Thiên Mệnh Khả Biến - Chương 691: 691: Giao Mùa Trấn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Thiên Mệnh Khả Biến


Chương 691: 691: Giao Mùa Trấn


Bên rìa Mai Sơn Quận, nơi gần giáp ranh với Trúc Sơn Quận, là một vùng chuyển mùa giữa Xuân sang Hạ, không khí ẩm thấp phù hợp cho cây cối phát triển.

Mưa rơi quanh năm không ngớt.

Ở đó mọc lên một khu rừng rậm rập tươi tốt.

Từ xa nhìn tới, thấy được vô vàn những cây cổ thụ rêu phong vươn thẳng lên trời, nguy nga như những toà tháp tráng lệ, bám trên thân trên cành của chúng là cả một ma trận những sợi dây leo đủ chủng loại.
Bên cánh rừng ấy, một thị trấn cổ xưa bậc nhất Bắc Hà tồn tại, như một mô hình đóng hộp kính trong viện bảo tàng, bất biến trong vùng thời gian bị ngưng đọng, bất kể bao triều đại đã trôi qua.

Những ngôi nhà trong thị trấn này được dựng nên từ những gốc cây cổ thụ hàng ngàn năm tuổi, mang một dáng vẻ kiến trúc cổ xưa tới mức có lẽ chỉ trong những ghi chép xa xưa nhất của các Kiến Giả mới hoạ hoằn đề cập tới.

Thị trấn ấy không phồn hoa tấp nập như Mai Sơn Quận, nhưng cũng không tới nỗi đìu hiu hoang vắng.

Ở nơi đây người ta vẫn sinh hoạt, vẫn giao thương, vẫn giữ một nếp sống chậm rãi phong lưu, vẫn lịch thiệp cúi đầu chào nhau trên đường phố, vẫn ngồi dưới mái hiên ngắm mưa rơi, đối ứng vài câu thơ cổ.

Một nếp sống cổ xưa và bất biến, dung hoà tất cả những yếu tố ngoại lai và những đổi thay của thời đại.

Cùng với sự phát triển của Mai Sơn Quận, các dịch vụ du lịch mới cũng manh nha xâm chiếm thị trấn cổ xưa này, như nghỉ dưỡng, lưu trú, du lịch trải nghiệm…, thậm chí cả kĩ viện thanh lâu, rốt cuộc lại bị dung hoà vào nơi đây, trở thành một phần tự nhiên của mảnh đất không tuổi này.
Thị trấn ấy có tên là Giao Mùa Trấn.
Đó là nơi Diệt Vô Sắc, được tìm thấy khi còn là một đứa trẻ đỏ hỏn bị bỏ rơi, không biết cha mẹ, được cưu mang và nuôi dưỡng.

Đó là nơi hắn đã lớn lên.
Hắn chưa bao giờ muốn chủ động nói về điều này, nhưng cũng không thật sự ngại ngần muốn che giấu.

Hắn lớn lên trong một kĩ viện.

Vũ Túc Lâu.

Nghĩa là lầu trú mưa.

Một kĩ viện đã bén rễ ở Giao Mùa Trấn được vài thế hệ, lại mang trên mình nét thanh lịch và tinh tế đượm màu thời gian, nên cũng không biểu lộ nét dung tục đồi truỵ như nhiều kĩ viện thông thường.

Thoạt nhìn vào, nơi đây giống một trà quán tiếp đãi các tao nhân mặc khách, sáng ngâm thơ tối thưởng đàn, không khí vô cùng hoà nhã thanh cao.
Nhưng bất kể có khoác lên mình bao nhiêu nhung lụa kiêu sa mĩ miều, thanh lâu kĩ viện vẫn phải đáp ứng đúng sứ mệnh ban đầu của nó, là nơi mua vui cho đàn ông.
Diệt Vô Sắc được một kĩ nữ rất bình thường trong Vũ Túc Lâu tìm thấy, mang về.

Chủ lâu và tất cả các kĩ nữ khác dù ngoài mặt vẫn trêu chọc cô liệu có phải đã lén mọi người mà mang bầu đứa bé không, nhưng thật tâm vẫn coi đứa bé này như con cái trong nhà.

Đứa bé Diệt Vô Sắc từ nhỏ đã làm chân chạy vặt trong tiệm, bưng rượu rót nước, thay ga giặt chiếu, chẳng biết từ khi nào cũng đã quá rành rẽ những chuyện thanh lâu.

Hắn có rất nhiều người mẹ, ai cũng đều yêu quý chiều chuộng hắn, rồi lần lượt từng người rời bỏ hắn mà đi.

Khi hắn còn quá nhỏ, họ cứ thế đơn giản là một ngày nào đó biến mất, không để lại cho hắn một lời tạm biệt.

Tới khi hắn đủ tuổi nhận thức vấn đề, mà tuổi đó đến với hắn cũng sớm hơn người thường, hắn hiểu rằng có người đã quá lứa lỡ thì, tiễn biệt chốn phồn hoa mà tìm về quê hương lập gia đình, kẻ đã theo chân khách, dù là công khai hay lén lút, mà đi xa, người lại vì bệnh tật mà bái biệt cõi đời.
Người mẹ đã nhận nuôi hắn rơi vào trường hợp thứ ba.
Có buồn, có đau, có sự hẫng hụt.

Nhưng một khi hắn đã trải qua quá nhiều sự chia li ở độ tuổi còn chưa vị thành niên tới vậy, sự mất mát này cũng trở nên dễ dàng tiếp nhận hơn.
Chỉ còn lại bà chủ Vũ Túc Lâu còn lại, người cuối cùng mà hắn gọi là mẹ.

Trong kí ức của hắn, bà tuy đã qua thời xuân sắc nhưng vẫn còn rất phong độ và sắc sảo, mà chẳng hiểu từ bao giờ, tuổi tác đã thực sự ghi hằn trên diện mạo của bà.

Rồi một lứa, lại một lứa các kĩ nữ lại tìm tới Vũ Túc Lâu, trẻ trung và tràn trề sức sống, nhưng trên vai lại gánh một nỗi niềm nặng nề u uẩn.

Diệt Vô Sắc khi ấy đã là một thiếu niên đang trổ mã, phong phạm cũng dần thành hình, tráng khí hừng hực toát ra khiến không chỉ những kĩ nữ trong Vũ Túc Lâu, mà toàn bộ nữ nhân trong trấn phải mê đắm.
Từ năm mười lăm tuổi, Diệt Vô Sắc đã nếm qua tất cả các vị hương hoa trong trấn nhỏ.

Từ tiểu thư cành vàng lá ngọc, tới thôn nữ tảo tần, từ kĩ nữ phong trần tới mệnh phụ phu nhân danh giá, ai cũng vì nét hào hoa phong nhã, vì khí chất phong lưu, vì kĩ năng điêu luyện của hắn mà điên cuồng.
Năm mười bảy tuổi, hắn tình cờ được Mai Chân Nhân của Mai Sơn Phái thu nhận làm đệ tử.

Nói là tình cờ cũng không hẳn chính xác, nhưng việc này rõ ràng cũng không phải chủ đích của Diệt Vô Sắc.

Dù Mai Chân Nhân chắc chắn không bao giờ hé răng về chuyện này, Diệt Vô Sắc vẫn biết thừa ông ta nghe tới tên mình từ miệng một kĩ nữ, trong một chuyến “công tác” nào đó, rồi đột nhiên cảm thấy có hứng thú với tiểu tử này.
Diệt Vô Sắc khi ấy đã nếm trải đủ hoa thơm trái ngọt nơi Giao Mùa Trấn, cũng không còn quá nhiều lưu luyến với nơi này, hắn từ biệt nghĩa mẫu mà lên đường vấn đỉnh Tiên Đạo, một phần cũng vì tò mò muốn khám phá Tiên Đạo Nữ Sắc có gì thú vị hơn đám phàm nhân.
Thấm thoắt gần hai thập niên đã trôi qua, hắn mới về lại nơi này.

Vũ Túc Lâu đã không còn giữ nét huy hoàng khi xưa.

Khách nhân đã không còn tấp nập.

Nơi đây chẳng biết từ khi nào đã chỉ còn là một trà quán đón tiếp khách lỡ độ đường.

Nghĩa vụ cung cấp khoái lạc cho nam nhân đã nhường lại cho những kĩ viện mới lập cách đó không xa, với nhiều dịch vụ phong phú và mới lạ hơn.
Hoàn Tam Nương, người đã cả đời tiếp quản Vũ Túc Lâu, nay đã là một lão bà gầy yếu, vẫn đủ sức khoẻ để bưng lên một khay trà mời đoàn khách viếng thăm bất ngờ trong đêm.
Cầm Dạ Nguyệt, trong một bộ váy áo lộng lẫy từng được sử dụng cho các kĩ nữ xưa, lớp trang điểm đã bị nước mưa rửa trôi, lộ ra gương mặt mộc hoàn mĩ không tì vết, làn da và bờ môi có chút thiếu sắc vì dầm mưa, đang ngồi trên khung cửa sổ hong khô mái tóc dài, phía sau mưa rơi rả rích, chẳng khác gì một tiên nữ hạ phàm.

Tới cả Hoàn Tam Nương, cả đời đã tận mắt nhìn qua vô vàn thế tục mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành, cũng không khỏi sửng sốt bàng hoàng mà tự nhủ, nét đẹp này há có thể tồn tại trong nhân loại hay sao?
Bà cũng không biết rằng, Cầm Dạ Nguyệt vốn cũng không hoàn toàn là nhân loại.
Diệt Vô Sắc, vẫn bộ quần áo từ tối hôm trước, ướt mèm vì nước mưa, cũng không mấy để tâm, đón lấy khay trà.
-Cám ơn nghĩa mẫu.

Cũng đã muộn rồi, nghĩa mẫu cứ đi nghỉ đi.

Để chúng con tự nhiên.
Hoàn Tam Nương nhìn đứa trẻ nhiều năm xa nhà, nay đột ngột trở về, mang theo bao nhiêu gió bụi phong trần nơi ngoại thế, đương nhiên có vô vàn lời muốn hàn huyên.

Nhưng bà làm chủ Vũ Túc Lâu đã bao nhiêu năm, chưa có tình huống gì là chưa từng mắt thấy tai nghe.

Thông tin, Hoàn Tam Nương cũng tự tin không biết ít hơn bất kì ai.

Mối quan hệ, bà càng có chi chít như mạch rễ trong rừng.

Đứa con này đang gặp phải tình huống thế nào, chẳng lẽ bà không thể giúp sức được sao? Đương nhiên là không phải.

Nó không thể tin tưởng bà sao? Cũng không phải.

Diệt Vô Sắc đơn thuần là không muốn làm phiền bà thêm nữa, nội việc phải mượn nơi đây làm chỗ trú chân đối với hắn đã là quá đủ, hắn muốn bà được nghỉ ngơi.
Hoàn Tam Nương không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, quan sát lại đứa trẻ năm nào thêm một lần nữa, rồi để lại hắn với mấy người khách xa lạ này, lặng lẽ lui ra ngoài.
-Nơi đây đẹp thật, ăn đứt cái Nguyệt Phong Lâu khi nãy.
Vừa lau khô tóc, Cầm Dạ Nguyệt vừa ngắm mưa rơi vừa nói.
-Cháu cũng thấy vậy!
Tới lúc này, cô bé đi cùng mới lần đầu cất tiếng nói.

Âm thanh trong trẻo ngây thơ có thể làm bất cứ ai cũng phải tan chảy như miếng bơ trên chảo nóng.
Diệt Vô Sắc đột ngột nhận thấy một cảm xúc khó tả khi nghe giọng nói này, hệt như hai lần hắn nghe cô bé hát.

Một cảm giác khá khó chịu như thể bị gợi nhớ về một điều gì đó mà hắn không thể nào tìm ra.

Cố gắng bỏ qua điều đó, hắn nói:
-Chỗ này không khác gì nhà của ta.

Vốn đã hứa sẽ tiếp đãi tiểu đạo hữu – hắn nói với Eric – một bữa thật ra trò, cũng không nghĩ lại thành ra như vậy, thật thất lễ quá.

Đêm nay mọi người có thể nghỉ lại nơi đây, cũng là để thể hiện lòng hiếu khách của người Bắc Hà.

Cứ yên tâm, an toàn của khách nhân, đương nhiên ta sẽ đứng ra đảm bảo! Từ nơi đây có đường tắt để tới chân núi Mai Sơn, sớm mai chúng ta sẽ khởi hành tới đó.
Trong tình huống này, Mai Sơn Phái đương nhiên sẽ là điểm đến an toàn nhất.

Diệt Vô Sắc không thật sự thích trở về nơi đó, và nếu một thân một mình thì hắn chả ngại gì dăm ba tên Ám Hành Hội, nhưng như hắn đã nói, vì sự an toàn của những người khách hắn đang đón tiếp, và đặc biệt là vị tiểu bằng hữu ân nhân của hắn, hắn không còn lựa chọn nào khác.

Về phần Cầm Dạ Nguyệt, không tính tới Lão Bát Phù Dung đối với hắn cũng là đã trải qua thời gian dài cùng nhau sinh sống, thì ấn tượng ban đầu của hắn với nữ nhân này chẳng tốt đẹp gì, nhưng như cô ta đã ngỏ ý muốn tới Mai Sơn, hắn cũng chẳng hẹp hòi gì mà không tiện một đường dẫn ả tới đó.
Hơn nữa, chẳng rõ vì sao, một phần trong hắn, dù rất mơ hồ, vẫn không muốn bỏ rơi cô bé ca nương kia.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN