Thiên Long Bát Bộ
Hồi 241
Vương Ngữ Yên gật đầu, giọt châu lại lã chã rơi xuống. Đoàn Dự nói:
– Đoàn Dự này được như hôm nay thì dù y có đâm thêm mười nhát nữa, vì nàng mà chết đến trăm lần thì cũng cam tâm.
Lời của Hư Trúc hai người chẳng ai để vào tai. Vương Ngữ Yên trong lòng cảm kích, tự trách thầm mình. Đoàn Dự thấy ý trung nhân nước mắt rưng rưng, lại biết những giọt lệ kia là vì mình thì còn coi chuyện sống chết vào đâu?
Hư Trúc đoạt kiếm hoàn kiếm, chỉ trong nháy mắt, trừ Mộ Dung Phục nhìn thấy và Trác Bất Phàm biết rõ, người ngoài ai cũng tưởng Kiếm Thần thủ hạ lưu tình, cố ý không giết Đoàn Dự. Thế nhưng Trác Bất Phàm vừa kinh hãi, vừa tức giận thật khó mà hình dung, nghĩ thầm: “Ta ở núi Trường Bạch may mắn có được kiếm kinh của người xưa để lại, khổ luyện ba mươi năm, trên đời còn ai là địch thủ? Đúng rồi, chắc là tên tiểu tử này lạng quạng làm sao đụng vào huyệt Thái Uyên của ta. Trên đời việc gì xảo diệu đến đâu cũng có thể có, chứ nếu quả thực y muốn đoạt binh khí thì cầm được kiếm rồi sao còn trả lại? Xem tiểu tử này tuổi còn non choẹt, tài cán được bao lăm mà đoạt được kiếm trong tay Trác mỗ?”
Y nghĩ như thế, hào khí trỗi dậy nói:
– Tiểu tử, ngươi quả là đa sự.
Y vung kiếm ra, mũi kiếm đã để ngay lên áo sau lưng Hư Trúc, thủ kình hơi nhấn, định cắt đứt áo y cũng như đã làm với Đoàn Dự cho y nếm chút đau khổ thịt da. Bấy giờ Bắc Minh chân khí lưu chuyển toàn thân Hư Trúc chẳng khác gì một khối đặc, kiếm của Trác Bất Phàm vừa đâm vào, kiếm liền lệch đi, mũi kiếm trượt qua một bên. Trác Bất Phàm kinh hãi quá, biến chiêu cực nhanh, lập tức lia ngang sườn Hư Trúc. Chiêu Ngọc Đái Vi Yêu này một kiếm liên tiếp tấn công trước, sau và bên phải ba bộ vị, toàn là những chỗ chí mệnh, thật là độc địa. Bấy giờ y đã biết Hư Trúc võ công cực cao, thật ngoài sức tưởng tượng của mình nên chiêu này sử dụng toàn lực.
Hư Trúc ối lên một tiếng, người hơi nghiêng qua, không hiểu sao Trác Bất Phàm vừa mới nói ngon nói ngọt, lại đột nhiên lật mặt ra chiêu sát thủ? Soẹt một tiếng, mũi kiếm đâm suốt qua dưới nách y, xé rách một đường dài trên chiếc tăng bào cũ kỹ. Chiêu tấn công thứ hai của Trác Bất Phàm không trúng, ngoài năm phần kinh ngạc còn thêm năm phần hoảng vía, thân hình liền xoay nửa vòng, trường kiếm dựng lên, mũi kiếm hiện ra một tia ánh sáng xanh chừng nửa thước vươn ra thụt vào. Trong đám đông có đến chục người reo lên:
– Kiếm mang! Kiếm mang!(38.5)
Luồng ánh sáng đó chẳng khác gì một con rắn uốn éo, Trác Bất Phàm nở một nụ cười bí hiểm, đưa chân khí từ đan điền lên, đầu kiếm đột nhiên sáng rực, đâm thẳng vào ngực Hư Trúc.
Hư Trúc chưa từng thấy binh khí của ai lại tỏa ra ánh sáng xanh bao giờ, nghe quần hào hò reo, đoán chừng đây là một môn võ công cực kỳ lợi hại, mình không thể nào đối phó nổi, chân lách một cái đã dạt qua một bên. Chiêu đó của Trác Bất Phàm đã dùng toàn lực, giữa đường không cách gì biến chiêu được, nghe cạch một tiếng, trường kiếm đâm vào một cột đá lớn, ngập sâu cả thước. Cái cột đó làm bằng đá hoa cương cực kỳ cứng rắn, vậy mà thanh kiếm mềm đâm vào hơn một thước, đủ biết chân lực y dồn vào mũi kiếm ghê gớm đến chừng nào, quần hào nhịn không nổi lại reo hò vang dậy.
Trác Bất Phàm sử kình vào cánh tay rút kiếm ra, lại múa kiếm tấn công Hư Trúc, miệng quát:
– Tiểu huynh đệ, chú mày còn chạy đi đâu nữa đây?
Hư Trúc trong bụng bàng hoàng, lại tránh thêm lần nữa.
Bên cánh trái đột nhiên có tiếng người cười khẩy nói:
– Chú tiểu kia, ngã xuống!
Đó là giọng một người đàn bà, rồi có hai luồng bạch quang thấp thoáng, hai ngọn phi đao bay về phía Hư Trúc. Hư Trúc khi cõng Đồng Mỗ được bà ta chỉ điểm một chút khinh công, nhưng y nội lực cực kỳ hồn hậu, giơ tay nhắc chân dĩ nhiên nhanh nhẹn dị thường, thân tùy ý chuyển, phi đao tuy nhanh nhưng y vẫn nhẹ nhàng tránh được. Lại thấy một mỹ phụ trung niên mặc áo màu hồng nhạt vung tay lên đã bắt được hai thanh phi đao tưởng chừng như lòng bàn tay có một hấp lực cực mạnh, hút phi đao bay trở về.
Trác Bất Phàm lên tiếng khen:
– Thần kỹ phi đao của Phù Dung tiên tử quả khiến mọi người được mở to con mắt.
Hư Trúc chợt nhớ ra hôm mọi người cùng nhau mưu tính chuyện tấn công Phiêu Miểu Phong thì Bất Bình đạo nhân, Trác Bất Phàm và Phù Dung tiên tử cùng một phe, Bất Bình đạo nhân đã bị mình dùng trái tùng giết chết ở trên núi tuyết, thảo nào hai người muốn giết mình để báo thù cho đồng bạn. Y cảm thấy hối hận, liền dừng chân, quay sang Trác Bất Phàm và Phù Dung tiên tử liên tiếp vái dài nói:
– Tại hạ quả là phạm phải sai lầm thật lớn, thật đáng chết, tuy nhiên khi đó không phải cố ý, ôi, dẫu sao cũng đã phạm phải một lỗi tày trời không sao lấy lại được. Hai vị muốn đánh muốn chửi, ta… ta cũng… ta cũng không dám tránh né nữa.
Trác Bất Phàm và Phù Dung tiên tử Thôi Lục Hoa hai người nhìn nhau, cùng nghĩ thầm: “Tiểu tử này quả nhiên sợ rồi.” Thực ra hai người nào có biết là Bất Bình đạo nhân đã chết về tay Hư Trúc chứ nếu biết được thì đã giết y để báo thù rồi. Hai người cũng một tâm tư, lập tức xông ra mỗi người nắm một tay Hư Trúc.
Hư Trúc nghĩ đến thảm trạng của Bất Bình đạo nhân khi chết, trong lòng ăn năn vạn phần, không ngớt rền rĩ:
– Việc sai lầm của tại hạ, có hối cũng không kịp. Hai vị cứ trách phạt thật nặng, ta cam tâm chịu nhận, dù cho có giết đi để đền mạng, tại hạ cũng không chống lại.
Trác Bất Phàm nói:
– Ngươi nếu muốn ta không giết thì cũng dễ thôi, chỉ cần đem di ngôn của Đồng Mỗ lúc lâm chung, nói hết đầu đuôi cho ta nghe thì ta sẽ tha cho.
Thôi Lục Hoa mỉm cười:
– Trác tiên sinh, tiểu muội có được nghe hay chăng?
Trác Bất Phàm nói:
– Nếu chúng ta tìm được pháp môn phá giải Sinh Tử Phù, tất cả anh em ở đây ai ai cũng được hưởng ơn mưa móc, nào phải chỉ một mình tại hạ được lợi đâu?
Y không nói bằng lòng cho Thôi Lục Hoa cùng nghe chuyện bí mật, cũng chẳng nói không cho mụ ta cùng nghe nhưng cứ kiểu nói như thế có ý muốn chiếm lấy thành quả một mình. Thôi Lục Hoa mỉm cười nói:
– Tiểu muội thật chẳng có cái gì gọi là lương tâm như hiền huynh, chỉ thấy gã này không vừa mắt chút nào.
Tay trái mụ ta nắm chặt tay Hư Trúc, tay phải vung lên, hai mũi phi đao đâm vào ngực Hư Trúc. Đồng Mỗ chết rồi, mối thù sư môn của Trác Bất Phàm khó mà báo được, lúc này y chỉ còn tính nước kiếm được cách giải Sinh Tử Phù để hiếp chế quần hào ngõ hầu tác yêu tác quái.
Thế nhưng dụng tâm của Thôi Lục Hoa hoàn toàn khác hẳn. Anh trai mụ ta bị ba động chủ trong số ba mươi sáu động hùa nhau giết chết nên tính chuyện trừ khử Hư Trúc thì sẽ không còn ai biết được di ngôn của Đồng Mỗ thế nào, Sinh Tử Phù trên ba động chủ kia vĩnh viễn không sao giải được, ắt sẽ chết một cách thảm khốc gấp trăm lần anh mình, còn hơn là tự mình giết họ báo thù, thành thử bất thần tung ra sát thủ. Bà ta ra tay cực nhanh, trường kiếm của Trác Bất Phàm đã bỏ vào trong bao rồi, vội vàng rút ra nhưng xem chừng chậm mất một bước.
Hư Trúc kinh hoảng, không còn kịp suy nghĩ gì nữa, hai tay tự nhiên vùng một cái, hất cả Trác Bất Phàm lẫn Thôi Lục Hoa văng ra. Thôi Lục Hoa quát lên một tiếng, phi đao rời khỏi tay, bay vụt vào người Hư Trúc. Tuy mụ ta bị hẩy ra ngoài mấy bước thật nhưng cứ theo phép ném ám khí mà luận, hai bên cách nhau như thế là quá gần. Trác Bất Phàm sợ Hư Trúc bị giết liền giơ kiếm lên chặn phi đao. Thôi Lục Hoa cũng đã tính đến nước Trác Bất Phàm dùng kiếm cứu Hư Trúc, nên hai phi đao vừa ném ra, lại liên tiếp ném luôn mười ngọn đao nữa, trong đó ba thanh ném vào Trác Bất Phàm, cốt để cầm chân y, còn lại bẩy mũi dao ném vào Hư Trúc, trên mặt, yết hầu, giữa ngực, dưới bụng chỗ nào cũng bị phi đao bao phủ.
Hai tay Hư Trúc liên tiếp chộp ra, sử dụng công phu Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, bắt đến đâu ném bỏ đến đó, chỉ nghe leng keng loong coong bất tuyệt, chỉ nháy mắt đã vứt tất cả mười ba món binh khí xuống dưới chân. Mười hai món là phi đao của Thôi Lục Hoa, còn món thứ mười ba là trường kiếm của Trác Bất Phàm. Thì ra khi y sử dụng Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, trong khi gấp rút, đâu còn kịp suy nghĩ đối thủ là ai, chỉ thấy binh khí là bắt lấy ngay, thuận tay đoạt luôn cả trường kiếm của Trác Bất Phàm ném xuống.
Y đoạt xong mười ba món binh khí rồi, ngẩng đầu lên thấy Trác Bất Phàm mặt xám ngoét như gà cắt tiết, quay lại nhìn Thôi Lục Hoa thấy mụ ta mắt trợn tròn, nghĩ thầm: “Hỏng rồi! Hỏng rồi! Mình lại đắc tội với người ta nữa!” Y vội vàng nói:
– Xin hai vị đừng trách, tại hạ hành sự quả là lỗ mãng. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
Y cúi xuống nhặt mười ba món binh khí, hai tay bưng lên đưa tới trước mặt Trác Thôi hai người. Thôi Lục Hoa lại tưởng y cố ý làm nhục mình, vận sức vào hai bàn tay đánh thẳng vào ngực Hư Trúc. Chỉ nghe bịch một tiếng, một luồng lực đạo cực kỳ mãnh liệt phản kích lại, Thôi Lục Hoa kêu lên một tiếng, thân hình bay ngược về sau, bình một tiếng, giáng mạnh vào bức tường đá, miệng hộc máu tươi.
Trác Bất Phàm kỳ này liên thủ với Bất Bình đạo nhân, Thôi Lục Hoa, trước đó đã ngầm đo lường võ công nội lực của nhau, tuy y có trội thật, nhưng cũng chỉ nhỉnh hơn hai người kia một chút, bây giờ thấy Hư Trúc hai tay bưng binh khí, chỉ dùng chân khí trong cơ thể, đã hất Thôi Lục Hoa văng ra trọng thương, mình không thể nào sánh kịp. Y biết hôm nay mình không còn làm được gì, vòng hai tay đưa lên chào Hư Trúc nói:
– Bội phục! Bội phục! Hậu hội hữu kỳ!
Hư Trúc nói:
– Xin tiền bối lấy lại trường kiếm, tại hạ vô ý mạo phạm, mong tiền bối đừng để bụng. Tiền bối muốn đánh muốn chửi gì để cho hả cơn tức chuyện Bất Bình đạo trưởng, tôi… tôi nhất quyết không phản kháng.
Thế nhưng Trác Bất Phàm nghe vào tai lại tưởng y buông lời nhạo báng, mặt xám như chì vùng vằng quay mình đi ra ngoài sảnh.
Bỗng nghe có tiếng đàn ba lanh lảnh kêu lên:
– Đứng lại đã! Linh Thứu Cung là chỗ nào mà lại để cho ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi là sao?
Trác Bất Phàm giật mình, lập tức đưa tay lên cán kiếm, vừa để tay xuống đè vào chỗ không mới nhớ ra là trường kiếm đã bị Hư Trúc đoạt mất rồi. Một tảng đá lớn đã chặn ngay trước đại môn, cao phải hai trượng, ngang một trượng, vít chặt cửa không còn chỗ hở, không biết âm thầm di chuyển đến từ bao giờ mà sao không một ai phát giác.
Quần hào thấy tình hình như thế, biết mình đã bị hãm vào trong cơ quan của Linh Thứu Cung. Cả bọn đánh thẳng một mạch lên, gặp bọn đàn bà áo vàng giết được ai thì giết, bắt được ai thì bắt, một trận sạch sành sanh, vào trong đại sảnh, tra xét bốn bề không thấy phục binh kế đó có người bị Sinh Tử Phù phát tác, trông người mà nghĩ đến ta, thêm những biến cố liên tiếp, đâu còn ai nghĩ đến mình đang ở trong hiểm địa, nguy cơ bốn bề, bây giờ thấy tảng đá chắn mất cửa chính mới giật mình: “Hôm nay muốn ra khỏi cung Linh Thứu, xem ra không phải chuyện đùa.”
Bỗng nghe trên đầu có tiếng đàn bà nói:
– Bốn sứ tì tọa hạ của Đồng mỗ mỗ, tham kiếm Hư Trúc tiên sinh.
Hư Trúc ngửng đầu lên, thấy trên cao chót vót gần tới nóc nhà, có chín tảng đá nhô ra, chẳng khác gì chín cái bình đài nho nhỏ, trên bốn cái bệ có bốn thiếu nữ tuổi chừng mười tám mười chín, đang uyển chuyển cúi chào. Bốn thiếu nữ tham kiến xong, cùng nhẹ nhàng nhảy ra, thân hình còn đang ở trên không tay mỗi người đã cầm một thanh trường kiếm, phất phới đáp xuống.
Bốn cô gái đó một người mặc quần áo màu hồng nhạt, một người mặc màu trắng ngà, một người mặc màu cánh trả, còn người thứ tư mặc áo màu vàng, cùng nhảy ra một lượt, cùng xuống tới đất, lại cùng quay về Hư Trúc phục xuống lạy nói:
– Sứ tì nghinh tiếp chậm trễ, xin chủ nhân thứ tội.
Hư Trúc chắp tay trả lễ nói:
– Bốn vị tỉ tỉ bất tất đa lễ.
Bốn cô gái cùng ngẩng đầu lên, mọi người ai nấy giật mình. Chỉ thấy cả bốn người cao bằng nhau, người cũng mảnh mai như nhau, mặt mũi giống hệt, cũng mặt trái soan, mắt đen lay láy, thanh tú khác thường, có khác chăng chỉ là màu quần áo.
Cô gái mặc áo màu cánh sen nói:
– Bốn chị em tì tử cùng một bọc sinh tư, Đồng mỗ mỗ đặt tên cho tiểu tì là Mai Kiếm, còn ba cô em đây là Lan Kiếm, Trúc Kiếm, Cúc Kiếm.(38.6) Vừa rồi gặp các vị tỉ muội Hạo Thiên, Chu Thiên mới biết đầu đuôi mọi chuyện. Hiện tại tì tử đã đóng chặt cửa Độc Tôn Sảnh lại rồi, bọn nô tài to gan làm phản này xử trí ra sao, xin chủ nhân phát lạc.
Quần hào thấy cô ta tự xưng là bốn chị em đồng bào, bấy giờ mới hiểu, thảo nào giống hệt nhau, lại thêm dung nhan tú lệ, ăn nói thanh tao, ai nấy đều có bụng mến, ngờ đâu nói đến câu sau cùng, Mai Kiếm gọi mình là bọn nô tài to gan làm phản, quả là hết sức vô lễ, lập tức có hai hán tử xông ra, một người cầm đơn đao, một người cầm đôi phán quan bút, cùng quát mắng:
– Con nhãi kia, ngươi tràng ba khoát bảy nói…
Đột nhiên lóe lên một luồng ánh sáng xanh thấp thoáng, trường kiếm Lan Kiếm, Trúc Kiếm đã vung ra, kế đó là tiếng loảng xoảng, hai cổ tay của hai gã kia đã bị chém đứt, cả bàn tay lẫn binh khí đều rơi. Chiêu đó nhanh nhẹn khôn tả, hai người tay đã cụt rồi, miệng vẫn còn tiếp:
-… tầm bậy tầm bạ! Ối ối!
Hai người cùng la hoảng lên, nhảy ngược về sau, máu me vung vãi đầy mặt đất. Hai cô gái vừa ra tay đã chặt đứt cổ tay hai gã kia, những người còn lại tuy cũng tự cho rằng võ công mình cao hơn hai người kia nhiều, nhưng cũng chẳng một ai dám tiến ra động thủ, huống chi thấy bốn phía tòa đại sảnh này đều bằng đá hoa cương dày chắc lạ thường, không biết bên trong còn dấu cơ quan gì lợi hại, ai nấy mặt mày bần thần, không người nào dám lên tiếng.
Trong đám đông đột nhiên ai đó kêu lên khè khè phá tan bầu không khí yên lặng. Mọi người đều thất sắc biết ngay lại có người bị lá bùa Sinh Tử đòi mạng, một đại hán cao to như tượng đồng đen nhảy ra, hai mắt đỏ ngầu, giơ tay cào xé y phục trước ngực, lập tức không ít người kêu lên:
– Chúa đảo Thiết Ngao! Chúa đảo Thiết Ngao Cáp Đại Bá.
Gã họ Cáp mồm kêu la, vùng vẫy như một con mãnh hổ bị thương, giơ nắm tay to như cái bát, bình một tiếng, đấm xuống một chiếc trà kỷ vỡ tan tành rồi xông thẳng vào Cúc Kiếm.
Cúc Kiếm thấy bộ dạng gớm ghiếc của y, quên mất rằng mình kiếm pháp cao cường, sợ hãi, vội nhảy vào lòng Hư Trúc. Cáp Đại Bá giơ hai bàn tay to như hai chiếc quạt nan chộp vào Mai Kiếm. Bốn chị em sinh tư này tâm ý tương thông, Cúc Kiếm sợ đến run bắn lên, Mai Kiếm cũng đã cảm ứng rồi, vừa thấy Cáp Đại Bá xông tới, cũng kinh hoảng kêu lên một tiếng, lẻn vào trốn sau lưng Hư Trúc.
Cáp Đại Bá chộp không trúng, vung hai tay định quay lại móc mắt mình ra. Hư Trúc kêu lên:
– Không được!
Y phất tay áo một cái, trúng ngay khuỷu tay Cáp Đại Bá, hai tay gã liền thõng xuống. Hư Trúc nói:
– Vị huynh đài này bị Sinh Tử Phù trong cơ thể phát tác, tại hạ muốn tìm cách chữa cho y.
Y lập tức sử dụng chiêu Dương Ca Thiên Quân trong Thiên Sơn Lục Dương Chưởng vỗ lên huyệt Linh Đài trên lưng Cáp Đại Bá. Cáp Đại Bá rùng mình luôn mấy cái, toàn thân uể oải tưởng như không còn hơi sức gì cả. Bỗng nhiên thanh quang thấp thoáng, hai thanh trường kiếm từ hai bên đâm vào Cáp Đại Bá, chính là do Lan Kiếm, Trúc Kiếm thừa cơ tấn công. Hư Trúc nói:
– Không nên!
Y vung tay đoạt luôn hai thanh kiếm, lẩm bẩm:
– Chết thật! Chết thật! Biết được y bị trúng Sinh Tử Phù vào chỗ nào đây?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!