Thiên Long Bát Bộ - Hồi 247
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 247



Huyền Tịch đáp lời tiến lên hai bước:

– Vâng!

Ông ta chấp chưởng giới luật, xưa nay thiết diện vô tư, tăng chúng trong chùa ai gặp ông nem nép, Hư Trúc lại càng không dám nhìn thẳng vào ông. Chỉ nghe Huyền Tịch đại sư cao giọng nói:

– Bảy năm trước, cao tăng Thiên Trúc là Ba La Tinh sư huynh quang lâm tệ tự, tất cả tăng chúng trong chùa từ phương trượng sư huynh trở xuống đều cực kỳ hoan hỉ, cung kính tiếp đãi. Ba La Tinh sư huynh nói rằng, mấy trăm năm qua, nơi nước Thiên Trúc ngoại đạo thịnh hành, Phật pháp suy vi, kinh Phật mất mát một phần lớn, thành thử sư huynh là Triết La Tinh đại sư mới sai qua Trung Hoa để tìm kinh. Phương trượng sư huynh của tệ tự mới nói: “Kinh Phật của tệ bang vốn là thỉnh được từ Thiên Trúc, ngày nay thượng quốc lại qua Đông Thổ thu kinh, quả là một nhân duyên rất lớn, chúng ta có dịp báo đáp Phật ân, thật vinh hạnh cho chùa Thiếu Lâm.”

Phương trượng sư huynh lập tức đích thân đi cùng với Ba La Tinh sư huynh qua Tàng Kinh Lâu, cho biết bản tự chứa rất nhiều kinh sách, đủ cả bản dịch ba tạng(39.5) kinh luật luận từ Thiên Trúc truyền qua, thêm các tuyển thuật của mọi cao tăng Đông Thổ, có đến hơn bảy nghìn quyển, trong đó nguyên văn tiếng Phạn không phải là ít. Nếu như có quyển nào trùng nhau, Ba La Tinh sư huynh có thể đem về một bản, còn như nếu chỉ có duy nhất một bộ, bản tự sẽ sai ba chục tăng nhân giúp phần sao lục phó bản. Phương trượng sư huynh còn nói rằng, khi đem về Thiên Trúc đường sá xa xôi, rất là khó nhọc, e rằng dễ bị thất tán. Khi Ba La Tinh sư huynh thu kinh trở về, tệ tự sẽ phái mười tăng nhân đi theo hộ tống để chắc chắn toàn bộ kinh điển trở về nước Phật được bình an.

Đạo Thanh đại sư chùa Phổ Độ chắp tay nói:

– Thiện tai! Thiện tai! Việc làm đó của phương trượng sư huynh quả thực công đức to lớn nhường nào, huy hoàng chói lọi chẳng khác gì Cưu Ma La Thập đại sư, Huyền Trang(39.6) đại sư năm xưa.

Huyền Từ khom lưng đáp:

– Cử chỉ đó của tệ tự chẳng qua chỉ là vì nghĩa mà làm, lời tán thán(39.7) của sư huynh, quả thực hổ thẹn không dám nhận.

Huyền Tịch lại tiếp:

– Vị Ba La Tinh sư huynh đó sau đó ở ngay tại Tàng Kinh Lâu phiên duyệt kinh sách. Huyền Tiệm sư huynh của bản tự phụng mệnh phương trượng, đốc thúc tăng chúng cùng sao chép kinh văn, không dám trì hoãn. Ngờ đâu bốn tháng sau, Huyền Tiệm sư huynh mới phát giác, vị Ba La Tinh sư huynh kia mỗi lúc canh khuya, lén lút lẻn vào Tàng Kinh Lâu bí các, đọc trộm các võ công bí cập của bản tự cất giữ.

Quán Tâm, Đạo Thanh, Giác Hiền, Dung Trí bốn người không hẹn mà cùng kêu lên kinh ngạc. Huyền Tịch kể tiếp:

– Huyền Tiệm sư huynh liền bẩm cáo phương trượng sư huynh, phương trượng sư huynh liền khuyên nhủ Ba La Tinh sư huynh, nói rằng những võ công bí cập đó là do cao tăng bản tự sáng tác không phải từ Thiên Trúc truyền qua không liên hệ gì đến Phật pháp, qui củ của bản tự mấy trăm năm qua, không tiết lộ cho người ngoài. Ba La Tinh sư huynh đã xem qua một phần rồi, cái đó cũng không sao, nhưng từ nay về sau xin đừng vào bí các. Ba La Tinh sư huynh liền bằng lòng, luôn mồm xin lỗi, bảo là không biết qui củ chùa Thiếu Lâm, từ rày sẽ không coi lén võ học bí cập nữa.

Ngờ đâu vài tháng sau, Ba La Tinh sư huynh giả vờ bị bệnh, lại lén đào một địa đạo, chui vào bí các coi lén. Mấy năm sau Huyền Tiệm sư huynh mới phát giác, Ba La Tinh sư huynh đã đọc được khá nhiều võ công trân điển của bản tự, Huyền Tiệm sư huynh ra tay ngăn trở, hai bên giao thủ, mới phát giác Ba La Tinh sư huynh không những thâu duyệt võ công bí cập của chùa Thiếu Lâm mà còn luyện được ba trong số bảy mươi hai tuyệt kỹ.

Bốn nhà sư bọn Quán Tâm cùng kêu lên một tiếng kinh ngạc, đồng thời đưa mắt nhìn Triết La Tinh, lộ vẻ trách cứ. Huyền Tịch cũng nhìn Thần Sơn, nói:

– Phương trượng sư huynh liền triệu tập chư vị huynh đệ hàng chữ Huyền lại thương nghị, ai ai cũng nói, phái Thiếu Lâm chúng ta tuy võ công bình thường chẳng có gì là ghê gớm nhưng qui của liệt tổ liệt tông, không phải đệ tử bản phái thì không truyền. Qui củ võ lâm hàng trăm hàng nghìn năm qua, học lén võ công phái khác là chuyện đại kỵ. Hơn nữa nếu như võ công Trung Thổ truyền qua Thiên Trúc có thể gây ra hậu hoạn vô cùng. Hành vi của Ba La Tinh sư huynh nhất định không phải là hành vi thanh tĩnh của đệ tử nhà Phật, không chừng y còn chưa chắc đã là tì khưu Thích gia mà là tà đồ ngoại đạo, không những bất lợi cho phái Thiếu Lâm, mà còn nguy hiểm cho cả võ lâm Trung Thổ, cho cả Phật môn Thiên Trúc.

Thành thử các vị sư huynh đệ mỗi người đưa ra một chủ trương, phương trượng sư huynh nói rằng đệ tử nhà Phật chúng ta từ bi làm gốc, chân chính lai lịch của Ba La Tinh sư huynh chúng ta không làm sao tra xét biết được, dẫu có là tà đồ ngoại đạo thì cũng không nên đối xử quá nghiêm nhặt, thành thử mời y ở lại bản tự mong sao Phật pháp hun đúc, trước là mong y rồi sẽ khai ngộ chứng đạo, sau là để khỏi gây hậu hoạn. Mấy năm nay tệ tự đối với vị Ba La Tinh sư huynh này ân cần phụng dưỡng chu đáo, ngoài việc thỉnh y đừng rời khỏi chùa ra, không gì là không cung kính. nguồn t r u y ệ n y_y

Bọn Quán Tâm bốn người gật gù khen phải. Thần Sơn lại nói:

– Lời của Huyền Tịch sư huynh đây, chỉ mới là nhất diện chi từ của phái Thiếu Lâm, chân tướng hư thực thế nào, bọn ta không thể nào biết được. Thế nhưng chùa Thiếu Lâm đem một vị cao tăng Thiên Trúc cầm giữ lại đây, bảy năm chưa thả ấy là chuyện thực. Lão nạp nghe vị Triết La Tinh sư huynh đây nói rằng, y ở Thiên Trúc mấy năm không nghe tăm hơi gì của sư đệ, trong bụng bồn chồn, đã sai hai đệ tử đến chùa Thiếu Lâm dò hỏi, chùa Thiếu Lâm cũng không cho họ gặp Ba La Tinh sư huynh, việc đó có hay không?

Huyền Từ gật đầu đáp:

– Quả đúng thế. Ba La Tinh sư huynh đã học trộm võ công của tệ tự, tệ tự không thể nào để cho y chuyển giao võ công đó lại cho người khác được.

Thần Sơn cười rộ lên một tiếng, vang động cả mái ngói, cả đến chiếc đại hồng chung trong điện cũng vang lên u u, hồi lâu chưa dứt. Huyền Từ tuy thấy y thần sắc ngạo mạn nhưng cũng không nổi giận, chỉ nói:

– Sư huynh, lão nạp có một chuyện không rõ, kính thỉnh sư huynh chỉ giáo. Ví thử có người ngoài đến chùa Thanh Lương núi Ngũ Đài, xem trộm quyền phổ Phục Hổ Quyền của quí tự, kiếm kinh năm mươi mốt chiêu Phục Ma Kiếm, cùng những bí áo trong Tâm Ý Khí Hỗn Nguyên Công và Phổ Môn Trượng Pháp, sư huynh sẽ xử trí ra thế nào?

Thần Sơn thượng nhân mỉm cười nói:

– Võ công cao thấp toàn do công phu tập luyện của mỗi người, các loại quyền kinh kiếm phổ, chỉ là thứ yếu. Nếu như có một vị anh hùng hảo hán nào đến chùa Thanh Lương ăn trộm quyền kinh kiếm phổ của bản tự thì lão nạp ngoài việc nhận mình vô năng còn nói được gì nữa? Không lẽ người ta nhìn thấy võ công pháp môn của mình một cái đã đòi lấy mạng người ta hay sao? Giam cầm người ta suốt đời hay sao? Ha ha! Lẽ nào lại như thế được.

Huyền Từ cũng mỉm cười nói:

– Nếu như võ công điển tịch bình thường thì không nói làm gì, có công khai truyền ra bên ngoài cũng chẳng đáng ngại. Thế nhưng nếu như quyền kinh kiếm phổ nội dung tinh vi của quí phái mà võ lâm đều khâm phục kính ngưỡng lại bị người ta ăn trộm đem ra ngoài, để rơi vào tay những kẻ cuồng vọng tự đại, bụng dạ hẹp hòi, thì hậu hoạn biết sao mà lường được, đâu phải là phúc cho võ lâm.

Mấy câu đó tuy ngữ khí bình hòa, nhưng tám chữ cuồng vọng tự đại, bụng dạ hẹp hòi, hiển nhiên nói đến Thần Sơn thượng nhân. Mọi người ai cũng hiểu rằng Huyền Từ nói thẳng Thần Sơn thượng nhân có bụng bất lương, sở dĩ đến đòi Ba La Tinh chẳng qua cũng chỉ là có ý dòm dỏ võ công bí cập của phái Thiếu Lâm mà thôi. Thần Sơn nghe thế, mặt biến sắc, mấy câu của Huyền Từ quả trúng tim đen của ông ta.

Năm xưa Thần Sơn thượng nhân đến chùa Thiếu Lâm cầu sư thì chỉ mới mười bảy tuổi. Phương trượng chùa Thiếu Lâm Linh Môn thiền sư tiếp kiến xong, thấy ông ta tính tình phách lối, ra vẻ ta đây, cái tôi lớn quá, khí lượng hẹp hòi cố chấp không thể là người truyền pháp được, còn như nếu chỉ là một tăng nhân tầm thường ắt sẽ không chịu dưới ai, ngày sau thể nào cũng gây ra hậu hoạn nên đã khéo léo từ chối. Thần Sơn mới bỏ đi đầu nhập chùa Thanh Lương, chỉ mới ba mươi tuổi đã ăn đứt mọi người, lên làm phương trượng. Thần Sơn thượng nhân thiên tư dĩnh ngộ, kiến thức hơn người, quả là một kỳ tài trong võ lâm, có điều võ học uyên nguyên chùa Thanh Lương kém xa chùa Thiếu Lâm, quyền kinh kiếm phổ cũng như nội công các loại cất giữ trong chùa có hạn, phần lớn thô sơ giản lậu, không phải là đệ nhất công phu. Bốn mươi năm qua, nội công ông ta càng lúc càng thâm, đã sớm vượt qua mức độ võ học ghi trong điển tịch các đời trước của chùa Thanh Lương truyền xuống, thế nhưng quyền kiếm công phu xem ra dường như chưa đủ, mỗi khi nghĩ đến bảy mươi hai tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm, trong lòng vừa ngưỡng mộ vừa căm tức.

Hôm đó việc khéo làm sao, sư đệ ông ta là Thần Âm đưa một nhà sư người Hồ Thiên Trúc đến Thanh Lương tự, người đó chính là Triết La Tinh. Triết La Tinh quả thực là đệ tử nhà Phật, tại Thiên Trúc thuộc loại cao thủ đệ nhất, động thủ với người bị đánh bại, từng nghe chùa Thiếu Lâm bên Đông Thổ có bảy mươi hai tuyệt kỹ liền nghĩ ra một kế, sai người có trí nhớ cực tốt là sư đệ Ba La Tinh sang chùa Thiếu Lâm, mượn tiếng xin kinh nhưng âm mưu ăn trộm võ công. Ngờ đâu hành tàng của Ba La Tinh bị người ta biết được, chùa Thiếu Lâm giữ lại không cho về. Triết La Tinh sai đệ tử đến chùa Thiếu Lâm hỏi thăm nhưng cũng không gặp được Ba La Tinh, thành thử Triết La Tinh đành phải tự mình đi qua, mong được gặp sư đệ, tuyệt kỹ của chùa Thiếu Lâm không ăn trộm được thì cũng đành chịu vậy thôi.

Y qua Trung Thổ rồi đi thẳng tới chùa Thiếu Lâm, trên đường gặp một lão tăng, tay cầm thiết trượng, đưa mắt nhìn y dò xét. Triết La Tinh không hiểu tình trạng võ lâm Trung Nguyên, cử tưởng hễ nhà sư nào biết võ đều là sư chùa Thiếu Lâm, vừa mới gặp đã thấy khó chịu, liền quát cho nhà sư kia nhường đường, ngôn ngữ cực kỳ vô lễ. Lão tăng kia ăn miếng trả miếng, nói qua nói lại, hai bên đánh nhau. Đấu đến hơn một giờ sau, không phân cao thấp, nội công mỗi người đều có sở trường, binh khí lại cũng khắc chế lẫn nhau, nên chẳng mèo nào cắn mỉu nào.

Lại đấu thêm một hồi nữa, trời đã sẩm tối, lão tăng kia liền đòi ngưng lại nói:

– Này tên phiên tăng kia, ngươi võ công cao lắm, có điều tính nết nóng nảy, thiếu hàm dưỡng.

Triết La Tinh đáp:

– – Ngươi bảy lượng, ta nửa cân, bộ ngươi tính nết hay lắm hả?

Tiếng Hoa y học chưa đến đầu đến đũa, định nói kẻ tám lượng, người nửa cân, lại thành kẻ bảy lượng, người nửa cân. Lão tăng kia lấy làm lạ hỏi lại:

– Cái gì mà lại bảo bảy lượng, nửa cân?

Triết La Tinh mặt đỏ lên nói chữa:

– Ý, ta nói sai rồi, phải là tám cân nửa lượng.

Lão tăng kia cười sằng sặc nói:

– Để ta dạy cho ngươi, phải là tám lượng nửa cân. Mấy câu dễ thế mà cũng nói không xuôi, tiếng Trung Quốc ta ngươi nên học thêm dăm năm rồi hãy nói cũng chưa muộn.

Triết La Tinh đáp:

– Tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri, thị tri dã.(39.8)

Lão tăng kia cười:

– Ha ha! Ngươi quả là cái túi sách, vậy mà lại không phân biệt được nửa cân với tám lượng.

Hai sư huynh đệ Triết La Tinh, Ba La Tinh nhất quyết sang Trung Thổ ăn trộm kinh sách võ học, đọc khá nhiều sách chữ Hán, sự hiểu biết về Hoa ngữ toàn từ sách vở mà ra, thành thử những tục ngữ thông thường như tám lượng, nửa cân y chỉ nhớ lõm bõm.

Hài nhà sư đánh nhau cả nửa ngày như thế, cũng có bụng mến nhau, nói nói cười cười rồi trao đổi danh tính. Nhà sư già chính là sư đệ của phương trượng chùa Thanh Lương Thần Âm đại sư. Triết La Tinh thấy ông ta không phải là sư chùa Thiếu Lâm nên cũng không hiềm khích gì. Thần Âm hỏi nguyên do vì sao ông ta đông du, Triết La Tinh liền cho hay sư đệ y qua Trung Thổ, đến chùa Thiếu Lâm hành hương, chẳng hiểu vì sao lại bị chùa Thiếu Lâm bắt giữ không chịu thả. Thần Âm vốn dĩ hiếu sự, hai nữa đố kỵ tiếng tăm vang dậy của chùa Thiếu Lâm, lại muốn khoe tài khoe giỏi với vị bằng hữu mới quen này, liền nói:

– Sư huynh ta Thần Sơn võ công thiên hạ vô địch, xưa nay có coi chùa Thiếu Lâm ra gì đâu. Để ta đưa ngươi về gặp sư huynh ta, tìm cách nào cứu sư đệ ngươi ra.

Thần Âm liền dẫn Triết La Tinh về chùa Thanh Lương hội kiến Thần Sơn. Thần Sơn nghĩ bụng phương trượng chùa Thiếu Lâm là người khoan hòa, lẽ đâu lại vô duyên vô cớ bắt giữ Ba La Tinh, bên trong hẳn có nguyên do trọng đại, thành thử cứ để lần lữa, dò hỏi cho ra, chưa đầy nửa tháng qua giọng lưỡi nhà sư Thiên Trúc đã biết được bụng dạ Triết La Tinh, mặc dù y vẫn khăng khăng nói là đi lấy kinh Phật đem về hoằng dương đạo pháp.

Thần Sơn nghĩ thầm: “Ba La Tinh đến chùa Thiếu Lâm cốt để ăn trộm kinh, nếu như vừa đến tay đã bị phát giác, chùa Thiếu Lâm ắt chỉ lấy lại kinh thư, chẳng làm khó gì đâu. Thế nhưng bây giờ lại giữ y lại không thả ắt hẳn không phải chỉ thò tay ăn cắp mà đã ghi nhớ trong dạ. Hơn nữa, nếu như gã phiên tăng này chỉ ăn trộm kinh luận Phật điển, chùa Thiếu Lâm chắc chẳng làm gì mà không chừng còn lựa ra những bản hay đem tặng y là khác. Sở dĩ họ đem y giam tại chùa, bảy năm không thả, ắt hẳn y không ăn cắp kinh Phật, mà là võ học bí cập.”

Thần Sơn nghĩ đến võ học bí cập của chùa Thiếu Lâm, không khỏi thèm thuồng ngứa ngáy. Sau mấy ngày suy nghĩ, ông ta liền quyết định: “Ta cứ thay y đứng ra đòi Ba La Tinh. Cao thủ chùa Thiếu Lâm tuy đông thật nhưng trong thiên hạ không thể qua khỏi chữ lý. Phái Thiếu Lâm là lãnh tụ võ lâm, lại là đệ tử nhà Phật, không lẽ lại cậy mạnh lấn lướt người khác được chăng? Nếu như Ba La Tinh vào tay ta rồi, lo gì y không thổ lộ võ học bí yếu của phái Thiếu Lâm.”

Y bèn sai đệ tử mang danh thiếp của mình đi mời Quán Tâm đại sư của chùa Đại Tướng Quốc ở Khai Phong, Đại Thanh đại sư chùa Phổ Độ ở Giang Nam, Giác Hiền đại sư ở chùa Đông Lâm Lư Sơn, Dung Trí đại sư chùa Tĩnh Cảnh ở Trường An, cùng đi với Thần Âm và Triết La Tinh đến chùa Thiếu Lâm. Mời được bốn vị cao tăng rất tiếng tăm có mặt, cốt để cho chùa Thiếu Lâm e ngại thanh nghị của cả Phật môn lẫn võ lâm, mà phải theo lý để thả người ra.

Bấy giờ Thần Sơn nghe thấy giọng của Huyền Từ có vẻ dè bỉu liền ngang nhiên đáp:

– Triết La Tinh sư huynh vạn dặm đường xa đến đây, không lẽ phương trượng không cho sư huynh đệ người ta được gặp nhau một lần hay sao?

Huyền Từ nghĩ thầm: “Nếu như kiên quyết không để cho Ba La Tinh ra ngoài, có phải tỏ ra Thiếu Lâm đuối lý hay sao? Làm như thế các cao tăng chùa Phổ Độ, chùa Đông Lâm e rằng không phục.” Ông liền nói:

– Cho mời Ba La Tinh sư huynh.

Chấp sự tăng truyền lệnh xuống, chẳng mấy chốc, bốn vị lão tăng đưa Ba La Tinh lên trên điện. Gã Ba La Tinh kia thân hình bé nhỏ, mặt đen sì, vừa trông thấy sư huynh, vừa buồn vừa mừng, nhảy chồm tới, ôm chặt lấy Triết La Tinh, nước mắt chảy ròng ròng. Hai người xí xố nói chuyện một tràng, không biết dùng phương ngôn thổ ngữ của xứ nào bên Thiên Trúc, người ngoài không sao hiểu được, hẳn là Ba La Tinh kể lại việc ăn trộm kinh bị chùa Thiếu Lâm bắt giữ không cho về.

Triết La Tinh và sư đệ hai người nói chuyện một hồi lâu rồi mới lớn tiếng nói bằng tiếng Hoa:

– Phương trượng chùa Thiếu Lâm nói láo rồi, Ba La Tinh đâu có ăn trộm kinh, chỉ đọc lén kinh Phật thôi. Kinh Phật vốn là của nước Thiên Trúc đem về, có đọc chút chút đâu có phạm giới! Tổ sư Đạt Ma cũng là người Thiên Trúc, dạy các ngươi võ công, bây giờ lại giam giữ tì khưu Thiên Trúc, cái đó là vong ân phụ… phụ… gì gì đó, không có tốt.

Tuy y nói tiếng Hoa không lưu loát thế nhưng lời lẽ cực kỳ xác đáng, nhất thời các nhà sư Thiếu Lâm không trả lời được, y nhất quyết chối phắt việc đọc trộm võ kinh, bây giờ không có chứng cứ gì cụ thể ở bên mình Ba La Tinh, thực khó mà bắt y phải nhận.

Huyền Từ đáp:

– Người xuất gia không phát ngôn bừa bãi. Ba La Tinh sư huynh, nếu như sư huynh nói sai, không sợ đọa a tì địa ngục hay sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN