Thiên Long Bát Bộ - Hồi 283
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 283



Vương Ngữ Yên hạ giọng:

– Có phải ta nói sai chăng? Công tử giận ta chăng?

Đoàn Dự vội đáp:

– Không, không đâu! Ta làm gì mà giận nàng?

Vương Ngữ Yên nói:

– Thế sao công tử không nói gì cả?

Đoàn Dự đáp:

– Ta đang nghĩ đến một chuyện.

Chàng trong lòng không ngớt tính toán: “Ta so với Mộ Dung công tử, văn tài võ công không kịp mà nhân phẩm phong thái cũng kém, đến tiêu sái tiếng tăm cũng không bằng, có thể nói mặt nào cũng thua xa lắc. Huống chi hai người lại là anh em cô cậu, từ tấm bé có tình thanh mai trúc mã, gắn bó đã lâu ta thật không thể nào sánh được. Thế nhưng có một chuyện ta hơn được Mộ Dung công tử, ta phải cho Vương cô nương hay rằng nói đến chân tâm thành ý lo lắng cho nàng thì Mộ Dung công tử không thể nào bì kịp ta. Hai mươi năm sau khi Vương cô nương cùng Mộ Dung công tử sinh con đẻ cái, có cháu có chắt rồi thì trong tấm lòng sâu thẳm của nàng, mỗi khi nghĩ đến Đoàn Dự, biết rằng trên đời không có kẻ thứ hai thật tình được như ta.”

Chàng trong bụng đã quyết liền nói:

– Vương cô nương, cô không phải đau lòng, để ta đến khuyên Mộ Dung công tử đừng đi ứng tuyển phò mã Tây Hạ, mau mau trở về thành hôn với cô đi thôi.

Vương Ngữ Yên giật mình nói:

– Không, làm thế sao được? Biểu ca ta hận công tử thấu xương, y không nghe công tử khuyên giải gì đâu.

Đoàn Dự nói:

– Ta sẽ nói chuyện đại nghĩa để chỉ vẽ cho y quay về nẻo sáng, trên đời này quan trọng nhất là vợ chồng phải tâm đầu ý hợp, hai bên cùng vui. Y và công chúa Tây Hạ hai người chẳng ai biết ai, cũng chẳng biết cô ta đẹp hay xấu, thiện hay ác, vừa mới gặp nhau đã nên duyên thật không ổn chút nào. Ta cũng sẽ nói với y, Vương cô nương thanh nhã xinh đẹp tuyệt trần, trên đời này ít ai sánh kịp, lại thêm ôn nhu trinh thục, kiếm khắp thiên hạ cũng chẳng ra được một người thứ hai. Người như thế kiếm một nghìn năm cũng chẳng ra, mà có kiếm thêm một nghìn năm nữa cũng không có. Huống chi Vương cô nương đối với ngươi Mộ Dung công tử một mối thâm tình, sao ngươi nỡ trở thành một gã lang quân bạc hãnh, khiến cho tất cả những người đang yêu trên đời này mắng chửi, để cho hảo hán anh hùng trên giang hồ cười chê?

Vương Ngữ Yên nghe chàng nói một thôi như thế, thật là cảm động, buồn bã nói:

– Đoàn công tử, công tử khen thiếp như thế chẳng qua tại chàng có lòng ái mộ, yêu mến thiếp…

Đoàn Dự vội cãi:

– Sai bét rồi! Không phải vậy!

Chàng vừa mở miệng nhớ ngay là mình đã tập nhiễm cái giọng của Bao Bất Đồng, học được câu đầu môi chót lưỡi của y, nhịn không nổi cười hộc lên một tiếng, nói tiếp:

– Ta chỉ một tấm lòng thành, câu nào cũng từ trong gan ruột mà ra.

Vương Ngữ Yên nghe câu “phi dã, phi dã” của chàng khiến cho đang khóc cũng phải bật cười đáp:

– Chuyện hay anh không học, lại học cái lối cù nhầy của Bao tam ca.

Đoàn Dự thấy nàng mặt mày rạng rỡ, hết sức hoan hỉ nói:

– Ta sẽ hết sức tìm đủ mọi cách khuyên giải Mộ Dung công tử để y không còn ý muốn làm phò mã Tây Hạ mà sớm sớm cùng cô nương thành hôn.

Vương Ngữ Yên đáp:

– Anh làm thế là vì sao? Có chỗ nào lợi cho anh đâu?

Đoàn Dự đáp:

– Chỉ cần sao cô nương vui tươi nhí nhảnh, trong bụng thoải mái, ấy là cái lợi cho ta đó.

Vương Ngữ Yên trong lòng rung động, nghe một câu hết sức vu vơ như thế cũng đủ biết chàng đối với mình một mối chân tình. Thế nhưng nàng vốn nhất tâm nhất ý chỉ có một mình Mộ Dung Phục, tuy cảm kích nhưng chỉ thoáng qua rồi quên ngay, thở dài một tiếng nói:

– Anh không biết tấm lòng của biểu ca. Trong lòng y việc hưng phục Đại Yên là chuyện to lớn nhất trong thiên hạ. Công Dã nhị ca nói với ta rằng, biểu ca có nói: “Phận nam nhi phải lấy đại nghiệp làm trọng, nếu lại như nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản thì còn đâu là anh hùng nữa.” Anh ta còn nói công chúa Tây Hạ dù có xấu như Chung Vô Diệm, chanh chua tai ngược thì y cũng chẳng để vào đâu, chỉ có hưng phục Đại Yên mới là quan trọng hơn cả.

Đoàn Dự trầm ngâm đáp:

– Cái đó chắc là thật đấy. Họ Mộ Dung nhất tâm nhất ý mong làm hoàng đế, nước Tây Hạ có thể giúp họ hưng binh phục quốc, chuyện này chuyện này quả là khó thực.

Lại thấy Vương Ngữ Yên nước mắt doanh tròng sắp sửa trào ra, Đoàn Dự nghĩ mình dù có phải lên núi đao, xuống vạc dầu cũng chẳng sá gì bèn ưỡn ngực nói:

– Cô nương cứ yên tâm đi, để ta đi làm phò mã Tây Hạ. Biểu ca cô không làm phò mã thì lúc đó không thể không thành hôn với cô nương.

Vương Ngữ Yên vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, hỏi lại:

– Cái gì?

Đoàn Dự đáp:

– Để ta đi giật lấy cái chức phò mã đô úy là xong.

Vương Ngữ Yên chính mắt nhìn thấy trên núi Thiếu Thất Đoàn Dự đã từng dùng Lục Mạch Thần Kiếm đánh cho Mộ Dung Phục không cách gì trở tay, nghĩ thầm võ công Đoàn Dự quả cao hơn biểu ca, nếu chàng có bụng đi giành chức phò mã e rằng chưa chắc đã vào tay Mộ Dung Phục được, nói khẽ:

– Đoàn công tử, chàng đối với thiếp thật hết lòng, nhưng nếu như thế, biểu ca sẽ hận chàng không đâu kể xiết.

Đoàn Dự đáp:

– Thế thì đã sao? Hiện bây giờ y cũng đã hận ta rồi.

Vương Ngữ Yên nói:

– Thế nhưng công tử vừa mới nói, không biết công chúa Tây Hạ xấu hay đẹp, thiện hay ác, vậy sao chàng lại vì thiếp mà thành thân với cô ta, chẳng hóa ra… chẳng hóa ra thiệt thòi cho công tử lắm hay sao?

Đoàn Dự định nói: “Chỉ vì nàng, dù ta có phải thiệt thòi thế nào chăng nữa cũng cam gánh chịu,” nhưng lại nghĩ ra: “Ta làm cho nàng nhưng lại khiến cho nàng phải chịu ơn thì đâu còn là hành vi của người quân tử nữa.” Chàng bèn đáp:

– Ta nào có vì nàng mà chịu thiệt thòi đâu. Cha ta đã ra lệnh bảo ta đi tìm cách lấy công chúa Tây Hạ làm vợ, đó là ta tuân lệnh gia gia, có liên quan gì đến cô nương đâu?

Vương Ngữ Yên là người cực kỳ thông tuệ, mối thâm tình của Đoàn Dự đối với mình, lẽ nào không thấu đáo? Chỉ vì chàng say mê mình mà cam nguyện thành hôn với một người chưa từng quen biết, vì mình mà làm một chuyện hết sức trái với tâm tư, lại không kể công, trong lòng càng thêm cảm kích, đưa tay ra nắm tay Đoàn Dự nói:

– Đoàn công tử, thiếp… thiếp kiếp này không biết lấy gì báo đáp, thôi đành để kiếp sau…

Nàng nói đến đây, giọng nghẹn ngào không nói tiếp được nữa. Hai người mấy lần cùng chung hoạn nạn, giúp đỡ nâng dắt lẫn nhau, đụng da chạm thịt không phải chỉ một lần nhưng trước nay chỉ là chuyện bất đắc dĩ. Còn lần này chính là vì trong lòng Vương Ngữ Yên cảm động, đưa tay ra nắm tay Đoàn Dự. Đoàn Dự cảm thấy bàn tay mềm mại nhẵn nhụi của nàng cầm lấy tay mình, trong nhất thời thật dẫu có lên tiên cũng không sướng bằng, niềm vui dâng tràn, thấy nàng đãi mình như thế thì dù có phải lấy cả một lượt công chúa Tây Hạ, công chúa Đại Tống, công chúa nước Liêu, công chúa Thổ Phồn, công chúa Cao Ly chàng cũng không nề. Chàng bị thương chưa khỏi, trong cơn sung sướng như điên như cuồng, nhiệt huyết dâng lên, tinh thần xem chừng không chịu nổi, bỗng nhiên đầu váng mắt hoa, trời đất quay cuồng, thân hình lảo đảo, ùm một tiếng đã lộn nhào xuống ao.

Vương Ngữ Yên kinh hãi quá kêu lên:

– Đoàn công tử! Đoàn công tử!

Nàng vội vàng đưa tay ra nắm lấy Đoàn Dự. Cũng may cái ao đó rất nông, Đoàn Dự bị ngấm nước nên đầu óc tỉnh lại, ướt lướt thướt trèo lên. Tiếng kêu của Vương Ngữ Yên khiến cho những người trong miếu đều thức giấc. Tiêu Phong, Hư Trúc, Ba Thiên Thạch, Chu Đan Thần tất cả cùng túa ra, thấy tình trạng Đoàn Dự như thế, còn Vương Ngữ Yên thì ngượng ngập đứng một bên, vẻ mặt cực kỳ bẽn lẽn, ai cũng cho rằng hai người hò hẹn lúc canh khuya, không khỏi cười thầm nhưng không tiện dò hỏi. Đoàn Dự tuy muốn chống chế vài câu nhưng cũng không biết phải làm thế nào.

Hôm sau là ngày mười hai tháng tám, chỉ còn ba ngày nữa là đến tiết Trung Thu. Ba Thiên Thạch mới sáng sớm đã đi vào thành lo liệu công việc. Đến giờ tị, y lật đật quay về bẩm với Đoàn Dự:

– Công tử, lá thư cầu thân của vương gia gửi hoàng đế Tây Hạ, tiểu nhân đã trình cho bộ Lễ rồi. Cũng may đích thân Lễ Bộ thượng thư trông thấy, hết sức khách khí, nói là được công tử đến cầu thân, nước Tây Hạ vô cùng vinh dự hi vọng công tử sẽ hoàn thành sở nguyện.

Chẳng bao lâu, một đoàn người ngựa chạy đến trước miếu rồi có tiếng người gọi. Ba Thiên Thạch và Chu Đan Thần liền chạy ra đón vào, thì ra đó là Đào thị lang của bộ Lễ cùng với nhân viên đến nghinh tiếp Đoàn Dự, mời vào tân quán nghỉ ngơi. Tiêu Phong là Nam Viện Đại Vương của nước Liêu, thịnh thế nước Liêu hơn Đại Lý nhiều, nếu Tây Hạ biết được có cả ông ở đây, ắt là tiếp đón còn long trọng hơn nữa. Có điều ông đã dặn mọi người đừng hở phong thanh là có cả ông cùng đi, chỉ cùng Hư Trúc nhận là tùy tùng của Đoàn Dự, tất cả vào nhà khách.

Mọi người yên vị rồi, bỗng nghe trong viện có kẻ cất giọng thô lỗ chửi rủa:

– Ngươi là cái thá gì mà đòi ngấm nghé công chúa Tây Hạ? Cái chức phò mã Tây Hạ, tiểu vương tử bọn ta đã định chiếm rồi, bọn chúng bay mau mau cúp đuôi cút đi thôi.

Bọn Ba Thiên Thạch nghe nói thế ai nấy nổi hung lên, nghĩ thầm kẻ nào sao dám vô lễ như thế, dám đến trước cửa nhục mạ? Mở cửa ra thấy có đến mười bảy mười tám đại hán, đứng đầy trong viện kêu la om sòm.

Ba Thiên Thạch và Chu Đan Thần đều là những bầy tôi cực kỳ tinh tế trong triều đình Đại Lý, chỉ khác là Chu Đan Thần có vài phần nho nhã văn chương, còn Ba Thiên Thạch thì bặm trợn hơn một chút. Hai người không ai nói gì, chỉ đứng ở cửa.

Chỉ thấy bọn kia càng chửi càng thô tục, trong đó xen vào nhiều tiếng Phiên không ai hiểu gì nhưng mồm năm miệng mười “tiểu vương tử nhà ta” thế này thế khác, xem chừng là hạ thuộc của vương tử nước Thổ Phồn.

Ba Thiên Thạch và Chu Đan Thần hai người nhìn nhau cười mỉm, đang định ra tay đánh đuổi bọn chúng đi, đột nhiên cửa bên cánh trái mở toang, một người áo vàng, một người áo đen xông ra, tay đấm chân đá, trong nháy mắt đã có ba đại hán bò lê bò càng kêu la rầm rĩ, ngoài ra còn mấy người khác bị đánh văng ra ngoài ngõ.

Người áo đen nói:

– Khoái quá! Khoái quá!

Gã áo vàng nói:

– Sai bét rồi! Không phải vậy! Chưa đủ gọi là khoái!

Một người chính là Phong Ba Ác còn người kia là Bao Bất Đồng. Bỗng nghe những võ sĩ Thổ Phồn chạy được ra khỏi cửa lớn tiếng:

– Họ Mộ Dung kia, ta khuyên ngươi nên sớm về Cô Tô cho xong. Ngươi định lấy công chúa Tây Hạ làm vợ sẽ khiến tiểu vương tử bọn ta bực mình, sử dụng môn “ăn miếng trả miếng,” cưới quách con em ngươi làm vợ bé là ngươi bỏ mẹ.

Phong Ba Ác lại chạy vụt ra như gió, nghe tiếng bì bộp đánh đấm, ối ối mấy tiếng, những tên võ sĩ Tây Hạ bỏ chạy tán loạn, tiếng chửi vọng lại càng lúc càng xa. Vương Ngữ Yên ngồi ở trong phòng, nghe tiếng Bao Phong cùng bọn võ sĩ Thổ Phồn, lông mày nhíu lại, giọt châu rưng rưng, không biết phải làm thế nào, có nên đi ra gặp bọn họ hay không?

Bao Bất Đồng chắp tay chào Ba Thiên Thạch và Chu Đan Thần nói:

– Ba huynh, Chu huynh đến Tây Hạ để xem trò vui chăng, hay còn có mưu tính chuyện gì khác?

Ba Thiên Thạch cười nói:

– Bao Phong hai vị làm gì thì hai người chúng ta cũng làm chuyện ấy.

Bao Bất Đồng biến sắc hỏi:

– Đoàn vương tử nước Đại Lý cũng tới cầu thân ư?

Ba Thiên Thạch đáp:

– Chính thế! Công tử gia bọn ta là thế tử của hoàng thái đệ nước Đại Lý, ngày sau thân đăng đại vị, là vua một cõi ngoảnh mặt về phương nam, cùng với Tây Hạ kết thân, quả là môn đương hộ đối. Mộ Dung công tử chỉ chân bạch đinh, nhân phẩm tuy cao nhưng gia cảnh xem ra không xứng đôi vừa lứa.

Mặt Bao Bất Đồng lại càng khó coi nói:

– Sai bét rồi! Không phải vậy! Ngươi biết một mà chẳng biết hai. Công tử nhà ta là phượng hoàng trong loài người, cái tên ngốc họ Đoàn nhà ngươi làm sao bì được?

Phong Ba Ác lại xông ra nói:

– Tam ca hà tất phải tranh hơi cãi vã làm gì? Để mai đây kim điện tỉ thí, hai bên thi triển tài nghệ là biết ngay.

Bao Bất Đồng đáp:

– Sai bét rồi! Không phải vậy! Tỉ thí nơi kim điện ấy là chuyện của công tử gia, còn cãi vã hơn thua chính là việc của bọn mình. mới nhất ở truyen/y/y/com

Ba Thiên Thạch cười nói:

– Cãi vã hơn thua thì Bao huynh là số một trong thiên hạ, cổ vãng kim lai không ai bì kịp. Tiểu đệ đành chịu nước lép, chi bằng nhận thua trước cho xong.

Y vừa nói vừa cùng Chu Đan Thần lui vào trong phòng, nói:

– Chu hiền đệ, nghe gã Bao Bất Đồng nói ra thì công tử gia phải tham dự cái gì gọi là kim điện tỉ thí. Công tử gia bị thương nặng chưa hoàn toàn khỏi hẳn, võ công lại lúc được lúc không, đâu có gì chắc chắn, nếu khi tỉ thí Lục Mạch Thần Kiếm không dùng được, đã không thành phò mã mà lại còn nguy đến tính mạng, mình phải tính sao đây?

Chu Đan Thần cũng bó tay, hai người đành đi tìm Tiêu Phong, Hư Trúc để bàn tính. Tiêu Phong nói:

– Việc thi ở điện vàng kia không biết tỉ thí cách nào? Một đánh một chăng, hay là bao nhiêu bộ thuộc cũng xuất trận? Nếu như người đi theo cũng tham dự giác đấu được thì không có gì phải lo.

Ba Thiên Thạch đáp:

– Quả đúng thế. Chu hiền đệ, bọn mình đến gặp Đào thượng thư hỏi xem cách thức kén rể, tỉ thí ra sao cho rõ ràng, lúc đó hãy bàn tính lại.

Hai người bèn khăn gói ra đi. Tiêu Phong, Hư Trúc, Đoàn Dự ba người ngồi uống rượu, chén chú chén anh thật là hào sảng. Tiêu Phong nhân dịp hỏi Đoàn Dự học Lục Mạch Thần Kiếm như thế nào, định truyền cho chàng những pháp môn vận chuyển chân khí để có thể tùy ý mà sử dụng. Ngờ đâu Đoàn Dự chẳng biết một tí nội công, ngoại công nào cả thì làm sao có thể học được trong một ngày một buổi? Tiêu Phong thấy không cách gì hơn chỉ còn nước lắc đầu, giơ bát lên uống ừng ực. Hư Trúc và Đoàn Dự tửu lượng kém xa, uống hết năm sáu bát liệt tửu thì đã say mèm không còn biết trời trăng gì nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN