Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2
Quyển 5 - Chương 9
“Hắt xì! Hắt xì!”
Trương Huyền ngồi bên cạnh bàn, ôm cốc ca cao không ngừng hắt hơi. Giờ đã là đầu thu, nước sông ban đêm cũng đã khá lạnh, mặc dù cậu đã thay quần áo khô, tóc cũng đã sấy nhưng cứ nghĩ tới cảnh lúc đó bị bắt nhảy xuống sông, sau đó lại dùng hết sức bơi lên bờ, còn vì trốn tránh cảnh sát mà chạy bán mạng, cậu liền cảm thấy có hắt hơi thêm mấy cái nữa cũng không thể xóa bỏ hết buồn bực trong lòng.
Neil đưa tới một bát canh gừng nóng, an ủi: “Ngài chỉ hơi bị lạnh chút thôi, uống hết bát canh gừng trừ hàn này lập tức sẽ cảm thấy khỏe hơn rất nhiều.”
Trương Huyền không tin tưởng nhìn hắn: “Anh còn có thể xem bệnh sao?”
Neil cười: “Tôi từng học qua một chút về trung y.” Ngao Kiếm có một nửa huyết thống Trung Quốc, bởi vậy là quản gia của ngài ấy. Neil đã đặc biệt học qua về phương diện này.
Trương Huyền cầm lấy bát canh, nhưng không uống, cậu rất ghét vị cay của canh gừng, thà để cậu tự chế nước bùa trừ hàn còn hơn.
“Lão đại, mau uống đi, nếu bị cảm sẽ rất khó chịu.”
Nghệ ở một bên phụ họa, Nhã Diệp cũng gật đầu theo. Trương Huyền và Niếp Hành Phong ra ngoài một ngày, y lo lắng bọn họ đã xảy ra chuyện gì, vốn còn định đi tìm, cũng may tới buổi tối bọn họ đã trở về, mặc dù đều trong thảm trạng ướt như chuột lột.
“Tại sao chiêu tài miêu không uống mà lại để tôi uống?” nhìn Niếp Hành Phong ở bên cạnh đang nói chuyện với Ngao Kiếm, Trương Huyền lẩm bẩm oán hận.
Niếp Hành Phong mặc dù đang nói chuyện với Ngao Kiếm, nhưng tâm tư đều không rời khỏi Trương Huyền, nghe thấy cậu nhắc tới biệt danh của mình, anh hơi ngừng lại, chỉ những lúc Trương Huyền rất vui hoặc rất tức giận mới gọi anh như thế, hiển nhiên tình hình bây giờ thuộc về vế thứ hai.
“Đó là vì người hắt hơi liên tục là cậu mà, lão đại.” Nghệ không biết sống chết giải thích.
Trương Huyền không nói gì, tiếp tục hung hăng trừng Niếp Hành Phong, đôi mắt xanh sứ tràn đầy bất bình, dường như là đang dùng ánh mắt để lên án sự lạnh lùng của anh, Niếp Hành Phong mềm lòng, đang định nói thì Trương Huyền lại cầm bát lên, ừng ực uống hết bát canh gừng.
“Hai người thật lợi hại, mới tới Florence có vài ngày mà đã khiến nơi đây thành một mảnh hỗn loạn.” Ngao Kiếm nhìn màn hình ti vi, rồi lại nhìn bọn họ, vô cùng hưng phấn nói.
Trên màn hình đang quay trực tiếp cảnh ở hiện trường, hai chiếc xe như xe đua chạy như bay trong dòng xe, do tốc độ quá nhanh mà camera giao thông không thể ghi hình lại được, nhưng đối với Niếp Hành Phong mà nói đây là chuyện tốt, anh cũng không muốn tin tức về mình nằm ngay trên trang đầu của các tờ báo.
“Tôi sẽ cố rằng hết sức để tìm thấy Richard, hai người đều mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi trước đi.” Ngao Kiếm nói.
Sau khi nghe Niếp Hành Phong kể lại mọi chuyện, hắn liền phái người tới biệt thự của Richard để tìm kiếm, vừa mới nhận được tin, ở đó chết hơn mười mấy người nhưng không thấy Richard trong số đó.
“Còn có Giovanni nữa.” Niếp Hành Phong bổ sung.
Suýt chút nữa là đã có thể cứu được Giovanni nhưng lại đánh mất cơ hội tốt, trong lòng Niếp Hành Phong rất khó chịu, anh có một cảm giác rất không tốt, từ hành vi kiêu ngạo và khát máu của tên bắt cóc có thể thấy, Giovanni rơi vào tay hắn, kết cục sẽ vô cùng thê thảm.
“Yên tâm, tôi chỉ có một người em họ này, chắc chắn sẽ cố gắng tìm nó.”
Theo Trương Huyền thấy, Ngao Kiếm đang cười rất giả tạo, nhưng có Niếp Hành Phong ở đây, cậu cũng lười đọ nhau với Ngao Kiếm chỉ chào rồi quay về phòng. Nhã Diệp và Nghệ cũng rời đi theo, Ngao Kiếm nhìn Niếp Hành Phong đang ngồi bên cạnh, anh vẫn đang từ từ thưởng thức cà phê, cử chỉ vô cùng trấn định, dường như màn kề cận sống chết vừa rồi với anh mà nói chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ của cuộc sống mà thôi, mặc dù có kích động nhưng cũng không thể tạo thành bất cứ chấn động động nào với anh.
“Xin lỗi, đã cuốn cậu vào tràng thị phi này.”
Niếp Hành Phong nhịn xuống cảm giác muốn bật cười, đôi anh em họ này vẫn thực là giống nhau, trong cùng một ngày nói với anh một câu y hệt, anh cũng lười khách khí, trực tiếp hỏi: “Cái tên William, nghe nói người này rất được chào đón trong giới thượng lưu, như vậy chắc hẳn công tước cũng thường tiếp xúc với y chứ?”
“Bọn tôi gặp nhau mấy lần nhưng không qua lại.” Ngao Kiếm nói: “Y là Hoa kiều, tên tiếng Trung là Lý Úy Nhiên, đã hơn sáu mươi, buôn bán xuất nhập khẩu, mười năm trước y vẫn là một nhân vật không có tiếng tăm gì, nhưng mười năm sau tài phú của y đã có thể xếp ở hạng đầu của Italia.”
“Chỉ là kinh doanh buôn bán xuất nhập khẩu thôi sao?”
Trong mắt Ngao Kiếm xẹt qua ý cười gian xảo: “Hành Phong yêu quý, buôn bán xuất nhập khẩu cũng chia ra thành rất nhiều loại, chỉ cần anh có dũng khí thì khắp nới đều là vàng cả.”
“Y biết pháp thuật.” không phải hỏi mà là khẳng định, Niếp Hành Phong có trực giác, người thủ hạ họ Lý của Giovanni nhất định có quan hệ với tên tóc vàng đua xe khiêu khích anh và Lý Úy Nhiên.
“Đúng là như vậy, bởi vậy tôi mới không qua lại với y, không ai thích bị người khác chi phối, tôi cũng không phải ngoại lệ.”
Niếp Hành Phong im lặng, chính xác, trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí cả, lúc những người đó vì lợi lộc mà tìm tới Lý Úy Nhiên nhờ giúp đỡ, cái có thể mất đi lại càng nhiều hơn, nhưng anh không tin Ngao Kiếm của lúc trước chưa từng động tâm, chẳng qua hiện tại người này mặc dù xác vẫn còn ở đây nhưng bên trong đã hoàn toàn thay đổi.
“Công tước hiểu biết huyễn học, không biết pháp thuật nào có thể thao túng bóng ảnh của con người? Khiến họ bất tử?”
“Tôi biết có loại pháp thuật gọi là thuật rối gỗ cũng gần như tương tự nhưng không tới mức giết không chết, hơn nữa vẫn là thông qua bóng ảnh để điều khiển, căn bản chính là tà thuật tràng ảnh.”
Thấy không thể hỏi ra được gì nữa, Niếp Hành Phong đứng dậy chào, Ngao Kiếm gọi anh lại: “Có thể nói cho tôi biết làm thế nào hai người giết được những bóng ảnh đó vậy?”
“Cơ mật, không thể trả lời.” Niếp Hành Phong nói xong, nghĩ một chút lại cười nói: “Nhưng nếu anh chịu trả một cái giá thật đắt có lẽ Trương Huyền sẽ không để ý mà nói bí mật đó ra.”
Nhìn Niếp Hành Phong đã đi xa, vẻ mặt Ngao Kiếm trở nên ngưng trọng, đột nhiên hỏi: “Ngươi nói hôm nay Trương Huyền vẫn phát hiện ra ngươi đi theo sao?”
Vô Ảnh hiện thân, lo sợ bất an gật đầu, cho rằng chủ nhân sẽ nổi nóng, ai ngờ Ngao Kiếm chỉ cười nhạt, thở dài: “Bởi vậy ta mới nói không nên coi thường Trương Huyền, đạo thuật hạng ba của cậu ta còn cao hơn tất cả những cao thủ hạng nhất.”
“Nếu cậu ta lợi hại như vậy, ngài không lo nếu tiếp tục như vậy, cậu ta sẽ thoát khỏi con đường mà ngài đã đặt ra sao?”
“Nhân gian có một loại pháp thuật luyện cổ, để các loại trùng độc ở với nhau, khiến chúng cắn giết lẫn nhau, con còn sót lại cuối cùng chính là con lợi hại nhất.”
Vô Ảnh bừng tỉnh: “Chủ nhân ngài vẫn luôn án binh bất động chính là đang đợi con trùng độc đó.”
“Cứ để bọn họ tàn sát lẫn nhau, cho dù cuối cùng ai thắng ai thua, đối với chúng ta mà nói đề là chuyện tốt.” dưới ánh đèn, nụ cười trên khóe miệng Ngao Kiếm càng đậm, thở dài: “Về mặt tình cảm ta tương đối hi vọng Niếp Hành Phong thắng, nhưng Trương Huyền có lẽ mới chính là đối tác hợp tác tốt nhất.”
“Vậy, Lý Úy Nhiên thì sao?” Vô Ảnh cẩn thận hỏi.
Mặt Ngao Kiếm hiện lên khinh thường: “Có thể dựa vào thuật rối gỗ để nghiên cứu ra nhiếp hồn ngự ảnh(1) lợi hại hơn, trong nhân loại y cũng coi như là một nhân vật, nhưng cái tên dã tâm bừng bừng ấy không xứng làm đối tác hợp tác với ta, nhiều nhất cũng chỉ là một con chó dùng để sai khiến mà thôi, trước khi trò chơi chưa kết thúc, y vẫn còn giá trị tồn tại.”
(1) nhiếp hồn ngự ảnh: hấp thụ linh hồn khống chế bóng ảnh
Niếp Hành Phong quay về phòng ngủ, phát hiện Trương Huyền đã thay quần áo ngủ đang nằm ngửa trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, yên tĩnh hiếm thấy.
“Đừng tức giận nữa, tôi bảo đảm lần sau tuyệt đối sẽ không kéo cậu gặp nguy hiểm cùng.”
“Ai nói tôi đang tức giận?” Trương Huyền quay đầu nhìn anh, trong đôi mắt màu xanh tràn ngập ý cười: “Không phải mỗi người đều may mắn được nhảy sông Arnold như vậy, tôi chỉ hối hận lúc đó không cầm điện thoại chụp ảnh mà thôi.”
Niếp Hành Phong nhìn cậu, đôi mắt màu xanh sứ trong trẻo, chói mắt tới mức khiến tim người ta đập mạnh, anh đột nhiên phát hiện nếu bản thân không phải quá hiểu Trương Huyền thì nhất định sẽ bị cậu lừa.
“Cậu có tâm sự.” Anh đi tới, ngồi xuống cạnh giường, nói một cách khẳng định.
Trương Huyền nghiêng người, đầu gối lên đùi Niếp Hành Phong, người hơi cuộn lại, mang theo sự nhu thuận, lười biếng giống như một con mèo mới vừa tỉnh ngủ.
Niếp Hành Phong bật cười, vươn tay xoa tóc cậu, khoảnh khắc này, anh cảm thấy tất cả xung đột sinh tử đều vô cùng đáng giá. Một cảm giác thỏa mãn không thể nói thành lời, chỉ có thể giấu trong lòng để từ từ thưởng thức, mà bản thân sự tồn tại của Trương Huyền, đối với anh mà nói chính là sự thỏa mãn lớn nhất.
“Giovanni đã xảy ra chuyện rồi.” Trương Huyền gối lên chân anh, mắt hơi khép lại, bình thản nói: “Tôi có cảm giác, tên biến thái bắt cóc hắn với người tiêm thuốc mê cho anh là cùng một người.”
“Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi.” mặc dù cảm thấy Trương Huyền không “hảo tâm” tới mức lo lắng cho người đã từng bắt cóc anh, nhưng Niếp Hành Phong vẫn an ủi cậu: “Làm việc tận lực còn lại phải nghe theo mệnh trời.”
“Nhưng nếu tiếp tục đụng phải những cái bóng kì quái đó thì phải làm sao? Lần này mệnh tương đối tốt, nếu lần sau là ban ngày, chúng ta làm sao có thể che mặt trời lại?”
“Miệng quạ đen.” Niếp Hành Phong vỗ nhẹ lên đầu cậu, “Đừng suy nghĩ quá nhiều, sẽ luôn có cách để giải quyết vấn đề thôi.”
“Cái tôi lo thực ra không phải điều này.” Im lặng một lúc, Trương Huyền mới nói tiếp: “Anh không thấy kì quái sao? Sao tôi lại có thể tìm được chỗ ẩn thân của Giovanni một cách chuẩn xác như vậy?”
“Trực giác của cậu?”
“Không phải trực giác mà là tôi đã nhìn thấy hình ảnh đó. Trong giấc mơ tối qua, tôi còn cho rằng là do linh lực của tôi được nâng cao, nhưng hôm nay có một từ đã thức tỉnh tôi, không phải linh lực của tôi được nâng cao mà là dự đoán trước tương lai, giống như William, có năng lực dự đoán trước tương lai.”
Niếp Hành Phong không hiểu trọng điểm trong lời nói của Trương Huyền, “Năng lực dự đoán cũng là một loại linh lực, trên một ý nghĩa nào đó, nó cũng không phải là chuyện xấu.”
“Chưa chắc.”
Trương Huyền nhắm mắt lặng lẽ nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, từ vụ khế ước lần trước, cậu cảm giác Niếp Hành Phong có thể bị vật nặng tấn công đến vụ luân hồi Tây Môn Đình bị quỷ hồ bắt đi, lại tiếp tục tới cảm ứng chính xác chỗ Giovanni trốn lần này, tất cả đều chứng minh tính chuẩn xác trong dự đoán của cậu nhưng cậu không hề cảm thấy vui mừng chút nào, ngược lại còn có một cảm giác hoang mang đang dần dần lớn lên trong lòng.
Trương Huyền ngồi dậy nhìn Niếp Hành Phong, khó thấy được dáng vẻ chăm chú như lúc này của cậu, Niếp Hành Phong có chút bất an, ngay sau đó liền thấy cậu nhìn anh chăm chú, đột nhiên nhấn mạnh từng chữ: “Chủ tịch, anh sẽ giết tôi. Tôi cảm thấy được, anh ôm tôi, sau đó đâm một kiếm xuyên tim tôi.”
“Chuyện cười này của cậu không vui chút nào!” sau khi hiểu được ý nghĩa của câu nói, phản ứng đầu tiền của Niếp Hành Phong chính là vô cùng tức giận.
“Anh thấy giờ tôi giống như đang đùa sao?” Trương Huyền hỏi ngược lại.
Cậu kể lại ảo giác tối qua mình thấy cho anh nghe, Niếp Hành Phong vừa nghe sắc mặt vừa lạnh xuống, tâm dường như đang đập loạn trong bóng đêm, biết rõ bản thân tuyệt đối không thể làm như vậy nhưng vẫn có một cảm giác vô cùng hoảng sợ.
“Cái đó không đại biểu cho gì hết, năng lực sự đoán cũng không chắc là chính xác một trăm phần trăm, hơn nữa nói không chừng đó đều do ăn may mà thôi, cậu vốn là thiên sư, có thể trong tiềm thức đã tự ám thị mình như vậy.” Niếp Hành Phong bắt đầu nói năng lộn xộn, nói anh đang giải thích không bằng nói anh đang phủ định toàn bộ thì đúng hơn, lý do bác bỏ cương quyết, chỉ để chứng minh lập trường của mình.
Tay bị nắm lấy, Trương Huyền mỉm cười nhìn anh, tay Niếp Hành Phong hơi lạnh, người đàn ông cho dù đứng trước sinh tử quỷ thần cũng đều không lùi bước vậy mà chỉ vì một lời dự đoán nho nhỏ của mình mà cảm thấy sợ hãi, trong khoảnh khắc tim đột nhiên dâng lên một trận kích động.
Nếu thực sự có một ngày phải chết trên tay anh cũng sẽ không hề hối tiếc.
“Anh đang sợ hãi này chủ tịch.” Trương Huyền dựa sát lại, hôn môi Niếp Hành Phong trấn an, sau đó nháy mắt giống như trêu ghẹo, “Tuy nhiên mặc dù được chết trên tay người mình thích là một loại hạnh phúc nhưng tôi sẽ không để hạnh phúc của mình áp đảo sự đau khổ của anh đâu.”
Niếp Hành Phong không nói gì chỉ trầm mặc nhìn cậu, dường như đang thất thần, Trương Huyền bật cười: “Có phải rất cảm động đúng không?”
Tâm tình hoảng loạn vậy mà lại được nụ cười nhẹ đó trấn an, nhưng Niếp Hành Phong cũng không trưng cho cậu sắc mặt tốt gì, chỉ bình thản hỏi ngược lại: “Sao tôi phải cảm động? Cậu chẳng qua chỉ nhắc lại lời tôi từng nói mà thôi.”
Trương Huyền nghẹn họng, cảm thấy về phương diện ghi nhớ mình vĩnh viễn không thể so được với Niếp Hành Phong, vì vậy liền mỉm cười, vòng tay qua cổ kéo anh lại gần, tiếp tục nụ hôn vừa nãy.
“Được thôi, trả anh tiền bản quyền này, anh vừa lòng chưa.”
Niếp Hành Phong không khách khí, vừa hôn vừa đè Trương Huyền xuống giường, quang minh chính đại thu tiền bản quyền. Kích động khẩn trương cả một ngày anh cần mượn một số chuyện để phát tiết, anh biết tâm tình của Trương Huyền không hề thoải mái như lời nói, nhưng cho dù thế nào, bọn họ cũng sẽ không để cho đối phương có cơ hội làm tổn hại tới mình, bởi vì điều đó còn đau khổ hơn rất nhiều so với việc làm hại, nếu đã có nhận thức như thế thì không còn sợ hãi gì nữa. Kẻ địch rất cường đại, bí mật của một người nối tiếp một người giống như từng sợi chỉ gai đan thành một cái bẫy dày đặc, quấn chặt bọn họ bên trong nhưng chưa tới thời khắc cuối cùng thì trời mới biết người thắng cuộc là ai.
Sáng hôm sau, Niếp Hành Phong và Trương Huyền định ra ngoài. Ngao Kiếm đã đi từ sớm, thấy Neil lộ ra lo lắng, Trương Huyền vừa cười vừa vẫy điện thoại trong tay: “Chỉ là đi tản bộ kiêm lấy xe thôi, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Điện thoại của cậu là loại không thấm nước, tối qua sau khi rơi xuống nước, người suýt chút nữa bị cảm vậy mà điện thoại vẫn hoàn toàn không có vấn đề gì, điều này khiến Trương Huyền rất khâm phục bản lĩnh nhìn xa trông rộng khi chọn điện thoại của mình.
Đi lấy xe là đi lấy chiếc xe thể thao Niếp Hành Phong đỗ tại gần quảng trường, biết rõ bọn họ chỉ đang kiếm cớ, nhưng Neil không nói được gì, đành mỉm cười gật đầu đáp ứng.
“Bọn lão đại đi xa rồi. Bọn họ đi rồi, bạch mục cũng đi rồi, chúng ta có thể uống thỏa thích một trận không?” Nghệ đứng trên một bậu cửa sổ thủy tinh trong phòng, nhìn bóng lưng Trương Huyền và Niếp Hành Phong đi xa, hỏi.
Nhã Diệp cũng đứng trước cửa sổ, nhìn phong cảnh phía xa, y bình đạm nói: “Ngươi nên đi theo bọn họ mới đúng.”
“Ngươi không hiểu gì về hai người đó cả.” Nghệ nói một cách từng trải: “Lúc bọn họ cùng nhau phá án, rất ghét bị người khác đi theo.”
Nhã Diệp quay đầu nhìn nó, đúng lúc con dơi nhỏ cho rằng mình sẽ lại bị phản bác thì Nhã Diệp lại gật đầu: “Đi thôi.”
Người hầu trong tòa thành mặc dù rất nhiều nhưng đều tuân thủ nghiêm ngặt theo gia quy, chỉ hoạt động trong phạm vi công việc của mình, Nhã Diệp quan sát mấy ngày, đã rõ như lòng bàn tay giờ giấc làm việc nghỉ ngơi của bọn họ nên có thể dễ dành tránh thoát không bị quan sát.
“Trường Không, ngươi thật thông minh.” Nghệ khâm phục tán thưởng: “Cả ngày trốn trong phòng, để người khác nghĩ rằng ngươi là trạch nam, thực ra là để giảm bớt tính cảnh giác của bọn họ, lúc cần ra ngoài thì không bị phát hiện.”
Nhã Diệp cũng lười giải thích, thực ra y không cố ý bày binh bố trận mà là ở trong phong vận dụng thiên nhã để tìm kiếm tung tích của sư phụ. Nhưng pháp thuật của y không cao, trừ việc có thể cảm thấy khí tức yếu ớt của sư phụ ra thì không thể tìm ra được manh mối nào nữa, hơn nữa pháp thuật thiên nhãn rất tổn hại công lực, khiến y có chút mệt mỏi, bởi vậy mới tận lực trốn trong phòng không ra ngoài.
Thấy Tiểu Biên Bức tinh thần phấn chấn, Nhã Diệp rất muốn hỏi nó trạch nam là cái gì, nhưng nghĩ tới sau khi hỏi xong, dựa theo cá tính của con dơi lắm lời này, chỉ sợ là hậu hoạn vô cùng, vì vậy đành phải nhịn lại.
Hai người men theo cầu thang xuống dưới, thấy Nghệ móc cuốc xẻng từ trong túi bảo bối ra, Nhã Diệp thấy vô cùng kì quái, tiếp tục nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Ngươi lấy thứ đó ra để làm gì?”
“Đào mộ chứ làm gì, không phải ngươi muốn đi tới phần mộ của gia tộc bạch mục sao?”
“Ta nói như thế khi nào?”
Nghệ chớp chớp mắt, xác thực là không có, nhưng mấy ngày này Nhã Diệp thường đi dạo rất lâu cạnh những phần mộ đó, ngoại trừ trộm mộ ra, dựa vào dung lượng não bộ ít ỏi của nó thực sự không nghĩ ra được khả năng nào khác.
“Ta chỉ muốn đi tới đó mà thôi.”
Nhã Diệp dừng lại ở phía trước một đoạn hành lang, Nghệ nhìn theo hướng ánh mắt của y, một cái cửa phòng bằng gỗ màu đồng cổ xuất hiện trước mặt bọn họ, nó biết, đây là thư phòng của Ngao Kiếm.
“Ta cảm thấy khí tức của sư phụ ở trong này.”
“Nhưng mà xem ra có vẻ không dễ vào đâu.” Nghệ cắn cắn móng tay, nhìn bùa chú ẩn hiện xung quanh cánh cửa nói.
Từ độ mạnh của ánh sáng mà phù chú phát ra có thể nhìn ra công lực của người hạ chú, Nghệ rất hoài nghi việc mình có thể xông vào nơi này.
Nhã Diệp không trả lời mà trực tiếp đi tới, sau khi hơi trần chừ do dự một chút liền vươn tay ấn lên cửa, Nghệ đi theo phía sau, chỉ thấy tay Nhã Diệp không ngừng run lên, ánh sáng của phù chú cũng càng ngày càng sáng, dường như hai bên đang đọ công lực với nhau, cuối cùng ánh sáng của phù chú dần dần tắt, Nhã Diệp nắm chặt tay lại, vặn mở cửa ra.
Một tràng khí tức tà khí ập tới, Nghệ run lên, là loại khí tức nó thích nhất, nhưng đồng thời cũng là ghét nhất, cảm giác vồ cùng kí quái.
“Đi vào xem tên bạch mục giấy bảo bối gì ở trong.”
Nghệ vỗ cánh, đang định đi vào thì đột nhiên bị Nhã Diệp nắm lấy ném qua một bên, cùng lúc đó, một đường sấm sét đánh xuống, đúng vào chỗ nó vừa mới đứng.
“Là tên hỗn đản nào dám lấy thứ đó ra đánh ta!?”
Nghệ tức giận quay đầu, liền nhìn thấy đối diện hành lang một người con trai mặc đồ đen đang yên lặng đứng ở đó, ánh mặt trời chiếu xiên vào, nhưng dưới chân người này hoàn toàn không có cái bóng nào.
“Ta là Vô Ảnh, tuân mệnh trông coi thư phòng, không có sự cho phép của chủ nhận bất cứ người nào cũng không được đi vào.” Giọng nói âm vang hơi mang theo tiếng cọ sát của kim loại, không khó nghe nhưng lại đem đến cho người ta một cảm giác không hài hòa rất quái dị, giống như không phải giọng nói của con người.
Nhã Diệp không để ý tới hắn, quay người định đi vào, một con dao phóng tới từ phía sau lưng y, ngăn cản bước chân của y.
“Ta không thích nói hai lần, nếu ngươi không muốn chết liền lập tức rời khỏi đây ngay.”
Người con trai nói bằng giọng lạnh băng, con dao kẹp giữa ngón tay, giống như đang cảnh cáo Nhã Diệp, nếu còn tiến vào một bước liền lập tức giết không tha.
Nhã Diệp quay người, không hề nói gì, đột nhiên nhảy lên trước, đánh một chưởng về phía Vô Ảnh. Y bắt buộc phải vào trong thư phòng, nếu cần phải đánh ngã đối phương mới có thể vào được thì y cũng không ngại liều mạng một phen.
Ngược lại Nghệ lại bị dọa không hề nhẹ, nó sớm biết Nhã Diệp là loại người hành động hơn nói chuyện, nhưng không ngờ tới y lại đột nhiên làm loạn như vậy, Vô Ảnh cũng không ngời tới lực tấn công của Nhã Diệp lại mạnh tới vậy, vội vàng tạo chỉ quyết, ngăn cản bằng một con dao vô hình.
Công phu của hắn tốt hơn Nhã Diệp rất nhiều, chỉ sau mấy chiêu, Nhã Diệp đã bị hắn đá vào trước ngực ngã xuống, Vô Ảnh đang định thừa thắng xông lên thì đột nhiên thấy ánh sáng của con dao lóe lên, ngực suýt bị đâm một đao, cũng may hắn phản ứng nhanh, lúc hàn quang chạm tới liền vội vàng lùi về phía sau, trong chớp mắt tránh được một kích trí mạng.
Cho dù là như vậy, thân thể vẫn bị lưỡi dao sắc bén làm cho ẩn hiện không rõ, mãi một lúc sau mới tụ lại thành hình. Ánh mắt Vô Ảnh nâng lên, thấy một thiếu niên tóc trắng quần áo trắng đang lặng lẽ đứng ở phía trước, hai thanh đao được nắm chéo trước ngực, nhìn hắn, trong mắt tràn đầy ngoan lệ.
“Tiểu chủ tử…” đối diện với Nghệ, Vô Ảnh không dám đánh bừa, chỉ ôm lấy vết thương trên ngực.
Đáng tiếc Nghệ căn bản không nghe thấy tiếng gọi của hắn, chỉ lạnh lùng nói: “Không cần biết ngươi có ảnh hay không ảnh, còn tiếp tục ngăn trở nữa ta sẽ khiến cho ngươi hồn phi phách tán!”
Vô Ảnh biết rõ Nghệ có thể làm chuyện này, hơn nữa chủ nhân cũng từng nói không được đụng vào Nghệ, bởi vậy hắn lùi ra, không tiếp tục ngăn cản nữa.
Rất hài lòng với việc Vô Ảnh nghe lời như vậy, Nghệ đắc ý thu đao, vui vẻ chạy tới trước mặt Nhã Diệp tranh công: “Vừa rồi trông ta có đẹp trai không?”
“Cảm ơn.”
“Cứ tiếp tục đi vào đi, nếu có người ngăn lại ta sẽ giúp ngươi đuổi đi.”
Nhã Diệp gật đầu, nhìn bộ dạng tranh công muốn được tán thưởng của Nghệ, đột nhiên phát hiện tên thanh niên lắm lời cùng nhiều chuyện này thực ra cũng không quá đáng ghét, nếu có thể tìm thấy sư phụ, sau này nhất định sẽ cảm ơn nó.
Nhã Diệp vươn tay mở cửa, nhưng ngay khi tay tiếp xúc với cánh cửa, một luồng gió mạnh thổi tới từ phía sau cuốn y vứt sang một bên, Nhã Diệp vội vàng vận công chống đỡ nhưng không thẻ chống lại được lệ khí cường đại trong đó, y đập mạnh vào tường, Nghệ muốn cứu nhưng đao lại bị cơn gió cuốn lấy, cũng may nó vung đao nhanh, ép âm phong lui ra, nhưng bản thân cũng bị hất lùi ra sau mấy bước, vô cùng chật vật mới đứng vững lại được.
“Ai cho phép các người vào?” không biết từ lúc nào Ngao Kiếm đã đứng bên cạnh Vô Ảnh, lạnh lùng quát hỏi bọn họ.
“Bạch mục, không phải ngươi ra ngoài rồi sao?” đột nhiên nhìn thấy Ngao Kiếm, Nghệ hơi giật mình.
Ngao Kiếm không thèm để ý tới nó, nhìn chằm chằm Nhã Diệp đang từ từ bò dậy, nói: “Trong này không có thứ ngươi muốn.”
“Sư phụ ta là do ngươi bắt, ông ấy đang ở trong này, ta có thể cảm nhận được khí tức của ông ấy.”
Nhã Diệp biết mình không phải là đối thủ của Ngao Kiếm nhưng y căn bản không hề quan tâm tới sống chết, y chấp nhận dùng mạng của mình để đổi lấy bình an của sư phụ.
“Ta không bắt sư phụ ngươi.”
“Vậy để ta vào trong xem xem.”
Ngao Kiếm hơi nhếch miệng cười, giống như đang cười nhạo sự to gan của y, liếc nhìn Vô Ảnh, hỏi: “Người lần trước đối với ta bất kính hiện giờ thế nào?”
“Thưa chủ nhân, vẫn đang ở địa ngục chịu khổ liệt hỏa đốt thân.”
Hiểu rõ ý của bọn họ, Nhã Diệp không nói nữa, vươn người chém về phía Ngao Kiếm. Ngao Kiếm đưa một tay ra sau lưng, chỉ dùng một tay đánh trả, Nghệ ở bên cạnh, chỉ nhìn thấy trước mắt có bóng người bay qua bay lại, rất nhanh Nhã Diệp đã bị đánh trúng, ngã xuống, ngay sau đó liền lấy tay che miệng lại, máu chảy ra từ khóe miệng y.
“Đáng chết, ngươi dám làm bị thương sủng vật nhà ta!”
Đối với Nghệ, trêu đùa Nhã Diệp, nhìn bộ dạng y lúc tức giận là việc hưởng thụ thứ hai sau uống rượu, bởi vậy dưới con mắt nó, Nhã Diệp tương đương với sủng vật, mà bây giờ lại có người dám làm y bị thương trước mặt nó, Nghệ sao có thể không tức giận chứ.
Dưới cơn tức, sự hung ác vừa được bình ổn lại tiếp tục dâng lên, Nghệ giơ đao, bổ lên đầu Ngao Kiếm. Lần này Ngao Kiếm không dám chậm trễ, giơ lên cánh tay đặt phía sau lưng, đẩy ra hàn phong đang bức tới, hai lực lượng cường đại giao nhau, thân thể Ngao Kiếm lung lay, Nghệ cũng bị phẩn đẩy lùi lại mấy bước, chân sau chống xuống, miễn cưỡng chống đỡ.
“Tên bạch mục đáng chết!”
Nghệ tiếp tục xông lên, hai đạo hàn quang mang theo lệ khí lại tiếp tục đụng vào nhau, cuốn lấy tấn công nhau trong không gian tràn đầy âm khí, một lúc lâu sau, một đạo bắt đầu yếu đi, Nghệ bị đánh bay ra ngoài, Nhã Diệp vươn người lên trước, thấy nó không biết bị cái gì làm bị thương mà trước ngực có liên tiếp mấy cái lỗ lớn, máu tươi liên tục chảy ra.
Ngao Kiếm nhìn Nghệ, chế giễu: “Yên Bắc Bức, ngươi rốt cuộc đã đem sấm sét giấu ở đâu rồi mà nhân hình không tụ lại hoàn chỉnh được, nhưng công lực lại tiến lên không ít.”
Nhã Diệp vừa kinh hoàng vừa tức giận, xông lên tấn công Ngao Kiếm, nhưng rất nhanh đã bị đánh bay, ngã xuống bên cạnh Nghệ. Ngao Kiếm không tiếp tục thừa thắng xông lên mà chỉ đứng yên nhìn xuống y, lạnh lùng nói: “Ra tay đi, chỉ bằng tay phải ngươi không thể đánh được ta.”
Tay trái Nhã Diệp run rẩy kịch liệt, rồi lại thả lỏng, giống như không chịu được âm thanh mê hoặc đó. Không gian tràn ngập mùi máu tanh, đối với y mà nói là mùi vị quyến rũ nhất, sát khí, cừu hận, bạo lực, đủ loại cảm xúc đan xen nhau, tụ lại thành một sức mạnh tử vong mãnh liệt, bao bọc lấy toàn thân, sau đó cùng tụ lại ở tay trái. Mày nhíu chặt lại, y cảm thấy mình không khống chế được nữa, cơ thể càng ngày càng run rẩy lợi hại hơn, đột nhiên tay nắm chặt lại, muốn tấn công.
“Trương Không, không được!”
Một cánh tay vươn ra, ngay lập tức nắm lấy tay Nhã Diệp, xúc cảm băng lạnh lại vô cùng kiên định khiến thấn trí y đang hỗn loạn bỗng thanh tỉnh lại, quay đầu nhìn Nghệ, nó đang yếu ớt lắc đầu.
Nghệ thực ra không rõ tại sao Nhã Diệp không dùng tay trái, nhưng biết trong đó nhất định có thâm ý, bởi vậy nếu Nhã Diệp ra tay nhất định sẽ có kết quả rất tồi tệ, nó không thể cho phép chuyện đó xảy ra, quan trọng hơn nữa là chỉ cần là chuyện Ngao Kiếm muốn làm nó nhất định phải trăm phương ngàn kế ngăn cản lại, không có nguyên nhân gì cả, đơn giản chỉ là vì nó ghét tên bạch mục đó!
“Xác định tính chất của vấn đề hoàn toàn không sai.”
Ngao Kiếm chế giễu, ánh mắt hứng thú quét qua quét lại giữa hai người, đột nhiên giơ tay ra, cánh cửa đang khép hờ đột nhiên tự động mở ra, một đồ vật bay ra từ bên trong, rơi lên tay hắn.
Hắn xòe tay ra, dưới sợi dây chuyền màu bạc là một mặt quan tài màu xanh thẫm, kim quang nhàn nhạt cuốn quanh mặt trang sức, nhìn thấy nó, sắc mặt Nhã Diệp đột nhiên trở nên tái nhợt, đó là đồ của sư phụ, bên trên có thêm ánh sáng của sinh mạng sư phụ.
“Ta nghĩ, thứ khiến ngươi tâm thần bất định hẳn là thứ đồ vật nhỏ này đi, là do vị tiên sinh đó đưa cho ta, nhìn thấy nó, người liền biết ta không hề nói dối.”
Ngao Kiếm cung tay ném mặt dây chuyền cho Nhã Diệp, linh khí trên mặt dây tràn đầy, chứng minh Mộc Thanh Phong không có nguy hiểm, điều này khiến tâm tình vẫn luôn căng thẳng của Nhã Diệp có thể thả lỏng, nếu mặt dây chuyền là bị Ngao Kiếm đoạt đi, thì linh khí bên trên mặt dây chắc chắn sẽ biến mất, nhưng y rất khó có được cảm giác tín nhiệm với tên hung ác nham hiểm này, hỏi: “Vậy giờ sư phụ ta đang ở đâu? Mặt dây chuyền của ông sao lại ở chỗ ngươi?”
“Lúc có người bắt cóc ông ta, ta đã cứu ông ta, bởi vậy ông ta đưa cho ta có phù hộ thân này, nhờ ta báo cho ngươi biết ông ta không sao.”
“Nhưng ngươi không hề báo cho ta.”
“Xin lỗi, ta quên mất.” Ngao Kiếm nhếch miệng cười, hoàn toàn không có ý tứ xin lỗi.
“Vậy giờ sư phụ ta đang ở đâu?”
Ngao Kiếm nhún vai: “Cái này thì ta không biết, sau khi ông ta đưa cho ta phù hộ thân này thì liền rời đi.”
Nhã Diệp không tin lời nói của Ngao Kiếm, nhưng biết được ít nhất có một điểm hắn không hề nói dối, đó là sư phụ hiện giờ không có chuyện gì, nhưng nếu người bắt cóc không phải là Ngao Kiếm vậy ai có năng lực làm như vậy chứ?
“Đừng có đánh giá quá cao bản thân, trên đời này còn có không ít người tài.” Dường như đọc được suy nghĩ của y, Ngao Kiếm nói.
“Như vậy, xin lỗi.”
Trước ngực Nghệ máu tươi vẫn chảy ra liên tục, sinh tử chưa rõ, điều này khiến Nhã Diệp rất hoảng loạng, chỉ muốn mau chóng quay về giúp nó trị thương, không còn tâm tư đi thăm dò lời nói của Ngao Kiếm là có ý gì, y ôm eo Nghệ đỡ nó dậy, muốn rời khỏi.
“Ta có nói ngươi có thể đi sao?” lúc đi ngang qua Ngao Kiếm, hắn đột nhiên nói.
Vẫn là khuôn mặt nhếch miệng cười nhưng lại làm cho người ta cảm thấy sợ hãi tới khó hiểu, Nhã Diệp sững lại, có chút không hiểu ý nghĩa của câu nói.
Vô Anh vội vàng trả lời: “Các ngươi làm loạn trong này, nếu bỏ qua dễ dàng như vậy thì uy tín của chủ nhân ở đâu nữa?”
Hàn phong ập tới, bản năng của Nhã Diệp biết là không tốt, vội vàng vung chưởng chống đỡ, ai ngờ tay Ngao Kiếm vung ra, một đạo ánh sáng mày đen bắn tới, trên tường bên cạnh hai người bị bắn thành một lỗ lớn, Nhã Diệp chỉ cảm thấy có một cỗ trọng lực hung hăng hướng tới chỗ mình, vì để tránh cho Nghệ khỏi bị thương, y vội vàng quay lưng đỡ lấy, trọng lực đập mạnh vào giữa lưng, khiến y lập tức hôn mê bất tỉnh, Ngao Kiếm khoát tay, chỗ thủng trên tường dần dần khép lại, trên tường lại nguyên vẹn như cũ.
“Giam chúng một thời gian, tránh cho chúng lại tiếp tục làm loạn.”
“A…”
Một tiếng hét chói tai vang lên trong không gian yên tĩnh, Ngao Kiếm quay đầu liền nhìn thấy Valentina đang đứng ở đầu cầu thang đối diện, khuôn mặt kinh hoàng nhìn bọn họ, hiển nhiên, một màn vừa rồi đều bị cô ta nhìn thấy.
Đối với việc Valentina tới, Vô Ảnh sớm đã cảm nhận thấy nhưng chưa có mệnh lệnh của chủ nhân nên không dám vọng động, lúc này thấy cô ta hét lên kinh hoảng liền quay đầu nhìn Ngao Kiếm, đợi hắn phân phó.
Nụ cười của Ngao Kiếm vẫn không hề thay đổi, vươn tay hướng tới Valentina, trầm giọng nói: “Bảo bối, lại đây.”
Trọng nam trung ưu nhã ôn hòa, tràn đầy mị hoặc, trong đôi mắt màu bạc là ánh sáng nhu hòa, nhưng Valentina lại giống như nhìn thấy quỷ, lắc đầu liên tục, rồi chầm chậm lùi ra, hét lớn: “Ngươi không phải là Adam, ngươi là quỷ! Ngươi đã giết Adam rồi!”
“Em nhìn nhầm rồi.”
Ngao Kiếm bước về phía cô, Valentina sợ hãi hét lên một tiếng rồi quay người chạy đi.
Hôm nay cô tới vì một số chuyện của bố làm cô buồn phiền, muốn nói chuyện với Ngao Kiếm, ở đây giống như nhà của cô, có thể tới bất cứ lúc nào, ai ngờ vừa mới vào liền nhìn thấy một màn Ngao Kiếm thi pháp đánh ngất Nhã Diệp.
Cô nhìn thấy rất rõ ràng, đó không phải chuyện người bình thường có thể làm được, lúc xoay người chạy, đủ loại hình ảnh lướt nhanh trong đầu cô, Ngao Kiếm không giống với trước, Giovanni lại vô cớ mất tích, giờ Valentina đã hiểu, tất cả đều do tên quỷ này gây ra.
Sợ rằng sẽ bị mê hoặc, cô chạy rất nhanh, chạy hết cầu thang rồi tới cửa lớn, ngay lúc sắp chạy tới huyền quan, liền có người ngăn cô lại.
“Tiểu thư, có chuyện gì vậy?” Neil mỉm cười, nho nhã lễ phép hỏi.
Sự xuất hiện của Neil khiến tâm tình khủng hoảng của Valentina ổn định lại, vội vàng nói: “Ta phát hiện ra bí mật của người đó, hắn không phải Adam, hắn là quỷ!”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì thưa tiểu thư.”
Valentina gấp muốn điên, quên hết lễ nghi của một người thục nữ, gào lên: “Chính là Adam, ta tận mắt trông thấy, anh ấy bị quỷ nhập rồi, chúng ta phải đi tìm thầy đuổi quỷ!”
Trong mắt Neil xẹt qua một tia lãnh quang quỷ dị, nhưng vẫn giữ nụ cười nhẹ, nói một cách ôn nhu: “Tiểu thư, cô nhất định đã nhìn nhầm rồi.”
“Tuyệt đối không nhầm, lẽ nào ngươi không cảm thấy kì quái sao? Adam có rất nhiều thói quen hoàn toàn khác so với trước…”
“Tôi không hề cảm thấy.”
Khẳng định vô cùng chân thật khiến Valentina trong nháy mắt liền sững lại, cô ngạc khiên nhìn Neil, giống như nhìn một người xa lạ.
Từ nhỏ Neil đã ở trong gia tộc Borgia, là một quan gia phục vụ Ngao Kiếm, hắn không thể hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi của Ngao Kiếm, có lẽ bản thân ngay từ đầu đã cầu cứu sai người rồi, bọn chúng là cùng một bọn, đều là ma quỷ cả.
Ánh mắt của Neil hướng về phía sau Valentina, Valentina cũng theo phản xạ quay đầu lại, ngay lập tức liền nhìn thấy Ngao Kiếm đang đi xuống, khuôn mặt mỉm cười nhìn cô, đó là nụ cười vô cùng mê hoặc của ác quỷ.
Vô cùng hoảng sợ, Valentina xoay người bỏ chạy, nhưng Neil lập tức chặn cô lại, nói một cách nhẹ nhàng: “Tiểu thư, cô mệt rồi, nên nghỉ ngơi một chút.”
“Bỏ ta ra!” Valentina cố gắng muốn thoát ra, hét lớn: “Để ta đi!”
“Cứ để cô ấy đi.” Ngao Kiếm gật đầu, ý bảo Neil mở cửa.
Dường như hơi ngạc nhiên trước mệnh lệnh của Ngao Kiếm, Neil ngập ngừng một chút nhưng ngay lập tức liền mở cửa ra; Valentina giống như được đại xá, vội vàng chạy như điên ra ngoài, không lâu sau liền vang lên tiếng khởi động rồi tiếng đạp chân ga gấp gáp, chiếc xe bay nhanh ra ngoài.
Ngao Kiếm đi tới cửa, nhìn phong cảnh xanh mướt bên ngoài, một lúc lâu sau mới hỏi: “Ngươi nhìn ra được từ lúc nào?”
“Tôi không rõ ý tứ của ngài.” Quản gia đứng bên cạnh, cung kính trả lời.
“Ta thích người thông minh.” Ngao Kiếm liếc mắt nhìn Neil, trên mặt lộ ra nụ cười ý vị thâm trường: “Có chuyện ta muốn ngươi đi làm.”
“Xin cứ phân phó.”
“Có người việc làm ăn không được sạch sẽ lắm, thu thập một chút tư liệu về lão ta rồi đưa cho cảnh sát, tư liệu càng đầy đủ càng tốt.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!