Thiên Long Bát Bộ - Hồi 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 26



Mộc Uyển Thanh nghe thế rùng cả mình, càng nghĩ càng ghê. Lời của Nam Hải Ngạc Thần cho biết Diệp Nhị Nương định vờn đứa bé cho chết, trong lòng không khỏi phẫn nộ, lại vừa sợ hãi, thấy Diệp Nhị Nương vẫn tiếp tục ru:

Con ơi con ngủ cho êm,

Mẹ ru con ngủ mẹ ôm trong lòng.

Ạ ời, ạ ơi!

Tiếng ru của bà ta đầy vẻ trìu mến khiến nàng chưa hẳn tin lời Nam Hải Ngạc Thần là thật. Nam Hải Ngạc Thần giận dữ nói:

– Mỗi ngày mụ phải giết một đứa trẻ con, vậy mà còn làm bộ làm tịch, thật không biết xấu hổ.

Diệp Nhị Nương nhỏ nhẹ nói:

– Ngươi đừng có lớn tiếng la lối, làm cục cưng của ta nó sợ.

Nam Hải Ngạc Thần vùng lên, vươn tay chộp lấy đứa bé định quật cho chết, để nó khỏi khóc lóc ầm ĩ làm y bực mình. Ngờ đâu y ra tay cực nhanh, Diệp Nhị Nương lại còn nhanh hơn, thân hình chỉ xoay nhẹ như một bóng ma, Nam Hải Ngạc Thần đã chộp hụt. Diệp Nhị Nương bải hải kêu lên:

– Ối chà! Tam đệ, ngươi vô cố sao lại hiếp đáp con ta là sao?

Nam Hải Ngạc Thần quát lên:

– Ta muốn quật chết thằng tiểu quỉ đó.

Diệp Nhị Nương dịu dàng nựng đứa bé:

– Cục cưng ơi, có mẹ đây, đừng sợ tam thúc xấu xí kia, y đánh không lại mẹ đâu. Con trắng trẻo mập mạp thế này, càng để lâu càng thích, mẹ đùa với con đến chiều lúc đó mới giết con, còn bây giờ vẫn còn chưa rứt ra được.

Mộc Uyển Thanh nghe câu nói đó tưởng chừng muốn mửa, nghĩ thầm: “Quả đúng là Diệp Nhị Nương xếp hạng cao hơn Nam Hải Ngạc Thần. Nhạc lão tao chỉ mới là Hung Thần Ác Sát chưa thể qua mặt mụ ta được.”

Nam Hải Ngạc Thần chộp một cái không trúng, biết mình có động thủ tiếp cũng vô dụng, không ngừng đi qua đi lại, lẩm bẩm chửi bới, đột nhiên quát lớn:

– Mau qua đây! Thằng bé đó đâu? Sao không đem nó qua đây bái ta làm thầy?

Hai gã áo vàng từ đằng sau tảng đá khép nép đi ra, đứng tránh ở xa xa, chính là hai người lúc trước Nam Hải Ngạc Thần sai đi qua bên kia đón Đoàn Dự. Một người ấp a ấp úng đáp:

– Tiểu… tiểu nhân lên đến trên đỉnh núi, không… không thấy có ai. Đi tìm… đi tìm khắp nơi vẫn không thấy.

Mộc Uyển Thanh kinh hoảng: “Không lẽ chàng… chàng bị ngã xuống chết rồi.” Nam Hải Ngạc Thần quát lên:

– Hay là chúng bay đến trễ quá nên tên tiểu tử đó vô phúc, rơi xuống vực chết rồi?

Hai người đó không dám đến gần, một gã lập cập nói:

– Tiểu nhân hai người… hai người có kiếm khắp nơi dưới sơn cốc nhưng không thấy thi thể.

Nam Hải Ngạc Thần quát lên:

– Thế thì không lẽ nó bay lên trời hay sao? Hai đứa chúng bay dám nói láo ta hả?

Hai người kia vội vàng quì xuống, rập đầu kêu bình bình bình, van xin tha mạng. Chỉ nghe vù vù, Nam Hải Ngạc Thần đã ném hai cục đá qua trúng hai gã này chết ngay lập tức.

Hai người đó không kiếm ra Đoàn Dự, Mộc Uyển Thanh vốn đã bực chúng làm không nên chuyện nên khi Nam Hải Ngạc Thần đánh chết nàng cảm thấy thống khoái, trong chớp mắt tâm tư dâng lên dạt dào: “Chàng không có ở trên núi, dưới vực sâu cũng không có xác, thế thì đi đâu? Hay là rơi vào nơi ẩn khuất nên hai gã này tìm không ra. Hay là hai gã đó có thấy thi thể nhưng không dám nói ra?”

Nàng vốn đã có chủ ý, nếu Đoàn Dự chết rồi, nàng cũng không sống làm chi, huống chi thân mình rơi vào tay Nam Hải Ngạc Thần, nếu không chết ắt phải chịu không biết bao nhiêu dày vò hành hạ. Thế nhưng không thấy xác Đoàn Dự, thì vẫn còn một tia hi vọng, không thể chết một cách hồ đồ.

Nam Hải Ngạc Thần hết sức bực bội, không ngớt chửi bới:

– Lão đại, lão tứ hai con rùa đó sao giờ này chưa tới là sao. Ta không thèm đợi nữa.

Diệp Nhị Nương nói:

– Ngươi dám không đợi lão đại thật chăng?

Nam Hải Ngạc Thần đáp:

– Lão đại bảo ta nói với ngươi rằng, bọn mình ở trên đỉnh núi này đợi y, đợi cho đủ bảy ngày, nếu sau bảy ngày y không đến, thì tới Vạn Kiếp Cốc của Chung Vạn Cừu đợi y ở đó, chưa gặp thì không được bỏ đi.

Diệp Nhị Nương thản nhiên nói:

– Ta đã bảo ngươi bị lão đại nện cho một trận đích đáng, bây giờ còn chối được hay không?

Nam Hải Ngạc Thần giận dữ nói:

– Ai thèm chối? Ta đánh không lại lão đại là đúng rồi, bị y nện một trận, cũng không sai nhưng làm gì mà đích đáng?

Diệp Nhị Nương nói:

– Thì ra ngươi không bị nện một trận đích đáng… cục cưng đừng khóc, mẹ thương… à, thì ra chỉ đánh nhè nhẹ… cục cưng của mẹ…

Nam Hải Ngạc Thần hậm hực nói:

– Cũng chẳng phải là đánh nhè nhẹ. Này coi chừng, lão đại muốn đánh bà liệu bà có chạy nổi không?

Diệp Nhị Nương đáp:

– Ta đâu có mong chức Diệp đại nương, việc gì mà lão đại lại gây sự với ta? Cục cưng ngoan ơi…

Nam Hải Ngạc Thần nói:

– Bà đừng có gọi con mẹ nó là cục cưng có được không nào?

Diệp Nhị Nương cười nói:

– Tam đệ đừng có nóng, ngươi có biết là lão tứ hôm qua trên đường gặp kẻ đối đầu, bị một trận xiểng liểng?

Nam Hải Ngạc Thần ngạc nhiên hỏi lại:

– Cái gì? Lão tứ gặp phải đối đầu, ai vậy?

Diệp Nhị Nương đáp:

– Con nhãi kia trông có vẻ như không bằng lòng, chắc nó đang rủa ta sao mỗi ngày lại đùa nghịch chết một đứa nhỏ, ngươi giết nó trước đi rồi ta sẽ kể cho ngươi nghe.

Nam Hải Ngạc Thần đáp:

– Nó là vợ của học trò ta, nếu ta giết nó thì học trò ta sẽ không chịu bái sư nữa.

Diệp Nhị Nương hỏi:

– Thế học trò ngươi không phải rơi vào sơn cốc chết rồi sao?

Nam Hải Ngạc Thần đáp:

– Cái đó chưa chắc, nếu ngã xuống chết thì cũng phải còn thi thể. Chắc nó trốn ở đâu một hồi rồi sẽ đến đây lạy lục van xin ta xin làm đồ đệ.

Diệp Nhị Nương cười:

– Thế thì để ta ra tay vậy, cứ bảo học trò ngươi đến kiếm ta là xong. Đôi mắt nó trông đẹp quá, ai trông thấy cũng phải ham, tiếc thay sao ta không được như thế, để ta móc mắt nó trước.

Mộc Uyển Thanh lưng toát mồ hôi lạnh nhưng nghe Nam Hải Ngạc Thần nói:

– Không được, thôi để ta điểm huyệt cho nó lăn quay ra ngủ một ngày hai đêm là xong.

Y không đợi Diệp Nhị Nương trả lời liền giơ tay tại hông và nơi cạnh sườn điểm luôn hai huyệt. Mộc Uyển Thanh chỉ thấy đầu choáng váng, lập tức bất tỉnh.

Mộc Uyển Thanh thiếp đi không biết bao lâu đến lúc thần trí hơi tỉnh táo lại thấy thân trên lạnh toát, tai nghe tiếng cười khèng khẹc, tuy là tiếng cười nhưng nghe chẳng có gì là vui, thanh âm vừa sắc vừa thô thật là khó chịu. Mộc Uyển Thanh biết rằng nếu mình chỉ cử động một chút đối phương sẽ phát giác ngay, thể nào cũng ra tay thật nghiệt ngã nên tuy tê mỏi nhưng cũng không dám duỗi chân duỗi tay.

Nàng nghe Nam Hải Ngạc Thần nói:

– Lão tứ, ngươi không việc gì phải khoa trương, tam muội nói ngươi bị đánh tơi tả còn lấp liếm nỗi gì? Thực sự có bao nhiêu kẻ địch vây đánh ngươi thế?

Tiếng người khi the thé, khi ồm ồm kia nói:

– Bảy tên khốn kiếp đánh một mình mỗ, đứa nào đứa nấy đều là hạng cao thủ số một. Bản lãnh ta tuy khá thật nhưng làm sao có thể giết sạch được cả bảy tên.

Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: “Thì ra lão tứ Cùng Hung Cực Ác đã đến rồi.” Nàng rất muốn hé nhìn xem cái gã Cùng Hung Cực Ác này hình dáng thế nào nhưng lại không dám quay đầu lại mở mắt ra. Lại nghe Diệp Nhị Nương nói:

– Lão tứ chỉ khoác lác, đối phương rõ ràng chỉ có hai người, ở đâu ra thêm năm cao thủ nữa đó? Trong thiên hạ cao thủ đâu mà lắm thế?

Lão tứ giận dữ nói:

– Làm sao bà biết, bà có chính mắt trông thấy hay không?

Diệp Nhị Nương mỉm cười nói:

– Nếu ta không chính mắt trông thấy thì làm sao ta biết được? Hai người đó một đứa sử dụng cái cần câu, còn một đứa sử dụng một đôi búa, có đúng không nào? Hì hì, ngươi thêm thắt ra năm người thì những người đó sử dụng binh khí gì?

Lão tứ lớn tiếng nói:

– Lúc đó bà đứng gần bên sao không ra giúp một tay? Bà muốn tôi chết dưới tay người khác mới thỏa lòng phải không?

Diệp Nhị Nương cười nói:

– Cùng Hung Cực Ác Vân Trung Hạc, ai mà chẳng biết khinh công tuyệt diệu? Đánh không lại chẳng lẽ không biết bỏ chạy hay sao?

Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: “Thì ra lão tứ tên là Vân Trung Hạc.” Vân Trung Hạc càng thêm bực tức, tiếng mỗi lúc một to nói:

– Ta lão tứ bị thua dưới tay người khác bộ mụ vẻ vang lắm hay sao? Bọn mình Tứ Đại Ác Nhân lần này tụ hội là do đâu? Đâu phải chỉ để đi thí mạng cho lão bị thịt Chung Vạn Cừu? Y có cho vợ đưa con đến ngủ với ta đâu? Lão đại có thù sâu như biển với hoàng phủ Đại Lý, y gọi chúng ta đến, tất cả bốn người liên thủ xông lên, ta mới ra quân đã bất lợi, mụ lại bình chân như vại đứng ngoài vỗ tay làm vui, liệu mỗ có nên nói cho lão đại biết hay không? truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

Diệp Nhị Nương cười nói:

– Tứ đệ, ta từ thuở cha sinh mẹ đẻ chưa bao giờ từng được chứng kiến ai khinh công cao như hiền đệ, quả đúng là con hạc trong mây danh bất hư truyền.

Đi như khói tỏa lững lờ,

Chim hồng bay vụt đã mờ mờ xa.(4.10)

Hai gã kia chỉ còn nước ngóng bụi trông theo, đến như tỉ tỉ đây đuổi cũng còn chưa kịp. Nếu không như thế đời nào người chị này lại đứng ngoài tụ thủ bàng quan?

Dường như bà ta sợ lão tứ mách lại với lão đại nên vội vàng nói lấy lòng mấy câu. Vân Trung Hạc hừ một tiếng, xem ra nộ khí đã bớt nhiều.

Nam Hải Ngạc Thần hỏi:

– Lão tứ, kẻ gây khó khăn cho ngươi là ai thế? Có phải bọn chó săn của hoàng phủ chăng?

Vân Trung Hạc giận dữ đáp:

– Mười phần đến chín là người trong phủ hoàng gia. Ta không tin ở đất Đại Lý này ngoài chúng ra lại còn có ai tài ba cỡ đó.

Diệp Nhị Nương nói:

– Hai người nói gì mà đại náo hoàng phủ dễ như trở bàn tay, cắt cái đầu chó của tên hoàng đế Đại Lý như lấy đồ trong túi, ta đã bảo không phải dễ như thế đâu, bây giờ đã tin chưa?

Vân Trung Hạc bỗng nói:

– Lão đại sao giờ này vẫn còn chưa tới, kỳ hẹn đến nay đã quá ba ngày rồi, xưa nay y chưa bao giờ thế cả, không lẽ… không lẽ…

Diệp Nhị Nương nói:

– Không lẽ có chuyện gì phải không?

Nam Hải Ngạc Thần bực bội nói:

– Hừ, lão đại bảo chúng mình đợi đủ bảy ngày, bây giờ mới có bốn hôm, sao ngươi gấp gáp thế? Lão đại là hạng người cỡ nào, đâu phải như ngươi đâu, đánh không lại người ta liền cụp đuôi mà chạy?

Diệp Nhị Nương đáp:

– Đánh không lại thì chạy, cái đó chính thực kẻ thức thời mới là kẻ tuấn kiệt, ta có sợ là sợ y quả bị bảy tay cao thủ, tám tên hảo hán vây đánh, tuy yếu sức nhưng lại không chịu thua, cho xứng với cái ngoại hiệu Ác Quán Mãn Doanh.

Nam Hải Ngạc Thần nhổ toẹt xuống đất nói:

– Xì! Lão đại hoành hành thiên hạ, nào có sợ gì ai? Ở một cái nước bé xíu như Đại Lý này làm sao sẩy tay được? Con bà nó chứ, đói rồi đây.

Y cầm dưới đất lên một cái đùi bò, nướng trên đống lửa đốt bên cạnh, chỉ một cốc đã có mùi thơm bốc ra. Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: “Nghe lời y nói thì ta ở trên đỉnh núi này hôn mê đã ba ngày rồi. Không biết có tin tức gì của Đoàn lang không?”

Nàng đã bốn hôm nay không ăn uống gì nên đói lả, ngửi thấy mùi thơm của đùi thịt bay ra, bụng sôi lên ùng ục. Diệp Nhị Nương cười hỏi:

– Cô em đói lắm rồi phải không? Ngươi đã tỉnh lại, sao còn giả vờ nằm yên? Ngươi có muốn xem mặt Cùng Hung Cực Ác Vân lão tứ hay không?

Nam Hải Ngạc Thần biết Vân Trung Hạc hiếu sắc như chính mạng mình, nếu thấy nhan sắc Mộc Uyển Thanh, dù có chết cũng thể nào ra tay chấm mút, chứ không phải như mình khi nào nổi cơn thèm khát mới tính chuyện cưỡng gian sát nhân, nên vội vàng vứt cho nàng một đùi thịt nửa sống nửa chín, quát lên:

– Ngươi đi qua bên kia, tránh cho xa, đừng có ở đây nghe lén bọn ta nói chuyện.

Mộc Uyển Thanh giả giọng khào khào cho thật khó nghe, hỏi lại:

– Chồng tôi qua chưa?

Nam Hải Ngạc Thần bực tức đáp:

– Con mẹ nó, ta đích thân qua bên đó xem xét kỹ càng cả sơn cốc lẫn trên đỉnh núi nhưng không thấy tung tích tiểu tử đó đâu cả. Tên đó chắc chưa chết nhưng không biết ai cứu y đi đâu. Ta đợi ở đây ba ngày rồi, thêm bốn ngày nữa, đủ bảy ngày mà tiểu tử đó không đến, hừ hừ, lúc đó ta sẽ nướng ngươi lên ta ăn.

Mộc Uyển Thanh trong bụng thở phào, nghĩ thầm: “Gã Nam Hải Ngạc Thần này đâu phải kẻ nói khơi khơi, nếu như y đã qua đó tìm kiếm, cho rằng Đoàn lang chưa chết, hẳn là không sai. Ôi, không biết chàng có nhớ nhung gì ta không, có sang đây cứu mình không nữa!” Nàng bèn nhặt đùi thịt dưới đất lên, chầm chậm đi ra đằng sau tảng đá. Nàng đói đã lâu, cảm thấy uể oải nhưng nằm yên ba ngày liền, vết thương trên vai đã khép miệng. Lại nghe Diệp Nhị Nương hỏi:

– Tên tiểu tử đó có cái gì hay khiến cho ngươi phải yêu tài?

Nam Hải Ngạc Thần cười đáp:

– Tên tiểu tử đó giống hệt tôi, nếu như học võ công của phái Nam Hải, thể nào cũng hơn cả thầy. Ha ha! Trong Tứ Đại Ác Nhân chỉ có mình ta Nhạc lão… Nhạc lão nhị tuy phải đứng thứ hai, nhưng nói về môn đồ truyền nhân, thì đồ đệ ta phải đứng thứ nhất, không ai sánh kịp.

Mộc Uyển Thanh càng đi càng xa, nghe thấy Nam Hải Ngạc Thần khoa trương tư chất Đoàn Dự thế gian hiếm có, trong lòng vừa hoan hỉ, lại vừa buồn lo nhưng cũng tức cười: “Cái anh chàng Đoàn lang đồ gàn kia, có biết võ công gì đâu? Trừ cái gan liều ra, chẳng làm được chuyện gì. Nam Hải Ngạc Thần nếu quả thu anh chàng làm học trò cưng, phái Nam Hải chắc thể nào cũng xuống dốc.”

Nàng kiếm được một chỗ kín đáo ở sau tảng đá, ngồi xuống gặm chiếc dùi bò, tuy đói lắm nhưng cái đùi phải đến ba bốn cân, chỉ mới ăn chừng nửa non là đã no rồi. Nàng nghĩ thầm: “Đợi đến ngày thứ bảy, nếu quả thực Đoàn lang phụ bạc ta, không đến kiếm mình sẽ tìm cách bỏ trốn.” Nghĩ đến đó nàng thấy chạnh lòng: “Nếu như mình chạy thoát được rồi thì từ nay về sau làm sao sống nổi?”

Cứ như thế tâm thần bất định, chẳng mấy chốc đã mấy ngày qua. Cái mùi vị “một ngày đằng đẵng xem bằng ba thu” kia bây giờ mới thấy thấm thía. Ngày lại ngày, đêm qua đêm, nàng chỉ mong dưới chân núi vọng lên một chút thanh âm, dẫu chẳng phải Đoàn Dự đến cũng còn hơn là cứ ngày ngóng cổ trông chờ, tối mong cho hết đêm.

Thêm một giờ nàng thấy khổ sở hơn một chút, lúc nào cũng canh cánh nghĩ ngợi gần xa: “Dẫu chàng có lòng đi kiếm ta thì trèo đèo vượt suối cũng đâu có dễ dàng gì, ngày một ngày hai chắc gì tới được. Đến hôm nay mà chàng chưa đến thì chắc là không đến rồi. Tuy chàng không muốn bái gã Nam Hải Ngạc Thần kia làm thầy, nhưng chẳng lẽ không một chút tình nghĩa gì với thiếp sao? Thế sao chàng lại ôm em, hôn em, bằng lòng lấy em làm vợ?”

Mộc Uyển Thanh càng nghĩ càng chua chát, những lời sư phụ dặn dò “đàn ông con trai trên đời này không ai là không vô tình bạc nghĩa” vẫn còn văng vẳng bên tai, tuy trong lòng nàng vẫn nghĩ rằng “Đoàn lang đâu phải như thế,” nhưng cũng biết đó chẳng qua chỉ tự an ủi mình. Cũng may mấy hôm nay, Nam Hải Ngạc Thần, Diệp Nhị Nương, Vân Trung Hạc không ai đếm xỉa gì đến nàng.

Ba người đó chờ đợi kẻ thiên hạ đệ nhất ác nhân Ác Quán Mãn Doanh tuy bực dọc không trút lên đầu nàng nhưng chộn rộn chẳng khác gì kiến bò trong chảo nóng, hết sức nóng nảy. Mộc Uyển Thanh và ba người đó tuy ở cách nhau khá xa, tiếng hò hét của họ vẫn thỉnh thoảng văng vẳng truyền tới.

Đến tối hôm thứ sáu, Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: “Ngày mai là ngày cuối cùng rồi, gã bạc tình kia chắc là không tới, tối nay nhân khi trời tối, ta phải len lén trốn đi mới được. Nếu không đợi đến sáng mai thì thật khó mà thoát thân.” Nàng đứng lên vặn vẹo người một hồi, sau sáu ngày nghỉ ngơi, tinh thần tuy chán nản nhưng vết thương nhờ có kim sang linh nghiệm cũng đã khỏi bảy tám phần, nghĩ thầm: “Hay nhất là đợi cho ba người cãi nhau đang lúc gay cấn thì mình len lén trốn đi vài mươi trượng, tìm một cái hang nào đó chui vào. Ba người đó ắt sẽ đuổi theo mình ở những nơi xa xôi, không chừng chạy kiếm tới vài chục dặm, đâu có ngờ mình lại ở ngay trên đỉnh núi.” Đến khi họ đuổi xa rồi, lúc đó mình sẽ trốn đi lần nữa.

Thế nhưng nàng lại nghĩ ngay: “Ôi, họ với ta không thù không oán, đuổi theo mình làm gì? Ta bỏ trốn cũng thế, không bỏ trốn cũng thế, họ đâu có để tâm.”

Ba bốn lần nàng dợm bước toan đi nhưng rồi vẫn khắc khoải nhớ tới lang quân: “Nếu như gã bạc tình kia ngày mai đến thì sao? Nếu ngày mai mình không gặp được y có phải là sẽ nghìn trùng xa cách, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại hay sao? Nếu như cháng quyết tâm đến đây để cùng mình đồng sinh cộng tử, ta lại bỏ đi, chàng không chịu bái sư vì thế mà bị Nam Hải Ngạc Thần giết chết thì có phải ta đã không ra gì với chàng hay sao?”

Nghĩ tới nghĩ lui, bụng rối như tơ vò, đến lúc trời hửng sáng nàng vẫn không sao quyết định được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN