Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2
Quyển 7 - Chương 8
Muời lăm phút sau, Ngụy Chính Nghĩa cuối cùng cũng ăn cơm xong, đón chung trà
nóng Niếp Hành Phong đưa cho, anh ta nói cảm ơn, cảm giác trong nhà này người có
tình người nhất chỉ còn mình chủ tịch, vị sư phụ kia của mình thì khỏi cần hỏi nữa.
Ngụy Chính Nghĩa uống trà thầm oán thán xong, mới chính thức đặt ánh mắt lên người
Giovanni, hỏi: “Anh gần đây có giết người không?”
Giovanni rửa chén bát xong, đang dùng một tư thế rất thanh tao ngồi trên ghế sa lon
phòng khách hút xì gà, nghe xong câu hỏi của Ngụy Chính Nghĩa, cậu ta vẫn bình tĩnh
nói: “Có, cậu bảo mafia đừng giết người chẳng khác nào bảo cảnh sát đừng phá án
nữa, nực cười như nhau thôi.”
Xem đi, cái thái độ gì vậy? Trên đời này có người trong giới xã hội đen nào mà dám ở
trước mặt cảnh sát thằng thắn thừa nhận mình giết người chứ? Còn làm như cây ngay
không sợ chết đứng, Ngụy Chính Nghĩa đã mệt mỏi hai ngày, trong lòng lửa giận
phừng phừng, xém tí nữa đã phi chung trà trong tay, anh ta cố kềm nén nóng giận lại,
nói: “Tôi không phải đang nói đến phần tử xã hội đen, mà là một bệnh nhân tâm thần.”
Hỏi quang minh chính đại như vậy, có thể chứng minh Ngụy Chính Nghĩa không hề
nghi ngờ Giovanni, Giovanni không phải là người tốt, nhưng ít ra không phải kẻ tiểu
nhân, Ngụy Chính Nghĩa rất kính trọng Trương Huyền, anh ta vẫn luôn cho rằng
Trương Huyền đã thu Giovanni làm đồ đệ thì chứng tỏ người này đáng để tin cậy, tuy
rằng chứng cứ trong vụ án lần này vô cùng xác thực có thể trực tiếp rước Giovanni đến
đồn cảnh sát ăn miếng bánh uống miếng nước.
Giovanni phun đầu lọc ra, không hiểu gì nhìn Ngụy Chính Nghĩa, “Tôi nghĩ cậu nên đi
khám thần kinh lại thì hơn.”
“Anh nói gì?”
“Nói cậu thần kinh có vấn đề đó.” Nếu không tại sao lại hỏi một chuyện kì quái như vậy?
Thành phần xã hội đen không có nghĩa gặp ai thì giết người đó, huống chi là một bệnh
nhân tâm thần, công việc hằng ngày cậu ta còn xử lí không xuể, hơi đâu mà động đến
một bệnh nhân tâm thần?
Một giây sau, chung trà trong tay Ngụy Chính Nghĩa giáng xuống như một vị thần, nhớ
đến lúc ở cục cảnh sát để ngăn không cho cục trưởng phát lệnh truy nã bắt người,
mình đã không ngại kiếm cớ giải vây giúp Giovanni, anh ta liền thấy tức, nếu không
phải nhà mình tổ tiên ba đời đều làm cảnh sát, cục trưởng có thể đã nghi ngờ anh ta là
gián điệp rồi, vì tên khốn kiếp này nói tốt nhiều như vậy, thế mà rốt cuộc còn bị chửi là
bệnh tâm thần, bao nhiêu kềm chế của Ngụy Chính Nghĩa cuối cùng cũng bị đạp đổ
sạch sẽ, suy nghĩ duy nhất bây giờ là phải dạy dỗ tên sư đệ không biết tốt xấu này một
trận nên hồn.
Giovanni đã sớm có phòng bị, nghiêng đầu một cái, đưa tay đón được chung trà đang
phi tới, nhưng ngay sau đó nắm đấm của Ngụy Chính Nghĩa đã tới ngay trước mặt, hai
người này từ lúc mới biết nhau cho đến nay không biết đánh nhau đã bao lần, đôi bên
đã thành thần giao cách cảm, Giovanni làm sao có thể để cho anh ta đánh được?
Nghiêng người nhanh nhẹn tránh đi, dùng một quyền khác đáp trả, hai người đánh qua
đánh lại trình diễn một màn ngay tại phòng khách nhà họ Niếp.
Niếp Hành Phong lắc đầu, đứng dậy ra một bên, để dành chỗ cho sư huynh đệ bọn họ
giao lưu cảm tình, Trương Huyền thì giận rồi, dám ở trước mặt sư phụ lộng hành, hai
người này trong bụng căn bản nào biết tôn sư trọng đạo là cái quái gì, có thể nhịn thì
nhịn đi, nhìn hai đứa nó kia càng đánh càng hăng, Trương Huyền cười nhạt, thản nhiên
nói: “Hai người từ từ mà đánh, suy cho cùng đổ bể cái nào thì cũng phải đền gấp mười
lần cho tôi.”
Một câu đã điểm trúng huyệt của Ngụy Chính Nghĩa, tiền trả cho Câu Minh Hầu lần
trước anh ta vẫn còn đang thiếu Giovanni, cho vay nặng lãi lãi mẹ đẻ lãi con, anh ta bây
giờ căn bản chỉ là ánh sáng mặt trăng(1), đào đâu ra tiền đền cho sư phụ.
(1) Mặt trăng thì không tự sáng được mà là nhờ phản xạ ánh sáng mặt trời, ý anh Nghĩa
đang muốn nói mình bị người ta “bao dưỡng” ấy mà =))
Ngụy Chính Nghĩa vội vàng thu chiêu, ai ngờ một bên má nhói nhói, bị Giovanni thừa
cơ đấm trúng một đấm, anh ta không dám đánh lại, chỉ có thể ôm mặt, dùng ánh mắt bi
phẫn trừng Giovanni, kẻ kia ăn gian được lợi, rất đắc ý, ngậm đầu lọc định quay về chỗ
ngồi, không ngờ Ngụy Chính Nghĩa đột nhiên duỗi một chân ra, Giovanni không phòng
bị, vừa vặn vướng vào, bổ nhào lên ghế sa lon trước mặt, điếu xì gà bay bay bay ra xa.
Thấy khung cảnh “nên thơ” này, Trương Huyền đỡ trán, nói thế nào thì hai vị đồ đệ này
một người là thanh tra, một người là thiếu chủ mafia, nghĩ sao mà ấu trĩ đi xúm lại đánh
nhau chứ? Ấu trĩ tới mức cậu không dám nhìn luôn.
“Cậu vừa nãy nói chuyện bệnh nhân tâm thần là gì đấy?” Niếp Hành Phong cảm thấy
quậy phá cũng nên một vừa hai phải, bèn hỏi.
Trọng tâm câu chuyện rốt cuộc được quay về đề tái chính, Ngụy Chính Nghĩa chạy tới
nhặt đầu lọc xì gà vừa anh dũng hi sinh nơi tiền tuyến ban nãy, dập tắt, bỏ vào túi nilon
để trong cặp, Giovanni nhíu mày, hỏi: “Cậu làm gì dó?”
“Thu thập chứng cứ, tôi đã chấp thuận với cục trưởng, nếu không anh đã bị mời đến
đồn cảnh sát từ lâu rồi, đại thiếu gia à.”
Ngụy Chính Nghĩa tức giận nói, sau đó kể lại một lượt chuyện hai ngày trước bọn họ ra
xưởng rượu ở ngoại thành phát hiện xác chết bị vứt lại cùng với đầu lọc xì gà rơi ở hiện
trường, thành thật mà nói, anh ta bây giờ hoàn toàn trăm phần trăm không làm tròn
trách nhiệm, tiết lộ tình tiết vụ án ngay trước mặt nghi can, nếu như truyền ra ngoài,
tuyệt đối sẽ bị cục trưởng đại nhân xách dao ra chém chết.
“Tôi xin thề, chuyện này không liên quan đến tôi dù chỉ một chút.” Thấy Trương Huyền
và Niếp Hành Phong nghe chuyện xong, đưa mắt sang nhìn mình, Giovanni lập tức nói.
“Uy tín của cậu còn phải chờ xem xét lại.” Trương Huyền lạnh lùng nói.
“Nhưng mà chỉ số IQ thì đáng tin.” Niếp Hành Phong nói: “Ít ra căn cứ vào chỉ số thông
minh của Giovanni, cậu ta sẽ không làm những việc như vậy.”
Câu này hình như cũng không có ích gì lắm, nhưng mà tai họa nổi lên trong lúc đang
yên ấm, bản thân Giovanni cũng thấy rất buồn phiền, lập tức nghĩ đến Lý Hưởng, mấy
vụ giết người giá họa này là sở trường của Lý Hưởng, nếu quả thật là Lý Hưởng làm,
chỉ sợ Ngao Kiếm cũng có tham gia, thế nhưng cậu ta cảm thấy thủ đoạn giá họa này
quá thiếu muối, không hợp với dáng Ngao Kiếm.
“Có liên quan đến Lý Hưởng?” Trương Huyền hiển nhiên có cùng suy nghĩ với
Giovanni.
Niếp Hành Phong lắc đầu, vụ vật chứng đầu lọc điếu xì gà kia hình như rắc rối đây,
nhưng thật ra không có tác dụng gì, luật sư của Giovanni biết cách liệt kê ra hơn mười
lý do chứng minh có người trộm mẩu nước bọt của Giovanni bôi lên đầu lọc, giá họa
cho cậu ta, nếu như là Lý Hưởng làm, hắn hẳn phải dùng những chiêu chí mạng, hơn
nữa anh cảm thấy nếu xét về mặt mâu thuẫn giữa bọn họ và Lý Hưởng, nếu như Lý
Hưởng muốn trả thù, có thể mục tiêu đầu tiên hắn muốn đối phó sẽ là mình và Trương
Huyền, chứ không phải Giovanni.
“Lanceros, giống y hệt đầu lọc phát hiện được ở hiện trường, là nhãn hiệu Giovanni
thích nhất.” Ngụy Chính Nghĩa nhìn điếu xì gà trong túi vật chứng nói.
Giovanni cười nhạt: “Cậu thế mà lại rất hiểu tôi, ngay cả nhãn hiệu xì gà tôi thích nhất
cũng biết, vậy cậu có biết rằng từ đó đến giờ tôi đều mang theo tẩu thuốc bên người,
sẽ không bao giờ vứt đầu lọc thuốc lá lung tung không?”
Ngụy Chính Nghĩa đương nhiên biết, cho nên sau khi nghe Hỉ Duyệt Lai báo cáo mới
phát hiện ra điểm kỳ lạ, thấy Giovanni lấy trong người ra một cái túi da rất tinh tế đựng
tàn thuốc, anh ta nói: “Có thể là khi anh hút thuốc trong công ty dùng gạt tàn, nhân viên
dọn dẹp hoặc những người xung quanh lúc nào cũng có cơ hội lấy đi.”
“Lúc tôi làm việc thì không hút thuốc.”
Giovanni chỉ có sau khi ăn, hoặc lúc nghỉ ngơi thư giãn mới hút, cậu ta không nghiện
thuốc lá nặng, hơn phân nửa mục đích chỉ là để làm màu, hơn nữa lăn lộn trong giới xã
hội đen, bệnh đa nghi của cậu ta cực kì nặng, tuyệt đối không dùng gạt tàn thuốc công
cộng, cho nên túi đựng tàn thuốc tuyệt đối không bao giờ rời khỏi người.
“Cậu gần đây có tham gia hoạt động gì không?” Niếp Hành Phong hỏi.
Nếu xem là như vậy, khả năng lấy được đầu lọc thuốc lá của kẻ sát nhân từ lớn biến
thành bé, tuy rằng Giovanni bình thường hay tham dự mấy buổi tiệc, nhưng những
người từng tiếp xúc với cậu ta không nhiều lắm.
Giovanni suy nghĩ một hồi, một tháng nay cậu ta xã giao rất nhiều, nhưng cho dù tham
dự phải hút thuốc, tuyệt đối sau khi cậu ta hút xong đều cất hết đầu lọc, cho vào máy
nghiền, đây cũng chẳng phải là cậu ta cẩn thận, mà đơn thuần là do thói quen, nếu như
là thói quen, đương nhiên không dễ dàng gì thay đổi.
“Nhất định có lỗ hổng nào đó, nếu không chả nhẽ cái đầu lọc của anh biết Thiên ngoại
phi tiên? Suy nghĩ kỹ lại lần nữa đi.” Ngụy Chính Nghĩa nói xong, lại hỏi Niếp Hành
Phong: “Chủ tịch, anh cũng hút thuốc, thói quen của anh là gì?”
Từ sau khi ở bên Trương Huyền, đã lâu anh chưa hút điếu nào, Niếp Hành Phong suy
nghĩ một chút nhớ lại thói quen trước đây khi mình còn hút thuốc, bởi anh không hay
hút, cho nên rất ít khi dùng tẩu thuốc mang theo bên mình, đa phần đều dùng gạt tàn
bình thường, có lúc bận quá thì liền trực tiếp dập tàn thuốc, ném vào thùng rác, miễn
sao tiện là được rồi.
“Tôi nhớ ra rồi!”
Được Niếp Hành Phong nhắc nhở, Giovanni liền nhớ ra hơn nửa tháng trước trong một
lần dự tiệc làm ăn, cậu ta bất cẩn va vào một người nào đó, ly rượu người kia đổ hết
lên áo của cậu ta, cậu ta phải chạy vào nhà vệ sinh rửa, trong lúc vội vàng điếu xì gà
trong tay không theo thông lệ bình thường bỏ vào túi đựng, mà lại tiện tay ném vào bồn
rửa tay cạnh thùng rác, lúc đó chỗ bồn rửa tay còn có một người nữa, nhưng bởi có
men say trong người, cậu ta không chú ý.
Ngụy Chính Nghĩa vỗ tay một cái, không cần phải hỏi nhất định chính là người kia, vội
vàng hỏi dồn: “Anh suy nghĩ cho kỹ lần nữa coi, kẻ đó rốt cuộc là ai?”
Giovanni lắc đầu.
Cậu ta chỉ nhớ trong bữa tiệc đó có rất nhiều khuôn mặt mới, đối với một người nước
ngoài, dáng vẻ người châu Á không có gì khác biệt nhiều, trong lúc nhất thời cậu ta
không thể nhớ rõ được toàn bộ, huống chi lúc đó cậu ta còn đang ngà ngà say, ấn
tượng duy nhất về người đàn ông kia chính là thân hình cao lớn, ăn mặc chỉn chu, chắc
là có vẻ ngoài rất đẹp trai.
“Trên thế giới này người đẹp trai quá nhiều rồi thì phải.” Chưa hỏi gì cả, Ngụy Chính
Nghĩa chỉ tức giận lầm bầm.
“Người tham gia tiệc rượu hẳn không quá nhiều đâu.” Trương Huyền nói: “Tìm người
chủ trì bữa tiệc hỏi xem danh sách khách mời chẳng phải sẽ rõ sao, phụ nữ pass, trung
niên, lùn tè, béo ú pass, những người còn sót lại chắc không nhiều lắm.”
Cậu đã từng theo Niếp Hành Phong dự tiệc rượu của giới kinh doanh vài lần, cũng biết
rằng thân phận của người dự tiệc càng cao, quy tắc nhập tiệc càng nghiêm ngặt, người
không có quan hệ rất khó đột nhập, cho dù cho phép đưa theo bạn bè, cũng sẽ có danh
sách thống kê, cho nên không khó tra ra.
“Sư phụ cậu thật là quá thông minh!” Một lời đánh thức người trong mộng, Ngụy Chính
Nghĩa hào hứng nói: “Cái này cũng đơn giản, tôi lập tức đi điều tra ngay.”
Trương Huyền liền gọi tên đại đệ tử theo phái hành động trở về, giờ này cũng đã khuya,
điều tra án không phải chỉ nhất thời, thấy dáng vẻ của Ngụy Chính Nghĩa hẳn là hai
ngày qua chưa từng được nghỉ ngơi tử tế, có lẽ ngủ một giấc rồi ngay mai đi tra tiếp
cũng không muộn.
Ngụy Chính Nghĩa ngẫm thấy cũng đúng, bèn nghe theo sự sắp xếp của Trương
Huyền, rồi nói với Giovanni: “Kẻ thù của anh sao lại nhiều thế, đến cái chết của một
bệnh nhân tâm thần mà cũng kéo ra được dây mơ rễ má với anh.”
“Làm sao tôi biết?” Bản thân Giovanni cũng rất phiền lòng nói: “Đúng rồi, nhớ mang về
cho tôi một bản băng ghi hình ở buổi tiệc.”
“Anh muốn làm gì?”
“Xem xem là đứa nào muốn hãm hại tôi.” Giovanni cười nhạt.
Dám hãm hại cậu ta, phải để cho kẻ hãm hại kia giác ngộ được, kẻ này bây giờ trong
mắt Giovanni đã là một người chết, đối đãi với kẻ thù, cậu ta tuyệt đối sẽ không nương
tay.
Ngụy Chính Nghĩa đương nhiên hiểu rõ cách của Giovanni, cho nên không nhận lời,
giao danh sách lại cậu ta mới là lạ, anh ta cũng không muốn án này còn chưa phá đã
nhận được án khác.
“Khẳng định người chết là một người bị tâm thần sao?” Niếp Hành Phong hỏi.
“Xác định rồi, hai ngày nay tôi rong ruổi ở vùng ngoại ô quanh mấy cái biệt thự và
những bệnh viện tâm thần nổi tiếng, có điều không tra ra được manh mối nào hữu
dụng.”
Tra ở các bệnh viện lớn không được, Ngụy Chính Nghĩa dự định tiếp theo sẽ chuyển
mục tiêu sang các bệnh viện tâm thần và viện an dưỡng tầm trung và nhỏ, mấy ngôi
biệt thự xung quanh hiện trường án mạng cũng đang điều tra, đáng tiếc bây giờ đang là
mùa đông, mấy căn biệt thự đó hầu như đều vắng tanh, xem ra khả năng mấy gia đình
kia có liên quan đến án mạng là không lớn.
“Chờ chút, chờ chút, sao tôi lại vẫn cứ cảm thấy mình như đã nghe cái từ bệnh tâm
thần này ở đâu rồi nè?” Chen ngang lời Ngụy Chính Nghĩa, Trương Huyền cau mày
lẩm bẩm.
“Bởi vì tôi cứ nhắc mãi đó, cái từ này là trung tâm của vụ án mà.” Ngụy Chính Nghĩa
cảm thấy kỳ lạ.
Trương Huyền lắc đầu: “Không phải nghe được từ miệng cậu.”
Trước đây cậu đã có nghe qua, lúc đó không để ý, chẳng qua là cảm thấy có chút kỳ
quái, nhưng bây giờ nhắc lại thì thấy trùng hợp – trong cùng một ngày có hai người
nhắc đến một nơi mà bình thường cái từ này tuyệt nhiên không được dùng đến.
Trương Huyền mở to mắt, trong mắt xanh lóe ra ánh sáng phức tạp, nói với Niếp Hành
Phong: “Sáng nay lúc Bùi Thiểu Ngôn tức giận đã nói lỡ miệng, nhắc đến việc cậu ta có
một người tình mắc bệnh tâm thần, lúc đó sắc mặt người nhà họ Bùi rất khó coi.”
“Nhà họ Bùi?” Dây thần kinh cảnh sát của Ngụy Chính Nghĩa lập tức căng ra, hỏi: “Là
trùm bất động sản nhà họ Bùi sao?”
“Có vấn đề gì à?”
“Vấn đề lớn đó, sư phụ à.” Vô tình cắm một cành liễu mà liễu lại xanh(2), Ngụy Chính
Nghĩa nhảy dựng lên, y như mấy chú chó cảnh sát hưng phấn nhảy lên cắn đuôi mình
rồi tự xoay vòng vòng tại chỗ không ngừng, “Tôi nói cho nghe, cái xưởng rượu bỏ
hoang đó, còn có cả đống biệt thự xung quanh đều là sản nghiệp nhà Bùi cả đó!”
(2) Nguyên văn “Vô tâm sáp liễu liễu thành ấm”, ý chỉ những việc vô tình làm ra lại cho
một kết quả tốt.
Trương Huyền chớp chớp mắt, nhìn Niếp Hành Phong, “Chủ tịch, chúng ta hình như đã
vô tình nhúng mũi vào vụ án mới này rồi.”
Ngụy Chính Nghĩa cũng liên tục gật đầu, lời Trương Huyền khiến cho anh ta đang lạc
trong bóng tối không tìm ra một manh mối nào lại nhìn thấy một ngọn đèn rực sáng, làm
cả khoảng không trước mắt anh ta đều sáng lên, không ngồi yên được nữa, nói:
“Không được, tôi quay lại điều tra, đầu mối quan trọng như vậy mà bắt tôi ngày mai mới
động đến, tôi sẽ ói máu mà chết.”
Anh ta vội vàng chạy ra ngoài, Giovanni cũng bị anh ta lôi theo, “Anh đi cùng với tôi,
chuyện này là chuyện của anh mà làm tôi mệt chết rồi, có anh bên cạnh sẽ dễ dàng giả
vờ là đại gia hơn.”
“Có ai mướn cậu quan tâm không.”
Giovanni vừa dứt lời, đã bị Ngụy Chính Nghĩa kéo như bay ra ngoài.
Trương Huyền cũng rất hưng phấn, quẳng lại một câu rồi cũng leo lên phòng điều tra
manh mối, Niếp Hành Phong lắc đầu, cảm thấy không có cách nào thay đổi hai thầy trò
gặp gió là mưa(3) này.
(3) Nguyên văn “Kiến phong tựu thị vũ”, ý chỉ mấy người chỉ cần có được manh mối sẽ
nhiệt tình khai triển và sử dụng nó, đại khái là nhiệt tình ấy.
Lúc Trương Huyền tra án thì không thích bị quấy rầy. Niếp Hành Phong quay vào nhà
bếp dọn dẹp sạch sẽ, sau đó đi tắm, rồi lên lầu, thấy Trương Huyền vẫn đang vùi đầu
trong thư phòng, ngồi xếp bằng trên sàn nhà nhìn chằm chằm vào máy tính ngẩn ngơ.
Sàn nhà trong biệt thự đều có lắp đặt thiết bị sưởi, ngồi trên sàn cũng không cảm thấy
lạnh, nhưng dù sao cũng là mùa đông, ngồi lâu sẽ cảm thấy khó chịu, Niếp Hành
Phong cầm một cái nệm đưa cho Trương Huyền, nói: “Khuya lắm rồi, nghỉ ngơi đi,
manh mối gì thì để ngày mai hẵng tra tiếp.”
“Chủ tịch, không phải tôi lạnh nhạt với anh đâu.” Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, Trương
Huyền ngẩng đầu, nhìn Niếp Hành Phong khẽ cười, hai vai cảm thấy mỏi, cậu ngả ra
bức tường sau lưng, vươn vai cho đỡ mệt.
Niếp Hành Phong liếc mắt trừng cậu, “Tôi chỉ muốn nhắc nhở em, Trương thiên sư, em
đã không còn quan hệ gì với vụ án này nữa, dù có cố gắng thế nào, không có tiền vẫn
là không có tiền.”
“Tôi biết, anh cũng đừng dập tắt sự tích cực của tôi chứ.” Trương Huyền xụi lơ nói.
“Điều tra không thuận lợi?” Niếp Hành Phong thật ra đã hỏi một câu dư thừa, nếu thuận
lợi điều tra, Trương huyền đã không bày ra dáng vẻ này.
“Bùi Thiểu Ngôn từng có một người yêu là nam mắc bệnh tâm thần, đã mất rồi, bọn họ
bình thường hay hẹn hò ở biệt thự ngoại ô, tôi đã điều tra, biệt thự này còn có một căn
hiện giờ vẫn để trống, bình thường không có nhiều người, là một nơi rất tốt thích hợp
để hẹn hò, sau thì chuyện của bọn họ bị nhà họ Bùi phát hiện.
Có thể suy đoán rằng, tình cảm của bọn họ tuyệt đối không có khả năng được người
trong nhà thừa nhận, cho nên Bùi Thiểu Ngôn mới hẹn người yêu ra biệt thự kia để nói
lời chia tay, sau một hồi tranh cãi cậu ta lỡ tay giết chết người yêu, cậu ta hoảng sợ,
nên tạm thời kéo xác chết ra xưởng rượu bỏ hoang kia giấu chuẩn bị sau đó sẽ hủy thi
diệt tích, lại không ngờ rằng sẽ bị phát hiện. Nghĩ lại mà xem, Bùi Thiểu Ngôn xuất hiện
hành động lạ từ một tháng trước, đột nhiên ngừng việc vẽ vời, đến công ty của cha,
báo cáo khám nghiệm tử thi cũng nói xác chết kia đã tử vong hơn nửa tháng, đây chính
là khoảng thời gian sau khi Bùi Thiểu Ngôn giết người xong thì tình tính thay đổi.”
Trương Huyền từ từ thuật lại xong, sau đó nản chí thở dài, lầm bầm: “Nhưng những
tình tiết này đều là do tôi căn cứ theo những đầu mối để lại mà suy ra, trên thực tế tôi
vẫn chưa tra được chứng cứ gì.”
Niếp Hành Phong vò vò tóc cậu, mỉm cười nói: “Em có định đổi nghề sang làm tiểu
thuyết gia chuyên viết tiểu thuyết trinh thám không? Nhất định sẽ rất nổi tiếng, bởi vì em
có trí tưởng tượng trời cho đó.”
Một đấm vung ra, chất chứa nỗi xấu hổ của tiểu thuyết gia vừa bị chế nhạo.
Niếp Hành Phong dễ dàng bắt được cú đấm, đánh lén không thành, Trương Huyền rụt
tay về, vỗ vỗ sàn nhà bên cạnh mình, ý bảo Niếp Hành Phong ngồi xuống, hỏi: “Có chỗ
nào không ổn sao?
“Suy luận tổng thể ngược lại thật ra phải nhắc đến quá khứ.”
Bây giờ Niếp Hành Phong đã hiểu vì sao Bùi Linh muốn cho Tiểu Mãn mang họ Bùi, là
do cô đã biết tính hướng của Bùi Thiểu Ngôn, cho nên mới định cho con trai nhỏ nhất
cho Bùi Thiểu Ngôn làm con thừa tự, từ đám tang của mẹ năm đó, Bùi Linh đã dành
cho Bùi Thiểu Ngôn không chỉ có tình cảm chị em, mà còn có tình thương của mẹ.
Nhưng anh nghĩ loại người say mê nghệ thuật như Bùi Thiểu Ngôn sẽ có mức độ khiết
phích không giống với người bình thường, nhất là về mặt tình cảm, bọn họ chỉ cần
nhận định một việc rồi thì sẽ một mạch theo đến cùng, nếu như tình cảm giữa cậu ta và
người yêu có thay đổi, người nói lời chia tay tuyệt đối không phải cậu ta.
Ngày hôm qua ánh mắt của Bùi Thiểu Ngôn nhìn hắn và Trương Huyền không hề có sự
nhỏ nhen, mà đa phần là ghen tị, thế nhưng cậu ta ghen tị cái gì?
Con người chỉ ghen tị khi người khác mạnh hơn mình, có thể là bọn họ có được thứ Bùi
Thiểu Ngôn không có, chỉ có thể là một thứ thôi – yêu, cũng cùng là yêu người đồng
giới, bọn họ lại hạnh phúc như vậy, chuyện này đối với Bùi Thiểu Ngôn mà nói chính là
nhát dao đâm vào tim, những từ ngữ cực đoan châm chọc cậu ta dành cho hai người,
chẳng bằng nói chính là ước ao bị biến tướng.
“Còn có một sai lầm chết người nữa.” Không muốn đả kích Trương Huyền quá, Niếp
Hành Phong chỉ nói một trong những điểm đáng ngờ.
Mắt xanh của Trương Huyền chăm chăm nhìn anh, xin được chỉ giáo.
“Nếu như hung thủ là Bùi Thiểu Ngôn, đầu lọc thuốc lá của Giovanni là do ai đã đặt ở
hiện trường? Bùi Thiểu Ngôn không phải là một người thích tham gia tiệc tùng đàn đúm,
cho dù cậu ta có tham gia bữa tiệc đó để phát triển sự nghiệp, căn cứ vào thời gian,
cậu ta không có cơ hội tìm hiểu về Giovanni, tối đa chỉ biết được cậu ấy là một thương
gia, kẻ hãm hại Giovanni nhất định rất quen thuộc cậu ấy, là người biết rõ gia thế bối
cảnh nhà cậu ấy, kẻ đó lợi dụng thân phận dễ khiến cho cảnh sát chú ý của Giovanni,
dựa vào đó để che giấu sự tồn tại của mình, về điểm này, Bùi Thiểu Ngôn không phù
hợp.”
“Chủ tịch, anh làm tôi bị shock.”
Bị Niếp Hành Phong giảng cho một bài đến á khẩu không phản bác được, Trương
Huyền thở dài, ngả vào lòng Niếp Hành Phong giả chết, Niếp Hành Phong cười vò vò
tóc cậu.
Thật ra không phải sai hoàn toàn, chí ít xem biểu hiện của Bùi Thiểu Ngôn, cậu ta tuyệt
đối có liên quan đến cái chết của người yêu bị bệnh tâm thần kia, bằng không cũng sẽ
không từ chối sự giúp đỡ của Trương Huyền, cảm giác kia ngược lại giống như quyết
tâm giết người thì đền mạng vậy, những điều này Niếp Hành Phong đã nghĩ đến ngay
từ đầu lúc Ngụy Chính Nghĩa kể lại những chuyện xảy ra, nhưng anh không nói gì,
không có chứng cứ, bất luận suy đoán nào cũng không có ý nghĩa.
Thấy mặt mũi Trương Huyền phờ phạc, như chú mèo con tinh ranh đã đùa giỡn mệt rồi,
Niếp Hành Phong dùng ngón tay nhẹ nhàng trượt trên sườn mặt cậu, giống như có ảo
giác đang trêu chọc mèo con vậy, anh buồn cười nói: “Đương nhiên cũng không thể nói
rằng Bùi Thiểu Ngôn hoàn toàn không liên quan đến án mạng, có thể suy luận của em
là đúng, chỉ là ở giữa thiếu đi một chút điểm mấu chốt để xâu chuỗi lại, cho nên mới nói,
lý luận suông là vô dụng.”
“Vậy chẳng bằng thao tác thực địa đi?” Tâm trạng của Trương Huyền tới cũng nhanh
mà đi cũng nhanh, được Niếp Hành Phong an ủi, tâm tình lập tức tốt lên, vươn tay
quàng cổ Niếp Hành Phong, nhổm nửa người dậy, nụ cười gian trá kia đã tổ cáo rất rõ
ràng mục đích của chủ nhân.
Niếp Hành Phong không đẩy ra, hôn cậu một cái, cười hỏi: “Không điều tra nữa? Án
của nhà họ Bùi, còn việc Nghệ mất tích?”
“Không tra nữa.”
Tra cũng không được tiền, cậu làm biếng can dự vào, ít ra là đêm nay không muốn
quan tâm nữa, còn chuyện con dơi ham chơi mất tích, cậu lại càng không lo lắng, chủ
tịch khẳng định đã biết chuyện mình cầu cạnh Nho Chua nhờ tinh quái Ly Sơn giúp sức
tìm kiếm, cho nên mới chọc ghẹo cậu, Trương Huyền thầm thở dài, nghĩ mèo nhà mình
nuôi đôi khi cũng sẽ biểu hiện ra vài thú vui độc ác.
Cho nên, đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng mà lại chơi trò suy luận trinh thám thì
quá là lãng phí của giời, thấy Niếp Hành Phong chọc ghẹo cậu, Trương Huyền cũng
không nói nữa, chỉ tập trung tiến hành việc đang làm một cách kịch liệt hơn, trong lúc
vẫn đang quấn lấy nhau, cậu đẩy Niếp Hành Phong ngã ra đất, hai ngọn núi chất đầy
tài liệu hai bên bị hất đổ, bừa bộn đầy ra sàn, bị hai thân thể dây dưa bên nhau đè lên.
Cảm tình như mực, được một cây bút lông mềm mại chuyên dùng viết chữ tiểu triện
chấm qua, rồi nhuộm thẫm lên giấy hoa tiên trắng như tuyết, đêm dài không kềm chế,
một căn phòng đầy mùi hương của những quyển sách dịu nhẹ.
Cả đêm Nhược Diệp đều cảm thấy tâm thần bất định.
Nói chính xác hơn, sau khi từ Niếp gia trở về tâm trạng của anh vẫn lên xuống thất
thường, có phần lo lắng cho Nghệ, có phần sầu muộn về thân thể của sư phụ, nhưng
phần nhiều là mơ hồ về tương lai vô định.
Nhược Diệp ấy nhưng thật ra là một con người rất đơn thuần, bất kể là tốt hay xấu, thế
giới của anh dưới sự chỉ dẫn của Mộc Thanh Phong trước đến nay vẫn luôn rất rõ ràng,
không đen tức là trắng, tuyệt đối không có màu xám, anh đối với bất cứ người hay việc
gì cũng không bao giờ có cảm giác cố chấp, nếu tính là có, thì chỉ có thể là kẻ tự dưng
xông vào thế giới của anh, sau khi hất đổ cả hồ xuân thủy thì cứ thế mà mất tích, Nghệ.
Anh không hề nghĩ rằng Nghệ thật sự gặp nguy hiểm, việc làm anh lo lắng sâu thêm
một chút nữa là vì có một loại trực giác mách bảo anh rằng Nghệ thật ra là loại tồn tại
tương đương với nguy hiểm, nó căn bản đã sống trong bóng tối, giống như dơi vậy,
bóng tối mới là màu sắc mà chúng hướng tới.
Nhược Diệp không hy vọng Nghệ biến thành dáng vẻ kia, tuy rằng anh biết mình không
có quyền quyết định cuộc sống của người khác, nhưng anh cũng không thể khống chế
lý trí của mình, anh chỉ là ngự quỷ sư, anh có thể khống chế âm hồn lệ quỷ, nhưng
không cách nào khống chế được con người, với anh, người là loại sinh vật còn đáng sợ
hơn cả quỷ.
“Sư phụ, xin người hãy phù hộ cho Nghệ.” Đối diện với quan tài bạch ngọc, Nhược
Diệp nói.
Phù hộ Nghệ vẫn giữ được sự tinh khiết thiện lương, không tùy ý sử dụng lệ tính của
mình, bóng tối cũng không đáng sợ, đáng sợ là để cho mình bị bóng tối nuốt chửng,
Nhược Diệp giơ tay trái lên, cánh tay có sát khí thoạt nhìn không khác gì cách tay bình
thường, anh có tự tin mình có thể khống chết được lệ khí của bản thân, nếu mình có
thể làm được, Nghệ cũng có thể làm được, anh vẫn cho rằng so với mình Nghệ thông
minh hơn nhiều.
Gió lạnh phất qua, cơn gió ác khí mang theo không khí mùa đông xuyên qua cửa sổ
xông vào, vẻ mặt của Nhược Diệp không đổi, đôi mắt lại híp lại, nơi này là tầng hầm,
căn bản không có cửa sổ, hơn nữa anh đã thiết lập kết giới bảo vệ bốn phía, mũi tên
của gió có sắc bén thế nào cũng không có khả năng xông vào được, gió thổi đến có
mang theo lệ khí, không phải lệ khí của âm hồn, mà là một loại sức mạnh lớn lao tàn ác
hơn.
Tay trái của Nhược Diệp nắm chặt, cho đến nay, anh chưa từng hoang mang về việc
có mở phong ấn tay trái hay không, trong lòng có thể là thiên đường, cũng có thể là địa
ngục, càng nghĩ nhiều, ngược lại càng khiến cho quá trình tu hành của mình giậm chân
tại chỗ mà không tiến bộ được, cho nên, chỉ cần có kẻ ác muốn tổn thương sư phụ xuất
hiện, anh nhất định sẵn lòng mở phong ấn, anh sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào mạo
phạm sư phụ, anh dùng tính mạng của mình tuyên thệ.
Nhưng mà theo cơn gió thổi qua, thứ xuất hiện cũng không phải yêu ma quỷ quái như
anh tưởng tượng, mà chỉ là một con chim nhỏ toàn thân đen như mực, đầu đội mũ
phượng, đuôi rất dài, nếu như lông của nó có màu sáng, nhất định sẽ khiến người ta
nghĩ đến nó là phượng hoàng, đáng tiếc con phượng hoàng này lại thuần một màu đen,
màu sắc đen tối đến mức làm cho lòng người thấy lạnh.
Nhược Diệp từ trước đến nay chưa từng thấy loại chim này, bèn dùng tư thế đề phòng
nhìn nó xông vào, có thể đi vào kết giới do anh bày ra chứng minh con chim này không
tầm thường, nhưng cho tới bây giờ ngoại trừ việc toàn thân nó tỏa ra âm khí mạnh mẽ
thì không hề có bất kỳ dấu hiệu tấn công nào cả.
Hắc phượng vỗ vỗ cánh, lượn một vòng trên đầu Nhược Diệp, Nhược Diệp thấy một
cái lông chim rơi xuống, phất phơ nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt anh, anh theo bản
năng giơ tay ra đón lấy, phát hiện phía trên có viết chữ.
“Ta không sao, đừng lo lắng.”
Tay Nhược Diệp run lên, rõ ràng chỉ đơn thuần là chữ viết, nhưng anh lại nghe được
giọng của Nghệ thông qua chiếc lông đen truyền đến anh, anh vội vàng nhìn con hắc
phượng kia, hỏi: “Nghệ ở đâu?”
Hắc phượng vỗ cánh, thân thể từ từ trở nên trong suốt, sau đó hoàn toàn biến mất vào
thinh không.
Thì ra Nghệ dùng pháp thuật gửi người đưa tin đi, nhìn chiếc lông chim trong tay mình
cũng từ từ biến thành trong suốt, Nhược Diệp rất bất đắt dĩ nghĩ, đạo gia người ta khi
truyền tin đều dùng hạc sử, con dơi mén thì ngược lại, dùng hắc phượng.
Đạo là do tâm sinh ra, xem ra Nghệ quả nhiên là nhân vật đến từ bóng tối.
Nhưng mà Nhược Diệp không hề để ý, nơi tối tăm càng tối sẽ lại biến thành sáng, hình
ảnh cá âm dương vốn chính là đạo lý tu hành cơ bản nhất của đạo gia, Nghệ truyền lời
cho anh, vậy có thể chứng minh nó không phải để bụng chuyện hai người cãi nhau
trước khi bỏ đi, Nghệ là do đang bị chuyện gì đó kềm chân, chứ không phải muốn quay
về thế giới bóng tối mà nó vốn thuộc về.
Trên bàn tay tự dưng lấp lánh, chiếc lông đen vốn đã gần biến thành trong suốt đột
nhiên lại hiện lên một hàng chữ – Mới nãy quên nói, thật ra chúng ta vẫn đang tuyệt
giao nhé.
Nhược Diệp cười ha ha, trước mắt giống như hiện ra hình ảnh con dơi nhỏ ngồi trong
góc tường, cắn móng vuốt dùng dáng vẻ oán hận trừng anh, ngay lúc chiếc lông đen
biến mất tay phải của anh nắm chặt, làm một pháp thuật nhỏ đơn giản, lúc mở tay ra,
một con hạc sử trong suốt nhỏ xíu tinh tế đã thành hình.
Nhược Diệp thầm nghĩ lời nhắn, dựa vào âm khí từ người đưa tin của Nghệ để lần theo,
hạc sử liền bay theo âm lực kia ra ngoài.
“Hãy đem lời nhắn của ta đến đó.”
Tuy rằng không biết tín sử của mình có thể bình an đến được chỗ Nghệ hay không,
nhưng thử một lần cũng chẳng sao, nhìn hạc sử biến mất, anh đột nhiên nghĩ đến một
khả năng sẽ có cách liên lạc được với Nghệ.
Thân là ngự quỷ sư, mình am hiểu nhất chẳng phải là việc giao tiếp với bống tối hay
sao? Nếu Nghệ có thể liên lạc với anh, vậy đã rõ ràng rằng bóng tối kia không phải
hoàn toàn không có kẽ hở.
Biết đâu sẽ nguy hiểm?
Nhược Diệp chỉ ôm một mục tiêu duy nhất, dùng nguyên thần ngự sử của chính mình
tiến vào thế giới Không Minh rồi mới nghĩ đến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!