Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc) - Quyển 1 - Chương 2: Tiên nhân đồng nát ba lần lên tiên kinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
283


Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)


Quyển 1 - Chương 2: Tiên nhân đồng nát ba lần lên tiên kinh


“Chúc mừng ngươi, Thái tử điện hạ.”

Nghe vậy, Tạ Liên ngẩng đầu lên, cười trước rồi nói: “Cảm ơn nhé. Nhưng mà, ta có thể hỏi là chúc mừng ta cái gì không?”

Linh Văn chân quân đứng chắp tay, nói: “Chúc mừng ngươi giành được hạng nhất bảng “Thần quan được hy vọng bị đày xuống nhân gian nhất” của giáp này.”

*Chân quân: còn có nghĩa là tiên quân. 1 giáp = 60 năm.

Tạ Liên nói: “Dù sao đi nữa cũng là hạng nhất rồi. Có điều ta nghĩ nếu ngươi đã chúc mừng ta, vậy hẳn là thật sự có chỗ đáng mừng nhỉ?”

Linh Văn nói: “Có. Đứng nhất bảng này, có thể đạt một trăm công đức.”

Tạ Liên nói ngay: “Lần sau nếu còn loại bảng như vậy, xin nhất định phải mang ta theo.”

Linh Văn nói: “Ngươi biết hạng hai là ai không?”

Tạ Liên ngẫm nghĩ, đáp: “Cái này khó đoán quá. Nếu bàn về thực lực, ta hẳn đủ khả năng ôm hết ba hạng đầu.”

Linh Văn nói: “Gần như là thế. Không có hạng hai. Ngươi nhất kỵ tuyệt trần, không ai sánh kịp.”

*Nhất kỵ tuyệt trần: Xuất xứ từ thành ngữ xưa: “Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai” (Thấy ngựa tung vó bụi mù đám phi tần cùng nhau mỉm cười, có điều không ai biết rằng đó là do trái vải đã về tới). Câu này nói về chuyện Dương Quý Phi thích ăn trái vải, hoàng đế liền sai người dùng khoái mã vận chuyển. Ý muốn nói tốc độ rất nhanh, chỉ có thể thấy khói bụi mù mịt chứ không nhìn thấy bóng ngựa phi qua, sau cùng nói tắt thành “Nhất kỵ tuyệt trần.” Thời nay câu này mang ý: Có một số người ở phương diện nào có năng lực hơn hẳn người thường,

khiến cho người khác chỉ nhìn chứ không theo nổi. Theo @thinhvulau.

Tạ Liên nói: “Cái này thật sự không dám nhận. Vậy hạng nhất của giáp trước là ai?”

Linh Văn nói: “Không có. Bởi vì bảng này là từ năm nay, nói chính xác hơn là từ hôm nay mới bắt đầu lập.”

“Ồ,” Tạ Liên sửng sốt: “Nói vậy chắc đây không phải là bảng lập riêng cho ta đâu nhỉ.”

Linh Văn đáp: “Ngươi cũng có thể nghĩ rằng chẳng qua là vì ngươi đúng lúc bắt kịp, nên đúng lúc giành hạng nhất. “

Tạ Liên cười tủm tỉm: “Được rồi, nếu nghĩ như vậy, ta sẽ thấy vui hơn.”

Linh Văn tiếp tục nói: “Ngươi có biết vì sao ngươi giành hạng nhất không?”

Tạ Liên: “Chúng vọng sở quy.”

*Chúng vọng sở quy: Là tấm gương mà mọi người hướng về, là người mà tất cả mọi người đặt hy vọng và niềm tin vào.

Linh Văn nói: “Để ta cho ngươi biết nguyên nhân. Mời nhìn cái chuông kia”.

Nàng nâng tay chỉ sang, Tạ Liên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một vùng đạo quán bạch ngọc, đình đài lầu các, mây tiên lượn lờ, suối chảy chim bay, tốt đẹp vô cùng.

Nhưng nhìn hồi lâu, Tạ Liên hỏi: “Có phải ngươi chỉ nhầm hướng rồi không? Chuông chỗ nào đâu?”

Linh Văn nói: “Ta không chỉ nhầm. Chính là chỗ đó, nhìn thấy không?”

Tạ Liên lại căng mắt nhìn một hồi, nói lời thật: “Không thấy.”

Linh Văn nói: “Không thấy là đúng rồi. Lẽ ra nơi đó có một cái chuông, nhưng lúc ngươi phi thăng đã chấn rớt nó.”

“Cái chuông đó còn lớn tuổi hơn ngươi, tính tình cũng hoạt bát sôi nổi lắm, hễ có người phi thăng, nó sẽ reo vài tiếng để cổ vũ. Hôm ngươi phi thăng chấn động đến nỗi nó reo như điên, không tài nào dừng được, cuối cùng tự nó ngã xuống từ trên gác chuông, lúc đấy mới chịu ngừng. Đã vậy ngã xuống còn đập trúng một vị thần quan đi ngang qua.”

Tạ Liên hỏi: “Thế… bây giờ đã khỏi chưa?”

Linh Văn: “Chưa khỏi, vẫn đang sửa.”

Tạ Liên: “Ta nói vị thần quan bị đập trúng ấy.”

Linh Văn nói: “Người bị đập trúng là một vị Võ Thần, vị ấy đã chém nó thành hai nửa ngay tại chỗ. Nhìn tiếp đây, mời nhìn tòa điện vàng bên kia. Nhìn thấy không?”

Nàng lại chỉ, Tạ Liên lại nhìn, quả thật trông thấy một vùng đỉnh vàng ngọc lưu ly rực rỡ: “À, lần này thấy rồi.”

Linh Văn nói: “Thấy được mới có vấn đề. Nơi đó vốn không có gì cả.”

“……”

“Lúc ngươi phi thăng, điện vàng của nhiều vị thần quan bị chấn đến nỗi trụ vàng nghiêng đổ, ngói lưu ly vỡ nát, không thể sửa xong trong một chốc được, chỉ đành dựng tạm vài toà mới dùng đỡ.”

“Trách nhiệm ở ta.”

“Đúng là ở ngươi.”

“Ta vừa lên đây đã đắc tội rất nhiều thần quan đúng không?”

“Nếu ngươi có thể bù đắp, chắc sẽ không đâu.”

“Ta nên bù đắp thế nào đây?”

“Dễ thôi. Tám trăm tám mươi tám vạn công đức.”

Tạ Liên bật cười.

Linh Văn nói: “Dĩ nhiên ta biết, ngươi không thể lấy ra dù chỉ một phần mười.”

Tạ Liên thành khẩn đáp: “Nói sao nhỉ, mặc dù ngại thật đấy, nhưng cho dù là một phần vạn, ta cũng không lấy ra được.”

Tín ngưỡng của tín đồ nhân gian hóa thành pháp lực của thần quan, mỗi một phần nhang đèn và cung phụng của họ được gọi là “công đức”.

Nếu là thời kỳ hưng thịnh nhất của cung Tiên Lạc vào tám trăm năm trước, tám trăm tám mươi tám vạn công đức có gì khó, Tạ Liên vung ra cũng chẳng cần chớp mắt, nhưng bây giờ đã khác xưa, từ lâu y đã chẳng còn đạo quán nào ở nhân gian. Không có tín đồ, không có nhang đèn, không có cung phụng.

Tóm lại là không có, không có, không có gì hết!

Cười xong, Tạ Liên nghiêm túc hỏi: “Liệu ngươi có bằng lòng bây giờ đá ta một cú từ đây xuống, sau đó cho ta tám trăm tám mươi tám vạn công đức không.”

Linh Văn nói: “Ta là Văn Thần, ngươi muốn tìm người đá cũng nên tìm Võ Thần. Đá càng mạnh, cho càng nhiều.”

Thở dài một tiếng, Tạ Liên nói: “Để ta nghĩ xem nên xử lý thế nào.”

Linh Văn vỗ vai y, nói: “Đừng lo, xe đến trước núi ắt có đường.”

Tạ Liên nói: “Còn ta thì là, thuyền đến đầu cầu tự nhiên chìm.”

Ra khỏi Linh Văn điện, Tạ Liên mới sực nhớ, khi nãy quên hỏi khẩu lệnh của Thông Linh trận trên Thượng thiên đình là gì.

*Có một số truyện chia thiên đình làm 3 phần: Thượng thiên đình, Trung thiên đình, Hạ thiên đình.

Chúng thần quan ở Thượng thiên đình chung tay thiết lập một bộ trận pháp, có thể làm cho thần thức (ý thức) thông linh truyền âm ngay lập tức trong trận pháp. Cần phải biết khẩu lệnh, thần thức mới có thể tìm đến Thông Linh trận riêng biệt. Lần cuối Tạ Liên vào Thông Linh trận đã là tám trăm năm trước, y hoàn toàn không nhớ khẩu lệnh là gì, y phóng thần thức ra tìm một hồi, vào đại một cái trận, mới vừa vào trận đã bị tiếng hò hét inh ỏi từ bốn phương tám hướng thụi cho ngã trái ngã phải: “Mở bàn đặt cược đặt rồi buông tay, đến cược xem lần này rốt cuộc Thái tử điện hạ của chúng ta kiên trì được bao lâu mới xuống dưới lần nữa!!”

“Ta cược một năm!”

“Dài quá, lần trước chỉ có một nén nhang, lần này ba ngày đi. Đặt ba ngày ba ngày!”

“Ấy đừng! Ba ngày sắp qua rồi, ngươi được không đó?!”

Tạ Liên lặng lẽ thoát ra.

Sai rồi. Chắc chắn không phải cái này.

Thượng thiên đình toàn là đại thần quan trấn giữ một phương, nổi tiếng mọi nhà ngày bận ngàn việc, hơn nữa do tất cả đều là thiên quan nghiêm chỉnh phi thăng lên trời, ai cũng tự giữ thân phận, thông thường khá là thận trọng. Chỉ có Tạ Liên lần đầu tiên phi thăng do quá sức kích động nên đã chào hỏi từng vị thần quan một trong Thông Linh trận, tự giới thiệu mình từ đầu đến chân một cách hết sức nghiêm túc và tường tận.

Thoát ra rồi lại tìm loạn xạ một phen, vào đại trận nữa. Vừa vào phát hiện lặng ngắt như tờ, Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm, biết lần này mình vào đúng rồi.

Lúc này, chỉ nghe một giọng nói khẽ cất lên: “Ồ, Thái tử điện hạ lại về rồi à?”

Giọng nói này thoạt đầu nghe rất thoải mái, ngữ âm dịu nhẹ, giọng điệu nhã nhặn, nhưng nghe kỹ sẽ phát hiện chất giọng lạnh ngắt, thái độ cũng lạnh lùng, trái lại còn khiến phần dịu nhẹ kia trở nên không tốt lành cho lắm.

Ban đầu Tạ Liên chỉ định yên lặng ẩn núp, nhưng nếu người ta đã tìm mình nói chuyện, y cũng không thể giả câm vờ điếc. Hơn nữa, trong Thượng thiên đình thế mà lại còn thần quan chịu chủ động bắt chuyện với ôn thần như mình, y vẫn rất vui vẻ.

Vì vậy, Tạ Liên đáp thật nhanh: “Đúng thế! Chào mọi người, ta lại về rồi.”

Y nào có hay, giờ này khắc này, trong Thông Linh trận, chúng thần quan nào không có chuyện khác để làm đều dựng thẳng lỗ tai.

Vị thần quan nọ cũng tiếp tục nói chuyện với Tạ Liên.

Hắn nói: “Lần này Thái tử điện hạ phi thăng, quả là hoành tráng quá.”

Mấy câu này, nghe có gì đó sai sai.

Trong Thượng thiên đình, có thể nói là đế vương khanh tướng đi đầy đất, anh hùng hào kiệt như nước chảy. Vốn dĩ những kẻ kiến công lập nghiệp* ở nhân gian hoặc những người quyền lực đã có cơ hội phi thăng lớn hơn, bởi vậy nói một cách không khoa trương, quốc vương công chúa, hoàng tử tướng quân gì đấy hoàn toàn không phải thứ hiếm lạ gì ở đây. Còn ai không phải là thiên chi kiêu tử thế này thế nọ, giữa mọi người lễ độ khách sáo với nhau, gọi loạn xạ nào bệ hạ điện hạ, tướng quân đại nhân, bang chủ minh chủ, thích xu nịnh thế nào thì gọi thế nấy.

*Kiến công lập nghiệp: lập nên công trạng và đạt thành nghiệp lớn.

Nhưng vị thần quan này, tuy rằng trái một câu Thái tử điện hạ, phải một câu Thái tử điện hạ, nhưng không cho người ta thấy hắn có nửa phần kính ý, ngược lại giống như đang dùng châm đâm người. Trong Thông Linh trận còn vài vị thần quan khác cũng là Thái tử điện hạ hàng thật giá thật, nghe hắn kêu mấy tiếng như thế quả thật lạnh cả sống lưng, khó chịu khắp người.

Tạ Liên đã nghe ra đối phương không có ý tốt, nhưng y không muốn tranh giành cao thấp, nghĩ thầm mình phải chạy thôi, bèn cười nói: “Cũng thường thôi.”

Vị thần quan nọ ôn hoà nói: “Thái tử điện hạ thì cũng thường thôi, nhưng mà, vận may của ta lại không được tốt lắm.”

Đột nhiên, Linh Văn ở bên kia truyền cho Tạ Liên một mật ngữ.

Nàng chỉ nói một chữ: “Chuông”.

Tạ Liên tức thì hiểu ngay.

Thì ra đây chính là vị Võ Thần bị chuông đập trúng!

Nếu đã như vậy, người này tức giận cũng không phải không có lý do. Tạ Liên vội nói: “Thật sự rất xin lỗi, xin lỗi.”

Đối phương hừ một tiếng, nghe không rõ ý gì. Võ Thần tên tuổi vang dội trong thiên giới nhiều vô số, trong đó có không ít vị là người mới phi thăng sau Tạ Liên. Chỉ nghe mỗi giọng, Tạ Liên không rõ đây là vị nào, nhưng xin lỗi đâu thể nào ngay cả tên người ta cũng không biết, bởi thế y lại hỏi một câu: “Xin hỏi các hạ xưng hô thế nào?”

Lời vừa thốt ra, đối diện im lặng.

Không chỉ đối diện im lặng, toàn bộ Thông Linh trận như cứng lại, một luồng tử khí ập vào mặt.

Bên kia, Linh Văn lại truyền âm cho y: “Điện hạ, mặc dù ta cảm thấy ngươi nói nãy giờ chắc không thể nào không nhận ra người ta, nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở ngươi một câu. Đó là Huyền Chân.”

Tạ Liên nói: “Huyền Chân?”

Đứng hình giây lát mới phản ứng kịp, Tạ Liên kinh ngạc truyền âm lại: “Mộ Tình?”

Huyền Chân tướng quân, chính là Võ Thần trấn thủ phía Tây Nam, sở hữu bảy ngàn đạo quán, có thể nói là thanh danh hiển hách tại nhân gian. Mà hắn tên thật là Mộ Tình, từng là một phó tướng đứng hầu tại điện Thái Tử ở cung Tiên Lạc.

Linh Văn cũng kinh ngạc không thôi: “Ngươi không nhận ra thật đó hả.”

Tạ Liên nói: “Không nhận ra thật mà. Trước đây hắn nói chuyện với ta có phải thế này đâu. Chưa kể lần trước ta và hắn gặp mặt là khi nào, ta chẳng nhớ nổi nữa, nếu không phải năm trăm năm thì là sáu trăm năm trước, làm sao còn nhớ được giọng của hắn.”

Trong Thông linh trận vẫn yên lặng như cũ. Mộ Tình không nói tiếng nào, các thần quan khác thì vừa làm bộ mình không ở đây, vừa điên cuồng chờ đợi một trong hai người họ mau mau tiếp lời.

Nhắc tới hai vị này, cũng khá là xấu hổ. Khúc chiết trong đó lan truyền nhiều năm như vậy, mọi người đã sớm biết bảy tám phần. Năm đó Tạ Liên là Thái tử Tiên Lạc, tu hành ở Hoàng Cực quán (quán = đền, miếu của đạo sĩ ở).Hoàng Cực quán chính là đạo trường hoàng gia của Tiên Lạc, tiêu chuẩn chọn tín đồ vô cùng nghiêm ngặt. Mộ Tình xuất thân dân nghèo, cha phạm tội bị chém đầu, người có họ hàng thân thuộc là tội phạm không có tư cách vào Hoàng Cực quán, thế nên Mộ Tình chỉ có thể làm tạp dịch, quét tước dọn phòng và bưng trà đưa nước cho Thái tử điện hạ trong quán. Thấy Mộ Tình chăm chỉ chịu khó, Thái tử bèn thỉnh cầu quốc sư phá lệ nhận hắn làm đồ đệ, bấy giờ Mộ Tình mới có thể vào quán tu hành. Mà sau khi phi thăng, Tạ Liên cũng điểm mặt chọn tên hắn, mang hắn cùng lên trời.

Thế nhưng sau khi Tiên Lạc diệt quốc, Tạ Liên bị giáng chức hạ phàm, Mộ Tình lại không đi theo, chẳng những không theo mà thậm chí không nói bất cứ một câu nào vì Tạ Liên.

Thái tử không còn, Mộ Tình được tự do, hắn tìm một động thiên đất phúc dốc sức khổ tu, chưa đầy mấy năm đã tự mình phi thăng.

*Động thiên đất phúc: là một phần của tiên cảnh đạo giáo, người ta cho rằng nơi này có thần tiên làm chủ, là nhà của chúng tiên, đạo sĩ tu luyện ở đây sẽ đắc đạo thành tiên.

Ban đầu là một người trên trời một người dưới đất, bây giờ vẫn là một người trên trời một người dưới đất, có điều cảnh ngộ của hai người đã hoàn toàn đổi thay.

Bên này, Linh Văn nói: “Hắn giận lắm đó.”

Tạ Liên nói: “Ta cũng đoán vậy.”

Linh Văn nói: “Để ta lảng sang chuyện khác, ngươi mau thừa dịp này đi đi.”

Tạ Liên nói: “Không cần đi, vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì không được sao.”

Linh Văn nói: “Không cần hả? Ta nhìn hai ngươi còn thấy ngại giùm.”

Tạ Liên nói: “Cũng thường thôi!”

Người như Tạ Liên, gì cũng làm được, chỉ là không chết được; gì cũng không nhiều, mặt mũi chắc chắn ném rất nhiều. Chuyện xấu hổ hơn gấp bội cũng đã làm rồi, thật tình y thấy cũng thường thôi. Ai dè không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn, ở đời không ai học được chữ ngờ, Tạ Liên mới vừa nghĩ vậy, chợt nghe một tiếng gào rống: “Mẹ nó ai phá điện vàng của ta đấy?! Lăn ra đây ngay!!!”

Tiếng gầm giận dữ này, chúng thần tiên trong trận nghe mà muốn nổ da đầu.

Tuy rằng trong bụng đã như sóng ngầm cuộn trào, song người nào cũng nín hơi ngưng thần, im lặng chờ nghe Tạ Liên đáp lại thế nào. Nào ngờ Tạ Liên còn chưa mở miệng, Mộ Tình đã lên tiếng trước.

Hắn chỉ cười hai tiếng: “Ha ha.”

Người đến lạnh lùng nói: “Là ngươi phá ư? Được lắm, cứ chờ đấy.”

Mộ Tình không mặn không nhạt đáp: “Ta nói là ta hồi nào, ngươi đừng ngậm máu phun người.”

Đối phương nói: “Vậy ngươi cười cái gì? Ngươi có bệnh à?”

Mộ Tình nói: “Không vì gì khác, vì lời ngươi nói nghe buồn cười quá thôi. Người phá điện vàng của ngươi hiện đang ở trong Thông Linh trận, ngươi tự hỏi đi.”

Việc đến nước này, Tạ Liên cũng ngại bỏ trốn trong thầm lặng.

Y vội ho một tiếng, nói: “Là ta. Xin lỗi.”

Tạ Liên vừa lên tiếng, vị này cũng lặng thinh.

Bên tai, Linh Văn lại truyền âm tới: “Điện hạ, đó là Nam Dương.”

Tạ Liên nói: “Này thì ta nhận ra, nhưng hình như hắn không nhận ra ta.”

Linh Văn nói: “Không phải. Chỉ là hắn chu du nhân gian hơi nhiều, ít quay về tiên kinh, không biết điện hạ lại phi thăng thôi.”

Nam Dương chân quân, chính là Võ Thần trấn giữ phía Đông Nam, sở hữu gần tám ngàn đạo quán, cực kỳ được bách tính dân gian kính yêu. Mà hắn tên thật là Phong Tín, một thân phận khác chính là đệ nhất thần tướng tại điện Thái Tử ở cung Tiên Lạc vào tám trăm năm trước.

Vị Phong Tín này, từ lúc Tạ Liên làm Thái tử đã là thị vệ của y, hết mực trung thành, theo Thái tử cùng lên trời, cùng bị giáng chức, cùng bị lưu đày. Cuối cùng, bất hoan nhi tán, mỗi người một ngả, không còn gặp nữa.

*Bất hoan nhi tán: Chia tay không êm thấm, chia tay trong bầu không khí không vui.

_________________

Theo yêu cầu của số đông bà con, tui đổi “tiếu bính” thành trò cười luôn rồi nha…

Tác giả nói nếu mọi người thắc mắc sao Tạ Liên chú ý đến việc nợ tiền như thế thì hãy quy đổi theo 1 công đức = 18 RMB (~ 60k VNĐ), tức là 8.880.000 công đức = 532 tỷ VNĐ =))))))) Ngoài ra tác giả nói không có theo bất cứ thiết định tu chân hay tiên hiệp nào, viết bừa thôi, không có quá trình tu luyện, thích thì cho phi thăng thôi =))

Thái tử coi tửng vậy chứ cũng có nhiều chàng trai năm ấy ghê ha (¬‿¬) Không biết hai anh này có ấp ủ tình cảm gì với Thái tử không hay chỉ là tình đồng chí thôi =))

Huyền Chân – Mộ Tình, Nam Dương – Phong Tín, ghi ra cho mọi người nhớ (╯ε╰)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN