Thiên Long Bát Bộ - Hồi 264
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 264



Bỗng nhiên nghe soẹt một tiếng, kiếm khí của Đoàn Dự đã đâm thủng vòng vây, mũ của Mộ Dung Phục bị cắt đứt, tóc xõa tung ra trông thật thảm thương. Vương Ngữ Yên kinh hoảng kêu lên:

– Đoàn công tử, xin nhẹ tay cho!

Đoàn Dự trong lòng chùng xuống, thở dài một tiếng, kiếm thứ hai không tung ra nữa, rút tay về ôm ngực nghĩ thầm: “Ta biết lòng nàng chỉ nghĩ đến một người là biểu ca, nếu như ta lỡ tay giết y, nàng sẽ vô cùng đau đớn, từ nay không bao giờ nở một nụ cười. Đoàn mỗ kính nàng yêu nàng, không thể nào để cho nàng đau thương không chịu nổi.”

Mộ Dung Phục sắc mặt như chàm, nghĩ đến hôm nay trên núi Thiếu Thất đấu kiếm bị thua, quả là kỳ sỉ đại nhục, lại phải để một cô gái mở miệng van xin mới được đối phương tha mạng cho mình, từ nay sao còn chỗ đứng trên giang hồ nữa? Y rống lên:

– Đại trượng phu có chết thì chết, ai cần mi mua chuộc nhường chiêu.

Y vũ động cương câu, xông thẳng vào Đoàn Dự. Đoàn Dự hai tay xua lia lịa nói:

– Chúng mình không thù không oán, tái đấu làm gì? Không đánh nữa, không đánh nữa.

Mộ Dung Phục tính tình cao ngạo, vẫn coi người bằng nửa con mắt, hôm nay trước bao nhiêu hào kiệt, bị Đoàn Dự đánh cho không trả lại được miếng nào, nhờ Vương Ngữ Yên nên đối phương mới dung tha, mối hận đó làm sao chịu nổi? Cương câu của y móc vào mặt còn phán quan bút thì đâm thẳng vào ngực địch thủ, trong bụng tính thầm: “Ngươi dùng kiếm khí vô hình giết ta đi, thôi cả hai đồng qui ư tận, còn hơn lê kiếp sống thừa.” Y xông lên không còn coi tính mạng mình ra gì nữa.

Đoàn Dự thấy Mộ Dung Phục hung hăng xông đến, nếu dùng Lục Mạch Thần Kiếm đâm vào chỗ yếu hại của y e rằng sẽ bỏ mạng, nhất thời luống cuống, đứng chết sững, không nghĩ ra phải dùng Lăng Ba Vi Bộ tránh né. Mộ Dung Phục chí đã muốn chết, xốc tới nhanh biết chừng nào, chỉ thấy bóng người thấp thoáng, phụp một cái, phán quan bút đã đâm vào người Đoàn Dự. Cũng may trong cơn nguy cấp Đoàn Dự né qua bên trái, tránh được chỗ yếu hại trên ngực, bút đâm ngập vào vai phải. Đoàn Dự rú lên một tiếng, sợ đến run lẩy bẩy đứng không vững. Mộ Dung Phục liền dùng cương câu bên tay trái móc ngang ót Đoàn Dự, chiêu Đại Hải Liệu Châm(42.2) là một chiêu số lợi hại của Ngư Tẩu Câu Pháp(42.3) của họ Thác Bạt ngoài Bắc Hải, lấy từ cách móc cá đánh cá ngoài bể khơi biến hóa thành, vừa chính xác, vừa hiểm độc.

Đoàn Chính Thuần và Nam Hải Ngạc Thần thấy tình thế không xong, cả hai lại cùng nhào tới, lúc này lại có thêm Ba Thiên Thạch và Thôi Bách Tuyền. Lần này Mộ Dung Phục quyết tâm giết cho bằng được Đoàn Dự, dù cho chính mình có bị trọng thương cũng chẳng ngừng tay nên chẳng thèm để ý gì đến bọn bốn người Đoàn Chính Thuần. Xem ra đầu cương câu bổ vào sau ót Đoàn Dự tới nơi, đột nhiên sau lưng y tê đi, Huyệt Thần Đạo bị chộp trúng lập tức hai tay ê ẩm, cầm cương câu không còn vững nữa, thân hình đã bị ai đó xách lên cao. Y chỉ nghe Tiêu Phong nghiêm nghị quát lên:

– Người ta tha mạng cho mi, mi lại trả lại bằng độc thủ, còn gì là anh hùng hảo hán?

Thì ra Tiêu Phong thấy Mộ Dung Phục hung hăng xông tới, để hở hết cả phía trước, nghĩ thầm Đoàn Dự chỉ cần sử dụng một chiêu vô hình kiếm khí là lấy mạng y ngay, đâu có ngờ rằng chàng lại đứng chết sững, thế của Mộ Dung Phục nhanh quá, mặc dù Tiêu Phong ra tay rất nhanh nhưng cũng không sao giải cứu được thế đâm của thanh bút. Thế nhưng khi Mộ Dung Phục sử dụng chiêu Đại Hải Liệu Châm, Tiêu Phong lập tức xuất thủ, chộp ngay huyệt Thần Đạo ở sau lưng.

Võ công Mộ Dung Phục vốn có kém Tiêu Phong một chút nhưng cũng không đến nỗi chỉ một chiêu đã bị bắt, có điều khi đó y đang phẫn khích, chỉ chăm chăm vào việc giết cho được Đoàn Dự, không lo gì cho chính mình. Chiêu của Tiêu Phong lại là một chiêu cầm nã thủ rất tinh diệu, đã nắm được yếu huyệt rồi, Mộ Dung Phục còn cử động sao được.

Tiêu Phong thân hình to lớn, tay dài chân cao, cầm Mộ Dung Phục nhắc lên bông bênh trên không, thật chẳng khác gì diều hâu bắt gà con. Đặng Bách Xuyên, Công Dã Can, Bao Bất Đồng, Phong Ba Ác bốn người cùng kêu lên:

– Đừng giết công tử nhà ta!

Cả bọn cùng xông lên, Vương Ngữ Yên cũng từ đám đông chạy ra kêu lên:

– Biểu ca! Biểu ca!

Mộ Dung Phục hận không thể chết ngay tại chỗ cho khỏi nhục nhã đến mực này. Tiêu Phong cười khẩy đáp:

– Tiêu mỗ thân đại hảo nam nhi vậy mà lại bị xếp ngang hàng với cái quân này!

Ông vẫy tay một cái, ném bịch y ra ngoài. Mộ Dung Phục bay thẳng ra đến bảy tám trượng, vặn người một cái nhắc người lên, ngờ đâu khi Tiêu Phong nắm huyệt Thần Đạo của y, nội lực đã ngấm vào các kinh mạch, không cách gì trong nháy mắt giải trừ được tê dại trên tay chân, nghe bình một tiếng, sống lưng giáng xuống, ngã bò lăn bò càng.

Bọn Đặng Bách Xuyên vội đổi hướng chạy sang phía Mộ Dung Phục, Mộ Dung Phục vận chuyển nội tức, không đợi bọn thủ hạ chạy tới, đã đứng lên được rồi. Y mặt tái nhợt, rút phắt thanh kiếm đeo nơi hông Bao Bất Đồng, tay trái vung ra một vòng, gạt bọn Đặng Bách Xuyên dạt ra mấy thước, cổ tay phải lật lại đưa kiếm cứa ngang cổ một cái. Vương Ngữ Yên kêu lên:

– Biểu ca! Chớ có…

Ngay lúc đó, có tiếng gió rít xé không, một món ám khí từ mươi trượng xa vọt ngang quảng trường, đụng vào thanh kiếm trên tay Mộ Dung Phục, nghe keng một tiếng, thanh kiếm tuột tay văng ra, bàn tay đầy máu, hổ khẩu đã bị rách rồi.

Mộ Dung Phục kinh hãi không sao kể xiết, ngửng đầu nhìn lên chỗ ném ám khí ra thấy trên sườn núi có một nhà sư mặc áo xám đứng đó, mặt bịt khăn vải cũng màu tro. Tăng nhân đó nhanh nhẹn tiến đến bên cạnh Mộ Dung Phục hất hàm hỏi:

– Ngươi có con cái gì chưa?

Giọng nói có vẻ già cả. Mộ Dung Phục đáp:

– Tôi chưa lấy vợ, làm sao có con?

Tăng nhân áo xám lạnh lùng hỏi:

– Thế ngươi có tổ tông không nhỉ?

Mộ Dung Phục bực bội, lớn tiếng đáp:

– Dĩ nhiên là có! Tôi tự nguyện tìm cái chết, có liên can gì đến ông? Sĩ khả sát bất khả nhục, Mộ Dung Phục đường đường nam tử, đâu để cho người ta nói lời vô lễ như thế.

Nhà sư áo xám nói:

– Ông cố ngươi có con có cái, ông cụ ngươi, ông nội ngươi, cha ngươi ai cũng có con cái, chỉ có ngươi là không có con cái. Ha ha! Nước Đại Yên xưa kia có Mộ Dung Hoảng, Mộ Dung Khác, Mộ Dung Thùy, Mộ Dung Đức anh hùng nhường nào, ngờ đâu lại thành đoạn chủng tuyệt đại không ai nối dõi.

Mộ Dung Hoảng, Mộ Dung Khác, Mộ Dung Thùy, Mộ Dung Đức đều là những anh quân, danh chúa của nước Đại Yên ngày trước, uy chấn thiên hạ, sự nghiệp hết sức lẫy lừng, chính là liệt tổ liệt tông của Mộ Dung Phục. Y trong lúc đầu óc quay cuồng, tức giận như điên đột nhiên nghe nhắc đến tên bốn vị tiên nhân, thật chẳng khác gì dội một chậu nước lạnh lên đầu, nghĩ thầm: “Tiên phụ năm xưa dặn đi dặn lại, bảo ta lấy chuyện hưng phục Đại Yên làm chí nguyện suốt đời, hôm nay ta vì cái phẫn uất nhất thời, tính toán nông cạn, họ Mộ Dung nước Tiên Ti từ nay tuyệt đại. Đến con cái ta cũng chưa có, nói gì đến chuyện quang tông phục quốc?” Y không khỏi trán toát mồ hôi lạnh, lập tức lạy phục xuống đất nói:

– Mộ Dung Phục kiến thức thô thiển, được cao tăng chỉ dạy bến mê, đại ân đại đức đó suốt đời không dám quên.

Nhà sư áo xám thản nhiên để cho y quì lạy nói:

– Xưa nay những người làm nên đại công nghiệp, có ai không phải trải qua trăm đắng nghìn cay? Hán Cao Tổ bị khốn đành cầu hòa ở Bạch Đăng, Đường Cao Tổ phải chịu nhục hàng phục Đột Quyết, nếu cũng như ngươi rút kiếm tự vẫn thì cũng chỉ là một kẻ tâm địa hẹp hòi mà thôi, nói gì đến chuyện khai quốc kiến cơ? Đến như Câu Tiễn, Hàn Tín ngươi cũng chưa sánh kịp, quả thật là vô tri vô thức.

Mộ Dung Phục quì đó nghe giảng dạy, bỗng nhiên kinh hoảng: “Vị thần tăng này xem chừng biết hết những chuyện ấp ủ trong ruột gan ta nên mới đen Hán Cao Tổ, Đường Cao Tổ là những khai quốc đế vương ra so sánh.” Y bèn nói:

– Mộ Dung Phục biết sai rồi!

Nhà sư áo xám nói:

– Đứng lên đi!

Mộ Dung Phục cung kính khấu đầu ba lần rồi mới đứng dậy. Nhà sư áo xám lại tiếp:

– Võ công gia truyền của họ Cô Tô Mộ Dung nhà ngươi thần kỳ tinh áo, không đâu sánh kịp, chỉ có điều ngươi học chưa đến đầu đến đũa chứ lẽ nào lại không bằng Lục Mạch Thần Kiếm của họ Đoàn Đại Lý hay sao? Xem kỹ này!

Ông ta vươn ngón tay trỏ, lăng hư điểm ba cái. Khi đó Đoàn Chính Thuần và Ba Thiên Thạch hai người đứng ngay bên cạnh Đoàn Dự, Đoàn Chính Thuần đã dùng Nhất Dương Chỉ phong bế các huyệt đạo chung quanh vết thương, còn Ba Thiên Thạch đang định rút chiếc phán quan bút ra khỏi vai Đoàn Dự, không ngờ chỉ phong của nhà sư điểm tới, hai người ngực ê ẩm, ngã vật xuống, còn cây bút phán quan cũng bật ra, nghe cạch một tiếng cắm phập xuống đất.

Nhà sư áo xám hiển nhiên thủ hạ lưu tình, nếu không hư điểm đã lấy mạng hai người rồi. Chỉ nghe nhà sư sang sảng nói:

– Đây chính là Tham Hợp Chỉ của nhà Mộ Dung ngươi! Năm xưa lão nạp học được của tiên nhân ngươi, nhưng cũng chỉ biết lờ mờ một chút vỏ ngoài, ngoài ra họ Mộ Dung còn biết bao nhiêu môn võ công thần diệu khác. Ha ha! Không lẽ chỉ mới thứ trẻ con học qua chút ít như ngươi mà sáng tạo được cái phép “dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân” lừng danh thiên hạ hay sao?

Quần hùng trước nay vẫn chấn động trước uy danh Cô Tô Mộ Dung, bây giờ thấy Mộ Dung Phục bị Đoàn Dự đánh bại, rồi lại thua cả Tiêu Phong, trong lòng ai cũng nghĩ: “Tai nghe không bằng mắt thấy! Tuy không dám nói là y chỉ được cái danh hão nhưng cũng chẳng có gì gọi là kinh thế hãi tục, không ai sánh kịp cả.” Đến lúc này thấy nhà sư áo xám kia hiển thị chút thần công bảo là đó mới chỉ là chút vỏ ngoài của Tham Hợp Chỉ không khỏi kính ngưỡng trở lại bốn chữ Cô Tô Mộ Dung nhưng ai ai cũng lấy làm lạ: “Nhà sư áo màu tro này là ai nhỉ? Ông ta có liên hệ gì đến nhà Mộ Dung?”

Nhà sư áo xám quay sang chắp tay hành lễ với Tiêu Phong:

– Kiều đại hiệp võ công trác tuyệt, quả nhiên danh bất hư truyền, lão nạp mong được lãnh giáo vài chiêu.

Tiêu Phong vốn đã đề phòng nên khi ông ta chắp tay hành lễ, lập tức vòng tay nói:

– Không dám!

Hai luồng nội lực đụng nhau, cả hai thân hình đều hơi rung động. Ngay lúc đó từ trên không một bóng đen chẳng khác gì một con diều hâu sà xuống, đáp ngay vào giữa Tiêu Phong và nhà sư áo xám. Người đó đột ngột từ trên trời bay xuống, mọi người ai nấy kinh ngạc, reo ầm cả lên, đến khi hai chân ông ta chạm đất rồi mới nhìn rõ. Thì ra trong tay ông ta cầm một sợi dây dài, một đầu buộc vào một cây to cách ngoài mươi trượng. Chỉ thấy người đó đầu trọc áo đen, vải đen che mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng quắc như điện, cũng lại là một nhà sư nữa.

Hai nhà sư áo xám áo đen đứng đối diện nhau, qua một hồi lâu, thủy chung không ai nói một lời nào. Quần hùng thấy hai nhà sư này thân hình ai cũng cao nghệu, có điều nhà sư áo đen có hơi vạm vỡ, còn nhà sư áo xám thì rất là mảnh khảnh.

Tiêu Phong rất vui mừng, lại thêm cảm kích, vừa thấy thân pháp nhà sư áo đen dùng dây đánh đu từ đằng xa xuống đã nhìn ra ngay đó là đại hán áo đen cứu mình ở Tụ Hiền Trang hôm nào nhưng khi đó người áo đen đầu bịt khăn, mặc quần áo người thường, còn bây giờ đã thay tăng trang. Những người hiện đang trên núi Thiếu Thất không ít người năm xưa đã tham dự đại hội Tụ Hiền Trang, nhưng đại hán áo đen đến là đi ngay không ai nhìn ra thân pháp ông ta thế nào nên bây giờ không nhận ra thôi. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY

Một hồi lâu, hai nhà sư áo đen áo xám cùng cất tiếng:

– Ngươi…

Thế nhưng chỉ một tiếng ngươi ra khỏi miệng, hai bên cùng ngưng lại. Lại một hồi nữa, nhà sư áo xám mới hỏi:

– Ngươi là ai?

Nhà sư áo đen cũng hỏi lại:

– Thế ngươi là ai?

Quần hùng nghe nhà sư áo đen hỏi đều nghĩ thầm: “Hòa thượng này thanh âm già cả, hóa ra là một lão tăng.” Tiêu Phong nghe thanh âm nhận ra ngay chính là người ở nơi hoang sơn đã giáo huấn mình, tim đập thình thình, chỉ muốn lập tức tiến lên nhận nhau, lạy ta cái ơn cứu mạng.

Nhà sư áo xám nói:

– Ngươi trốn ở trong chùa Thiếu Lâm mấy chục năm là để làm chi?

Nhà sư áo đen cũng hỏi lại:

– Ta cũng đang định hỏi ngươi, ngươi trốn ở trong chùa Thiếu Lâm mấy chục năm là để làm gì?

Hai nhà sư vừa mở miệng, quần tăng Thiếu Lâm từ phương trượng Huyền Từ đổ xuống ai nấy kinh ngạc vô cùng, mặt mày bần thần, nghĩ bụng: “Sao hai lão tăng này ở trong chùa Thiếu Lâm mấy chục năm mà mình không hay biết gì cả? Có chuyện đó thật chăng?”

Chỉ nghe nhà sư áo xám đáp:

– Ta tàng thân trong chùa Thiếu Lâm là để đi tìm một vật.

Nhà sư áo đen cũng đáp:

– Ta tàng thân trong chùa Thiếu Lâm cũng là để đi tìm một vật. Món ta cần tìm ta đã kiếm ra rồi, món ngươi định kiếm chắc cũng đã tìm thấy. Nếu không như thế thì tại sao ba lần mình so tài mà lại chẳng ai hơn ai.

Nhà sư áo xám nói:

– Đúng thế! Tôn giá võ công thật cao siêu, tại hạ bình sinh ít thấy, hôm nay mình có tỉ thí nữa hay thôi?

Nhà sư áo đen đáp:

– Huynh đệ cũng mười phần bội phục võ công các hạ, dẫu có tỉ thí nữa, e rằng cũng khó mà biết được ai hơn ai.

Mọi người thấy hai nhà sư đổi giọng xưng hô các hạ, huynh đệ, không phải ngôn ngữ của kẻ xuất gia, lại càng không hiểu đầu đuôi sao cả. Nhà sư áo xám nói:

– Hai chúng ta cùng khâm phục lẫn nhau, chẳng cần phải so tài thêm nữa.

Nhà sư áo đen đáp:

– Hay lắm!

Hai người cùng gật đầu, sánh vai đi tới một gốc cây to ngồi xuống, nhắm mắt như đang nhập định, không nói gì thêm nữa. Mộ Dung Phục vừa sượng sùng, vừa cảm kích nghĩ thầm: “Vị cao tăng này quen biết với tiên nhân nhà Mộ Dung, không biết đó là ông nội hay là cha ta? Việc hưng phục đại nghiệp không thể không nhờ vị cao tăng này chỉ điểm, để từ rày về sau chẳng đển tái phạm lỗi lầm.” Nghĩ vậy y đứng tránh qua một bên, không dám tới làm phiền, định đợi khi nào nhà sư áo xám kia đứng lên sẽ đến rập đầu xin học hỏi.

Vương Ngữ Yên nghĩ đến việc y mới rồi toan cứa cổ tự tử, bây giờ vẫn còn hoảng vía chưa yên, cầm tay áo y mà nước mắt tuôn rơi lã chã. Mộ Dung Phục trong lòng khó chịu nhưng biết nàng vì lòng tốt với mình nên không nỡ giựt tay ra đuổi đi.

Kể từ khi hai nhà sư áo xám, áo đen liên tiếp xuất hiện rồi đến gốc cây đả tọa thì bên kia Hư Trúc và Đinh Xuân Thu vẫn tiếp tục đánh nhau kịch liệt. Bấy giờ quần hùng lại quay qua xem hai người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN