Thiên Long Bát Bộ
Hồi 18
Cô gái không nói thêm nữa. Đoàn Dự hỏi:
– Vết thương cô có đau lắm không? Mình nghỉ một chút nhé?
Cô gái đáp:
– Vết thương dĩ nhiên là đau, để tôi cắt trên người anh vài dao, xem anh có đau không nào?
Đoàn Dự nghĩ thầm: “Ngang ngược chua ngoa đến như cô này là quá lắm rồi.” Cô gái lại hỏi:
– Có thực sự anh lo lắng cho tôi hay không? Trên đời này làm gì có người con trai nào tốt đến thế? Có phải anh mong tôi mau mau đi cứu Chung Linh nhưng không nói ra chứ gì? Thôi đi!
Nói xong nàng đi đến bên con Hắc Mai Côi, nhảy lên lưng ngựa, chỉ tay về hướng tây bắc nói:
– Kiếm Hồ Cung của Vô Lượng Kiếm ở phía đó, phải không nào?
Đoàn Dự đáp:
– Dường như là thế.
Hai người chầm chậm đi về hướng tây bắc. Được một lúc, cô gái lại hỏi:
– Trong cái hộp vàng có ngày sinh tháng đẻ là của ai thế?
Đoàn Dự nghĩ thầm: “Thì ra cô ả đã mở ra coi rồi.” Chàng bèn nói:
– Tôi không biết.
Cô gái hỏi:
– Của Chung Linh, có phải không?
Đoàn Dự đáp:
– Quả thực tôi không biết.
Cô gái nói:
– Sao anh còn dấu tôi? Chung phu nhân hứa gả con gái cho anh, có phải không? Nói thật cho tôi nghe đi.
Đoàn Dự đáp:
– Không đâu, quả là không có. Đoàn Dự này nếu như nói láo cô nương, cô cứ việc cho tôi nếm mùi “kiến huyết phong hầu.”
Cô gái lại hỏi thêm:
– Anh họ Đoàn đấy ư? Tên là Đoàn Dự à?
Đoàn Dự đáp:
– Đúng thế! Chữ Dự là danh dự.
Cô gái nói:
– Hừ, thế danh dự anh có ra gì không? Sao tôi chẳng thấy gì cả.
Đoàn Dự cười đáp:
– Danh dự xấu thì có. Đó cũng là chữ dự.
Cô gái nói:
– Thế thì đúng rồi.
Đoàn Dự nói:
– Còn tôn tính của cô nương?
Cô gái nói:
– Sao tôi lại phải nói cho anh nghe? Tên anh tự miệng nói ra chứ tôi đâu có hỏi.
Chạy một đoạn nữa, cô gái lại hỏi:
– Đến khi mình cứu được Chung Linh ra rồi, con nhãi đó thể nào chả nói tên tôi ra, anh không được nghe đấy nhé.
Đoàn Dự cố nhịn cười:
– Được rồi, tôi không nghe đâu.
Cô gái xem chừng câu trả lời đó không xuôi nói thêm:
– Nếu như anh có nghe cũng không được nhớ.
Đoàn Dự đáp:
– Được rồi, nếu như có lỡ nhớ thì tôi cũng phải tìm cách quên đi.
Cô gái nói:
– Hứ, anh định nhạo báng tôi, tưởng tôi không biết hay sao?
Trong khi nói chuyện trời tối dần, chẳng bao lâu mặt trăng đã nhô lên ở phương đông, hai người nhờ có ánh trăng tìm đường mà đi. Đi được chừng hai canh, nhìn xa xa nơi triền núi có những đốm lửa điểm sáng lấp lánh, ở phía đông có một ngọn núi vươn lên cao, dưới chân núi là mươi gian nhà lớn, chính là Kiếm Hồ Cung của Vô Lượng Kiếm. Đoàn Dự chỉ vào những ngọn lửa nói:
– Thần Nông Bang ở phía bên kia, bọn mình lẳng lặng tới đó, cướp lấy Chung Linh rồi chạy, có được chăng?
Cô gái lạnh lùng hỏi:
– Chạy cách nào? Bạn đang xem tại TruyệnYY – www._com
Đoàn Dự đáp:
– Cô và Chung Linh hai người cưỡi con Hắc Mai Côi chạy cho nhanh, Thần Nông Bang không thể nào đuổi kịp.
Cô gái hỏi:
– Còn anh thì sao?
Đoàn Dự đáp:
– Tôi bị Thần Nông Bang ép phải uống thuốc độc đoạn trường tán, Tư Không Huyền nói là sau bảy ngày, chất độc phát tác sẽ chết, thành thử tôi phải làm cách nào lừa chúng cho thuốc giải trước rồi mới chạy được.
Cô gái nói:
– Thì ra anh đã bị chúng ép uống thuốc độc rồi. Sao anh không tìm cách nào giải độc cho xong lại chạy về báo tin cho tôi làm gì?
Đoàn Dự dáp:
– Tôi vẫn nghĩ con Hắc Mai Côi chạy nhanh như thế, có quay trở về báo tin cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Cô gái hỏi vặn lại:
– Anh vốn là người trời sinh tốt bụng hay là một chàng ngốc?
Đoàn Dự cười:
– E rằng mỗi thứ một nửa.
Cô gái hừ một tiếng nói:
– Làm cách nào đánh lừa lấy được giải dược đây?
Đoàn Dự trù trừ rồi nói:
– Nói cho đúng nếu có thuốc giải thiểm điện điêu đem tới đổi cho chúng lấy thuốc giải đoạn trường tán là tốt nhất. Bọn chúng không có thuốc giải thiểm điện điêu thì thuốc giải đoạn trường tán thật khó mà đánh lừa để có được. Cô nương, cô có biện pháp gì không?
Cô gái đáp:
– Đàn ông con trai mới giỏi đánh lừa người khác, tôi làm gì có cách nào để lừa người ta. Chỉ có cách ép chúng phải vừa thả Chung Linh, vừa đưa thuốc giải.
Đoàn Dự rợn người biết rằng nàng toan đánh giết một trận, nghĩ thầm: “Hay nhất… hay nhất…” thế nhưng cái hay nhất ấy thế nào, chàng vẫn nghĩ chưa ra.
Hai người sánh vai đi về phía đống lửa. Đi đến chỗ còn cách đống lửa to nhất chừng vài mươi trượng, trong bóng tối đột nhiên có hai người nhảy ra, tay cầm mai đào thuốc, giơ ngang ngực. Một người quát hỏi:
– Ai đó? Có việc gì?
Cô gái đáp:
– Tư Không Huyền đâu? Mao bảo y ra gặp ta.
Hai người đó dưới ánh trăng thấy cô gái và Đoàn Dự đều khoác áo choàng cẩm đoạn màu xanh biếc, trên ngực thêu một con đại bàng đen nên hoảng hồn, lập tức quì xuống. Một người nói:
– Vâng, vâng! Tiểu nhân không biết thánh sứ của Linh Thứu Cung giá lâm, quả… quả là mạo phạm, mong thánh sứ tha tội cho.
Giọng y run run hiển nhiên cực kỳ sợ hãi. Đoàn Dự lấy làm lạ: “Cái gì mà thánh sứ Linh Thứu Cung là sao?” nhưng hiểu ngay: “À, đúng rồi, ta và cô nương này đều khoác áo choàng màu xanh biếc cho nên họ nhận lầm người.” Chàng nhớ lại mấy hôm trước Chung Linh đã kể lại nàng nghe lén thấy Tư Không Huyền nói chuyện với bộ hạ là phải nghe hiệu lệnh của Thiên Sơn Đồng Mỗ của Linh Thứu Cung núi Phiêu Miểu đến chiếm cho bằng được Kiếm Hồ Cung trên núi Vô Lượng. Thần Nông Bang đã là bộ thuộc của Linh Thứu Cung, thảo nào bọn này chẳng sợ hãi đến thế.
Cô gái dĩ nhiên không hiểu nguyên do, hỏi lại:
– Cái gì Linh…
Đoàn Dự sợ nàng làm lộ chuyện vội vàng quát át đi:
– Mau gọi Tư Không Huyền ra đây.
Hai người kia vội vàng vâng dạ, đứng lên, lùi lại mấy bước rồi quay mình chạy về phía đống lửa. Đoàn Dự nói nhỏ với cô gái:
– Linh Thứu Cung là bề trên cao cấp nhất của bọn họ.
Chàng cuốn cái áo khoác lên che kím mồm mũi, chỉ để lộ hai con mắt. Cô gái toan hỏi thêm, Tư Không Huyền đã chạy tới, lớn tiếng nói:
– Thuộc hạ Tư Không Huyền cung nghinh thánh sứ, không kịp ra xa đón tiếp, xin tha tội cho.
Y chạy đến trước mặt, quì xuống khấu đầu nói:
– Thần Nông Bang Tư Không Huyền cung thỉnh Đồng Mỗ vạn thọ thánh an.
Đoàn Dự nghĩ thầm: “Đồng Mỗ là hạng người nào? Đâu phải hoàng đế, hoàng thái hậu, cái gì mà vạn thọ thánh an, thật không ra cái giống gì.” Chàng bèn gật đầu nói:
– Đứng lên đi!
Tư Không Huyền đáp:
– Vâng.
Y lại rập đầu thêm hai cái nữa, lúc ấy mới đứng dậy. Lúc này sau lưng y đã quì đầy những người, đều là bang chúng Thần Nông Bang. Đoàn Dự hỏi:
– Tiểu cô nương nhà họ Chung đâu? Mau đưa ra đây.
Hai tên bang chúng không đợi Tư Không Huyền dặn dò lập tức chạy ngay về phía đống lửa dẫn Chung Linh ra. Đoàn Dự tiếp:
– Cắt dây trói.
Tư Không Huyền đáp:
– Vâng.
Y rút chủy thủ cắt các dây trói chân tay Chung Linh. Đoàn Dự thấy nàng an toàn không sai sẩy gì trong lòng mừng rỡ, cố gắng giả giọng nói:
– Chung Linh, lại đây.
Chung Linh hỏi:
– Ngươi là ai vậy?
Tư Không Huyền gằn giọng quát:
– Trước mặt thánh sứ không được vô lễ. Lão nhân gia gọi ngươi đến.
Chung Linh nghĩ thầm: “Ta cóc cần biết lão nhân gia, tiểu nhân gia gì đâu. Có điều ngươi không để cho người khác trói ta, lão râu dê kia lại sợ ngươi một phép, thà nghe lời ngươi còn hơn.” Nghĩ thế nàng bèn đi đến trước mặt Đoàn Dự.
Đoàn Dự giơ tay ra nắm lấy tay Chung Linh, kéo lại bên mình, cào cào lòng bàn tay nàng, nhưng biết nàng không thể hiểu được nên chẳng lý đến nữa, nói với Tư Không Huyền:
– Đem thuốc giải đoạn trường tán ra đây.
Tư Không Huyền hơi lạ lùng nhưng vội sai thuộc hạ:
– Lấy thùng thuốc của ta ra, mau lên, mau lên!
Y hơi trầm ngâm lập tức hiểu ngay: “Ối chà! Chắc là tên họ Đoàn đi cầu thánh sứ Linh Thứu Cung đến bảo đưa thuốc.” Thùng thuốc đem đến nơi, y mở nắp, lấy ra một cái bình sứ, cung kính dâng lên, nói:
– Thỉnh thánh sứ thu dùng. Thuốc giải này uống liên tiếp ba ngày, mỗi ngày một lần, mỗi lần một đồng cân(3.6) là đủ.
Đoàn Dự mừng lắm cầm ngay lấy. Chung Linh vội hỏi:
– Này, lão râu dê kia, giải dược ngươi có còn nữa không? Ngươi bằng lòng giải độc cho Đoàn đại ca, nếu như đưa cho người ta hết rồi, một khi Đoàn đại ca đưa cha ta tới giải độc cho ngươi thì lấy gì mà đưa?
Đoàn Dự trong lòng cảm kích, lại khều khều tay nàng. Tư Không Huyền nói:
– Cái đó… cái đó…
Chung Linh vội vã nói:
– Cái đó, cái đó là sao? Ngươi không giải độc được cho anh ta, ta bảo gia gia ta không giải độc cho ngươi đâu.
Cô gái áo đen nhịn không nổi quát lên:
– Chung Linh, không được lắm lời. Đoàn đại ca của ngươi không chết đâu.
Chung Linh nghe giọng nàng quen lắm “ồ” một tiếng quay sang nhìn, thấy tấm khăn che mặt liền nhận ra ngay, vui mừng nói:
– A! Mộc…
Nàng lập tức nghĩ ra, vội vàng giơ tay bịt miệng lại. Tư Không Huyền vốn dĩ hơi lo lắng, vội quì xuống nói:
– Khải bẩm hai vị thánh sứ: thuộc hạ bị con thiểm điện điêu của tiểu cô nương đây cắn phải, độc tính thật lợi hại, xin hai vị thánh sứ khai ân.
Đoàn Dự nghĩ thầm nếu như mình không cho y thuốc giải, chỉ sợ y đường cùng liều mạng nên quay sang nói với cô gái áo đen:
– Tỉ tỉ, linh đơn thánh dược của Đồng Mỗ chị cho y một chút.
Tư Không Huyền nghe nói linh đơn thánh dược của Đồng Mỗ, trong bụng mừng quá, liên tiếp rập đầu xuống đất kêu bình bình nói:
– Đa tạ Đồng Mỗ đại ân đại đức, thánh sứ ân đức, bọn thuộc hạ cả thảy mười chín người bị độc điêu cắn phải.
Cô gái nghĩ thầm: “Ta làm gì có “linh đơn thánh dược của Đồng Mỗ?” Có điều cánh tay và đùi ta bị thương, muốn lo cho cả hai người này không phải dễ. Chi bằng nghe lời gã họ Đoàn giả vờ đánh lừa lão râu dê một chuyến.” Nàng lấy trong túi ra một cái bình nhỏ nói:
– Đưa tay đây!
Tư Không Huyền vội đáp:
– Vâng, vâng!
Y xòe tay ra, mắt nhìn xuống không dám nhìn thẳng. Cô gái đổ lên bàn tay y một ít bột màu xanh nói:
– Uống một chút là giải độc.
Nàng nghĩ thầm: “Hương phấn của ta chế tạo đâu có dễ, không thể cho ngươi nhiều được.” Khi nàng vừa mở bình, Tư Không Huyền đã thấy hương thơm sực nức bay xông lên mũi. Y cả đời nghiên cứu các loại thuốc men nhưng cũng không đoán ra là gồm những loại dược vật nào chế thành, đến khi bột thuốc để lên tay rồi, mùi bốc ra khiến toàn thân thư thái, nghĩ bụng Thiên Sơn Đồng Mỗ quả là thần thông quảng đại, linh đơn thánh dược này thật khác thường, trong bụng mừng lắm, luôn mồm cảm tạ, có điều tay đang đựng thuốc bột nên không dám khấu đầu.
Đoàn Dự thấy mọi việc đã xong xuôi bèn nói:
– Tỉ tỉ, chúng mình đi.
Chàng đang cơn đắc ý, quên cả chịt họng giả tiếng, cung may bọn Tư Không Huyền không ai nghi ngờ gì. Tư Không Huyền nói:
– Khải bẩm thánh sứ: Tả Tử Mục của Vô Lượng Kiếm chẳng biết phải quấy gì cả, đám ngang nhiên kháng mệnh. Thuộc hạ chỉ vì trúng độc bị thương, đứt mất một cánh tay nên việc chưa xong ngay được, thật là phụ ân đức của Đồng Mỗ, tội quả là đáng chết muôn lần. Thuộc hạ xin lập tức thống suất bộ thuộc, tấn công vào Kiếm Hồ Cung. Xin thánh sứ ở lại đốc chiến cho.
Đoàn Dự đáp:
– Cũng chẳng cần. Ta xem Kiếm Hồ Cung cũng không phải tấn công vào làm gì, các ngươi tức khắc thoái binh đi.
Tư Không Huyền kinh hãi quá, vốn biết tính nết của Đồng Mỗ, sứ giả sai đi nói năng càng dịu dàng thì sau này bị phạt càng nặng, thánh sứ của Linh Thứu Cung luôn luôn nói ngược, xem chừng mấy câu này thánh sứ trách mình biện sự bất lực nên vội vàng nói:
– Thuộc hạ đáng chết! Thuộc hạ đáng chết! Mong thánh sứ trước mặt Đồng Mỗ nói tốt cho vài câu.
Đoàn Dự không dám nói nhiều, vẫy tay một cái, cầm tay Chung Linh đi ra. Tư Không Huyền giơ cao bàn tay chứa phấn thơm, hai gối quì xuống, lớn tiếng nói:
– Thần Nông Bang cung tống hai vị thánh sứ, cung chúc Đồng Mỗ lão nhân gia vạn thọ thánh an.
Những bang chúng đứng đằng sau cũng nhất loạt quì xuống, đồng thanh cất tiếng:
– Thần Nông Bang cung tống hai vị thánh sứ, cung chúc Đồng Mỗ lão nhân gia vạn thọ thánh an.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!