Thiên Luyến Cấm Thủy
Chương 23
Editor: Mộc Phi Tuyết
Beta: Lâm Uyên & Vũ Yên
Tháng sau hai đứa nhỏ tròn một tuổi, Hạo Thiên quyết định tổ chức cho tụi nó một bữa tiệc sinh nhật, mời một vị hòa thượng tới cầu phúc cho hai đứa và Nhược Thuỷ. Hạo Thiên giúp Nhược Thuỷ mặc lên người bộ y phục hoa lệ, cùng y ngồi trên hai vị trí cao nhất, nhìn vị hoà thượng đang niệm kinh bên dưới.
Đây là lần đầu tiên Nhược Thuỷ nhìn thấy hoà thượng nên không khỏi cảm thấy vô cùng mới mẻ. Tuy rằng vẫn vô lực tựa vào trong lòng Hạo Thiên nhưng Nhược Thuỷ luôn cố gắng tận dụng mọi cơ hội để ngắm nhìn xung quanh. Bỗng nhiên, Hạo Thiên đẩy đẩy y, chỉ vào một tiểu hoà thượng đứng bên phải, nhẹ giọng nói với Nhược Thuỷ, “Hài tử kia là của ngươi và hoàng đế tiên triều, hồi đó đưa nó đi làm hoà thượng.”
Thân thể Nhược Thuỷ chấn động, thật không ngờ rằng y còn có cơ hội gặp lại đứa nhỏ này. Tính toán qua năm nay nó cũng phải được 10 tuổi rồi. Nhìn hài tử đang chăm chú nghiêm túc niệm kinh, Nhược Thuỷ nghĩ rằng quyết định lúc đó cũng không tồi, nước mắt lại bất giác chảy xuống. Hạo Thiên lau đi những giọt nước mắt của y, nói: “Có lẽ không nên nói gì với nó thì tốt hơn, hiện tại tuy làm hoà thượng nhưng nó cũng rất vui vẻ.”
Nhược Thuỷ rưng rưng nước mắt, gật đầu nhưng ánh mắt vẫn không có rời khỏi tiểu hoà thượng kia. Hạo Thiên thấy y không nỡ liền nói thêm, “Sau này nếu như cần liền mời bọn họ tới cung niệm kinh, như vậy là ngươi có thể nhìn thấy nó nhiều hơn rồi.”
Nhược Thuỷ cảm kích ngẩng đầu nhìn Hạo Thiên, nhẹ nhàng nói với hắn, “Mama quả nhiên nói không sai, chỉ cần kiên trì tồn tại thì sẽ gặp được chuyện tốt.” Hạo Thiên hôn y một cái, cười nói: “Vậy ngươi phải hảo hảo mà sống cho tốt đó!”. Nhược Thuỷ hạnh phúc liên tục gật đầu, gật tới nỗi hoa mắt chóng mặt mới ngả vào trong lòng Hạo Thiên.
Còn có hai nàng công chúa kia thì vì Nhược Thuỷ thích hoa nên trong tên hai nàng đều có chữ “Huỷ” (cỏ). Tỷ tỷ tên là Huỷ Dương còn muội muội tên là Huỷ Tường. Nhược Thuỷ rất thích hai cái tên này.
Thân thể Nhược Thuỷ khí huyết không thông, trời nóng thì không sao, nhưng khi trời chuyển lạnh, thân thể sẽ rất khó chịu, huống chi hiện tại trong người y còn mang theo một đứa nhỏ. Qua tháng chín, lúc này thời tiết đã chuyển sang mát mẻ nhưng Nhược Thuỷ vẫn chịu không nổi chút lạnh này. Hạo Thiên vì vậy nên đã giúp Nhược Thuỷ thay đệm giường thành một cái khác ấm áp hơn, còn có chuẩn bị thêm một cái chăn bông nữa.
Thái y kiến nghị Nhược Thuỷ nên nằm trên giường nhiều hơn để thân thể có thể nghỉ ngơi. Kỳ thực, cho dù thái y có không nói đi chăng nữa, căn bản Nhược Thuỷ cũng xuống giường không nổi. Thân thể không chỉ bủn rủn vô lực, bởi vì thiếu máu nên đầu óc y rất hay choáng váng, tim đập vô cùng nhanh. Từ khi thân thể càng ngày càng tệ hơn, Nhược Thuỷ đành lực bất tòng tâm, cả ngày đều mơ mơ hồ hồ, ngoại trừ cảm giác muốn ngủ ra chuyện gì y cũng không muốn làm.
Hạo Thiên hạ triều, trở về tẩm cung, thấy Nhược Thuỷ vẫn còn đang ngủ liền lặng lẽ bò lên giường, luồn tay vào trong chăn, nhẹ nhàng xoa lấy cái bụng bầu của Nhược Thuỷ. Đã được năm tháng rồi, bụng cũng đã lộ rõ.
Hạo Thiên đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền quay qua hỏi Tiểu Linh, “Hiện tại thân thể của Nhược Thuỷ không được tốt cho lắm, cứ nằm ngửa mà ngủ như vậy sẽ không thấy khó chịu chứ?”
Tiểu Linh vừa cấp Nhược Thuỷ sửa sang lại chăn bông, vừa trả lời, “Thái y nói là vì y bị thiếu máu nên mới thấy chóng mặt, nằm thấp một chút thì sẽ tránh được đau đầu.”
Hạo Thiên nhìn kỹ, quả nhiên thân thể của Nhược Thuỷ có hơi nghiêng, tuy rằng cũng không dốc lắm nhưng vẫn có đệm lót dưới gáy. Hạo Thiên hiểu rồi liền gật đầu, tiếp tục nhẹ nhàng xoa bụng cho Nhược Thuỷ, chờ y tỉnh lại.
Hồi lâu sau, Nhược Thuỷ mới dần dần tỉnh lại. Hạo Thiên cẩn cẩn dực dực chậm rãi dìu y ngồi dậy, mặc y phục cho y rồi còn kéo y vào lòng mình, ôm chặt lấy y, sợ y lạnh còn lấy thêm chăn bông bọc y lại. Nhược Thuỷ đầu óc choáng váng mặc cho Hạo Thiên bài bố. Dựa vào trước ngực Hạo Thiên, nghe tiếng tim hữu lực của hắn, Nhược Thuỷ thấy an tâm cực kì. Nhược Thuỷ cũng lười mở mắt, cứ vậy nằm trong lòng Hạo Thiên.
Tiểu Linh chạy đi tìm thái y tới xoa bóp cho Nhược Thuỷ. Gần đây, Nhược Thuỷ cần rất nhiều xoa bóp trị liệu, không phải chỉ vì mang thai nên thân thể bủn rủn vô lực mà còn bởi vì lâu quá không vận động nên thân thể có chút héo rút. Trong lúc đợi chờ Nhược Thuỷ tỉnh lại, Hạo Thiên luôn giữ nhiệm vụ trông coi hai đứa nhỏ. Hiện tại, hai đứa nhỏ đang tập đi, thường xuyên lon ton chạy tới chạy lui trong phòng. Nhược Thuỷ thích lẳng lặng ngồi trên giường mà nhìn bọn nhỏ chơi đùa, tuy rằng không có sức lực để chăm sóc tụi nó nhưng chỉ cần nhìn tụi nó chơi đùa thôi Nhược Thuỷ đã thấy thoả mãn rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!