Thiên Long Bát Bộ - Hồi 306
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 306



Đoàn Dự ghé tai vào sát miệng mẹ mình, chỉ thấy mẫu thân thều thào:

– Hài nhi, gã Đoàn Diên Khánh kia, mới chính thực là cha ruột của con. Cha con tệ bạc với mẹ, mẹ giận quá nên cũng không phải với cha con. Sau đó mới sinh ra con. Cha con không biết đâu, vẫn tưởng con là con ruột thực ra không phải. Cha con không phải là cha ruột, người đó mới là cha con, con không giết y được, nếu không nếu không sẽ phạm tội giết cha.

Ta không bao giờ thương yêu gã đó cả, nhưng vì… nhưng vì không muốn con phạm tội, mai sau chết đi, phải đọa a tì địa ngục, không sang được Tây phương cực lạc thế giới. Ta… ta cũng chẳng muốn nói cho con nghe, để khỏi làm tổn thương danh dự cha con, thế nhưng không còn cách nào khác, không thể không nói…

Chỉ trong không đầy một giờ, biết bao nhiêu chuyện không ngờ được cùng xảy ra, chẳng khác gì sét đánh ngang tai, liên tiếp tiếng này sang tiếng khác, khiến cho Đoàn Dự kinh ngạc đến há hốc mồm. Chàng ôm chặt lấy mẹ, kêu lên:

– Mẹ, mẹ! Chuyện này không thể có, không thể có!

Đoàn Diên Khánh nói:

– Mau đưa thuốc giải cho ta để ta cứu mẹ ngươi.

Đoàn Dự thấy hơi thở Đoàn phu nhân mỗi lúc một yếu, không còn dám suy nghĩ gì thêm, nhặt chiếc bình dưới đất lên đưa cho Đoàn Diên Khánh giải độc. Đoàn Diên Khánh vừa khôi phục kình lực, lập tức giơ cương trượng lên, vèo vèo vèo mấy cái, điểm luôn các huyệt đao chung quanh vết thương của Đoàn phu nhân. Đoàn phu nhân lắc đầu:

– Ngươi không được chạm đến mình ta nữa.

Bà quay sang Đoàn Dự nói:

– Hài nhi, ta còn muốn nói với con một chuyện.

Đoàn Dự vội vàng ghé tai vào miệng bà. Đoàn phu nhân khẽ mấp máy:

– Người đó tuy với cha con cùng họ, cùng hàng nhưng không phải là anh em. Những người con của cha con, nào là Mộc cô nương, Vương cô nương, Chung cô nương, con thích người nào thì đều có thể lấy người đó… Những gì người Đại Tống không làm, cái gì đồng tính bất hôn, người Đại Lý mình không tính đến, chỉ cần không phải anh em ruột là đủ. Bao nhiêu cô nương đó con lấy ai cũng được, thật là hay lắm. Con… con có thích không?

Đoàn Dự nước mắt ròng ròng, đâu nghĩ gì đến chuyện thích hay không thích. Đoàn phu nhân thở dài một tiếng nói:

– Con ngoan ơi, tiếc thay mẹ không được chính mắt trông thấy con mặc long bào, ngồi trên bảo tọa hoàng đế, để làm… làm một đấng minh quân. Thế nhưng mẹ biết chắc rằng con sẽ là ông vua tốt…

Đột nhiên bà cầm cán kiếm ấn mạnh, kiếm xuyên qua người. Đoàn Dự kêu lên:

– Mẹ ơi!

Chàng ôm chầm lấy mẹ nhưng mắt mẫu thân từ từ khép lại, khóe miệng vẫn còn nở một nụ cười. Đoàn Dự khóc rống lên:

– Mẹ ơi!

Đột nhiên lưng chàng tê đi, rồi kế đó ngang hông, trên đùi, cạnh vai mối chỗ đại huyệt đều bị điểm trúng, có tiếng vo ve truyền vào tai:

– Ta là phụ thân ngươi Đoàn Diên Khánh, vì muốn bảo toàn thanh danh cho Trấn Nam Vương, bây giờ ta dùng thuật truyền âm nhập mật để nói chuyện với ngươi. Lời mẹ ngươi nói, ngươi nghe cả rồi chứ?

Hai câu sau cùng Đoàn phu nhân nói với con tuy rất nhỏ nhưng lúc đó Đoàn Diên Khánh được giải độc rồi, nội kình đã khôi phục nên đều nghe thấy cả, biết rằng Đoàn phu nhân đã tiết lộ bí mật thân thế cho con. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

Đoàn Dự kêu lên:

– Ta không nghe, ta hoàn toàn không nghe! Ta chỉ biết đến cha mẹ của ta thôi.

Chàng nói “chỉ biết đến cha mẹ của ta thôi” thì đã vô hình chung thừa nhận lời mẫu thân rồi. Đoàn Diên Khánh nổi giận nói:

– Thế ngươi không nhận ta sao?

Đoàn Dự gào to:

– Không nhận! Ta không tin, ta nhất định không tin!

Đoàn Diên Khánh nói nhỏ:

– Hiện giờ tính mạng ngươi nằm trong tay ta, giết ngươi dễ như trở bàn tay. Huống chi ngươi là con ta thật, ngươi không nhận cha ruột của mình chẳng là đại bất hiếu hay sao?

Đoàn Dự không biết trả lời sao, biết rằng lời mẹ chàng không phải giả nhưng hơn hai mươi năm gọi Đoàn Chính Thuần là cha rồi, ông đối với mình hết sức từ ái, lẽ nào lại đi nhận một người không liên can gì làm cha? Huống chi cái chết của cha mẹ mình có thể nói là đầu giây mối nhợ ở Đoàn Diên Khánh mà ra, bảo chàng nhận kẻ thù làm cha thì nhất định không thể được. Chàng nghiến răng đáp:

– Ngươi muốn giết thì cứ giết, ta mãi mãi không bao giờ nhận ngươi đâu.

Đoàn Diên Khánh càng giận thêm, lại thất vọng, nghĩ thầm: “Ta tuy có con nhưng con mình không nhận mình thì cũng có khác gì không con?” Nhất thời hung tính nổi lên, y giơ trượng lên toan đâm vào người Đoàn Dự nhưng trượng vừa chạm vào áo chàng, không khỏi mềm lòng, thở dài một tiếng, nghĩ thầm: “Đời ta khổ bao nhiêu rồi, trên đời này chẳng có ai là người thân, bây giờ có được đứa con, lẽ nào lại chính tay mình giết nó cho đành? Y nhận ta cũng được, không nhận ta cũng được, dẫu sao nó cũng là con ta.” Y lại nghĩ ra: “Đoàn Chính Thuần chết rồi, ta không còn cách nào tranh ngôi vua với Đoàn Chính Minh được nữa. Thế nhưng hoàng vị nước Đại Lý, sau cùng rồi cũng vào tay con ta. Ta tuy không làm hoàng đế nhưng có khác gì làm vua, mơ ước coi như cũng toại nguyện rồi.”

Đoàn Dự kêu lên:

– Ngươi muốn giết ta, sao không mau mau hạ thủ?

Đoàn Diên Khánh giải huyệt cho chàng rồi dùng truyền âm nhập mật nói:

– Ta không giết đứa con ruột của ta! Nếu ngươi không nhận ta thì dùng Lục Mạch Thần Kiếm giết ta báo thù cho Đoàn Chính Thuần và mẹ ngươi đi.

Nói xong y ưỡn ngực, chờ Đoàn Dự ra tay. Từ thuở năm xưa bị người ta đâm chém, y cảm thấy thương xót cho thân phận, nỗi đau đớn dày vò nên phát tiết ra bằng những hành vi tàn ác, đến bây giờ nhìn lại cuộc đời chẳng thành được công nghiệp gì, cuối cùng lại chết trong tay chính con mình, thôi thì mọi việc cũng là xong.

Đoàn Dự giơ tay quệt nước mắt, trong lòng cảm thấy hoang mang, toan dùng Lục Mạch Thần Kiếm giết gã nguyên hung cự ác trước mặt báo thù cho cha mẹ, nhưng lời của mẫu thân còn văng vẳng bên tai, nói y chính là cha ruột mình, thế thì làm sao xuống tay cho được?

Đoàn Diên Khánh đợi một hồi, thấy Đoàn Dự giơ gậy lên rồi lại hạ xuống, bỏ xuống lại giơ lên, không sao quyết định được, buồn bã nói:

– Nam tử hán đại trượng phu, ra tay là ra tay, còn sợ gì nữa?

Đoàn Dự nghiến răng, rụt tay về nói:

– Má má không thể lừa dối ta, ta không thể giết ngươi được.

Đoàn Diên Khánh mừng rỡ, cười khà khà, biết rằng đứa con sau cùng đã nhận mình là cha, lòng như mở cờ trong bụng, cầm hai cây gậy điểm xuống đất, chạy vụt đi, chẳng thèm quay đầu nhìn Vân Trung Hạc còn đang nằm dưới đất.

Đoàn Dự trong lòng vẫn còn một chút hi vọng mong manh, vội chạy đến bắt mạch cha mẹ, thăm hơi thở, biết rằng không còn cách gì có thể hồi sinh lúc ấy mới lăn ra đất khóc òa lên. Khóc một hồi lâu, bỗng nghe đằng sau có tiếng đàn bà nói:

– Đoàn công tử xin chớ quá bi lụy. Chúng tôi đến cứu viện chậm trễ, tội đáng muôn thác.

Đoàn Dự quay đầu nhìn lại, thấy trước cửa có bảy tám người đàn bà đứng đó, hai người đầu tiên tướng mạo giống hệt nhau, nhận ra là hai trong tứ nữ cung Linh Thứu, thủ hạ Hư Trúc nhưng không biết là hai người nào trong Mai Lan Cúc Trúc. Trên mặt chàng nước mắt nước mũi lem nhem, nghẹn ngào nói:

– Cả cha ta, mẹ ta đều bị người ta giết cả rồi.

Nhị nữ cung Linh Thứu đến đây là Trúc Kiếm, Cúc Kiếm. Trúc Kiếm nói:

– Đoàn công tử, chủ nhân chúng tôi nghe tin tôn đại nhân trên đường gặp nạn, sai tì tử suất lãnh mọi người chạy đến cứu viện. Rủi thay lại chậm mất một bước.

Cúc Kiếm nói:

– Bọn Vương Ngữ Yên cô nương bị giam trong địa lao đã cứu được rồi, không sao cả, xin công tử yên tâm.

Bỗng từ xa có tiếng còi tu tu truyền đến, Trúc Kiếm nói:

– Mai thư và Lan thư cũng đến rồi đây.

Chẳng bao lâu đã nghe tiếng vó ngựa rầm rập, hơn chục kỵ mã chạy đến, đi đầu chính là Mai Kiếm, Lan Kiếm. Hai người chạy đến trước nhà, thấy đầy tử thi, liên tiếp dậm chân kêu:

– Trời ơi! Trời ơi!

Mai Kiếm hành lễ với Đoàn Dự xong liền nói:

– Chủ nhân chúng tôi gửi lời chào Đoàn công tử, nói là có một chuyện quả là hết sức có lỗi với công tử, nhưng không thể nào khác hơn. Chủ nhân chúng tôi phải nuốt lời nên không dám gặp công tử, xin công tử thứ tội.

Đoàn Dự chẳng hiểu cô ta nói về chuyện gì, sụt sùi đáp:

– Chúng ta là kim lan huynh đệ, còn cái gì của ta của ngươi? Cha ta, mẹ ta đều chết cả rồi, ta còn nghĩ gì đến chuyện khác nữa?

Khi đó Phạm Hoa, Hoa Hách Cấn, Phó Tư Qui, Thôi Bách Tuyền, Quá Ngạn Chi năm người cũng đã được ngửi giải dược, những huyệt đạo bị điểm cũng đã giải rồi. Hoa Hách Cấn thấy Vân Trung Hạc nằm dưới đất, cơn giận xông lên, vung đao chém xuống, Cùng Hung Cực Ác Vân Trung Hạc đầu một nơi, mình một nẻo. Cả bọn năm người liền quì xuống lạy di thể vợ chồng Đoàn vương gia rồi khóc rống lên.

Sáng sớm hôm sau, bọn Phạm Hoa ra ngoài chia nhau đi tìm mua quan tài. Đến trưa, chư nữ Chu Thiên Bộ cung Linh Thứu dẫn Vương Ngữ Yên, Ba Thiên Thạch, Chu Đan Thần, Mộc Uyển Thanh, Chung Linh tất cả đến. Bọn họ trúng phải chất kịch độc “túy nhân phong,” vẫn còn mơ mơ màng màng, chưa hồi tỉnh.

Sau đó Đoàn Dự và bọn Phạm Hoa tẫn liệm các thi thể. Chốn này đã là đất của Đại Lý rồi, Phạm Hoa liền truyền lệnh cho các châu huyện. Các châu quan, huyện quan nghe nói vợ chồng Trấn Nam Vương bị bạo bệnh từ trần ngay trên đất mình, sợ đến trợn tròn đôi mắt, tưởng chừng muốn ngất đi, nghĩ thầm cái gì chứ tội xao nhãng việc quan, tiếp đón không chu đáo thì không sao thoát được. Cũng may Phạm Tư Mã không trách mắng gì, vội vàng lật đật chiêu tập phu phen đưa linh cữu vợ chồng Trấn Nam Vương về kinh đô. Chư nữ cung Linh Thứu sợ trên đường về còn xảy ra chuyện gì không hay nên đi tiễn Đoàn Dự về đến tận kinh thành. Vương Ngữ Yên, Ba Thiên Thạch cả bọn trên đường đi cũng lần lượt tỉnh lại.

Cái tin vợ chồng Trấn Nam Vương chết trên đường, thế tử phù linh cữu về đã truyền đến kinh thành Đại Lý. Trấn Nam Vương có công với đất nước, rất được lòng dân, quan lại bách tính ra đón tận ngoài thành mười dặm, chỗ nào tiếng khóc cũng vang lên không dứt. Đoàn Dự, Phạm Hoa, Hoa Hách Cấn, Ba Thiên Thạch lập tức nhập cung, bẩm lại cho hoàng thượng về cái chết của Trấn Nam Vương. Vương Ngữ Yên và bọn Mai Kiếm được Chu Đan Thần đưa ra tân quán nghỉ ngơi.

Đoàn Dự vào cung, thấy Đoàn Chính Minh hai mắt đỏ mọng, định lạy phục xuống, Đoàn Chính Minh liền hỏi:

– Hài tử, sao… sao lại xảy ra cớ sự?

Ông đưa tay ra, hai bác cháu ôm chặt lấy nhau. Đoàn Dự không dấu diếm chút nào, kể lại mọi việc đầu đuôi, kể cả di ngôn của Đoàn phu nhân cũng không bỏ sót. Chàng nói xong quì xuống lạy, khóc nói:

– Nếu như cha cháu không phải là thân sinh của cháu, hài nhi chỉ là nghiệt chủng, cũng không thể nào… không thể nào sống ở Đại Lý được nữa.

Đoàn Chính Minh kinh hãi, chỉ còn biết luôn miệng thở dài:

– Oan nghiệt! Oan nghiệt!

Ông đưa tay đỡ Đoàn Dự lên nói:

– Hài nhi, những duyên nghiệp bên trong, trên đời này chỉ có mình con và Đoàn Diên Khánh biết mà thôi, cháu chẳng cần phải bẩm lại cho ta làm gì. Thế nhưng cháu không hề dấu diếm, đủ biết thành thực là bao. Ta và cha cháu đều không có con nối dõi, không nói gì cháu là người họ Đoàn, mà dù có không phải họ Đoàn chăng nữa thì ta cũng nhất quyết chọn cháu làm người thừa kế. Ngôi vua của ta đây, vốn dĩ là của Diên Khánh thái tử, ta đã ăn trộm của y mấy chục năm nay, trong lòng vẫn thường áy náy, nay có hoàng thiên an bài vậy thì thật hay biết bao.

Ông nói xong giở chiếc hoàng mạo xuống, thấy đầu đã cạo nhẵn thín, trên đỉnh thiêu mười hai vết hương. Đoàn Dự hết sức kinh hãi, kêu lên:

– Bá phụ sao lại…

Đoàn Chính Minh nói:

– Hôm trước khi đề ngự Cưu Ma Trí nơi chùa Thiên Long, sư phụ đã thế phát truyền giới cho ta rồi, việc này chính mắt ngươi trong thấy.

Đoàn Dự nói:

– Vâng!

Đoàn Chính Minh nói:

– Ta thân đã vào cửa Phật, đáng lẽ truyền ngôi cho cha cháu. Chỉ vì khi đó cha cháu đang ở Trung Nguyên, nước không thể một ngày không có vua, ta đành phải trái lời sư phụ mà tạm nhiếp đế vị. Cha cháu trên đường về chẳng may từ trần, hôm nay ta truyền ngôi cho cháu.

Đoàn Dự càng kinh ngạc hơn vội đáp:

– Hài nhi tuổi trẻ, kiến thức nông cạn, làm sao đảm nhận ngôi vị lớn được? Huống chi hài nhi thân thế chưa minh bạch, hài nhi… cháu… cháu muốn vào nơi rừng sâu núi thẳm…

Đoàn Chính Minh quát lớn:

– Chuyện thân thế từ nay trở đi không được đề cập đến nữa. Cha cháu, mẹ cháu đối với cháu ra sao?

Đoàn Dự nghẹn ngào đáp:

– Ơn cha mẹ sâu nặng như trời như bể.

Đoàn Chính Minh nói:

– Nếu đã thế, cháu phải lo báo đáp ơn sinh thành bảo toàn thanh danh cho cha mẹ. Làm vua cháu phải nhớ kỹ hai điều. Điều thứ nhất là thương dân, điều thứ hai là nghe lời can gián. Cháu thiên tính nhân hậu, đối với bách tính chắc là không bạo ngược. Có điều khi lớn tuổi rồi, nhất quyết chớ có tự thị mình là người thông minh, việc nước sằng bậy, gây động can qua với lân quốc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN