Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2 - Quyển 5 - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2


Quyển 5 - Chương 2


Nghệ quay về được một lúc thì Ngụy Chính Nghĩa gọi điện đến, câu đầu tiên là hỏi: [Sư phụ, anh đụng phải bọn buôn lậu thuốc phiện sao? Bạch phiến thuần khiết như thế anh lấy được từ đâu vậy? ]

“Tình cờ gặp được, loại ma túy đó rất thuần khiết sao?”

[Đúng rồi, so với mấy loại truyền trong thế giới ngầm thì thuần khiết hơn rất nhiều, hơn nữa độ thuần khiết cũng gần giống với mấy vụ án ma túy quốc tế gần đây, sư phụ anh phải chú ý cẩn thận, đụng phải án lớn nhất định phải báo cảnh sát.]

Trương Huyền không ngờ tới điều tra vụ Lạc Dương lại tra phải ma túy, bây giờ nếu nói ra tên của A Tam, vậy nhất đinh sẽ liên quan đến vụ của Lạc Dương, nhớ tới phần hợp đồng đáng ghét kia, cậu nhịn xuống xung động muốn nói ra.

“Lão đại, xem ra án lần này rất khó nhằn rồi.” đợi Trương Huyền gọi điện thoại xong, Nghệ nói.

“Có lần nào mà chúng ta không nhận phải án khó chứ?”

Cứ cho là bọn bắt cóc Lạc Dương không phải là người, Trương Huyền cũng không quá để ý, sau khi đuổi Tiểu Biên Bức đi, Trương Huyền đi tắm rồi quay về phòng ngủ, lăn lộn trên gường King Size hưng phấn gọi điện cho Niếp Hành Phong, giờ ở Italy đang là sau buổi trưa, rất thích hợp để nói chuyện, còn về vụ án, mai gặp Ngao Kiếm rồi nói tiếp.

Chuông reo hai hồi thì có người nhấc máy, nghe thấy giọng của Niếp Hành Phong, Trương Huyền lập tức nói: “Chủ tịch, anh đang làm gì đấy?”

[Vừa ăn xong, đang nói chuyện công việc với Duệ Đình.]

Nội bộ công ty có một số vấn đề về vận hành bởi vậy Niếp Hành Phong mới cùng em trai đi tới Italy, nhưng các vấn đề cũng được giải quyết khá ổn thỏa rồi, giờ bọn họ đang thảo luận về kế hoạch kinh doanh thì Trương Huyền gọi điên thoại tới.

Nghe thấy Trương Huyền gọi điện thoại tới, Niếp Duệ Đình tự biết ý tứ đứng dậy rời khỏi, đợi cậu đi khỏi, Niếp Hành Phong hỏi: [Cậu bên đó thế nào?]

“Không tốt.” Trương Huyền nằm trên gường, buồn chán nói: “Không có ai làm bữa sáng, không có ai gọi dậy, không có ai đón tôi khi đi làm về.” quan trọng nhất là ngay cả truyền hình trả phí cũng không có ai xem cùng.

Không nói ra thì anh cũng không biết được, hóa ra bình thường anh lại làm công việc ô sin tận tụy như vậy, Niếp Hành Phong cười: [Mọi chuyện gần như xong hết rồi, tôi nghĩ chắc khoảng hai ngày nữa là có thể quay về, có muốn quà gì không?]

“Không phải vội.” vừa nghe thấy Niếp Hành Phong muốn về nước, Trương Huyền theo bản năng ngồi dậy, nói: “Nói không chừng tôi lập tức sẽ qua đó, chủ tịch ở đó đợi tôi.”

[Cậu muốn sang đây? Nếu muốn đi chơi thì để tôi bảo người sắp xếp.] ở cùng với Trương Huyền lâu, Niếp Hành Phong sớm đã quen với thói làm việc vô cùng tự do tùy hứng của cậu.

“Không phải đi chơi.” Nói tới công việc, Trương Huyền chột dạ hạ giọng: “Thực ra tôi mới nhận một vụ, muốn nhờ chủ tịch giúp tôi một chút chút.”

Lời năn nỉ lấy lòng rất rõ ràng, chuông báo động trong lòng Niếp Hành Phong vang lên, trực giác cho anh biết vụ mà Trương Huyền nhận tuyệt đối không phải là giúp đỡ một cách bình thường như vậy.

Quả nhiên liền nghe thấy cậu hỏi: “Chủ tịch, anh trước đây đã từng ở Italy đúng không? Có phải hiểu rất rõ về gia tộc Borgia không? Tôi muốn biết một vài chuyện về Richard.”

Niếp Hành Phong trầm giọng xuống: [Tại sao lại muốn hỏi thăm về hắn?]

“Lạc Dương bị bắt cóc rồi, tôi nhận vụ đó.”

Đối với Trương Huyền mà nói, Niếp Hành Phong cơ bản không phải là người ngoài, vì vậy liền nói qua về vụ Ngao Kiếm thuê mình làm, cuối cùng còn nói: “Tôi điều tra qua rồi, án buôn lậu thuốc phiện liên quan đến Giovanni rất nhiều, lần này vụ mất tích của Lạc Dương cũng liên quan tới ma túy, tôi đoán liệu có phải Giovanni định chuyển căn cứ buôn lậu ma túy sang châu Á nhưng lại bị Lạc Dương phát hiện không, chủ tịch anh giúp tôi điều tra thử…”

[Từ bỏ vụ này ngay!] cắt đứt Trương Huyền đang phỏng đoán đầy hứng thú, Niếp Hành Phong lạnh lùng nói.

Bị gạt bỏ ngay tức khắc, Trương Huyền hơi không vui: “Ngao Kiếm tới thuê, anh bảo tôi đẩy người đi sao?”

[Đẩy ngay! Loại án này không thích hợp với cậu!]

“Ơ, anh quá độc đoán rồi! Đây là công việc của tôi, có hợp với tôi hay không cũng là do tôi quyết định!”

[Cậu cho là cậu có thể xử lý vụ này sao?]

Ngôn ngữ của Niếp Hành Phong càng ngày càng nghiêm trọng, Trương Huyền bắt đầu không vui, tức giận nói: “Có thể xử lý được hay không tôi không biết, nhưng không bỏ được vụ này là chắc chắn.”

[Tại sao?]

“Tiền vi phạm hợp đồng a. Một trăm lần của một triệu Euro, có giết tôi cũng không lấy được từng ấy tiền.”

[Cậu nói cái gì?] Niếp Hành Phong bị ngữ điệu dửng dưng của Trương Huyền làm cho vô cùng tức giận, ngừng rất lâu mới nói: [Tôi đã từng nói với cậu đừng tiếp xúc quá nhiều với Ngao Kiếm,cậu có từng nghiêm túc nghĩ qua?]

“Không cho tôi làm cái này, không cho tôi làm cái kia, tôi đang làm việc, lẽ nào giờ tôi nhận án gì, làm việc gì cũng đều phải chờ anh đồng ý? Tôi vẫn còn chưa nhờ anh bao dưỡng anh đã độc tài như vậy, nếu như không quen vậy trực tiếp chia tay đi!”

[Cậu nói cái gì?]

Lời nói bình tĩnh nhưng lại mang theo rét lạnh bình thường không có, giọng Trương Huyền lập tức nhỏ lại, “Nói chung tôi không cần anh lo lắng là được, cứ như thế đi!”

Cuộc nói chuyện bắt đầu từ hưng phấn kết thúc bằng không vui, Trương Huyền dập máy, tay vung lên, điện thoại bay một đường parabol nhỏ, rơi xuống góc giường. Cậu xuống giường, đẩy cửa ra ngoài, thức thần Tiểu Biên Bức đang nghe trộm bên ngoài bị đập mạnh một cái, lạch cạch đập vào bức tường đối diện, sau đó dán vào tường rồi trượt xuống đất.

Thức thần đen đủi hoàn toàn bị ngó lơ, Trương Huyền không thèm nhìn tới nó, quay người rời khỏi, Nghệ vội vàng vỗ cánh bay tới trước mặt cậu, hỏi: “Lão đại, cậu sẽ không thực sự chia tay với chủ tịch chứ?”

Trương Huyền dừng bước, đôi mắt xanh liếc xéo nó, “Mày rất rảnh sao?”

Ác khí quét tới, Nghệ không dám nhiều lời, dùng lực lắc mạnh đầu, hướng về sau lưng Trương Huyền hỏi: “Vậy muộn thế rồi cậu còn muốn đi đâu?”

“Tắm.”

“Nhưng, hình như cậu vừa tắm rồi.”

“Tao đi tắm thêm lần nữa không được chắc?”

Nghệ cắn móng tay, đợi Trương Huyền vào phòng tắm lập tức liền bay lên đèn trùm, lấy điện thoại từ trong túi bảo bối ra, gọi điện thoại cho Hoắc Ly, điện thoại vừa thông, nó liền nhỏ giọng nói: “Lão đại với chủ tịch cãi nhau rồi, mà còn cãi nhau vô cùng to nữa, có thể sẽ chia tay, hai người có muốn quay về không?”

Hoắc Ly nghe xong, vội vàng hỏi Tiểu Bạch ở bên cạnh đang thưởng trăng: “Nghệ nói đại ca với Niếp đại ca sắp chia tay, bảo chúng ta về ngăn lại.”

“Không thể nào.”

Hoắc Ly truyền đạt lại: [Tiểu Bạch nói không thể nào.]

“Tôi cũng hi vọng là không thể a.”

Nghệ vừa than thở xong liền nhìn thấy cửa phòng tắm mở ra, Trương Huyền gọi: “Tiểu Biên Bức, mau đi theo A Tam, xem tiếp theo hắn có hành động gì.”

Nghệ sợ tới mức lập tức tắt điện thoại, vừa định hỏi A Tam là ai, cửa phòng tắm đã lại đóng lại.

Tâm tình chủ nhân không tốt, thức thần đen đủi đứng mũi chịu sào trở thành vật hi sinh, nó không dám hỏi nhiều, vỗ cánh bay đi, quyết định tự mình tìm kiếm.

Sau khi đuổi thức thần lắm mồm đi, Trương Huyền tùy tiện tắm qua, lúc mặc quần áo mắt liếc qua gương, chính giữa ngực là một vểt sẹo, nhìn bản thân trong gương, cậu vương tay che lên vết sẹo.

“Cũng mờ đi rất nhiều rồi.”

Vết thương đã không còn dữ tợn như lức đầu, chỉ còn là một đường nhàn nhạt, giống một đường thẳng hướng thẳng tới tim, cậu đầu tiên chính là từ vết thương này mà biết được minh là người bất tử, sau mấy lần thử nghiệm cũng đã chứng minh suy đoán của cậu không sai, thế nhưng lúc đó sau khi phát hiện sự thật này, cậu cũng không quá vui mừng mà chỉ là hoang mang lo sợ, cho tới tận khi gặp Niếp Hành Phong.

Tay nhẹ nhàng xoa lên vết sẹo, gần đây vết thương hồi phục rất nhanh, theo tốc độ này thì không lâu nữa nó sẽ hoàn toàn biến mất.

Sớm biết mất thì tốt, tránh cho chủ tịch mỗi lần nhìn thấy nó đều nhíu chặt mày lại, loại cảm giác không vui thậm chí là kiềm nén ấy, cậu không hề thích một chút nào.

Nhớ tới Niếp Hành Phong, ánh mắt Trương Huyền dịu lại, mặc xong quần áo ngủ rồi về phòng ngủ.

Ngồi xuống giường, cầm lấy laptop, rút dây mạng ra, đổi thành một thẻ từ, sau đó mới bắt đầu gõ chữ. Ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, đánh xong văn kiện rồi gửi đi, thư trả lời rất nhanh đã tới, Trương Huyền xem xong, mặt mũi cong lên lộ ra ý cười, đóng laptop lại, tắt đèn ngủ, trước khi chìm vào trong mộng, mới nhớ tới câu nói mỗi tối đều nói.

“Ngủ ngon chiêu tài miêu.”

Sáng ngày thứ hai Trương Huyền vẫn bị nháo tỉnh, nhưng lần này không phải do đồng hồ chiêu tài miêu mà là Nhã Diệp, câu đầu tiên gọi cậu dậy từ trong mộng chính là – Nghệ xảy ra chuyện rồi.

Ác mộng của Trương Huyền lập tức bay xa. Theo Nhã Diệp xuống dưới tầng liền nhìn thấy Tiểu Biên Bức úp mặt vào tường, người thu sát vào góc tường, thông thường loại tình huống này chứng tỏ nó đã chịu đả kích gì đó rất lớn, nên đang tự bế, thấy cánh nó không ngừng run rẩy, Trương Huyền đầu tiên còn cho rằng nó đang sợ hãi, nhưng đi tới gần mới phát hiện đó là sát khí, khí tức mãnh liệt không thể ngăn chặn đang toát ra, trừ sát khí còn có mùi máu tanh nồng đậm,

“Có chuyện gì vậy?” Trương Huyền quay đầu nhìn Nhã Diệp.

“A Tam chết rồi.”

Từ sau khi Nghệ nhận được chỉ thị của Niếp Hành Phong thì gần như hai tư giờ đều ở cùng Nhã Diệp, tối qua nó không về, Nhã Diệp thấy không yên tâm vì vậy liền chỉ huy quỷ đi tìm nó, kết quả phát hiện nó ngất ở một ngã tư hẻo lánh, xung quanh là những vết máu loang lổ, có vài người chết ở đây, nhìn xương cốt thì không giống như người bình thường, đều là bị cắt đứng yết hầu, một đao trí mạng.

Trương Huyền nhìn Nghệ, Nhã Diệp hiểu được suy nghĩ của cậu, nói: “Là đao của nó.”

“Người là tôi giết, nhưng tôi không nhớ được lúc đó rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ có rất nhiều rất nhiều cái bóng, thứ giống như quỷ ảnh vậy…” Nghệ đập đầu vào tường, thất vọng nói.

Lại là những cái bóng.

Mày Trương Huyền hơi nhíu lại, mặc dù lệ tính âm khí trên người Tiểu Biên Bức rất nặng nhưng sẽ không hồ đồ hại người, cậu cảm thấy trong đó nhất định có điều cổ quái khác, vì vậy liền hỏi Nhã Diệp: “A Tam sao lại chết?”

“Sau khi tìm được Nghệ, tôi đi tìm theo hướng nó chỉ thì thấy A Tam chết ở ở dưới một tòa nhà lớn, hắn là nhảy lầu chết, hồn phách đều tan hết, tôi không biết ai lại hung ác như vậy lấy đi hồn phách của hắn khiến cho hắn không thể đi luân hồi.”

Phát hiện A Tam đã chết, Nhã Diệp lập tức mang Nghệ quay về, muốn cùng Trương Huyền thương lượng nên làm thế nào, toàn nhà đó ở một khu rất náo nhiệt, hiện giờ xác của A Tam hẳn là đã được phát hiện.

“Anh chăm sóc Nghệ, tôi ra ngoài một chuyến.”

Trương Huyền rửa mặt xong rồi thay quần áo, trước khi đi nhìn thấy Nghệ vẫn còn buồn bã rúc trong góc tường, liền nói: “Ít tự bế đi cho tao, bây giờ là chuyện gì còn chưa rõ ràng.”

“Nhưng mà tôi đã giết người.”

“Đó đều là người xấu!”

Những người chết khi có phải là người xấu không cậu không biết nhưng cậu tin Nghệ hại người nhất định là có nguyên do; được an ủi, tâm tình Nghệ quả nhiên tốt lên rất nhiều, nó quay người nhìn Trương Huyền đã chạy đi vì vậy hỏi Nhã Diệp.

“Trường Không, anh cũng tin tôi không phải là thứ lạm sát người phải không?”

Những người chết kia đều không còn hồn phách, những việc đó chỉ có loan đao của Nghệ mới có thể làm được, nhưng nhìn nó cắn móng tay, vô cùng đáng thương nhìn mình, những lời kia của Nhã Diệp đều không nói ra được, đưa chai rượu vang mới lấy cho nó, anh không am hiểu cách an ủi người, đây là việc duy nhất anh có thể làm.

“Tôi tin.”

Một chai rượu quả nhiên có thể mua được Tiểu Biên Bức, nó vui vẻ cầm lấy, gật đầu nói: “Trường Không, tôi phát hiện tôi hơi thích anh rồi nha!”

“Không, xin ngươi tiếp tục ghét ta.” Nhã Diệp bình tĩnh trả lời.

Trương Huyền rời khỏi biệt thự, lái xe Sheep đi tìm Ngao Kiếm. từ sau khi bám được vào con chiêu tài miêu bằng vàng ròng Niếp Hành Phong, câu lâu lắm rồi không đi con xe Sheep này, nhưng sáng sớm giờ cao điểm, so với ô tô, con xe Sheep này mới là lựa chọn tốt nhất.

Trên đường đi thừa lúc đợi đèn đỏ, Trương Huyền gọi điện thoại cho Ngụy Chính Nghĩa, Ngụy Chính Nghĩa quả nhiên đang ở hiện trương tử vong của A Tam, Trương Huyền nói bóng nói gió một lúc, Ngụy Chính Nghĩa mới nói cho cậu biết điều tra hiện trường và phân tích những cuộc điện thoại đã gọi trước khi A Tam chết, hắn trăm phần trăm là nhảy lầu tự sát.

“Trước khi chết hắn có gọi điện thoại sao?”

“Là gọi cho đám hồ bằng cẩu hữu, nói gì mà mấy cái bóng đuổi theo hắn, hắn chạy không thoát các loại, bạn bè hắn không để ý, ai ngờ mấy phút sau hắn liền nhảy lầu tự sát, điển hình của việc hít thuốc phiện dẫn đến tinh thần không minh mẫn. Sư phụ, anh sao lại quan tâm tới công việc của tôi như vậy? Đừng nói với tôi anh lại đang tra vụ gì kì quái nhá?”

Trương Huyền lập tức phủ nhận, trước khi Ngụy Chính Nghĩa tiếp tục truy hỏi liền dập máy.

Thật xúi quẩy, án bắt cóc lại có thể dẫn tới phong ba như vậy, cậu biết rõ một triệu Euro kia không hề dễ kiếm mà.

Xe đi qua quốc lộ, lúc tới một ngã tư vắng vẻ, một âm thanh kì quái vang lên, xe Sheep đột nhiên mất thăng bằng rồi đâm nhanh vào vệ đường, Trương Huyền vội vàng nhảy ra khỏi xe, trợn mắt nhìn xe lật xuống cống, cậu khóc không ra nước mắt.

Không có xe Sheep, cậu sẽ không thể gặp được Niếp Hành Phong, đó chính là vật định tình của cậu và chủ tịch!

Không để cho Trương Huyền có thời gian rảnh rỗi để đau lòng, tiếng vang lại tiếp tục truyền đến, cậu vội vàng xoay người tránh khỏi công kích của tay súng, tay mò vào túi áo, nhưng chỉ sờ được một xấp đạo phù. M*, đạo phù chỉ dùng được với quỷ, còn với người nó chỉ là một đống giấy vụn không hơn không kém.

Trong lúc vội vàng Trương Huyền cũng không quên mắng chửi ông chủ của mình, bắt cậu nhận vụ nguy hiểm thế này mà ngay cả súng cũng không cho, cho dù để phòng thân cũng tốt mà.

Người tấn công không ít, Trương Huyền lại không có vũ khí, chỉ có thể chật vật tránh khỏi, cậu không chết được nhưng không có nghĩa là không biết đau, đang cân nhắc xem phải trốn đi như thế nào liền nhìn thấy một chiếc xe đen lái như bay tới, dừng ở bên cạnh, người trên xe nói: “Lên xe.”

Trương Huyền xoay người nhảy lên xe, xe lại tiếp tục chạy đi, bỏ bọn người muốn giết cậu ở phía sau, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhìn rõ người ngồi phía trước là quản gia của Ngao Kiếm.

“Khéo vậy sao?”

“Là chủ nhân bảo tôi tới đây đón cậu.” ông lão trả lời một cách quy củ.

Xe lại tiến vào đương quốc lộ, trong lúc nhập vào dòng xe, Trương Huyền nhìn phong cảnh bên ngoài, “Hình như không phải đường đi tới nhà Ngao Kiếm.”

“Tôi không nói là sẽ về Ngao gia.”

Giọng điệu không mang theo chút tình cảm nào cắt đứt ý niệm muốn tiếp tục hỏi thăm của Trương Huyền.

Xe đỗ trước một khách sạn năm sao, quản gia đưa chìa khóa phòng cho Trương Huyền, “Chủ nhân đang ở trên đó đợi cậu.”

“Thế còn mọi người?”

Không ai trả lời cậu, đợi cậu xuống xe xong xe liền quay đầu lái đi.

Không biết xảy ra chuyện gì, Trương Huyền đi vào khách sạn, theo số trên chìa khóa đi tới một gian phòng ở cao nhất, cắm chìa khóa vào rồi mở cửa ra, cậu hơi ngập ngừng một chút rồi mới đi vào.

“Cậu cẩn thận như vậy, sợ bên trong có mai phục hay sao?”

Ngao Kiếm mặc tây trang, tóc được chải chuốt tỉ mỉ, đang thoải mái dựa trên sô pha hút xì gà, nhìn thấy cậu liền dụi tắt điếu xì gà trong tay rồi ném vào gạt tàn.

Trương Huyền đi vào, hậm hực nói: “Nếu anh vừa trải qua một vụ truy sát thì sẽ biết tại sao tôi lại cẩn thận như vậy.”

“Xin lỗi, tôi cũng vừa từ hiện trường một vụ nổ tới đây, một tiếng trước nhà tôi cũng đã san thành bình địa.” Ngao Kiếm ngồi thẳng dậy, khoát tay ý bảo Trương Huyền ngồi xuống.

“Nhà anh bị đặt thuốc nổ sao?” Trương Huyền nhíu mày nhìn Ngao Kiếm.

Hành động vô cùng nhàn nhã, toàn toàn không nhìn ra dấu vết vừa bị truy sát, nhưng sau khi cậu hiểu được Ngao Kiếm không phải đang nói đùa, ý nghĩ đầu tiên hiện lên là – đáng tiếc cho một tòa nhà đẹp.

“Cũng may tôi có cảnh giác, nếu không chắc giờ thứ cậu đang nhìn là cỗ thi thể rồi.” Ngao Kiếm đùa, vẻ mặt ưu nhã thuyết minh thái độ của hắn với một chuyến dạo qua quỷ môn quan.

“Muốn uống gì không?” Hắn đứng dậy hỏi.

Trương Huyền không trả lời, chỉ nói: “Anh không nói thật.”

“Sao?”

“Lạc Dương đang giúp anh điều tra về ma túy đúng không? Ma túy trong tay A Tam nghe nói là đang rất thịnh hành trong xã hội thượng lưu, là do gia tộc Borgia các anh làm đúng không?”

Ngao Kiếm dừng bước, đôi mắt màu bạc hơi híp lại, nhàn nhạt nói: “Cậu điều tra ra rồi?”

“Tôi không thông minh nhưng cũng không ngu như anh nghĩ.” Nhìn Ngao Kiếm, Trương Huyền tiếp tục nói: “Anh muốn mở rộng con đường tiêu thụ ma túy vào thị trương này, nhưng có người đã nhanh tay nhanh chân hơn, người kia không cần nói cũng biết chính là chú của anh đi?”

Bốn mắt nhìn nhau, một lúc sau, Ngao Kiếm bật cười, “Tôi chưa bao giờ nghĩ cậu ngu xuẩn, nếu không cũng không giao vụ này cho cậu.”

“Đúng nha, còn vì thế mà đặc biệt điều tra tôi, bao gồm cả chuyện không đáng kể như tôi ghét mùi thuốc lá.” Trương Huyền lạnh nhạt nói.

Lúc gặp cậu Ngao Kiếm luôn dụi tắt xì gà, lần đầu cậu còn có thể cho rằng đó là trùng hợp, nhưng hơn hai lần thì cậu biết Ngao Kiếm thuê cậu còn có mục đích khác, tìm người chỉ là ngụy trang mà thôi.

Bị vạch trần, Ngao Kiếm không bác bỏ, nhún nhún vai, chậm rãi nói: “Không thể phủ nhận, tôi không nói hết mọi chuyện cho cậu, những cũng không lừa cậu.”

Được rồi, cậu tạm thời tin lời của Ngao Kiếm, điểm mạnh của cậu là bắt quỷ, loại chuyện mưu tính suy luận là công việc của chiêu tài miêu nhà cậu, Trương Huyền cũng lười nghĩ nhiều, thừa dịp Ngao Kiếm đi tới quầy rượu rót rượu, cậu nói về A Tam và những phát hiện của A Tam, cuối cùng hỏi: “Anh đoán là ai đã giết hắn?”

“Trời biết.” Ngao Kiếm mở chai rượu rồi rót rượu ra, tùy tiện nói: “Tôi cũng không thể yêu cầu tất cả thuộc hạ phải trung thành được.”

Từng chuyện một ập lên bọn họ chứng tỏ thuộc hạ của Ngao kiếm có nội gián, nhưng Trương Huyền không có hứng thú với vấn đề này, cậu chỉ phụ trách điều tra án, loại chuyện như nội gián thì để Ngao Kiếm tự phụ trách là được.

“Xem ra tâm tình của cậu có vẻ không tốt, uống cốc rượu định thần đi.”

Ngao Kiếm đưa rượu qua, mùi rượu Champagne thanh nhã thoang thoảng quanh miệng cốc, Trương Huyền cầm lấy, nhưng không uống mà chỉ đặt lên bàn trà ở trước mặt.

“Sao anh biết được?” cậu tức giận nói. Tâm tình thực sự không tốt, tối qua cãi nhau với Niếp Hành Phong, sáng sớm thì thấy Nghệ khác thường, còn có vừa ra khỏi cửa đã bị người truy sát, ai cũng không thể vui vẻ được.

Mặt Ngao Kiếm thông suốt: “Nháo với Hành Phong tới không vui?”

Đồng tử Trương Huyền co mạnh lại, nhưng lập tức liền hồi phục lại tâm tình, tùy tiện nói: “Chỉ đấu võ mồm một chút thôi.”

“Tôi nghĩ không chỉ đơn giản là đầu võ mồm không thôi đâu.” Ngao Kiếm cũng đặt cốc rượu lên bàn, nhẹ nhàng vỗ vai Trương Huyền, “Cậu có từng nghĩ qua cậu và Hành Phong căn bản không hợp nhau không?”

“Sao lại nói vậy?”

Tay đang ấn lên vai Trương Huyền hơi tăng lực, cậu nghe thấy lời nói thoảng qua bên tai: “Ở cùng với hắn, vĩnh viễn sẽ không có ai chú ý tới cậu, bởi vì tài năng của hắn đã che đi tất cả, cậu tình nguyện cả đời phải đứng sau người khác, làm cái bóng của hắn hay sao?”

Lại là cái bóng, Trương Huyền nhíu mày.

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính, mang theo một loại mê hoặc khiến người khác không thể phản bác, Trương Huyền ngẩng đầu, tấm kính trước mặt phản chiếu rõ ràng hình ảnh của hai người, cậu nhìn thấy khóe miệng Ngao Kiếm nhếch lên thành một nụ cười, khí độ ưu nhã, đồng thời lại mang theo sức mạnh cường hãn lãnh khốc, giống như kị sĩ đang chiến đấu trên chiến trường, cho dù biết một giây sau có thể chết tỏng tay hắn nhưng vẫn khiến cho người khác bị hấp dẫn không cưỡng lại được.

“Tới bên tôi, tôi dám đảm bảo, những thứ Hành Phong có thể cho cậu tôi cũng có thể cho cậu, thậm chí còn nhiều hơn.” Ma quỷ đang lấy dáng vẻ ưu nhã xinh đẹp để mê hoặc cậu.

Ánh mắt bắt đầu dao động, Trương Huyền do dự hỏi: “Nhưng nếu ở cùng với anh, tôi cũng sẽ chỉ là cái bóng.”

“Không.” Ngao Kiếm mỉm cười lắc đầu: “Khi cậu bỏ xuống lớp ngụy trang, có được sức mạnh thực sự thuộc về mình, cậu sẽ chiến thắng, thiên địa vạn vật đều ở dưới chân cậu, mà điểm này chỉ có tôi mới có thể giúp cậu làm được.”

“Ngụy trang?” Trương Huyền kì quái nhìn hắn.

Ngao Kiếm không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại: “Cậu không muốn biết trước kia cậu là ai sao? Cậu có sức mạnh như thế nào sao?”

Trương Huyền hạ mắt xuống, che khuất đi từng đợt sóng nhỏ trong đáy mắt, nhìn ra sự do dự của cậu, Ngao Kiếm hơi mỉm cừoi, tay lướt quay viên kim cương đỏ xinh đẹp trên cổ cậu.

“Là Hành Phong tặng cho cậu sao?”

“Là anh ấy nhặt được.”

Ngao Kiếm phì cười: “Giờ đang mốt kiểu tán tỉnh này sao? Nhưng thành thật mà nói, viên kim cương này cũng quá nhỏ rồi, căn bản không xứng với cậu, cậu xứng đáng với thứ tốt hơn thế nhiều.”

Tay của hắn còn muốn di chuyển xuống dưới, liền bị nâng tay đẩy ra, lạnh nhạt nói: “Tôi đồng ý.”

“Sao?”

“Đồng ý hợp tác với anh, trao đổi là kí ức trước kia.” Mí mắt Trương Huyền nâng lên, đôi mắt màu xnah nhìn hắn, “Đây không phải mục đích của anh hay sao?”

Mày Ngao Kiếm nhướn lên, ý cười ở khóe miệng càng ngày càng đậm: “Tôi phát hiện tôi bắt đầu thích cậu rồi, ít nhất cậu thành thật hơn so với Hành Phong rất nhiều.”

Hắn biết cá nhất định sẽ cắn câu, chỉ cần cho nó mồi câu vừa đủ, nhưng, trò chơi mới chỉ bắt đầu mà thôi, tiếp theo mọi chuyện sẽ càng đặc sắc hơn.

Ngao Kiếm vươn tay, phát ra lời mời mê hoặc: “Tôi đảm bảo, cậu sẽ không bao giờ hối hận với quyết định của mình, đi Italy với tôi, dựa vào năng lực của cậu, có thể giải quyết tất cả một cách hoàn hảo.”

Không có chút do dự nào, Trương Huyền cũng vươn tay, hai người nhìn nhau cười, hai bàn tay nắm lấy nhau, giống như một loại minh ước, đồng thời cũng là một loại khiêu chiến, một lĩnh vực đen tối mà đối phương cũng không thể thâm nhập vào.

“Như vậy, là bạn bè với nhau chúng ta hẳn là nên uống một cốc rượu để chúc mừng chứ?” Ngao Kiếm cầm lấy cốc rượu ở trên bàn.

Mắt Trương Huyền quét qua chai rượu Champagne, trên nhãn là chữ MUMM đỏ, là rượu mừng chiến thắng của F1, cũng chỉ có quán quân mới có tư cách mở chai rượu này, trong nháy mắt, cậu dường như hiểu được dụng ý Ngao Kiếm muốn mời cậu uống MUMM.

“Xin lỗi, tôi có thể vào nhà vệ sinh trước được không?”

“Đương nhiên có thể.” Ngao Kiếm lịch thiệp làm động tác mời.

Trương Huyền đi vào một lúc, lúc đi ra không có tiếng nước, cậu chỉ vào đó rửa tay, trên tay vẫn còn hơi ẩm ướt. Rửa tay biểu thị thành ý, Ngao Kiếm phát hiện tên thần côn đạo thuật không cao thâm này một vài chỗ đáng để mình nhìn với ánh mắt khác.

“Cheers!”

Tiếng cụng ly vui tai vang lên, Trương Huyền uống hết rượu, Ngao Kiếm chỉ uống vài ngụm nhỏ, mỉm cười nhìn Trương Huyền đặt ly rượu xuống xong, mày hơi nhíu lại, sau đó thân người lắc lư, ngã xuống sô pha ngủ.

“Còn thực sự không phòng bị chút nào.”

Tay Ngao Kiếm vung lên, cốc rượu bị ném xuống đất, vỡ nát, đây là thói quen của gia tộc Borgia, hắn sớm đã hoàn toàn quen thuộc.

Đi tới trước mặt Trương Huyền nhìn kĩ, uống vào rượu đã bị làm phép, Trương Huyền hoàn toàn nhập mộng, bởi vì ngủ say mà dáng vẻ kiểu ngạo vốn có của cậu cũng có cơ hội thể hiện ra, chỉ cần hơi tiếp cận liền có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng. Ngao Kiếm không cho rằng Niếp Hành Phong không biết, có lẽ cũng chính vì thế mà hắn với đối với Trương Huyền tốt nhự vậy, muốn lấy thì lấy, chỉ để đạt được linh lực Ngao Kiếm muốn có nhất.

Đồ mình nhìn trúng, thì tuyệt đối sẽ không để cho người khác đoạt mất, so với Niếp Hành Phong mà nói, Trương Huyền dễ đối phó hơn rất nhiều, mặc dù đối với linh lực của cậu, Ngao Kiếm cũng không nắm chắc có thể hoàn toàn khống chế, nhưng cơ hội ở trước mắt, hắn đương nhiên không thể để nó vuột qua.

Ngao Kiếm giơ tay ấn lên trán Trương Huyền, nhẹ giọng nói: “Ta tại đây lấy tên lập khế, từ giờ trở đi, sẽ nắm giữ toàn bộ linh hồn của ngươi.”

Kim quang tản ra khỏi tay Ngao Kiếm, nhập vào mi gian của Trương Huyền, đây chỉ là thuật trói thần đơn giản, nhưng Ngao Kiếm thấy đã đủ rồi, trói buộc linh hồn của đối phương, tất cả do minh sai khiến, lấy linh lực hiện nay của Trương Huyền mà nói căn bản không thể phá vỡ, bởi vậy, tiếp theo sẽ có nhiều trò hay để xem rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN