Thiên Sứ Bị Thất Lạc - Chương 60 : Tôi Không Cho Phép Em Chết!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Thiên Sứ Bị Thất Lạc


Chương 60 : Tôi Không Cho Phép Em Chết!


-cô Bella, cô ăn hết phần ăn này đi ạ!

Mẹ hắn lắc đầu bảo thôi, thấy vậy July cũng không ép thêm nữa, mang phần ăn xuống, sau đó lại mang phần thuốc lên cho bà.

Mẹ hắn cũng quen với chuyện này, nên uống hết phần thuốc đó, chân của mẹ hắn cũng gần lành hẵn, nhưng vẫn chưa thể tự di chuyển được.

-con đưa cô đi dạo nha! July nhanh nhẹn.

Mẹ hắn gật đầu cười hiền, nói đi dạo nhưn chỉ ra ngoài vườn nhà thôi.

July gọi Tim lên giúp đỡ mẹ hắn vào xe lăn, xe lắn này cũng do Tim làm , nó hoàn toàn bằng gỗ.

-chị Anna cũng thật tình, làm gì mà yêu đương bỏ bê chúng ta thật là quá đáng.

Tim lầm bầm trách nó, thấy vậy July mỉa may.

-Anna bạn ấy giao nhiệm vụ cho em , em đã làm chưa mà ở đó trách móc? Đừng nói là em ganh tị nhá.

-olala, đằng ấy thành chị tôi khi nào nào thế hả?em này em nọ tự nhiên thế hả?

-em nhỏ hơn chị hai tuổi không thành chị thì thành gì?

Nghe July nói xong, Tim nháy mắt rồi cười với July.

-thành người yêu.

July lườm Tim một cái, lần nào Tim cũng nói chuyện đùa đùa thật thật như thế làm July không thấy tự nhiên chút nào.

-chị không thích đùa với em đâu, con với cô ra ngoài dạo nhé! July nhìn mẹ hắn.

Bà cười hiền với hai người họ, sau đó cùng July ra vườn dạo.

Ngoài vườn thoáng mát, làm tâm trạng mẹ hắn cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Vòng quanh một lát, July và mẹ hắn lại bắt gặp Jack đang ngồi ở một gốc, vẻ mặt có chút buồn phiền.

Jack buồn rầu thì cũng phải thôi, người mà bản thân yêu thương lại là người yêu của người khác rồi, không đau, không buồn mới lạ, lại còn lo cho làng của mình nên tâm trạng Jack càng tệ hơn.

July đưa mẹ hắn đến gần chỗ Jack.

-mấy hôm nay cậu cứ buồn rầu thế? có chuyện gì sao?

Thấy mẹ hắn đến hắn, Jack liền đổi thái độ, vui vẻ lên một chút.

-không sao, chỉ là tôi hơi lo một chút thôi! Jack nhìn mẹ hắn- mợ thấy thế nào rồi ạ? Chân mợ còn đau không?

Mẹ hắn lắc đầu, rồi cươi tươi với Jack.

Jack thấy mẹ hắn thế cũng yên tâm phần nào, nhưng hắn vẫn thắc mắc, nó không về nhà vậy mấy hôm nay nó đã ở đâu, nó có người yêu chẳng nhẽ hai người họ lại ở chung, nghĩ đến Jack càng thấy buồn.

-ơ sao giống Anna thế? có chuyện gì mà bạn ấy bay nhanh thế?

July hướng lên bầu trời, thấy thoáng xa xa thấy bóng nó đnag bay đến, tốc độ rất nhanh.

Chưa đến mười giây sau nó đã đáp xuống trước mặt mọi người, nó thở dốc một hồi mới có thể nói được.

-mau…mau lên, mọi người mau theo con, ở đây không còn an toàn nữa, chúng ta phải nhanh chân đi khỏi đây.

Mọi người ngơ ngát nhìn nó.

-có chuyện gì sao? sao lại nguy hiểm? July nhìn nó.

-không còn thời gian giải thích đâu, chuyện…

Rầm, một tiếng nổ thật lớn đến từ phía giữa làng.

Tộc Diabolical tấn công đến nơi rồi, cả làng chắc đang hổn loạn lắm, nó phải đưa mẹ hắn đến nơi an toàn thì mới đến cứu mọi người được.

Nghe tiếng nổ, Tim và Min cũng ra xem tình hình, nó kể sơ qua cho Tim và Min mọi chuyện và dặn Tim và Min đến giúp hắn trước , còn mình thì đưa mẹ hắn đến một chỗ thật an toàn.

Jack cõng mẹ hắn trên lưng còn nó và July bay bên cạnh, nó đưa mọi người đến thánh địa, đến cái hang động mà lần đầu tiên ông hắn đã đưa nó đến để điều trị.

Nó nghĩ nơi này sẽ không có ai đến, sẽ rất an toàn.

-July, Jack tôi giao cô Bella cho hai người, hãy bảo vệ cô đừng để cô gặp nguy hiểm.

Dặn xong nó địng vung cánh bay đi, nhưng July ngăn nó lại.

-bạn định đi đâu? Bên ngoài nguy hiểm thế bạn còn muốn đi sau?

-không sau đâu mình đi giúp mọi người, hai người chỉ cần giúp mình bảo vệ cô thật an toàn là được, khi nào tình hình ổn, mình sẽ đi đón mọi người về.

Nói xong nó bay đi mất, dù July lo cho nó nhưng nó đã nhờ chăm sóc mẹ hắn như thế thì July nhất định làm tốt.

……….

ầm, một thân cây lớn bị gãy ngang, ngã xuống đất gây một tiếng động thật lớn.

kéo theo theo là những tiếng nổ liên tiếp vang lên, mùi thuốc súng nồng nặc bóc lên.

Làng bên ấy dùng nhiều vũ khí hiện đại làm phe bên làng nó hơi yếu thế dù đã có chuẩn bị từ trước, cuộc đang diễn biến rất căng thẳng.

Hắn dẫn đầu đội cận vệ đi đến chính điện, ở trong điện mọi người đang cố gắng đánh trả bọn người làng Diabolical, Alex đang cố hết sức bảo vệ ông và mẹ mình đang ở phía sau.

Hắn đến nhanh chóng dẹp loạn được ở đó, hắn bảo với Alex là đưa mọi người đến nơi an toàn, đã chuẩn bị sẵng phòng khi có trường hợp xấu như thế này.

Còn hắn sẽ đi giúp người trong làng.

Alex chợt nhớ ra Sam còn trong phòng Yuri cùng với Sun, khi nãy bất ngờ bị tấn công Alex bảo Sam vào đó.

Alex bật tung cửa nhưng , nhưng chỉ thấy nhóc Sun ngồi ở một gốc giường mà khóc, Alex lo lắng đi đến gần .

-Sun, sao con lại ngồi khóc ở đây? Mẹ con đâu? Còn cô Yuri của con nữa??

Cậu nhóc khóc òa lên, chui rút vào lòng Alex, hình như cậu nhó đang rất sợ hãi.

Alex an ũi mãi, cậu nhóc mới nói được.

-mẹ…mẹ đuổi theo người xấu, người…hức…người xấu định bắt con, mẹ đánh nhau..hức…với người xấu, người xấu còn đánh mẹ ngã xuống sàn nhà, người xấu nhìn thấy cô Yuri, người xấu bế cô Yuri đi mất, mẹ dặn con ở đây, mẹ nói mẹ đi cứu cô..hức..

Nghe nhóc Sun nói Alex càng lo hơn, lo cho Yuri đang hôn mê mà bị bắt đi, còn Sam ngốc nghếch đó nữa, bị thương chưa lành mà đi đánh nhau, nay lại còn đuổi theo tên đó nguy hiểm đến mức nào.

Alex dặn dò Sun.

-Sun ngoan, con xuống nhà cùng bà và ông cố đi đến nơi an toàn, ba sẽ đi tìm mẹ và đến sau, được không con?

Nhóc Sun mắt đẫm lệ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đi xuống nhà theo lời Alex bảo, còn Alex bay ra đường cửa xổ để đi tìm Sam và Yuri.

Bay được một đoạn khác xa chính điện nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Sam đâu, Alex bắt đầu lo hơn.

Thêm một đoạn nhữa Alex hình như thấy dáng của ai đó, hình như là Sam.

Alex nhanh chóng đáp xuống, nhìn rõ hơn là Sam đang nằm cạnh một con suối nhỏ, phần vết thương ở lưng bị hỡ miệng nên máu ra đỏ hết cả phần áo sau lưng, Alex đỡ người Sam lên.

-Sam, Sam tĩnh lại cô có sao không??

Alex vỗ nhẹ vào vai Sam, trên mặt Sam cũng có vết thương, là vết thương mới còn đang rướm máu.

Lây lây mãi mà Sam vẫn không tĩnh lại Alex bắt đầu thấy lo, Alex kề mặt xuống gần mặt Sam, mặt Alex biến sắc.

Hơi thở của Sam hình như không còn, Alex hốt hoảng gọi Sam.

-Sam , cô đang làm gì vậy hả? giờ này không phải đùa đâu, cô đừng có diễn nữa được không hả? nhanh, tôi ra lệnh cho cô , mau tĩnh lại!!!

Giọng Alex rung rung gần như quát lên, nhưng vẫn vô vọng Sam vẫn nằm yên trong tay Alex.

-chưa được phép của tôi cô không thể chết!!! tĩnh lại!!!!

….

-tôi nhắc lại lần cuối, mau tĩnh lại cho tôi!!

….

-tôi ….tôi không cho phép em chết!!!! Alex hét lên.

Ôm trọn Sam vào lòng, người Alex đang rung lên.

-khụ…khụ…

Một giọng ho yếu ớt vang lên, Alex vội vàng buông Sam ra, kề sát vào để nghe nhịp thở của Sam, Alex nghe thấy nhịp thở rất yếu ớt.

Có lẽ khi nãy Alex lo lắng nên nghe không rõ, Alex vui mừng nhìn Sam.

-may quá…em thật sự không chết!

Nghe giọng Alex Sam yếu ớt mở mắt ra, cười hiền với Alex nhưng nước mắt lại tuông từ khóe mắt.

-em…em…xin lỗi, em….vô dụng quá…Yuri bị bọ chúng đưa…khụ…đưa đi rồi, anh cứ mặt kệ em…khụ…mau đuổi theo cứu Yuri…

Alex đưa tay lau nước mắt trên má Sam, mặt kệ lời Sam nói, Alex bế Sam lên mà theo hướng nơi trú ẩn an toàn mà bay đi.

Alex chưa kịp nghĩ nhiều , nhưng Alex đoán bọn người đó muốn uy hiếp , nên mới muốn bắt Sun đi nhưng do Sam ngăn cản nên bọn chúng chuyển sang bắt Yuri, nếu như Alex nghĩ thì Yuri sẽ không gặp nguy hiểm.

Alex cũng không biết vì sao bản thân mình lại phản ứng như vậy khi nghĩ Sam chết, Alex cho rằng vì nghĩ cho nhóc Sun nên mới vậy.

Đến chỗ trú ẩn, Alex vội vã tìm người trị thương cho Sam, còn mình thì dẫn thêm vài người nữa đi tìm Yuri…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN