Thiên Long Bát Bộ - Hồi 40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
84


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 40



Mộc Uyển Thanh gặng thêm:

– Thế thì ông là…

Đoàn Chính Thuần xua tay bảo nàng đừng nhiều lời, một hồi sau, đột nhiên hỏi lại:

– Cô năm nay mười tám tuổi, sinh vào khoảng tháng chín, có phải không nào?

Mộc Uyển Thanh nhảy phắt lên, lạ lùng hỏi:

– Sao việc gì ông cũng biết, ông đích thực là gì của sư phụ tôi?

Đoàn Chính Thuần vẻ mặt đầy thống khổ, thanh âm nghẹn ngào:

– Ta… ta thật không phải với sư phụ con. Uyển nhi, con…

Mộc Uyển Thanh hỏi:

– Vì sao vậy? Tôi xem ông là người thật ôn hòa, thật tốt bụng mà?

Đoàn Chính Thuần hỏi thêm:

– Thế tên thực của sư phụ con, nàng không nói cho con nghe sao?

Mộc Uyển Thanh đáp:

– Sư phụ tôi bảo rằng tên bà ta là U Cốc Khách, còn đích thực tên gì, họ gì, tôi quả không biết.

Đoàn Chính Thuần lẩm bẩm:

– U Cốc Khách! U Cốc Khách…

Ông chợt nhớ đến bài thơ “Giai nhân” của Đỗ Phủ, từng chữ từng chữ như đâm vào tim…

Năm xưa có một giai nhân,

Hang cùng hiu quạnh trơ thân náu mình.

Cũng dòng thế phiệt trâm anh,

Lênh đênh lưu lạc phận đành cỏ cây…

Tuyệt đại hữu giai nhân,

U cư tại thâm cốc.

Tự vân lương gia tử,

Linh lạc y thảo mộc…

Chồng em bạc bẽo vô tình,

Chỉ còn biết đến người mình vừa quen…

Phu tế khinh bạc nhi,

Tân nhân mỹ như ngọc…

Vui vầy người mới nói cười,

Biết đâu người cũ ngậm ngùi xót xa.

Đãn kiến tân nhân tiếu,

Na văn cựu nhân khốc…

Một hồi sau, ông lại hỏi:

– Thế trong bao nhiêu năm nay, sư phụ con sinh sống bằng cách nào? Hai người ở nơi đâu?

Mộc Uyển Thanh đáp:

– Tôi và sư phụ ở tại một sơn cốc, đằng sau một ngọn núi cao, thành thử sư phụ mới tự gọi mình là U Cốc Khách, tới lần này hai thầy trò mới ra khỏi nơi đây.

Đoàn Chính Thuần hỏi thêm:

– Thế cha mẹ con là ai? Sư phụ con có bao giờ nhắc tới không?

Mộc Uyển Thanh đáp:

– Sư phụ tôi nói rằng tôi là một đứa con hoang bị cha mẹ bỏ rơi. Sư phụ tôi nhặt được tôi ở bên đường đem về nuôi cho tới khi khôn lớn.

Đoàn Chính Thuần gặng thêm:

– Thế con có hận cha mẹ con không?

Mộc Uyển Thanh nghiêng đầu, cắn ngón tay ngẫm nghĩ. Đoàn Chính Thuần trông thấy tình cảnh đó, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót nghẹn ngào. Mộc Uyển Thanh thấy hai hàng lệ ròng ròng chảy trên má ông, thật là lạ lùng hỏi lại:

– Sao ông lại khóc?

Đoàn Chính Thuần quay mặt đi, lau khô nước mắt, gượng cười:

– Ta nào có khóc đâu? Chắc tại uống quá chén, hơi rượu bốc lên đấy mà.

Mộc Uyển Thanh không tin, nói:

– Rõ ràng tôi thấy ông khóc mà. Đàn bà con gái mới khóc, đàn ông con trai cũng khóc nữa hay sao? Từ xưa tới nay tôi chưa thấy đàn ông khóc bao giờ, trừ trẻ con thôi.

Đoàn Chính Thuần thấy nàng chẳng biết gì chuyện đời, lại càng đau lòng nói: nguồn t r u y ệ n y_y

– Uyển nhi, từ giờ trở đi ta sẽ đối với con thật tử tế để bù lại những gì ta thiếu sót bấy nay. Con có tâm nguyện gì, nói cho ta nghe, ta sẽ hết lòng làm cho con.

Mộc Uyển Thanh từ khi bắn tên độc vào Đoàn phu nhân, trong lòng hết sức lo sợ, nghe ông ta nói thế, vui mừng nói:

– Tôi bắn tên vào phu nhân của ông, ông không oán trách gì sao?

Đoàn Chính Thuần nói:

– Sư ân thâm trọng, sư mệnh nan vi. Chuyện của đời trước, nào có liên can gì đến con đâu. Ta không oán trách gì con cả. Có điều từ nay trở đi con không được vô lễ với phu nhân của ta nữa.

Mộc Uyển Thanh hỏi:

– Thế sau này sư phụ hỏi ra thì biết nói thế nào?

Đoàn Chính Thuần nói:

– Con đưa ta đến gặp sư phụ, ta sẽ nói cho bà ta nghe.

Mộc Uyển Thanh vỗ tay reo lên:

– Thế thì hay lắm.

Đột nhiên nàng nhíu mày nói:

– Sư phụ thường nói rằng đàn ông trên đời này đều là kẻ vô tình bạc nghĩa, trước nay không muốn gặp ai.

Trên mặt Đoàn Chính Thuần lộ vẻ kinh ngạc, hỏi lại:

– Trước nay sư phụ con không gặp đàn ông ư?

Mộc Uyển Thanh đáp:

– Đúng thế! Mỗi khi cần mua gạo mua muối, sư phụ đều sai Lương a bà đi. Có một lần Lương a bà bị bệnh, sai con bà ấy đem đến, sư phụ giận lắm, bắt y bỏ ở xa xa ngoài cửa, không cho y vào trong nhà.

Đoàn Chính Thuần thở dài:

– Hồng Miên, Hồng Miên, sao nàng tự mình làm khổ mình đến thế.

Mộc Uyển Thanh nói:

– Ông lại nói đến Hồng Miên, vậy thì Hồng Miên là ai vậy?

Đoàn Chính Thuần hơi ngần ngừ nói:

– Chuyện này cũng không có thể nào dấu con mãi được, tên thật của sư phụ con là Tần Hồng Miên, có cái ngoại hiệu là Tu La Đao.

Mộc Uyển Thanh gật đầu:

– Ồ, hèn gì phu nhân vừa thấy thủ pháp bắn tên độc của tôi đã hầm hầm hỏi ngay Tu La Đao Tần Hồng Miên là người liên quan thế nào. Lúc đó quả thực tôi không biết, chứ không phải là cố ý nói dối. Thế ra tên sư phụ tôi là Tần Hồng Miên, cái tên đẹp quá nhỉ? Chẳng hiểu sao bà ta không nói cho tôi biết.

Đoàn Chính Thuần hỏi thâm:

– Hồi nãy ta làm sái cánh tay con, bây giờ còn đau không?

Mộc Uyển Thanh thấy ông thần sắc ôn hòa trìu mến, mỉm cười nói:

– Đỡ nhiều lắm rồi. Thôi mình đi xem… xem con trai ông đã khỏe chưa? Tôi sợ chất độc trên mũi tên chưa hết hẳn.

Đoàn Chính Thuần đứng lên nói:

– Hay lắm.

Ông tiếp:

– Con có tâm nguyện gì nói cho ta nghe.

Mộc Uyển Thanh đột nhiên mặt đỏ lên, thần sắc hơi e thẹn, cúi đầu nói nhỏ:

– Chỉ sợ… chỉ sợ con bắn phu nhân rồi, bà ấy… bà ấy giận con thôi.

Đoàn Chính Thuần nói:

– Thể để từ từ rồi mình sẽ năn nỉ, chắc tương lai cũng sẽ không giận nữa đâu.

Mộc Uyển Thanh nói:

– Con xưa nay chưa từng van xin ai điều gì nhưng vì Đoàn lang mà phải năn nỉ bà ấy thì cũng được.

Đột nhiên nàng thu hết dũng khí nói:

– Trấn Nam Vương, con nói tâm nguyện của con ra, ông… ông thực sự giúp con hoàn thành chứ?

Đoàn Chính Thuần đáp:

– Chỉ nếu ta có thể làm được, ta sẽ làm cho con ngay.

Mộc Uyển Thanh hỏi thêm:

– Ông nói ra rồi sau không nuốt lời đấy chứ?

Đoàn Chính Thuần nở một nụ cười, đi đến bên cạnh Mộc Uyển Thanh, giơ tay vuốt ve tóc nàng, ánh mắt đầy vẻ thương yêu, nói:

– Ta dĩ nhiên không nuốt lời đâu.

Mộc Uyển Thanh nói:

– Hôn nhân của con và anh ấy, ông đứng lo liệu cho đừng để anh ta phụ bạc con.

Nàng nói mấy câu đó rồi, khuôn mặt bừng lên một vẻ rạng rỡ. Đoàn Chính Thuần mặt biến sắc, từ từ lùi lại, ngồi phịch xuống ghế, một hồi thật lâu, không nói lời nào. Mộc Uyển Thanh cảm thấy không ổn, run run hỏi:

– Ông… ông không bằng lòng ư?

Đoàn Chính Thuần đáp:

– Con không thể nào lấy Đoàn Dự được.

Giọng ông ậm ừ nhưng chắc nịch. Mộc Uyển Thanh như bị dội nước đá lên người, ai oán hỏi:

– Sao lại thế? Ông… chính miệng nói bằng lòng giúp con mà.

Đoàn Chính Thuần chỉ chép miệng:

– Oan nghiệt! Oan nghiệt!

Mộc Uyển Thanh nói:

– Nếu anh ấy không bằng lòng lấy con, con… con sẽ giết anh ấy, rồi tự sát, con… con đã lập trọng thệ trước mặt sư phụ rồi.

Đoàn Chính Thuần chầm chậm lắc đầu, nói:

– Không được đâu.

Mộc Uyển Thanh hấp tấp nói:

– Để con đi hỏi anh ta xem, vì cớ gì mà không được?

Đoàn Chính Thuần đáp:

– Dự nhi… chính nó… cũng không biết.

Ông thấy Mộc Uyển Thanh thần sắc thê lương, chẳng khác gì Tần Hồng Miên mười tám năm trước nghe tin chẳng lành, không còn nhẫn nại thêm được nữa chặn lại:

– Con không thể thành hôn với Dự nhi, mà cũng không giết nó được.

Mộc Uyển Thanh hỏi:

– Sao vậy?

Đoàn Chính Thuần đáp:

– Vì chưng… vì chưng… vì chưng Đoàn Dự chính là anh ruột của con.

Mộc Uyển Thanh há hốc mồm, mắt mở trừng trừng dường như không tin ở tai mình, lắp bắp hỏi lại:

– Cái… cái gì? Ông nói Đoàn lang là anh ruột của tôi ư?

Đoàn Chính Thuần đáp:

– Uyển nhi, con có biết sư phụ con là ai không? Bà ta chính là mẹ ruột con đó. Còn ta… ta chính là cha của con đây.

Mộc Uyển Thanh vừa kinh khủng, vừa phẫn nộ, mặt tái nhợt, dậm chân kêu lên:

– Tôi không tin! Tôi không tin! Tôi… nhất định không tin.

Đột nhiên từ ngoài song cửa vọng vào một tiếng thở dài rồi giọng một người đàn bà cất lên:

– Uyển nhi! Mình về đi thôi.

Mộc Uyển Thanh quay phắt lại kêu lên:

– Sư phụ.

Cửa sổ đột nhiên mở tung, đứng đó là một người đàn bà trung niên, khuôn mặt trái xoan, lông mày hơi dài, tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, có điều ánh mắt chứa đựng ba phần dữ tợn, ba phần ngang bướng.

Đoàn Chính Thuần thấy người tình năm xưa Tần Hồng Miên bất ngờ hiện thân, vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, kêu lên thảng thốt:

– Hồng Miên! Hồng Miên, bao nhiêu năm nay, ta… ta nhớ em biết chừng nào.

Tần Hồng Miên gọi:

– Uyển nhi ra đây! Nhà của con người phụ phàng bạc bẽo kia đừng ở lại thêm một khắc nào.

Mộc Uyển Thanh nhìn thấy thần tình sư phụ và Đoàn Chính Thuần, trong lòng băng giá, nói:

– Sư phụ, ông ta… ông ta lừa con, nói sư phụ là mẹ con, còn ông ta là… là cha con.

Tần Hồng Miên đáp:

– Mẹ con chết rồi, cha con cũng chết rồi.

Đoàn Chính Thuần tiến đến bên cửa sổ, dịu dàng nói:

– Hồng Miên, nàng vào đây, để ta được nhìn nàng lâu thêm một chút. Từ nay nàng đừng bỏ đi nữa, đôi ta vĩnh viễn chung sống bên nhau.

Ánh mắt Tần Hồng Miên đột nhiên rạng rỡ, vui mừng hỏi:

– Chàng bảo từ nay mình vĩnh viễn bên nhau, có thật thế không?

Đoàn Chính Thuần đáp:

– Thật chứ! Hồng Miên, chẳng ngày nào ta không nhớ đến em.

Tần Hồng Miên hỏi thêm:

– Chàng bỏ được Đao Bạch Phượng chứ?

Đoàn Chính Thuần chần chừ không trả lời, trên mặt lộ vẻ khó nghĩ. Tần Hồng Miên nói:

– Nếu chàng thương đến đứa con gái mình thì ông đi theo thiếp, vĩnh viễn không còn ngó ngàng gì tới Đao Bạch Phượng, vĩnh viễn không quay về nhà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN