Thiên La Địa Võng - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Thiên La Địa Võng


Chương 26


Đàm Lăng Việt ngày hôm sau đi đặt khách sạn, Tần Lam Gia khi về nhà đụng phải một vị khách không mời mà đến.

Tần Lam Gia đứng ở cạnh cửa, đang cúi đầu tìm chìa khóa trong giỏ xách, cửa trước mặt đột nhiên mở ra, một giọng nữ hoạt bát từ bên trong truyền ra: “Lăng, anh động tác nhanh một chút đi, em sắp chết đói —— a!”

Cô gái thoạt nhìn rất trẻ, trang phục hợp mốt một bên quay đầu kêu, một bên đi ra ngoài, thình lình đụng phải Tần Lam Gia ngoài cửa.

“Cậu là ai? Đứng ở chỗ này làm gì? ” mặt một lớp trang điểm dày, đặt mắt nhìn chằm chằm Tần Lam Gia, lớn tiếng chỉ trích.

“Ách… tôi ở chỗ này… ” Tần Lam Gia đứng trước cửa nhà bị chất vấn, nhất thời trố mắt, thấp giọng giải thích.

“Gia Gia, cậu về  rồi a. ” Đàm Lăng Việt một bên mặc áo khoác một bên từ trong phòng đi ra, cười với Tần Lam Gia, “Đây chính là người bạn tớ nói với cậu, đột nhiên muốn tới, hại tớ luống cuống tay chân tìm chỗ ở cho nàng, thật là phiền toái.”

“Uy, Lăng, anh thật là quá đáng, em chính là gạt ba ba chạy tới thăm anh, anh  không thương hoa tiếc ngọc a. ” Cô gái nửa thật nửa giả chỉ trích Đàm Lăng Việt, trên mặt mang theo nụ cười ngay thẳng như cũ, “Rồi nói anh không phải là có nhà sao, sao lại tìm chỗ khác cho em, anh hay tự mình tìm phiền phức.”

Đàm Lăng Việt ôm cánh tay hừ hai tiếng: “Nam nữ thụ thụ bất thân, phải phòng tránh em có hiểu hay không a. Đây là truyền thống văn hóa Trung Quốc, em bên Tây không hiểu.”

Tần Lam Gia đứng ở một bên, nhìn hai người vui vẻ nói chuyện, quen biết lẫn nhau lại làm cho hắn có chút lung túng, chỉ là không nói đến cảm giác gì, cảm thấy có chút không thích hợp.

“Lăng Việt, tớ mới vừa rồi nghe nói các cậu muốn đi ra ngoài ăn cơm? ” Tần Lam Gia khóe môi giật giật, lộ ra vẻ mỉm cười.

Cô gái kia tựa hồ nháy mắt một cái đã đem câu mình mới chỉ trích đối phương quên đi, chuyển hướng Tần Lam Gia nhiệt tình cười nói: “Anh là bạn cùng phòng của Lăng a. Người này cuộc sống không có thường thức, anh khẳng định chiếu cố y rất nhiều. Thật cám ơn anh.”

“Không có, Lăng Việt rất… ” Tần Lam Gia cuống quít lắc đầu, còn chưa có nói xong lại bị cắt lời.

Cô gái tựa hồ chỉ là muốn lễ phép khách sáo mấy câu, không để ý Tần Lam Gia trả lời, nàng quay đầu lại kéo cánh tay Đàm Lăng Việt: “Được rồi, đi nhanh lên, Lăng. Không ăn em liền chết đói, đến lúc đó một người hai mạng, anh chính là tội ác tày trời.”

Đàm Lăng Việt bật cười nói: “Cái gì một người hai mạng a, em không hiểu thành ngữ không cần dùng loạn. A, Gia Gia, cơm tối cậu không cần làm phần của tớ, tớ ra ngoài trước, gặp lại sau.”

“Được, gặp lại sau. ” Tần Lam Gia cười gật đầu, đưa mắt nhìn hai người hướng xuống lầu dưới. Chỉ là nhìn hai đạo bóng lưng đã cảm thấy là cặp nam nữ rất xứng đôi, Tần Lam Gia đứng ở cạnh cửa, có chút thất thần nhìn. Không bao lâu sau ngay cả tấm lưng cũng nhìn không thấy, lại còn nghe được tiếng cười ngay thẳng của cô gái kia và ngữ điệu thỉnh thoảng làm nũng.

Tần Lam Gia đi vào trong phòng, đem giỏ sách ném trên ghế sô pha, mình cũng ngồi ở phía trên ngẩn người hồi lâu.

Cô gái này hẳn là thích Đàm Lăng Việt theo kiểu kia đi, chỉ nhìn thái độ cũng biết. Đàm Lăng Việt từ trước đến giờ đối với người không quan tâm rất lười phản ứng, với cô bé này lại kiên nhẫn mười phần, có cả săn sóc.

Là bạn gái của y thật sao? Nhưng là Đàm Lăng Việt chưa từng nói với hắn. Bất quá, y cũng không cần thiết phải đem tất cả các quan hệ cá nhân hướng mình nói…

Tần Lam Gia lắc đầu, giơ tay che mắt nằm ngã xuống.

Bản thân đang suy nghĩ về bạn bè của Lăng Việt bằng a. Nếu là bạn gái thì thế nào, hắn đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy, vậy mà vẫn cho rằng bản thân sống rất lý trí, sẽ không ôm lấy ảo tưởng không thực tế, sẽ không bởi vì nội tâm tình cảm của mình mà ảnh hưởng việc Đàm Lăng Việt cùng người “bình thường ” gặp gỡ, hiện tại mới thương tâm ghen tỵ không phải là quá muộn sao.

Hắn không muốn cảm xúc xấu như vậy, nếu như có một ngày Lăng Việt kết hôn, hắn không muốn mình ngay cả một câu chúc phúc thật lòng nói không ra.

Tần Lam Gia lấy lại tinh thần, tự mình làm món gì đơn giản ăn, cơm tối qua loa.

Trên TV thanh âm xì xào vang lên, thỉnh thoảng xuất một trận cười vui. Tần Lam Gia nửa tỉnh nửa mê dựa vào ghế sô pha, hoàn toàn không biết trên TV đang trình diễn tiết mục gì.

Trời đã vào thu, chân có chút lạnh, Tần Lam Gia đem chân co lại, giấu mặt ở dưới đầu gối.

Đàm Lăng Việt cũng không có nói tối nay có trở về hay không, Tần Lam Gia cảm thấy mình đợi cửa như vậy có chút ngu ngốc, lại như cũ không ngăn cản được mình hay nghi ngờ vớ vẩn.

Điện thoại di động ở bên người, Tần Lam Gia lại không có dũng khí tự mình nhắn tin hỏi một câu cậu lúc nào về nhà. Từ trước đến giờ Tần Lam Gia chú trọng lễ nghi giao tiếp cho dù biết là bạn cùng phòng hỏi một câu cũng không có gì không ổn, lại như cũ không dám nhắn tin.

Đại khái là… do mình có ý xấu, nên mới chột dạ sao? Tần Lam Gia tự giễu cười khổ, dụi dụi con ngươi nhìn về phía đồng hồ trên tường.

Đã một giờ sáng, đợi thêm mười mấy phút đồng hồ, đợi đến một giờ rưỡi, mình sẽ trở về phòng ngủ… Trong lòng nghĩ như vậy, mới vừa thanh tĩnh một chút – ý thức lại lâm vào mê man.

Không biết qua bao lâu, Tần Lam Gia cảm thấy có người nhẹ nhàng đẩy mình, còn có một thanh âm ở bên tai ầm ĩ, không khỏi nhíu mày.

“… Gia Gia, Gia Gia, tỉnh tỉnh, cậu sao lại ở chỗ này ngủ thiếp đi. Cậu cả người lạnh như băng, chẳng khác gì cục đá.”

Tần Lam Gia mở mắt, thấy Đàm Lăng Việt mặt ở trước mắt, y vẻ mặt ân cần nhìn mình.

Ít nhất y không có qua đêm không về nhà… Tần Lam Gia cảm giác mình yên tâm tâm tình lại rất đáng xấu hổ, lại đột nhiên vì chuyện này tự bản thân cảm thấy ủy khuất.

Có lẽ đêm khuya khi từ trong mộng…tỉnh lại người ta sẽ rất yếu ớt, có lẽ thời khắc yên tĩnh như vậy là lúc lộ vẻ thân mật, Tần Lam Gia đột nhiên cảm thấy, lúc này mình dung túng bản thân hướng Đàm Lăng Việt làm nũng, cũng không có gì to tát.

“Lăng Việt, cậu trở lại. ” Tần Lam Gia nhỏ giọng nói.

Đàm Lăng Việt sờ sờ đầu của cậu, lại vuốt ve gương mặt. Từ trước đến giờ đối với hành động thân mật của y không tự nhiên, Tần Lam Gia lúc này lại hết sức ngoan ngoãn để lòng bàn tay y cọ qua cọ lại, Đàm Lăng Việt không khỏi nở nụ cười, giống như sợ kinh động đêm khuya yên tĩnh thấp giọng nói: “Ân, vật nhỏ, cậu là đang đợi tớ sao!”

Tần Lam Gia không trả lời, chỉ dụi dụi mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Buồn ngủ… Tớ muốn trở về phòng ngủ.”

Đàm Lăng Việt hai tay cặp dưới nách của hắn ôm lấy, cười nói: “Ngoan, chờ tớ lâu như vậy, tớ ôm cậu về phòng!”

Tần Lam Gia trong lòng giật mình, lại muốn dựa vào, buông thỏng mí mắt không nhìn Đàm Lăng Việt.

Đàm Lăng Việt dĩ nhiên không có thật sự đem hắn ôm lấy, nửa thật nửa giả thân mật cười giỡn như vậy Tần Lam Gia sớm đã thành thói quen. Đàm Lăng Việt chỉ dìu Tần Lam Gia vẻ mặt mơ hồ đi tới phòng ngủ, đem hắn đưa lên giường, thay hắn đắp mền.

Nếu như trong lòng mình không có cái si tâm vọng tưởng kia, Đàm Lăng Việt thật sự là một người bạn thân rất ôn nhu.

Tần Lam Gia nhìn Đàm Lăng Việt đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng thay hắn đóng cửa, mới đem mình vùi thật sâu vào trong chăn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN