Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2
Quyển 5 - Chương 13
Từ Florence tới cảng Livorno đi mất hai tiếng, nhưng với tốc độ lái xe của Niếp Hành Phong thì khoảng một tiếng hai người đã tới nơi. Vì không muốn gây chú ý, Niếp Hành Phong đỗ xe ở một nơi gần bến cảng sau đó gọi taxi đi vòng quanh cảng để tìm thuyền của công ty Strasbourg Lempaut.
Một lúc sau liền tìm thấy tàu, Niếp Hành Phong nhìn đồng hồ, mới hơn bốn giờ, vì vậy liền cùng Trương Huyền đi tới quán cà phê cạnh đó để giết thời gian, đợi trời tối hai người sẽ xuất phát tới chỗ tàu hàng.
Rất may, bọn họ vừa lên thuyền xong liền nhìn thấy hai thuyền viên đi tới, nghe bọn họ nói chuyện thì hình như là đang muốn đi uống rượu, Trương Huyền không nói nhiều, lập tức xông lên, tung quyền đánh ngất một tên đồng thời giơ chân đá vào ngực tên còn lại, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát, hai tên đàn ông cao lớn còn chưa kịp hiểu có chuyện gì đang xảy ra thì đã ngã xuống đất ngất xỉu.
“Cậu ra tay thật ác.” Niếp Hành Phong hít vào một hơi, bắt đầu đánh giá sức lực của người yêu mình.
Trương Huyền nhún vai, “Chẳng nhẽ anh định ăn mặc thế này đi cứu người sao?”
Hai người đều đang mặc quần ngố, lên tàu xong đừng nói là cứu người chỉ sợ chưa đi được bao lâu đã bị nhìn chằm chằm rồi, giờ vừa may ông trời tặng cho hai người, không dùng mới là lạ.
Niếp Hành Phong bắt đầu hành động coi như đồng ý với cách làm của Trương Huyền. Nhìn xung quanh, gần đó có một phòng nghỉ nhỏ, vì vậy hai người cùng hợp lực kéo hai tên bị đánh ngất vào. Trương Huyền đóng cửa lại, quay đầu nhìn tên đang nằm trên đất rồi lại nhìn Niếp Hành Phong, sau đó liền tiến lên cởi khuy áo sơ mi của Niếp Hành Phong.
“Cậu muốn làm gì?” thấy hành động đột ngột quỷ dị vậy, Niếp Hành Phong theo bản năng nâng tay đẩy ra.
“Giúp anh cởi quần áo chứ còn làm gì. Nhắc mới thấy chúng ta làm bao nhiêu lần rồi tôi đều chưa có chính thức giúp anh cởi quần áo bao giờ cả, tôi cũng không muốn lần đầu tiên này lại làm với một tên ngoại quốc.”
Có đôi lúc Niếp Hành Phong thật không biết làm sao với kiểu thần kinh thô này của Trương Huyền. Không muốn vì chuyện này mà tranh chấp với cậu nên đành để cậu cởi áo mình sau đó cởi đồ của tên thuyền viên kia ra rồi mặc lên người, sau khi Trương Huyền mặc xong mày liền nhíu chặt lại.
“Tôi ghét mặc đồ của người khác.”
“Chịu một chút thôi.”
Trong phòng nghỉ có một tủ để đồ, hai người trói chặt hai tên thuyền viên rồi nhét vào bên trong, để cho an toàn, Trương Huyền còn lấy đạo phù ra, niệm chú ngủ mê rồi dán lên đầu hai người kia. Đang định đóng tủ thì Niếp Hành Phong ngăn cậu lại, lấy ra một cái đèn pin và một cái kìm cắt sắt trong tủ.
Trương Huyền ngạc nhiên nhìn anh, “Đừng nói là anh không mang súng theo nhé?”
“Có mang.”
“Thế sao còn phải cầm kìm theo?”
“Đợi tí nữa cậu liền biết.”
Niếp Hành Phong đóng chặt cửa tủ, đi ra khỏi phòng nghỉ, cùng Trương Huyền đi về khu vận chuyển container. Vì trời khá tối, dáng người hai người cũng khá cao lớn vì vậy trên đường dù có gặp mấy tên thủy thủ cũng không bị người khác chú ý. Bước chân Niếp Hành Phong vô cùng gấp, rất nhanh đã đi tới khúc rẽ của tàu, đi tới chỗ để container, bắt đầu tìm kiếm theo số tầng và số hiệu của container, Trương Huyền thực sự vô cùng bội phục anh.
“Cái tấm bản đồ vị trí trông còn khó hiểu hơn bùa quỷ vẽ mà anh nhìn một lần đã nhớ được sao? Tàu lớn như vậy, thực sự rất dễ nhầm lẫn.”
“Số hiệu của container đều có quy định cả, cho dù không nhớ rõ bản đồ cứ dựa theo số hiệu chắc chắn không sai được.”
“Chủ tịch, anh thực sự là bản đời thực của thần tiên đẹp trai nha, trên đời này đúng là không có gì mà anh không làm được cả.”
“Tôi không đẻ được.” đầu Niếp Hành Phong vẫn hướng về phía trước nhưng lại bâng quơ bỏ lại một câu như vậy.
Trương Huyền hoàn toàn bị shock, sững người mất mấy giây rồi mới rùng mình, lẩm bẩm: “Câu nói đùa này sao mà lạnh vậy.”
Hai người tránh khỏi camera theo dõi trên tàu, đi vào bên trong tàu hàng, dựa theo sơ đồ, vô cùng đơn giản liền tìm được container cần tìm. Niếp Hành Phong bật đèn pin, nhờ ánh sáng yếu ớt đó nhìn rõ được số hiệu STLU4825463 bên trên, giống hệt với số hiệu trên phiếu xuất hàng, hẳn là không nhầm được.
Niếp Hành Phong đối chiếu xong quay sang kiểm tra niêm phong trên container, bên trên có in một chữ “H” rất lớn, Trương Huyền lập tức mỉm cười đầy quỷ dị, lần này Niếp Hành Phong cũng không còn sức để giải thích nữa, ngay lập tức lấy kìm cắt sắt ra bẻ gãy khóa niêm phong, sau đó hai người cùng hợp sức mở cửa ra.
Bên trong rất tối, Niếp Hành Phong chiếu đèn pin vào nhìn, trong container toàn mùi da thuộc, rất nhiều thùng dài khoảng 1m2 xếp chồng chất lên nhau, Trương Huyền nói: “Tên biến thái sẽ không để Giovanni ở sâu trong nơi không khí không lưu thông được.”
Niếp Hành Phong gật đầu: “Bắt đầu kiểm tra từ chỗ thông gió kia.”
Cửa thông gió được đặt ở bên phải ngay cạnh cửa, Trương Huyền nhảy lên chỗ cao, từ từ chuyền thùng tới rìa, sau đó lại nhảy xuống, nhân lúc thùng đang rơi xuống cùng hợp lực đỡ với Niếp Hành Phong, thùng không quá nặng nên hai người dễ dàng đỡ được.
Cứ như vậy chuyển được ba bốn thùng, thì lộ ra một hòm gỗ to xấp xỉ với những thùng vừa rồi, hai người nhìn nhau, Trương Huyền rút ra con dao nhỏ tùy thân, mở khóa hòm ra rồi đẩy nắp lên.
Một thân người nằm cuộn tròn xuất hiện trước mắt bọn họ.
Cái hòm khá cao vì vậy Trương Huyền cạy nốt cái khóa ở bên cạnh ra, Niếp Hành Phong ngồi xuống nâng người đang cuộn tròn dậy. Bên dưới mái tóc vàng là một khuôn mặt trắng bệch, bên người có treo mấy bình dưỡng khí, hơi thở vô cùng suy yếu. Lúc đỡ Giovanni dậy, Niếp Hành Phong phát hiện mái tóc màu vàng của cậu ta đã bị cắt ngắn, quần áo cũng chỉ là tùy tiện khoác lên người, vì vậy khi dịch chuyển quần áo đều rơi xuống lộ ra những vết thương vô cùng kinh khủng ở khắp người.
Một tấm đạo phù rơi xuống đất, Trương Huyền nhặt lên nhìn, là phù chú phong bế tinh thần, bị nó không chế, tinh thần của Giovanni sẽ hoàn toàn bị khóa lại, không chỉ là toàn thân vô lực mà ngay cả nói cũng không được, cho dù không bị trói cũng không thể trốn thoát.
Loại bùa chú tà ma này Trương Huyền đã từng nhìn thấy trong sách nhưng ghi chép không được đầy đủ, hơn nữa loại đạo thuật bất chính này người tu đạo chân chính sẽ không học, không ngờ tới Lý Hưởng lại biết dùng pháp.
“Tên biến thái đó hạ thủ thật độc!” Trương Huyền tức giận nói, sau đó vung tay lên lá bùa lập tức bùng cháy trong không trung rồi hóa thành tro bụi.
Nhớ tới lời nói kiêu ngạo của Lý Hưởng trong điện thoại, Niếp Hành Phong hơi cau mày, anh biết tên hỗn đản đó nói được làm được, nhưng tới lúc Giovanni xuất hiện với trạng thái toàn vết thương này anh vẫn có chút không chịu được.
Giovanni không phải bạn anh, thậm chí không lâu trước còn còn là tên đã bắt cóc anh, nhưng cho dù giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không thể chấp nhận loại hành vi vũ nhục con người thế này, thậm chí còn có chút tự trách vì sau khi nghe Lý Hưởng nói vậy bản thân không tiếp tục tìm kiếm tung tích cậu ta nữa.
Bị di chuyển, Giovanni dường như cũng cảm giác được, mày nhíu lại hơi mở mắt ra, nhìn anh một lúc mới gọi: “Niếp…”
“Là tôi.”
Giovanni cũng không nói nữa, nhắm mắt lại, vùi đầu vào trong khuỷu tay Niếp Hành Phong.
Niếp Hành Phong không thấy được vẻ mặt của cậu ta, chỉ thấy bàn tay dùng lực nắm chặt tay áo anh, các đốt ngón tay dùng lực quá độ mà lộ ra rõ ràng, run rẩy mang theo phẫn nộ không cam lòng cùng với tuyệt vọng truyền tới anh.
Thân nhiệt Giovanni vô cùng nóng, dường như là đang sốt rất cao, thấy trạng thái tinh thần của cậu ta, Niếp Hành Phong hoài nghi cậu ta có thực sự trụ được tới Trung Quốc hay không.
“Tên cặn bã!” Trương Huyền không nhịn được lại mắng chửi.
Sau khi Niếp Hành Phong bị bắt cóc cậu vốn coi Giovanni là đối tượng căm ghét nhưng bây giờ tất cả đều trút lên người Lý Hưởng. Cậu chưa bao giờ thấy tên nào biến thái máu lạnh như vậy, biến thái tới mức khiến người khác phát lạnh, so với hắn những oan hồn ác quỷ căn bản chỉ là hạng tép riu.
“Đưa cậu ta ra ngoài đã.”
Niếp Hành Phong đỡ Giovanni dậy, muốn cõng cậu ta nhưng nhìn thấy cậu ta nhíu chặt mày, máu chảy ra bên khóe mỗi, mùi máu cùng với một mùi tanh sộc tới, thấy những dấu vết mập mờ vẫn còn lưu trên người Giovanni, Niếp Hành Phong hiểu ngay mùi kia là mùi gì, trong hai ngày này cậu ta nhất định đã phải chịu rất nhiều loại tra tấn tàn khốc, bởi vậy mới trở thành bộ dạng suy sụp yếu ớt như vậy.
Anh cẩn thận cõng Giovanni, Trương Huyền cầm lấy đèn pin lên trước dẫn đường, hai người vừa đi tới cửa khoang thuyền liền nghe thấy âm thanh hàng loạt tiếng bước chân dồn dập chạy tới, có người hét lên: “Các người là ai?”
Ngay sau đó là tiếng còi rít lên, đây là cách liên lạc cầu cứu của các thủy thủ, rất nhanh đã có thêm nhiều người chạy tới, Trương Huyền tức giận sờ túi áo Niếp Hành Phong tìm súng, sau đó nắm chặt trong tay chuẩn bị tới lúc cần thiết thì bắn cảnh cáo, ai ngờ cậu còn chưa kịp đe dọa, tiếng súng giảm thanh đã vang lên, một viên đạn bay về hướng bọn họ.
“Rốt cuộc những tên này là thủy thủ hay là xã hội đen vậy?”
Bị tấn công, Trương Huyền cũng không chịu thua, rút súng ra phản công, thuận tiện giúp Niếp Hành Phong mở đường để anh cõng Giovanni chạy trước.
Đối phương dường như cũng không giỏi bắn súng, thấy Trương Huyền bắn tới thì vội vàng hoảng loạn tránh đi, Niếp Hành Phong chớp lấy cơ hội tìm đường rời khỏi tàu hàng vô cùng lớn, hai người lại không thông thuộc đường, nếu đánh nhau thì khó có thể thắng được nên giờ chỉ hi vọng có thể mau rời tàu.
Hai người chạy tới boong tàu, phía trước có mấy người xông tới, nhìn thấy bọn họ liền rút súng ra bắn, ánh trăng chiếu xuống vô cùng rõ ràng tất cả những người này đều không có bóng. Trương Huyền căm giận nói: “Tôi ghét nhất là đám cương thi ngoại quốc!”
Quả nhiên, mấy người bị súng bắn trúng rất nhanh đã có thể đứng dậy, tiếp tục xông tới, mỗi người đều giống như con rối gỗ bị nắm dây, nghe theo sự chỉ huy của người đứng sau màn đen.
“Tên biến thái đáng chết đó rốt cuộc luyện ra được bao nhiêu tên quái vật vậy?”
Súng rất nhanh đã hết đạn, nhưng đối phương ngòai việc trên người có thêm vài vết đạn ra thì không có chút tổn thất nào. Trương Huyền bắt đầu mắng chửi, thò tay vào túi áo định lấy đạo phù ra nhưng do dự một chút lại thôi, phù chú cậu mang theo không nhiều, chưa phải thời điểm then chốt thì không nên dùng bừa.
Hai người vừa đánh vừa lui, miễn cưỡng mới xuống được tàu, thấy bên đối thủ càng ngày càng đông, Trương Huyền nói với Niếp Hành Phong: “Tách ra thôi, tôi sẽ dụ bọn chúng đi.”
“Đợi đã…”
Niếp Hành Phong vừa nói xong đã thấy môi ấm lên, Trương Huyền xông tới, hôn nhẹ lên môi anh, “Đừng lo, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Nói xong liền giơ khẩu súng vừa lấy được từ đối thủ bắn về người phía sau đang đuổi theo, sau đó liền nhanh chóng chạy theo hướng ngược lại, những người kia quả nhiên bị cậu dẫn đi mất, Niếp Hành Phong thừa dịp cõng Giovanni rẽ sang hướng khác.
Trương Huyền chạy men theo bờ biển, có rất nhiều tàu đang đỗ dọc theo bến cảng, thêm vào đó là những xe chở hàng, cần cẩu xếp đầy cảng, cuối cùng cũng giúp cậu cắt đuôi được đám người đuổi theo.
Từng đợt sóng vỗ vào bờ, ánh sáng từ ngọn đèn hải đăng phía xa xa thỉnh thoảng mới lóe lên lại càng tôn lên bóng tối của đêm đen. Trương Huyền thở phào, dựa vào đuôi một xe cẩu từ từ ngồi xuống, không biết tình hình bên Niếp Hành Phong thế nào, cậu rút điện thoại ra đang định mở lên đột nhiên một luồng sáng mạnh hắt tới.
Trương Huyền theo bản năng nâng tay chắn trước mặt, kế đó liền trông thấy mấy chiếc xe đang phóng về phía mình. Những chiếc xe dừng lại thành hình vòng cung bao lấy cậu, cửa chiếc xe đỗ đầu tiên hạ xuống lộ ra khuôn mặt đầy kiêu ngạo của Lý Hưởng.
“Thần côn, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Ánh trăng chiếu tới khiến cho khuôn mặt Lý Hưởng có chút xanh xao, nụ cười trên mặt trở nên vặn vẹo.
Trương Huyền chửi thầm câu tam tự kinh trong lòng nhưng thấy mấy tên không có bóng cùng dần dần tiến tới, đứng dàn hàng trước mặt mình, bởi vậy cậu cũng thông minh buông ngón giữa xuống.
Lý Hưởng nhảy xuống xe, lại đi tới phía bên kia của xe mở cửa ra, một tấm ván trượt hạ xuống ngay sau đó một chiếc xe lăn từ trong xe đi ra, trên xe là một ông già tóc bạc trắng, tầm sáu mươi tuổi, trên mặt đeo một đôi kính gọng vàng nhỏ, gương mặt cương nghị nhưng lại hơi mỉm cười, nhìn giống như một chuyên gia học giả chuyên nghiên cứu sáng tác, đem lại cho người khác một cảm giác ôn nhã.
Nhưng đó chỉ là lỗi giác, bởi vì Trương Huyền nhìn thấy rõ ánh mắt sắc bén đằng sau mắt kính, tràn đầy khí tức ngoan độc âm lãnh, khiến cậu nhớ tới loài rắn, cảm giác giảo hoạt không xương cho dù không đáng sợ nhưng tuyệt đối khôg muốn lại gần.
Ông già lăn xe tới trước mặt Trương Huyền, thân hình ông ta rất cao lớn, ngồi trên ghế nhìn xuống Trương Huyền, khí thế áp bách theo nụ cười truyền tới Trương Huyền.
Đột nhiên trước mắt loang loáng ánh sáng, Trương Huyền chớp chớp mắt, phát hiện Lý Hưởng đang đứng phía sau ông già, xoay xoay đèn pin, trên mặt là nụ cười ác ý khi mèo vờn chuột. Hôm nay Lý Hưởng lại nhuộm một đầu vàng chóe, nhìn thấy nó Trương Huyền lại nhớ tới Giovanni bị lăng nhục.
“Trương Huyền, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Ông lão mỉm cười chào hỏi, thanh âm tinh tế âm nhu lại hơi khàn khàn, khiến Trương Huyền không thể không nhớ tới loài động vật thân mền nào đó, cậu khẽ rùng mình miễn cưỡng mỉm cười rồi đứng dậy chào hỏi: “A, chào ông, không biết ông bao tuổi rồi? Tôi phải xưng hô thế nào đây?”
“Không phải các cậu vẫn luôn muốn gặp ta hay sao?”
Trương Huyền nghe xong lập tức rõ ràng: “Ông là Lý Úy Nhiên!”
Mấy nòng súng lập tức tiến lại gần cậu mấy bước, Trương Huyền xem xét tình hình, vội vàng phất tay làm yên lòng mọi người xung quanh rồi mỉm cười: “Có phải ông Lý Úy Nhiên đó không?”
“Nhờ phúc các cậu, kế hoạch của ta bị làm cho rối tung lên, chưa nói tới việc bị cảnh sát theo dõi, giờ ngay cả Giovanni cũng chạy mất rồi.”
“Chuyện không liên quan tới tôi, là do tên Niếp Hành Phong kia tự quyết định, tôi cầm tiền của người ta, làm như vậy cũng là bất đắc dĩ thôi.”
Ngoài miệng thì nói xấu nhưng trong lòng Trương Huyền lại nhỏ giọng cầu nguyện, chiêu tài miêu thân yêu đừng tức giận, cậu làm như vậy cũng để cứu lấy mình thôi, cho dù cậu không chết được nhưng cũng không muốn bị người ta đánh cho thành tổ ong vò vẽ đâu, đó thực sự đi ngược lại thẩm mỹ quan của cậu mà.
“Chuyện của Giovanni không nói tới, dù sao cũng chỉ là thiếu đi một con rối mà thôi.” Ông già đẩy đẩy gọng kính, tiếp tục đánh giá Trương Huyền: “Pháp thuật của cậu không tốt như ta đã dự đoán, thậm chí còn không bằng Lý Hưởng.”
“Tôi chỉ là tên hạng ba thôi, nhưng hạng ba cũng có chỗ tốt của hạng ba, ông xem xét xem có thể thu tôi làm thủ hạ được không?”
Lý Úy Nhiên hơi tiến lên phía trước, khiến cho khoảng cách giữa hai người rút ngắn đi không ít. Nhìn chằm chằm Trương Huyền một lúc, ánh mắt sau cặp kính lộ ra ánh nhìn mờ ám, ông ta bật cười: “Ta đã qua cái tuổi thích thú với cái đẹp rồi, giờ ta có hứng thú với thứ khác cơ.”
Tiếng cười như gà mái già bị bóp cổ khiến cho toàn thân Trương Huyền nổi đầy da gà, ánh mắt phóng túng không hề cố kị của đối phương khiến cho cậu có lỗi giác như quần áo bị lột trần vậy. Lúc này cậu có thể chắc chắn Lý Úy Nhiên với Lý Hưởng không phải là bố con thì cũng là sư đồ, bởi vì bọn họ đều có một mặt khiến người khác ghê người, chính là siêu cấp biến thái!
“Sao cơ?” cậu bình tĩnh hỏi lại.
“Đưa cho ta nửa còn lại của Sách Thiên Thu, ta sẽ thả ngươi đi.”
Trương Huyền sững người, nụ cười cũng cứng ngắc trên mặt, nhưng ngay sau đó tia sáng lóe lên trong đôi mắt xanh, ý cười một lần nữa lại tràn đầy trên mặt, cậu nói: “Không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, thế nào?”
Niếp Hành Phong cõng Giovanni đi chưa được bao xa thì đã nghe thấy đằng sau truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, rất nhiều người đang đuổi theo bọn họ, không phải là mấy tên trên tàu nhưng trong tay cũng đều có súng, không nói lời nào liền nã đạn về phía bọn họ.
Không ngờ bên kia lại có nhiều người tới vậy, Niếp Hành Phong trên lưng còn cõng Giovannni nên không thể chạy nhanh, mặt khác lại sợ bị bắn trúng nên chỉ còn cách cố gắng trốn vào chỗ tối. Nhưng ngay sau đó liền bị đám người kia bao vây, nếu không phải bọn chúng muốn bắt sống, lúc bắn đã lưu tình thì anh đã sớm bị thương rồi.
Anh vừa vội vàng trốn thoát khỏi tấn công của đối phương lại vừa lo lắng cho Trương Huyền, đang chật vật bỗng một tiếng động cơ chói tai vang lên, một chiếc xe lao nhanh tới trong phút chốc đã kề sát ngay bọn họ.
Niếp Hành Phong là cao thủ đua xe, chỉ nghe tiếng động cơ thôi là biết đó là xe hiệu Porsche. Quả nhiên, chiếc xe màu bạc ngay sau đó lao tới, sau khi xoay một đường vòng cung rất đẹp sát cạnh anh thì dừng lại, cửa phía sau xe mở ra, Lạc Dương hét lớn: “Mau lên xe!”
Niếp Hành Phong vội vàng đưa Giovanni vào trong xe sau đó cũng tự nhảy lên theo, vừa ngồi xuống thì chiếc xe đã lập tức phóng đi, Niếp Hành Phong chỉ nghe thấy tiếng súng bắn liên tiếp bên ngoài cửa sổ, nhưng không thể xuyên qua lớp kính chống đạn đặc biệt này được.
“Nhìn hai người thật nhếch nhác.” Ngao Kiếm ở phía trước lái xe, bình thản nói.
“Sao anh biết chúng tôi ở đây?” đỡ Giovanni ngồi cẩn thận xong, Niếp Hành Phong quay sang hỏi.
Anh cảm thấy Ngao Kiếm nhìn anh qua gương chiếu hậu trong xe rồi khóe miệng nhấc lên, “Trùng hợp tới hóng gió, vì Lạc Dương nói muốn đi ngắm biển, cậu cũng biết đấy, người bệnh đôi khi rất thất thường, cậu phải tùy theo họ mới được.”
Niếp Hành Phong không tiếp lời, hiện giờ tâm tình anh đang rất tệ, căn bản không muốn chơi trò chơi tâm lý vô vị kia với Ngao Kiếm.
Phía sau truyền đến tiếng động cơ chói tai, Ngao Kiếm liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, đối phương có ba chiếc xe, đang lái hết tốc độ đuổi theo bọn họ. Hắn nhếch mép cười, chân dùng lực, chân ga bị đạp tới cực hạn, trong nháy mắt đã bỏ lại đám xe kia.
“Trương Huyền ở bên kia, mau tới cứu cậu ấy!” Niếp Hành Phong chỉ về hướng lúc nãy Trương Huyền chạy.
“Yên tâm, tình nhân bảo bối của cậu sẽ không có việc gì đâu, trước cắt đuôi mấy tên đáng ghét này đã.”
Ngao Kiếm vừa nói, vừa quay ngoặt vô lăng rẽ về một hướng khác, kỹ năng lái xe của mấy tên phía sau không được bằng hắn nhưng vẫn cố sống cố chết bám lấy không tha, Ngao Kiếm bắt đầu không kiên nhẫn, mày hơi nhíu lại.
Lạc Dương đi theo hắn đã lâu, nhìn vẻ mặt hơi đổi của hắn thôi cũng biết tâm tình hắn không tốt, vì vậy liền nói: “Giảm tốc độ lại.”
Sau khi giảm tốc độ xuống, mấy chiếc xe phía sau thoáng chốc đã tiến tới gần, nhưng bọn chúng còn chưa kịp bắn thì đã thấy cửa sổ bên ghế phó lái của chiếc xe Porsche mở ra, nòng súng tinh sảo nhắm đúng về hướng chúng.
“Pằng!”
Bánh trước của một chiếc xe bị bắn thủng, chiếc xe đang phóng nhanh lập tức mất thăng bằng, loạng choạng đâm vào hai chiếc xe bên cạnh, xe không chịu được va chạm quá mạnh lập tức nổ tung, ngay lập tức lửa bốc lên nuốt gọn lấy cả ba chiếc xe.
Niếp Hành Phong vô cùng kinh ngạc, anh sớm nghe thấy thủ đoạn độc ác của Ngao Kiếm nhưng không ngờ một người trầm tĩnh nho nhã như Lạc Dương mà ra tay cũng tàn nhẫn như vậy, phát súng vừa rồi ưu nhã giống như hoa bách hợp trong gió nhưng lại tản ra vẻ đẹp chết chóc của cây thuốc phiện.
Ngao Kiếm dường như đã nhìn quen rồi, chỉ cười lãnh đạm: “Trước đây cậu không thích dùng súng mà.” Giọng điệu bình thản ưu nhã, giống như đống lửa phía sau chỉ là một màn biểu diễn chứ không phải là tuyên bố cho tử vong.
“Giờ tôi cũng vẫn không thích dùng súng, nhưng lúc cần thiết thì đành phải dùng.” Y nghiêng đầu nhìn thấy nét kinh ngạc lóe lên trên mặt Niếp Hành Phong thì bình thản nói: “Có lúc giết người chỉ để cứu người, không phải sao?”
Niếp Hành Phong chưa bao giờ đồng tình với thủ đoạn lấy giết chóc để trị giết chóc, đặc biệt lời này còn xuất phát từ một vị bác sĩ, nhưng không muốn xung đột với bọn họ trong lúc này nên đành quay sang chỉ đường cho Ngao Kiếm quay lại tìm Trương Huyền.
Xung quanh bến cảng vô cùng yên tĩnh, không hề nhìn thấy bóng dáng Trương Huyền cũng không thấy dấu vết của bọn đuổi theo, tất cả dường như đều bị bóng đêm nuốt lấy, không còn gì ngoài mấy chiếc tàu chờ hàng ở phía xa, nhưng trên tàu cũng tối đen, dường như đang nói rằng trên tàu cũng không có ai cả.
Trong lòng Niếp Hành Phong trầm xuống, bảo Ngao Kiếm tiếp tục đi dọc theo bờ biển. Thời gian bọn họ tách ra không dài, Trương Huyền không thể đi quá xa, càng không thể vô duyên vô cớ biến mất nhưng nếu nói đã bị bắt đi thì tại sao ngay cả dấu vết đánh nhau cũng không có?
“Có lẽ cậu ta nhảy xuống biển trốn rồi.” Ngao Kiếm ở bên cạnh hảo tâm nhắc nhở: “Trong bóng đêm nếu muốn trốn khỏi truy sát thì nhảy xuống biển là lựa chọn thông minh nhất.”
Niếp Hành Phong tâm loạn như ma, lại bảo đi mấy vòng xung quanh xem nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Trương Huyền, đang sốt ruột thì nghe thấy Lạc Dương nói: “Tình trạng của Giovanni hình như không ổn.”
Niếp Hành Phong giờ mới chú ý tới Giovanni, cậu ta dựa vào ghế, cả người vẫn không ngừng run rẩy, máu chảy xuống từ cằm nhiễm đỏ cả chỗ ngồi. Chắc chắn bây giờ cậu ta đang rất khó chịu nhưng vẫn cố gắng không nói ra.
“Thôi xong rồi, cậu ta làm bẩn xe của ta mất rồi, cái này ta vừa mới mua xong, hôm nay là lần đầu tiên lái ra ngoài.” Ngao Kiếm ảo não nói.
Niếp Hành Phong cảm thấy, sau khi nghe thấy câu đó xong, người Giovanni hơi chấn động. Thần trí Giovanni lúc này đang ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh nhưng chắc chắn cậu ta nghe được lời của Ngao Kiếm nói, nhìn cậu ta xong, tâm tình đang hoảng loạn của Niếp Hành Phong bỗng trấn tĩnh lại, anh nói: “Trước tiên đưa cậu ta tới bệnh viện đã.”
“Đi tới phòng khám của tôi đi, bên đó điều kiện tương đối tốt.” Lạc Dương nói.
Ngao Kiếm quay xe về hướng nội thành Florence, trong lúc xe phi nhanh trên đường lại nói: “Thật không ngờ, Hành Phong, trọng lượng của tình nhân trong lòng cậu còn không bằng người ngoài, hơn nữa còn là người đã từng bắt cóc cậu.”
“Đối với tôi, sinh mạng mỗi người đều đáng quý trọng.” bởi vậy anh không thể để tính mạng của Giovanni mất tại đây, Trương Huyền nhất định sẽ không sao, anh tin chắc điểm này.
“Đúng là một vị thần trách trời thương dân.”
Ngao Kiếm thấp giọng cười, nhưng vẫn tăng tốc, Lạc Dương nhìn anh rồi rút điện thoại ra, gọi thuộc hạ tiếp tục tìm kiếm Trương Huyền xung quanh bến cảng, mặc dù biết Lạc Dương làm như vậy là có ý đồ cả, nhưng Niếp Hành Phong vẫn nói cảm ơn với y.
Phòng khám của Lạc Dương ở ngay gần biệt thự, Ngao Kiếm đưa Giovanni tới đó xong liền lái xe đưa Niếp Hành Phong về nhà. Về tới nơi cũng đã là nửa đêm, Ngao Kiếm rót một ly rượu đưa cho anh, nói: “Đừng nghĩ nhiều, ngủ sớm đi, có lẽ ngày mai sẽ có tin tức tốt đưa tới.”
Niếp Hành Phong không cầm ly rượu, chỉ nói: “Valentina chết rồi.”
“Vậy sao?” rượu không được người ta hoan nghênh, Ngao Kiếm nhún vai, thuận tay vứt sang một bên.
“Cô ấy từng là bạn gái anh, nghe tin cô ấy chết, anh không để ý chút nào sao?”
“Trên đời này ai rồi cũng phải chết, sao mà phải để ý chứ? Hôm nay nếu không nể mặt cậu thì ta cũng sẽ không cứu Giovanni.” Đối mặt với ánh mắt của Niếp Hành Phong, Ngao Kiếm mỉm cười: “Đừng quên, nếu cậu ta chết đi đồng nghĩa với việc toàn bộ tài sản của gia tộc Borgia đều sẽ thuộc về ta, đối với ta mà nói, cái chết của cậu ta là kết quả tốt nhất.”
“Tôi nhớ là một nửa di sản của Richard đã để lại cho Lý Úy Nhiên rồi.”
“Cậu cho rằng Lý Úy Nhiên có năng lực đoạt lấy tài sản của gia tộc Borgia trong tay ta sao?” Ngao Kiếm mỉm cười nhìn Niếp Hành Phong: “Nhưng yên tâm, người đã giao tới tay Lạc Dương thì cậu ta sẽ không để cho ta đụng vào đâu.”
“Cảm ơn.”
Niếp Hành Phong đứng dậy rời đi, nhìn theo bóng lưng anh, Ngao Kiếm nhún vai: “Miễn cưỡng vậy thì không phải nói đâu.”
Rót thêm cho mình một ly rượu uống xong rồi ném đi. Ở nhân gian lâu như vậy rồi mà hắn vẫn không thể có hảo cảm với rượu, trong tộc đứa duy nhất thích rượu chỉ có mình Yên Bắc Bức mà thôi.
Thật muốn biết, mới mấy năm không gặp thôi mà sao Yên Bắc Bức lại tự biến thành một con rơi, Phong Lôi Dẫn lại bị nó giấu đi đâu mất rồi? Hi vọng âm lực của kết giới có thể kích thích khiến nó nhớ lại, hắn thật không muốn trông thấy tên đó xuất hiện dưới hình dạng một con dơi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!