Thiên Long Bát Bộ - Hồi 276: Niệm uổng cầu mỹ quyến, lương an tại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 276: Niệm uổng cầu mỹ quyến, lương an tại



Mong sao thành được lương duyên,

Kết thân hai nước giữ yên cõi bờ.

Tưởng đâu phận gái cống Hồ,

Thân trai giờ cũng trông nhờ đục trong.

Đoàn Dự hôn mê không biết bao lâu mới từ từ tỉnh dậy, mở mắt ra vật đầu tiên chàng thấy là một cái đình màn bằng vải rồi phát giác mình đang nằm trên giường giữa đống chăn mền. Chàng nhất thời đầu óc chưa tỉnh táo nên không rõ ràng, chỉ mang máng nhớ là mình bị Cưu Ma Trí ám toán, còn tại sao lại nằm trên giường thì không sao nghĩ ra được. Đoàn Dự khát khô cả cổ đang định ngồi dậy nhưng vừa cựa mình thì ngực đau nhói, nhịn không nổi kêu “a” lên một tiếng.

Chỉ thấy bên ngoài có tiếng một thiếu nữ reo lên:

– Đoàn công tử tỉnh dậy rồi, Đoàn công tử tỉnh dậy rồi!

Giọng đầy vẻ vui mừng. Đoàn Dự nghe tiếng cô gái có vẻ quen quen nhưng không nghĩ ra được là ai, rồi một thiếu nữ mặc áo xanh rảo bước vào phòng. Cô gái mặt bầu bầu, khóe miệng có núm đồng tiền, chính là Chung Linh, người năm xưa chàng từng gặp nơi núi Vô Lượng.

Cha nàng là Kiến Nhân Tựu Sát Chung Vạn Cừu có thù với cha chàng nên tính chuyện gia hại, ngờ đâu khi Đoàn Dự từ thạch thất đi ra lại ôm trong tay một cô gái quần áo xốc xếch chính là Chung Linh, khiến cho kẻ hại người kia hóa ra hại mình, làm Chung Vạn Cừu tức muốn chết. Trong địa đạo nơi Vạn Kiếp Cốc, mọi người co kéo xô đẩy, Đoàn Dự ngu ngơ vô tình hút không ít nội lực người khác, chẳng bao lâu sau đã bị Cưu Ma Trí bắt đem qua Trung Nguyên, xa cách cả năm có đâu ngờ lại gặp nhau ở chỗ này.

Chung Linh vừa nhìn thấy Đoàn Dự mặt đã đỏ bừng, nũng nịu hỏi:

– Công tử quên em rồi chăng? Có còn nhớ tiểu muội họ gì không?

Đoàn Dự vừa nhìn thấy nàng, trong đầu đã hiện ra ngay một bức tranh. Hôm đó nàng ngồi trên xà nhà tại Vô Lượng Cung, hai chân đong đưa, miệng cắn hạt dưa, trên đầu đôi hài xanh mỗi bên thêu một đóa hoa vàng nho nhỏ bây giờ hiện ra rõ mồn một, chàng liền buột miệng hỏi:

– Đôi giày xanh có thêu đóa hoa vàng của cô đâu rồi?

Chung Linh mặt ửng đỏ, hết sức vui mừng mỉm cười nói:

– Đi rách rồi, công tử còn nhớ được sao? Hóa ra… anh… anh chưa quên em.

Đoàn Dự cười nói:

– Sao cô không cắn hạt dưa nữa?

Chung Linh đáp:

– Hay nhỉ, mấy hôm nay phục thị anh dưỡng thương lo lắng muốn chết, ai ở không mà cắn hạt dưa?

Nàng buột miệng nói hớ để lộ tâm tình khiến cho mặt lại đỏ lên. Đoàn Dự ngẩn ngơ nhìn nàng, nghĩ bụng nàng vốn dĩ đã mong làm vợ mình, về sau lại phát giác chính là em gái, bèn thở dài một tiếng nói:

– Hảo muội tử, sao cô đến được nơi đây?

Chung Linh vẫn bẽn lẽn nhưng ánh mắt lóe lên một vẻ vui mừng nói:

– Dự ca rời khỏi Vạn Kiếp Cốc rồi chẳng hề quay lại, khiến tiểu muội giận ơi là giận.

Đoàn Dự vội hỏi:

– Giận ta chuyện gì?

Chung Linh liếc xéo chàng một cái nói:

– Giận ai đó quên em chứ sao?

Đoàn Dự thấy mắt nàng đầy vẻ tình tứ, bỗng chạnh lòng kêu lên:

– Hảo muội tử!

Chung Linh ra vẻ ngúng nguẩy nói:

– Tiểu muội chắc là bấy lâu nay Dự ca cùng ai thân mật nên không thèm thăm em một lần, giận quá tìm đến Trấn Nam Vương phủ nghe ngóng mới hay anh bị một gã ác hòa thượng bắt đi. Tiểu muội… tiểu muội sốt ruột quá, nên mới đi ra ngoài tìm.

Đoàn Dự hỏi:

– Chuyện của cha ta với má má cô, mẹ cô đã kể lại cho cô nghe chưa?

Chung Linh đáp:

– Chuyện gì thế? Tối hôm đó công tử cùng vương gia đi rồi, mẹ em liền lăn ra bất tỉnh, từ đó người không khỏe, mỗi lần thấy em lại sụt sùi, gợi chuyện thì mẹ em chẳng nói gì hết.

Đoàn Dự ngập ngừng:

– Ôi, phu nhân không nói gì với cô ư? Hóa ra… hóa ra cô chưa biết gì cả.

Chung Linh hỏi:

– Không biết cái gì?

Đoàn Dự đáp:

– Không biết cô chính là… chính là…

Chung Linh mặt đỏ ửng, cúi đầu, khe khẽ nói:

– Làm sao em biết được? Hôm đó ở trong thạch thất, công tử đang bồng em, bỗng dưng thấy bao nhiêu là người, tiểu muội sợ muốn chết, lại thêm xấu hổ, chỉ còn nước nhắm mắt lại, những gì cha anh nói, tiểu muội… tiểu muội nghe thấy rõ ràng.

Cả hai cùng nghĩ đến hôm ở bên ngoài căn nhà đá, Đoàn Chính Thuần đã từng nói với Chung Vạn Cừu: “Lệnh ái ở trong thạch thất với tiểu nhi cũng đã lâu. Cô nam quả nữ cởi trần cởi truồng ở trong một căn phòng tối tăm thế này, làm gì còn trong trắng cho nổi? Con ta là thế tử Trấn Nam Vương tuy chưa chắc đã lấy con gái ngươi làm chính phi được, nhưng năm thê bảy thiếp có gì mà chẳng xong? Ta với ông thế cũng là chỗ thông gia rồi còn gì? Ha ha! Ha ha! Ha ha ha!”

Đoàn Dự thấy nàng mặt càng lúc càng đỏ, nên nhỏ nhẹ nói:

– Hảo muội tử, hóa ra cô… cô chưa biết những nguyên do bên trong… cô em ơi! Cái đó… cái đó không được đâu.

Chung Linh hoảng hốt:

– Bộ Mộc tỉ tỉ không bằng lòng ư? Có phải Mộc tỉ tỉ không?

Đoàn Dự đáp:

– Không đâu, cô ấy… cô ấy cũng là…

Chung Linh mỉm cười nói:

– Thì cha anh đã chẳng bảo trai năm thê bảy thiếp, đâu có dám không nhường cho chị ấy, chị ấy hung dữ lắm, em có dám tranh giành gì đâu?

Vừa nói vừa le lưỡi. Đoàn Dự thấy nàng đầy vẻ thơ ngây trong trắng, ngực lại nhói lên nhưng lúc này không tiện cho nàng biết sự thật bèn hỏi:

– Thế sao cô đến được chốn này?

Chung Linh đáp:

– Em đi tìm anh, đất Trung Nguyên chạy đông chạy tây chẳng nghe tin tức gì. Mấu bữa trước khéo làm sao lại gặp gã học trò của Dự ca là Nhạc lão tam nhưng y không thấy em. Em nghe thấy y nói chuyện với người ta rằng các lộ hảo hán đang đi lên chùa Thiếu Lâm, có trò vui lắm, bọn họ cũng đi nữa. Gã ác nhân Vân Trung Hạc mới ghẹo y là thể nào cũng có dịp gặp sư phụ. Nhạc lão tam nổi cọc, bảo là vừa gặp Dự ca là sẽ bẻ cổ ngay.

Em vừa vui mừng, vừa lo lắng nên len lén đi theo nhưng sợ Nhạc lão tam và Vân Trung Hạc trông thấy nên không dám đến gần, chỉ lang thang dưới chân núi, gặp ai cũng hỏi thăm tin tức định dặn anh cẩn thận kẻo đồ nhi sẽ bẻ cổ. Em thấy một căn nhà không có ai ở, chẳng ngại ngùng gì vào ở luôn.

Đoàn Dự nghe cô gái nói qua loa như thế nhưng dung nhan nhuốm vẻ phong sương, không còn vẻ ngây thơ không lo không buồn như lần đầu gặp nàng nơi núi Vô Lượng, nghĩ bụng nàng mới bấy nhiêu tuổi đầu đã lặn lội đi tìm mình, một thân bôn tẩu giang hồ, trong những ngày qua ắt hẳn phải chịu bao nhiêu khổ sở, tình ý đối với mình sâu đậm biết bao, nhịn không nổi giơ tay cầm tay nàng, nói khẽ:

– Hảo muội tử, cũng may trời còn thương cho ta được gặp cô.

Chung Linh mỉm cười nói:

– Cũng may trời còn thương nên cho em được gặp Dự ca. Hì hì, nói vậy chẳng thừa sao? Anh gặp em dĩ nhiên em cũng gặp anh rồi.

Nàng ngồi xuống giường hỏi:

– Sao anh lại đến được nơi đây thế?

Đoàn Dự mở to mắt nói:

– Ta đang định hỏi cô đây, tại sao ta lại đến được chỗ này? Ta chỉ còn nhớ gã ác hòa thượng đột nhiên ám toán, ngực ta trúng phải đao khí vô hình của y, bị thương rất nặng, rồi sau chẳng còn biết gì nữa.

Chung Linh nhíu mày nói:

– Thế thì quả là kỳ quái. Hôm qua lúc xế chiều, em đi ra vườn hái rau, đem vào bếp rửa sạch sẽ, đang định nấu ăn, nghe thấy trong phòng có tiếng rên. Em sợ hết hồn, cầm con dao thái rau chạy vào phòng thấy trên giường đã có người nằm. Em hỏi luôn mấy câu “Ai thế? Ai thế?” không nghe trả lời. Em chắc mẩm là kẻ tồi bại, giơ dao lên định chém xuống giường. May sao… may sao anh nằm ngửa nên em nhìn thấy mặt anh… lúc đó… lúc đó tưởng như muốn ngất đi, đến con dao bầu cũng rớt xuống đất mà không hay.

Nàng nói tới đây đưa ta đấm nhè nhẹ lên ngực mình, chắc là nghĩ đến tình hình hung hiểm lúc bấy giờ, nghĩ lại vẫn còn khiếp đảm. Đoàn Dự nghĩ thầm: “Nơi đây cách chùa Thiếu Lâm không xa, có lẽ mình thụ thương rồi,có người nào đưa mình đến đây.” Chung Linh nói tiếp:

– Em gọi anh mấy tiếng nhưng anh chỉ rên, chẳng mở mắt nhìn em. Em sờ đầu thấy nóng ơi là nóng, trên áo lại dính đầy máu, biết anh đã bị thương nên cởi áo ra xem thương thế ra sao thì đã băng bó kỹ càng. Em sợ động đến vết thương nên không dám cởi dây buộc. Đợi mãi mà anh không tỉnh lại. Ôi, em vừa mừng lại vừa lo, không biết phải làm sao đây!

Đoàn Dự nói:

– Để khiến cô phải lo, thật quả là áy náy lắm.

Đột nhiên mặt Chung Linh sầm xuống nói:

– Anh là người chẳng ra gì, nếu sớm biết anh vô lương tâm như thế thì em chẳng thèm nhớ tới anh làm gì. Bây giờ thôi em mặc kệ, anh sống chết gì cũng vậy, em không nhìn anh nữa đâu.

Đoàn Dự nói:

– Sao thế? Sao tự nhiên cô lại nổi giận là sao?

Chung Linh hứ một tiếng, bĩu môi nói: Truyện được copy tại

– Anh tự mình biết, còn phải hỏi em làm gì?

Đoàn Dự hốt hoảng:

– Ta… ta quả không biết thật. Hảo muội tử, cô nói cho ta nghe đi nào.

Chung Linh hậm hực đáp:

– Hứ, ai là hảo muội tử của anh? Khi anh nằm mơ anh nói những gì? Anh tự biết chứ, việc gì phải hỏi tôi? Quả là gớm thật.

Đoàn Dự lập cập nói:

– Khi ta nằm mơ nói những gì? Đó là những lời nói nhăng nói cuội, đừng có coi là thật. A, ta nghĩ ra rồi, chắc là ta nằm mơ gặp được cô, vui mừng quá đỗi nên ăn nói vô ý vô tứ, xúc phạm đến cô chứ gì?

Chung Linh đột nhiên ứa nước mắt, cúi đầu nói:

– Đến giờ phút này mà sao anh vẫn còn muốn lừa dối tôi. Trong giấc mộng anh gặp ai?

Đoàn Dự thở dài:

– Sau khi ta bị thương, từ đó hôn mê bất tỉnh, thật chẳng biết nói lảm nhảm những gì.

Chung Linh đột nhiên sẵng giọng:

– Thế ai là Vương cô nương? Vương cô nương là người nào? Tại sao khi anh hôn mê chỉ gọi tên cô ta là sao?

Đoàn Dự trong lòng chua xót hỏi lại:

– Ta quả gọi tên Vương cô nương thật sao?

Chung Linh đáp:

– Còn gì mà không gọi? Anh hôn mê bất tỉnh cũng gọi, hừ, đủ biết lúc nào cũng nhớ đến cô ta. Được, anh đi gọi Vương cô nương nhà anh đến hầu hạ anh đi, tôi không lo cho anh nữa.

Đoàn Dự thở dài một tiếng nói:

– Trong tim Vương cô nương đâu có hình bóng ta, ta có nhớ đến cô ấy cũng chỉ bằng không.

Chung Linh hỏi lại:

– Sao lại thế?

Đoàn Dự nói:

– Cô ta chỉ thích biểu ca nàng thôi, còn với ta có lý gì đến đâu.

Chung Linh đang giận đổi sang mừng rỡ, cười nói:

– Tạ ơn trời đất, đúng là ác giả ác báo.

Đoàn Dự hỏi:

– Bộ ta là người ác sao?

Chung Linh nghiêng đầu, một bên mái tóc xõa ra, cười nói:

– Học trò anh Nhạc lão tam là đại ác nhân, đến học trò đã ác thế, sư phụ đương nhiên còn ác hơn gấp bội.

Đoàn Dự cười nói:

– Thế còn sư nương thì sao? Nhạc lão tam đã chẳng gọi cô là sư nương đấy ư?

Chàng buột miệng nói ra bỗng cảm thấy hối hận: “Sao mình lại nói với em gái mình những câu bông lơn như thế được?” Chung Linh đỏ mặt, hứ một tiếng nhưng trong lòng vô cùng sung sướng, đứng lên, xuống bếp múc bưng lên một tô cháo gà nói:

– Nồi cháo này nấu đã lâu lắm rồi, chờ anh tỉnh dậy vậy mà lửa vẫn chưa tắt.

Đoàn Dự nói:

– Thật chẳng biết lấy gì tạ ơn cô được.

Chàng thấy Chung Linh bưng cháo đến, gượng ngồi lên, động đến vết thương, nhịn không nổi phải suýt soa. Chung Linh vội nói:

– Anh không phải ngồi dậy, để em đến đút cháo cho ông cha phường gian ác.

Đoàn Dự ngạc nhiên hỏi:

– Cái gì mà lại ông cha phường gian ác?

Chung Linh đáp:

– Thì anh là sư phụ của đại ác nhân, không phải ông cha phường gian ác thì là gì?

Đoàn Dự cười:

– Thế còn cô…

Chung Linh giơ thìa cháo đang bốc hơi nghi ngút lên, để ngang mặt Đoàn Dự nghiêm giọng nói:

– Anh thử nói quàng nói xiên xem em có hắt muỗng cháo vào người không nào?

Đoàn Dự le lưỡi đáp:

– Không dám đâu! Không dám đâu! Ác nhân đại tiểu thư, ác nhân cô cô quả là gớm thật, quả là ác quá.

Chung Linh phì cười, lúc đó muỗng cháo đã đến gần Đoàn Dự sợ đổ nên vội vàng tập trung tâm thần, đưa lên môi nếm thử một tí thấy không nóng quá lúc ấy mới đưa vào mồm Đoàn Dự.

Đoàn Dự húp mấy muỗng cháo, thấy mặt nàng đỏ au, môi trên lấm tấm mấy giọt mồ hôi. Khi ấy đang lúc tháng sáu trời nóng gắt, cánh tay nàng thò ra ngoài, trắng nõn như ngọc, Đoàn Dự tâm hồn lãng đãng nghĩ thầm: “Tiếc thay nàng lại là em gái ta! Nàng là em gái ta cũng chẳng hề chi… ôi, giá như người đút cháo cho ta mà là Vương cô nương, thì dù có là thuốc độc nát gan đứt ruột ta cũng thấy ngọt như đường.”

Chung Linh thấy chàng ngẩn ngơ nhìn mình, đâu có nghĩ rằng Đoàn Dự đang nghĩ tới người khác, mỉm cười hỏi:

– Có gì mà phải nhìn?

Bỗng nghe kẹt một tiếng, ai đó đã đẩy cửa bước vào, rồi nghe tiếng một thiếu nữ:

– Thôi mình ở đây nghỉ một lát.

Rồi có tiếng đàn ông đáp:

– Phải lắm! Cô nương chắc mệt lắm rồi, tôi… tôi rất áy náy.

Cô gái đáp:

– Chỉ nói tầm xàm!

Đoàn Dự nghe tiếng hai người nói chính là A Tử và bang chủ Cái Bang Trang Tụ Hiền. Chàng tuy chưa từng gặp mặt hay nói chuyện với A Tử lần nào nhưng đã từng nghe bọn Chu Đan Thần kể lại, cô bé này chính là con riêng của phụ thân, cũng lại là một cô em khác của mình nữa, lạy trời lạy đất may mà không có thêm một mối tình nghiệt với mình. Cô em đó từ bé đã đầu nhập môn hạ phái Tinh Tú nên tiêm nhiễm tà ác, muốn làm gì là làm, một trong Tứ Đại Vệ Hộ của phủ Trấn Nam Vương là Chử Vạn Lý đã bị cô ta làm nhục tức quá mà chết. Đoàn Dự từ nhỏ đã cùng Chử Cổ Phó Chu bốn Hộ Vệ giao tình rất thân thiết, nghĩ đến cái chết của Chử Vạn Lý nên cũng không muốn gặp cô em bướng bỉnh này làm gì, huống chi hôm qua chính mình đã tương trợ Tiêu Phong đối địch với Trang Tụ Hiền, nếu như bây giờ y trông thấy e rằng tính mạng khó mà an toàn nên vội đưa tay ra hiệu đừng lên tiếng.

Chung Linh gật đầu, cầm lăm lăm bát cháo gà không dám đặt xuống bàn, e sợ mình gây ra một tiếng động nhỏ. Bỗng nghe A Tử kêu lên:

– Này, có ai không đấy? Có ai không?

Chung Linh nhìn Đoàn Dự không lên tiếng nghĩ thầm: “Người này chắc là Vương cô nương, cô ta đi cùng với biểu ca cho nên Đoàn lang không muốn gặp đây mà.” Nàng rất muốn ra xem Vương cô nương người như thế nào, dung hoa nguyệt mạo ra sao mà khiến cho Đoàn Dự thần hồn điên đảo nhưng không dám bước đi, nghĩ thầm nếu như Đoàn lang gặp lại cô nàng, e rằng không hay nên để cô ta gọi một hồi, không nghe tiếng trả lời ắt sẽ cùng biểu ca bỏ đi.

A Tử lại kêu to:

– Trong nhà bộ chết hết rồi sao không ai ra? Còn không chịu ra, cô nương đốt nhà các ngươi bây giờ.

Chung Linh nghĩ thầm: “Vương cô nương này quả là ngang ngược.” Du Thản Chi nói nhỏ:

– Đừng lên tiếng nữa, có người đến đó!

A Tử hỏi:

– Ai vậy? Cái Bang chăng?

Du Thản Chi đáp:

– Chưa biết nữa. Có bốn năm người, không chừng là người Cái Bang. Họ đang đi về hướng này.

A Tử nói:

– Bọn trưởng lão Cái Bang đều thối tha, ngoài Toàn trưởng lão ra không có kẻ nào tốt cả. Bọn họ đang có bụng tạo phản, nếu để họ thấy thì hai đứa mình hỡi ôi.

Du Thản Chi hỏi:

– Vậy biết làm sao?

A Tử đáp:

– Vào trong phòng trốn đã rồi tính sau, ngươi bị thương nặng, không nên cùng họ động thủ.

Đoàn Dự kêu khổ thầm, vội vàng ra hiệu cho Chung Linh bảo nàng tìm cách lẩn trốn. Thế nhưng nhà cửa miền núi, phòng bé nhỏ, vừa vào là thấy ngay, không có chỗ nào mà ẩn náu cả. Chung Linh đưa mắt nhìn bốn bề, chưa biết tính sao thì đã nghe tiếng chân, từ ngoài sảnh có hai người tiến vào phòng bèn nói nhỏ:

– Chui xuống dưới gầm giường.

Nàng đặt bát cháo xuống, không đợi Đoàn Dự bằng lòng hay không, liền ôm chàng lên cả hai chui xuống. Trên núi Thiếu Thất cứ đến mùa thu, mùa đông khí trời lạnh buốt, dân chúng ai cũng đốt lửa dưới gầm giường cho ấm,(44.1) lúc này đang mùa nóng nên không chụm lửa nhưng dưới gầm giường đầy tro than, Đoàn Dự vừa chui vào đã bay đầy mặt, không chịu nổi muốn hắt hơi nhưng cố gượng lại.

Chung Linh thò đầu ra xem thấy một đôi chân nhỏ nhắn mang giày bằng gấm tím vào phòng, rồi nghe tiếng đàn ông nói:

– Ồ, tôi cứ bảo cô cõng tới cõng lui, quả là cực nhọc cô quá đỗi.

Thiếu nữ nói:

– Chúng ta người thì mù, người thì què, phải lo liệu cho nhau chứ.

Chung Linh ngạc nhiên nghĩ thầm: “Thì ra Vương cô nương là người mù, cô ta cõng biểu ca trên lưng thành thử mình không nhìn thấy chân gã này.” A Tử đẩy Du Thản Chi lên trên giường nói:

– Ồ, đã có người ngủ trên giường này rồi, chiếu vẫn còn ấm.

Chỉ nghe bình một tiếng, cửa đã bị ai đó đá tung ra, có mấy người xông vào. Một người ồm ồm nói:

– Trang bang chủ, chuyện đại sự trong bang chưa xong, sao đã buông xuôi bỏ đi, có ý gì đây?

Người đó chính là Tống trưởng lão. Ông ta dẫn theo hai đệ tử bảy túi, hai đệ tử sáu túi, đuổi theo Du Thản Chi. Cha con Tiêu Phong, cha con Mộ Dung Phục cùng quần tăng chùa Thiếu Lâm và quần hùng Trung Nguyên chạy vào chùa rồi, bọn ăn mày thấy hôm nay mất mặt quá nếu không sắp xếp cho ổn thỏa e rằng bang hội lớn nhất Trung Nguyên không còn đất đứng trong võ lâm. Việc oán thù giữa cha con họ Tiêu và cha con họ Mộ Dung người trong Cái Bang không quan tâm đến nên không muốn nhúng tay vào, tuy nói với Bao Bất Đồng rằng đồng cừu địch khái(44.2) thật, muốn kiếm Tiêu Phong rửa hờn nhưng bản bang từ nay làm sao an thân lập mệnh mới thực sự là việc quan trọng hơn cả, người nào cũng chỉ nghĩ tới làm sao lập được một bang chủ anh minh để trùng chấn hùng phong, vãn hồi lại thanh danh cho Cái Bang.

Thế nhưng khi tìm Trang Tụ Hiền thì trong lúc hỗn loạn không biết y đã bỏ đi đâu mất. Quần cái vẫn tưởng hai chân y gãy rồi không cách gì chạy được xa, thành thử chia nhau đi tìm. Còn như tìm ra y sẽ tính sao thì chưa quyết định, cũng chưa ai biết làm sao bắt được y nhưng chắc chắn không thể để y làm bang chủ được nữa, ai nấy đều đồng ý không dị nghị. Có người lên tiếng chửi rủa y đã bái Tinh Tú Lão Quái làm thầy, làm mất mặt Cái Bang; có người thì chửi y sai người ám hại anh em trong bang, nhất định phải kiếm y đòi nợ máu. Còn Toàn Quan Thanh thì cũng đã bị Tống trưởng lão và Ngô trưởng lão hợp lực bắt được, trói lại chờ khi bắt được Trang Tụ Hiền rồi xử tội luôn thể.

Tống trưởng lão dẫn bốn người theo hướng đông nam núi Thiếu Thất đi tìm, nhìn thấy xa xa có bóng người áo tím thấp thoáng đi vào một nhà nông, cho rằng chính là A Tử, lại thấy lưng nàng có cõng một người, trông giống như Trang Tụ Hiền lập tức đuổi tới, quả nhiên thấy hai người ngồi sóng đôi trên giường.

A Tử lạnh lùng nói:

– Tống trưởng lão, nếu ngươi vẫn gọi y là bang chủ, sao lại la ó om sòm không ra vẻ gì là qui củ yết kiến?

Tống trưởng lão chưng hửng, nghĩ bụng lời của nàng không phải là vô lý bèn đấu dịu:

– Bang chủ, mấy nghìn huynh đệ hiện còn đang ở trên núi Thiếu Thất tính toán để xem bang chủ chỉ thị thế nào.

Du Thản Chi đáp:

– Các ngươi vẫn còn coi ta là bang chủ hay sao? Các ngươi bảo ta quay lại, cốt để giết ta cho bõ tức chứ gì? Ta không đi đâu.

Tống trưởng lão quay sang bốn tên đệ tử nói:

– Mau đi báo tin, bang chủ đang ở nơi đây.

Bốn tên đệ tử cùng đáp:

– Vâng!

Rồi quay mình đi ra. A Tử quát lên:

– Ra tay!

Du Thản Chi nghe lời một chưởng đánh ra, dưới gầm giường Chung Linh và Đoàn Dự thấy khí lạnh buốt thấu xương, bốn tên đệ tử Cái Bang không kịp hự lên một tiếng, lăn ra chết liền. Tống trưởng lão vừa tức giận vừa sợ hãi, giơ tay lên che ngực, quát lên:

– Ngươi… ngươi đối với anh em trong bang mà hạ độc thủ như vậy sao?

A Tử nói:

– Giết luôn cả y đi.

Du Thản Chi lại đánh ra một chưởng, Tống trưởng lão giơ tay gạt, kêu lên một tiếng văng ra ngoài cửa. A Tử cười khanh khách nói:

– Gã này không sống nổi nữa rồi! Ngươi có đói không? Mình đi kiếm xem có gì ăn không?

Nàng ta lại cõng Du Thản Chi lên lưng, hai người cùng đi xuống bếp, lấy đồ ăn Chung Linh đã nấu sẵn đem lên trên sảnh ngồi ăn. Chung Linh ghé tai Đoàn Dự:

– Hai đứa này không biết xấu, ăn hết nồi cháo em nấu cho anh rồi.

Đoàn Dự cũng nói nhỏ:

– Bọn họ thật là độc địa, vừa ra tay đã giết người, ăn xong thể nào cũng vào đây. Mình mau mau theo cửa sau chạy đi thôi.

Chung Linh không muốn Đoàn Dự gặp cái “cô nàng họ Vương” kia, nghe nói thế quả thật đúng là cầu được ước thấy. Hai người rón rén từ dưới gậm giường chui ra, Chung Linh thấy Đoàn Dự đầu tóc đầy tro than, tức cười quá phải lấy tay bịt mồm lại. Ra khỏi phòng rồi, đi ngang qua bếp vừa mới bước ra cửa sau, Đoàn Dự ngứa mũi quá, nhịn không nổi phải “ách xì” một tiếng. Chỉ nghe tiếng Du Thản Chi kêu lên:

– Có người!

Chung Linh thấy bốn bề không chỗ nào có thể trốn được chỉ có sau bếp là một gian phòng chứa củi, vội vàng lôi Đoàn Dự chui vào trong đám rơm củi kia. Lại nghe A Tử quát hỏi:

– Người nào đó? Sao lại thập thò, có mau ra đây không?

Du Thản Chi nói:

– Chắc là mấy người nhà nông, ta nghĩ mình chẳng cần phải để ý.

A Tử nói:

– Sao lại không cần phải để ý? Ngươi sao đoảng thế, mai sau ắt có lúc nguy to, thôi đừng lên tiếng nữa.

Nàng từ khi mắt mù, tai lại càng thêm linh mẫn, nghe thấy tiếng sột soạt trong đống rơm liền nói:

– Trong đống củi có người.

Chung Linh trong lòng kinh hoảng, bỗng thấy có nước nhỏ xuống mặt mình, giơ tay sờ, thấy nhờn nhờn lại ngửi thấy mùi tanh, giật mình hỏi nhỏ:

– Anh… vết thương anh ra sao?

Đoàn Dự đáp:

– Đừng lên tiếng.

A Tử chỉ vào phòng chứa củi kêu lên:

– Ở phía đó.

Du Thản Chi đánh vù ra một chưởng, nghe rắc rắc, cánh cửa vỡ tan cùng với rơm củi bay tung tóe. Chung Linh kêu lên:

– Chớ có đánh, chớ có đánh, để chúng tôi chui ra.

Nàng đỡ Đoàn Dự, từ trong đống củi bò ra. Đoàn Dự trước đây bị Cưu Ma Trí đánh một chiêu Hỏa Diễm Đao thụ thương khá nặng, đã chui xuống gầm giường, lại chui ra ẩn sau đống củi, di động mấy lần vết thương lại vỡ ra. Chàng bị thương rồi không còn bụng dạ nào mà đánh nhau, tuy nội lực cực kỳ hồn hậu nhưng cho rằng mạng mình sắp chết đến nơi, không nghĩ đến việc dùng Lục Mạch Thần Kiếm để ngự địch.

A Tử nói:

– Sao lại có giọng của một tiểu cô nương?

Du Thản Chi đáp:

– Có một gã con trai dắt một cô gái, trốn trong đống củi, người đầy máu, cô gái mắt long lanh đang nhìn cô đó.

A Tử từ khi bị mù, ghét nhất là nghe ai nói tới mắt, Du Thản Chi không những đã nói tới mắt mà lại còn bảo “cô gái mắt long lanh” khiến cho chạm tới vết thương lòng của nàng, bèn hỏi:

– Cái gì mà mắt long lanh? Bộ mắt cô ta đẹp lắm hay sao?

Du Thản Chi có ngờ đâu A Tử đang tức tối lắm nói:

– Cô ta người dơ dáy lắm, chắc là con nhà nông, còn đôi mắt thì đen lay láy, cực kỳ linh hoạt.

Chung Linh chui xuống gầm giường người dính đầy mồ hóng, bụi bậm nhưng đôi mắt vẫn đen nháy long lanh như nước mùa thu. A Tử giận quá, nói:

– Được, Trang công tử, ngươi mau mau móc mắt nó ra.

Du Thản Chi ngạc nhiên hỏi:

– Đang yên lành sao lại móc mắt người ta?

A Tử thuận miệng đáp:

– Mắt của ta bị Đinh lão quái làm mù rồi, ngươi móc mắt cô ta ra lắp vào cho ta để ta lại nhìn thấy chẳng hay lắm sao?

Du Thản Chi ngầm kinh hãi, nghĩ thầm: “Nếu như mắt cô ta sáng ra, thấy hình dáng như quỉ của ta thì sẽ không còn để ý đến ta nữa, không chừng lại nhìn ra bộ mặt thật, biết ta chính là “thằng hề sắt,” thế thì hỡi ôi. Chuyện naà nhất định không thể nào được.” Y bèn nói:

– Nếu như có thể chữa được đôi mắt cho cô thì thật hay biết mấy… có điều, cái cách của cô, e rằng… e rằng không hữu hiệu.

A Tử biết thừa là móc mắt người khác ráp vào cho mình đâu có được nhưng từ khi nàng bị mù, lòng bực tức oán hận, chỉ mong tất cả thiên hạ ai ai cũng mù cả thế mới vừa lòng liền đáp:

– Ngươi chưa thử qua, sao biết là không được? Động thủ mau, móc mắt nó ra xem nào.

Nàng vẫn đang cõng Du Thản Chi trên lưng nên lập tức xông về phía Đoàn Dự và Chung Linh. Chung Linh nghe hai người nói qua nói lại, trong bụng hãi lắm, vội vàng bỏ chạy, trong nháy mắt đã chạy xa hơn chục trượng. A Tử mắt đã mù, lại phải cõng Du Thản Chi trên lưng, dĩ nhiên làm sao đuổi kịp, huống chi Du Thản Chi cũng chẳng muốn đuổi theo Chung Linh làm gì nên chỉ đường có lệch đi một chút, nói năng lại ấm a ấm ớ cố tình bỏ lỡ cơ hội.

A Tử nghe tiếng chân của Chung Linh, biết rằng đuổi không kịp được, quay lại quát lên:

– Con bé đó chạy mất rồi, thôi quay về giết thằng đàn ông vậy.

Chung Linh nghe nàng nói vậy, kêu hoảng lên, dừng chân lại, quay đầu thấy Đoàn Dự đang nằng lăn dưới đất, máu bên người vẫn tiếp tục chảy ra. Nàng liền quay trở lại kêu lên:

– Con nhỏ đui kia! Chớ có hại anh ta.

Khi đó nàng đang nhìn thẳng vào mặt A Tử, thấy A Tử dung mạo đẹp đẽ, quả là một tiểu mỹ nhân có ngờ đâu bụng dạ lại tàn độc đến thế. A Tử quát:

– Điểm huyệt nó!

Du Thản Chi tuy không muốn nhưng nàng đã bảo gì thì đâu dám cãi lời, khi ở Nam Viện vương phủ ở Nam Kinh nước Liêu đã vậy mà đến khi làm bang chủ Cái Bang rồi cũng thế, lập tức cúi xuống giơ ngón tay điểm Chung Linh ngã lăn ra. Chung Linh kêu lên:

– Vương cô nương, cô chớ có làm hại anh ta, anh ta trong giấc mơ vẫn nhắc đến tên cô, đối với cô quả thành tâm thành ý.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN