Thiên Sứ Bị Thất Lạc - Chương 58 Cuộc Đời Còn Lại Của Anh Cứ Để Em Lo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Thiên Sứ Bị Thất Lạc


Chương 58 Cuộc Đời Còn Lại Của Anh Cứ Để Em Lo


Một buổi sáng thật yên bình, những chú chim còn đua nhau hát víu von, còn những tia nắng ba mai đung đưa theo từng nhịp của nhánh cây bên ngoài mà in lên rèm cửa .

Trái với sự nhộn nhịp bên ngoài, bên trong là một sự yên lặng, một sự yên lặng ngọt ngào.

Ai đó khẽ trở người, nằm yên một lát ai đó mới đưa tay xoa xoa lên trán.

-cái đầu của mình, đau quá đi mất!

Than thở hồi lâu rồi nó mới chịu mở mắt nhìn xung quanh, đây là phòng trong nhà hắn mà, nhưng thật kì lạ, chẳng phải chỉ có đầu nó đau không đâu, mà toàn thân nó cũng đau âm ĩ.

Nó xoay người nhìn qua bên cạnh, nó giật cả mình, mặt mày tái xanh.

Hắn đang nằm cạnh nó, xem tình hình thì hắn chẳng có gì trên người, còn bàn tay không yên phận của hắn đang để ở đâu vậy???

Nó không thể nói nên lời khi thấy cảnh tượng hãi hùng này, mặt nó cứng đờ mà nhìn hắn, hắn cũng bắt đầu thức dậy, hắn vươn vai rồi từ từ mở mắt ra, nhìn thấy nó cứ chầm chầm nhìn mình, môi hắn cong nhẹ rồi nhanh chóng trở về gương mặt bình thường.

Vẻ mặt hắn thay đổi chỉ trong chớp mắt, mặt hắn thể hiện rõ sự hoảng hốt, bất ngờ.

-sao…sao chúng ta lại thế này? nó bắt đầu mở lời.

Hắn giả vờ, đưa ra bộ mặt vô tội nhìn nó.

-em còn hỏi nữa sao? đừng nói với anh em quên hết chuyện em đã làm tối qua nhé!

-chuyện tối qua sao? nó thẩn người qua một chút- em chỉ nhớ là lúc em về chúng ta cùng ăn tối và em có uống hai ly rượu, hình như em thấy choáng rồi ngủ luôn hay sao ấy, em chỉ nhớ đến lúc đó thôi.

-ngủ sao? em uống rượu vào như biến thành người khác vậy, em đã ép buộc, em đã khống chế anh để…để cướp đi lần đầu tiên của anh, bây giờ em còn ngây ngơ không nhớ chuyện gì sao?

Hắn nói, nó nghe mà không thể nhớ lại được chuyện tối qua, nhưng không thể nào nó lại làm thế với hắn, với lại hắn mạnh hơn nó gấp mấy lần, lẽ nào bị nó ép buộc mà hắn không chống cự sao?

-anh đừng có lừa em nhá, sức anh khỏe như thế không lẽ bị ép không chế mà anh không ngăn cản em?

-ngăn cản? đúng là anh có ngăn cản em đấy, nhưng em nhìn đi hậu quả của ngăn cản em này.

Hắn ngồi dậy, đưa một bên vai cho nó xem, một dấu răng còn rươm rướm máu còn in trên vai hắn, hắn ấp ức nhìn nó.

-còn chưa hết đâu em mở to mắt ra nhìn cho rõ đi.

Hắn xoay lưng về phía nó, sau lưng hắn là một loạt các vết càu cấu các loại, chúng chen chít đầy lưng hắn.

-thấy chứ? đây là hậu quả của việc ngăn cản em đấy, sức mạnh của em bình thường đã mạnh thế chẳng lẽ em không biết? và khi em say không làm chủ được bản thân , không khống chế được thì em còn đáng sợ như thế nào hả?

Nó ngẫm nghĩ thế nào thì những lời hắn nói rất hợp lí, còn bằng chứng trên người hắn nữa, làm sao nó có thể chối cãi, vậy nó đã gây ra tội lớn đến thế à, nó phải làm sao đây?

Ai đó thẹn thùng chui rút vào chăn, ở ngoài hắn một phen dở khóc dở cười với nó, lấy lại được bình tĩnh hắn giả vờ giả vịt kéo kéo chăn.

-em làm gì thế hả? ăn xong rồi phủi tay dễ dàng như thế hả? đồ xấu xa.

Nó chẳng biết đối mặt với hắn thế nào đây, hành hạ con người ta thế cơ mà, nhưng trốn mãi không phải là cách, cùng lắm thì chịu trách nhiệm với hắn vậy.

Một lát sau nó bật tung chăn ra, nhìn thẳng vào hắn mà quyết tâm nói.

-được, em sẽ chịu trách nhiệm về phần đời còn lại của anh!

Nó nhìn hắn, nhưng ánh mắt hắn thì dán trên người nó nữa, thấy kì lạ nó cũng nhìn lại bản thân mình.

Nửa kín nửa hở, thấp thoáng nơi đầy đặn trắng hồng, ai đó ngượng ngùng kéo chăn lê che chắn, hắn hình như cũng bối rối xoay mặt về hướng khác.

Hai người họ cũng thật là kì lạ, ăn thì cũng ăn sạch sẽ rồi còn ngượng với chả ngùng, mãi một hồi hắn mới ho khan vài tiếng.

Nó thì vẫn còn ngượng kéo chăn quấn vào người, và đồng thời nó phát hiện một điều kì lạ.

Dưới tấm ga giường một vết hồng hồng, nói hơi sửng người lại, nó tự hỏi là nó đến tháng sao? nhưng nó nhớ không lầm bà dì mới rời đi vào tuần trước mà, nó nghĩ mãi, không nhẽ đó là…

Nhưng chuyện hai năm trước chẳng phải nó đã bị….rốtt cuộc chuyện này là sau?

Nó trầm ngâm , nhìn vẻ mặt nó hắn như đoán được truyện, nên mở lời.

-em vẫn còn suy nghĩ , chẳng phải sự thật trước mắt sao?

-nhưng mà…khi đó em bị bất tỉnh, nên không biết chuyện gì xảy ra chỉ khi tỉnh dậy thì mọi chuyện trước mắt, chẳng lẽ mọi chuyện chỉ do Luna bịa đặt ra, chỉ vì muốn em rời xa anh thôi sao…

Nhìn nó buồn, hắn kéo nó vào lòng an ủi.

-chuyện dù gì đã qua, dù gì thì cũng biết được sự thật rồi, nên từ nay cứ sống hạnh phúc với anh là được đừng quan tâm đến chuyện không vui nữa, được không?

Hắn nhìn nó ánh mắt trìu mến ân cần, làm lòng nó thổn thức, xao xuyến vô cùng.

-em cám ơn anh, cám ơn vì anh đã ở bên em như thế này!

Nó rút là lòng hắn,còn hắn cười mãn nguyện, nhưng phút chót hắn lại phán một câu khiến nó tuột hết cảm xúc.

-nhưng cho em biết đừng tưởng nói ngon ngọt với anh như vậy là anh bỏ qua nhá!

-em xin lỗi mà- mặt nó xụ xuống- còn đau lắm không? nó ân cần xem vết cắn trên vai hắn.

-đau, đương nhiên là đau, răng ai đó sắc quá mà! Giọng hắn trách hờn.

Ai đó lại rối rít xin lỗi nịnh nọt đủ kiểu, còn ai đó cố tình làm khó, suốt buổi hai người họ cứ người giận hờn người xin lỗi suốt.

Còn sự thật thì là một chuyện khác….

Lúc nó từ nhà Alex về…

-anh ơi, em về rồi!!

Nó hí hửng đẩy cửa đi vào, đập vào mắt nó lúc này, là một khung cảnh thật lãng mạng, giữa nhà là một bàn ăn, trên bàn là những cây nến đang cháy rực rỡ.

Hình như hắn cố ý tắt hết đèn để làm nổi bật chiếc bàn ăn lên.

Nghe tiếng nó hắn từ bếp đi ra, trên tay là một đĩa thịt nướng thơm ngất ngây, hắn nhẹ nhàng đặt nó xuống bàn, rối ngước lên lườm nó.

-tính nửa đêm mới về chứ?

-tại mãi nói chuyện với chị Sam nên em về trễ thôi mà.

Nó lật đật lại bàn xem có gì để phụ hắn một tay, nhưng hắn xua đuổi nó.

-thôi, thôi cô mau lên lầu tắm rửa để còn ăn cơm, chỗ này tôi lo xong rồi.

-dạ!

Nó chạy một mạch lên đầu, ngoài mặt la nó vậy thôi chớ ai đó vui muốn chết đi được, được làm cơm cho nó ăn, được chăm sóc cho nó như thế này, thì còn gì bằng.

-anh ơi em xong rồi.

Nó vừa tắm táp thơm tho xong thì xuống nhà, nhưng không thấy hắn đâu cả, nó ngó ngang ngó dọc tìm hắn.

-anh, anh đang ở đâu vậy?

Nó hỏi lại lần nữa, nhưng không có tiếng trả lời, lát sau mới nghe thấy tiếng hắn.

-ờ, anh đây, em ngồi vào bàn trước đi, anh đang trong nhà kho tìm chai rượu nho!

-rượu ạ? Em có đem về nè!

Nó mới nhớ đến chai rượu lấy về từ nhà Alex, lúc nãy bước vào cửa thấy tối quá nó sợ vấp té, nên đặt nó ở cạnh cửa.

Nó đi đến lấy chai rượu, và đặt nó lên bàn.

Nó mở nắp chai rượu và rót ra hai ly, nó đưa lên miệng nếm thử.

Quái lạ, sao lại ngọt đến thế này? có phải rượu không đây?

Vị của chai rượu này có vẻ ngọt hơn mấy loại rượu nó từng uống, trước đây khi đi kí hợp đồng ở những nhà hàng lớn, khách có mời rượu nó, vì lịch sự nó chỉ nếm môi thôi, còn lại là do Quân uống giúp nó hết.

Dù chỉ nếm môi, nhưng nó cũng biết mùi vị của rượu, nó chan chát, không ngọt như thế này đâu, nó đưa ly lên nếm thử lại lần nữa, lần này là một ngụm lớn.

Vẫn ngọt, ngọt như nước trái cây ép vậy, còn có mùi của thảo dược nữa, nhưng nó không rõ là thảo dược gì.

Hắn từ nhà kho đi ra, thấy nó cầm ly rượu trong tay mà uống ừng ực.

-rượu ở đâu mà em uống thế hả?

Uống hết một ly rượu nó mới ngước lên nhìn hắn.

-rượu đâu mà rượu, nước ép trái cây thì có, nhà Alex giàu vậy mà toàn dùng rượu giả.

-nhà Alex? Đừng nói với anh em lấy rượu từ hầm nhà Alex nhá!

-dạ, đúng là từ hầm nhà Alex!

Hắn với lấy chai rượu để xem xét, hắn ngửi thử thì cái mùi rượu này, là cái loại rượu tráng dương hay sao? đã mấy lần mấy tên cận vệ đút lót cho hắn loại rượu này, nhưng hắn đều ném cho tên Ken đó xử lý hết, cái mùi đặc trưng của rượu này thì không thể nhầm lẫn vào đâu hết.

Hắn mới giật mình nhìn nó, rồi giật lấy ly rượu trên tay nó.

-loại rượu này em không thể uống được đâu.

Nhưng muộn rồi, kể cả ly rượu rót cho hắn, vì nghĩ là nước ép nên nó cũng uống cạn.

-là rượu sao? là nước é…ép….

Chưa nói hết câu nó đã rụt mặt xuống bàn, hắn hoảng hốt lay lay nó dậy.

-này , em làm sauothế hả ? cái đồ ngốc này !

Hắn cũng bó tay với nó, không biết uống rượu mà uống cạn hai ly, để rồi nằm một đống như thế ? trong khi hắn đã chuẩn bị bàn ăn thịnh xoạn thế kia.

-thật là, thế là buổi tối hỏng bét hết rồi, cũng do đồ ngốc nhà em hết !!

Hắn định bế nó lên nhưng nó đột nhiên bật dậy, với ánh mắt lờ đờ nữa tĩnh nữa mê, mặt thì ửng đỏ như hai trái cà chua.

-nóng quá, thật là nóng quá !

Nó bắt đầu múa tay múa chân, nới lỏng quần áo, làm hắn một phen hết hồn.

Hắn cuống cuồng đỡ nó dậy.

-nếu say thì nghĩ ngơi, nào đứng đàng hoàng để anh đỡ em lên phòng !

Nó đứng không vững , lắc đầu liên tục.

-không thích, không thích !!! khó chịu quá….em muốn, em muốn….ăn bánh kem, bánh kem của anh làm !!!!

Nó nũng nịu la hét, hắn chẳng biết làm gì với nó, đành để nó dựa vào sofa, rồi xuống nhà bếp làm bánh kem cho nó.

Đến khi làm xong mang lên cho nó thì nó đã ngủ mất rồi, hắn cốc yêu lên trán, rồi bế nó lên phòng.

Đặt nó lên giường, đắp chăn các thứ, rồi hắn vẫn ngồi cạnh nhìn nó.

-tướng ngủ đã xấu, tướng say rượu còn xấu hơn nữa !

Hắn cuối xuống hôn nhẹ lên má nó.

-ngủ cho ngoan vào, mai biết tay anh.

Hắn đứng dậy định bỏ đi, nhưng bị tay ai đó kéo lại, hắn nhìn nó, nó vẫn nhắm mắt kia mà.

Nhưng được một hồi thì có tiếng thút thít.

-sao thế ? sao lại khóc ? em đau chỗ nào.

-hức…hức….

Nó khóc nấc lên, mắt đẫm lệ mở ra nhìn hắn.

Hắn thấy xót, đưa tay lau đi, rồi lại nhẹ nhàng ân cần hỏi nó.

-ngoan nói anh nghe.

Nó không nói gì, mà chồm đến vào lòng hắn mà ôm thật chặt.

-em…hức…em xin lỗi…

-nín, anh chẳng có lỗi để cho em đâu, đừng có xin xỏ ở đây!

Mọi khi nghe hắn nói vậy là nó bật cười rồi, nhưng vẫn còn khóc, hắn thấy lạ mới đẩy nó ra.

-không đùa nữa, em bị làm sao? nói anh nghe, chẳng phải đã hứa là không dấu nhau điều gì mà!

Nó đưa tay lên chạm vào mặt hắn, giọng rung rung.

-là do em hết, nếu hôm đó nghe lời anh ở nhà, ở nhà đợi anh về…thì chắc chuyện đó…chuyện đó sẽ không xảy ra, em sẽ không….hức…dù anh nói anh không quan tâm đến quá khứ nhưng….nhưng em…mỗi khi em nghĩ đến tim em thật sự như ai đó bóp nghẹn, em thấy ngột ngạt như sắp chết vậy….em thấy bản thân này của em, nó….nó rất dơ bẩn…hức.

Nó òa khóc thật lớn.

Người ta nói rượu vào lời ra, những lời trong lòng nó dấu bấy lâu điều nói ra hết, nỗi đau đó vẫn chưa hề phai, chẳng qua nó giấu nổi đau quá giỏi thôi.

Hắn nhìn nó, ánh mắt có chút bi thương, thấy người con gái mình yêu chịu nhiều đau khổ như thế sao hắn có thể vui được.

-anh nói lại lần cuối, em nghe cho rõ, anh yêu em, anh nói là anh không bận tâm đến cái quá khứ chết tiệt đó thì là vậy, trừ khi em không tin anh, không tin vào tình yêu này của….

Hắn chưa nói hết câu thì ai đó đã mạnh dạng , hôn lên môi hắn.

Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng gia giết, vừa rồi môi hắn ra nó định nói gì đó nhưng hắn lạnh cuồng nhiệt hôn đáp trả.

Một chút cuồng nhiệt, một chút mạnh bạo, như muốn chiếm trọn lấy đôi môi của nó, đến khi hết khí để thở, đập nhẹ vào tay hắn, hắn mới chịu rời môi nó.

Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt nồng thắm, thế rồi hắn lại đặt lên môi nó một nụ hôn, không mạnh bạo như lần trước mà nhẹ nhàng, ân cần.

Thế rồi chuyện gì đến cũng đến, hai người họ hôn nhau say đắm đến khi cả hai hòa làm một, bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu mong nhớ suốt hai năm dài, cũng được giải tỏa.

Còn vết cắn trên vai và các vết cào , là do nó đau quá nên hắn tự nguyện cho nó cắn và cào, nhưng không ngờ sáng ra hắn lại lấy đó làm bằng chứng để đổ oan cho nó.

////////xin lỗi mọi người vì mình không thể giữ được lời hứa là 5 chap, cì một số lí do nên mình không có thời gian viết , xin lỗi mọi người nhiều ạ!

mình sẽ đền bù cho mọi người sau ^^ chúc mọi người valentine vui vẽ~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN