Thiên Long Bát Bộ
Hồi 97
Kiều Phong cầm lấy bao thư, mở ra xem thấy bên trong là một viên sáp ong. Ông bóp vỡ lạp hoàn, lấy ra một tờ giấy đang định mở ra xem bỗng nghe tiếng chân ngựa dồn dập, người phía đông cũng đã đến bên mé rừng.
Con ngựa vừa thò đầu vào, người ngồi trên yên đã nhảy ngay xuống, quát lớn:
– Kiều Phong, viên sáp truyền tin là quân tình đại sự, ngươi không được coi.
Mọi người đều giật mình kinh hãi, nhìn lại thấy người đó đầu râu tóc bạc, mặc một chiếc áo rách nát, là một người ăn mày đã thật già. Truyền Công, Chấp Pháp hai vị trưởng lão cùng đứng lên nói:
– Có chuyện gì mà Từ trưởng lão phải đại giá quang lâm?
Quần cái thấy Từ trưởng lão đến ai nấy đều kinh động. Vị Từ trưởng lão này ở trong Cái Bang bối phận cực cao, năm nay đã tám mươi bảy tuổi, Uông bang chủ tiền nhiệm vẫn tôn xưng là sư bá, trong Cái Bang ai ai cũng đều là hậu bối của ông ta. Ông ta qui ẩn đã lâu, xưa nay không màng đến thế sự. Kiều Phong và Truyền Công, Chấp Pháp các trưởng lão hàng năm đến thăm hỏi cũng chĩ nói chuyện thông thường trong bang. Không ngờ giờ phút nào ông lại đến đây, ngăn Kiều Phong không cho đọc quân tình nước Tây Hạ khiến mọi người ai nấy đều ngạc nhiên.
Kiều Phong lập tức nắm chặt tay giữ tờ giấy lại, khom lưng thi lễ nói:
– Từ trưởng lão khỏe chứ?
Nói xong ông mở tay ra đưa tờ giấy đến trước mặt Từ trưởng lão. Kiều Phong là bang chủ Cái Bang, bối phận tuy có thấp hơn Từ trưởng lão nhưng khi gặp đại sự trong bang thì vẫn phải do ông ta ra lệnh, không nói gì Từ trưởng lão chỉ là một tiền bối đã thoái ẩn, dẫu có những vị bang chủ đời trước phục sinh thì địa vị cũng vẫn phải ở dưới. Ngờ đâu Từ trưởng lão không cho Kiều Phong đọc quân tình nước Tây Hạ, ông ta không kháng cự chút nào mọi người đều thật kinh ngạc.
Từ trưởng lão nói:
– Xin lỗi nhé.
Ông cầm ngay tờ giấy trong tay Kiều Phong, nắm chặt trong tay, kế đó đưa mắt nhìn khắp lượt những người trong Cái Bang, dõng dạc nói:
– Di sương của Mã Đại Nguyên Mã huynh đệ là Mã phu nhân sẽ tới ngay để trần thuyết cùng tất cả quí vị, xin mọi người đợi bà ta một lát có được không nào?
Mọi người đưa mắt nhìn Kiều Phong xem ông ta xử trí ra sao. Kiều Phong bụng đầy nghi hoặc nói:
– Nếu như việc này có liên quan trọng đại thì mọi người có đợi một chút cũng không sao.
Từ trưởng lão đáp:
– Việc này có liên quan trọng đại.
Ông nhắc lại mấy chữ đó mà không giải thích như thế nào, chỉ quay sang thi lễ với Kiều Phong tham kiến bang chủ rồi ngồi nhích sang một bên.
Đoàn Dự thừa cơ tán gẫu với Vương Ngữ Yên mấy câu ghé tai nàng nói nhỏ:
– Vương cô nương, chuyện trong Cái Bang thật là rắc rối, chẳng hay mình tránh ra một bên hay đứng ở đây xem thế nào?
Vương Ngữ Yên chau mày đáp:
– Mình là người ngoài đúng ra chẳng nên nghe chuyện cơ mật đại sự của người ta. Có điều… có điều… chuyện tranh chấp của họ có liên quan đến biểu ca của tôi nên tôi muốn nghe xem thế nào.
Đoàn Dự liền phụ họa:
– Đúng đó. Vị Mã phó bang chủ này cứ như họ nói là bị biểu ca cô giết chết, để lại một người vợ góa không nơi nương tựa, xem ra thật đáng thương.
Vương Ngữ Yên vội đáp:
– Không, không đâu! Mã phó bang chủ không phải do biểu ca tôi giết, Kiều bang chủ đã chẳng nói rồi là gì?
Ngay lúc đó lại có tiếng vó ngựa vang lên, hai người cưỡi ngựa chạy đến khu rừng hạnh. Người của Cái Bang tụ hội nơi đây, bên đường hẳn để những ký hiệu, chung quanh cũng có người tiếp dẫn chặn đường phòng địch nhân đến tấn công.
Ai cũng tưởng một trong hai người đó phải là quả phụ Mã Đại Nguyên, nào ngờ người ngồi trên lưng ngựa lại là một ông già và một bà lão. Người đàn ông thân thể nhỏ bé còn người đàn bà thì lại cao to, hai bên chênh lệch thật tức cười. Kiều Phong vội đứng lên nói:
– Hiền kháng lệ(15.7) Đàm công, Đàm bà ở Xung Tiêu Động, Thái Hàng Sơn giá lâm Kiều Phong này không ra xa nghinh đón, xin tạ lỗi nơi đây.
Từ trưởng lão và Truyền Công, Chấp Pháp các trưởng lão khác cũng vội vàng đứng lên thi lễ. Đoàn Dự thấy cảnh tượng đó đoán chừng Đàm công, Đàm bà phải là những nhân vật có tiếng tăm trong võ lâm. Đàm bà nói:
– Kiều bang chủ, trên vai ông có đeo mấy món gì thế này? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Bà ta vươn tay ra nhổ luôn bốn chiếc dao ra, thủ pháp thật là nhanh nhẹn. Bà ta vừa rút dao ra, Đàm công liền thò tay vào túi lấy ra một cái hộp nhỏ, mở nắp thò ngón tay quệt chút thuốc cao, trét lên vai Kiều Phong. Kim sang vừa đồ lên máu tại vết thương đang chảy ra như suối liền ngừng lại. Thủ pháp rút đao của Đàm bà nhanh nhẹn hiếm có trên đời nhưng cũng chỉ là một môn võ công, còn như Đàm công lấy hộp ra, mở nắp, quệt thuốc, trét cao, cầm máu những động tác đó thật nhịp nhàng, tuy nhanh thật đấy nhưng ai nấy đều nhìn thấy rõ ràng chẳng khác gì người làm ảo thuật.
Thuốc cầm máu thần hiệu thật khó mà tưởng tượng nổi, bôi đến đâu máu ngừng chảy tới đó không phải làm đến lần thứ hai. Kiều Phong thấy Đàm công, Đàm bà không hỏi đầu đuôi câu chuyện đã giúp mình nhổ dao trị thương, tuy có vẻ hơi đường đột nhưng quả là cảm kích, miệng nói cám ơn thấy đầu vai ngứa ngáy chỉ giây lát đau nhức đã giảm rất nhiều. Kim sang đó linh nghiệm chưa từng thấy qua mà cũng chưa bao giờ nghe tiếng đến. Đàm bà lại hỏi:
– Kiều bang chủ, trên đời này có kẻ nào lớn mật đám lấy dao đâm ông thế?
Kiều Phong cười đáp:
– Ấy là tôi tự mình đâm mình.
Đàm bà ngạc nhiên:
– Sao lại tự mình đâm mình? Bộ hết chuyện làm rồi hay sao?
Kiều Phong mỉm cười đáp:
– Tôi tự đâm cho vui, cái vai này da dày thịt chắc không chạm tới gân cốt.
Tống Hề Trần Ngô bốn trưởng lão thấy Kiều Phong cố ý dấu chuyện cho mình, vừa hổ thẹn lại vừa cảm kích. Đàm bà cười ha hả nói:
– Ngươi lại nói xạo chăng? Ta biết rồi, gã này rắn mắt lắm, nghe nói Đàm công mới có được hàn ngọc miền cực bắc lẫn huyền băng thiềm thừ chế tạo được thuốc chữa thương thật linh nghiệm nên muốn thử cho biết chớ gì?
Kiều Phong không cãi lại chỉ mỉm cười, nghĩ thầm: ” Lão bà bà này thật là xởi lởi, trên đời này có ai ở không tự mình đâm mình mấy dao để xem thuốc có linh nghiệm hay không.”
Lại nghe tiếng lộp cộp, một con lừa chạy vào trong rừng, trên lưng là một người ngồi xoay đầu ngược lại, mặt hướng về phía đuôi. Đàm bà thấy y liền cười toét miệng gọi lớn:
– Sư ca, anh lại làm trò quái đản gì nữa đây? Tiểu muội phải đét đít anh mới được.
Người ngồi trên lưng lừa thân hình rút lại thành một cục chẳng khác gì một đứa bé bảy tám tuổi, Đàm bà giơ tay vỗ vào mông y, người đó liền rơi ngay xuống đất, đột nhiên vươn vai, duỗi chân tay biến thành một người cao lớn khiến ai nấy đều kinh ngạc. Đàm công mặt mày ra vẻ không vui, hừ một tiếng liếc xéo y một cái nói:
– Ta tưởng ai hóa ra là ngươi.
Nói xong quay lại nhìn Đàm bà. Người cưỡi lừa ngược kia bảo xấu thì cũng chẳng xấu mà bảo đẹp thì cũng chẳng đẹp, bảo già thì cũng chẳng già, mà bảo rằng trẻ thì cũng chẳng trẻ, trong khoảng từ ba mươi đến sáu mươi. Người đó đờ đẫn nhìn Đàm bà, thần sắc cực kỳ đắm đuối, dịu dàng hỏi:
– Tiểu Quyên, hổm rày nàng có được khỏe không?
Đàm bà thân thể dềnh dàng, tóc trắng như sương, mặt mũi nhăn nheo vậy mà gọi là “Tiểu Quyên” nghe thật yểu điệu, người với tên thật không xứng chút nào, ai nấy nghe thấy thật tức cười. Thế nhưng bà lão nào đã chẳng qua thời son trẻ, khi còn là một thiếu nữ gọi Tiểu Quyên, đến lúc già có ai gọi Lão Quyên bao giờ? Đoàn Dự còn đang ngẫm nghĩ lại nghe tiếng vó ngựa lộp cộp thêm mấy người nữa cưỡi ngựa chạy đến nhưng lần này không có vẻ gì gấp rút.
Kiều Phong còn đang đánh giá người khách cưỡi lừa, đoán không được y thuộc hạng người nào. Y là sư huynh của Đàm bà, ngồi trên lưng lừa tỏ chút công phu Xúc Cốt Công cao minh như thế ắt không phải là người tầm thường nhưng có điều trước nay ông không hề nghe nói đến tên y.
Trong những người khách vừa cưỡi ngựa chạy đến, đi đầu là năm thanh niên, người nào cũng mày rậm mắt to, mặt mũi hao hao giống nhau, lớn tuổi nhất chừng ngoài ba mươi còn trẻ nhất cũng phải ngoài đôi mươi hiển nhiên là anh em cùng một mẹ. Ngô Trường Phong lớn tiếng nói:
– Thái Sơn ngũ hùng đã đến đây, hay lắm, hay lắm! Chẳng hay ngọn gió lành nào thổi năm vị cùng đến một lượt thế này?
Người thứ ba trong Thái Sơn ngũ hùng là Đơn Thúc Sơn quen biết rất thân với Ngô Trường Phong liền trả lời:
– Ngô tứ thúc khỏe chứ? Cha cháu cũng sắp đến rồi.
Ngô Trường Phong mặt hơi biến sắc ấp úng hỏi:
– Thật sao? Cha cháu…
Ông ta vi phạm bang qui, trong bụng vẫn đang thấp thỏm nghe nói Thiết Diện Phán Quan đất Thái Sơn Đơn Chính đột nhiên tới đây không khỏi chột dạ. Thiết Diện Phán Quan Đơn Chính bình sinh ghét kẻ ác như kẻ thù, chỉ cần nghe trên giang hồ có chuyện gì bất hợp công đạo là ra tay can thiệp ngay. Bản thân ông ta võ công cực kỳ cao siêu, ngoài năm đứa con ruột ra lại còn rất đông học trò, đồ tử đồ tôn phải đến hơn hai trăm, cái tiếng Thái Sơn Đơn Gia trong võ lâm ai nghe thấy cũng phải e ngại ba phần.
Ngay lúc đó một con ngựa từ ngoài chạy vào rừng, Thái Sơn ngũ hùng cùng tiến lên giữ lấy đầu ngựa, một người mặc trường bào bằng gấm nhẹ nhàng nhảy xuống, quay sang phía Kiều Phong chắp tay nói:
– Kiều bang chủ, Đơn Chính này không được mời mà tự tiện đến, quả là làm phiền quí vị.
Kiều Phong đã từng nghe tên Đơn Chính đã lâu, bây giờ mới có dịp gặp, thấy ông ta mặt mũi phương phi, có thể nói là “đồng nhan hạc phát,”(15.8) thần thái thật là khiêm hòa không như giang hồ vẫn truyền tụng là ra tay không nể nang ai. Ông bèn ôm quyền đáp lễ nói:
– Nếu biết Đơn lão tiền bối đại giá quang lâm, họ Kiều đã sớm ra ngoài nghinh tiếp rồi.
Người khác cưỡi lừa đột nhiên cao giọng quái lạ nói:
– Chu choa, Thiết Diện Phán Quan đến thì kẻ đón người đưa, còn Thiết Thí Cổ Phán Quan đến thì chẳng có ma nào ngó tới.(15.9)
Mọi người nghe y nói Thiết Thí Cổ Phán Quan cái danh hiệu kỳ quặc như thế, ai nấy bật cười ha hả. Vương Ngữ Yên, A Châu, A Bích ba nàng tuy biết rằng cười là bất nhã nhưng cũng phải mủm mỉm cười. Thái Sơn ngũ hùng nghe gã này nói thế biết y có ý khích bác phụ thân ai nấy đều sầm mặt xuống. Có điều nhà họ Đơn gia giáo nghiêm minh, Đơn Chính chưa nói, các con không ai dám mở lời.
Đơn Chính công phu hàm dưỡng rất cao, nhất thời chưa biết được lai lịch người này thế nào, giả vờ như không nghe thấy chỉ sang sảng nói:
– Xin mời Mã phu nhân bước ra nói chuyện.
Một chiếc kiệu do hai hán tử khỏe mạnh từ trong rừng cây tiến ra nhanh như bay, đến giữa phu đất liền hạ xuống, vén rèm lên. Một thiếu phụ mặt đồ toàn trắng từ trong kiệu khoan thai bước ra. Người đàn bà đó cúi đầu, quay sang Kiều Phong lạy phục xuống nói:
– Vị vong nhân Ôn thị nhà họ Mã, tham kiến bang chủ.(15.10)
Kiều Phong đáp lại một lễ nói:
– Xin chào tẩu tẩu, không dám.
Mã phu nhân nói:
– Tiên phu chẳng may qua đời, may được bang chủ và các vị bá bá thúc thúc lo liệu tang ma, kẻ sống thừa này nguyện ghi lòng tạc dạ.
Giọng nói của bà ta thật trong trẻo dễ nghe, xem ra tuổi còn trẻ lắm, có điều trước sau vẫn cúi gầm mặt xuống nên không ai nhìn rõ dung mạo ra sao. Kiều Phong cho rằng Mã phu nhân đã tìm ra chuyện gì hết sức trọng đại liên quan đến cái chết của chồng nên mới đích thân tới đây, nhưng chuyện trong bang sao không bẩm trước cho bang chủ, lại đi tìm Từ trưởng lão và Thiết Diện Phán Quan chủ trì ắt hẳn bên trong có điều gì hết sức kỳ lạ nên quay lại đưa mắt nhìn Chấp Pháp trưởng lão, cũng vừa lúc Bạch Thế Kính nhìn ông ta, hai người ánh mắt đầy vẻ hoang mang.
Kiều Phong đành phải tiếp khách từ ngoài đến trước rồi chuyện nội bộ sẽ tính sau nên nói với Đơn Chính:
– Đơn lão tiến bối, đây là Đàm thị kháng lệ của động Xung Tiêu, núi Thái Hàng, không biết hai bên đã quen biết nhau chưa?
Đơn Chính ôm quyền nói:
– Đã từ lâu nghe đến uy danh của hiền kháng lệ, nay may mắn được gặp.
Kiều Phong nói:
– Đàm lão gia tử, xin ông giới thiệu cho được biết vị tiền bối này để khỏi thất lễ.
Đàm công chưa kịp trả lời, người khách cưỡi lừa đã cướp lời:
– Ta họ Song, tên Oai, ngoại hiệu là Thiết Thí Cổ Phán Quan.
Thiết Diện Phán Quan Đơn Chính tuy công phu hàm dưỡng cao thật, đến nước này cơn giận vẫn bùng lên nghĩ thầm: “Ta họ Đơn, ngươi lại bảo ngươi họ Song. Ta tên Chính, ngươi lại bảo ngươi tên Oai, thế có khác gì cố tình gây sự với mình?”(15.11)
Ông ta đang định nổi nóng thì đã nghe Đàm bà nói:
– Đơn lão gia tử, xin ông đừng nghe Triệu Tiền Tôn nói năng tầm xàm, gã này điên điên khùng khùng đừng có coi là thiệt.
Kiều Phong nghĩ thầm: “Người này tên là Triệu Tiền Tôn ư? Xem ra không phải tên thật rồi.”(15.12) Ông bèn nói:
– Tất cả quí vị, nơi đây không có ghế ngồi vậy xin tùy tiện ngồi xuống đất.
Đợi cho mọi người phân biệt yên chỗ rồi ông mới nói tiếp:
– Chỉ trong một ngày mà gặp được các vị tiền bối cao nhân, quả thật vinh hạnh xiết bao. Không biết quí vị giá lâm có điều gì dạy bảo?
Đơn Chính đáp:
– Kiều bang chủ, quí phái là đại bang số một trên giang hồ, mấy trăm năm qua hiệp danh đã vang dậy trong thiên hạ, võ lâm mỗi khi nhắc đến hai chữ Cái Bang có ai mà không mười phần kính trọng, Đơn mỗ từ xưa tới nay lúc nào cũng thật tôn vinh.
Kiều Phong đáp:
– Không dám.
Triệu Tiền Tôn tiếp lời:
– Kiều bang chủ, quí phái là đại bang số một trên giang hồ, mấy trăm năm qua hiệp danh đã vang dậy trong thiên hạ, võ lâm mỗi khi nhắc đến hai chữ Cái Bang có ai mà không mười phần kính trọng, Song mỗ từ xưa tới nay lúc nào cũng thật tôn vinh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!