Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2 - Quyển 8 - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2


Quyển 8 - Chương 5


Editor: Điềm

Vì vậy, Niếp đại tổng tài bị Trương Huyền lôi khỏi xe thể thao dắt đi ăn bát hoành thánh mười đồng lẻ, cuối cùng Trương Huyền cũng không đến nỗi, còn gọi cho anh thêm hai món.

Bữa trưa qua từ lâu, quán nhỏ chỉ mình hai người, thấy ông chủ bảo con trai dán câu đối ngoài cửa, Niếp Hành Phong mới nhớ ra hôm này là ngày ba mươi, thế mà một năm nhanh chóng trôi qua rồi.

Bên ngoài mùa đông đã ấm áp, mấy ngày nay bọn họ phải chạy án suốt, hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí cuối năm, cũng không có tâm trạng ăn Tết, mà cạnh anh ít người coi trọng cái ngày quốc gia đại sự mỗi năm một lần này, tối thiểu không thấy tiểu thần côn để tâm.

Trương Huyền đang cúi đầu húp hoành thánh soàm soạp, hơi nóng bốc lên nhu hòa đường nét tinh tế của khuôn mặt, Hải thần khí thế bá liệt lặn mất tăm chỗ nào.

Niếp Hành Phong cảm thấy đáy lòng đâu đó có chút mềm mại, vui vẻ tận hưởng không khí gia đình thân mật, anh nhịn không được gọi điện cho ông nội, bỏ cái đống phương án phát triển công ty với giá cả thị trường sang một bên, anh chỉ muốn chúc ông nội một câu bình an.

Tiếc là Niếp Dực bên kia chả cảm nhận được tí teo nào cảm xúc vui sướng của anh, tâm tư lão gia tử đặt hết lên đứa chắt nội, nhấc máy liền bảo ông rất bận, đốc thúc bọn họ ngày mai mau về Niếp trạch ăn Tết, xong xuôi dứt khoát cúp điện thoại, làm Niếp Hành Phong buồn bực ghê gớm.

“Có chắt rồi đứa cháu này cũng không cần, chủ tịch, nén bi thương.” Trương Huyền bên cạnh buồn cười không ngừng, vừa chóp chép hoành thánh vừa ú ớ không rõ.

Buổi chiều về đến nhà, Trương Huyền gọi điện cho tổ Tả Thiên tra giúp cậu ít thông tin.

So kỹ thuật hack thì nhóm Lương Lương cao tay hơn cậu nhiều, khai thác triệt để mọi nguồn lực luôn là phương châm của Trương Huyền, mà nguồn lực cần ăn Tết hay không, liên quan gì đến cậu nha?

Có tổ của Tả Thiên hỗ trợ, lúc chiều tối thông tin về Tằng Tuyền đã đầy đủ.

Thì ra gia thế nhà Tằng Tuyền rất tốt, bố mẹ làm kinh doanh xuất khẩu, ông nội là quan chức nhà nước lớn, có điều sau khi ông qua đời, gia nghiệp Tằng gia lao dốc không phanh, Tằng Tuyền được cha mẹ đưa vào trại cai nghiện, bệnh trạng khá hơn mới chuyển qua viện an dưỡng khu Tây ở mấy năm.

Vài tháng trước cha mẹ gã qua đời do tai nạn, gia sản Tằng gia chia năm sẻ bảy chẳng còn mống nào, không ai trả viện phí cho Tằng Tuyền, gã hẳn sẽ bị cho xuất viện.

Đến khi xem tư liệu của viện an dưỡng Tả Thiên đưa tới, Trương Huyền rất ngạc nhiên.

Không coi không biết, viện an dưỡng nhìn qua vô cùng xa hoa thế mà đã lỗ nặng từ hai năm trước, đặc biệt năm nay rơi thẳng tắp xuống trạng thái nguy hiểm, Trương Huyền đối chiếu nhân số bệnh viện với tiền viện phí, cảm thấy không thể tin nổi.

“Viện trưởng Hoàng tham ô?” Trừ cái đó, cậu không thể nghĩ làm sao lại có lỗ thủng to như thế.

“Bệnh viện này là của viện trưởng Hoàng, lão cần tham ô nữa à?” Niếp Hành Phong so sánh số liệu lần nữa, trầm ngâm: “Anh nhớ lần trước đọc qua một phần văn kiện, bác sĩ Lý rất đam mê nghiên cứu, mà nghiên cứu cái gì cũng cần kinh phí, có lẽ đây mới là nguyên nhân chủ yếu.”

“Viện trưởng Hoàng quá tốt với cháu ngoại lão.”

Viện trưởng Hoàng không có con, có thể lão coi bác sĩ Lý như con trai mình, nhưng chuyện này liên quan gì đến việc Tằng Tuyền ngã lầu?

Niếp Hành Phong xem tư liệu, đột nhiên nói: “Đồng nghiệp của em lấy được nghiên cứu bác sĩ Lý đang làm không? Càng cặn kẽ càng tốt.”

Chủ tịch đại nhân lên tiếng, Trương Huyền lập tức đi gọi điện, tiếc là Tết đến rồi chẳng ai muốn làm việc cả, điều kiện này nọ nửa ngày, người ta đòi một bàn tiệc mới đồng ý giúp, chẳng qua lấy tài liệu nghiên cứu khá rắc rối, bảo cậu cứ chờ đã.

Xong hết việc, buổi tối trước khi đi ngủ Trương Huyền đề nghị Niếp Hành Phong: “Ngày mai không phá án, chúng ta đi mua đồ Tết rồi về nhà ăn cơm cùng ông nội.”

“Ừ.”

Cạnh Tiểu An có Lạc Dương, Niếp Hành Phong tin anh ta sẽ bảo vệ tốt Tiểu An, cái xác Tằng Tuyền chưa rõ tung tích kia đang bị cảnh sát truy tìm, không cần bọn họ quan tâm, Trương Huyền đã bảo Hamburger theo dõi Nhược Diệp, cũng tạm thời không cần lo, ngày ba mươi Tết, anh mong sum vầy cùng gia đình hưởng thụ cảm giác ấm áp khó có.

Nhưng thứ gì tốt đều chẳng được lâu, ví dụ như vài mơ ước nhỏ.

Ngày hôm sau, Niếp Hành Phong và Trương Huyền vừa đi mua sắm, nhìn TV trên khu thương mại phát tin mới, sâu sắc cảm nhận được tinh túy của câu nói này.

Đưa tin từ hiện trường vụ hỏa hoạn, đám cháy bắt đầu rạng sáng, không quá lớn nhưng vì ở vùng ngoại thành nên cứu hỏa tới khá muộn, rất may tình hình nhanh chóng bị khống chế, người dân đã được sơ tán đến nơi an toàn.

Song phóng viên thông báo có người mất tích, hiện đang trong quá trình tìm kiếm, nguyên nhân hỏa hoạn rõ ràng có người phóng hỏa, hình ảnh nhân viên được chụp lại.

Nhìn cảnh trí bệnh viện quen mắt, Niếp Hành Phong ngừng chân, hôm qua bệnh viện còn đẹp đẽ như thế, qua một đêm đã bị lửa lớn cắn nuốt.

“Em thấy không tốt lắm, mà linh cảm của em thường là cái tốt không linh cái xấu linh.” Mắt xanh của Trương Huyền nhìn chằm chằm dòng chữ viện an dưỡng khu Tây, nhẹ giọng lẩm bẩm.

Thức tế chứng minh, rất nhanh danh sách người mất tích đã hiện ra, Cố Tiểu An chễm chệ nằm đầu, tiếp theo là vài nhân viên y tế, nhưng làm hai người mở rộng tầm mắt chính là tên Lạc Dương, tưởng tượng Ngao Kiếm bốc hỏa thế nào khi thấy cái này, Trương Huyền cười ác ý.

“Có người phóng hỏa à? Là ai đây?”

Niếp Hành Phong không đáp, gọi điện cho Ngụy Chính Nghĩa, Ngụy Chính Nghĩa đang tra vụ xác chết bận đến sứt đầu mẻ trán, nghe Niếp Hành Phong hỏi chuyện viện an dưỡng khu Tây, anh thắc mắc: “Tôi không biết, vụ này là của đồng nghiệp khác, tôi vòng quanh cái thi thể đó còn chưa xong, sức đâu ôm thêm án phóng hỏa?”

“Xác của Tằng Tuyền vẫn không có manh mối sao?” Niếp Hành Phong kể cho Ngụy Chính Nghĩa mấy thứ bọn họ tra được ngày hôm qua, nghe xong Ngụy Chính Nghĩa hô to: “Manh mối quan trọng như vậy chủ tịch lại quên nói cho tôi, viện an dưỡng khu Tây phải không? Tôi lập tức qua đó!”

Niếp Hành Phong chưa nói chứ không phải quên, bọn họ còn chẳng có chứng cứ thuyết phục, mạo muội báo với cảnh sát có lẽ sẽ rút dây động rừng, nhưng không ngờ lại có người sẽ đốt trụi tất cả, là anh tính sai rồi.

“Tiện thể điều tra thêm viện trưởng Hoàng và bác sĩ Lý, tôi nghi ngờ họ nghiên cứu thí nghiệm trên người sống.”

“Được, tôi làm ngay.”

Ngụy Chính Nghĩa nói xong nhanh chóng cúp máy.

Tắt điện thoại, Niếp Hành Phong rất xin lỗi Trương Huyền, đây là Tết âm lịch đầu tiên hai người bên nhau lần nữa, lúc nãy mua đồ còn rất sung sướng, tính toán ăn đại tiệc tình yêu tiểu hồ ly làm, đùa giỡn với cháu trai nhỏ, cùng ông nội chơi cờ, nhưng hết thảy kế hoạch tốt đẹp này lại cách hai người xa thiệt xa.

“Xem ra chúng mình trời sinh phải phụ trách giải quyết phiền phức rồi.” Trương Huyền chớp chớp mắt, “Có điều cũng không tệ mà, em thích cuộc sống kích thích như vậy.”

“Cám ơn.” Cám ơn Trương Huyền thông cảm, còn có, dù anh quyết định bất cứ chuyện gì, cậu vẫn luôn tin tưởng và ủng hộ.

“Cảm ơn gì chứ.” Trương Huyền kéo tay anh đi ra ngoài, cười hì hì: “Dù sao sau này chúng ta còn ở bên nhau rất nhiều đêm giao thừa nữa.”

Lồng ngực vô cùng ấm áp, Niếp Hành Phong nhịn không được hỏi: “Bao nhiêu đêm hả?”

“Rất nhiều rất nhiều, nhiều đếm không hết luôn.”

Trên đường Niếp Hành Phong điện thoại cho ông nội, bảo mình gặp ít phiền phức, có thể tối nay không về nhà cùng mọi người được, ông cũng không nói gì, chỉ dặn anh cẩn thận hơn.

Niếp Hành Phong chuẩn bị đi viện an dưỡng khu Tây trước, bởi vì đột nhiên xuất hiện hỏa hoạn, anh muốn điều tra nội tình ở đó.

Xe đi được nửa đường, di động Trương Huyền đột nhiên rung lên, cậu vừa nhận liền nghe thấy thanh âm vội vàng của Tiết Đồng “Chỗ tôi có chuyện rồi, mau tới bệnh viện!”

Trương Huyền rất không thích bộ dáng Tiết Đồng hất hàm sai khiến, mấy chuyện này còn không phải do hắn à? Bọn họ giúp hắn giải quyết bao vấn đề, bây giờ hắn gọi một tiếng là phải nghe? Coi cậu và chủ tịch là thú cưng đấy hả?

“Chúng tôi bận lắm, anh không phải đã tu được chín kiếp rồi à? Có việc thì tự túc!”

“Hồn phách Thiếu Ngôn tan mất rồi, tôi không biết nên làm gì bây giờ… Làm ơn!”

Thanh âm người đàn ông vốn luôn bình tĩnh lại toát ra vẻ hoảng loạn không thể khống chế, thậm chí mở miệng cầu xin, Trương Huyền nào có thể so đo thái độ của hắn nữa: “Tôi lập tức đến.”

Cúp điện thoại, cậu chẳng cần nói gì Niếp Hành Phong bên cạnh đại khái cũng hiểu, đảo tay lái phóng nhanh về hướng bệnh viện Thánh An.

“Em cảm thấy hôm nay chúng ta sẽ cực kỳ bận rộn.”Trương Huyền lẩm bẩm.

Niếp Hành Phong liếc cậu, hiển nhiên cũng tin rằng cảm giác của Trương Huyền rất nhanh sẽ thành sự thật.

Mười phút sau xe thể thao đã đỗ tại bệnh viện, Trương Huyền như sắp văng ra khỏi xe, cậu lắc lắc cái đầu choáng váng, trong lúc phóng như bay mới nhớ hai người đều đã khôi phục linh lực, lúc nãy sao không dùng thuấn gian di động mà lại ngồi xe bay của chiêu tài miêu? Đúng là tự tìm tội.

“Anh quên mất, xin lỗi.” Biết suy nghĩ Trương Huyền, Niếp Hành Phong ăn năn.

Anh quả thật quên bẵng, nói cho cùng sự tồn tại của thiên thần vẫn quá xa xôi, từ đầu đến cuối anh không thể coi mình và thần Sát phạt là một được, hoặc có lẽ, tiềm thức của anh bài xích, cho rằng hình thái này rất tốt, dù yếu một chút nhưng không làm thương tổn Trương Huyền.

Xin lỗi hoàn toàn không có thành ý, Trương Huyền liếc Niếp Hành Phong một cái, ý xấu nổi lên, giữ chặt cánh tay Niếp Hành Phong lẩm nhẩm chú ngữ, Niếp Hành Phong cảm thấy nháy mắt vụt một cái đã đứng giữa hành lang phòng bệnh, may là các bác sĩ bận rộn, không chú ý bọn họ đột nhiên xuất hiện.

“Lần này lại có thể hạ cánh an toàn nha.” Niếp Hành Phong chế nhạo cậu.

“Bỏ cái chữ ‘ lại có thể ’ kia mau!”

Trương Huyền trừng Niếp Hành Phong, ánh mắt lại liếc ra đằng sau anh.

Hành lang đối diện có một bóng người màu đỏ vừa lướt đi, lơ lửng xuyên qua dòng người vội vàng, Niếp Hành Phong nhìn theo hướng Trương Huyền, không khỏi ngẩn ra: “Đó không phải là Bùi Thiếu Ngôn à?”

Tuy thân ảnh mơ hồ nhưng không khó nhìn ra khuôn mặt Bùi Thiếu Ngôn, cậu hình như rất hoảng hốt, bóng dáng đỏ thẫm bay giữa các bác sĩ như diều đứt dây, vì chẳng có ai giữ lại nên không biết phải trôi về hướng nào.

“Thôi xong! Chủ tịch mau chặn cậu ta lại!”

Trương Huyền thấp giọng nói, bước dài chạy đến.

Cái bóng đỏ hình như bị dọa sợ, nhanh chóng bay về phía khác.

Hành lang nhiều người làm Trương Huyền không dám chạy nhanh, lại sợ Tác Hồn Ti cương khí dồi dào làm hồn phách bị thương, chỉ có thể Khởi Chỉ Quyết âm thầm đuổi theo.

Niếp Hành Phong bao vây bên kia, hai người hợp lực đưa hồn phách đến nơi ít người.

Đã đụng tà khí trên người Trương Huyền, cái bóng đỏ theo bản năng bay qua chỗ Niếp Hành Phong, Niếp Hành Phong mặc dù có ký ức của thiên thần nhưng cũng không rõ lắm việc thu hồn đuổi quỷ, thấy Trương Huyền rất căng thẳng, anh không dám làm bừa, vươn tay về phía cái bóng: “Tới đây.”

Âm thanh bình tĩnh nhưng tạo ra khí thế không thể kháng cự, cái bóng Bùi Thiếu Ngôn đến chỗ anh, Trương Huyền nhân cơ hội xông lên trước, bắn Chỉ Quyết Đạn lên người Bùi Thiếu Ngôn, ngay sau đó cái bóng liền hóa thành một viên đan dược tròn đỏ thẫm, rơi xuống tay cậu.

“Còn may còn may, cuối cùng cũng bắt lại.” Trương Huyền cười hì hì bọc linh phách trong đạo phù bỏ vào túi.

“Hồn phách Bùi Thiếu Ngôn sao lại xuất khiếu?”

“Không phải hồn phách, đây chỉ là một đạo anh phách, Bùi Thiếu Ngôn ba hồn bảy phách đều tan, Tiết Đồng vội gọi chúng ta tới chắc là muốn bắt hồn phách giúp hắn?”

Ba hồn bảy phách tan mất càng thảm hơn hồn phách xuất khiếu, bình thường linh hồn xuất khiếu chỉ là hồn phách tạm thời rời khỏi nhân thể, muốn dẫn hồn trở về vị trí cũ rất đơn giản, nhưng ba hồn bảy phách đều tan ra chính là báo trước sinh mệnh đã cạn, trừ phi bọn họ có thể đúng lúc tìm được tất cả hồn phách ly tán, nếu không tử kiếp Bùi Thiếu Ngôn rất khó vượt qua.

Nhưng may mắn, bọn họ gặp phải anh phách của Bùi Thiếu Ngôn, anh phách thuần dương, vi địa phách, vị cư hải để luân (为地魄, 位居海底轮 -> xin lỗi tui không hiểu T^T), là cội nguồn toàn bộ sinh mệnh, bắt được nó ít nhất có thể tạm thời kéo dài mạng sống Bùi Thiếu Ngôn.

“Trương Huyền, em nhìn này!”

Niếp Hành Phong chỉ vào bóng người xanh nhạt lóe lên ở đằng kia, vội kêu Trương Huyền, Trương Huyền lập tức đuổi theo: “Đó là lực phách, OMG, hồn phách Bùi Thiếu Ngôn tan đến hoàn hảo.”

Cậu chạy chưa được mấy bước di động lại vang lên, là Tả Thiên gọi: “Tra được tư liệu bác sĩ Lý rồi, thì ra……”

“Ông chủ, tôi đang bận bắt hồn, anh gửi tư liệu qua điện thoại giùm tôi nhá.”

“Trương Huyền cậu thật quá đáng, tôi giúp cậu tra tư liệu bị cái bọn vô lương kia bắt chẹt, cậu còn đi bắt quỷ kiếm thêm thu nhập……”

“Cảm ơn ha, chốc nữa lại bảo chủ tịch mời anh ăn cơm.”

Tả Thiên còn muốn cằn nhằn thì Trương Huyền đã cúp máy, linh phách màu xanh kia bay quá nhanh, cậu vội đi bắt nào có tâm tư ngồi nghe Tả Thiên phun nước bọt.

Hai người đuổi theo linh phách chạy thật xa, không chú ý bên hành lang cũng có một hồn phách màu trắng hốt hoảng bay qua, thấy Trương Huyền và Niếp Hành Phong, cậu ta kỳ lạ một chút, do dự chốc lát liền bay về phía trước như muốn đuổi theo, đột nhiên một bóng người màu đen xông tới chắn trước mặt cậu.

“Hồn phách đã tan còn không chịu đi?”

Người đàn ông âm hiểm cười với cậu.

Bùi Thiếu Ngôn nghiêng đầu không hiểu.

Người đàn ông cười cười, cũng không mong chỉ một mệnh hồn Bùi Thiếu Ngôn sẽ nghe hiểu, dù sao gã tới đây không phải để câu thông cùng hồn phách, vì thế trực tiếp vào thẳng chủ đề:

“Cậu đã chết, trước khi Vô Thường đến lấy mạng, còn muốn làm việc gì không?” Khóe môi gã nhếch lên nụ cười tà ác, đáng tiếc Bùi Thiếu Ngôn vẫn ngu ngơ không biết.

Mệnh hồn hoảng hốt một chút, nói: “Tôi quen hắn từ lâu lắm, nhưng tôi vẫn không biết hắn nghĩ gì……”

Người đàn ông đồng ý gật đầu: “Chẳng qua đôi lúc phải nhìn nhận từ khía cạnh khác để hiểu rõ một người.”

Mệnh hồn không rõ, nhìn chằm chằm gã chờ nhắc nhở, người đàn ông cũng tốt bụng nói cho cậu đáp án: “Chẳng hạn như nơi hắn làm việc, ở đó nhất định cậu sẽ tìm được lời giải.”

Mệnh hồn gật gật đầu, âm thanh dịu dàng đầu độc cậu, thần trí vốn lo sợ nghi hoặc đột nhiên kiên định, cảm thấy đến bệnh viện Tiết Đồng đúng là lựa chọn rất hay.

“Anh là Tử Thần? Vì sao lại giúp tôi?”

Thấy người đàn ông toàn đồ đen, cậu theo phản xạ hỏi.

“Tôi tên là Lý Hưởng, tôi luôn giúp đỡ người có nhu cầu hoàn thành nguyện vọng của họ.” Lý Hưởng không nói thêm gì về câu hỏi của Bùi Thiếu Ngôn, gã mỉm cười nhét một tấm bùa chú vào tay cậu, nắm chặt.

“Nó sẽ đưa cậu đến nơi cậu muốn, trước khi bị Vô Thường lấy mạng, cậu còn rất nhiều thời gian thực hiện điều cậu vẫn mong chờ.”

Nụ cười sâu biến đổi không ngừng dưới ánh sáng, mệnh hồn Bùi Thiếu Ngôn đột nhiên có chút sợ hãi, run rẩy rụt tay về, nhưng vẫn cầm chặt tấm bùa chú.

Lý Hưởng coi như không thấy, vung tay đưa hồn phách kia ra ngoài, nhìn cậu biến mất trong không khí, gã nhịn không được cười ha hả.

Đêm nay có trò hay, chịu đựng lâu như vậy, gã cuối cùng cũng có thể đánh một trận.

Lý Hưởng giơ hai bàn tay, ngọn lửa đen chỉ thuộc về Tu La bập bùng ở giữa, đó là pháp lực Ngao Kiếm mới chỉ cho gã, tin rằng đã đến lúc sử dụng nó rồi.

Trương Huyền và Niếp Hành Phong một đường đuổi theo, vừa mới thu được hồn phách, Tiết Đồng đã vội vàng chạy tới, thấy lực phách trong tay Trương Huyền, vẻ mặt hắn lộ rõ vui mừng: “Cám ơn.”

“Vì sao lại trở thành như thế này?” Trương Huyền trả hai hồn phách cho hắn, hỏi.

Ánh mắt Tiết Đồng mất tự nhiên lảng tránh: “Tôi cũng không biết, tôi chỉ ngủ một lúc, cậu ấy đã thành như vậy rồi.”

Thấy bộ dáng hắn, Niếp Hành Phong thở dài: “Anh quá chấp nhất.”

Tình trạng Bùi Thiếu Ngôn bọn họ đều rõ, có thể tỉnh lại mới thật sự là kỳ tích, mà kỳ tích không thể cứ vậy xuất hiện, khi thân thể cậu yếu đến mức không thể giữ hồn phách được nữa, hồn phách tự nhiên sẽ tiêu tán, nhưng Tiết Đồng vẫn luôn dùng công lực chống đỡ cho Bùi Thiếu Ngôn, chẳng qua Tiết Đồng cũng là người, cũng có lúc mỏi mệt, nên Bùi Thiếu Ngôn rời đi chỉ là chuyện sớm muộn, hôm nay bọn họ giúp Tiết Đồng tìm ba hồn bảy phách của Bùi Thiếu Ngôn lần nữa, thế sau này thì sao?

“Luôn sẽ có cách.” Tiết Đồng lập lờ nước đôi nói, lại liếc Trương Huyền một cái, hỏi Niếp Hành Phong, “Nếu là cậu ta, chẳng lẽ anh cũng vứt bỏ?”

Nếu đổi chỗ, e rằng anh càng điên cuồng hơn Tiết Đồng, nhìn vẻ mặt nôn nóng hoảng loạn của hắn, Niếp Hành Phong cảm thấy thật ra anh cũng không có tư cách khuyên hắn cái gì, hỏi: “Còn mấy đạo hồn phách chưa tìm được?”

“Ba hồn, còn có thiên xung phách, linh tuệ phách, ba phách trung khu, tôi tìm đã lâu cũng chỉ được hai phách tinh, khí.” Bây giờ nét mặt Tiết Đồng lo lắng, không bằng nói là mờ mịt, gấp gáp đi tới phía trước, nói: “Hẳn sẽ tìm được, Thiếu Ngôn mãi không nhớ đường, đi chưa xa đâu.”

Thấy dáng vẻ này, Trương Huyền bất đắc dĩ chìa tay với Niếp Hành Phong, Niếp Hành Phong nói: “Chúng ta chia nhau ra tìm.”

Trương Huyền muốn đi cùng Niếp Hành Phong, Niếp Hành Phong cương khí rất nhiều, hồn phách thích khí tràng này, hơn nữa vận khí của anh tốt hơn cậu, Trương Huyền cảm thấy so với chia nhau ra, chi bằng cứ ở chung thế này, tỉ lệ tìm thấy cũng lớn hơn.

Sự thật chứng minh phán đoán Trương Huyền vô cùng chính xác, vài giờ tiếp họ tìm được hai hồn thiên địa, Tiết Đồng tìm được thiên xung phách, còn một hồn hai phách làm thế nào cũng không gọi ra được.

“Mệt chết, bắt quỷ một đêm cũng chưa mệt như vậy.” Trương Huyền nằm liệt trên ghế bệnh viện, thở phì phò.

Chạy lên chạy xuống cái bệnh viện to đùng mấy tiếng liên tục, có là thần tiên cũng chịu không nổi, Trương Huyền mua đồ uống nóng ấm nghỉ ngơi trên ghế, đột nhiên nhớ ra ông chủ có gửi tư liệu cho mình, vội vàng mở iPhone, cái này là khi chủ tịch còn chưa xuống ghế bị cậu quấn lấy đòi mua, bây giờ không thể không khen mình thông minh quyết đoán, lúc không có máy tính vẫn còn thứ này dùng được.

Phần tài liệu cũng không nhiều, Trương Huyền đảo mắt mấy lượt đã coi hết.

Lúc trước Tô Dương từng nói có bác sĩ bắt bọn họ làm người thí nghiệm, cậu còn tưởng Tô Dương còn vấn đề nên nói năng lộn xộn, không ngờ lời của hắn là thật, Trương Huyền nhanh chóng gọi Niếp Hành Phong: “Chủ tịch anh đoán không sai, bác sĩ Lý khi ở nước ngoài làm việc trong một bệnh viện liên kết trường đại học, bởi vì lợi dụng người bệnh nghiên cứu thí nghiệm bị nhà trường cảnh cáo, sau từ chức về nước, hắn mấy năm nay ở viện an dưỡng vẫn tiếp tục nghiên cứu, kinh phí bệnh viện cũng là do hắn bòn rút.”

(*Cho bạn nào không nhớ, Tô Dương chính là tên bệnh nhân Tiết Đồng mượn lúc hẹn hò với Bùi Thiểu Ngôn)

Niếp Hành Phong còn cùng Tiết Đồng tìm những hồn phách khác, nghe xong lời Trương Huyền liền hỏi chỗ cậu: “Anh qua đó ngay, chờ một chút.”

Niếp Hành Phong tới nơi Trương Huyền chỉ vẫn không tìm được người, xoay một vòng mới thấy cậu từ ngoài bệnh viện chạy vào, tay cầm túi nilon cửa hàng tiện lợi, nhìn bao bì chắc là đồ ăn.

“Cơm nước trước đã, tìm người cũng không thể không ăn.”

Niếp Hành Phong liếc đồng hồ đã chỉ năm giờ chiều, ngoài trời sắp tối hẳn, thỉnh thoảng nghe được vài tiếng pháo xa xa, nổ vài cái thì ngừng, ngược lại càng cảm giác được vẻ quạnh quẽ nơi này.

Anh mở đống đồ ra mới biết bên trong chuẩn bị phần ba người, Trương Huyền nhún nhún vai, “Nếu Tiết Đồng vẫn không ăn thì chúng ta chia nhau phần anh ta.”

Nhớ lại bộ dáng lo lắng kia của Tiết Đồng, Niếp Hành Phong cảm thấy hắn chắc cũng không muốn ăn gì.

Hai người ngồi cạnh nhau ăn cơm trên ghế dài, Trương Huyền nói: “Vừa rồi em đi mua cơm, có cô hộ lý hỏi, em vòng quanh vài vòng ở bệnh viện cả buổi trưa là muốn giảm béo phải không?”

Niếp Hành Phong đang cắn xúc xích đột nhiên ngừng lại, ngắm Trương Huyền, “Em nhìn qua rất béo hả?”

“Nên em nói với cô kia thật ra là chủ tịch nhà em giảm béo, em đi theo cho vui à.”

Niếp Hành Phong nhịn không được cười, vừa ăn cơm vừa xem tư liệu Tả Thiên gửi tới, nói: “Hồi nãy Ngụy Chính Nghĩa có gọi, cậu ta bảo đã tìm được hai người hộ lý ở kho thuốc trong vụ hỏa hoạn, xác định nguyên nhân tử vong do xương đòn bị nát nghiêm trọng, từ hiện trạng thi thể hình như là chết trước khi cháy lớn, nhưng vẫn chưa rõ tung tích bác sĩ Lý, hiện tại bọn họ đang thẩm vấn viện trưởng Hoàng xem có liên quan đến vụ án hay không.”

“Cho dù có người phóng hỏa cũng không tới lượt viện trưởng Hoàng bị bắt giữ chứ?”

“Ngụy Chính Nghĩa lấy tư cách phụ trách vụ Tằng Tuyền mang viện trưởng Hoàng đi tra hỏi, viện trưởng Hoàng tuy lòng dạ khó lường nhưng vẫn kém cảnh sát, Ngụy Chính Nghĩa có thể bắt lão khai sự thật.”

Đáng tiếc tìm không thấy bác sĩ Lý, Trương Huyền nghĩ nói hắn bỏ trốn còn dễ tin hơn chuyện mất tích, cơ mà đó là việc của cảnh sát, bây giờ cậu chỉ lo chưa tìm được một hồn hai phách của Bùi Thiếu Ngôn, Tiết Đồng sẽ thế nào đây.

“Chúng ta còn cả đêm nay nữa.” Niếp Hành Phong an ủi cậu.

Chỉ cần trong mười hai canh giờ thu đủ hồn phách Bùi Thiếu Ngôn, tính mạng cậu ta còn có thể giữ, ít nhất họ đã tìm ra hơn phân nửa, với lại buổi tối hồn phách hỗn độn càng thuận lợi hơn.

Được an ủi, Trương Huyền ngược lại càng uể oải, hung hăng cắn miếng xúc xích: “Chiêu tài miêu, đừng nói cả đêm ba mươi chúng ta chỉ có thể loanh quanh bệnh viện tìm hồn phách?”

“Em còn lựa chọn khác à?”

Không có, Trương Huyền cạp vài cái nuốt trọn miếng xúc xích vào bụng, bùng nổ: “Em muốn đổi nghề, ngày mai phải đổi nghề!”

“Trước khi đổi nghề thì hủy khế ước cho ta đã!”

Âm thanh Hamburger đột ngột vang lên, Trương Huyền ngẩng đầu liền thấy một con vẹt lông xanh bay nhanh tới chỗ cậu.

“Xin lỗi, khế ước là chuyện của mày và Giovanni, tao đâu có liên quan.” Cậu bình tĩnh trả lời.

“Nhưng ngươi là sư phụ của hắn, ngươi nói hủy đảm bảo hắn không dám nói không!”

“Ở nhân gian có một danh từ gọi là nhân quyền.” Trương Huyền nói: “Có là sư phụ chăng nữa cũng không thể nhúng tay vào quá nhiều việc của đồ đệ.”

Hamburger giận đến phát run, đang muốn mỉa mai một hồi, Niếp Hành Phong đã nhảy vào hỏi: “Ngươi đến đây có phải đã nghe được tin gì rồi?”

Hamburger giận dỗi không muốn nói, chẳng qua khi thấy Trương Huyền nhẹ nhàng nheo lại mắt xanh, đó có nghĩa cậu không vui, nhớ lại kinh nghiệm vài lần tiếp xúc, Hamburger nghĩ cứng đối cứng mình cũng chả kiếm được miếng tốt lành nào, vì vậy cười cười âm hiểm, cảm thấy bộ dáng sốt ruột của bọn họ lúc biết được tin tức có lẽ càng thú vị hơn.

“Hỏi thăm được vài tin, chẳng qua tình huống không khả quan lắm, các ngươi chắc chắn muốn nghe hả?”

Nó cố ý thừa nước đục thả câu.

Qủa nhiên Trương Huyền bị dụ dỗ, thúc giục: “Nói mau!”

“Nhược Diệp bị thương rất nặng, Nghệ đang giúp anh ta chữa trị.”

Thăm dò nghe ngóng tin tức là sở trường của Âm ưng, nó kể cho hai người vô cùng cặn kẽ tin tức mình nắm được, lúc biết Nguyên anh Mộc Thanh Phong bị cướp mất, Nhược Diệp còn đang bị thương cùng Nghệ tìm kiếm khắp nơi, sắc mặt Niếp Hành Phong nghiêm trọng, chẳng trách Nghệ lại sai Tu La truy lùng Lý Úy Nhiên, hóa ra là vì vậy.

“Còn chưa tra được tung tích Lý Úy Nhiên sao?”

Hamburger mới vừa nói xong, Trương Huyền đã vội vàng hỏi.

“Khi ta đi thì đã tìm ra rồi, Nghệ và Nhược Diệp cũng đuổi theo, Nghệ còn bảo ta báo với các ngươi đến đó giúp đỡ, chẳng qua bên này hình như cũng bề bộn nhiều việc.” Mắt nhỏ của Hamburger đảo quanh, thấy bọn họ quả nhiên lộ ra nét mặt lo lắng mình mong chờ, tâm trạng vốn khó chịu tốt hơn nhiều.

Trương Huyền nhìn Niếp Hành Phong, hai người cùng cười khổ, một đêm giao thừa cũng không yên, viện an dưỡng có chuyện, Tiết Đồng có chuyện, Nhược Diệp có chuyện, thời gian trùng hợp như có người vẫn luôn sắp xếp sẵn.

“Giải quyết xong chuyện ở đây rồi đi.” Niếp Hành Phong nói.

Tuy Nhược Diệp bị thương nhưng còn có Nghệ, trong tay Nghệ là binh lực Tu La, hai bên đối chiến hẳn không chênh Lý Uý Nhiên bao nhiêu, mà chỗ Bùi Thiếu Ngôn lại không thể chờ được nữa, Niếp Hành Phong đứng lên quyết định tiếp tục tìm kiếm.

Trương Huyền nháy mắt đuổi kịp, thấy Hamburger vỗ vỗ cánh muốn chạy, cậu nhanh chóng gọi lại: “Mày cũng ở lại giúp đi.”

Nó là thần sử của Bắc Đế âm quân, mất phong độ đến mức nào lại để một tên thần côn sai vặt? Hamburger tức giận trừng Trương Huyền, nhưng lại sợ bị trả thù nên vẫn không dám cự tuyệt, nó đành ngoan ngoãn đi sau hai người, trong lòng mắng thầm tên thần côn đáng giận.

Hai người tìm một chốc vẫn không thu hoạch được gì, Trương Huyền đang cân nhắc có nên gọi Tiểu Bạch và Hoắc Ly tới nữa không thì nghe thấy tiếng bước chân, Tiết Đồng vội vã chạy đến hô: “Tôi biết mệnh hồn Thiếu Ngôn ở đâu rồi!”

Trương Huyền lướt qua tấm biển cấm ồn ào ở đại sảnh, xoa xoa trán, cảm thấy độ tồn tại của vật kia quá yếu.

Niếp Hành Phong tới trước hỏi: “Mệnh hồn ở bên ngoài?”

“Đúng vậy, tôi vừa cảm giác rõ ràng hơi thở Thiếu Ngôn bên ngoài bệnh viện, vì vậy dùng pháp thuật bói một quẻ, hai hồn năm phách của cậu ấy luôn cảm ứng ở hướng tây, phía tây ngoại thành chính là nơi tôi làm việc lúc trước!”

Trương Huyền thầm than không ổn, ngổn ngang trăm mối nghĩ mãi không ra, tức quá hóa cười: “Anh nói cậu ta đi bệnh viện của anh? Anh còn ở đây thì tại sao cậu ta lại muốn bỏ gần tìm xa chứ?”

“Tôi cũng không biết.” Tiết Đồng hiển nhiên cũng ngơ ngác với quẻ bói của mình, chần chừ nói: “Mệnh hồn một người khác với những hồn phách khác, nó có thể tự chủ hành động, Thiếu Ngôn luôn muốn xem chỗ tôi làm việc, đây có phải là chấp niệm của cậu ấy?”

Chấp niệm lớn bao nhiêu cũng không đến nỗi cách xa bản thể như thế được, đặc biệt là hồn phách người sắp chết đều vô cùng yếu ớt, đi quá xa rất dễ trở thành du hồn, bị ác quỷ ác linh khác cắn nuốt, cho nên, Bùi Thiếu Ngôn ly hồn quá kỳ lạ…

Niếp Hành Phong tuy nghĩ vậy nhưng không muốn kích thích Tiết Đồng, anh không nói gì nữa, đưa đống đồ ăn tối còn lại cho hắn: “Ăn trước đã, chúng ta còn một đêm.”

Tiết Đồng từ chối lòng tốt của Niếp Hành Phong, hắn là người tu đạo, cũng biết đêm nay hồn phách Bùi Thiếu Ngôn có thể gặp hung hiểm nào, một phút chưa tìm được cậu lòng hắn còn chưa thể buông lỏng, lúc này hắn không muốn ăn uống.

Trương Huyền quăng phần thức ăn kia cho Hamburger, Hamburger khó chịu: “Ta đường đường là Âm sử, há có thể ăn đồ của nhân loại?”

“Ai cho mày ăn? Tao chỉ lỡ tay ném xuống thôi.”

Niếp Hành Phong thương hại nhìn Âm sử đại nhân hóa đá, cảm thấy nếu nó biết tiên tri thì nhất định sẽ không nhận việc truyền tin gian nan ở nhân giới này.

Tiết Đồng đã chạy ra gần cổng, thấy Niếp Hành Phong cũng vội vàng đuổi theo, Trương Huyền gấp đến độ kêu to: “Dùng pháp lực dùng pháp lực, chúng ta có thể dùng pháp lực thuấn gian di động mà.” (QAQ)

Thanh âm vang xa, hai dáng người cũng biến mất, Trương Huyền tức giận dậm chân đành chạy theo.

Xa xa y tá nhỏ nhìn bóng lưng bọn họ, hỏi đồng nghiệp bên cạnh, “Chạy bộ quanh bệnh viện giảm cân được hả?”

“Xem xem thể hình hai anh đẹp zai này, có thể.”

Đồng nghiệp phấn khích đến hai mắt tỏa sáng, hộ lý mập mạp nhàn nhạt nói: “Cô không ngại bị cấp trên đuổi khỏi đây thì cứ nhìn tiếp.”

Hoàn chương 4

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN