Thiên Phú
Chương 1: Trọng Sinh
Bức màn lớn đem ánh sáng ngăn cách ở bên ngoài.
Trong căn phòng tối, chỉ có hai nguồn sang duy nhất – một là chiếc TV LCD treo trên tường, hai là chiếc điện thoại di động trên sô pha.
TV bị tắt âm, không ngừng chiếu đi chiếu lại cùng một tin tức giải trí, như là một vở kịch câm, không tiếng động. Trên màn hình, một nam một nữ tay trong tay từ chung cư đi ra, đối mặt với màn ảnh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền vội vàng né tránh.
Di động trên sô pha liên tục rung gần hai giờ, rốt cuộc vì hết pin mà tắt nguồn.
Từ lúc Hạ Xuyên cùng Lâm Uyển Uyển nối lại tình xưa, tin tức không ngừng nổ ra khiến di động của Diệp Noãn không có giây phút nào được yên tĩnh.
Những số điện thoại từ quen đến không quen liên tục gọi đến nhưng Diệp Noãn không hề để ý tới.
Cô biết bọn họ muốn hỏi gì.
Hạ Xuyên cùng Lâm Uyển Uyển nối lại tình xưa, ngoại trừ tâm tình của đương sự, họ còn khẩn cấp muốn biết tâm tình hiện giờ của một người vợ bị bỏ rơi là cô.
Nhưng sự tình đã đến nước này thì cô còn có thể có cảm thụ gì đây?
Cô đối với Hạ Xuyên là yêu, yêu cuồng nhiệt, nhưng cũng là hận, hận đến thấu xương. Trong lúc hoạn nạn, cô và anh ta ở bên nhau ấm áp bao nhiêu thì đến khi ly biệt lại lạnh lùng với nhau chẳng khác gì nước sông băng lãnh.
Tình cảm của cô, tuổi xuân của cô, tất cả chẳng còn gì.
“Diệp Noãn! Cô thật là ngu xuẩn!”. Đàm Phượng từng nói với cô, “Cô làm sao có thể vì một người đàn ông liền từ bỏ mọi thứ?”.
Lúc đó cô đã trả lời như thế nào?
“Có Hạ Xuyên, tôi liền có tất cả!”. Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, lời thề son sắt khí thế.
Sau đó, cô liền từ bỏ công việc đang làm, gả cho Hạ Xuyên, chuẩn bị cuộc sống “giúp chồng, dạy con”.
Đứa nhỏ, cô đã từng rất muốn có một đứa nhỏ a, nhưng chuyện cho tới bây giờ cô chỉ có thể nói “may mắn”, may mắn là không có đứa nhỏ.
Chính cô cũng lớn lên từ trong gia đình có cha mẹ ly dị nên không muốn con của mình lại giẫm lên vết xe đổ của bản thân.
Quá khứ lựa chọn sai, hiện tại liền bất hạnh.
Cô tùy hứng mà đuổi đi hai người đại diện, cho nên bây giờ bên cạnh đến một người cũng không có. Cô chỉ có thể một mình như con rùa nhỏ, trốn trong căn nhà nhỏ của cô tự mua.
Thực xin lỗi những người từng yêu mến cô bị cô làm tổn thương. Cuộc sống của cô, nếu còn có cái gì nuối tiếc, vậy thì chỉ còn lại cái này.
Đầu thực đau, ánh mắt sắp mở không ra. Diệp Noãn cố gắng nhìn vào TV, cái tin tức kia bị cô nhìn vô số lần, biểu tình của nhân vật chính, còn có những bình luận trong màn hình cô đều nhớ rõ.
Biên tập viên nói bọn họ đây là gương vỡ lại lành, trong hoạn nạn lại tìm thấy nhau. Diệp Noãn cười chua xót, cô đại khái chắc là người duy nhất trên thế giới này không có cách nào chúc phúc cho bọn họ được. Hơn nữa… cô cũng không cần phải chúc phúc cho bọn họ!
Hạ Xuyên! Lâm Uyển Uyển! Các người cứ yêu nhau đi, mang trên lưng mạng sống của cô mà yêu nhau đi!
Tựa vào trên sô pha, thân mình Diệp Noãn chậm rãi trượt xuống, trong tay cô, chiếc lọ vốn chứa đầy thuốc ngủ nay chỉ còn lại chiếc lọ rỗng, lăn dài trên chiếc thảm lông dày. Ý thức của cô dần dần chìm vào màn đêm.
“Diệp Noãn! Diệp Noãn!”. Cô đột nhiên nghe thấy âm thanh gõ cửa dồn dập.
Là Đàm Phượng sao?
Diệp Noãn cố sức mở to mắt, ngu ngốc, mật mã không có đổi, trực tiếp mở cửa tiến vào là được.
“Mật mã, thử xem mật mã!”. Một giọng nói ôn nhu khác cũng đồng dạng lo lắng vang lên.
Đây là giọng của Quý Thu, là người đại diện của cô.
Thời điểm Diệp Noãn quyết định rời khỏi giới giải trí, Đàm Phượng hung hăng mắng cô một trận, mà Quý Thu chỉ nói một câu: “A Noãn, tôi chờ cô trở lại, đợi cô trở về, tôi sẽ làm người đại diện của cô.”
Quý Thu luôn nhìn xa trông rộng, lúc đó có lẽ cô ấy đã nhìn ra Diệp Noãn cô sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.
Nhưng mà thực xin lỗi, A Thu, tôi hiện tại không thể trở về được.
“Tích tích tích tích” sau vài âm thanh ấn mật mã dồn dập vang lên, hai người liền đẩy cửa xông vào.
“A Noãn!”. Các cô lập tức liền nhìn thấy Diệp Noãn ngã trên sô pha, vội vã chạy qua, “Cô làm sao vậy?”
Cố gắng mở to đôi mắt, Diệp Noãn một chút sức lực cũng không có, không có sức lực nói chuyện, không có sức lực tự hỏi, không có sức lực liếc nhìn những người bạn cô coi trọng lần cuối.
“A Noãn!”. Giọng Quý Thu mang theo tiếng khóc nức nở, “Chúng ta đi bệnh viện… Chúng ta…”
A Thu đừng khóc nữa, đây là ý thức cuối cùng của Diệp Noãn, sau đó cô cảm giác mình bị bóng đen hoàn toàn bao vây.
Bên tai có tiếng chim vui thích kêu to, có tiếng nước máy tưới hoa, xa xa còn truyền đến âm thanh bọn nhỏ chơi đùa.
Làm sao có thể còn thính giác? Chẳng lẽ cô không có chết sao? Là A Thu các cô cứu cô sao?
Nghĩ như vậy, Diệp Noãn chậm rãi mở mắt.
Ánh mặt trời sáng rỡ không chút nào keo kiệt trải đầy căn phòng nhỏ, trong không khí có thể thấy rõ ràng từng hạt bụi bay múa trong không trung. Trên trần nhà thấp bé là những tờ báo cũ đã ố vàng, đồng dạng những tờ báo dán trên mặt tường ẩn ẩn có thể thấy được những vết đen của nấm mốc.
“Cô đây là… đang ở nơi nào?”. Diệp Noãn một bên đánh giá căn phòng, một bên ngồi dậy, chỗ này làm cho cô cảm thấy có chút quen thuộc lại có chút xa lạ.
Bên tay trái của cô xếp hai cái rương gỗ loang lổ. Trên nắp rương đắp một tờ báo làm thành một cái bàn sơ xài.
Trên cái bàn đặt một tấm kính plastic màu xanh kém chất lượng, cùng một chiếc lược nhựa màu hồng cũng đồng dạng như thế.
Màu xanh phối với màu hồng, đây là cái tổ hợp gì cơ chứ?
Là một nghệ sĩ thời thời khắc khắc luôn chú ý đến dung mạo của mình, Diệp Noãn theo bản năng hướng chiếc gương nhìn thoáng qua, mà cái nhìn này làm cho cô sững sờ tại chỗ.
Bất kể là tóc xoăn hay thẳng, sau này cô vẫn luôn để tóc dài. Nhưng giờ phút này trong gương, cô lại nhìn thấy một đầu tóc ngắn.
Diệp Noãn vươn tay ra, chậm rãi chạm vào hai má của mình, khuôn mặt này, ngũ quan này của cô không có thay đổi lớn, chỉ là có nhiều hơn vẻ ngây ngô non nớt, cùng một chút tái xanh không có tinh thần.
Là mơ sao? Nhưng mà mơ tại sao lại rõ ràng như thế? Thính giác, thị giác, khứu giác… đây là cảm giác chỉ có sống mới cảm nhận được a.
Mà nếu không phải là mơ, vậy làm sao cô có thể…
Đôi mắt của người trong gương nổi lên một tầng kinh ngạc cùng không dám tin, chẳng lẽ, cô trọng sinh?
Cô đã từng đọc qua tiểu thuyết tương tự, nhưng mà bây giờ là hiện thực, chuyện như vậy lại phát sinh trên người cô, có phải hay không quá hoang đường?
Cô một lần nữa sống lại, hơn nữa còn là trở về quá khứ.
Vì cái gì mà sống lại, tại sao lại trở lại trước kia? Có một chuỗi dài vấn đề đang chờ cô giải đáp, mà Diệp Noãn cảm thấy, đầu tiên cô hẳn là cần phải biết cô quay lại thời điểm nào, trở về lúc cô bao nhiêu tuổi ?
Cô nghiêm túc suy nghĩ, năm 16 tuổi cô bị bức phải rời khỏi nhà, lẻ loi một mình đi lang thang trên phố, tranh thủ lúc hết giờ làm việc đi tìm nhà trọ, nhưng không lâu sau liền sinh bệnh nặng, phải nằm trên giường mấy ngày, không chỉ mất đi công việc, số tiền vốn ít ỏi cô dùng cũng gần hết.
Nghĩ đến đây, cô nghiêng đầu qua, nhìn đến cái bàn gỗ đầu giường vẫn còn chiếc cốc tráng men màu trắng, còn có cả một bàn đồ ăn và một ít thuốc giải cảm.
Đúng rồi, chính là thời điểm đó, là 10 năm trước, là năm cô 18 tuổi, mùa hè năm 2003.
Trong vườn là một màu xanh ngắt sum xuê của lá cây, Diệp Noãn nhìn chằm chằm những chiếc lá, hồi tưởng đến sự tình phát sinh sau này.
Mua thuốc dùng rất nhiều tiền, tiền thuê nhà vẫn còn đang khất nợ, cơm cũng sắp không đủ ăn. Bệnh của cô vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cô liền một mình xuống phố tìm công việc.
Cô chỉ là một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt, không có bằng cấp cao, lại mang bộ dáng bệnh tật, một bộ dáng yếu đuối bệnh tật thể hiện rõ ràng khiến không ai dám mướn cô… Cô đã không còn nhớ rõ đã bị từ chối bao nhiêu lần, chỉ nhớ được cuối cùng cô mang một bụng tâm sự lang thang trên con đường lớn.
“A Noãn của chúng ta nhất định không bị đói chết”, tuyệt vọng ập đến khiến cô nhớ đến lời nói của cha dượng trước đây, “chỉ bằng gương mặt này, A Noãn của chúng ta không thể nào bị chết đói”.
Bàn tay đặt trên đùi không khỏi siết chặt, sống hai mươi mấy năm, cô đã có thể buồn vui không hiện ra mặt, nhưng dù là hiện tại, nghĩ tới lúc cha dượng nói ra những lời này cùng biểu tình dâm đãng khiến cô có chút khó mà bình tĩnh được.
Đó đều là chuyện của trước kia, Diệp Noãn thở hắt ra một hơi tự an ủi bản thân mình.
Cô lại một lần nữa đánh giá chính mình trong gương. Sau một trận bệnh, sắc mặt có chút u ám. Đối với chính mình trong gương cười cười, gương mặt này chính xác đã mang lại cho cô rất nhiều thứ.
Nhưng, đáng tiếc a…
Khuôn mặt cô gái trong gương, môi cong cong còn khẽ cười, trong ánh mắt lại tràn đầy ảm đạm. Đáng tiếc, cho dù có một nhan sắc tuyệt thế khuynh thành như cô, đến cả trái tim của người kia, cô cũng không thể nào chiếm được.
Diệp Noãn nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình, cô hiện tại cũng không lo lắng cho tương lai của mình. Trọng sinh một lần cô liền tự nhiên biết, ngày đó bản thân cô đơn thất vọng trở lại phòng trọ, trên đường về cô gặp người trợ lý của công ty quảng cáo, thành công nhận lời mời quay chụp một cái quảng cáo, từ đó, cuộc sống của cô xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Cô hiện tại đang lo sợ, khi cô sống lại lần này, cô có muốn đi tiếp trên con đường trước kia? Không tiến vào giới giải trí, có lẽ qua vài ngày cô liền có thể tìm được một công việc. Trải qua cuộc sống đơn giản, chăm chỉ kiếm tiền, sau đó cưới một người bình thường, bình bình đạm đạm sống qua ngày.
A, cuộc sống bình thản a, Diệp Noãn cười khổ một tiếng. Nếu có thể sống được cuộc sống như vậy, nói buông tha liền buông tha. Nhưng trong lòng cô còn luyến tiếc vài người, như thế nào có thể cam tâm tình nguyện mà sống bình thản qua ngày đây?
Kiếp trước vào nghề 10 năm, cô cũng không phải là một bình hoa di động, một thân kỹ năng diễn xuất chính là con bài chưa lật của cô. Cô cần gì phải bỏ gần cầu xa, đến những công ty xa lạ xin việc?
Hơn nữa, hai người đại diện Đàm Phượng cùng Quý Thu của cô ở kiếp này chắc cũng đang chờ đợi cô quay trở về.
Nếu sống lại, vậy thì cô nên bù đắp những tiếc nuối trong quá khứ.
Lần này, cô nhất định phải mang các cô ấy trở về thời kỳ huy hoàng. Lần này, cô sẽ không từ bỏ các cô ấy, cô muốn làm cho các fans của cô kiêu ngạo đến cùng.
Về phần Hạ Xuyên, cô không còn nghĩ lại đi yêu hắn. Lần này, cô sẽ buông tay, thành toàn cho hắn ta cùng Lâm Uyển Uyển thành một mối lương duyên.
End chapter 1.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!