thanh kêu lên: “Chào tiểu cô cô!”
Mộ Dung Cẩm đặt chén đũa xuống: “Sao các ngươi lại đến đây rồi?”
“Chúng ta nghe nói tiểu cô cô đến đây, nên muốn đến thăm người, nhưng chúng ta không muốn quấy rầy đến người đâu, tiểu cô cô chúng ta sẽ đi ngay thôi, tiểu cô cô ăn cơm trước đi nhé!”
Mộ Dung Cẩm phất phất tay: “Không có gì đáng ngại, các ngươi ra ngoài chờ một chút, ta thay một bộ y phục rồi sẽ đi ra!”
“Được!” Mọi người vui vẻ lui ra ngoài, có người còn vì kích động quá mà trật chân té ngã.
Mộ Dung Cẩm buồn cười lắc lắc đầu, từ trên giường đứng lên; Đường Trúc biết không ngăn được nàng, nên bước đi tìm y phục thay cho nàng, thuận tiện chải một mái tóc đơn giản.
Đẩy cửa lớn ra, Mộ Dung Cẩm mới thấy bên ngoài thế mà đã đứng đầy người, lấp đầy cả cái sân, từng gương mặt trẻ tuổi sáng sủa, từng đôi mắt như ánh mặt trời lộ ra vẻ quan tâm, từ nơi đó nàng có thể thấy thật rõ ràng tấm lòng son sắt không hề che giấu của bọn họ, thời khắc này nàng đã hiểu vì sao nàng lại thích nhà Mộ Dung, vì sao lại thích quân Mộ Dung, thì ra là bởi vì mỗi một tấm lòng chân thành ở đây!
“Tiểu cô cô!”
Mộ Dung Cẩm mỉm cười: “Các ngươi có biết các ngươi là gì không?”
Mọi người khó hiểu, không biết phải trả lời như thế nào.
Mộ Dung Cẩm ngẩng đầu, chỉ vào mặt trời trên cao: “Các ngươi chính là mặt trời trên bầu trời kia, tuy rằng lúc này nó đang hạ xuống dần, nhưng ngày mai sẽ lại lên cao, tản ra ánh sáng vạn dặm, ánh dương soi rọi lên mọi vẻ đẹp!”
“Nhà Mộ Dung không còn nữa, nhưng các ngươi vẫn là binh sĩ của nhà Mộ Dung ta, suốt đời không đổi! Đợi đến lúc nợ máu của nhà Mộ Dung đã trả xong, Mộ Dung Cẩm ta nhất định sẽ khiến cho quân Mộ Dung lần nữa xuất hiện trên con đường lớn, trở thành đội quân dũng mãnh hơn cả Thiết Kỵ của nước Sở! Lúc đó, các ngươi có còn nguyện ý làm binh sĩ của Mộ Dung Cẩm ta không?”
“Nguyện ý, chúng ta nguyện ý! Chúng ta mãi mãi đều là binh sĩ của tiểu cô cô!”
“Đúng vậy, chúng ta tin tưởng tiểu cô cô, mãi mãi đi theo tiểu cô cô!”
Mộ Dung Cẩm gật đầu: “Ba ngày sau ta sẽ đến giáo trường duyệt binh, hi vọng các ngươi sẽ không làm ta thất vọng!”
“Dạ!” Tiếng trả lời rợp trời, một khắc sau tất cả mọi người đều vội vàng chạy ra ngoài, thời gi¬an ba ngày, bọn họ phải đạt được thành tích tốt nhất cho tiểu cô cô xem!
Nhìn đám nhóc mình đầy cơ bắp, Đường Trúc cũng không khỏi mỉm cười, đây mới là nơi làm cho người ta vui vẻ nhất.
Trong chỗ khuất, Mộ Dung Chinh và Văn Tử Khiêm sánh vai đứng cùng nhau, nhìn thấy hết cảnh tượng vừa rồi, trong mắt đều là nỗi đau nặng nề: “Tử Khiêm, đệ có thấy không? Con bé mới là tướng quân của đội quân này, là linh hồn của đội quân này!”
“Ta tự hào vì có một nữ nhi như thế, nhưng mà…… Nó không phải là nữ nhi của ta!”
“Nữ nhi ta không có võ công tuyệt thế như vậy, không có tâm tư thông minh lanh lợi như vậy, càng không có sức lãnh đạo mạnh mẽ như vậy, Tử Khiêm, ta vẫn không thể nào gạt được chính mình nữa!”
Văn Tử Khiêm lắc đầu, không đồng ý: “Mộ Dung, ta hỏi huynh, năm xưa khi huynh đánh mất chính mình, là ai kéo huynh ra từ địa ngục? Huynh gầy dựng lại quân Mộ Dung, là ai ở phía sau giúp huynh lo liệu tất cả?”
“Lúc mới bắt đầu quân Mộ Dung không đến năm vạn người, phát triển đến hiện tại cuối cùng là một đại quân hơn trăm vạn binh lính, huynh biết đó là công lao của ai chứ? Tuy ta vẫn luôn không muốn nói ra, nhưng đây là sự thật, những thứ này đều là con bé giúp huynh làm được, điều nó mang lại là vinh dự của nhà Mộ Dung!”
“Nó vẫn luôn che giấu tất cả về bản thân, lại vì nghe tin huynh bị thương mà lộ thân phận của chính mình, một nữ tử xông vào giáo trường, đánh bại biết bao nhiêu người, còn đánh bại cả Khánh Vương, chỉ vì giúp huynh bảo vệ nhà Mộ Dung!”
“Thân huynh vùi lấp trong lao ngục, con bé đi trước đến đế đô cứu huynh; hôm đó biết huynh rơi xuống vực chết đi, nó như bị điên lao xuống đó, thiếu chút nữa đã đi theo huynh rồi! Nữ nhi như thế, có chỗ nào không bằng nữ nhi thân sinh của huynh chứ?”
Mộ Dung Chinh mím môi: “Chính là vì nó đã làm quá nhiều, cũng quá ưu tú, nên ta mới không thể nào xem con bé như nữ nhi của ta, là ta nợ nó! Mà hôm qua ta còn tức giận đánh nó một bạt tay, đệ có biết không? Lúc ta nói câu nghi ngờ nó không phải là nữ nhi của ta, ánh mắt con bé nhìn ta rõ ràng như thế, ánh mắt xa lạ kia ta chưa từng thấy qua, không phải tuyệt vọng, không phải đau lòng, mà là —— trong lòng lạnh lẽo!”
“Một người phụ thân như ta, thế mà lại khiến cho lòng của nữ nhi lạnh lẽo, đệ nói đi, ta còn xứng làm phụ thân của nó sao?”
Văn Tử Khiêm thở dài, nghiệt duyên mà!
Từ sau ngày hôm đó Mộ Dung Chinh không đến thăm nàng nữa, cũng đã năm ngày rồi, Mộ Dung Cẩm đứng trong sân, không biết có phải vì đã thiếu mất một trái tim, mà lúc này trong lòng nàng vô cùng lạnh lẽo!
Phủ lên áo choàng ấm ấp, lần đầu tiên bước ra khoải sân viện, năm bước một đồn gác, ba trượng một trạm gác, nghiễm nhiên là dáng vẻ của một quân doanh.
Sau khi hỏi Mộ Dung Chinh đang ở đâu, Mộ Dung Cẩm lập tức đi về hướng đó, Mộ Dung Chinh đang cùng Văn Tử Khiêm xem tin tức thám tử truyền về, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, hai người đồng thời kinh ngạc, lúc thấy rõ là Mộ Dung Cẩm lại không nói lời nào.
Mộ Dung Chinh không nói gì, Văn Tử Khiêm chỉ có thể đứng lên nghênh đón: “Cẩm Nhi, thân thể của con còn chưa khỏe, nên nghỉ ngơi nhiều vào!”
Mộ Dung Cẩm gật đầu với ông: “Nghĩa phụ, con có chuyện muốn nói với phụ thân ”
Văn Tử Khiêm nhìn Mộ Dung Chinh một cái, gật đầu rồi xoay người đi ra.
Mộ Dung Cẩm nhìn Mộ Dung Chinh, mà ông ấy lại không nhìn nàng, Mộ Dung Cẩm khẽ cười giễu: “Lẽ nào ngài muốn trốn tránh ta mãi như thế sao?”
Mộ Dung Chinh không nói lời nào, nhưng bàn tay đặt trên bàn đã nắm lại.
“Ngài có dũng khí nói ra ta không phải nữ nhi của ngài, vì sao lại không có dũng khí gặp mặt ta? Cho dù chúng ta không phải là phụ tử thực sự, thì chúng ta cũng đã quen biết bao nhiêu năm rồi, dùng thân phận phụ tử chung sống với nhau lâu như thế, lẽ nào ngài không có gì muốn nói với ta sao?”
Cánh tay Mộ Dung Chinh run rẩy, đưa lưng về phía Mộ Dung Cẩm: “Ta không có gì để nói!”
Mộ Dung Cẩm ngước mắt, xuyên qua cửa sổ nhìn về chân trời xa xôi, ánh mắt trở nên xa xăm: “Mười năm trước, ta sống lại trong một đêm tối tàn sát, tất cả mọi người đều đã chết, mà ta lại sống lại trong cơ thể của một nữ hài!”
“Ta bị Phệ Thiên mang đi, ông ta cho ta mạng sống thứ hai, hôm đó, ta vốn phải đi theo Phệ Thiên về Ma Vực, nhưng ta lại nhìn thấy một người nam nhân quỳ trong một vũng máu trên phố lớn, trong tim ta có một từ, gọi là phụ thân!”
“Ta đã từng là trẻ mồ côi, không có người thân, không có bạn bè, thậm chí ngay cả cuộc sống bình thường cũng không có, chỉ là một cỗ máy giết người mà thôi; hôm đó trông thấy ngài, từ đáy lòng có một giọng nói nói với ta, ta muốn có một người phụ thân, nên ta đã ra tay!”
“Ta thấy ngài vì sự tồn tại của ta mà sống lại, ta cảm nhận được sự yêu thương của một người phụ thân, nên ta đã lập lời thề, mặc kệ có xảy ra chuyện gì đi nữa, ta cũng sẽ bảo vệ phụ thân của ta thật tốt, dù cho đối chọi với cả thiên hạ, ta cũng sẽ không để cho bất cứ người nào tổn hại đến phụ thân của ta!”
“Mà ta có nằm mơ cũng không ngờ, chúng ta sẽ có một ngày như thế, sau hôm nay, ngài sẽ không còn là phụ thân của ta nữa, Mộ Dung tướng quân!”
Bờ vai của Mộ Dung Chinh bởi vì câu này của Mộ Dung Cẩm mà run lên, đưa lưng về phía Mộ Dung Cẩm, ông sớm đã khóc không ra tiếng, ôi nữ nhi của ông!
Mộ Dung Cẩm xoay người, trong mắt khôi phục lại vẻ lạnh lùng băng giá: “Coi như quà tặng cuối cùng, ta nói cho ngài biết một chuyện, năm xưa chuyện cả tộc Mộ Dung bị diệt môn ta sớm đã điều tra rõ ràng, ngài đã bỏ qua một người là nhị đệ Mộ Dung Xương của ngài, mà kẻ ra tay chính là —— Ma Vực!”
Mộ Dung Chinh kinh hãi, chợt xoay người lại, trên mặt còn đọng lại vệt nước mắt chưa từng được lau đi: “Con nói, người nhà Mộ Dung là do tên ma đầu Phệ Thiên kia giết chết?”
Mộ Dung Cẩm đưa lưng về phía ông: “Phải!”
“Vậy lý do ta vẫn luôn điều tra không ra chân tướng, có phải có người cố ý làm cho ta không tra được?”
“Phải!”
“Vậy sao con lại nói cho ta biết?”
“Bởi vì lúc ta biết được tin này, thì ta đã biết, có một ngày chúng ta sẽ biến thành dáng vẻ như bây giờ!” Trong lời nói chỉ có bất đắc dĩ, nàng sớm đã biết tất cả, nàng đã từng truy sát ngàn dặm, giết hết những người còn lại, nàng muốn niêm phong tất cả, mà nàng làm rất tốt, nàng tin cho dù Mộ Dung Chinh có điều tra đến lúc chết cũng sẽ không tra ra được là do ai làm, nhưng…… Cuối cùng nàng vẫn nói ra rồi!
Cất bước ra khỏi cửa, cùng một con đường như lúc tới, nàng lại đi đến nặng nề như thế, từ hôm nay trở đi nàng chỉ là Mộ Dung Cẩm, sẽ không còn là nữ nhi của Mộ Dung Chinh nữa!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!