Thiên Phú
Chương 36: Tam Quốc
Diệp Noãn đi theo Cung Ngạn Vũ vào bãi đỗ xe, lên xe của anh rồi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cung Ngạn Vũ vừa thắt dây an toàn vừa nhìn cô: “Điêu Thuyền tiểu thư, cô giống như vừa trút được gánh nặng nha…”
Diệp Noãn cũng gài dây an toàn: “Chưa gặp được Lữ Bố, lại đã gặp Đổng Trác…”
Nghe cô đem Tôn Dịch Bắc hình dung thành Đổng Trác, Cung Ngạn Vũ cười lớn, nghĩ đến hình dáng Tôn Dịch Bắc, vừa cười vừa nhận định: “Cũng giống.”
Diệp Noãn cong cong khóe môi, tựa lưng vào ghế ngồi, trong xe của anh có một mùi bạc hà nhàn nhạt, hít vào thấy thoải mái hết sức.
Xe lái ra đường, Cung Ngạn Vũ vững vàng cầm lái: “Hôm nay em mất đi cơ hội một bước lên trời rồi.”
Đối với một diễn viên mà nói, có thể đóng phim của Tôn Dịch Bắc chính là một bước lên trời, không phải sao.
Diệp Noãn không để ý cười cười: “Thôi thì chính mình từ từ bò lên vậy.”
Cung Ngạn Vũ nhìn cô một cái, mỉm mỉm: “Coi vui vẻ như vậy, không tiếc à?”
Diệp Noãn trợn mắt: “Anh tiếc thì nhào vô đi.”
Cung Ngạn Vũ cười đáp: “Thôi cho xin.”
Diệp Noãn tò mò nhìn gò má của anh: “Aizzz, đáng lẽ ra anh nên cười nhiều một chút.”
Mấy lần làm việc chung đều là một vẻ mặt lạnh như băng, nhưng ở riêng với nhau, cô cảm thấy tính cách của anh cũng không đến mức lạnh lùng như vậy.
Cung Ngạn Vũ nghiêm túc nói: “Trước mặt người không thân thiết, tôi cũng không muốn cười.”
“Nói như vậy thì tôi là người quen rồi?” Diệp Noãn ngạc nhiên giật mình, “Cám ơn!”
“Không có gì.” Nghiêm trang nói được hai chữ này xong, Cung Ngạn Vũ lại không nhịn được giật giật khóe miệng muốn cười.
Diệp Noãn cảm thấy anh ta cười rộ lên trông cũng rất đáng yêu. “Đúng rồi”, cô đột nhiên nhớ ra, mở túi xách của mình, lấy ra một cái đĩa CD, đưa anh, “Cái này cho anh.”
Mục Văn Úc phát hành hai loại đĩa nhạc, bản phổ thông là CD, bản đặc biệt bìa cứng bọc bên trong là DVD Chỉ Nói Yêu, Diệp Noãn đưa cho Cung Ngạn Vũ một cái đĩa bản đặc biệt, mới toanh chưa mở bao.
Cung Ngạn Vũ nhíu mày: “Em đưa tôi cái này làm gì?”
Diệp Noãn cười hắc hắc: “Anh còn chưa mua phải không?”
Cung Ngạn Vũ cảm thấy không lẽ cô nàng còn muốn trả lại hắn vụ đĩa CD trước kia, cô gái này, có lúc cũng quá rạch ròi, bất đắc dĩ, anh nói: “Em nói vậy, tôi có cần phải lại mời em một bữa để cảm ơn không?”
“Đừng có nghĩ nhiều như vậy được không, tôi nhờ Đàm Phượng mua nhiều lắm, dành tặng cho bạn bè.” Diệp Noãn huơ huơ cái đĩa trong tay, “có muốn nghe không?”
“Nghe,” Cung Ngạn Vũ nhìn cô mang CD bỏ vào ổ đĩa, lại nói, “có mang bút không, thuận tiện cho tôi xin chữ ký.”
Diệp Noãn cười nói: “Anh còn chưa có ký cho tôi nha.”
“Vậy lần sau mang cái album kia đến đây tôi ký cho.”
“Được, người lớn không nuốt lời.”
“Vậy lần này em ký trước đi.”
“Muốn thiệt hả?”
“Dĩ nhiên,” Cung Ngạn Vũ nghiêm trang, “thành tâm tặng quà cho người khác đương nhiên phải ký tên để biểu lộ thành ý chứ.”
“Được rồi.” Diêp Noãn liền lấy bút ra ký tên ở trang ghi lời hát.
To Cung Ngạn Vũ: Giữ nụ cười tươi có lợi cho sức khỏe thể xác và tinh thần!! From: Diệp Noãn.
Hai chữ Diệp Noãn cô ký trông cực kỳ khí thế đẹp đẽ.
Cung Ngạn Vũ nhìn một cái: “Chữ ký đẹp, luyện mấy năm rồi?”
Diệp Noãn đặt bút vào trong túi, lạnh nhạt nói: “Cũng gần mười năm đó.”
Cung Ngạn Vũ lại bị cô chọc cười “Em cũng quá rảnh rỗi.”
Diệp Noãn cũng cười theo.
Hai người ở cũng không cách nhau quá xa. Cung Ngạn Vũ đưa cô về xong liền quay xe về nhà.
Ngày 26 tháng 9 là ngày họp báo Thiên Sứ Chi Hôn. Bộ phim này được chiếu trên kênh 28 đài Thiên Tân, nhà sáng chế đài Thiên Tân mở cuộc họp báo, Diệp Noãn và Hạ Xuyên lần nữa lại gặp nhau.
Trong phòng hóa trang, Hạ Xuyên rốt cuộc cũng có cơ hội chặn Diệp Noãn lại.
“Sao em không nhận điện thoại của tôi, cả tin nhắn cũng không trả lời?” Hắn chất vấn.
“Cái này còn phải hỏi sao?” Diệp Noãn một chút cũng không nhường nhịn, “Tôi cho rằng việc tôi không nhận điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn, vậy là đủ để anh hiểu rồi chứ.”
“Tôi không hiểu.” Hạ Xuyên mềm giọng, “Vì sao em lại đề phòng tôi như vậy?”
Hắn càng làm như vậy, Diệp Noãn càng thấy vô vị: “Anh rốt cuộc muốn gì?”
“Tôi muốn gì, tôi tin tôi cũng đã thể hiện cho em thấy rồi.”
Người này vĩnh viễn hẹp hòi như vậy, đã hiểu rõ lòng mình, còn tiếc một câu “Tôi thích em” cũng không chịu nói ra.
Diệp Noãn cảm thấy không chịu nổi nữa, cô chay mày, dùng giọng khẳng định: “Nhưng mà tôi với anh không có một chút hứng thú.”
“Bình tĩnh đi…” Hạ Xuyên nói, “Tôi cũng không hề muốn bắt cá hai tay như em nghĩ, vốn là muốn chia tay cô ấy, chưa kịp thì em đã xuất hiện rồi.”
“Đến cùng, anh thích tôi vì cái gì?” Diệp Noãn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn, hỏi.
Hạ Xuyên nhìn đôi mắt trong veo của cô, thoáng thất thần, hắn thích nàng chỗ nào? Xinh đẹp? Thông minh? Diễn xuất tốt? Còn có cái gì đó ẩn sâu bên trong, nhưng nhất thời hắn không gọi tên được.
Hắn không biết, nhưng ngược lại Diệp Noãn lại rất rõ ràng, cái gì đó chẳng qua là vì hắn nói gì mặc kệ hắn, cô đều không phản ứng, cho nên dấy lên dục vọng chinh phục mà thôi.
Diệp Noãn xoay người định đi, Hạ Xuyên lại túm lấy cổ tay cô: “Diệp Noãn, kiên nhẫn của tôi có hạn, em có muốn lạt mềm buộc chặt cũng vừa phải thôi.”
“Hạ Xuyên,” Diệp Noãn hất tay hắn ra, “Anh có muốn tự luyến thì cũng phải vừa phải thôi.”
Đi ra khỏi phòng hóa trang, Hạ Xuyên và Diệp Noãn đều không vui, nhưng hôm nay truyền thông tới đông nghịt, hai người cố gắng không chế biểu hiện trước mặt thiên hạ.
Những diễn viên phụ quan trọng cũng đã đến, Chu Cẩn ngồi trong góc, vẫn luôn im lặng, nhìn thấy Diệp Noãn đi tới mới vẫy tay với cô.
“Em tới lúc nào?” Diệp Noãn đi tới bên cô, hỏi.
“Mới đến,” Chu Cẩn có chút không vui, “Em chỉ là nhân vật phụ nhỏ bé, vốn là nhà sản xuất cũng không mời em đến dự họp báo, nhưng mà công ty em cứ nhất quyết bắt em phải ra mặt.”
Diệp Noãn cầm tay cô: “Một lát nữa ngồi với chị.”
“Không được,” Chu Cẩn nói, “Vai trò gì nên ngồi đúng với vai trò đó, như vậy sẽ không bị người ta coi thường.”
Diệp Noãn trong lòng thở dài, bị người ta coi thường cũng không phải là do ngồi sai chỗ, cũng chỉ là cái chỗ ngồi mà thôi. Nhưng cô biết Chu Cẩn cố chấp, cho nên liền không ép buộc nữa.
Buổi họp báo rất hòa hợp, dưới sự yêu cầu của người chủ trì, Diệp Noãn và Hạ Xuyên còn tái diễn vài cảnh nhỏ.
Sau đó là thời gian báo chí phỏng vấn.
“Nghe đạo diễn Đường nói Hạ Xuyên và Diệp Noãn diễn chung đặc biệt ăn ý, trong phim hai người yêu nhau thật là oanh liệt, vậy bình thường trong đoàn, mối quan hệ giữa hai người là như thế nào?”
“Tôi à?” Hạ Xuyên cười nói, “Bình thường trong đoàn, tôi thật không giao thiệp mấy, chỉ ngồi trong góc đọc kịch bản thôi.”
Diệp Noãn nói: “Hình như tôi cũng vậy.”
Chung quanh ào ào ghi chép.
“Hai người bọn họ qua là diễn viên nghiêm túc,” Ngũ Trạch nói, “bình thường không phải lúc diễn, nếu không phải là đứng bên cạnh xem người khác diễn thì chỉ có ngồi trong góc đọc kịch bản.”
Vương Nhiễm nói: “Đoàn phim chúng tôi giống như một lớp học lớn, nam sinh một bên, nữ sinh một bên. Đám con trai bọn họ thật là nhàm chán, như con gái bọn tôi còn lâu lâu hẹn nhau bát phố nữa.”
“Bọn tôi khi nào thì nhàm chán chứ,” Ngũ Trạch nói, “chúng tôi thỉnh thoảng cũng cùng nhau đi bi da.”
Diệp Noãn cảm thấy, Ngũ Trạch và Vương Nhiễm, giữa hai người này giống như có gì đó không bình thường. Cô nghĩ nghĩ, trong lúc đó lại nghe có người hỏi Hạ Xuyên: “Hạ Xuyên, trong cuộc sống đời thường, liệu anh có thích một cô gái như Hạ Nhi hay không?”
Hạ Xuyên không suy nghĩ, trả lời ngay: “Có chứ, tôi cảm thấy, đàn ông ai cũng sẽ thích một cô gái như thế, một người có thể vì người yêu hy sinh tất cả.”
Diệp Noãn trong lòng trợn trắng mắt, thôi đi, có rồi thì các người lại không hề biết quý trọng.
“Diệp Noãn,” các ký giả lại quay sang hỏi cô, “Tử Yên, Hạ Nhi, Liên Sênh, Điêu Thuyền, có thể nói là bốn người con gái hoàn toàn khác nhau, nhưng mỗi người đều có một chuyện tình rất oanh liệt, theo ý cô, cô thích nhất là kiểu tình yêu nào?”
“Liên Sênh,” Diệp Noãn nghĩ ngợi, trả lời, “Con gái còn trẻ, có khi sẽ bị tình yêu làm cho mê muội, kỳ thật, yêu là một chuyện, sống cùng nhau lại là chuyện khác, có tình yêu không nhất định là sẽ hạnh phúc, trong lòng tôi nghĩ, Liên Sênh là người có kết cục tốt nhất.”
Các phóng viên cười rộ lên: “Diệp Noãn còn trẻ như vậy, thế mà mở miệng ra sao lại có biểu cảm nhìn thấu hồng trần thế kia chứ.”
Diệp Noãn cũng cười: “Đại khái xem kịch bản quá nhiều, nên mới có cảm giác thấu hiểu như vậy.”
“Bốn vai diễn này của A Noãn đều không quá hạnh phúc, hi vọng kế tiếp, nhân vật của cô sẽ có thể có kết thúc viên mãn.”
Diệp Noãn cười nói: “Tôi cũng hy vọng vậy.”
Họp báo Thiên Sứ Chi Hôn vừa chấm dứt, Diệp Noãn liền phải đi công ty điện ảnh Trác Châu và trụ sở đoàn phim Tam Quốc. Nhìn chung, toàn bộ phim, vai Điêu Thuyền cũng không có nhiều đất diễn, chủ yếu tập trung ở nửa đầu. Cô đến sớm hơn các diễn viên khác vài ngày, đầu tiên là đi theo giáo viên lễ nghi và vũ đạo để rèn luyện.
Tam Quốc không hổ danh là phim truyền hình bom tấn, chỉ trang phục diễn đã mấy ngàn bộ. Điêu Thuyền cũng có hơn mười bộ, chia làm ba giai đoạn, lúc đầu nhẹ nhàng thoải mái xinh đẹp, sau khi gả cho Đổng Trác thì thướt tha hoa lệ, cuối cùng là theo Lữ Bố, không xa hoa như trước, nhưng cũng rất thanh lịch quý phái.
Trang phục diễn tinh xảo, nhưng trước khi nghi thức khởi quay được tiến hành, toàn bộ diễn viên đều chỉ mặc thường phục, trong quá trình quay phim cũng rất bảo mật, không để cho diễn viên tiết lộ kịch bản và hình tượng thiết kế phục trang, bối cảnh ra ngoài.
Sau khi nghi thức khởi động máy xong, phim chính thức bắt đầu quay. Lúc này trong đoàn phim cũng không khác với đoàn quay Chỉ Nói Yêu bao nhiêu, đều toàn là những diễn viên gạo cội có thực lực. Nếu Diệp Noãn thật sự chỉ là cô gái mới vào nghề, hai lần quay phim này với cô quả thật là cơ hội học tập quá tốt.
Dù thế nào, Diệp Noãn cũng đều không có tâm lý tự đại, cơ hội xem diễn xuất cô đều không bỏ qua. Trong lúc quay, cô may mắn có cơ hội xem Trần Hoa đóng vai Đổng Trác và Phùng Duy Thuận vai Tào Tháo diễn chung. Hai người này trong nghề đều là diễn viên gạo cội có danh tiếng, nhất là Phùng Duy Thuận, trên người có mấy đề cử diễn viên nam xuất sắc nhất.
Giờ phút này, Tào Tháo vẫn còn là một đội trưởng kỵ binh, trước mặt Đổng Trác không khỏi phải giả dối luồn cúi, Phùng Duy Thuận đem vẻ mặt khúm núm lại gian xảo này biểu hiện cực tốt.
Hai cao thủ diễn chung với nhau, người xem đều thấy thích thú, Diệp Noãn xem đặc biệt chú ý, một cảnh quay đều đã qua rồi cô mới khôi phục lại tinh thần. Xoay qua lại thấy không biết từ khi nào đã có một người đứng bên cạnh, chính là người đóng vai Lữ Bố, Trương Hưng Văn.
End chapter 36.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!