Thiên Long Bát Bộ - Hồi 278
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 278



Đoàn Dự xua tay nói:

– Có gì đâu mà đại anh hùng? Chả bõ làm trò cười cho người khác.

A Tử cười đáp:

– Chao ôi, ca ca sao khách sáo thế! Anh hai ơi, anh chui trong đống củi, tiểu muội làm sao biết được ai với ai? Mắt em lại không nhìn thấy gì, đến khi nghe gọi tỉ phu em là “đại ca” lúc đó mới biết là anh hai.

Đoàn Dự nghĩ thầm cô ta nói quả không sai bèn nói:

– Nhị ca nếu đã biết cách chữa mắt, thể nào cũng tìm cách chữa cho ngươi, còn mắt của Chung cô nương thì nhất định không thể nào xâm phạm được. Cô ấy cô ấy cũng là em gái ta.

A Tử cười khanh khách:

– Mới rồi khi ở trên núi, em thấy anh hai hết sức lấy lòng Vương cô nương, sao bây giờ trong chớp mắt lại chuyển qua Chung cô nương rồi? Cả đến “em gái ta” mà cũng dám mở mồm nói được thì tiểu ca ca ơi, anh quả là không biết hổ ngươi chút nào.

Đoàn Dự bị nàng nói khiến mặt đỏ như gấc vội vàng khỏa lấp đi:

– Chỉ nói nhăng nói cuội!

A Tử nói:

– Ví như Chung cô nương là chị dâu em thì dĩ nhiên không ai dám đụng đến mắt cô ta, còn như không phải chị dâu em thì sao lại không đụng chạm gì được? Tiểu ca ca, hỏi lại nè, cô ấy có phải chị dâu em không?

Hư Trúc liếc mắt thăm dò Đoàn Dự, trống ngực đánh thùng thùng, không biết Chung Linh có phải là Mộng Cô hay chăng, nếu không phải thì chẳng nói làm gì, còn như nếu quả là Mộng Cô mà lại để Đoàn Dự lấy làm vợ thì thật không biết nói sao? Y trong bụng thấp thỏm đợi câu trả lời của Đoàn Dự, chỉ một giây mà tưởng chừng như mấy giờ liền.

Chung Linh cũng đợi Đoàn Dự trả lời nghĩ thầm: “Hóa ra con nhỏ đui này là em gái anh chàng, đến cô ta cũng nói là anh ta lấy lòng Vương cô nương, xem ra chuyện anh ta mê cô ả họ Vương không phải là giả. Thế sao mới đây lại bảo ta là sư nương của Nhạc lão tam? Sao anh ta lại đành lòng đem mắt mình để chịu thế cho mắt của ta? Sao trước mặt bao nhiêu người lại bảo ta là em gái?”

Chỉ nghe Đoàn Dự đáp:

– Dầu gì chăng nữa cũng không thể để ngươi làm hại đến Chung cô nương. Ngươi còn ít tuổi mà đã không chịu làm điều tốt. Chử Vạn Lý Chử đại ca của nước Đại Lý cũng do ngươi chọc tức mà chết. Ngươi còn có bụng dạ xấu xa, nhị ca ta sẽ không chữa bệnh cho ngươi đâu.

A Tử vênh mặt lên bĩu môi nói:

– Xí, làm ra vẻ anh hai lắm. Mới nói chuyện với nhau lần đầu, đã không ân cần thì thôi, lại ra chiều lên mặt dạy đời.

Tiêu Phong thấy Đoàn Dự vẫn còn nhợt nhạt nhưng nói năng rành mạch, trung khí tạm thời hưng vượng, biết rằng Cửu Chuyển Hùng Xà Hoàn của cung Linh Thứu đã cấp kỳ hiệu nghiệm, tính mệnh không còn gì đáng lo liền nói:

– Tam đệ, thôi tất cả cùng vào trong nhà nghỉ ngơi một lát rồi bàn tính xem phải làm gì.

Đoàn Dự nói:

– Hay lắm!

Chàng liền đứng lên định bước đi. Chung Linh vội kêu:

– Ấy chết, Dự ca chớ nên loạn động khiến cho vết thương lại vỡ ra.

Giọng nàng đầy vẻ lo lắng. Tiêu Phong mừng rỡ nói:

– Nhị đệ, linh dược trị thương của ngươi quả là thần kỳ không gì sánh bằng.

Hư Trúc ậm ừ, trong bụng vẫn phập phồng về mấy câu nói quan thiết của Chung Linh, hoang mang như kẻ mất hồn. Mọi người đi vào trong nhà, Đoàn Dự lên giường nằm, còn bọn Tiêu Phong ngồi ở đằng trước. Khi đó trời đã nhá nhem, bốn nàng Mai Lan Cúc Trúc liền châm đèn, kẻ pha trà người nấu cơm phục thị Tiêu Phong, Hư Trúc, Đoàn Dự và Chung Linh, còn A Tử và Du Thản Chi thì không ngó ngàng gì tới. A Tử trong bụng tức tối, ngựa quen đường cũ tính chuyện gia hại bốn người nhưng nghĩ đến muốn cho mắt được sáng trở lại thì phải cầu khẩn Hư Trúc nên đành nén giận.

Tiêu Phong chẳng thèm để ý đến A Tử có giận hay không, tiện tay mở chiếc ô kéo ở bàn bên cạnh giường, không khỏi ngẩn ngơ. Đoàn Dự và Hư Trúc thấy ông mặt mày khác lạ, nhìn vào thấy bên trong đầy đồ chơi của trẻ con, hoặc con hổ bằng gỗ, chó nặn bằng đất, cái giỏ đan bằng cỏ, ống tre đựng dế và vài con dao rỉ. Những vật đó vẫn thường thấy nơi các nhà nông, không có gì là lạ. Tiêu Phong cầm con hổ lên, chăm chăm xuất thần.

A Tử không biết ông đang làm gì, trong bụng tức tối, giơ tay vò đầu, cạch một tiếng khuỷu tay đụng phải cái guồng quay tơ ở bên cạnh. Cô ta liền rút phắt thanh kiếm đeo bên hông, soẹt một tiếng, chém đứt đôi chiếc guồng tơ.

Tiêu Phong mặt biến sắc, quát lớn:

– Ngươi ngươi làm gì đó?

A Tử đáp:

– Cái guồng đó đụng làm đau tiểu muội, chặt nó đi thì đã sao?

Tiêu Phong giận dữ nói:

– Ngươi cút ra ngoài đi! Những đồ vật trong nhà này, ai cho ngươi tùy tiện phá hủy?

A Tử nói:

– Ra thì ra đã sao nào?

Nàng rảo bước đi ra, trong cơn cuồng nộ nên hơi vội, bình một tiếng trán đụng ngay vào khung cửa. A Tử chẳng nói chẳng rằng, đưa tay mò đường, hấp tấp đi ra. Tiêu Phong trong lòng ái ngại, liền bước ra đỡ tay nàng, nhỏ nhẹ nói:

– A Tử, em đụng có đau không?

A Tử quay người lại sà vào lòng ông, khóc nức nở. Tiêu Phong nhè nhẹ vỗ lên lưng cô gái, nói nhỏ:

– A Tử, ta thật không phải, mới rồi lớn tiếng nói nặng cô.

A Tử vẫn thút thít:

– Anh đổi khác rồi! Đổi khác rồi! Không còn tốt với em như xưa nữa.

Tiêu Phong dịu dàng nói:

– Thôi ngồi xuống nghỉ đi, uống chút trà, có được không?

Ông bưng chén trà của mình lên, để ghé vào miệng A Tử, tay trái vòng qua lưng nàng. Năm xưa khi A Tử bị ông đánh đứt gân cốt rồi, Tiêu Phong chăm chút cho nàng cả đến hơn một năm, không nói cho ăn cho uống, đến cả thay áo chải đầu, đại tiểu tiện cũng phải lo cho cô gái. Khi đó gân cốt nàng đã đứt không thể nào ngồi dậy được, mỗi khi cho nàng uống thuốc, ăn cháo, bao giờ tay trái cũng vòng qua hông, lâu dần thành thói, bây giờ cho nàng uống trà cũng một lối đó. A Tử nằm trong tay ông uống mấy ngụm trà, trong lòng sung sướng, bật cười khúc khích nói:

– Tỉ phu có còn xua đuổi em nữa hay thôi?

Tiêu Phong bỏ nàng ra, quay lại để chén trà xuống bàn, trong bóng đêm đột nhiên thấy một cặp mắt đầy oán độc, hung tợn như loài dã thú, trừng trừng nhìn mình. Tiêu Phong hơi ngạc nhiên, thấy Du Thản Chi ngồi thu lu một góc nhà, nghiến răng, mũi phập phồng, tưởng như muốn xông lên cắn xé mình. Tiêu Phong nghĩ thầm: “Gã này không biết lai lịch ra sao nhưng mọi việc đều cực kỳ cổ quái.” Lại nghe A Tử nói tiếp:

– Tỉ phu, em chặt đứt cái guồng quay tơ, sao anh lại tức giận đến thế? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

Tiêu Phong thở dài một tiếng nói:

– Đây chính là nhà của nghĩa phụ, nghĩa mẫu ta, ngươi chặt đứt chính là cái guồng quay tơ của mẹ nuôi ta đó.

Mọi người đều kinh ngạc. Tiêu Phong cầm con hổ nhỏ bằng gỗ lên, chăm chú nhìn. Dưới ánh đèn vàng vọt, cái bóng to cao của ông chiếu lên tường. Ông lấy ngón tay giữa và ngón tay trỏ vuốt ve món đồ chơi, vẻ mặt hết sức trìu mến nói:

– Con hổ này chính tay cha nuôi ta gọt cho ta, năm đó ta vừa lên năm, nghĩa phụ khi đó ta gọi ông là gia gia cũng ở dưới ánh đèn vàng như thế này, gọt cho ta con hổ gỗ. Má má ở bên cạnh se tơ, còn ta ngồi bên cạnh cha, thấy cái tai cái mũi con hổ gọt thành, trong lòng hết sức cao hứng

Đoàn Dự hỏi:

– Đại ca cứu tiểu đệ đến đây phải không?

Tiêu Phong gật đầu:

– Đúng thế!

Thì ra khi nhà sư vô danh kia đang thuyết pháp, Cưu Ma Trí đột nhiên hạ độc thủ đả thương Đoàn Dự. Vô danh lão tăng liền phất tay áo, đẩy Cưu Ma Trí bật ra ngoài mấy trượng. Cưu Ma Trí không dám ở lại, quay mình chạy như bay xuống chân núi.

Tiêu Phong thấy Đoàn Dự bị thương nặng, vội vàng cứu chữa. Huyền Sinh liền lấy linh dược trị thương bôi lên vết thương. Hỏa Diễm Đao của Cưu Ma Trí thế đạo cực kỳ lăng lệ, nếu không phải Đoàn Dự nội lực thâm hậu, đao thế chạm vào ngực lập tức phát sinh ám kình đề ngự thì đã chết tươi ngay tại đương trường rồi.

Tiêu Phong thấy trên núi gió thổi mạnh, Đoàn Dự đã bị thương không nên ở ngoài gió, nên đã bồng chàng đến nơi mình ở xưa kia. Ông đặt Đoàn Dự nằm trên giường rồi lập tức quay lại định gặp phụ thân và sắp xếp cho mười tám võ sĩ Khất Đan, có ngờ đâu ngôi nhà bỏ không của cha mẹ nuôi mấy hôm nay lại có người ở, mà người đó với Đoàn Dự cũng từng quen biết.

Ông lên trở lại núi Thiếu Lâm thì mọi việc đã ổn thỏa. Tiêu Viễn Sơn và Mộ Dung Bác sau khi được nhà sư vô danh điểm hóa Phật pháp đã qui y tam bảo, xuất gia tại chùa Thiếu Lâm. Hai người không những đã xóa hết oán thù mà nay còn là sư huynh đệ.

Võ học Thiếu Lâm của Tiêu Viễn Sơn chưa truyền sang nước Liêu, quần hùng Trung Nguyên vì thế cũng an lòng. Tiêu Phong không thấy bóng dáng cha đâu, mười tám võ sĩ Khất Đan được bộ thuộc cung Linh Thứu bảo vệ cũng bình an, không ai gia hại được. Các lộ anh hùng thấy mọi việc đã xong cũng lục tục hạ sơn. Tiêu Phong không muốn gặp ai để lại gây thêm tranh chấp nên trốn ở một cái hang bên cạnh chùa, đến chiều tối mới đến cửa chùa xin cầu kiến, xin được gặp phụ thân.

Tri khách tăng chùa Thiếu Lâm quay vào bẩm báo, một hồi sau quay trở ra nói:

– Tiêu thí chủ, lệnh tôn đã ở lại bản tự xuất gia làm sư rồi. Ông muốn ta chuyển cáo với thí chủ là việc trần duyên đã dứt, tâm đã giải thoát, thực là bình an vui vẻ, từ nay nhất tâm học Phật tham Thiền, xin thí chủ chẳng nên nhớ đến nữa. Tiêu thí chủ làm đại quan nước Liêu, chỉ mong sao Tống Liêu không bao giờ gậy chuyện can qua. Nếu như Liêu đế có bụng xâm lăng Đại Tống, xin thí chủ mở lòng từ bi nghĩ đến nghìn vạn sinh linh hai nước.

Tiêu Phong chắp tay đáp:

– Vâng!

Trong lòng cực kỳ bi thương nghĩ thầm: “Gia gia tuổi tác đã lớn, hôm nay không muốn gặp mặt ta nữa, e rằng từ nay không còn bao giờ gặp lại nhau.” Tiêu Phong lại nghĩ: “Ta là Nam Viện Đại Vương nước Đại Liêu, cả một dãy nam cương đều ở trong tay. Nếu như Đại Tống tính chuyện xâm lăng nước Liêu, ta dĩ nhiên phải điều binh khiển tướng chặn lại, còn như nếu hoàng thượng muốn phát binh đánh xuống Đại Tống thì ta cũng cực lực ngăn trở.”

Còn đang suy nghĩ đã nghe tiếng chân người rầm rập bảy tám lão tăng trong chùa đi ra trong đó gồm Thần Sơn thượng nhân, cùng bọn Triết La Tinh cao tăng bên ngoài. Huyền Tịch, Huyền Sinh mọi người hành lễ từ biệt, Ba La Tinh đứng ở sau lưng tất cả cùng chắp tay tiễn khách.

Triết La Tinh nói:

– Sư đệ, ta trở về Thiên Trúc, hôm nay chia tay rồi cách xa nghìn trùng, không biết bao giờ mới có dịp gặp lại. Ngươi quyết ý không về cố hương, định ở cho tới chết già ở Trung Thổ hay sao?

Y dường như muốn cho các nhà sư Thiếu Lâm khỏi hồ nghi nên dùng tiếng Hoa nói chuyện với sư đệ. Ba La Tinh mỉm cười:

– Sư huynh sao vẫn còn chưa tham ngộ? Thiên Trúc cũng là Trung Thổ, Trung Thổ cũng là Thiên Trúc, chính là ý của Đạt Ma sư tổ khi đông lai.

Triết La Tinh hơi thảng thốt nói:

– Một lời của sư đệ đã khiến ta thức tỉnh. Ngươi không còn là sư đệ mà là sư phụ ta rồi.

Ba La Tinh cười đáp:

– Nhập môn có người trước kẻ sau, ngộ đạo có kẻ sớm người muộn. Sớm cũng tốt mà muộn cũng tốt, được tham ngộ lại càng tốt hơn.

Hai người nhìn nhau cười xòa. Tiêu Phong náu mình ở một bên, đợi cho Thần Sơn, Đạo Thanh, Triết La Tinh tất cả hạ sơn rồi, ông mới mon men đi phía sau. Mới được mấy bước thì có một người trong chùa đi ra, chính là Hư Trúc. Y trông thấy Tiêu Phong mừng rỡ vô cùng tiến đến gần nói:

– Tiểu đệ đang đi khắp nơi tìm đại ca, nghe nói tam đệ bị thương nặng, không hiểu thương thế ra sao?

Tiêu Phong đáp:

– Ta cứu y hạ sơn, để nằm trong một gia trang.

Hư Trúc hỏi:

– Thế thì mình cùng đi thăm y có được chăng?

Tiêu Phong đáp:

– Thế thì hay lắm, hay lắm.

Hai người sóng vai cùng đi, được mươi trượng thì bốn nàng Mai Lan Cúc Trúc ở trong rừng chạy ra, đi phía sau Hư Trúc. Hư Trúc cho Tiêu Phong hay chư nữ cung Linh Thứu cùng quần hào bảy mươi hai đảo, ba mươi sáu động đã xuống núi cả rồi, mười tám võ sĩ Khất Đan cũng đi cùng, xem chừng quần hào Trung Nguyên không dễ gì dám gây sự. Tiêu Phong lập tức tạ ơn, nghĩ thầm: “Vị nghĩa đệ của ta đây quả là kỳ lạ, do tam đệ thay ta kết bái kim lan chi giao, ngờ đâu đến khi hoạn nạn lại giúp sức thật nhiều.”

Hư Trúc cũng cho hay đã bắt Đinh Xuân Thu giao cho Giới Luật Viện chùa Thiếu Lâm giám quản, mỗi năm hai tiết Đoan Ngọ và tiết Trùng Dương, các nhà sư chùa Thiếu Lâm sẽ cho y uống thuốc của cung Linh Thứu để cho y khỏi bị Sinh Tử Phù phát tác. Cái mạng y ở trong tay người khác rồi, xem chừng không còn dám làm điều sai quấy nữa. Tiêu Phong vỗ tay cười ha hả nói:

– Nhị đệ đã trừ được một đại hại cho võ lâm. Gã Đinh Xuân Thu kia được Phật pháp điểm hóa, mai sau những điều xấu xa tàn ác bớt dần, không biết sẽ đi về đâu.

Hư Trúc vẫn rầu rĩ không vui nói:

– Tiểu đệ nguyện xuất gia nơi chùa Thiếu Lâm nhưng sư phụ sư tổ lại đuổi ra ngoài, còn gã Đinh Xuân Thu thương thiên hại lý, làm không biết bao nhiêu điều ác độc thì lại được ở chùa Thiếu Lâm thanh tu, sao cái nghiệp báo sướng khổ hai người lại chẳng giống nhau?

Tiêu Phong mỉm cười nói:

– Nhị đệ, ngươi mong được như Đinh lão quái nhưng Đinh lão quái còn mong gấp trăm gấp nghìn lần để được như ngươi. Ngươi thân là chủ nhân cung Linh Thứu, thống suất ba mươi sáu động chủ, bảy mươi hai đảo chủ, uy chấn thiên ha, sao lại bảo là không hay?

Hư Trúc lắc đầu:

– Trong cung Linh Thứu toàn là đàn bà con gái, tiểu đệ chỉ là một chú tiểu, ở chung với họ thật cực kỳ bất tiện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN