Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2 - Quyển 2 - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2


Quyển 2 - Chương 10


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vụ án La Kỳ mất tích coi như bỏ ngỏ, thậm chí chuyện bộ xương Niếp Hành Phong cũng không nhắc đến Vệ Tiểu Huệ, Ngụy Chính Nghĩa dường như cũng đã đoán được, vì vậy mọi người cũng ngầm hiểu nhau không nói ra, nếu người chết là Vệ Tiểu Huệ vậy lại sinh ra một quá trình rất khó giải thích. Đầu tiên, xác chết bị Từ Hựu Niên chôn ở nơi khác lại chuyển thành trạng thái xương cốt trong một thời gian ngắn rồi xuất hiện trong hồ, bản thân nó đã không hợp lý rồi; còn có, sau khi bộ xương xuất hiện, Vệ Tiểu Huệ vẫn lấy hình dạng người bình thường sống cùng với mọi người, nếu chỉ lấy chấp niệm để giải thích thì thực vẫn quá gượng ép, hơn nữa loại giải thích này cũng không thể viết vào trong báo cáo.

Bởi vậy, vẫn là đem án xương người để lại thành án chưa giải quyết thôi, trên thế giới này ngày nào cũng có người phạm tội, vụ án hài cốt li kì xuất hiện rất nhanh sẽ bị rơi vào quên lãng, nhiều nhất là trở thành đề tài cho mọi người thảo luận sau bữa cơm mà thôi.

Về phần cái chết của La Kỳ với Cúc Thanh Thanh, Ngụy Chính Nghĩa viết trên báo cáo là vì Vệ Tiểu Huệ đố kị nên đã hành hung, sau đó Vệ Tiểu Huệ lại bị Từ Hựu Niên sát hại, còn về Từ Hựu Niên, bởi vì đã bị điên nên không thể giải thích về cái chết của Vệ Tiểu Huệ, bởi vậy đành lập án đợi điều tra. Sau đó bác sĩ điều trị chính của bệnh viện tâm thần nói với bọn họ, tâm trí Từ Hựu Niên hẳn là cả đời này cũng không thể phục hồi được.

Phần báo cáo hơn một nửa là do Trương Huyền chỉ điểm, đương nhiên là cũng thuận tiện hung hăng lấy thêm phụ phí. Ra khỏi sở cảnh sát, Niếp Hành Phong nói: “Ngụy Chính Nghĩa thật đúng là rất tin tưởng cậu, luôn miệng sư phụ mà gọi.”

“Đó là vì tôi rất đáng để người khác tin tưởng.” Trương Huyền tràn đầy tự tin.

Niếp Hành Phong bóp bóp trán, vô lực mà đổi chủ đề: “Cậu nói, Từ Hựu Niên là thực sự bị điên hay là giả điên?”

“Có gì khác nhau chứ?” Trương Huyền nhún vai, “Điên thật thì vào bệnh viện tâm thần, điên giả thì vào nhà giam.”

Về Từ Hựu Niên, Trương Huyền không hề đồng tình với cậu ta chút nào, ích kỉ, tham lam, vô tình, cậu thật không hiểu Vệ Tiểu Huệ coi trọng người con trai đó ở điểm nào.

“Tình cảm loại chuyện này rất khó nói.” Nhìn Trương Huyền, Niếp Hành Phong nói đầy ẩn ý.

Vệ Tiểu Huệ là một cô gái ác độc, vì Từ Hựu Niên có thể không ngừng giết người, anh không biết loại tình cảm này là sai hay đúng, nhưng nếu cô ta không quá chấp nhất, đổi lấy một cách sống khác có thể có một cuộc đời hoàn toàn khác hay không?

“Tôi vẫn luôn cho rằng chấp nhất là đúng, nhưng nhìn Vệ Tiểu Huệ lại cảm thấy sự chấp nhất của cô gái này khiến người khác phải sợ hãi.”

“Đó không gọi là chấp nhất mà là cố chấp.” Trương Huyền phản bác, “Nữ nhân một khi đã cố chấp thì rất đáng sợ, bởi vậy tốt nhất là không nên đụng vào.”

Niếp Hành Phong bật cười: “Câu này của cậu nói quá chuẩn.”

Anh nghĩ, cuộc đời sau này của tiểu thần côn chắc chắn sẽ không có cơ hội này.

Sau khi sự việc xảy ra, Niếp Hành Phong hẹn Ngao Kiếm, chuẩn bị đến nhà cảm ơn. Thay một bộ Tây phục hoàn hảo rồi đi đến phòng khách đã thấy Trương Huyền với Nghệ  đang dựa vào nhau thì thầm.

“Hai người đang nói gì đấy?”

“Cái này a, con dơi nhỏ nhặt được ở góc sô pha, không biết là cái gì nữa.” Trương Huyền đưa một mảnh giấy bị xét nát cho Niếp Hành Phong.

Giống như là giấy vàng để viết đạo phù, bên cạnh còn lưu lại một ít vết bút, mặt sau của tờ giấy có in một thủy ấn hoa mai mờ mờ, bình thường cậu vẽ đạo phù cũng không dùng đến giấy tốt như thế này.

Niếp Hành Phong nhìn, nghĩ đến đạo phù tối đó Từ Hựu Niên trộm bỏ vào túi của anh sau đó bị anh xé nát rồi thuận tay ném đi, có thể có mảnh giấy vô tình rơi vào túi rồi bị mang về.

“Người giật dây Từ Hựu Niên quả nhiên có chút đạo hạnh.”

Nhớ lại buổi tối bị quỷ đánh, Trương Huyền tức giận,”Chủ tịch nếu anh không xé đi thì tốt rồi, nói không chừng có thể tìm hiểu được lai lịch, tìm ra người giật dây.”

Nhìn đường vân hoa mai chín cánh đằng sau đạo phù, Niếp Hành Phong nhíu mày. Lúc đó trời tối, anh không để ý, bây giờ tỉ mỉ xem xét, đột nhiên cảm thấy đường vân này có chút quen mắt, anh đã nhìn thấy nó ở chỗ nào đó không lâu trước.

“Nhưng lại nói, đạo phù in thủy ấn rất đặc biết nha, không biết còn cho rằng là giấy vẽ tranh.”

Lời lẩm bẩm của Trương Huyền làm tim Niếp Hành Phong nảy lên một cái, nhưng không đợi anh nghĩ sâu thêm đã bị Trương Huyền cắt đứt, một mặt nghi hoặc quan sát trên dưới anh.

“Anh ăn mặc đẹp như vậy là định đi đâu hả?”

“Tôi có hẹn với Ngao Kiếm.”

“Tôi cũng đi.” Không thể mặc kệ chiêu tài miêu của cậu một mình đi gặp tên bạch mục đó được, Trương Huyền lập tức tự đề cử.

Niếp Hành Phong không muốn cho Trương Huyền tiếp xúc quá nhiều với Ngao Kiếm nên nhẹ nhàng từ chối.

Trên thực tế nếu có thể, bản thân anh cũng không muốn qua lại với Ngao Kiếm, Ngao Kiếm có thể làm Nghệ dễ dàng ngất đi, điều này khiến Niếp Hành Phong nghĩ đến lúc Nghệ bảo hộ Cúc Thanh Thanh cũng từng bị người đánh ngất, Vệ Tiểu Huệ và Từ Hựu Niên có thể thuận lợi vào Mộc gia cũng đều khiến anh theo bản năng mà liên hệ tới Ngao Kiếm, nhưng lại vẫn không hiểu được mục đích của Ngao Kiếm là gì.

Không thấy rõ được mục đích làm việc mới càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Bị từ chối, Trương Huyền có chút ghen tức: “Mộc lão tiên sinh có dặn dò anh phải cẩn thận với người đó, con dơi nhỏ cũng không thích hắn ta, tôi khuyên anh tốt nhất là ít liên hệ với hắn ta thôi.”

“Chỉ là muốn nói lời cảm ơn mà thôi.” tiểu thần côn có vẻ như đang ghen, chuyện này khiến Niếp Hành Phong rất vui vẻ, nói: “Nếu không thì chúng ta cùng đi, cậu ở trong xe đợi tôi được không?”

Đề nghị này Trương Huyền chấp nhận được, vì vậy lái xe chở Niếp Hành Phong đến nhà Ngao Kiếm. Nhìn từ bên ngoài, Ngao gia tường cao sân rộng, đem tất cả trời đất trong ngoài dễ dàng ngăn ra, bảo vệ đứng cạnh cánh cửa bằng đồng đen biết tin Niếp Hành Phong đến thăm hỏi liền rất cung kính mở cửa lớn mời anh vào.

Người hầu mời Niếp Hành Phong đến phòng tiếp khách, bưng lên tách cà phê rồi nói chủ nhân sẽ lập tức đến, mời anh chờ một chút.

Niếp Hành Phong vừa uống cà phê vừa quan sát phòng khách. Bàn ghế làm từ gỗ đàn hương, bốn bức bình phong, trong không khí còn có mùi huân hương nhàn nhạt, một cách bài trí theo kiểu Trung Quốc cổ điển rất chính thống, chợt nhìn lại, anh không thể đặt nơi này với một Ngao Kiếm của gia tộc phương Tây cùng một chỗ được.

Bên trái bức tường treo một bức tranh thủy mặc cổ, là bức tranh << Ngư trang thu tế đồ(1) >> của Nghê Toản, giá cả có lẽ thuộc loại xa xỉ. Trên tranh cuộn lộ ra thủy ấn hoa mai chín cánh mờ mờ, thanh nhã nhu hòa, nhìn đến thủy ấn này, trong lòng Niếp Hành Phong chấn động.

(1) bức tranh làng chài sau cơn mưa mùa thu

1436184745w

Trên đạo phù Từ Hựu Niên dùng cũng có thủy ấn hoa mai, đây không thể là trùng hợp được, hơn nữa Niếp Hành Phong cuối cùng cũng nghĩ ra bản thân vì sao lại có ấn tượng với đường vân hoa mai này. Trong vụ việc nhạn phẩm lần trước anh đã nhìn thấy nó ở trong nhà Tần Chiếu bán đồ cổ, lúc đó anh và Trương Huyền cùng nhau thưởng họa, lớp lót bức tranh trúc bằng mực tàu của Văn Đồng cũng là thủy ấn hoa mai, còn là hoa mai chín cánh rất hiếm gặp.

Tất cả vấn đề trong nháy mắt liên kết lại với nhau mà căn nguyên lại tập hợp trên người vị công tước thần bí này.

“Hành Phong yêu quý, chào mừng em đến nhà anh.”

Giọng nói tràn đầy từ tính vang lên sau lưng anh, Ngao Kiếm cười đi vào, vị bác sĩ Lạc Dương luôn luôn như hình với bóng với hắn lại không thấy xuất hiện.

“Tôi là đến nói lời cảm ơn.” chặn lại nghi ngờ trong lòng, Niếp Hành Phong thản nhiên nói đồng thời cũng đem hộp quà đưa qua.

“Giữa chúng ta không cần loại xã giao này.”

Ngao Kiếm cười thật ôn hòa, nhưng Niếp Hành Phong nhìn thấy tính toán ẩn sau đôi con ngươi bạc. Nếu nói trước khi nhìn thấy tranh cuộn anh mới chỉ là hoài nghi thì bây giờ anh đã có thể khẳng định mà nói mục đích Ngao Kiếm giúp đỡ anh tuyệt đối không hề đơn thuần.

“Mọi việc đều nên rõ ràng thì hơn.” Anh thản nhiên đáp lời.

Câu nói rất bình thường nhưng lại ẩn hàm sắc bén, Ngao Kiếm cân nhắc nhìn Niếp Hành Phong. Người này bình thản nho nhã giống hệt bình thường nhưng mũi dao nhọn đằng sau sự ôn hòa đã giương lên, con ngươi híp lại, là dấu hiệu chuẩn bị tiến công săn mồi, mày Ngao Kiếm nhướn lên, theo ánh mắt của Niếp Hành Phong nhìn ra sau.

“Em thích bức tranh thủy mặc này? Là trước đây không lâu anh mua từ chỗ Tần Chiếu. Tần Chiếu người này em hẳn biết phải không? Ông ta trong giới buôn bán đổ cổ cũng được coi là có tiếng.”

Khóe môi Ngao Kiếm nhếch lên nụ cười nhẹ, một nụ cười xảo trá âm hiểm, trước khi Niếp Hành Phong còn chưa thắc mắc đã lật ngay con át chủ bài ra mang theo khí thế khiêu khích.

Niếp Hành Phong không va chạm chính diện với Ngao Kiếm mà chỉ nói: “Trước đây Trương Huyền đã bị một người có đạo thuật công kích.”

“Vậy sao.” Ngao Kiếm ngồi xuống chầm chậm uống cà phê rồi hỏi: “Em có muốn để anh điều tra giúp không?”

“Việc đó thì không cần, vì trong những người tôi quen, người biết đạo thuật cũng không nhiều.” con ngươi màu đen nhìn chằm chằm Ngao Kiếm, Niếp Hành Phong lạnh lùng nói: “Bất luận mục đích của anh là gì, đừng có động thủ với Trương Huyền, công tước Borgia!”

“Em hoài nghi là anh? Hành Phong, anh phát hiện hơn một năm không gặp, em đã biết kể chuyện cười rồi.” đối với lời nói sắc bén của Niếp Hành Phong, Ngao Kiếm tỏ ra rất nhàn nhã, vừa cười vừa hỏi ngược lại: “Anh tại sao phải làm hại một thần côn chỉ biết một vài đạo thuật hạng ba mới gặp qua một lần?”

Niếp Hành Phong chưa từng tưởng tượng sự sáng suốt của mình lại đem lại may mắn thế này, hôm nay nếu mang theo Trương Huyền thì anh dám đảm bảo chỉ với câu này của Ngao Kiếm Trương Huyền nhất định sẽ hủy luôn căn nhà này.

“Lại nói, nếu anh muốn hại em, thì sẽ không giúp em có phải không?” Ngao Kiếm buông tay, cười vô tội: “Bởi vậy, Hành Phong, em hẳn là không nên nói như vậy, nếu anh là em, dưới tình huống không có bất kì chứng cứ nào, tuyệt đối sẽ không nói bừa, như vậy sẽ chỉ làm loạn mất vị trí của mình, lợi ích nào cũng không đạt được.”

Cái gì mà không có chứng cứ? Kí hiệu hoa mai chín cánh tương đồng chính là chứng cứ tốt nhất! Niếp Hành Phong không tin đây là trùng hợp, anh nghĩ Ngao Kiếm nhất định sẽ phát hiện ra chỗ sơ suất nhỏ này, bởi vậy mới dứt khoát nói thẳng tên của Tần Chiếu, nhưng vẻ mặt không hề sợ hãi của Ngao Kiếm đã nói cho anh biết, cho dù anh biết chuyện này có liên quan đến Ngao Kiếm thì cũng không thể làm gì được.

“Cảm ơn đã nhắc nhở.”

Niếp Hành Phong nói cảm ơn xong liền đứng dậy rời đi, Ngao Kiếm cũng không giữ anh lại mà chỉ nói: “Thực ra, trên đời này người biết đạo thuật rất nhiều, là ở những chỗ em không biết. Vẫn nên lo lắng một chút về Tần Chiếu nữa.”

Niếp Hành Phong quay đầu nhìn hắn, muốn biết rõ hơn hàm ý bên trong câu nói này nhưng Ngao Kiếm lại chỉ nhún vai ý tứ sâu xa nói: “Nhưng, có lẽ cũng đã không còn kịp rồi.”

Có một loại dự cảm xấu tràn đến, Niếp Hành Phong vội vàng từ biệt. Trương Huyền đang ngồi trong xe đợi anh, nhìn thấy sắc mặt anh không tốt liền vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đi đến nhà Tần Chiếu.”

“Nhà ai cơ?” Trương Huyền nhất thời không kịp phản ứng.

“Người buôn bán đồ cổ đó.”

Trương Huyền nhớ ra rồi, Tần Chiếu buôn bán đồ cổ đã làm ra vụ việc nhạn phẩm. Mặc dù không rõ tại sao Niếp Hành Phong lại đột nhiên muốn đến chỗ đó nhưng cậu không hề hỏi gì mà chỉ nghe theo chỉ thị, lái xe đến Tần gia.

Xe đi được nửa đường, phía đối diện chạy đến một chiếc xe thể thao hiệu Lamborghini, màu sắc đỏ rực gần như muốn bốc cháy luôn được. Niếp Hành Phong không hề có chút sức chống cự nào với loại xe thể thao phong cách tuyệt đẹp này, lúc đi lướt qua anh theo bản năng quay đầu nhìn, người lái xe là một cậu thanh niên mang kính viền vàng, nhìn thấy anh, khóe miệng câu lên một nụ cười đầy ẩn ý rồi mấp máy môi nói – Sau này sẽ gặp lại.

Lướt qua trong thoáng chốc nên Niếp Hành Phong không nhìn thấy câu mấp máy của cậu ta, nhưng nụ cười quái dị của đối phương khiến anh cảm thấy rất không thoải mái, sau khi xe đi qua lại vẫn không nhịn được quay đầu nhìn.

“Sao vậy?” Trương Huyền cũng chú ý đến chiếc xe thể thao nổi bật.

“Không có gì.” chỉ là người kia đem lại cho anh một cảm giác rất kì quái mà thôi.

Trong nháy mắt hai chiếc xe thể thao lướt qua nhau rồi đi về hai hướng hoàn toàn trái ngược, đợi xe của Trương Huyền chạy xa, người con trai lái xe Lamborghini dừng xe ở bên đường, sau khi kết nối điện thoại thì cười hì hì nói: “Sự phụ, con nhìn thấy Niếp Hành Phong rồi, người thật đẹp trai hơn nhiều so với trên tạp chí a.”

“Anh ta không phải là người dễ đối phó đâu, đừng có mạnh động.” bên kia truyền đến tiếng nói trầm thấp của người già.

“Biết rồi a, mặc dù lần này sách mệnh không thuận lợi về tay nhưng bọn họ cũng giúp chúng ta thử nghiệm rồi, coi như là báo đáp, tạm thời con sẽ không đi làm phiền.” người con trai cười một cách rất gian tà: “Nhưng sớm muộn con sẽ thượng anh ta, không phải là nằm lên mà là thực sự thượng anh ta một lần, thân thể cương khí dồi dào như vậy, không dùng thì thực sự quá lãng phí rồi.”

Thân hình lão nhân ngồi trên ghế lái phụ chấn động một cái, hiên nhiên là vẫn không thích ứng được với lời nói sôi sục như vậy.

Người ở đầu dây bên kia lại giống như đã sớm quen với loại lời nói này của chàng trai, chỉ nói: “Trước hãy làm xong chuyện của Mộc Thanh Phong rồi nói.”

“Vậy dây thiên thu thì sao? Nó vẫn đang ở trong tay Niếp Hành Phong.”

“Cái đó không vội, đồ vật quý giá như thế, ta tin anh ta sẽ thay chúng ta bảo quản cẩn thận.” Lão nhân rất tin tưởng phán đoán của bản thân, lại nói: “Trong coi kĩ Tần Chiếu, ông ta hiểu rõ đồ cổ, rất có lợi với chúng ta.”

“Đã biết.”

Cúp điện thoại, nhìn sang lão già bị mình nhìn đến đứng ngồi không yên ở bên cạnh, chàng trai ngả ngớn cười nhạt: “Yên tâm, tôi không có hứng thú với người già.”

“Vậy, tiếp theo chúng ta đi đâu?” nam nhân kính cẩn hỏi.

“Chúng tôi kinh doanh không ít phi vụ bán đấu giá ngầm, tôi nghĩ, ở chỗ đó, ông có thể trổ tài.”

Chàng trai nở nụ cười, giống như bày tỏ hữu hảo, nhưng Tần Chiếu lại không nhịn được mà run lên. Có loại cảm giác, sau khi ông ta kí kết khế ước với ma quỷ có những chuyện sẽ không thể quay lại được nữa.

Trương Huyền lái xe đến Tần gia, kinh ngạc phát hiện tòa nhà trước kia đã biến mất, trước mắt là một mảng phế tích, cả tòa nhà bị cháy sạch chỉ còn khung sắt, mang theo sự thê thảm sau khi bị cháy, một vài người dân xung quanh cũng đang đứng ở gần đấy quan sát.

[Nhưng, có lẽ cũng đã muộn rồi.]

Bên tai Niếp Hành Phong vang lên tiếng nói ưu nhã mang theo sự tự phụ nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay của Ngao Kiếm, trong nháy mắt, anh hiểu ra hàm ý chân chính của câu nói, ánh mắt lướt qua đống đổ nát, sắc mặt anh âm trầm lại.

“Tôi đi hỏi xem có chuyện gì xảy ra.”

Trương Huyền muốn xuống xe tiếp cận đám đông nhưng Niếp Hành Phong lại kéo cậu lại, “Thôi đi, về thôi.”

Nếu chuyện này là do Ngao Kiếm làm, hắn tuyệt đối có thể đem tất cả xử lý cẩn thận, bởi vậy đi tra tin tức chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.

Về đến nhà, Niếp Hành Phong gọi cho Ngụy Chính Nghĩa, bảo cậu ta giúp điều tra nguyên nhân gây cháy của Tần gia. Năm phút sau, Ngụy Chính Nghĩa gọi điện thoại đến nói nguyên nhân hỏa hoạn trước mắt vẫn còn đang điều tra, nhưng bước đầu khẳng định là sự cố ngoài ý muốn, Tần Chiếu là do bị ngạt khói mà chết.

“Mùa này, đất trời hanh khô, rất dễ dẫn đến hỏa hoạn a.”

Nghệ chuyển sang kênh tin tức, rất nhanh ti vi bắt đầu đưa tin về vụ cháy ở Tần gia, nó xem một lúc, rồi đột nhiên a lên một tiếng, chỉ màn hình nói: “Kì quá nha, hai người xem này.”

Trong tin tức hiện trường hỏa hoạn, ống kinh lia qua một cái bàn rất lớn ở trong sân, người tu đạo đều biết đó là đàn tế dùng khi làm phép, Nghệ thấy rất kì quái: “Lần trước lúc tôi đi Tần gia theo dõi không nhìn thấy đàn tế này a.”

[Trên đời này người biết đạo thuật rất nhiều.]

Lời của Ngao Kiếm có ý chỉ ra nhưng lại cố ý không chỉ rõ, bắt anh phải tự mình suy đoán, anh không biết lời của Ngao Kiếm có mấy phần chân thật nữa. Người làm phép làm hại Trương Huyền với Tây Môn Tuyết rốt cuộc là ai? Tần Chiếu, Từ Hựu Niên, có quan hệ gì với Ngao Kiếm? Còn có nguyên nhân Tần Chiếu bất ngờ chết, anh đều không thể biết được, dường như tất cả mọi chuyện đều hạ màn theo cái chết của Tần Chiếu.

Niếp Hành Phong phát hiện, anh nhìn như là đã giải khai được bí ẩn án quan tài, nhưng trên thực tế đằng sau còn có càng nhiều bí ẩn không thể giải khai, cái này nối với cái kia, quấn chặt lại với nhau giống như một mớ hỗn loạn không thể gỡ ra.

Nhìn ra được sự hoang mang của Niếp Hành Phong, Trương Huyền đứng dậy, phủi phủi tay, ung dung tổng kết: “OK, hai vị thích suy nghĩ, vụ án quan tài lần này đã kết thúc rồi, tiếp tục nghĩ nữa chỉ là tự tìm phiền phức thôi. Nếu sự việc đã kết thúc rồi chúng ta hẳn là nên đi ăn mừng chứ? Chủ tịch cùng tôi ra ngoài mua đồ ăn, con dơi nhỏ ở nhà chuẩn bị cơm tối.”

“Nhưng mà, không cần phải phiền phức như vậy chứ? Chúng ta có thể gọi điện thoại đặt cơm a.”

Con dơi nhỏ nêu ra ý kiến khác, phải biết trong ba người bọn họ không có cao thủ nấu nướng nào a.

“Tôi thích ăn cơm chủ tịch nấu hơn.”

Không để cho Niếp Hành Phong có thời gian từ chối, Trương Huyền kéo anh đi. Không muốn nhìn bộ dạng anh nhíu mày suy nghĩ, chiêu tài miêu dùng tâm chiêu tài là được rồi, bây giờ công việc hình cảnh cũng không dễ làm, anh cũng không cần đi đoạt bát cơm của người ta.

Cuối tháng, Trương Huyền lấy được hai bao tiền thưởng như ý nguyện, trong buổi trà chiều cùng ngày, Tả Thiên còn đặc biệt mua bánh vòng Mister Donut ngọt ngọt số lượng có hạn về mời mọi người ăn, đồng nghiệp khó có dịp tụ tập cùng nhau nên vừa ăn bánh ngọt vừa bắt đầu đồng loạt oán giận.

“Ông chủ cũng quá ki bo rồi, đại án này kiếm được không ít lại chỉ mời ăn bánh vòng.”

Tả Thiên quay ra trừng mọi người: “Tôi kiếm được rất nhiều lúc nào? Mọi người đi làm việc tôi làm sao không biết xấu hổ lấy nhiều được?”

“Rốt cuộc kiếm được bao nhiêu Vi Vi tỷ là người biết rõ nhất có phải không?”

Lương Lương ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Đỗ Vi Vi, làm thư kí kiêm giám sát tài chính, loại chuyện này giấu được ai chứ không thể giấu được cô ấy.

“Nhưng nói thật, án này cũng thật cổ quái, còn rất nhiều chỗ chưa làm rõ được, cuối cùng Vệ Tiểu Huệ rốt cuộc là sống hay chết cũng không biết được.” Hỷ Duyệt Lại vừa xem báo vừa lẩm bẩm.

Án hài cốt ở sân golf sớm đã được đám nhà báo viết ba hoa chích chòe, liên tiếp mấy ngày đều kín đặc cả mặt báo, cái gì mà giết người vì tình lời nguyền giết người vân vân, thần trí của Tây Môn Tuyết cũng vô cùng thần kì hồi phục ngay sau một đêm khiến cho vụ án càng thêm thần bí, nhưng anh ta vẫn luôn từ chối gặp mặt phỏng vấn, bởi vậy tin tức trên báo phần lớn đều là bịa đặt, dùng để lừa các bà các mẹ còn được chứ như Hỷ Duyệt Lai là pháp y thực tập, vừa nhìn là đã thấy được bên trong còn có ẩn tình.

Chủ để được chuyển hướng, trong lòng Tả Thiên cảm ơn Hỷ Duyệt Lai không ngừng, lập tức hỏi Trương Huyền: “Báo cáo của cậu viết quá quy cách, bên trong nhất định còn có nội tình khác, không bằng nói ra cho mọi người nghe?”

“Không có a, chỉ là tình tay ba vô cùng nhạt nhẽo mà thôi.” mồm Trương Huyền đang nhồm nhoàm bánh vòng, quét mắt nhìn qua con dơi nhỏ mồm cũng đầy chặt bánh vòng ngồi trong góc tường, lẩm bẩm.

Muốn câu giải thích gì mà quan tài, thập thế mệnh thư, quỷ hồn giết người sao? Đảm bảo trước tiên sẽ bị đám đồng nghiệp vô lương tâm này đẩy xuống dưới lầu hủy thi diệt tích.

Đỗ Vi Vi đẩy đẩy gọng kính thời trang trên sống mũi, nhìn chằm chằm Trương Huyền, hoài nghi nói: “Bình thường lúc cậu nói như vậy đều có nghĩa là chắc chắn có vấn đề, thành thật khai ra mau!”

“Thực sự là không có gì a, Vi Vi tỷ.”

Đang tranh cãi ầm ĩ bỗng điện thoại di động đổ chuông, cứu thoát Trương Huyền khỏi vòng bao vây của đồng nghiệp. Mở điện thoại, là chiêu tài miêu yêu quý, cậu lập tức tươi cười hỏi: “Chủ tịch, tìm tôi có việc gì?”

“Giờ cậu có bận không?”

“Không bận không bận.” chồng văn kiện cao ngất ở trước mặt bị Trương Huyền cố tình bỏ qua.

“Là thế này, người nhà tôi nghe thấy chuyện của cậu, muốn mời cậu đến nhà tôi làm khách.” Niếp Hành Phong cẩn thận lựa lời, “Có làm phiền cậu không?”

Đều là do tên Ngụy Chính Nghĩa to mồm gây ra, hại anh tối qua bị người nhà luân phiên vặn hỏi, thiếu nước tìm thám tử đi điều tra tổ tông tám đời của Trương Huyền, tức đến mức Niếp Hành Phong rất muốn bảo với mọi người, Trương Huyền chính là thám tử, có cần bọn họ ngay lập tức lấy tài liệu, trực tiếp mời xem?

Tức thì tức nhưng Niếp Hành Phong vẫn làm theo ý nguyện của mọi người, mời Trương Huyền đến nhà làm khách. Trong chờ mong căng thẳng còn có một chút chút kì quái, bạn bè của anh rất nhiều nhưng chưa bao giờ thấy người nhà lại căng thẳng như vậy, thái độ đó như là anh đang bị người khác lừa vậy, nhưng cũng may ông nội khó có được cũng có hứng thú với Trương Huyền, chỉ cần tiểu thần côn đối đáp tốt chút, qua được cửa của ông nộii, sau này việc gặp gỡ liền thuận lợi rồi, điều kiện tiên quyết là ngàn vạn lần không được cho cậu nói đến tiền.

Vừa nghe thấy được đi đến nhà chiêu tài miêu làm khách, Trương Huyền lập tức gật đầu lia lịa: “Sẽ không sẽ không, theo lễ tiết tôi cũng nên đi thăm hỏi một lần, chủ tịch, anh đang ở đâu? Tôi đến tìm anh.”

“Đang đứng dưới lầu văn phòng của cậu.”

Trương Huyền chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy một chiếc Porche màu bạc sáng xinh đẹp đỗ ở dưới, Niếp Hành Phong cầm điện thoại đứng ở bên cạnh, nhìn thấy cậu liền vẫy vẫy tay.

Rất ít khi nhìn thấy Trương Huyền tung tăng như vậy, đồng nghiệp đều vây xung quanh xem. Dưới lầu xe thể thao thêm anh đẹp trai, quả nhiên là một khung cảnh vô cùng đẹp đẽ, đợi đến lúc nhìn rõ diện mạo của Niếp Hành Phong, Đỗ Vi Vi kích động hét lớn: “Vị đó hình như là chủ tịch Niếp thị phải không? Tôi xem qua bài báo về anh ta rồi, đẹp trai quá đi!”

“Xe thể thao là dòng xe mới nhất trong năm nay của Porche a.” đối với Lương Lương mà nói, xe thể thao càng hấp dẫn hơn so với trai đẹp.”

Tả Thiên bắt lấy Trương Huyền: “Tiểu tử thối, cậu quen với đại nhân vật kia từ bao giờ thế?”

“Chính là không lâu trước a, tôi đang vội, sau này nói tiếp nha.”

Bỏ qua đám đồng nghiệp đang muốn tiếp tục thăm dò tin tức, Trương Huyền chạy như bay xuống dưới, nhìn mọi người đều kích động như vậy, Hỷ Duyệt Lai thấy rất kì quái, lẩm bẩm: “Anh ta rất nổi tiếng sao? Tôi nhìn thấy anh ta mấy lần, người này thực sự rất thông minh.”

“Nhìn thấy ở đâu?”

Nghe thấy nguồn gốc tình báo, mọi người lập tức đem lực chú ý chuyển qua người Hỷ Duyệt Lai, đẩy cậu xuống ghế, đưa lên bánh vòng với trà sữa ngọt ngào, nhìn từng con mắt của đồng nghiệp lộ ra vẻ gian tà, vị pháp y thực tập bé nhỏ đáng thương mới phát hiện bản thân đã rơi vào trong bẫy sắp bị đem ra hội thẩm tam đường.

Trương Huyền chạy một mạch xuống dưới tầng, ngồi lên xe của Niếp Hành Phong, con dơi nhỏ nhắm mắt theo đuôi, từ phía sau lập tức lao vào trong xe.

Xe chuyển bánh, Trương Huyền hỏi: “Tôi có phải nên mua một ít lễ vật mang đến tặng ông nội?”

Xưng hô gọi thật trôi chảy, Niếp Hành Phong cười: cái tên tinh thần lúc nào cũng vui vẻ, vết thương bọn quỷ hồn gây ra trước đây cũng đã biến mất sạch sẽ, điều này khiến Niếp Hành Phong hoàn toàn yên tâm, chỉ ra đằng sau: “Đừng lo, tôi đã mua hết rồi, đến lúc đó cậu chỉ cần nói là cậu mua là được.”

“Cảm ơn chủ tịch.”

Không cần tiêu tiền, Trương Huyền thở phào, nhìn thấy đôi lông mày của cậu cong lên, Niếp Hành Phong liền hiểu trong lòng cậu đang nghĩ cái gì, vì vậy liền thêm một phần điều kiện: “Nhưng bộ quần áo này của cậu hơi cũ rồi, tôi đưa cậu đi mua một bộ mới.”

“Được a.” hẳn là cũng không phải tiêu tiền, Trương Huyền sáng khoái đồng ý.

Có thể lộ liễu thưởng thức mĩ nam thanh tú, Niếp Hành Phong rất thỏa mãn, nhìn Nghệ đang ngồi ở phía sau rồi hỏi: “Nghệ cũng đi cùng chứ?”

“Vật nuôi nhỏ nhà tôi ẩn hình mà, sẽ không dọa người.”

“Không phải, tôi chỉ muốn nói, Nghệ không cần ẩn hình, hơn nữa nó có thể sẽ rất thích chỗ đấy.”

Bên trong nhà đã có rất nhiều động vật kì quái, thêm một con nữa cũng không sao cả.

Trương Huyền vui vẻ ngồi trên xe thể thao, nghĩ đến kế hoạch kiếm tiền mấy ngày trước liền hỏi: “Chủ tịch, tôi đột nhiên nghĩ đến a, có thể dùng danh nghĩa của anh…”

“Tôi phản đối.”

“Ý của tôi là bùa hộ thân…”

“Phản đối.”

“Này, tôi đã nói cái gì đâu!”

“Phản đối.”

Chưa cần phải nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt hai mắt sáng ngời của tiểu thần côn, Niếp Hành Phong liền biết cậu đang nghĩ cái gì, còn định học người ta dùng chiêu tài miêu làm bùa hộ thân hãm hại lừa gạt? Đừng có mơ!

Hoàn toàn không thể nói chuyện, Trương Huyền có chút tức giận, con người đảo vòng, đột nhiên lại bật cười hì hì: “Đúng rồi, chủ tịch, ngày đó lúc anh cho rằng tôi đã chết, hình như còn khóc a.”

Sắc mặt Niếp Hành Phong cứng lại, ánh mắt không tự nhiên nhìn chằm chằm về phía trước.

“Cậu nhìn nhầm rồi, tôi không khóc.”

“Thị lực của tôi 10/10 đấy, làm sao có thể nhìn nhầm được? Anh rõ ràng có khóc!”

“Không khóc!”

“Có khóc!”

“Không khóc!”

“Có khóc!”

Vấn đề mang tính quan trọng này Trương Huyền tuyệt đối không nhượng bộ, cuối cùng vẫn là Niếp Hành Phong từ bỏ loại đối đáp vô nghĩa này quay sang hỏi: “Trương Huyền, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề.”

“Gì vậy?”

“Nếu tôi chết, cậu có giống như đối với những người khác, cười nhìn sinh tử?”

Trương Huyền nghiêng đầu nhìn Niếp Hành Phong, con ngươi màu xanh xinh đẹp híp lại. Đây là một vấn đề rất gay go, gay go đến mức cậu đột nhiên muốn vung quyền đánh chiêu tài miêu.

“Không có loại nếu như đấy, bất kể ai muốn giết anh, tôi sẽ giết người đấy trước!”

Trương Huyền khó có dịp nghiêm túc như vậy, con ngươi màu lam nhạt trong nháy mắt chuyển thành màu xanh sâu thẳm, một vòng màu vàng ở chỗ sâu trong con ngươi màu xanh phân li mang theo lạnh táp ngoan lệ.

Con dơi nhỏ cũng cảm thấy, lập tức ôm lấy lon bia chui xuống dưới gầm xe, đáng tiếc Niếp Hành Phong đang lái xe không nhìn thấy biến động trong mắt Trương Huyền, nhưng câu trả lời kiên quyết kia khiến anh rất vui, lệ khí tràn đầy sát khí nhưng lại không hề khiến anh thấy phản cảm.

Khóe môi cười nhẹ, Niếp Hành Phong nói: “Nhưng mà, con người luôn có sinh lão bệnh tử, đó không phải chuyện cậu có thể khống chế.”

“Ít nhất, tôi sẽ không để anh chết trước mặt tôi.”

Giọng điệu Trương Huyền hòa hoãn lại, cười nhẹ. Nếu có thần chết dám đến dẫn hồn chiêu tài miêu đi, vậy thì cứ thử xem, con mèo cưng nhà cậu, nói thế nào cũng không dễ dàng buông tay như vậy.

“Hóa ra, trong lòng cậu, tôi với những người khác không giống nhau.” Ý cười trên mặt càng đậm, Niếp Hành Phong nghiêng đầu nhìn Trương Huyền.

Tránh khỏi ánh mắt tìm tòi, Trương Huyền không tự nhiên đem ánh mắt chuyển ra chỗ khác.

“Đương nhiên không giống a, người khác đều là người bình thường, chỉ có anh, là chiêu tài miêu sống sờ sờ vàng rực rỡ.”

“Không phải chứ?”

“Phải!”

“Không phải!”

“Phải!”

Trong tiếng máy của xe thể thao cuộc đối thoại không có dinh dưỡng liên tục nóng lên, lần này hai người không có ý niệm ngừng lại, so sức chịu đựng nha, ai sợ ai? Đường đi vẫn còn rất dài nha.

——————————————————

《Tiểu tiểu tiểu phiên ngoại: Hồ thuyết quỷ ngữ của người trong Niếp gia》

Cuối tuần, năm giờ sáng.

Chuông điện thoại vang lên, Trương Huyền mơ mơ màng màng nghe máy.

Ngụy Chính Nghĩa vui vẻ giàu sức sống: “Sự phụ, cuối tuần có sắp xếp gì chưa?”

“Có…” có thể, đại khái, có lẽ có… “Có chuyện gì sao?”

“Không có gì.” dập máy.

Năm phút sau, Trương Huyền phẫn nộ nghe điện thoại: “Sáng sớm cuối tuần cậu gọi morning call cho tôi, có phải là rảnh rỗi quá không!?”

Ngụy Chính Nghĩa cẩn thận: “Con không có việc gì, bởi vì người có việc.”

Trương Huyền càng phẫn nộ: “Tôi rất tốt, không có việc gì! Cậu mới có chuyện!”

Kinh hãi run rẩy: “Con thực sư không có chuyện gì a…”

Phẫn nộ: “Có!”

Sợ hãi: “Không có…”

Một vòng tuần hoàn vô tận cứ như thế tiếp tục…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN