Thiên Lang Truyền Kỳ
Chương 10: Lên Đường
“Thưa ân công, phò mã là con trai của Quốc công Trần Tường Viên của nhân tộc, vì trước đây làm nhiệm vụ đi đến ma tộc làm sứ giả, không ngờ gặp được công chúa Hạ Linh, hai người nảy sinh tình cảm, hoàng thượng lúc đó rất là sủng ái công chúa cộng thêm muốn tăng mối giao hảo với nhân tộc nên đã đồng ý tác hợp cho phò mã và công chúa”
“Nhưng sự đời ai ngờ, hoàng thượng bây giờ lại muốn diệt trừ hoàng thất, Trần phò mã và Hạ công chúa đã bị ban chết, tại hạ vốn là thư đồng cho phò mã nên biết được ở phía nhân tộc có Trần Đại tướng quân là cha ruột của phò mã, vì vậy mới lén mang quận chúa chạy trốn về nhân tộc.”
Người đàn ông kia vừa nói, vừa nén đau đớn những vết thương trên người không ngừng rỉ máu, suy nghĩ thêm một lúc hắn lại quỳ xuống dập đầu.
“Mong ân công rộng lượng, hãy giúp Quận chúa an toàn đi đến gặp Trần Quốc công, chỉ có gặp được người ấy, thì chúng tôi mới thoát được kiếp nạn này.
Đứa bé gái kia thấy vậy, khuôn mặt lanh lợi lập tức nhớ ra điều gì nhanh chóng lấy ra trong ngực một chiếc vòng cổ, chạy đến bên Hàn Thiên Vũ kéo tay hắn, nhét chiếc vòng cổ vào trong tay Hàn Thiên Vũ rồi nói.
“Ân công ca ca, xin hãy giúp tiểu muội lần này, ta biết huynh là người hiệp nghĩa xin hãy giúp đỡ ta lần này, chiếc vòng cổ này coi như là vật thù lao, ân công ca ca không phải chịu thiệt đâu.
Giọng nói của cô bé từ từ và trong trẻo, có phần khác xa so với những đứa trẻ bốn-năm tuổi khác.
Liếc nhìn thấy chiếc vòng cổ làm từ loại ngọc cực phẩm, giá trị chắc chắn không nhỏ, Hàn Thiên Vũ do dự suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu đồng ý.
“Thôi được, mọi chuyện cũng đã làm rồi thì phải làm cho chót, hai người lấy con ngựa ở kia rồi đi theo ta”
Nói xong Hàn Thiên Vũ chỉ về phía con ngựa bị cột ở phía gốc cây gần đó, con ngựa này chắc hẳn là ngựa của Liễu phu trưởng, người đàn ông chạy đến bên con ngựa, tiện thể nhặt lên chiếc tay nải ở dưới đất, chắc đó là tay nải của hắn.
Hàn Thiên Vũ thì đi lục lọi xem người của Liễu phu trưởng có món đồ gì giá trị hay không, tiếc là trên người tên mã phu trưởng này chẳng có nhiều tiền, chỉ có một thanh kiếm bên hông là khá tốt.
Hàn Thiên Vũ tặc lưỡi lắc đầu, lấy kiếm của liễu phu trưởng đeo vào bên hông, rồi lại tiếp tục lục lọi đồ đạc của mấy tên lính đã chết.
Hắn thấy mình bây giờ chẳng khác gì mấy tên gian ác giết người cướp của.
Cứ thế xong xuôi, ba người, hai ngựa di chuyển về phía đông, hướng về nhân tộc.
“Ngươi tên là gì” đi được một đoạn đường Hàn Thiên Vũ bắt đầu hỏi
“Thưa ân công, tôi tên là Mặc Kỳ, trước đây là thư đồng của phò mã” người kia trả lời, rồi hắn hỏi lại.
“Thưa ân công, tiểu nhân tiểu nhân xin mạn phép hỏi tôn tính đại danh của người”
“Ta tên Hàn Thiên Vũ, từ nay không cần gọi ta là ân công, gọi tên ta là được rồi” Hàn Thiên Vũ nói.
“Dạ ân công…. ấy chết, Hàn Thiếu hiệp” Mặc Kỳ giật mình nói
Hàn Thiên Vũ cười cười lắc đấu, tiếp tục thúc ngựa đi tiếp.
Dọc đường đi hắn nhận thấy, cô bé Hạ Thanh Thanh kia rất là ít nói, chắc hẳn là do đột ngột mấy đi người khiến cô bé trở nên chầm mặc, khác hẳn những đứa trẻ khác.
Hắn cũng nhận thấy cô bé này cũng rất là thông minh lanh lợi, toát lên một cảm giác con nhà nòi, rất có khí vận của hoàng gia.
Đi đến tối, thấy người và ngựa đã thấm mệt, Hàn Thiên Vũ đề nghị mọi người cùng nghỉ ngơi,
Kiếm một bờ suối trống trải, hắn bảo hai người ngồi đợi ở đó, xong rồi liền đi vào rừng kiếm củi, tiện tay lại bắt được vài con thỏ rừng, Hàn Thiên Vũ tấm tắc khen ngợi.
“Mấy con thỏ này ăn no ngủ kỹ, thật là béo tốt nha”
Mang thỏ và củi quay trở về bờ suối, Hàn Thiên Vũ đưa củi cho Mặc Kỳ, nhờ hắn nhóm lửa, còn mình thì đi làm thịt thỏ, nhìn thấy người mặc kỳ toàn là vết thương, hắn bèn ném cho Mặc kỳ một lọ thuốc.
“Đây là kim sáng dược, chữa ngoại thương rất tốt, ngươi cầm lấy mà dùng”
Mặc kỳ được Hàn Thiên Vũ cho thốc thì tạ ơn rối rít, bỏ vào trong tay nải.
Cô bé Hạ Thanh Thanh thì không thấy đi đâu, Hàn Thiên Vũ hỏi mặc kỳ thì biết được cô bé tìm đến chỗ vắng để tự tắm rửa, Hàn Thiên Vũ cũng không tiện đi nhìn, liền tiếp tục làm thịt thỏ.
Khi Mặc Kỳ nhón lửa xong, thì Hạ Thanh Thanh cũng quay trở lại, mặc một bộ áo mới màu hồng, trông cực kỳ dễ thương, do không có nước nóng tắm, thân hình cô bé run lên nhè nhẹ trông thật đáng thương.
Khi nhìn thấy, Mặc Kỳ đã nhóm được lửa, Hạ Thanh Thanh liền chạy đến sưởi ấm
Ngóm một đống lửa, Hàn Thiên Vũ xong thịt thỏ tiện tay lấy mấy con thỏ nướng lên ăn, hai người ban đầu khi còn giữ ý tứ, nhưng do đã đói lâu ngày, cộng thêm Hàn Thiên Vũ chế biến quá tốt, liền bắt đầu ăn nhanh như hổ đói.
Khi nhìn thấy Mạc Kỳ đã ăn xong, Hàn Thiên Vũ trong đầu nảy lên một ý nghĩ, thực ra hắn có thể trực tiếp mang cô bé Hạ Thanh Thanh khi đi , dùng khinh công siêu việt của mình đi đến phủ Trần Quốc Công, nhưng nếu làm vậy thì phải bỏ lại Mặc Kỳ, Hàn Thiên Vũ nhận thấy hắn là một người cực kỳ trung thành, qua cái cách hắn chịu đòn roi thay cô bé Hạ Thanh Thanh kia, nếu mà bỏ lại hắn ở đây một mình thì sớm muộn hắn cũng bị bắt lại, hành hạ đến chết, hắn muốn hỏi ý kiến hai người trước.
“Thực ra với khinh công của ta, có thể mang Thanh Thanh lập tức trong vòng mấy ngày, đi đến chỗ của Trần Quốc Công , nhưng ta lại không thể mang theo ngươi, ý của ngươi thế nào”
Mặc Kỳ nghe vậy, lập tức đồng ý, liên tục gật đầu.
“Nếu vậy thì tốt quá, mong Hàn Thiếu Hiệp, hãy mang quận chúa đến chỗ Quốc Công , tại hạ có thể ở lại đây chờ tin tức.
Nghe thấy Hàn Thiên Vũ phải bỏ lại Mặc Kỳ chỉ mong một mình đi, cô bé Hạ Thanh Thanh đang ngồi sưởi ấm, lo lắng chạy về phía Hàn Thiên Vũ nói,
“Không được” cô bé bật khóc nức nở nói tiếp.
“Mặc thúc thúc và ta đã cùng vào sinh ra tử, nếu chỉ vì ngại khổ mà bỏ mặc thúc thúc ở đây một mình thì ta đâu xứng làm con người, cha mẹ ta dạy ta làm người phải lấy ơn báo đáp,”
Rồi sụt sùi nói tiếp với Hàn Thiên Vũ
“Hàn đại ca ca, tiểu muội biết ca ca là người lợi hại, sẽ bảo vệ được hai người chúng ta, mong ca ca bỏ chút thời gian, dẫn hai người chúng ta đi đến chỗ ông nội.”
Mặc Kỳ dù sao cũng vốn là hạ nhân, lại còn nghe quận chúa nói tốt với mình như vậy, hắn cảm động, nào dám chen ngang.
Nghe thấy cô bé Hạ Thanh Thanh, tuy còn bé mà suy nghĩ lại người lớn như vậy, Hàn Thiên Vũ hơi bất ngờ, còn nghi ngờ cô bé này là một người lớn trong thân xác trẻ con nữa cơ, thêm vào cô bé còn biết nịnh nọt mình lợi hại, nên hắn đành gật đầu đồng ý.
“Thôi được rồi dù sao ta cũng không có việc gì làm, bỏ chút ít thời gian đi, coi như là đi du ngoại sơn thuỷ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!