Thiên Phú - Chương 7: Đàm Phượng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Thiên Phú


Chương 7: Đàm Phượng


Cầm trên tay hợp đồng có nhân tính hơn nhiều so với Rực Rỡ năm đó, Trương Uy nhìn một hồi cũng không thấy điều nào không tốt.

Diệp Noãn xem thật kỹ, sau đó ngẩng đầu nói: “Hợp đồng này tôi không có ý kiến gì, chỉ là tôi có một yêu cầu.”

Chú Lệ hỏi: “Cô có yêu cầu gì?”

Diệp Noãn trả lời: “Tôi có một người bạn, có thể sau này trở thành người đại diện, tôi có thể mang theo không, cho cô ấy làm việc vặt trước rồi học dần dần?”

Thành Mộc Thanh nghe vậy liền nhíu mày: “Cô thật không biết điều, ký một cái hợp đồng còn muốn mang theo cả nhà.”

Trương Uy ở một bên cười xấu hổ. Trong lòng Diệp Noãn cũng có chút ngượng ngùng, hợp đồng không hà khắc, cô còn muốn đưa ra yêu cầu khác, hình như có chút không biết điều, nhưng cũng không còn cách nào khác, cô nhất định phải mang Đàm Phượng ở bên cạnh mình, đây là giới hạn cuối cùng.

“Muốn mang thì mang theo đi.” Chú Lệ vẫn người hòa giải, cũng vì hắn thấy đây cũng không phải là chuyện gì lớn, “Vốn còn nghĩ là sẽ tìm cho cô một tiểu trợ lý.”

“Cám ơn chú Lệ.” Diệp Noãn nghiêm túc hướng hắn khom người chào.

Còn nhỏ mà có nghĩa khí, chú Lệ nâng tay: “Không cần phải khách khí, dù sao sau này cũng là người trong nhà.”

Diệp Noãn ký tên lên hợp đồng, sau đó lại điểm tay. Mặc dù đã vài lần ký hợp đồng, cô vẫn có cảm giác như đang bán thân. Mà thực ra thì điều này cũng giống như một loại bán thân.

Thành Mộc Thanh rút một tấm khăn cho cô: “Cô hiện tại là người của Năm Ánh Sáng, đi ra ngoài dù nói chuyện hay làm việc gì cũng chú ý một chút, đừng làm mất mặt Năm Ánh Sáng.”

Năm Ánh Sáng không bắt buộc nghệ sĩ phải tham gia tiệc rượu, đa phần đều là việc nội bộ của Năm Ánh Sáng, các nghệ sĩ của công ty đều giữ mình trong sạch. Đây là do Diệp Noãn dựa hiểu biết của mình ở mấy năm sau. Cho nên lúc này ký xong hợp đồng, trong lòng cô thật sự rất vui vẻ.

“Được.” cô nhận lấy khăn lau lau tay, nhìn Thành Mộc Thanh cười nói: “Tôi sẽ chú ý.”

A, cười rộ lên thật động lòng người, Thành Mộc Thanh không nhịn được lại liếc nhìn thêm vài cái.

Hôm nay, Diệp Noãn xem như là song hỷ lâm môn, sau khi ký xong với Năm Ánh Sáng liền nhận được điện thoại của Quan Tuấn, kiu cô đi lãnh lương.

“Có thể nhận sao?” Diệp Noãn nâng tay nhìn đồng hồ, “Anh trực tiếp lãnh giúp em đi, buổi tối đi ăn cơm rồi đưa cho em… Đúng rồi, buổi tối cùng nhau ăn cơm nha… Em mời khách… Có chuyện tốt cho nên muốn chúc mừng.”

Nói chuyện điện thoại xong, Diệp Noãn lại nhìn Trương Uy, cười nói: “Buổi tối, tôi mời anh Quan Tuấn đi ăn cơm, anh cũng cùng đi nha, lần này có thể ký hợp đồng với Năm Ánh Sáng cũng là nhờ có công của anh.”

Trương Uy khoát tay: “Đừng khách khí như thế.” Mấy ngày nay, hắn cũng nhìn thấy rõ ràng, có thể ký hợp đồng với Năm Ánh Sáng là do Diệp Noãn đủ tư cách đó.

“Được nha, vậy thì không khách khí nữa.” Diệp Noãn cong khóe miệng tiếp tục nói: “Tôi mới đến, ở Bắc Kinh chỉ có anh với anh Quan Tuấn là bạn bè, anh nhất định phải cho tôi mặt mũi đó.”

Nghe cô nói như vậy, trong lòng Trương Uy lại có chút xấu hổ. Kỳ thật, hắn đối với Diệp Noãn cũng chỉ là thái độ giải quyết việc chung, thấy cô có tiềm lực, liền đề cử cô ký hợp đồng với công ty, còn hắn sẽ kiếm được một chút tiền. Bây giờ, nhìn ánh mắt hồn nhiên của cô, nghĩ cô lẻ loi một mình ở nơi đất khách, trong lòng đột nhiên có chút băn khoăn, đối với cô cũng thêm chút chân thành: “Được, đi thôi, hôm nay A Noãn của chúng ta ký hợp đồng thành công, được nhiên phải chúc mừng mới được.”

“Được.” Diệp Noãn gật đầu cười, “Thời gian còn sớm, đợi chút nữa đặt chỗ xong tôi sẽ gọi điện cho anh.”

Thời gian vẫn còn sớm, Diệp Noãn muốn đi làm một việc, chính là đi kiếm đồng bọn của cô, Đàm Phượng.

Kiếp trước, Đàm Phượng đi theo bên cạnh cô cũng làm từ tiểu trợ lý mà lên dần. Chỉ là cô tiến vào Rực Rỡ như thế nào thì Diệp Noãn cũng không biết rõ. Cô chỉ biết được Đàm Phượng cùng gia đình không hợp nhau, hơn nữa cô ấy cũng đã lăn lộn trong xã hội một thời gian.

Các cô sau này sống tốt, rất ít nói đến chuyện trước kia, nhất là chuyện trong nhà. Ở kiếp trước các cô không muốn nhắc đến vết sẹo cũ, nhưng kiếp này, Diệp Noãn biết quá ít. Cô không biết địa chỉ cụ thể của Đàm Phượng, chỉ biết đại khái khu vực.

Đi lòng vòng ở bên ngoài, kiến trúc nơi này so với chỗ Diệp Noãn ở còn muốn kém hơn, trị an cũng không tốt lắm. Diệp Noãn đi taxi đến, trả tiền xong, người lái xe nhịn không được nhắc nhở cô: “Cô gái, nếu không có việc gì đừng ở đây, nơi này không an toàn đâu.”

“Xin cám ơn.” Diệp Noãn cũng biết nơi này không an toàn, nhưng vì Đàm Phượng, đầm rồng hang hổ cũng phải xông vào một phen, nếu không thì cũng không biết đến lúc nào mới gặp được Đàm Phượng.

Có lẽ do suy nghĩ trong lòng, tuy rằng mặt trời đã lên đến đỉnh, nắng chói chang, cô lại luôn cảm thấy nơi này có chút âm u.

Diệp Noãn dọc theo đường lớn đi vào trong, giữa đường có một cửa tiệm đơn sơ. Cô vội vàng tiến lên hỏi: “Dì à, xin hỏi nhà Đàm Phượng ở đâu?”

Bà chủ tiệm đẩy bao thuốc cho cô, thấy cô trả tiền xong mới trả lời: “Phượng nha đầu à? Đi theo đường này, gặp cái ngã rẽ đầu tiên thì rẽ trái, sau lại rẽ phải, rồi rẽ trái, chính là nhà nó.”

Diệp Noãn nhăn mày, không phải là đùa cô đấy chứ? Cái này nghe giống như là thuận miệng nói chơi.

Bà lão liếc nhìn cô: “Sợ bị ta gạt? Ta gạt cô làm gì? Đi theo đường này, gặp cái ngã rẽ đầu tiền thì rẽ trái, sau lại rẽ phải, rồi rẽ trái, nhà dán câu đối là nhà con bé đó. Nếu cô tìm không thấy, cái bao thuốc này…” Bà nhìn bao thuốc trong tay Diệp Noãn “Hắc, tiệm này hàng đã bán ra, không được đổi trả.”

Diệp Noãn không nói gì, cất bao thuốc vào rồi đi theo con đường về phía trước. Không ngờ, bà lão kia thật không có lừa cô, chưa đi tới căn nhà dán câu đối kia, cô liền nhìn thấy Đàm Phượng.

Cô đang bị ba tên côn đồ dồn lại bên tường mà đánh. Không phản kháng, cũng không la lên, chỉ ôm đầu, cuộn người thành một khối. Tuy rằng không thấy rõ mặt, nhưng trực giác cho Diệp Noãn biết đó chính là Đàm Phượng.

Cô nóng nảy tiến lên hai bước, hô to: “Các ngươi đang làm cái gì đó?”

Một tiếng la này kéo cả bốn người nhìn sang.

Đàm Phượng ngẩng đầu nhìn Diệp Noãn, trong mắt cô tràn đầy kiêu ngạo cùng không cam tâm.

Chủ nhân của ánh mắt như vậy làm sao có thể bị người như thế chặn đánh chứ?

Diệp Noãn tức giận: “Ba người đàn ông không có mặt mũi lại đi đánh một cô gái như vậy?”

Từ lúc cô vừa lên tiếng, ba tên côn đồ đã chú ý đến cô, tên đứng trong cùng nghe được lời có của cô liền bật cười: “Ái chà, ở đâu ra xuất hiện một em gái nhỏ học đòi người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân thế?”

“Ở chỗ nào?” tên ở bên phải cười nói: “Đây rõ ràng là mỹ nhân cứu mỹ nhân.”

“Em gái lạ mặt.” Tên đứng bên phải đi đến chỗ Diệp Noãn: “Lần đầu gặp em gái này đấy, cô em không phải là người khu này?”

“Tôi ở khu nào liên quan gì đến các người.” Đối đãi với lưu manh cũng không cần dùng văn chương, Diệp Noãn chỉ Đàm Phượng, “Các ngươi dựa vào cái gì mà đánh cô ấy?”

“Thiếu tiền không chịu trả, đương nhiên phải thu lợi tức rồi.”

Thì ra chỉ là thiếu tiền, Diệp Noãn thở ra một hơi: “Bao nhiêu tiền?”

“2000.” Tên đứng giữa giơ ra hai ngón tay.

Tên bên trái chạy tới trước mặt Diệp Noãn, giơ tay muốn cầm lấy cằm cô, “Nếu không cô ngủ với chúng ta một đêm, 2000 này liền xóa bỏ?”

Diệp Noãn chán ghét nhíu mày, lùi về sau, tránh được tay hắn.

“Đồ đại gia bỏ đi, ngươi đi ngủ với ngựa đi!” Đàm Phượng nãy giờ vẫn ngồi xổm rốt cuộc cũng đứng lên, vừa mở miệng ra thì chính là phong cách của Đàm Phượng.

Diệp Noãn thẹn quá hóa giận, hướng Đàm Phượng đi qua, đi ngang qua trước mặt cô.

Trước kia, Diệp Noãn để tự bảo vệ mình đã cùng Đàm Phượng học qua mấy chiêu. Tình cảnh lúc này làm cô cũng không nghĩ nhiều, đi qua, giơ chân lên đạp một cước.

Một cước này hung hăng đá vào mông tên côn đồ, Đàm Phượng đứng trước tránh được một cái tát, tên côn đồ không chú ý, bị một cước này đạp trúng.

“Wow!” Đàm Phượng kinh ngạc nhìn Diệp Noãn một cái, có chút giống như đang thưởng thức.

“Nha đầu thối! Dám động thủ?” Hai tên côn đồ còn lại cũng không khách khí.

Cho nên người đẹp không thể động thủ, vừa động thủ, thái độ liền thay đổi.

“Tôi có động tay sao?” Diệp Noãn giơ chân lên, mũi chân di chuyển, “Tôi là động chân.”

Diệp Noãn vì cái gì mà phách lối như vậy? Hóa ra là bởi vì có Đàm Phượng. Vài năm ở chung, trong tiềm thức của Diệp Noãn liền cảm thấy những trường hợp như thế này, chỉ cần có Đàm Phượng, chính cô liền có thể kiêu ngạo.

Nói ra câu nói này thì tất yếu sẽ bị đánh, Đàm Phượng đứng trước Diệp Noãn, nắm lấy cánh tay của tên côn đồ nhỏ, thay cô cản lại một cái đánh. Tên côn đồ nhỏ thử vài cái đều không tránh thoát được.

“2000 đồng tiền, tôi trả cho các người.” Diệp Noãn nói.

2000 đồng tiền ở hiện tại không phải là con số nhỏ.

Tên côn đồ bị đạp ngã liền phi một ngụm: “Cô gái nhỏ khẩu khí cũng không nhỏ, ngươi hiện tại lấy tiền ra, ta có thể bỏ qua chuyện cũ.”

“Hiện tại không có.”

“Cái gì..”

Diệp Noãn liền ngắt lời của hắn: “Ngày mai nhất định sẽ trả cho các ngươi.”

“Hừ, làm sao ta biết ngày mai ngươi có trả hay không chứ. Vừa rồi còn đạp ta một cước, cũng đừng có nghĩ đến chuyện đó.”

Đàm Phượng buông tay, hừ một tiếng: “Ngô Hạo, ngươi cũng đừng thấy cho ngươi mặt mũi mà lên mặt. Không có ai trả tiền thì các ngươi đánh ta cũng nhận. Ba ta chết, ta cũng không nghĩ ở lại chỗ này, nếu ta thực sự muốn quỵt nợ của ngươi, trốn đi nơi khác, ngươi cũng không có cách nào.”

Ngô Hạo âm độc nhìn cô một cái, cuối cùng đưa ánh mắt đừng lên người Diệp Noãn: “Tốt lắm, ta cũng xem ngày mai các ngươi có trả 2000 đồng tiền này hay không.”

Ba tên côn đồ đi theo sau ra về, Đàm Phượng xoay người, nghiêm túc quan sát Diệp Noãn: “Cô là ai? Ai mượn cô xen vào việc của người khác?”

“Tôi…” Diệp Noãn trả lời: “Tôi là Diệp Noãn.”

“Diệp Noãn?” Đàm Phượng nhắc lại tên của cô, “Chưa qua qua bao giờ, cô không phải là người khu này? Cô đến đây làm gì?”

Cô ấy cao hơn cô nửa cái đầu, giọng điệu cũng có chút khí thế bức người.

Tôi là tới tìm cô nha, Diệp Noãn nghĩ như vậy, nhưng mà cũng không dám nói như thế, bởi vì nếu nói như vậy, Đàm Phượng khẳng định sẽ tiếp tục hỏi cô, cô tìm tôi làm cái gì? Cô biết tôi sao? Như vậy thì cô liền thật sự không trả lời được.

Nghĩ thử, nếu đột nhiên có người xuất hiện trước mặt, nói cho mình biết người đó trọng sinh, tuy hiện tại mình không biết cô ấy, nhưng mà ở kiếp trước hai người là bạn tốt. Loại người như vậy, chính mình không đem cô ta thành người lừa đảo thì cũng là người điên. Dù sao cũng sẽ không cho cô làm người bình thường.

Nhưng mà cô thật sự là trọng sinh, kỹ thật cũng không phải là người bình thường.

“Cái kia… thực ra,…” Diệp Noãn lấy cớ chuyện cũ, cô cầm bao thuốc trên tay, “Tôi đến mua bao thuốc, vừa vặn nhìn thấy các người… Thật quá phận, bọn họ sao có thể kinh dễ con gái chứ?”

End chapter 7.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN