Thiên Long Bát Bộ - Hồi 250
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 250



Huyền Từ quả tình cũng đã suy nghĩ kỹ lắm rồi. Ông nghĩ chùa Thiếu Lâm lưu giữ Ba La Tinh chẳng qua chỉ để võ công tuyệt kỹ trong bản tự không bị tiết lộ ra ngoài, thế nhưng thần công như Cưu Ma Trí đây, tuy chưa chắc đã tinh thông toàn bộ bảy mươi hai tuyệt kỹ của bản tự nhưng cũng không phải là ít, có giữ Ba La Tinh thêm cũng chẳng ích gì. Ba La Tinh nhớ được tuyệt kỹ của chùa Thiếu Lâm bất quá chỉ được ba môn, so với những gì Cưu Ma Trí biết thật chẳng đến đâu. Vị Đại Luân Minh Vương này võ công cao siêu khôn lường, trong chùa không một ai có thể là địch thủ của y được, ví thử tất cả các cao thủ cùng xông lên, lấy nhiều thắng ít thì có khác gì bọn vô loại hạ tiện trên giang hồ, phái Thiếu Lâm đâu có thể làm như thế. Gã Ba La Tinh kia hôm nay hạ sơn, chỉ trong một tháng trên giang hồ đã đồn đãi ầm ỹ, thiên hạ ai ai cũng biết cả, phái Thiếu Lâm đâu còn có thể làm lãnh tụ võ lâm, chính mình cũng không còn mặt mũi nào làm phương trượng. Những điều chua xót đó ông ngậm đắng nuốt cay giữ trong lòng nhưng tình thế này ngoài ra không còn một lối nào khác nữa.

Trên điện xảy ra như thế, Hư Trúc đều nhìn rõ không sót mảy may, đến khi nghe phương trượng nói ra câu đó, các bậc tiền bối trong chùa người nào mặt cũng buồn thiu. Y đưa mắt nhìn sư phụ Tuệ Luân thấy ông nước mắt ròng ròng, cực kỳ thương tâm, còn có mấy vị sư thúc đấm ngực, khóc không ra tiếng. Tuy y không hiểu rõ nguyên do bên trong, nhưng biết rằng vừa rồi Cưu Ma Trí phô bày võ công, trong chùa không ai địch nổi, phương trượng không còn cách nào khác hơn nên đành phải thả Ba La Tinh đi.

Thế nhưng trong bụng y có một điều thắc mắc không sao giải được. Trước mắt tuy Cưu Ma Trí sử dụng Đại Kim Cương quyền quyền pháp, Bát Nhã chưởng chưởng pháp, Ma Ha chỉ chỉ pháp, chiêu số quả đúng không sai, y chưa học qua những môn này nên không biết được, thế nhưng cách vận dụng nội công trong quyền pháp, chưởng pháp, chỉ pháp, y lại nhìn ra rõ ràng, hiển nhiên đó là Tiểu Vô Tướng Công. Môn Tiểu Vô Tướng Công y được Tiêu Dao Tử truyền thụ, về sau khi Thiên Sơn Đồng Mỗ truyền cho y ca quyết của Thiên Sơn Chiết Mai Thủ mới phát giác trong người y có thần công này, hết sức giận dữ đau lòng vì công phu đó sư phụ bà ta chỉ truyền cho một mình Lý Thu Thủy mà thôi, Hư Trúc nhận được từ Tiêu Dao Tử thì giữa Tiêu Dao Tử và Lý Thu Thủy hai người phải có gắn bó sâu xa, không cần phải hỏi cũng biết. Thiên Sơn Đồng Mỗ sau đó đã cho y hay cách thức vận dụng Tiểu Vô Tướng Công, nhưng những điều Đồng Mỗ biết chỉ có hạn, mãi đến khi y xem các đồ hình trên vách đá trong địa đạo cung Linh Thứu mới hiểu thêm được khá nhiều bí áo trong môn này.

Tiểu Vô Tướng Công là sở học Đạo gia, nói về thanh tĩnh vô vi, thần ngao du cõi Thái Hư, tuy cũng na ná như môn võ công vô sắc vô tướng của Phật gia, tuy nhiên tên hơi giống nhau nhưng thực chất lại khác hẳn. Hư Trúc khi nghe Cưu Ma Trí từ bên ngoài dùng trung khí truyền âm thanh vào, cũng hơi giật mình, biết môn Tiểu Vô Tướng Công của y tài nghệ rất cao, đến sau thấy y sử dụng quyền pháp, chưởng pháp, chỉ pháp, tụ pháp, chiêu số tuy huyễn ảo nhưng toàn do Tiểu Vô Tướng Công thúc đẩy.

Huyền Sinh sư thúc tổ và Ba La Tinh hai người sử chiêu Thiên Y Vô Phùng và những chiêu khác, từ ngoài vào trong toàn là công phu Phật môn, Bát Nhã chưởng có nội công Bát Nhã chưởng, Ma Ha chỉ có nội công Ma Ha chỉ, Đại Kim Cương quyền thì có nội công Đại Kim Cương quyền, mỗi môn một khác, không thể lẫn lộn môn nọ với môn kia.

Y nghe Cưu Ma Trí tự xưng tinh thông bảy mươi hai tuyệt kỹ của bản phái, vậy mà khi thi triển thì rõ ràng chỉ có một môn Tiểu Vô Tướng Công sử động chiêu số Bát Nhã chưởng, Ma Ha chỉ, Đại Kim Cương quyền, chỉ vì Tiểu Vô Tướng Công uy lực quá mạnh, vừa thi triển đã trấn áp đương trường, mọi người không biết môn này, lại tưởng y tinh thông tuyệt kỹ Thiếu Lâm thực. Tuy Tiểu Vô Tướng Công uy lực không kém bất cứ tuyệt kỹ nào của phái Thiếu Lâm nhưng dẫu sao vẫn là treo đầu dê bán thịt chó, lập lờ đánh lận con đen. Hư Trúc thấy thật lạ lùng, việc này rõ như ban ngày, vậy mà sao từ phương trượng đổ xuống, cả hơn nghìn nhà sư Thiếu Lâm không ai đứng ra nói rõ thị phi.

Y có biết đâu môn Tiểu Vô Tướng Công này bác đại tinh thâm, lại là võ học Đạo gia, trong đại điện mọi người đều là đệ tử nhà Phật, võ công tuy cao nhưng đâu có người nào tu tập Đạo gia, huống chi Tiểu Vô Tướng Công cũng lấy Vô Tướng làm yếu chỉ, không chấp trước vào hình tướng, không dấu vết gì mà truy lùng, trừ những người cũng cao thâm về môn đó những người khác không sao nhìn ra được.

Huyền Từ, Huyền Sinh mọi người tuy thấy nội công Cưu Ma Trí có hơi khác nội công phái Thiếu Lâm, lại tưởng từ Thiên Trúc truyền qua chắc có đổi đi đôi chút, cũng là chuyện thường. Đất xa nhau mấy vạn dặm, thời cách nhau mấy trăm năm, tuyệt kỹ phái Thiếu Lâm đã được bao nhiêu đời cao thủ thêm thắt biến hóa, nếu như hai bên vẫn còn hoàn toàn giống nhau thì lại không hợp đạo lý, thành thử chẳng ai nghi ngờ chút nào.

Hư Trúc lúc đầu lại tưởng các vị tiền bối sư trưởng có thâm ý, y chỉ là một chú tiểu ở hàng thứ ba, làm sao dám đứng ra góp ý? Thế nhưng y thấy tình thế tụt dốc thật bất ngờ, các bậc sư trưởng ai ai cũng phẫn nộ chán chường, không còn biết làm gì khác, bản tự hiển nhiên lâm vào một kiếp nạn trọng đại, nên định tiến ra, chỉ rõ cho mọi người biết rằng Cưu Ma Trí vừa sử dụng không phải tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm. Thế nhưng y ở trong chùa hơn hai chục năm qua, chưa bao giờ đứng trước đám đông nói lấy một câu, nơi đại điện khung cảnh trang nghiêm thế này, lời ra đến cửa miệng lại rụt ngay lại.

Lại nghe Cưu Ma Trí nói tiếp:

– Phương trượng nếu đã nói thế thì đã tự nhận bảy mươi hai tuyệt kỹ của quí phái, thực ra không phải từ chùa Thiếu Lâm mà ra, chữ tuyệt kia phải đổi đi mới được.

Huyền Từ lặng thinh không nói, ruột như dao cắt. Trong đám chữ Huyền có một lão tăng thân hình cao to hậm hực nói:

– Quốc sư đã chiếm thượng phong, phương trượng bản tự đã bằng lòng cho Phiên tăng Thiên Trúc kia được rời chùa, sao còn xử ép như thế, không để lại chút dư tình là sao?

Cưu Ma Trí mỉm cười nói:

– Tiểu tăng chẳng qua chỉ muốn phương trượng bằng lòng một điều, để tiện thông báo cho toàn thể đồng đạo võ lâm. Theo ý kiến tiểu tăng, chùa Thiếu Lâm chi bằng giải tán đi thôi, các vị cao tăng chia nhau ra đầu nhập chùa Thanh Lương, chùa Phổ Độ các nơi tự viện tìm đường dung thân, chẳng hơn là ở chùa Thiếu Lâm hưởng cái hư danh, sống thừa sống nhục?

Lời của y vừa nói ra, những nhà sư Thiếu Lâm dù công phu hàm dưỡng rất cao cũng không nhịn nổi, nhao nhao sỉ mắng. Quần tăng bấy giờ mới rõ, gã Cưu Ma Trí này lên núi là dùng sức một một người đánh đổ chùa Thiếu Lâm, không những tiếng tăm y sẽ để lại muôn đời, mà võ lâm rồi đây cũng sẽ mất đi một tòa trọng trấn, làm lợi cho nước Thổ Phồn của y rất nhiều.

Lại nghe y sang sảng nói:

– Tiểu tăng một thân đến Trung Thổ, bản ý mong được biết đến phong phạm của chùa Thiếu Lâm một phen, để xem cái nơi xưng là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm kia khí tượng trang nghiêm hùng vĩ đến chừng nào. Thế nhưng sau khi nghe lời lẽ các vị cao tăng, xem cử chỉ các vị cao tăng rồi, ha ha ha, xem chừng còn kém cả chùa Thiên Long của nước Đại Lý náu mình một cõi Nam cương. Ôi, quả là khiến cho tiểu tăng thất vọng làm sao!

Trong hàng chữ Huyền có người đáp:

– Chùa Thiên Long nước Đại Lý, Khô Vinh đại sư và phương trượng Bản Nhân Phật pháp uyên thâm, hễ đã là đệ tử họ Thích không ai là không ngưỡng mộ. Người xuất gia vốn dĩ không còn cái tâm cạnh tranh hiếu thắng, quốc sư bảo chùa Thiếu Lâm không bằng chùa Thiên Long cũng có ai để vào tai?

Người đó là một lão tăng mặt mũi hồng hào, vừa nói vừa chậm rãi đi ra. Ngón tay trỏ và ngón tay giữa bàn tay phải ông ta hơi khép lại, nở một nụ cười, thần sắc ôn hòa. Cưu Ma Trí cũng mỉm cười nói:

– Đã từ lâu ngưỡng mộ môn Niêm Hoa Chỉ của Huyền Độ đại sư luyện đến mức xuất thần nhập hóa, hôm nay được thấy, quả thực may mắn biết bao.

Nói xong hai ngón tay trỏ và ngón tay giữa bàn tay phải của y cũng khép lại, làm thế niêm hoa.(39.11) Hai nhà sư đồng thời chầm chậm đưa tay trái ra, hướng về đối phương búng luôn ba cái. Chỉ nghe sùy sùy sùy ba tiếng, chỉ lực chạm nhau, Huyền Độ đại sư người lảo đảo, đột nhiên trước ngực vọt ra ba dòng máu xa đến mấy thước. Hai bên giao đấu rồi, Huyền Độ địch không lại, bị chỉ lực của Cưu Ma Trí xuyên vào ngực, thật chẳng khác gì ba mũi dùi nhọn đả thương.

Huyền Độ đại sư là người từ hòa, rất được các tăng lữ tiểu bối yêu mến. Năm Hư Trúc mười sáu tuổi cũng đã từng được sai đến hầu hạ Huyền Độ, quét nhà châm trà trong tám tháng liền. Huyền Độ đãi y cực kỳ thân thiết, lại còn chỉ điểm cho y về pho La Hán Quyền. Sau đó Huyền Độ bế quan tham thiền, Hư Trúc rất ít khi được gặp lại nhưng tình nghĩa ngày xưa vẫn luôn luôn ghi nhớ trong lòng.

Y thấy Huyền Độ đại sư bị trúng chỉ lực, biết rằng nếu chậm trễ một chút lập tức nguy đến tính mạng. Y từng được Lung Á lão nhân Tô Tinh Hà dạy cho cách trị thương, về sau lại học bí quyết của phép phá giải Sinh Tử Phù, rất quen thuộc với cách chữa người sắp chết, thấy trước ngực Huyền Độ máu tươi vọt ra không kịp suy nghĩ, lắc người một cái vọt ra trước mặt Huyền Độ, đánh nhứ một chưởng.

Việc đó xảy ra chỉ trong chớp mắt, ba dòng máu chưa rơi tới đất, bị chưởng lực của y đẩy ngược trở lại, cũng nhanh nhẹn vô cùng chui ngược trở về ngực Huyền Độ. Tay Hư Trúc như gẩy tì bà, hư điểm vòng vòng, chỉ trong khoảnh khắc đã phong bế mười một huyệt đạo trước sau trái phải của vết thương, máu tươi liền không chảy ra nữa, lại lấy một viên linh dược trị thương Cửu Chuyển Hùng Xà Hoàn của cung Linh Thứu nhét vào mồm ông ta.

Hôm trước khi Hư Trúc được Đoàn Diên Khánh phá giải cuộc cờ Trân Lung của Tiêu Dao Tử, Cưu Ma Trí đã gặp y một lần, bây giờ đột nhiên thấy y chạy ra dùng luân chỉ hư điểm, phong bế huyệt đạo Huyền Độ, thủ pháp khéo léo, công lực mạnh mẽ, chưa từng thấy bao giờ, khiến y không khỏi hoảng vía.

Khi đó sáu nhà sư bọn Tuệ Phương thấy Hư Trúc một chưởng đánh chết Huyền Nạn, lại thấy y làm chưởng môn một phái khác, cực kỳ lạ lùng, không sao hiểu được, liền khiêng thi thể Huyền Nạn trở về chùa Thiếu Lâm. Huyền Từ phương trượng cùng các cao tăng tra hỏi kỹ càng, biết Huyền Nạn chết vì chất độc Tam Tiếu Tiêu Dao Tán của Đinh Xuân Thu, đợi mãi không thấy Hư Trúc trở về nên sai hơn chục nhà sư khác đi tìm kiếm nhưng không thấy tung tích y đâu.

Hư Trúc trở về chùa lại gặp ngay lúc chùa Thiếu Lâm đang có biến cố trọng đại, vừa nhận được thiếp của bang chủ Cái Bang Trang Tụ Hiền yêu cầu phái Thiếu Lâm đưa y lên làm minh chủ võ lâm Trung Nguyên. Huyền Từ ngày nào cũng cùng chư tăng hàng chữ Huyền, chữ Tuệ tìm cách đối phó, thực không biết cái gã chưa nghe tên tuổi tên là Trang Tụ Hiền kia là hạng người gì. Cái Bang là bang hội số một trên giang hồ, thực lực rất mạnh, xưa nay vốn dĩ theo đường hiệp nghĩa, cùng với Thiếu Lâm hai bên nương tựa lẫn nhau, chủ trì chính khí cho giang hồ, công đạo cho võ lâm, tự nhiên đòi ngồi cao hơn phái Thiếu Lâm, khiến cho các cao tăng không biết phải xử trí thế nào cho phải.

Sư phụ Hư Trúc là Tuệ Luân thấy phương trượng và các sư bá sư thúc đang có việc quan trọng phải bàn thảo nên cũng không dám lên báo cáo là Hư Trúc đã trở về chùa, lại liên tiếp phạm nhiều giới luật. Ngay cả việc y ở vườn rau gánh phân tưới nước chư tăng cũng không hề hay biết, bây giờ đột nhiên thấy y thi triển thủ pháp cao siêu, đẩy ngược máu tươi quay trở về thân thể Huyền Độ, ai nấy đều cực kỳ lạ lùng.

Hư Trúc nói:

– Thái sư bá đừng vận khí để vết thương khỏi chảy máu.

Nói rồi y xé tăng bào, buộc chặt vết thương. Huyền Độ cười gượng gạo nói:

– Đại Luân Minh Vương… công phu Niêm Hoa Chỉ… ghê gớm thật! Lão nạp… lão nạp bái phục.

Hư Trúc nói:

– Đại sư bá, ông ta sử dụng không phải là Niêm Hoa Chỉ, cũng không phải Phật môn võ công.

Quần tăng nghe nói thế, đều ngầm cảm thấy có điều hoang mang, chỉ pháp của Cưu Ma Trí cùng Huyền Độ không khác gì nhau, đến cả hai người vẻ mặt hiền từ mỉm cười cũng giống hệt, vậy mà không phải Niêm Hoa Chỉ trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm thì là gì? Ai ai cũng biết Cưu Ma Trí là Hộ Quốc pháp sư nước Thổ Phồn, được phong làm Đại Luân Minh Vương, cứ năm năm lại một lần khai đàn nơi chùa Đại Luân trên Đại Tuyết Sơn, giảng kinh thuyết pháp, cao tăng cư sĩ bốn phương vân tập đến nghe, hỏi kinh điển, nêu thắc mắc, người người đều ca ngợi. Y là một cao tăng thiên hạ ai ai cũng biết tiếng, không lẽ lại không sử dụng võ công Phật môn hay sao?

Cưu Ma Trí trong lòng hoảng thầm: “Tiểu hòa thượng này sao lại biết rằng ta không sử dụng Niêm Hoa Chỉ? Không phải võ công Phật môn?” Y suy nghĩ một chút lập tức hiểu ngay: “Đúng rồi! Niêm Hoa Chỉ vốn dĩ là một công phu cực kỳ vương đạo, hòa bình, chỉ điểm huyệt người ta, chế ngự địch nhưng không làm hại tính mạng, ta gấp rút cầu thắng, chỉ lực quá ư lợi hại, đâm thủng ba lỗ trên ngực lão tăng kia, không phải là bản ý Niêm Hoa Vi Tiếu của Ca Diếp tôn giả, có lẽ chú tiểu này vì thế mà biết được.”

Y trời sinh thông tuệ, từ khi còn nhỏ đã gặp kỳ duyên, xưa nay chưa thua ai bao giờ, từ khi rời Thổ Phồn ở chùa Thiên Long nước Đại Lý đã liên tiếp thắng Khô Vinh, Bản Nhân, Bản Tướng… các cao thủ. Lần này lên chùa Thiếu Lâm vốn định dùng võ công của mình, đơn thương độc mã đánh đổ một tòa thiên niên cổ sát, thấy Hư Trúc chỉ độ ngoài hai mươi, tuy vừa rồi dùng phép Luân Chỉ Phong Huyệt có chiều huyền diệu, nhưng chắc võ công cũng chẳng cao được bao nhiêu, liền mỉm cười hỏi:

– Tiểu sư phụ bảo rằng Niêm Hoa Chỉ của ta không phải võ công Phật môn thì để võ công Thiếu Lâm vào chỗ nào đây?

Hư Trúc không giỏi biện bác, chỉ đáp:

– Niêm Hoa Chỉ của thái sư bá Huyền Độ dĩ nhiên là võ học cửa Phật, còn đại sư… đại sư sử dụng… lại là…

Y vừa nói vừa giơ tay trái lên, bắt chước thủ pháp của Huyền Độ, búng luôn ba cái, chỉ lực sử dụng Tiểu Vô Tướng Công. Y đối với người kính cẩn, ba cái búng đó không dám nhắm vào Cưu Ma Trí, chỉ quay về phía không có người bắn ra, chỉ nghe boong boong boong ba tiếng, chiếc đại đồng chung treo trong điện vang lên. Ba cái búng của Hư Trúc búng vào chiếc chuông thật chẳng khác gì dùng chày đập vào. Cưu Ma Trí kêu lên:

– Hảo công phu! Để thử một chiêu Bát Nhã chưởng của ta.

Nói xong dựng song chưởng lên tưởng như hành lễ nhưng hai tay không chắp lại, vù một tiếng, một luồng chưởng lực đánh về phía Hư Trúc, chính là chiêu Hiệp Cốc Thiên Phong trong Bát Nhã chưởng.

Hư Trúc thấy chưởng thế của y mãnh liệt, không thể không chống đỡ, lập tức dùng một chiêu trong Thiên Sơn Lục Dương Chưởng hóa giải chưởng lực của y. Cưu Ma Trí cảm thấy trong chưởng của y có chứa sức hút để khắc chế chưởng lực của mình, chính là để đối phó với Tiểu Vô Tướng Công, trong bụng chột dạ, cười nói:

– Tiểu sư phụ, công phu đó là công phu cửa Phật đó sao? Hôm nay ta đến quí bảo sát là muốn lãnh giáo thần kỹ của phái Thiếu Lâm, sao ngươi lại đem công phu bàng môn ra sử dụng? Võ học Thiếu Lâm tại Đại Tống đứng hàng thứ nhất thứ nhì, không lẽ chỉ có hư danh, không chống nổi võ công dị bang hay sao?

Hư Trúc hiểu ngay ý của y bèn nói thẳng:

– Tiểu tăng tư chất ngu độn, bản phái võ công chỉ học được một bài La Hán Quyền, một môn Vi Đà Chưởng, là công phu nhập môn tối căn cơ của bản phái, làm sao có thể quá chiêu với quốc sư được?

Cưu Ma Trí bật cười ha hả nói:

– Nếu đã như thế, ngươi tự biết mình là khôn, không phải đối thủ của ta thì lui ra đi thôi.

Hư Trúc đáp:

– Vâng! Tiểu tăng cáo thoái.

Y chắp tay hành lễ, lui vào trong hàng chữ Hư. Thế nhưng Huyền Từ phương trượng cực kỳ tinh minh, tuy không biết rõ võ công của Hư Trúc như thế nào, nhưng vừa mới thấy y biểu diễn vài chiêu, chiêu số tinh kỳ, nội công thâm hậu, có thể đương cự được với Cưu Ma Trí, chùa Thiếu Lâm hôm nay gặp cảnh nguy cơ tồn vong vinh nhục, sao không sai y ra chống đỡ một phen, dù có thua thì cũng còn hơn là không làm được chuyện gì, lập tức nói:

– Quốc sư tự xưng tinh thông bảy mươi hai môn tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm, cao minh uyên bác, khiến cho mọi người cực kỳ bội phục. Công phu nhập môn thô thiển của phái Thiếu Lâm thì lại càng không đáng quốc sư để mắt tới.

Hư Trúc, bản tự tăng chúng theo vai vế Huyền, Tuệ, Hư, Không mà sắp xếp, ngươi là đệ tử hàng thứ ba của bản phái, vốn không tư cách quá chiêu với quốc sư là đệ nhất cao thủ nước Thổ Phồn. Thế nhưng quốc sư vạn dặm từ xa đến đây, duyên may khó gặp, ngươi hãy dùng La Hán Quyền và Vi Đà Chưởng để xin quốc sư chỉ điểm cho vài chiêu.

Ông đã chặn trước, Hư Trúc chẳng qua chỉ là một chú tiểu chữ Hư, đệ tử hàng thứ ba của phái Thiếu Lâm, dẫu có thua dưới tay Cưu Ma Trí thì uy danh chùa Thiếu Lâm cũng không bị tổn hại, còn như miễn cưỡng chống đỡ nổi qua được một nén hương, hai nén hương, lúc đó mình thừa thế quát bảo ngừng lại, Cưu Ma Trí sẽ không còn mặt mũi nào lôi thôi thêm nữa.

Hư Trúc nghe thấy phương trượng ra lệnh như thế, không dám vi phạm, khom lưng đáp:

– Vâng!

Y tiến lên mấy bước, chắp tay nói: Bạn đang xem tại TruyệnYY – www._com

– Xin quốc sư thủ hạ lưu tình!

Y nghĩ bụng đối phương là tiền bối cao nhân nhất định không ra tay trước, lập tức hai tay chắp lại vái xuống, chính là khởi thức Linh Sơn Lễ Phật trong Vi Đà Chưởng. Y ở trong chùa Thiếu Lâm nửa ngày đọc kinh, nửa ngày luyện võ, hơn chục năm nay, đã luyện hai môn La Hán Quyền và Vi Đà Chưởng thuần thục vô cùng. Chiêu Linh Sơn Lễ Phật vốn chỉ là một chiêu kính trọng đối phương, ý là đệ tử nhà Phật coi lễ nhượng làm đầu, không phải là phường hiếu dũng thích đánh nhau. Thế nhưng trong người y lúc này có chứa ba nguồn nội lực thâm hậu của ba cao thủ phái Tiêu Dao, lại thêm được Đồng Mỗ tận tâm chỉ dạy, thêm mấy tháng nghiền ngẫm những võ công trong hang sâu trên núi Linh Thứu, được nhiều điều ích lợi, song chưởng vừa vái xuống, tăng y trên người liền hơi phồng lên, chân khí lưu chuyển hộ vệ toàn thân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN