Thiên Long Bát Bộ
Hồi 6
Tư Không Huyền lạnh lùng nghe chàng phân giải chẳng nói chẳng rằng, chỉ liếc mắt một cái không biết có ý gì. Đoàn Dự lại tiếp:
– Những lời của tại hạ nói đây là lời vàng ngọc, mong bang chủ suy nghĩ lại.
Tư Không Huyền lạ lùng nhìn Đoàn Dự, đột nhiên ngửa cổ cười sằng sặc nói:
– Tiểu tử ngươi là ai sao lại đám đến đây kiếm lão phu để đùa cợt? Ai sai ngươi đến vậy?
Đoàn Dự đáp:
– Có ai bảo tôi đến đâu? Tự tôi đến nói với ông đó.
Tư Không Huyền hừ một tiếng nói:
– Lão phu hành tẩu giang hồ hơn bốn mươi năm chưa từng gặp một thằng nhãi nào lớn mật làm càn đến thế. A Thắng, bắt hai đứa trai gái này lại.
Một đại hán ở bên cạnh đáp lời bước ra, vươn tay chộp lấy cánh tay Đoàn Dự. Chung Linh kêu lên:
– Khoan đã! Tư Không bang chủ, vị Đoàn tướng công đây lấy lời hay lẽ phải khuyên ông, ông không nghe thì thôi, sao lại giở trò ngang ngược?
Nàng quay sang nói với Đoàn Dự:
– Đoàn đại ca, Thần Nông Bang không nghe lời đại ca, thôi mình đừng nhúng tay vào chuyện người khác nữa, đi thôi.
A Thắng vốn đã vươn tay bẻ quặt hai bàn tay Đoàn Dự ra sau lưng giữ thật chặt, mắt nhìn Tư Không Huyền đợi y ra lệnh. Tư Không Huyền lạnh lùng nói:
– Thần Nông Bang ghét nhất là kẻ hay xía vào chuyện người khác, hai đứa nhãi này đến đây lảm nhảm, ắt hẳn bên trong có chuyện gì khác lạ. A Hồng, trói con bé này lại cho ta.
Một đại hán khác lại đáp lời đưa tay ra bắt Chung Linh. Chung Linh lắc mình một cái lướt ra ngoài ba bước nói:
– Tư Không bang chủ, không phải là tôi sợ ông đâu. Có điều cha mẹ tôi không muốn tôi ra ngoài gây chuyên thị phi, ông mau ra lệnh thả Đoàn đại ca ra, đừng ép tôi phải ra tay càng thêm bất tiện.
Tư Không Huyền cười sằng sặc nói:
– Con ranh này khoác lác quá lắm. A Hồng, sao chưa động thủ?
A Hồng lại đáp lời “vâng” rồi giơ tay ra chộp Chung Linh. Chung Linh rụt tay về, chưởng trái vung ra, cạnh bàn tay thành hình đao chém ngay vào cổ A Hồng. A Hồng hụp xuống tránh, tay phải của Chung Linh liền đấm móc từ dưới lên, nghe bịch một cái, trúng ngay cằm A Hồng khiến y ngã ngửa. Tư Không Huyền lạnh lùng nói:
– Con nhãi này cũng có được một đôi miếng, nhưng thế mà cũng dám đến Thần Nông Bang để chơi trèo thì chưa đủ đâu.
Y đưa mắt cho một lão già thân hình cao gầy ở bên cạnh, tay phải phất một cái. Lão già đó liền đứng dậy, tiến tới hai bước. Y cao hơn Chung Linh phải đến hai thước, từ cao đánh xuống, hai tay cùng vung ra như mười chiếc vuốt chim chộp vào đầu vai Chung Linh.
Chung Linh thấy thế đánh của y hùng mạnh, vội tránh sang một bên, năm ngón tay trái của lão già lướt qua má nàng chỉ cách chừng năm tấc. Chung Linh thấy kình phong ghê gớm, trong lòng sợ hãi kêu lên:
– Tư Không bang chủ, mau mau bảo y ngừng tay, nếu không tôi không nể nang nữa đâu đấy nhé. Mai này cha tôi mắng tôi thì ông cũng chẳng hay ho gì đâu.
Trong khi nàng nói, lão già kia đã ra tay ba lần, lần nào Chung Linh cũng tránh được. Tư Không Huyền gay gắt nói: mới nhất ở truyen/y/y/com
– Giữ nó lại.
Lão già cao tay trái đánh xéo tới, tay phải vòng thành một vòng tròn nhỏ, năm ngón tay lật lại đã chộp được cánh tay Chung Linh. Chung Linh “a” lên một tiếng hoảng hốt, đau đến tái mặt, tay trái rung một cái, miệng huýt hai tiếng, chỉ thấy một làn bạch quang thấp thoáng, lão già đã hự một tiếng buông tay cô ta ra, ngồi bệt xuống đất. Thiểm điện điêu cắn được y một cái rồi, lập tức nhảy ngay trở về tay Chung Linh.
Một hán tử trung niên ở bên cạnh Tư Không Huyền liền tung mình nhảy ra, giơ tay đỡ lão già cao lên, chỉ thấy y toàn thân run rẩy, trên lưng bàn tay có một vầng đen. Chung Linh lại huýt hai tiếng nữa, thiểm điện điêu lại vọt ra xông tới trước gã A Thắng đang giữ Đoàn Dự. A Thắng giơ tay định gạt ra, thiểm điện điêu thuận mồm cắn ngay một miếng, trúng ngay cạnh bàn tay y. A Thắng võ công không bằng ông già cao nên lại càng chịu không nổi, người co rúm lại kêu toáng lên. Chung Linh nắm tay Đoàn Dự, quay mình định chạy nói nhỏ:
– Họa đến nơi rồi, chạy cho nhanh.
Những người ở chung quanh Tư Không Huyền đều là hảo thủ trong Thần Nông Bang, ai nấy cả đời hái thuốc luyện dược, có thể nói loại độc vật gì cũng từng biết qua nhưng con chồn này nhanh như ánh chớp, lại độc địa như thế nên không ai biết là con gì. Tư Không Huyền kêu lên:
– Mau bắt con bé đó đừng để cho nó chạy thoát.
Bốn người đáp lời xông ra, chia ra hai bên vòng lại. Chung Linh luôn mồm huýt còi ra lệnh, con thiểm điện điêu nhảy từ người này sang người khác, chỉ chốc lát đã cắn cả bốn người tất cả nằm lăn lộn dưới đất, người nào cũng co quắp giãy giụa. Bang chúng của Thần Nông Bang tuy thấy con chồn đó đáng sợ thật nhưng trước mặt bang chủ nào ai dám rụt đầu rụt cổ nên lại có thêm bẩy tám người la hét xông ra. Chung Linh kêu lên:
– Muốn chết thì ra đây.
Bảy tám người đó tay cầm binh khí, kẻ thì cầm mai thuổng đào thuốc, kẻ lại cầm đoản đao bản rộng, cốt làm sao để khỏi bị con thiểm điện điêu tập kích. Thế nhưng con chồn kia nhanh chẳng khác gì ám khí, chân chỉ điểm vào sống đao một cái đã bật ngay vào cắn trúng địch nhân, chỉ chớp mắt những người đó đều ngã nhào.
Tư Không Huyền cởi trường bào, lấy trong túi ra một bình thuốc nước, đổ lên lòng bàn tay, xoa khắp từ cánh tay đổ xuống, chỉ nhún mấy cái đã vọt ra chặn ngay trước mặt Chung Linh và Đoàn Dự, trầm giọng quát:
– Đứng lại.
Con thiểm điện điêu từ bàn tay Chung Linh liền nhảy tới, vồ vào mặt Tư Không Huyền. Tư Không Huyền trong bụng cũng hơi chột dạ, giơ tay lên đỡ không biết thứ thuốc kỵ rắn bí chế của mình có trị nổi con chồn độc chưa từng thấy này hay không, nếu như vô hiệu thì không những tính mạng sẽ lâm nguy mà cả bang Thần Nông cũng bị hủy. Con chồn lao vào đớp bàn tay đột nhiên giữa lưng chừng quay ngoắt lại, chân sau điểm vào ngón tay y, mượn sức nhảy trở về. Cơ thể con thiểm điện điêu tích đầy nọc rắn nhưng thứ thuốc bí chế của Tư Không Huyền cũng cực kỳ linh nghiệm, chính là để khắc chế rắn độc, con chồn ngửi thấy mùi thuốc xông ra mạnh quá, chịu không nổi. Tư Không Huyền mừng lắm, tay trái liền đánh ra, chưởng phong thật là mạnh mẽ, Chung Linh tránh không kịp, chân không vững suýt nữa thì ngã. Dư lực của chưởng đó ập tới, nghe bộp một cái đánh trúng phải Đoàn Dự khiến chàng ngã bổ chửng.
Chung Linh kinh hãi, liên tiếp huýt còi thúc con thiểm điện điêu tấn công địch thủ. Con chồn cố xông vào mấy lần nhưng chất xà dược bôi trên tay Tư Không Huyền là khắc tinh của nó, muốn cắn vào đầu vào đùi của y thì Tư Không Huyền song chưởng múa tít đẩy lùi con vật không sao đến gần được.
Tư Không Huyền thấy con chồn nhảy nhót nhanh như chớp, trong bụng sợ hãi, liên tiếp hò hét ra lệnh, lập tức có mấy chục tên bang chúng từ bốn phương tám hướng ào ra, trong tay người nào cũng cầm một nắm cỏ thuốc, đốt lên khói bay mù mịt. Đoàn Dự từ dưới đất cố gượng đứng lên, bỗng thấy đầu váng lại ngã lăn ra trong cơn mơ mơ màng màng thấy Chung Linh cũng loạng choạng, rồi gục xuống. Hai tên bang chúng tiến lên toan bắt giữ Chung Linh, con chồn hộ vệ cho chủ liền nhảy tới cắn cho mỗi đứa một miếng. Cả bọn kinh hãi lùi ra, vây quanh bốn phía, miệng quát tháo om sòm nhưng không ai dám xông vào hạ thủ.
Tư Không Huyền kêu lên:
– Phương đông đốt hùng hoàng, phương nam đốt sạ hương, còn phương tây phương bắc mọi người dãn ra.
Các bang chúng tuân lệnh lấy hùng hoàng, sạ hương ra đốt. Bang Thần Nông dược vật gì cũng đầy đủ, loại nào cũng đều là tinh phẩm hạng nhất. Hai món sạ hương hùng hoàng kia thuần chất nên rất mãnh liệt, vừa mới đốt lên, lập tức bốc khói cay nồng, theo gió đông nam thổi về phía Chung Linh. Ngờ đâu con thiểm điện điêu không sợ khói thuốc, lại nhanh nhẹn khôn ngoan, trong nháy mắt đã cắn thêm năm tên bang chúng.
Tư Không Huyền nhíu mày lập tức nghĩ ra một kế kêu lên:
– Lấy xẻng xúc đất đổ lên chôn sống cả con bé kia lẫn con chồn.
Các bang chúng trong tay có sẵn mai xẻng dùng để đào thuốc, lập tức đào đất bên sườn núi, hất lên mình Chung Linh. Đoàn Dự nghĩ tai họa do mình gây ra, Chung Linh nay bị chôn sống không lẽ mình sống một mình, cố hết sức chồm lên, che người cô gái ôm chặt lấy nàng kêu lên:
– Thôi thì mình cùng chết cả.
Chàng thấy đất đá đổ xuống như mưa trên đầu mình. Tư Không Huyền nghe thấy chàng nói “thôi thì mình cùng chết cả,” trong bụng chợt động, nhìn quanh thấy đến hai chục bang chúng nằm ngổn ngang, trong đó có đến bảy tám người là nhân vật trọng yếu, gồm cả hai tên sư đệ của mình, nếu như giết chết cô gái này, tuy hả giận thực nhưng độc tính của con chồn kia chẳng phải tầm thường, không có thuốc giải đặc biệt của cô ta, e rằng khó lòng mà cứu sống được liền nói:
– Để cho hai đứa nó sống, chừa cái đầu ra.
Chỉ trong giây lát đất đá đã ngập tới cổ, Chung Linh thấy sức ép đè xuống thật nặng nề, Đoàn Dự ôm chặt lấy mình người của hai đứa đã bị chìm trong đất tuy đầu còn thò ra nhưng không sao nhúc nhích được.
Tư Không Huyền khinh khỉnh hỏi:
– Con nhãi kia, mày muốn sống hay muốn chết?
Chung Linh đáp:
– Dĩ nhiên tôi muốn sống. Nếu ông giết tôi và Đoàn đại ca, bao nhiêu người của ông cũng không sống được đâu.
Tư Không Huyền nói:
– Được, vậy thì ngươi đem thuốc giải chất độc con chồn ra cho ta, ta sẽ tha chết cho ngươi.
Chung Linh lắc đầu:
– Tha mạng một mình tôi chưa đủ, phải tha mạng cả hai người mới được.
Tư Không Huyền nói:
– Được rồi, tha mạng cả hai đứa bay cũng được, thế thuốc giải đâu?
Chung Linh đáp:
– Trên người tôi không có thuốc giải. Chất độc con thiểm điện điêu này chỉ cha tôi mới trị được. Tôi đã nói trước với ông rồi, đừng có ép tôi phải ra tay, nếu không cha tôi thể nào cũng mắng tôi, ông cũng không tốt lành gì?
Tư Không Huyền sẵng giọng:
– Con nhãi này bây giờ còn nói lăng nói nhăng, lão gia mà cáu lên thì để cho mày chết đói.
Chung Linh đáp:
– Tôi từ trước đến giờ nói thật với ông, tại ông không tin. Ôi, nói gì thì nói, chuyện này thật là khó xử, e rằng không dấu nổi cha tôi đâu, không biết làm sao bây giờ?
Tư Không Huyền nói:
– Cha ngươi tên là gì?
Chung Linh đáp:
– Ông già đầu mà không thông tình lý gì cả, tên cha tôi làm sao tôi có thể nói ra cho ông biết được?
Tư Không Huyền hành tẩu giang hồ đã mấy chục năm, trong võ lâm cũng có tên tuổi, hôm nay gặp Chung Linh và Đoàn Dự hai đứa trẻ con chưa ráo máu đầu mà đành bó tay. Y nghiến răng nói:
– Đem lửa lại đây để ta đốt tóc con nhãi con này xem nó có nói không nào?
Một tên bang chúng liền đem một bó đuốc tới, Tư Không Huyền cầm lăm lăm tiến lên hai bước. Dưới ánh lửa bập bùng, Chung Linh thấy mặt y đầy vẻ hung ác, trong lòng sợ hãi kêu lên:
– Thôi, thôi, ông khỏi phải đốt tóc tôi, cháy tóc đau lắm. Nếu ông không tin, thử đốt râu ông thì biết.
Tư Không Huyền bật cười:
– Lẽ dĩ nhiên ta biết là đau lắm, việc gì phải đốt râu mới biết.
Y giơ cao bó đuốc nhứ nhứ vào mặt Chung Linh. Chung Linh sợ đến kêu lên oai oái.
Đoàn Dự ôm chặt lấy nàng la lớn:
– Lão râu dê kia, việc này cũng tại ta mà ra, ngươi đốt tóc ta cho xong.
Chung Linh nói:
– Không được, đau lắm đó.
Tư Không Huyền nói:
– Nếu như ngươi sợ đau thì mau mau lấy thuốc giải ra để cứu chữa cho các anh em ta.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!