Thiến Nam U Hồn - Chương 54: Tình yêu trở thành hồi ức
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Thiến Nam U Hồn


Chương 54: Tình yêu trở thành hồi ức


Editor: Vivi

Khi Thải Nhi về Ninh gia đã là nửa đêm, mở cửa phòng thấy Ninh Thái Thần ngồi giữa nhà chính, dưới ánh nến yếu ớt, gương mặt xám như tro tàn.

“Cuối cùng muội cũng biết quay về.” Trữ Thải Thần nghiêng người, liếc xéo muội muội, bàn tay căng cứng đập mạnh lên bàn.

Trái tim Thải Nhi rơi lộp bộp, biết kiểu gì cũng chửi cho một trận.

Nhưng một lúc lâu, Ninh Thái Thần vẫn bình tĩnh nhìn nàng, nơi đáy mắt lộ sự thất vọng và trách cứ, còn có nỗi đau đớn sâu sắc…

Thải Nhi đi tới bên cạnh hắn, ra vẻ thoải mái: “Ca, muội đã về, cha mẹ ngủ chưa…”

Ninh Thái Thần nói: “Bọn họ về quê thăm người thân rồi.”

“Hôm nay ngày mấy, sao lại đi bất ngờ vậy.” Thải Nhi cười cười.

Trữ Thải Thần nhìn nàng chăm chú: “Thải Nhi, coi như muội nghe ca ca một lần cuối cùng, rời khỏi  tên yêu ma kia, đừng u mê không tỉnh ngộ.”

Bước chân Thải Nhi dừng một chút, ngạc nhiên nhìn Ninh Thái Thần.

Lúc trước, lần đầu tiên Ninh Thái Thần khuyên nàng, biết rất khó để có thể lay động nàng, lần đầu tiên trong đời hắn cúi đầu, cầu xin nàng quay đầu lại là bờ.

Thải Nhi lắc đầu, nói dứt khoát kiên quyết: “Muội thật lòng với hắn, ca ca, huynh không hiểu ta.”

Ninh Thái Thần nói: “Ta là ca ca của muội, sao có thể không hiểu muội? Muội chỉ bị yêu ma đầu độc thôi, hắn nhất định muốn lợi dụng muội.”

Thải Nhi cười cười: “Muội chẳng qua chỉ là người bình thường, muội có cái gì để hắn có thể lợi dụng?”

“Cái để lợi dụng…” Ninh Thái Thần nhớ lại hồi ức ngày xưa, hai mắt nhắm lại  do dự một lúc, “Nhiều năm trước, ta vào kinh đi thi, đi qua Lan lqd Nhược Tự, gặp một nữ nhân mỹ mạo như tiên, nàng bị chủ nhân ép phải đi quyến rũ đàn ông, hút sạch dương khí của bon họ. Lúc ấy nàng không muốn hại ta, cố ý thả ta đi, ai ngờ chủ nhân của nàng biết chuyện lqd này, ép nàng ấy phải gả cho lão yêu ở núi Hắc Sơn. Khi đó có một thiếu hiệp đồng ý giúp ta, xông vào Hắc Sơn cứu nàng ấy ra.”

Thải Nhi gật đầu: “Chuyện này muội biết cả rồi, thật ra những người Thiên Quyết công tử thu nhận,  đều là những cô hồn dã quỷ có  thân thế đáng thương. Lão yêu ở Hắc Sơn là Huyền Thanh, cũng được coi là một lqd tên quỷ không tới nỗi nào, chủ ý của Thiên Quyết công tử cũng không được coi là xấu.”

Ninh Thái Thần ngẩng đầu, nhăn mày liếc nàng một cái: “Làm sao muội biết những chuyện này, là hắn nói cho muội?”

“Coi như là vậy đi…” Thải Nhi khó mà nói được đây là chuyện kiếp trước kiếp này nàng biết qua kính, đã từng gặp đoạn kí ức này nên nhớ lại, lại hỏi, “Ca ca, có thể nói cho ta biết, nữ nhân tên là Niếp Tiểu Thiến, hiện tại đang ở đâu?”

Ninh Thái Thần ngẩn người, môi hơi run rẩy, cười như không cười, khóc cũng không phải khóc: “Sau khi rời khỏi Lan Nhược Tự, nàng ấy không chịu được dương khí của nhân gian, đã đi đầu thai chuyển thế rồi…”

Ninh Thái Thần lại thở dài, rót cho Thải Nhi chén nước: “Tình cảm của ta đối với nàng ấy sâu nặng, nhưng mà người quỷ khác đường, nhất định sẽ  không có kết quả.”

Thải Nhi nhận chén nước, uống một ngụm trà, nhìn Ninh Thái Thần bằng ánh mắt ưu thương: “Ca, thì ra bao năm qua, huynh không thành thân, chính là vì nàng?”

Ninh Thái Thần gật đầu: “Mặc dù Tiểu Thiến hại không ít người, nhưng cũng là bị Thiên Quyết công tử ép buộc, nàng là một nữ nhân tốt có tấm lòng lương thiện. Nhưng Thiên Quyết công tử lại không giống nàng lqd ấy, hắn là người không đáng để muội phó thác chung thân cả đời, người làm ca ca như ta phải kéo muội quay lại.”

Thải Nhi mấp máy môi đỏ muốn phản bác lại lời ca ca nói nhưng lại không nói được tiếng nào, cảm giác vô lực mạnh mẽ dâng lên, truyền vào tứ chi của nàng, mí mắt nặng nề nhắm lại.

Ninh Thái Thần thấy nàng đã hôn mê, nói dịu dàng: “Đừng lo lắng, nhất định không có chuyện gì đâu.”

Hắn lại quay đầu nhìn vào bên trong,  nói: “Các người xuất hiện đi.”

Hề Phong bước nhanh ra, nhìn Ninh Thải Nhi đang ngủ say, màu đen nơi đáy mắt càng sâu thẳm.

Tiêu Dao Sĩ đi theo sau hắn, cười nói ríu rít: “Làm tốt lắm, chuyện này xử lý dễ hơn rồi, tiểu mỹ nhân này chính là xương sườn của tà ma.”

Ninh Thái Thần nhìn Tiêu Dao Sĩ bằng ánh mắt nghi ngờ: “Ngươi có ý gì, không phải ngươi đã nói chỉ khiến muội muội của ta hôn mê, nhằm mục đích để muội ấy rời xa tà ma hay sao?”

Tiêu Dao Sĩ khẽ cười một tiếng: “Ai nha, ngươi không hiểu rồi, không lợi dụng muội muội của ngươi để dụ dỗ tà ma mắc câu, đời này của muội muội ngươi sao có thể thoát khỏi  hắn.”

Ninh Thái Thần đứng trước mặt, che chắn cho Thải Nhi, trầm giọng nói: “Muội muội của ta sẽ lâm vào nguy hiểm, ta tuyệt đối không cho phép ngươi làm như vậy!”

“Ầm ĩ y như ruồi bọ.” Tiêu Dao Sĩ ngoáy lỗ tai, bất ngờ nhấc chân đạp Ninh Thái Thần. Ninh Thái Thần chỉ là một thư sinh yếu ớt, giống như bao tải bị ném ra ngoài, đập vào tường, đầu cúi gằm, ngất đi.

Tiêu Dao Sĩ vươn tay muốn sờ soạng mặt Thải Nhi, lại bị ngăn lại bởi một cánh tay thon dài.

“Không được chạm vào nàng!” Hề Phong mở miệng nói lạnh lùng.

Tiêu Dao Sĩ cười nói: “Sư điệt đừng lo lắng, ta sẽ không làm hại nàng ta. Chỉ cần tiêu diệt tà ma, nữ nhân này sẽ là của ngươi, báo thù cho  sư phụ ngươi.”

Hề Phong quay đầu, cắn chặt răng nói: “Nàng không thuộc về bất cứ kẻ nào.”

Tiêu Dao Sĩ xua tay: “Được được, tóm lại ôm nàng ta về đã.”

Hề Phong vươn tay về phía Thải Nhi, một còn chim nhỏ vàng óng, chui ra từ túi áo nàng, hung hăng mổ vào tay Hề Phong.

“Sao yêu vật này còn chưa chết.” Hề Phong dễ dàng bắt nó, bóp con chim nhỏ ở trong lòng bàn tay.

Kim Kiểu kêu thét chiếp chiếp, gào thét không ngừng.

Tiêu Dao Sĩ kêu to: “Nhanh lên, đây là chim đồng mệnh, nhanh bóp chết nó. Một con khác nhất định đang ở chỗ tà ma, bây giờ nó đang mật báo đấy.”

Hề Phong mạnh ta bóp chặt, Kim Điểu nhanh chóng chết tại chỗ.

Đúng tại lúc này, gió lạnh thấu xương tràn qua cửa sổ, sức mạnh ấy thật đáng sợ, lấy mắt thường khó có thể đoán được tốc độ của nó, hướng về phía bọn họ nhanh chóng tiến đến.

“Tà ma tới thật rồi, nhưng cách đây còn xa, chúng ta chạy còn kịp.” Tiêu Dao Sĩ lấy ra pháp khí từ túi càn khôn, hóa ra một con đường đen, lqd “May mắn có pháp bảo để chạy trốn, phải đem theo nữ nhân này nữa.”

Tiêu Dao Sĩ chạm vào Thải Nhi một cái, lập tức như bị sét đánh, đau đến mức gan mật  như muốn vỡ ra.

“Tà ma đã hạ chú thuật ở trên người nàng.” Tiêu Dao Sĩ nhanh chóng cởi Hồ Lô đen treo bên hông, chạm vào trán Ninh Thải Nhi, một làn khói trắng bay ra từ đỉnh đầu nàng, bị  hút vào trong  Hồ Lô đen.

“Ngươi làm gì với nàng?” Hề Phong giật mình, còn chưa kịp ngăn cản, đã bị Tiêu Dao Sĩ đẩy mạnh vào cửa.

Sức gió mạnh mẽ ập đến, cửa sổ  nổ tung, mặt đất rung chuyển khiến người ta sợ hãi kinh hoàng, dường như trong nháy mắt có thể cắn nuốt toàn bộ ngôi nhà.

Một bóng áo trắng to lớn từ trên trời hạ xuống, ống tay áo phất nhẹ, ôm Thải Nhi đã hôn mê bất tính, Thiên Quyết công tử dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên trán nàng, giọng nói rét lạnh tỏa ra sát ý ngoan độc.

“To gan, dám hút hồn phách của người, xem ra  các ngươi muốn tan xương nát thịt, Hồn Phi Phách Tán!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN