Thiên Nga Thích Ăn Thịt Cóc
Chương 27: Hắc Bạch xứng đôi の Ai cho lưu manh anh đùa giỡn
【Hạ Tiểu Bạch, em tươi mát, hay vẩn đục; Xinh đẹp, hay xấu xí; vị ngọt hay mặn, đều chỉ có thể là anh đánh giá. Kẻ nào có tư cách bình phẩm lung tung về em, phê bình nói dài ngắn? Ngoại trừ anh, còn có ai có phúc khí hưởng thụ…… 】
※※※
Chớp mắt, khai giảng đã được ba tuần.
Tôi năm nay năm thứ tư, chương trình học ít đến đáng thương. Người ta là một tuần năm ngày lên lớp hai ngày nghỉ, chúng tôi là một tuần hai ngày lên lớp năm ngày nghỉ. Trong ký túc xá, Thần Thần cùng Tình Ương đều quyết tâm phải nghiên cứu, mỗi ngày tỉnh dậy đã đi thu thập mọi thứ đi lên thư viện học. Nhà CC ở ngay thành phố, bây giờ ít lên lớp, nó rất ít trở lại trường học. Trong ngày thường, cũng chỉ có hai ngày thứ hai và thứ tư đi học là có thế thấy bóng dáng của nó.
Về phần tôi, cha tôi quyết tâm muốn đưa tôi đi ra nước ngoài du học, trường học bên Australia đều đã chọn được rồi. Mỗi lần gọi điện thoại đến đều là dặn tôi phải học tiếng anh, tháng 10 phải đemIELTS-A [ Nhã Tư loại A] kiểm tra qua 7 điểm. Tôi ngoài miệng ngoan ngoãn đáp ứng, lại lén cả ngày làm tổ ở trong ký túc xá vẽ tranh cho tạp chí Dao Dao kiếm tiền nhuận bút.
Nói đến đây, không thể không nói đến nghỉ hè tôi vì tạp chí chị ấy làm người mẫu tạm thời!
Kỳ tạp chí kia, tạp chí chị ấy vì hẹn một người mẫu nhưng vì nguyên nhân thân thể không thể tham gia chụp ảnh. Dao Dao trong chốc lát không tìm được người thích hợp, tìm tôi tới cấp cứu. Trước đây định không dùng ảnh chụp chính diện, kết quả tạp chí vừa ra, dùng bốn ảnh chụp hé ra chính diện, hé ra bên trái mặt, hé ra bên phải mặt, hé ra đằng sau, đem toàn bộ khuôn mặt 360 độ của tôi mang ra triển lãm.
Ngày ấy, tôi vốn không trang điểm một chút gì, về sau thêm xử lý cũng rất tự nhiên. Tạp chí vừa xuất hiện, ngay lập tức trường học chúng tôi có người nhận ra người mẫu mặc trang phục dân tộc trên trang 36 trong kì này của tạp chí 《Khuynh Sắc》chính là tôi bạn gái Mộ đại thần Hạ Tiểu Bạch!
Bởi vì tờ tạp chí kia số lượng tiêu thụ tốt ở lứa tuổi thanh niên, trong chốc lát, tôi ở trong trường học lại gió thổi mây vần một phen. Đi ở trên đường, đều có thể nghe thấy người khác ở sau lưng khe khẽ thì thầm——
“Ồ, kia không phải bạn gái Mộ học trưởng sao? Ở trên tạp chí《Khuynh Sắc》kì này a!”
“Đúng vậy! Cũngcó thể không phải là cô ấy! Nhìn như vậy, khuôn mặtto hơn so với trên tạp chí, con mắt nhỏ hơn so với trên tạp chí, làn da cũng không nhẵn nhụi tươi mịn như ở trên tạp chí!”
“Khẳng định à P! Nhìn xem chân cũng không giống như trên tạp chí thẳng tắp như vậy? Nhìn xem có chút chân vòng kiềng mà!”
“Cho nên đã nói mà, sức mạnh của PS không thể dự đoán được!”
“……”
Nghe đến mấy cái này, dù là bình tĩnh như tôi, cũng nhịn không được mắng một câu: Meo cái con mèo nhà mày! Mày mới chân vòng kiềng đấy! Chân mày không chỉ là khung, cánh tay ngón tay ngón chân mày toàn bộ đều cái khung!
Thở phì phì tìm Dao Dao oán giận thì, chị ấy đổ tội nói: “Việc này cũng không trách chị được! Chị chọn mặt bên, chụp sau lưng cho em đều bị giám đốc Thiệu trả lại. Bốn bức ảnh kia là ông ta muốn dùng, chị làm sao có lá gan dám nói không? Hơn nữa, kì đấy nhiều nhóm chụp ảnh như vậy, cũng chỉ có em một người dùng bốn bức, ngay cả người mẫu tạp KASA chí bọn chị chuyên dùng cũng mới cũng chỉ có ba bức! Hạ Tiểu Bạch, không nghĩ tới em vừa lên ống kính, khí chất lại rất hùng mạnh mà! Ngay cả giám đốc Thiệu xoi mói mọi người của bọn chị như vậy cũng có chút coi trọng em……”
Tại đầu kia chị cứ thao thao bất tuyệt nói xong, đây đầu bên này tôi không nói gì hỏi ông trời: Cái ông tổng giám đốc gì kia, tôi chọc giận ông như thế nào, ông lại hãm hại tôi như vậy?
Mà sau khi Mộ Nghịch Hắc xem tạp chí, mới đầu thì không có biểu cảm gì. Bên này tôi vừa mới thả lỏng một hơi, anh liền kéo tôi qua, anh đem tôi đặt ở trên giường phòng trọ mút mút cắn cắn, tùy ý gặm cắn, cứ như thế hận không thể đem tôi một miếng nuốt vào trong bụng.
Cuối cùng, còn ở trên cái mũi của tôi cắn mạnh một cái, căm hận mà nhắc nhở nói: “Hạ Tiểu Bạch, em về sau còn dám xuất đầu lộ diện ở những nơi này, làm chuyện mất thể diện, xem anh trừng phạt em thế nào!”
Mặc dù của Mộ Nghịch Hắc bên ngoài danh tiếng, nhưng tác phong làm việc từ trước đến nay âm thầm gần như thần bí. Tôi là người thân bên cạnh anh, lần này không cẩn thận bị đăng ở trên tạp chí như vậy, trước khi trông thấy anh vẫn lo lắng bất an lo anh sẽ để ý.
Lúc này, thấy anh giả vờ giận nói nói với tôi như vậy, trong lòng đã hiểu được tuy anh có một chút ưu tư, cũng không so đo tính toán với tôi. Vì thế méo méo miệng, quyến rũ nũng nịu đùa giỡn, ra vẻ oan ức nói: “Mộ Nghịch Hắc, anh thật không nhìn ra tiền đồ của bạn gái, đều đi lên《Khuynh Sắc》đại danh đỉnh đỉnh, anh không vụng trộm vui mừng, lại còn đay nghiến nặng nề với em?”
Anh đem mặt áp lại gần, nhìn tôi chằm chằm vừa tinh tế đánh giá vừa xoay, trêu chọc nói: “Hạ Tiểu Bạch, em hé ra khuôn mặt thím hai của Trư Bát Giới, ngày thường anh đem em dấu đi còn không kịp. Em xong việc, không trực tiếp nói với anh một tiếng liền ở trên 《Khuynh Sắc》. Nếu anh không quản, lần sau có phải chuẩn bị cho anh thấy khuôn mặt quốc bảo này của em sẽ lên bìa tạp chí 《TIME》của nước Mĩ hay không?”
“Em mà là thím hai của Trư Bát Giới, anh là chú hai của ông ta!” Tôi trừng mắt liếc anh một cái, chớp mắt nhìn trần nhà, vẻ mặt đắc ý nói: “Mộ Nghịch Hắc, anh chê người của anh mà, mắt của anh bây giờ, vậy anh cũng đừng xem nữa? Nói cho anh biết nha, bạn học của em đều nói tập ảnh kia của em có hương vị tươi mát thanh thuần……”
Bên này tôi còn chưa có tự kỷ xong, anh liền cười đau thương với tôi: “Hạ Tiểu Bạch, em tươi mát, hay vẩn đục; Xinh đẹp, hay xấu xí; vị ngọt hay mặn, đều chỉ có thể là anh đánh giá. Kẻ nào có tư cách bình phẩm lung tung về em, phê bình nói dài ngắn? Ngoại trừ anh, còn có ai có phúc khí hưởng thụ……”
Vừa nói như vậy, ngón tay anh theo thứ tự lướt qua sườn mặt của tôi, cổ, xương quai xanh, cuối cùng dừng ở chỗ hở ra xương sườn. Ngón tay nhẹ tô lại độ cong, mắt anh chợt lóe lên, vểnh khóe môi từ từ mà phun một câu với tôi: “Không nghĩ tới, nhìn gầy yếu, nhưng lại rất được!”
Bên tai tôi một trận như thiêu như đốt, đưa lên đôi mắt căm giận mà nhìn anh.
Anh cười vô lại, tay lại phủ lên độ cong bên trên——tư từ ôm lấy, từ từ sờ, nhíu mày: “Thật sự là 3213!”
Trên người tôi nổi một tầng da gà, hung hăng nâng tay mà đấm trên vai anh một đấm: “Mộ Nghịch Hắc, anh lưu manh đùa giỡn!”
“Anh lại thích lưu manh đừa giỡn với em.” Mỉm cười, tay anh trượt xuống bên hông tôi: “Vả lại, lưu manh là bản sắc đàn ông!”
“Anh không lấy lưu manh mà thấy hổ thẹn, ngược lại cho là vinh quang, thực vô…… ô…… Vô sỉ!”
“Anh vô xỉ?” Anh ở trên môi tôi hung hăng mà cắn một miếng, nhìn tôi biến hoá kỳ lạ cười, đáy mắtgiống như hỏa tinh một chút nóng bắn ra: “Hạ Tiểu Bạch, anh có hay không có ‘Xỉ’ em không phải biết rất rõ sao?” (xỉ-răng)
Nói xong, lại một miếng.
Trên môi tôi tê dần, tức giận trong lòng bắt đầu tăng lên, ngực tức giận mà phập phồng. Thằng nhãi này, thật đúng là đem tôi trở thành chủ nhân dễ bắt nạt mà?
Đồng tử đảo quanh, cằm khẽ nhếch, tôi vươn tay cánh tay phải đi câu lấy cổ anh, chủ động hôm môi anh.
Anh nhạc nhiên, hơi hơi híp mắt lại, ôn nhu đáp lại
Trong lúc đó răng va vào nhau, tôi vươn đầu lưỡi từ từ liếm răng anh, da trong lợi cùng khoang miệng tinh tế mềm mại——nhẹ nhàng lướt qua, ôn nhu mà xoay chuyển, lại im lặng mà tránh đi triền miên của anh. Không gắn kết không cắn không triền miên, mới qua lại vài cái, liền nhìn thấy đáy mắt anh một mảng ánh lửa.
Sau khi thu lưỡi rời đi, ánh mắt tôi nhiễm một tầng nước nhìn ánh mắt anh sáng rõ bình thường, cong ánh mắt cười sáng lạn, nhẹ nhàng nói: “Gia, ngài có ‘Xỉ’ thật nhạt nhẽo, chi bằng vô ‘Xỉ’.” Nói xong, ngón tay cách vải áo sơ mi dày, không chút để ý đến bả vai anh run run.
Ánh mắt anh trầm xuống, yết hầu khẽ chuyển một chút, híp mắt để sát vào tôi, trong hơi thở khàn khàn hỏi tôi: “Hạ Tiểu Bạch, em có biết mình đang làm gì hay không?”
Tôi ăn ngay nói thật nói: “Hôn anh mà?”
Anh lại đến gần một chút, môi lệch sang một bên, cười đến có chút không đàng hoàng, một chữ một chút mà định tội danh cho tôi: “Không, em đang câu / dẫn anh.”
Tôi méo miệng, vẻ mặt vô tội: “Nào có? Anh đổ oan em!”
“Nếu vậy……” Anh nhíu mày, trong giọng nói không lộ ra ý cười tốt: “Để cho anh giúp em đem tội danh này thành thật……”
Trong giọng nói nho nhỏ, môi liền phủ lên trên, từ trán đến sườn mặt lại đến cổ, độ nóng nụ hôn kia có chút thiêu đốt. Tôi lấy tay đẩy vai anh, khẽ hô nhỏ một tiếng: “Không cần……” Đã bị anh mạnh mẽ nuốt xuống.
Khác với những lần trước đây, anh hôn lần này có chút lo lắng mà lại gấp gáp vội vàng. Môi rời xuống phía dưới, không có ôn nhu dây dưa chuyển tiếp, mà trực tiếp mút vào cắn cắn ——
Môi, vành tai, cổ, xương quai xanh……Tùy theo anh hôn mà không ngừng đi xuống dưới, tay không ngừng dừng lại cùng với tiếng thở dốc trầm của hai người, nhiệt độ không khí xung quang không ngừng tăng lên, ý nghĩ muốn nóng cả người.
Trong giây lát, trong đầu tôi mơ màng kinh ngạc, trống rỗng. Trong thân thể như là hoa sen phát hỏa, mồ hôi toàn thân trong nháy mắt bị dồn ép ra.
“Tiểu Bạch……” Anh mơ mơ hồ hồ gọi tôi một tiếng, lấy tay đem vạt áo phông kéo lên ngực tôi, lộ ra áo nhỏ của tôi. Trong lòng tôi kinh hãi, vừa “A” một tiếng, anh một tay đem tôi ngã ở trên giường, vừa từ phía sau cởi nút thắt áo nhỏ của tôi, vừa cách áo nhỏ hôn tôi, ôn nhu dụ dỗ lừa: “Cho anh đi? Uhm?”
Ánh sáng trong đầu tôi chợt lóe, vội vàng lắc đầu: “Không được!”
Động tác anh ngưng lại, ngẩng đầu nhìn tôi——
Lại là cái loại ánh mắt vô tội lững lờ trong sạch rõ ràng này.
Tôi không còn cáchnào khác mà thở dài, ngập ngừng nói: “Cái kia……người thân của em đến đây……”
Anh nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc.
Hít sâu một hơi, tôi nói: “Dì cả của em đến!”
Anh ngạc nhiên một chút, nhìn tôi chằm chằm một lúc, ánh mắt sâu sa nói: “Hạ Tiểu Bạch, em cố ý!”
Mặt tôi bỗng chốc đỏ lên, nói sạo: “Cho dù em cố ý, nhưng nếu anh không có dự định bất chính, không đùa giỡn lưu manh với em, cũng không đến mức…… Không đến mức…… Đến nông nỗi này nha?”
Sau khi anh nhìn tôi chằm chằm, từ từ mà giúp tôi cài lại nút áo nhỏ, lại đen áo phông của tôi trả lại bên hông, đành chịu mà thở dài một hơi: “Hạ Tiểu Bạch, em hung hăng càn quấy như vậy, chẳng qua là ỷ lại anh quá nuông chiều em, sủng em……” Đáy mắt hiện ra một tia cười, anh ôn nhu ở trên trán tôi cụng một cái, giọng nói lại oán hận: “Còn có, trái tim yêu em.”
Tôi lấy tay gẩy gẩy hoa văn ga trải giường nhẵn nhụi màu xanh lam dưới thân, nhìn anh cười khúc khích không nói.
Đúng!
Chẳng qua là em ỷ vào anh nuông chiều em, sủng em…… Còn có, trái tim yêu em.
※※※
Mộ Nghịch Hắc cầm quần áo tiến vào phòng tắm, tôi ngồi ở trước bàn học dùng máy tính của anh chơi Plants vs zombies.
Khi máy cầm tay của anh vang lên, tay chân tôi đang luống cuống trồng trọt hoa hướng dương. Không rảnh đi xem báo hiệu cuộc gọi, liền hướng về phía phòng tắm hô một câu: “Hắc oa, điện thoại của anh!”
Anh không chú ý tới tôi.
Tôi không còn cách nào khác, đành phải đứng dậy đi lấy di động của anh.
Nhìn thấy hiển thị cuộc gọi trên màn hình, tôi sửng sốt.
Tiểu Quyển Tử?
Thử nhìn dãy số, mở đầu 132, kết cục 921, chính xác là số di động của CC.
Sở dĩ nhớ rõ ràng như vậy, bởi vì ký túc xá chúng tôi chỉ có nó dùng số 132 liên thông, mà đuôi dãy số cũng là sinh nhật của nó.
Tiểu, Quyển, Tử.
Bọn họ…… Khi nào thì thân quen như vậy?
Khi tôi trả điện thoại lại bàn học, trên màn hình một loạt hoa hướng dương bài bố quy mô đã bị một nhóm quái vật cắn xé một mảng hỗn độn.
Mệt mỏi tắt đi trò chơi đi, tôi lấy di động từ trong túi ra, chuẩn bị hỏi Tình Ương cùng Thần Thần lúc nào bắt đầu đi chúc mừng sinh nhật CC, lại nhìn thấy một cái tin nhắn chưa đọc.
『Người gửi tin nhắn』: CC
『 Nội dung 』: Nhóm yêu quái, thật có lỗi a! Hôm nay trong nhà tạm thời có việc, sinh nhật không thể ở cùng một chỗ với bọn mày! Ô ô, lần sau tao sẽ mời bọn mày ăn một bữa tiệc lớn bồi thường nha! Đừng mắng tao~
Tôi ngốc ngếch nhìn điện thoại di động một lúc, cúi đầu một chữ một chữ đưa vào nội dung gửi đi: Tao cùng Mộ Nghịch Hắc cũng được, đêm nay phải dẫn anh ấy đi qua thử bánh ngọt. Mày thật sự thiếu nợ đó!
Qua vài giây chung, tiếng tin nhắn vang lên.
『Người gửi tin nhắn』: CC
『 Nội dung 』: Mày bây giờ đang ở cùng một chỗ với anh ấy?
Tôi hồi phục: Tao đang chờ anh ấy.
『Người gửi tin nhắn』: CC
『 Nội dung 』: A……Vậy khi nào mày thấy anh ấy, thay tao nói với anh ấy thật có lỗi nha!
Tôi sửng sốt một lúc, trả lời: Được.
Bên này tin nhắn tôi vừa gửi đi thành công, bên kia Mộ Nghịch Hắc di động lại vang lên.
Vẫn như cũ là cái tên kia, cái dãy số kia.
Trùng hợp lúc này, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.
Tôi yên lặng đưa điện thoại di động đặt ở chỗ cũ, đi ngồi ở trước máy tính, một lần nữa mở trò chơi.
Khi tiếng chuông điện thoại tắt, Mộ Nghịch Hắc mang theo một người toàn là hơi nước từ phòng tắm đi ra, vừa dùng khăn mặt lau tóc vừa hỏi tôi: “Tiểu Bạch, vừa rồi là tiếng điện thoại di động của anh?”
Tôi nhìn màn hình máy tính chằm chằm, nhấn nhấn con chuột thu thập ánh sáng mặt trời, không chút để ý đáp: “Đúng vậy! Cũng không biết là ai, gọi hai lần. Anh mau mau nhìn xem, mau gọi lại cho người ta!”
Anh lên tiếng, đi qua cầm lấy di động.
“Ai tìm anh vậy?” Tôi hỏi.
Anh im lặng một chút, đáp: “Một người bạn, có lẽ tìm anh có việc. Anh đi ra ngoài gọi điện thoại lại.”
Động tác ấn chuột của tôi dừng lại một chút, không chuyển mắt nhìn chăm chú vào màn hình: “Vâng, đi đi!”
Khi cửa phòng ở sau người đóng lại, tôi đem cái lưng nặng nề mà tựa vào trên ghế phía sau.
Từ sau khi anh mang tôi tiến vào thế giới bạn bè của anh, trên cơ bản không tránh né ở trước mặt tôi nói chuyện điện thoại. Thỉnh thoảng gặp Sơ Kiến hoặc Tử Du tìm anh, anh còn có thể đem điện thoại đưa cho tôi, để cho tôi cùng các cô ấy hàn huyên hai câu.
Nhưng, khi cha hoặc chị gái gọi điện thoại, anh sẽ giống như lần này tránh đi như vậy.
Có lẽ, trước đây khi anh bỏ đi nhận điện thoại, cũng có của cô ấy chăng?
Nhưng mà……
Bọn họ rốt cuộc khi nào lại thân thiết như vậy? Lại vì cái gì mà gạt tôi?
※※※
Khi tôi trở lại kí túc xá, Tình Ương cùng Thần Thần đang vây quanh ở trước máy tính thì thầm thảo luận cái gì đó.
Chân tôi vừa bước vào cửa phòng, Tình Ương lập tức kêu to: “Tiểu Bạch, mày có biết không? Tỉ Tử hôm nay đến thành phố S đấy!”
Tôi ngạc nhiên một chút, hỏi: “Mày nói Tỉ Tử là hoạ sĩ Mộ Dung Tĩnh Tỉ?”
“Đúng rồi! Có phóng viên ở sân bay gặp được bà ấy, ảnh chụp ở trên một blog. Ngắn ngủn có mấy giờ, đã bị chuyển đi mấy nghìn……” Thần Thần cảm xúc trào dâng vẫy vẫy tôi, “Mày mau đến xem xem! Tỉ Tử thật là tao nhã xinh đẹp, một chút cũng không giống người sắp 50! Chậc chậc, khí chất kia, thần khí kia vừa thấy chính là nhà nghệ thuật……”
Tôi ngồi vào trước máy tính của Thần Thần, nhìn ở trên trang chủ cái blog có một cái nick name thật kêu gọi là “Con quạ lưu manh sunny”, liên tiếp hơn mười bức ảnh chụp, đều là ảnh chụp của Tỉ Tử ở sân bay. Hơn nữa, mỗi tấm ảnh chụp đều có lời thuyết minh đơn giản.
Ví dụ như:
【Hoa kiều họa sĩ nổi tiếng Mộ Dung Tĩnh Tỉ bí mật về nước, chỉ mang một chút hành lý cùng hai trợ lý.】
【 Trên tay Tỉ Tử là chiếc túi Gucci hai màu da đà điểu bọc bạch kim, chỉ có 7 cái, chỉ có thể là thành viên VIP mới có thể mua được số lượng có hạn. Giầy là Ferragamo mùa mới ra, đường nét rõ ràng trong sáng, bên trong lại vô cùng xa xỉ.】
【Nghe nói, Mộ Dung Khanh Lam mấy năm gần đây vẫn tính toán về nước dưỡng lão. Không biết Tỉ Tử bí mật về nước lần này, có phải là đại sựbố trí cho đại sư về nước hay không?】
……
Tôi đang xem hình ảnh và lời thuyết minh, ánh mắt bị ngưng lại, ánh mắt dừng lại ở trên má núm đồng tiền tươi xinh đầy nắng. Mà lời thuyết minh của bức ảnh này, cũng chỉ ở trước bức ảnh sửa một chút nói mấy câu đơn giản rõ ràng, giữa những hàng chữ hiện ra một loạt hương vị——
【Kinh khủng! Kinh khủng! Đến sân bay đón máy bay chính là học trò duy nhất trong nướcHàn Sơ Kiến cùng Lam Thức của tập đoàn Thiểu Đông Lam Tiềm Mặc! Quan hệ của người con gái Hàn Sơ Kiến cùng thái tử Lam Thức vẫn là điểm nóng giới truyền thông truy đuổi. Mặc dù Lam gia vẫn chưa công khai qua quan hệ của hai người, nhưng nhân viên tập đoàn Lam thị đều biết tiểu thư Hàn là người duy nhất chọn làm thái tử phi Lam Thức. Lần về nước bí mật của TỉTử, phải chăng có liên quan đến nhân duyên của học trò yêu quý? 】
Phía dưới hiện ra, là bức ảnh Tử Tử xoay người lên xe. Ảnh chụp thuyết minh:
【 Chậc Chậc! Nhìn xem Lam thái tử ngồi điều khiển xe kìa! Xe Porche Cayenne Turbo S trong truyền thuyết mới nhất nha! Vẫn là màu xanh ngọc đẹp nhất! Nước dãi…… 】
Trong ảnh chụp, chiếc SUV màu xanh ngọc kia, đúng là chiếc xe Hàn Sơ Kiến trốn chạy.
Đầu óc tôi có chút bế tắc——
Hàn Sơ Kiến là học trò của Tỉ Tử?
Trong đầu bùng nổ, đột nhiên nhớ tới một câu trêu chọc trước đây của MộNghịch Hắc với Hàn Sơ Kiến: “Tôi nói nha hoàng đế bệ hạ, tôi cũng coi như là một nửa bề trên của người. Theo lý, người hẳn làgọi tôi một câu ‘Sư thúc’. Đừng có mà không lớn không nhỏ với tôi, cẩn thận tôi đi tới trước mặt sư phụ của người tố cáo!”
Khi đó, tôi đang nói chuyện phiếm cùng Tử Du, nghe nói như vậy chỉ nghĩ anh nói giỡn, vẫn chưa nghĩ lại.
Việc này xem lại, theo lý mà nói có thể thấy được Mộ Nghịch Hắc hẳn là quen biết sư phụ của Sơ Kiến. Sư phụ kia, có phải Tỉ Tử hay không? Còn có, “Nửa bề trên” kia cùng “Sư thúc” là nói như thế nào đây?
Nghĩ vậy, tôi nhanh chóng giữ chặt lấy cánh tay Thần Thần, hỏi nó: “Thần, mày có biết Tỉ Tử năm nay bao nhiêu tuổi hay không?”
“Sắp 50 a!” Nó nghĩ nghĩ, còn nói: “Hình như là 48 chăng? Tao nhớ rõ, bà ấy lớn hơn cha tao một tuổi mà……”
Mộ Nghịch Hắc lớn hơn tôi 3 tuổi, năm nay 25.
Chị của anh so với anh lớn hơn 23 tuổi, năm nay 48.
Tỉ Tử là sư phụ của Hàn Sơ Kiến.
Mộ Nghịch Hắc là sư thúc của Hàn Sơ Kiến.
Tỉ Tử năm nay 48 tuổi.
Mộ Nghịch Hắc cùng Tỉ Tử quan hệ là……
Tôi cả người mềm nhũn, ngồi phịch ở trên ghế ——
Sao lại có thể? Sao lại có thể là như vậy?
Hết chương 27.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!