Thiến Nam U Hồn
Chương 42: Tình nồng cùng tiếng yêu
“Thải Nhi muội muội, hắn là ai?” Lưu Minh ngạc nhiên công tử đứng trước mặt, trong nháy mắt, hắn dường như bị ném vào trong đống bụi bặm, sự mặc cảm tự ti bùng lên.
“Hắn là……” Ninh Thải Nhi vừa mở miệng, Thiên Quyết công tử liền nắm chặt tay nàng, không nói lời nào kéo nàng rời đi, đê lại một mình Lưu Minh ngơ ngác đứng ở tại chỗ.
Tháng hai, gió xuân giống như cái kéo, dương liễu ven hồ phất phơ như sợi bông đang phơi. Thiếu nữ thướt tha cắt giấy màu, dùng dây đỏ buộc lên cành hoa, xin Bách Hoa tiên chúc phúc, cho các nàng nhân duyên tốt đẹp.
Dọc đường đi, thỉnh thoảng, Ninh Thải Nhi lại sờ tay áo, nơi đó cất hà bao nàng thức hai đêm để làm. Theo phong tục, thiếu nữ thêu hà bao đưa cho lqd người yêu, người yêu lại cài vòng hoa lên búi tóc của nàng, tỏ ý tâm đầu ý hợp, nhưng Ninh Thải Nhi lại không thấy có lúc nào thích hợp để đưa cho hắn.
Ven đường có một người bán hàng rong bán giấy năm màu, thấy tay Ninh Thải Nhi không cầm gì, lấy lòng hỏi: “Cô nương có muốn mua giấy màu không?”
Ninh Thải Nhi nhìn giấy năm màu trên sạp, có chút hăng hái.
Người bán hàng rong nhìn Thiên Quyết công tử đứng cạnh nàng, nháy mắt ra hiệu: “Cô nương rất thích đấy, giấy màu có thể cầu duyên, cũng có thể khiến cho nhân duyên của ngài thuận buồm xuôi gió, mua mấy tờ được không?”
Thiên Quyết công tử nói lạnh nhạt: “Nhân duyên cần gì xin thần linh chúc phúc, không được như ý nguyện thì làm trái ý trời là được.”
Người bán hàng rong sững người: “Chuyện này……”
” Một tờ là đủ rồi, chỉ cần thành tâm sẽ được đền đáp.” Ninh Thải Nhi vội vàng lấy một tờ giấy, đưa tiền cho người bán hàng rong, đi vào rừng đào rực rỡ như ánh bình minh.
Cành hoa thấp lùn đeo đầy giấy màu, nơi cao hơn một chút thì lại trống không. Ninh Thải Nhi nhón chân lên, thật vất vả mới với tới cành hoa, khó khắn buộc giấy màu.
Từ phía sau, một thân thể cao to đứng sát nàng, ôm chặt nàng, tay hắn nắm lấy tay nàng, thay nàng quấn dây đỏ quanh cành hoa, buộc vào tờ giấy năm màu.
Trên người hắn có hơi thở ngào ngạt như rượu, khiến cả người nàng nóng bừng, miệng đắng lưỡi khô, trái tim đập loạn xạ.
“Nàng muốn nhân duyên thế nào?” Hắn dán sát vào tai nàng khẽ hỏi, ngứa ngứa tê tê, “Cầu xin thần linh không bằng cầu xin ta.”
Ninh Thải Nhi giống như bị bỏng, vội vàng lùi ra xa, che giấu khuôn mặt ửng đỏ, miệng khô khan, nói: “Van xin ngươi, chẳng phải ta sẽ bị ăn tươi nuốt sống hay sao?”
Thiên Quyết công tử khẽ mỉm cười: “Lời này thật ra chẳng sai chút nào.”
Nhớ tới những hàng động của hắn ở Lan Nhược Tự, Ninh Thải Nhi rùng lqd mình, người này cách xa phàm trần, mới có thể máu lạnh, cố chấp như vậy, không bằng nhân cơ hội này làm cho hắn hiểu được tình ý phàm trần, xem có thể khiến hắn thay đổi chút nào không.
“Miếu Hoa thần cách đây không xa, đi dạo một chút được không.” Ninh Thải Nhi cẩn thận hỏi hắn.
Thiên Quyết công tử xem thường thần linh, không biết hắn có đồng ý không.
“Nàng đi theo ta.” Thiên Quyết công tử duỗi tay về phía nàng.
Ninh Thải Nhi do dự một chút, đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn.
Nụ cười của Thiên Quyết công tử đậm hơn, giống như ông cụ bắt con ba, nắm chặt tay nàng.
Trong miếu Hoa thần, một công tử đẹp tuấn dật nhanh chóng đi vào, những thiếu nữ tới cúng bái thần linh rối rít, chăm chú nhìn hắn, nhưng lại nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp đứng bên cạnh hứn, trái tim, tinh thần liền cảm thấy chán nản.
Ninh Thải Nhi cầm thẻ hoa vái Hoa thần, Thiên Quyết công tử đứng cách đó không xa nhìn nàng. Đợi nàng vái xong, thấy nhiều thiếu nữa vây quanh lqd hắn, mọi người thẹn thùng như Tây Thi ôm ngực, sợ hãi sự lạnh lùng của Thiên Quyết công tử, không dám tùy tiện tới gần.
Ninh Thải Nhi nảy sinh ý phá phách, chủ động kéo tay Thiên Quyết công tử, rời đi trước những ánh mắt hâm mộ ghen tị.
Hai người giống như đôi tình nhân phàm trần bình thường, tay trong tay dắt nhau đi dạo hết miếu Hoa thần. Ninh Thải Nhi chạm mặt nhiều người quen, thật ra như vậy có hơi bôi nhọ danh tiết bản thân, nhưng nàng không thèm để ý tới ánh mắt của người khác một chút nào.
Đi dạo một vòng, mặt trời sắp lặn. Ninh Thải Nhi hơi mệt, tìm một quán trà nghỉ ngơi, chỉ lồng hấp đựng điểm tâm, hỏi: “Không có bánh hoa, dùng hoa và gạo hấp lên, mùi vị rất thơm, muốn nếm thử không?”
“Ta không ăn đồ ăn phàm trần.” Thiên Quyết công tử trả lời, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngừng một chút lại nói, “Nếu nàng đút cho ta, ngược lại ta có thể nếm thử một chút.”
Dứt lời, tiểu nhị bưng một hộp bánh hoa và nước trà lên lầu, cung kính cúi người chào: “Chủ tử dùng từ từ.”
Trước khi đi, còn thả rèm che xuống.
Ninh Thải Nhi giật mình: “Ngươi mua tất cả các quán trà ở Nhụ Dương?”
Thiên Quyết công tử không đáp, rót hai chén nước trà: “Đây là Thiết Quan Âm núi Ba Lăng. Thật ra thì không chỉ mỗi quán trà này, mà cả huyện, đều dùng lá trà núi Ba Lăng của nhà nàng.”
Ninh Thải Nhi uống một ngụm trà, thầm nghĩ tuy lá trà rất ngon, nhưng hắn làm đến mức này, nói không cảm động là giả.
Ninh Thải Nhi dùng đũa gắp một miếng bánh ngọt, đưa tới miệng hắn: “Ta đút ngươi ăn.”
Thiên Quyết công tử lắc đầu, giơ tay lên sờ nhẹ môi nàng, cười nói: “Dùng nơi này đút cho ta.”
Ninh Thải Nhi quay đầu, né tránh ngón tay hắn: “Vậy thì không ăn nữa.”
Màu mắt Thiên Quyết công tử càng đậm, sờ eo nàng, cầm bánh hoa nhét vào cái miệng nhỏ của nàng.
Miệng Ninh Thải Nhi bị nhét đầy bánh hoa, bỗng dưng trước mặt tối sầm, bờ môi mềm mại ngậm môi của nàng, tham lam cắn nuốt bánh hoa trong miệng nàng.
Bánh hoa trong suốt ngon miệng, tan ra giữa răng môi hai người, môi lưỡi của hắn đảo từ nông tới sâu, tùy ý cắn nuốt nước bọt của nàng, nàng đã không thể thở nổi.
Hôn xong, hai má nàng ửng đỏ, giống như say rượu. Bỗng nhiên tiếng pháo khói vang lên, nàng giật mình ngẩng đầu nhìn lên, giữa màn đêm đen lqd nhánh, những chiếc đèn trời trôi nổi, lóe sáng ở trên đầu.
“Bên ngoài thả đèn Hoa thần, thật là đẹp, nhưng ở chỗ này không nhìn rõ được.” Ninh Thải Nhi có chút tiếc nuối.
Thiên Quyết công tử không nói lời nào, ôm Ninh Thải Nhi, nhẹ nhàng bay lên mái hiên, sóng vai với nàng ngồi trên mái ngói.
Lần đầu tiên, Ninh Thải Nhi ngồi cao như vậy, khuôn mặt si mê nhìn đèn trời lơ lửng bay trên không trung, rồi lại chuyển sang nhìn công tử tuấn tú đang ngồi bên cạnh.
Gò má của hắn được ánh đèn vàng phác hoạ, tuấn mỹ tới mức thoát khỏi vẻ đẹp phàm trần, kiêu ngạo hơn tất cả mọi người, lại cố tình ở cùng một chỗ với người phàm như nàng, giống như thiếu nữ ngây thơ đang những ảo cảnh phù phiếm trong mơ.
Mộng có thể tan biến, hắn giống như ảo ảnh trong mơ, nàng đoán mãi cũng không ra.
Ninh Thải Nhi sờ hà bao trong tay áo, đang suy nghĩ nên dùng cách nào để đưa cho hắn, nói thêm gì nữa
Thấp thỏm một lúc lâu, cũng không mở miệng được.
“Từ buổi sáng tới giờ, nàng sờ mãi tay áo, bên trong có cái gì?” Thiên Quyết công tử khẽ nghiêng đầu, bất ngờ hỏi nàng.
Ninh Thải Nhi bị vạch trần cảm thấy xấu hổ, không thèm quan tâm gì nữa, lấy hà bao ra: “Đây là hà bao do ta thêu, đưa…… Cho ngươi.”
Thiên Quyết công tử không nhận hà bao, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Nàng đang thổ lộ với ta?”
Hỏi như vậy quá trực tiếp, khuôn mặt Ninh Thải Nhi đỏ bừng, âm thầm cảm thấy may mắn vì trời tối nên nhìn không thấy rõ.
“Mặt của nàng thật đỏ.” Thiên Quyết công tử nhếch miệng, “Trả lời ta, phải hay không phải?”
Mặt Ninh Thải Nhi càng đỏ hơn, cắn răng nghiến lợi nói: “Phải thì thế nào, ngươi rốt cuộc có nhận hay không, không nhận ta tặng cho người khác.”
Thiên Quyết công tử đoạt lấy hà bao, “Nếu ai dám nhận hà bao của nàng, ta nhất định sẽ xé hắn thành mảnh nhỏ.”
Ninh Thải Nhi không thể tin nổi, trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui mừng, khóe mắt hơi ẩm ướt: “Ta đùa thôi…, trừ ngươi ra ta còn có thể đưa cho ai. Lại nói cái người này, ngươi là đại nam nhân, đến chuyện tỏ tình cũng để nữ nhân phải nói trước.”
Thên Quyết công tử cười: “Ta đã nói từ lâu rồi.”
“A…… Lúc nào?”
“Sau mỗi lần triền miên cùng nàng, có lẽ sau khi làm xong, nàng quá mệt mỏi, không nghe rõ những câu sau.”
Ninh Thải Nhi nhăn lông mày: “Cái gì, ngươi nói lúc nào, có bản lĩnh nói lại lần nữa cho ta.”
Thiên Quyết công tử cầm tay nàng, cúi đầu, hôn từng ngón tay ngọc mảnh khảnh, nhẹ nhàng nói: “Ta yêu nàng.”
Giống như ngàn cây vạn cây hoa lê tung cánh, đầu Ninh Thải Nhi như nổ tung thành từng mảnh khói lửa, cả người nóng bừng tê dại.
Thiên Quyết công tử nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng, nở nụ cười: “Thì ra là nàng thích nghe ba chữ này, vậy từ sau, mỗi ngày ta đều nói một trăm lần 1000 lần.”
“Không cần nói nhiều như vậy.” Ninh Thải Nhi nghẹn ngào, “Nếu là trước kia, lúc ta tỉnh táo, ngươi nói một câu cũng được rồi, cũng sẽ không xảy ra những chuyện như bây giờ.”
Thiên Quyết công tử thở dài: “Thì ra là vậy, nàng đang sợ điều gì.”
Hắn lấy từ trong ngực một đóa Tuyết Liên, cài nhè lên búi tóc của nàng: “Nói cũng tốt, ta rất thích dáng vẻ khi nàng chủ động.”
Ninh Thải Nhi đỏ mặt: “Sao ngươi lại biết phong tục Hoa thần.”
“Một bằng hữu ngu xuẩn nói cho ta biết.” Thiên Quyết công tử thuận thế ôm chặt nàng.
Ninh Thải Nhi vùi trong ngực hắn, cảm nhận tình cảm dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Có thể nói lại câu vừa nãy được không.”
Thật sợ giây phút ngọt ngào lúc này, chỉ là một giấc mộng.
“Ta yêu nàng.” Thiên Quyết công tử nâng cằm nàng, hôn thật sâu……
Cùng lúc đó, Hề Phong lủi thủi đi một mình ở đầu đường trên phố xá sầm uất, qua lại giữa đám người nhộn nhịp, hắn càng cảm thấy mình thật cô đơn.
Ánh mắt của hắn không ngừng nhìn xung quanh, trong tiềm thức tìm kiếm một bóng dáng, đi ngang qua những đôi nam nữ, càng khiến đôi mắt hắn lqd đau nhói, giống như mỗi một người trong những cặp đôi đó chính là Ninh Thải Nhi.
Lưng bị vỗ mạnh một cái, Hề Phong ngạc nhiên quay đầu lại, thấy một đạo sĩ mặc áo tím đứng ở sau lưng, khẽ nhíu mày, híp mắt nhìn hắn: “Ha ha, thật sự là ngươi, còn nhớ ta không?”
Đạo sĩ áo tím lớn hơn hắn mấy tuổi, khuôn mặt dài mà rộng, mắt sáng như đuốc, cằm nuôi râu dài, tướng mạo cực kỳ mạnh mẽ, nhưng giữa lông mày ẩn chứa khí đen mờ ảo, cả người toát lên sự âm trầm không thể nói rõ.
Hề Phong cảm thấy hắn ta rất quen, lại không nhớ nổi đã gặp hắn ở nơi nào.
Đạo sĩ áo tìm quan sát vẻ mặt Hề Phong, cười nói: “Tiểu tử, quả nhiên không nhớ ta, ta là sư thúc của ngươi.”
“Sư thúc……” Hề Phong nhìn kỹ mặt của hắn, có chút ấn tượng.
Khi sư phụ còn tại thế, mỗi khi tới thanh minh, trong đạo quán sẽ xuất hiện một người tự xưng là sư thúc, khi đó tính cách sư phụ trở nên vô cùng nóng nảy, đuổi vị sư thúc đó ra khỏi đạo quán, hơn nữa không để cho hắn lqd tới gần mình.
Qua mười năm, sư thúc vẫn không hề thay đổi, giống y sì người trước mắt.
Đạo sĩ áo tím vỗ vai hắn: “Nhớ ra ta chưa, ta là sư thúc của ngươi: Tiêu Dao Sĩ.”
Hề Phong lẩm bẩm nói: “Ngươi không hề thay đổi……”
Tiêu Dao Sĩ vuốt râu, nheo lại mắt cười: “Ta học trú nhan thuật, dáng vẻ không cổ hủ giống như sư phụ ngươi. Tiểu sư điệt, ngươi có muốn học một chút không?”
Hề Phong nhớ tới sư phụ bài xích với hắn ra sao, càng thêm chán ghét hắn: “Không cần, sư điệt có chuyện, đi trước một bước, tạm biệt.”
“Ôi chao, ai, ôi, hai ta sư thúc ta nhiều năm không gặp, làm sao ngươi có thể nói đi là đi luôn.” Tiêu Dao Sĩ mặt dày mày dạn đi theo hắn.
Hề Phong không hề bình tĩnh, vừa định mở miệng mắng to, liền nhìn thấy trên nóc quán trà có hai bóng dáng gắn bó với nhau, khiến hắn không thể rời mắt, mắt đau đớn như bị đả thương.
Tiêu Dao Sĩ nhìn theo hướng Hề Phong đang nhìn, tham lam liếm khóe môi, giống như sói đói đang nhìn miếng thịt béo.
Năng lực thật là cường đại, hắn muốn ăn.
Tiêu Dao Sĩ nghiêng người dựa vào Hề Phong, tình cảm bi thương nổi lên nơi đáy mắt: “Sư điệt ngoan, ngươi biết sư phụ- người thân duy nhất của ngươi chết như thế nào không?”
Hề Phong nghe vậy, đôi mắt trống rỗng bốc cháy hận ý, cắn răng hỏi: “Là ai?”
Tiêu Dao Sĩ liếc nhìn nóc quán trà, cười quái dị: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!