Thiên Sơn Khán Tà Dương - Quyển 1 - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Thiên Sơn Khán Tà Dương


Quyển 1 - Chương 18



Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Ninh Giác Phi cúi đầu, chỉ trông một chớp mắt, tay phải liền giơ lên, chủy thủ trong tay nhanh như thiểm điện, đẩy kiếm Du Hổ ra, lập tức phi thân vọt đi.

Du Hổ cùng hai người Kiêu Kỵ vệ đều chỉ cảm thấy nhoáng một cái, Ninh Giác Phi đã vọt qua bên kia tường đá, lạnh lùng dựa vào tường mà đứng, ánh mắt nhìn tùng phía trước, mắt liếc cũng không thèm liếc họ.

Những người khác có thể không biết, nhưng Du Hổ lại biết, lúc Ninh Giác Phi lắc mình đi qua, sống lưng chủy thủ trên tay hắn đã xẹt qua yết hầu Du Hổ, hắn muốn nói cho Du Hổ biết, cho dù hắn có bị người chỉ kiếm vào người, hắn vẫn có thể lấy tính mạng người mà hắn muốn lấy.

Trong lòng hoảng sợ, Du Hổ cúi người nâng dậy Thuần Vu Hàn vẫn còn đây ngây ngốc.

Hai Kiêu Kỵ vệ vốn đang sững sờ cũng chạy tới đỡ cậu.

Môi Thuần Vu Hàn bị cắn rách, phía sau lưng nặng nề mà đập vào mặt đất, lúc này bị dọa tới ngay cả đau cũng không nhớ, chỉ là sắc mặt tái nhợt, nước mắt lưng tròng. Ánh mặt cậu ngấn nước mà nhìn Ninh Giác Phi, nức nở dựa vào tường, ôm lấy gối, rồi khóc.

Du Hổ nhìn cậu một cái nhưng không chạy tới an ủi, trái lại hướng đến bên Ninh Giác Phi.

Ninh Giác Phi nhìn hắn đến gần nhưng tư thế cũng chẳng thèm đổi.

Du Hổ đi tới sát bên, đưa tay chộp tới.

Ninh Giác Phi thân hình lay động, chủy thủ trong tay để lên ngực Du Hổ.

Tay Du Hổ ngưng giữa không trung, thần tình lại bình thản vô cùng. Du Hổ mỉm cười nói: “Thương trên vai ngươi còn đang chảy máu.”

Ninh Giác Phi lạnh lùng nhìn hắn: “Ta tự xử lý được.”

“Chỉ sợ có chút bất tiện.” Du Hổ nhẹ giọng, từ trong lòng móc ra thuốc trị thương. “Cho dù như thế nào đi nữa, ngươi cứ dùng thuốc trị thương trước đã. Đường trở lại còn hơn trăm dặm, không thể sơ suất.”

Ninh Giác Phi nhìn Du Hổ một lát, dường như không muốn.

Trên mặt Du Hổ tràn đầy thân thiết: “Tiên sinh xin yên tâm, ngươi là là huynh đệ của đại ca ta, cũng huynh đệ của ta.”

Ninh Giác Phi cũng biết nếu không dùng thuốc rồi băng bó lại, mất máu cũng không phải chuyện dễ chịu gì, rốt cục hắn cũng nghiêng người đưa vai trái lại bên Du Hổ.

Du Hổ cẩn thận vạch y phục của hắn ra, đổ thuốc trị thương vào, dùng vải quấn lại. Vừa băng bó, Du Hổ vừa nói: “Tiên sinh đừng tức giận với Cảnh vương, Cảnh vương vẫn còn trẻ con.”

Ninh Giác Phi ngửa đầu nhìn mây trắng trôi qua trên trời, tâm tình cũng đã khôi phục lại bình tĩnh. Kỳ thực hắn chưa từng ‘hận’ Thuần Vu Hàn. Mặc dù cậu ta từng lăng nhục hắn, nhưng cũng là do hai gã ca ca của cậu bày tính. Trong lúc hắn trọng thương, tiểu vương gia kéo ngự y trong cung chẩn bệnh cho hắn, lại đưa tới vô số thuốc ngự dụng, rốt cuộc cũng xem như cứu hắn một mạng. Hơn nữa, theo pháp luật hiện đại, cậu ta vẫn còn vị thành niên, cho dù giết người cũng không phán tử hình mà. Hận ý trong lòng Ninh Giác Phi chẳng bao giờ trút lên cậu ta, bằng không, dù Kinh Vô Song nói thế nào, hắn cũng sẽ không mạo hiểm tới cứu cậu. Nếu không phải lúc nãy bị cậu ta làm cho tâm phiền, còn không biết sống chết mà nói cái gì “Lần đầu tiên”, hắn cũng sẽ không động thủ với cậu.

Du Hổ thấy hắn không nói gì, thủ pháp hết sức nhẹ nhàng, lời nói vẫn ôn hòa: “Cậu ta dù sao cũng là vương gia.”

Ninh Giác Phi chẳng đáng: “Vương gia thì sao? Cậu ta ngoại trừ biết cách đầu thai ra, ta không thấy cậu ta có gì hơn người.”

Du Hổ nghe thế, cũng cười.

Băng bó xong, họ liền nghe được thanh âm rụt rè sợ sệt của Thuần Vu Hàn: “Tiểu Lâu, ta là thật lòng đối với ngươi đó.”

Mặt Du Hổ trầm xuống, nhìn về phía cậu, đôi mắt trông mong của Thuần Vu Hàn vẫn nhìn chằm chằm Ninh Giác Phi, trầm giọng nói: “Vương gia thỉnh nói cẩn thận.”

“Sao vậy?” Thuần Vu Hàn nhìn Du Hổ, vẻ mặt khó hiểu. “Hắn là Tiểu Lâu mà, ta…”

Du Hổ cắt đứt lời cậu nói: “Vương gia, Ân Tiểu Lâu đã chết. Hơn một tháng trước, Giang Nguyệt Ban đã vì hắn phát tang, ngài không phải len lén chạy đi xem sao?”

“Thế nhưng…” Thuần Vu Hàn nhìn Du Hổ một chút, rồi nhìn về phía Ninh Giác Phi, trong mắt hoang mang không hiểu.

Lúc này Du Hổ đã giúp Ninh Giác Phi băng bó vết thương xong, định đỡ hắn dựa vào tường đá nghỉ ngơi. Ninh Giác Phi nhẹ nhàng mà chặn tay Du Hổ lại, tự mình lùi ra sau, dựa vào tường đá.

Du Hổ rõ ràng nói với Thuần Vu Hàn: “Vị tiên sinh này là tráng sĩ Ninh Giác Phi, người đã một mình đẩy lui địch ở Kiếm môn quan.”

Lời Du Hổ vừa ra, Thuần Vu Hàn cùng hai Kiêu Kỵ vệ đi sát theo cậu đều cả kinh, lập tức, ánh mắt hai người Kiêu Kỵ vệ thân thủ vốn không sai ấy nhìn hắn liền tràn đầy kính phục.

Thuần Vu Hàn thì thào tự nói: “Ninh Giác Phi? Thật vậy chăng?”

“Đương nhiên.” Du Hổ cướp lời. “Vương gia, người đừng ở đây hồ đồ nữa, đừng dùng tên người…. người đó để gọi Ninh tiên sinh. Ninh tiên sinh là đại hảo nam nhi, anh hùng cái thế, người làm như vậy, thật là … sĩ nhục hắn.”

Lúc này Thuần Vu Hàn mới nghe hiểu, mặc dù y cũng chẳng biết vì sao người này lại nhìn giống Ân Tiểu Lâu đến như vậy, nhưng xác thực dùng tên một kép hát xưng hô một anh hùng quả thực thì thật thất lễ, liền quy củ chấp tay: “Ninh tiên sinh, là tiểu vương thất lễ, thỉnh tiên sinh chớ trách.”

Ninh Giác Phi nhìn cậu một cái, gật đầu: “Ninh mỗ cũng có chút lỗ mãng, mong vương gia thứ lỗi.”

“Vương gia cứ nghỉ ngơi trước, chúng ta lát nữa sẽ đi.” Du Hổ liếc mắt cho hai Kiêu Kỵ vệ một cái, hai người đó lập tức hiểu, đưa Thuần Vu Hàn cách xa ra một chút.

Trên tay Ninh Giác Phi vẫn cầm chủy thủ, chỉ là cầm cầm chơi chơi một chút, chờ Du Hổ mở miệng.

Du Hổ nhìn hắn, nhãn thần phức tạp không gì sánh được, một lát mới nói: “Ân Tiểu Lâu đã chết, hơn một tháng trước, do Võ vương bỏ tiền, Giang Nguyệt ban long trọng phát tang, táng tại ngoại ô phía tây Lâm Truy. Chỗ đó sơn thanh thủy tú, là một khối phong thuỷ bảo địa. Võ vương bắt được người giả tạo chứng cứ hãm hại Giang Nguyệt Ban, vì Giang Nguyệt Ban bình oan, không những vậy còn tặng cho họ một số tiền lớn, thả họ về Giang Nam.”

Ninh Giác Phi nhìn chủy thủ trên tay lóe hàn quang dưới ánh mặt trời, một lát sau ngẩng đầu nhìn Du Hổ: “Ngươi chừng nào thì biết?”

Du Hổ ngay thẳng, không giỏi nói dối nên cũng ăn ngay nói thật: “Hai mươi chín tháng chạp, Cảnh vương đến đây, mang theo thư của gia phụ.”

“Lệnh tôn thế nào biết ta ở nơi này?” Thanh âm Ninh Giác Phi vẫn trầm thấp, tựa như dửng dung mà lại làm cho người ta không dám khinh thị.

Du Hổ thành thật đáp: “Là ta từ sau khi gặp Ninh tiên sinh liền nghi ngờ trong lòng, nên viết thư về, còn cho người vẽ một bức tranh của tiên sinh đưa về, báo cáo cho gia phụ.”

“À.” Ninh Giác Phi ngẩng đầu nhìn hướng viễn phương, trên mặt không một tia biểu tình. “Đại ca ta lúc nào biết được?”

“Chính là ngày đại quân Bắc Kế tiến công đến đây.” Du Hổ cực kỳ cẩn thận nhìn sắc mặt hắn. “Ta cảm thấy cần lên núi, nói cho nội huynh (1).”

“À.” Ninh Giác Phi bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi rã rời, không muốn hỏi thêm gì nữa.

Du Hổ lại nói: “Đại ca lúc đó nghe xong liền nói, cho dù ngươi là ai, ngươi vĩnh viễn là huynh đệ của nội huynh.”

Ninh Giác Phi nhìn hắn một cái, lãnh đạm chuyển chủ đề: “Chúng ta đi thôi.”

Du Hổ cố ý vô ý mà chặn đường Ninh Giác Phi,: “Ninh tiên sinh, gia phụ có nói trong thư, tiên sinh hùng tài đại lược, trí dũng song toàn, khiến gia phụ ngưỡng mộ, mong rằng không ngại chuyện xưa, vào triều, liền có thể thành sự nghiệp nhất thế, phong công phong hầu cũng là chuyện dễ dàng.”

Ninh Giác Phi đứng một hồi, lạnh nhạt đáp: “Du tướng quân, hảo ý của lệnh tôn, Ninh mỗ đây xin lĩnh. Ta chỉ là một thô nhân, nhưng cũng biết thánh nhân từng nói: “Dĩ đức báo oán, hà dĩ báo đức?” ( lấy ơn báo oán, lấy gì báo đức?)

Du Hổ ngẩn ra rồi cũng không đáp lại gì được, chỉ hạ quyết tâm, về thành rồi tính tiếp.

Trái qua một thời gian nghỉ ngơi nhỏ, thể lực mọi người đều khôi phục không ít.

Ninh Giác Phi vẫn để Thuần Vu Hàn cưỡi “Liệt hỏa”, cự tuyệt đề nghị của Du Hổ để hắn cũng cưỡi ngựa. Hắn lấy từ trong túi đựng trên ngựa lấy ra một bộ y phục màu xám trắng thay cho ngoại bào đã ướt máu, rồi mới đi phía trước “Liệt hỏa.”

Một đường không có chuyện gì xảy ra, cũng không gặp bất cứ kẻ nào.

Lúc nhật ảnh tây trầm thì bọn họ cũng đã thấy được Yến Bình Quan.

Màu của “Liệt hỏa” quả thực quá bắt mắt, binh sĩ quan sát xa xa lập tức báo tin. Chỉ chốc lát sau, cửa thành mở rộng, tiểu đội kỵ binh vọt ra, dẫn đầu là Kinh Vô Song.

Lúc này, anh vẫn mặc ngân sắc trường y, một tay cầm cương, một tay cầm kim sắc trường thương, dưới ánh mặt trời anh khí bừng bừng, anh tuấn tiêu sái.

Đoàn người chạy tới sườn núi liền ngừng lại.

Ninh Giác Phi không khỏi xao động, xách Thuần Vu Hàn đặt xuống mặt đất, động tác cũng không thô bạo nhưng cũng trên mặt nhìn không thấy chút ôn hòa nào.

Kinh Vô Song giục ngựa chạy tới bên cạnh, mừng rỡ như điên: “Thiết Hổ, vương gia, huynh đệ, các ngươi đã về rồi?”

Du Hổ cười gật đầu: “Đúng vậy, nhờ có Ninh tiên sinh tương trợ.”

Kinh Vô Song vừa nghe hắn gọi “Ninh tiên sinh”, nhất thời cũng hiểu, lo lắng nhìn Ninh Giác Phi: “Hiền đệ, đệ… không sao chứ?”

Lúc này đã thoát ly hiểm cảnh, Thuần Vu Hàn cũng khôi phục thần khí, nghe vậy cười nói: “Ninh tiên sinh đỡ tên cho ta, bị thương, Du tướng quân nhất định phải đã trị liệu cho hắn.”

Du Hổ lập tức ôm quyền: “Dạ, vương gia.”

Kinh Vô Song vừa nghe thế, liền xuống ngựa, chạy tới bên Ninh Giác Phi: “Hiền đệ, đệ bị thương? Có nặng không?” thanh âm tràn ngập lo lắng.

Ninh Giác Phi trịnh trọng chắp tay với anh: “Đại ca, lúc đầu Giác Phi cùng huynh kết bái mà không xưng tên thật, thỉnh đại ca tha thứ.”

Kinh Vô Song vươn tay ra: “Hiền đệ, đệ có khổ trong lòng, từ lâu huynh đã nhìn ra. Đệ không muốn nói, huynh tất nhiên không hỏi. Nhưng ngu huynh xin thề với đệ, cho dù thế nào đi nữa, đệ mãi mãi là huynh đệ của ta.”

Ninh Giác Phi lắc mình tách khỏi tay anh, kéo cương ngựa đi vài bước rồi nghiêm túc nói: “Đại ca, hôm nay đệ thay huynh cứu Cảnh vương cùng Du tướng quân trở về là vì báo tình kết bái, nghĩa thu lưu với huynh. Hai tháng ở trong sơn trại là những ngày tháng đệ hạnh phúc nhất. Nhưng thân phận Giác Phi ám muội bất minh, không thể lưu lại, e liên lụy tới huynh. Đến một lúc nào đó sẽ làm sợ huynh khó xử, chi bằng hôm nay chúng ta tạm biệt. Đại ca, thanh sơn trường tại, lục thủy trường lưu, chúng ta sau này còn gặp lại.”

Kinh Vô Song vừa nghe liền thất sắc, phóng ngựa cản lối hắn.

“Huynh đệ không thể như vậy?” Kinh Vô Song nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sầu lo, trách cứ. “Huynh đệ, đệ đang nói gì thế? Nếu chúng ta đã kết bái thì phải đồng sinh cộng tử, sợ liên lụy cái gì? Huynh đệ, đệ cũng không phải là người lỗ mãng, vạn lần không được xung động. Hiện tại, trên người đệ đang có thương tích, đại quân Bắc Kế đang ở gần đây, đệ có thể đi đâu?”

Ninh Giác Phi cười khẽ: “Đại ca không cần lo lắng. Thương của đệ chỉ là thương ngoài da thịt, đại ca cứ đưa bị thương dược cho đệ, đệ tự mình băng bó. Về phần đại quân Bắc Kế, đệ chẳng qua chỉ là một người, rất dễ đi qua phong tỏa của chúng.”

“Không được.” Kinh Vô Song không chút nghĩ ngợi phản đối. “Hiền đệ tội gì mà làm vậy? Chẳng lẽ không còn để ý mạng mình nữa?”

Dáng cười trên mặt Ninh Giác Phi rút đi, ánh mắt chậm rãi đảo qua Thuần Vu Hàn, Du Hổ, ngự tiền Kiêu Kỵ vệ, Nam Sở quân sĩ, hảo hán trong trại rồi lại nhìn về cửa thành Yến Bình Quan, một lát mới trả lời: “Đệ không muốn bước vào Nam Sở thêm một lần nào nữa.”

Kinh Vô Song sửng sốt, trong lòng thiên hồi bách chuyển, nhưng không còn gì để khuyên nữa.

Đúng lúc này, Du Hổ tiến lên trước một bước, gương mặt bình tĩnh nhìn về phía hắn: “Thỉnh Ninh tiên sinh nghĩ lại.”

Ninh Giác Phi nhìn thẳng vào mắt Du Hổ, trong mắt bỗng nhiên lóe lên ánh sáng, cười lạnh nói: “Nếu như ta vẫn muốn rời đi, phải chăng Du tướng quân muốn giết ta?”

Du Hổ do dự một chốc rồi ôm quyền thi lễ với hắn, sau đó đứng thẳng tại chỗ, quang minh chính đại nói rõ: “Ninh tiên sinh có ơn cứu mạng với ta và Cảnh vương, trong lòng Du Hổ kính tiên sinh vận lần, không muốn phật lòng tiên sinh, nhưng nếu tiên sinh muốn tương trợ Bắc Kế, vậy chớ trách Du Hổ thất lễ.”

Kinh Vô Song kinh hãi: “Thiết Hổ, ngươi…”

Du Hổ không nhìn tới anh mà chỉ nhìn Ninh Giác Phi, nói rất thành khẩn: “Ninh tiên sinh có thương tích trong người, không thích hợp độc hành. Huống hồ Bắc Kế tâm tính sài lang, đối đãi người Nam Sở hung tàn không gì sánh được, tiên sinh vô cớ thiệp hiểm để làm gì? Du Hổ trấn thủ Yến Bắc thất quận là chức trách, mong rằng tiên sinh thành toàn.”

Ninh Giác Phi nhìn Du Hổ, bình lặng nói: “Du tướng quân biết ta là ai thì cũng biết vì sao ta không muốn bước vào Nam Sở một bước.”

Du Hổ nghe xong, trong mắt bỗng hiện lên một tia xấu hổ nhưng vẫn cất cao giọng: “Quá khứ hôm qua hãy để nó chết đi vì tương lai ngày mai mới sinh ra, Ninh tiên sinh anh hùng danh tiếng hôm nay đã lan khắp thiên hạ, sau này sẽ được vạn dân kính ngưỡng, tuyệt không dám bất kính.”

Ninh Giác Phi cười lạnh một tiếng: “Các ngươi dùng cách này chỉ để che đậy chuyện xấu hổ của triều đình, liên quan gì đến ta?”

Kinh Vô Song nghiêm túc hỏi: “Hiền đệ, lẽ nào đệ định tương trợ Bắc Kế?”

Ninh Giác Phi quay đầu nhìn anh, không khỏi bật cười: “Bắc Kế đệ một người cũng không quen, trợ họ làm chi? Chẳng qua thiên địa to lớn, đệ cũng đâu cần phải ở trên đất Nam Sở?”

Lúc này Kinh Vô Song mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại hiện lên nụ cười ấm áp: “Đã như vậy, hiền đệ, chúng ta trở về rồi hẳn tính đi. Nếu đệ còn muốn đi, chờ dưỡng thương được rồi đi cũng không muộn.”

Ninh Giác Phi ghìm ngựa đứng đó, suy nghĩ một chút nhưng không nói lời nào.

_________________

(1) Nội huynh: người anh trong gia đình mình

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN