Thiên Sứ Bị Thất Lạc
Chương 47 Ra Đi
– em xuống ngay đây.
Vừa nghe tiếng trả lời, là nó cuống cuồng chạy xuống nhà. Hắn đang đeo tạp dề dựa vào thành bếp nhìn nó.
-này, này! anh tuy có tài nấu ăn thật nhưng không phải vì thế mà anh đảm nhiệm luôn việc nấu ăn nhé.
Nó chề môi.
-đầu xoăn đáng ghét, chẳng phải trước đây anh nói là…em cứ yên tâm đi anh sao này sẽ nấu cho em ăn, bây giờ thì anh lại nói vậy.
-a …a….a! hắn gõ lên đầu nó ba cái- đầu xoăn anh làm gì vậy hả? đau muốn chết, anh muốn giết em à?
-ba cái gõ đó không giết em được đâu, anh đang giúp em nhớ ra đấy…trước đây anh nói là em chỉ cần sinh con còn anh sẽ lo hết việc nhà, nhưng cái đó chỉ áp dụng khi em có…
-biết rồi!! biết rồi!! em làm là được chứ gì, anh đúng là…đồ đầu xoăn.
Nó xắn tay áo lên và lấy một bó rau để nhặt, nhưng nhìn nó hình như xả hết bực tức vào mấy cọng rau vậy, hắn đứng kế bên mà méo mặt.
-thôi, thôi được rồi, qua đây nêm nếm giúp anh nồi canh này đi, em còn nhặt nữa là không còn rau để ăn.
Nó dùng dằng đổi chỗ với hắn, hắn đưa tay buộc tóc giúp nó, rồi đeo luôn tạp dề cho nó.
-mang vào không quần áo lại bẩn hết-hắn vén mấy sợi tóc trên má nó sang một bên- giờ thì ra dáng bà nội trợ xinh đẹp rồi.
Đang bực nhưng nghe hắn khen,làm ai đó mát lòng, mát dạ rồi cười khúc khít.
-em còn đứng cười thì nồi canh của anh hỏng bây giờ.
-dạ, em làm ngay đây.
-ngoan.
Hắn chăm chỉ nhặt rau, còn nó thì nêm lại nồi canh, đột nhiên hắn nhớ ra một chuyện.
-phải rồi, mấy hôm nay em làm gì trên phòng xuốt vậy hả?
-hả?….à em đọc tài liệu của mẹ anh thôi, có rất nhiều công thức phức tạp, em phải cố gắng trong thời gian nhanh nhất để chế được thuốc giải. Chỉ có cách đó mới hóa giải được mọi hận thù giữa hai làng và cứu mẹ anh ra khỏi đó.
Hắn đột nhiên ném luôn bó rau đang nhặt, sắc mặt cũng thay đổi.
-anh sao thế?
-dừng lại đi.
Ánh mắt hắn nhìn nó vô cùng u ám, khiến nó cảm thấy sợ.
-sao…sao thế ạ.
-đừng cố gắng đọc mấy thứ tài liệu đó, chúng ta cứ sống như thế này không phải tốt hơn sao? anh không muốn em sẽ gặp nguy hiểm thêm lần nào nữa..một lần là quá đủ rồi, xin em đấy tim anh….không thể chịu được thêm một lần nào nữa đâu.
Hắn nói, làm nó thấy thương hắn vô cùng , nhưng mà nó không thể ích kỷ như thế được…
-anh…anh yên tâm đi, chuyện không nguy hiểm như anh nghĩ đâu, khi em tạo được thuốc giải, chỉ cần nói cho tộc Diabolical hiểu là được vấn đề là được.
-em nghĩ đơn giản thế sao? những con người đầy tham vọng đó sẽ dễ dàng tin em sao? em nên nhớ bọn chúng là những con quái vật.
-không phải, bọn họ không như anh nghĩ đâu, bọn họ đáng thương lắm, em đã sống bên làng đó một thời gian em hiểu rõ hơn anh mà, tin em đi họ không xấu.
-không xấu??? em đã quên mẹ anh bị bọn chúng đối xử như thế nào à?
-đúng, chính vì mẹ anh đang phải chịu đau đớn trong cái ngục tối tăm đó, thế nên em không thể từ bỏ việc tìm ra thuốc giải được, nếu em tìm được thuốc giải em có thể cứu mẹ anh ra rồi.
-chuyện đó em đừng xen vào, anh sẽ tự biết làm thế nào để cứu mẹ anh.Thế nên em vứt hết mấy thứ tài liệu vớ vẩn đó đi.
Nó hết cách với hắn, nó cố gắng tìm cách chế thuốc giải một phần cũng vì hắn nữa mà, nó để ý lúc hắn giận, không kìm chế được mắt hắn sẽ chuyển thành màu đen, nhất định có liên quan đến chất độc của bộ tộc Diabolical, vì ba hắn cũng là người của tộc đó mà.
-không! em không thể.
Hắn nhìn nó, rồi lại lùng nói.
-em không thể thì để anh làm thay em.
Hắn bỏ lên lầu, nó hoảng hốt chạy theo vì hắn đang đi vào nơi nó cất mấy tài liệu của mẹ hắn, vào đến nơi hắn lục tung mọi thứ.
-anh định làm gì thế?
Hắn không trả lời mà cứ tiếp tục tìm, đến khi thấy cái hợp đựng tài liệu hắn ném tung xuống sàn nhà, nó thấy vậy định nhặt lên thì hắn ôm nó vào lòng và kéo ra đằng xa.
Hắn tạo một khối lửa ném về phía tài liệu, tay nó cũng tạo một khối nước định ném đi nhưng hắn nhanh tay ngăn lại, ép nó vào tường, quả cầu lửa làm cho tài liệu cháy, chỉ mấy giây sau đó trên sàn chỉ còn một đám tro.
Nó nhìn mà khóc nấc lên, nó đấm liên tục vào người hắn.
-sao anh có thể…hức…đó là thứ duy nhất….anh là đồ xấu xa…anh là đồ ích kỷ.
-dù cho anh là xấu xa hay ích kỷ đi nữa, cũng chỉ vì anh rất lo …anh lo em sẽ xảy ra chuyện, em biết không…
-em không cần….em không cần anh lo cho em. nếu biết anh trở thành người nhút nhát như thế này em sẽ không về đâu.
Lời nó nói, như ngàn mũi tên đâm vào tim hắn vậy, hắn làm vậy chỉ vì nó…hắn sợ mất nó, nhưng mà nó lại nói không cần.
Hắn buông đôi tay đang ghì chặt lấy vai nó, rồi cứ như người mất hồn mà bỏ ra ngoài.
Hắn ra ngoài, chẳng biết sao lại đi đến cái hồ mà nó bị nạn biết bao lần tại đó, hắn nghĩ rất nhiều về lời nó nói.
Có phải hắn đã quá ích kỷ như lời nó nói, nhưng hắn chỉ muốn sống cuộc sống bình yên với nó thôi mà, hắn nhặt hòn đá nhỏ kế bên ném mạnh xuống hồ, mặt hồ đang yên lặng bổng rợn lên những con sóng nhỏ, hắn chợt thở dài.
Có tiếng bước chân xột xoạt đằng sau, hắn cười miển.
chắc thấy có lỗi nên đến xin lỗi chứ gì, xem anh xử lí em như thế nào!
-chẳng phải nói anh ích kỷ, xấu xa hay sao? còn nói không cần anh lo nữa mà,còn đến đây làm gì?
-hình như cậu lầm rồi, tôi không phải là người cậu đợi.
Là giọng của Alex, hắn quay lại nhìn, Alex cười cười rồi ngồi xuống cạnh hắn.
-hôm nay có chuyện gì mà đích thân tộc trưởng đến tìm vậy?
-đúng là có chuyện quan trọng nên tôi mới tìm cậu nhưng mà, tôi nghe nói lần trước cậu bị thương nhưng giờ nhìn cậu rất khỏe đấy nhỉ? Và rất kì lạ mọi người nói cậu ở trong nhà suốt chẳng thấy ra ngoài, ở nhà cậu có gì thú vị khiến cậu không chịu rời đi sao?
-nếu gặp tôi chỉ để nói chuyện này, thì xin lỗi tôi không có hứng thú.
Hắn đứng dậy định bỏ đi.
-xin hãy giúp tôi.
Lời Alex nói làm hắn khựng lại, đây là lần đầu tiên Alex xin hắn giúp.
-tôi có nghe lầm không đây? Tộc trưởng cao quý ngài cần tôi giúp gì sao?
-đúng tôi rất cần cậu giúp. thời gian qua tôi thấy cách cai trị của ông tôi trước đây quá nhiều mâu thuẩn, quá phụ thuộc vào những người bên ngoài, quá thụ động, thay vì chiến đấu lại chỉ biết phòng thủ khi bị tấn công, thế nên tôi muốn thay đổi tất cả, và tôi cần cậu, cần năng lực của cậu.
-năng lực của tôi sao?
-đúng thế, với năng lực của cậu thì đào tạo ra những chiến binh giỏi thì không thành vấn đề đúng không? tôi muốn chúng ta sẽ tấn công làng bên đó, và tôi cũng sẽ thay đổi sự phụ thuộc vào nguồn cung cấp từ bên ngoài, nhiều năm nay tôi thấy thái độ của bọn họ thay đổi rất nhiều, tôi sợ một ngày nào đó bị đâm sau lưng mà không biết.
Hắn nhếch môi.
-chuyện có giúp cậy hay không tôi cần phải suy nghĩ, nhưng còn chuyện này…tôi nghĩ cần phải nói với người tộc trưởng biết lo như cậu.
-chuyện gì?
-…….
…………..
…………..
[ xin lỗi các bạn vì đoạn chèn này..
tuần này mình chỉ viết được 1 chương thôi, vì tuần này mình thi, với mình lần thi này quan trọng lắm, nên các bạn thông cảm nhé.
qua thi thì mình có thể quẩy lên được rồi…]
Về nhà hắn nhẹ nhàng đi vào, nhà im lặng , chẳng lẽ nó còn khóc trên phòng? Hắn giờ mới thấy mình quá đáng, đã nói sẽ cho nó hạnh phúc mà lại làm nó khóc.
Hắn cũng suy nghĩ rồi, chuyện tìm thuốc giải cũng không phải là sai, nên hắn đã quyết định ủng hộ, hắn sẽ giúp nó hết mình.
Hắn đứng trước cửa phòng , nhẹ nhàng gõ cửa.
-là anh đây, anh xin lỗi….anh không nên cư xử với em như thế, anh nghĩ kĩ rồi…chuyện tìm thuốc giải, em cứ yên tâm làm đi, anh sẽ hỗ trợ em hết mình.
Hắn đợi nó vui mừng mà chạy ra ôm hắn nhưng mà, hắn đợi năm phút rồi vẫn không nghe động tĩnh gì, hắn gõ cửa thêm lần nữa.
-em có trong đó không? Anna?
Hắn đẩy cửa đi vào, nhưng phòng trống trơn, chẳng thấy nó đâu, hắn thật nhanh đi tìm khắp nhà nhưng không thấy.
Vậy là nó bỏ đi thật rồi, hắn trách mình ngu ngốc lại để mất nó thêm một lần nữa rồi, chắc nó chưa đi được xa, nghĩ vậy hắn đi tìm nó,đi ngang cánh cửa hắn nhìn thấy một bức thư được dán trên đó, hắn mở ra xem.
Là nét chữ của nó, với những lời nhắn với hắn.
“ em biết khi em ra quyết định này, anh sẽ rất giận em…em xin lỗi, nhưng em không còn cách nào khác.
Em nhất định phải làm được thuốc giải, chỉ có vậy mối hận thù của hai tộc mới chấm dứt, như vậy em mới có thể cứu mẹ anh…em không thể sống cuôc sống yên bình khi mọi người xung quanh em gặp chuyện, xin anh hiểu cho em.
Xin hãy tin em, nhất định em sẽ làm được, nhất định em sẽ quay trở lại.
Em yêu anh…”
Vừa đọc xong hắn bay đi tìm nó, nhưng nó giờ đã đi rất xa rồi, chẳng biết ở đâu để mà tìm.
-ai mới là người xấu xa? Ai mới là người ích kỷ đây ? em đâu cần bỏ đi như vậy, em có nghĩ đến anh không hả ?
Hắn thẩn thờ, lại một lần nữa nó rời xa hắn, bỏ lại hắn một mình.
-được, nếu đây là sự lựa chọn của em, anh sẽ tin.
Hắn quyết định chờ , chờ đến ngày nó trở về, hắn cũng đã đồng ý giúp cho Alex.
Phía bà Eva và Luna vẫn chưa có hành động gì, cái bọn họ muốn là lòng tin của mọi người, chỉ có được nó thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, lão già phản bội cũng giao hết mọi chuyện cho Luna xử lí, lão chỉ cần ngồi hưởng lợi, nhưng lão ta lại không biết rằng lão đang dần dần biến thành nước cờ trong tay Luna.
Còn về tộc Diabolical, đã có vài cuộc tấn công nhưng điều thất bại vì lớp màng bảo vệ làng nó quá vững chắc, nhưng thất bại một lần Jack lại chờ cơ hội cho lần khác, cứ thế mà điều điều tấn công.
Còn ông Shifty vẫn luôn chờ đợi thời cơ để lật đổ Jack…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!