Thiên Sư Chấp Vị - Q.2 - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Thiên Sư Chấp Vị


Q.2 - Chương 5



Khi Niếp Hành Phong rời khỏi nhà hàng nhỏ, vừa lúc Hoắc Ly tan tầm, cầm hai phần gà rán ông chủ cho chạy tới phía trước bến dừng xe bus chờ xe, Niếp Hành Phong gọi nó lại, “Để anh chở em về nhà.”

Anh nhớ rõ Trương Huyền từng nói qua nhà ở tại ngõ số 6 đường Hà Hoa Phi Viên, thời gian còn dư dã, có thể đem Hoắc Ly về nhà trước.

Hoắc Ly nói cảm ơn, trèo lên xe, bổng nhiên hưng phấn kêu to, ôm lấy vật thể đang ngồi xổm trên ghế.

“Niếp đại ca, là mèo con do anh nuôi sao? Thật đáng yêu.”

Niếp Hành Phong nhìn con mèo đen trong tay Hoắc Ly, con mèo nhỏ đang dùng ánh mắt màu xanh trong suốt như ma trơi lườm anh, trong ánh mắt còn tựa hồ lóe lên vẻ cười nhạo quỷ dị, tâm anh khẽ run lên.

Là con mèo đen đó, con mèo đen chuyên mang đến bất hạnh cho người khác.

“Mau thả con mèo đó ra!”

“Tại sao? Ai da. . . . . .”

Con mèo nhỏ kêu một tiếng, móng vuốt hung hăng chộp vào mu bàn tay của Hoắc Ly, sau đó phi thân lủi đi, lao qua cửa kính xe đang mở, nhảy đến trên đầu xe bước vài bước, dường như là thị uy hướng Niếp Hành Phong kêu vài tiếng, lúc này mới uốn éo thân mình, chạy mất.

“Mèo con thật ghê gớm.” Hoắc Ly sờ sờ vết máu trên tay do bị mèo cào, lòng còn sợ hãi.

“Mèo hoang đều hung ác như vậy.”

Niếp Hành Phong bị mèo đen đột nhiên xuất hiện làm cho tâm thần bất ổn, thuận miệng nói. Hoắc Ly phụ họa gật gật đầu, không dám nói vừa rồi mình nghe được mèo con đang mắng nó.

『Con hồ ly ngu ngốc đáng ghét!』

Đi vào khu nhà ở của Trương Huyền, trong bãi đỗ xe không có xe của cậu ta, xem ra là chưa về.

Hoắc Ly xuống xe, sau khi nói lời tạm biệt đi ra vài bước, đột nhiên lại chạy trở lại.

“Niếp đại ca, sắc mặt anh rất khó coi, chung quanh khí tràng cũng rất yếu, nên về nhà trước khi trời tối thì tốt hơn.”

Hắc, em trai thần côn cũng là tiểu thần côn.

Từ lúc mèo đen xuất hiện, Niếp Hành Phong sắc mặt sẽ không tốt, anh cười cười: “Anh có hẹn, bây giờ phải đến chỗ hẹn, sau khi đại ca em trở về, em nói với cậu ta là anh không sao.”

“A, không được, người có khí tràng yếu buổi tối ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm, em nghĩ em phải đi cùng anh mới được, tuy rằng pháp thuật của em thường xuyên mất linh, nhưng năng lực bảo hộ người thì vẫn có.”

“Không cần. . . . . .”

Anh phải đi tìm hiểu một chuyện rất quan trọng, không muốn có người đi cùng.

Niếp Hành Phong đầu bắt đầu đau, anh biết đứa nhỏ này có ý tốt, có điều anh không thể lựa chọn không nhận được sao?

Hoắc Ly đã nhảy lên xe, cũng tự động thắt dây an toàn, “Yên tâm đi, em sẽ không quấy rầy anh làm việc đâu.”

Đứa nhỏ này ngay cả cách hành xử cũng giống y như Trương Huyền, Niếp Hành Phong đành phải chấp nhận.

Biệt thự của Chu Nghiêu ở gần bờ biển, lái xe mất hơn một tiếng đồng hồ, Hoắc Ly nhàn rỗi nhàm chán, rất nhanh liền đem một hộp cơm gà ăn no bụng, sau một hồi do dự, hộp cơm để cho Trương Huyền cũng vào trong bụng nó.

Ăn xong lau sạch tay, tiểu hồ ly ngồi trên ghế bắt đầu ngủ. Nghe được bên tai truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ, Niếp Hành Phong cười khổ.

Quả nhiên vẫn là một đứa nhỏ.

Biệt thự không dễ tìm cho lắm, Niếp Hành Phong lái xe ở xung quanh vòng vo một lát mới tìm được ngôi nhà Chu Nghiêu nói.

Thực hẻo lánh, chung quanh không có ngôi nhà nào khác, làm cho biệt thự thoạt nhìn có chút hoang vắng.

Xa xa sóng biển giâng cao, gió thổi mang theo hơi ẩm, còn chưa đến sáu giờ mà trời đã âm u đáng sợ, xung quanh một mảnh tối tăm, là dấu hiệu sắp xảy ra gió bão.

Biệt thự bên trong đèn sáng, khi xe của Niếp Hành Phong tới, cửa nhà bật mở, Chu Nghiêu đi ra.

“Thật có lỗi, hình như tôi đến sớm hơn so với giờ hẹn.”

“Không sao, vừa lúc tôi xong việc trở về, may là vừa rồi không sập cửa vào mặt anh.”

Chu Nghiêu nói đùa, bất quá đằng sau mắt kính màu vàng của hắn lóe ra vẻ lo âu, làm cho lời nói đùa có vẻ rất không phù hợp.

Hắn nhìn vào trong xe, “Di, sao lại còn có một cậu nhóc thế này?”

“Là em trai của bạn tôi, muốn đi theo đến đây.”

Hoắc Ly tỉnh, dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, theo Niếp Hành Phong đi vào biệt thự.

Bên trong biệt thự trang trí lịch sự tao nhã đường hoàng, bài trí không nhiều, nhưng liếc mắt một cái liền nhìn ra đều là đồ cổ chân chính, giá trị cao.

Chu Nghiêu dẫn Niếp Hành Phong vào phòng khách, đem cà phê đã pha bưng tới, còn cho Hoắc Ly một cốc nước chanh.

“Em trai, muốn chơi game không? Nhà của anh có PS3 mới nhất trò chơi nhuyễn thể đấy.”

Hắn chỉ chỉ căn phòng gần đó, nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, có thể nhìn đến đối diện đặt các loại máy chơi game.

“Tốt, hay quá, máy chơi game nhà em đến bây giờ vẫn là cái loại lỗi thời từ đời nào rồi!”

Hoắc Ly rất thích chơi game, vừa nghe đến những lời này, lập tức cầm cốc nước chanh ngoan ngoãn chạy vào.

Niếp Hành Phong nói lời cảm ơn, Chu Nghiêu khoát tay, “Chúng ta muốn nói chuyện, không nên để cho đứa nhỏ nghe được thì tốt hơn.”

Hắn ngồi xuống đối diện Niếp Hành Phong, uống cà phê, nói: “Thật có lỗi để anh phải đi đường xa như vậy, có điều nơi này có thể tránh khỏi sự theo dõi của paparazi, Khưu tiểu thư mới xảy ra chuyện, chúng tôi đều bị người ta theo dõi, vẫn là lặng lẽ cẩn thận mới tốt.”

“Không sao, kỳ thật tôi đột nhiên gọi điện thoại cho Chu tiên sinh cũng thực mạo muội, tôi nghĩ muốn hỏi thăm anh về chuyện liên quan đến Lý Hiển Đình, còn có hắn cùng với việc Dư Thiến bị hại có phải có liên hệ gì đến nhau hay không?”

Chu Nghiêu đẩy đẩy kính mắt, cười cười.

“Đương nhiên là có liên hệ, Niếp tiên sinh nói vậy chắc đã đọc tư liệu lịch sử về Lý Hiển Đình, bị chết oan, không thể luân hồi, mới đến tìm người lấy mạng, khi tôi nghe Khưu tiểu thư nói về chuyện quái vật nửa thân người, liền liên tưởng đến việc hành quyết chém ngang người thời phong kiến, tôi luôn luôn thực cảm thấy hứng thú với lịch sử, nhất là Minh sử, anh xem, tôi nơi này trưng bày không ít đồ cổ, tiền của tôi đều tiêu tốn rất nhiều cho phương diện này.”

“Chỉ dựa vào chém ngang người liền kết luận là Minh sử?”

“Đương nhiên là không chỉ thế, tôi cho anh xem một thứ, tôi có hứng thú với Minh sử chính là do thứ này.”

Chu Nghiêu đi ra ngoài, khi trở về trong tay cầm một thanh đao màu đen xanh, nhìn đến chuôi đao chạm nổi hình rồng có sừng dữ tợn, Niếp Hành Phong tâm nhảy dựng, nhớ tới thanh đao bổ về phía mình ở trong mộng.

Thấy cốc cà phê của Niếp Hành Phong đã hết , Chu Nghiêu buông đao, rót thêm cà phê cho anh, sau đó đem đao đặt ngang lên trên bàn.

“Đây là ba năm trước tôi mua về trong một cuộc bán đấu giá đồ cổ, sau khi mua nó về, tôi liền bị những giấc mộng kỳ quái quấy rầy, bắt đầu là những đoạn ngắn rời rạc, sau lại càng ngày càng rõ ràng, sau khi kiểm chứng tôi xác định trang phục của những người nhìn thấy ở trong mộng thuộc thời nhà Minh.”

Niếp Hành Phong cầm lấy đao, chậm rãi rút ra, vỏ đao màu sắc u ám, chạm vào lạnh như băng, ở chỗ gần chuôi đao lại khắc một chữ “Lí” nho nhỏ, lưỡi dao đen tối, giống như quét lên một lớp sơn, có chỗ là màu ám nâu.

Thanh đao này giết chết rất nhiều người, đó là vết máu lưu lại, có lẽ. . . . . . Trên đó chắc là cũng có máu của mình.

“Là đao của Lý Hiển Đình?”

“Hẳn là vậy, chuôi đao khắc hình rồng, người thường tuyệt không dám dùng, chứng minh là Võ Tông ban tặng, tướng quân họ Lý mà được Võ Tông ban tặng có thể đếm được trên đầu ngón tay, Đô Chỉ Huy Sứ là một trong những người có khả năng nhất.”

Chu Nghiêu ở một bên nhẹ giọng giải thích, trong mắt lại bắn ra tia ngoan độc, tay giơ lên, đem cái chặn giấy nắm trong tay đập mạnh xuống gáy Niếp Hành Phong.

“Keng!”

Chặn giấy đập vào vật cứng, phát ra tiếng va chạm chói tai.

Niếp Hành Phong quay đầu lại, vung vỏ đao lên chắn lại, thoải mái hóa giải thế tấn công của Chu Nghiêu, thản nhiên nói: “Thanh đao này tuy rằng không sáng loáng cho lắm, nhưng vẫn đủ sức chiếu ra động tác của anh. Anh cố ý dẫn tôi tới nơi này, lại muốn động thủ giết tôi, rốt cuộc là có ý gì?”

Bị nhìn thấu, Chu Nghiêu khuôn mặt vốn mang theo mỉm cười lập tức trở nên lạnh lẽo, hỏi: “Ngươi không uống cà phê?”

“Lời nói của anh sơ hở rất nhiều, làm cho tôi không thể không hoài nghi anh có dụng tâm, cho nên đem cà phê đổ hết vào chậu cây xanh.” Niếp Hành Phong nhìn lướt qua bồn trúc xanh bên cạnh.

“Lời của ta có sơ hở? Ở chỗ nào?”

“Giữa trưa lúc chúng ta gặp nhau anh còn tránh tôi như tránh rắn rết, thế mà khi sập tối tôi đến, anh lại ân cần chạy ra nghênh đón, thái độ tương phản quá lớn. Tôi nghĩ lúc ấy anh là nhìn thấy ngoài tôi ra còn có người khác, cho nên mới cố ý chạy ra đi xác nhận đúng không? Anh trang trí không ít đồ cổ ở đây, nhưng không có cái nào là đồ thời nhà Minh, ông nội của tôi rất hiểu biết và thành thạo trong lĩnh vực đồ cổ, nên việc đánh giá triều đại với tôi mà nói không khó, việc này không phải rất mâu thuẫn với lời anh nói sao? Một người cực kỳ hứng thú về triều đại nhà Minh sao lại không hề bài trí bất cứ đồ cổ nào của thời Minh triều?”

“Đây chỉ là trùng hợp!”

“Như vậy thì, nói đến không phù hợp, anh nghe được từ đâu chuyện Dư Thiến là bị quái vật nửa người giết chết? Trên thực tế, Khưu Lý Yên chỉ nghe đến tên Lý Hiển Đình, về phần hung thủ bộ dáng thế nào cô ta cũng không rõ, trước lúc tìm anh tôi đã nói chuyện điện thoại với cô ta, đây là chính mồm cô ta nói cho tôi biết.”

Chu Nghiêu trầm tĩnh một lúc lâu, rồi đột nhiên cười ha hả.

“Niếp Hành Phong, ngươi so với kiếp trước thông minh hơn rất nhiều, bất quá kết quả vẫn là giống nhau, đời này, ngươi cũng phải chết dưới tay ta!”

Hắn ném cái chặn giấy xuống, móc súng lục ra từ trong túi quần, Niếp Hành Phong vội lắc mình tránh né, bình sứ đại bàng thời Tống bên cạnh bị bắn dập nát.

Đối phương trong tay có súng, Niếp Hành Phong không dám đánh bừa, né tránh chạy ra phòng khách, đi vào phòng bên cạnh, đã thấy Hoắc Ly ôm máy chơi game, thân mình mềm oạt lệch qua một bên.

Cốc nước chanh kia quả nhiên cũng bị bỏ thuốc.

Anh tiến lên ôm lấy Hoắc Ly, đột nhiên cảm thấy hoa mắt, đứng thẳng không nổi, té ngã trên đất, Chu Nghiêu nhe răng cười thong thả tiến vào, họng súng để tại một bên thái dương của đầu anh.

“Dù thông minh thế nào, cũng có lúc sai lầm, ngươi chắc không nghĩ tới vì để cho chắn chắn… ta bỏ rất nhiều mê dược ở trong phòng đúng không?”

Niếp Hành Phong lắc lắc đầu, cảm thấy choáng váng vô cùng, tứ chi cũng không có chút sức lực nào.

Họng súng lạnh như băng để ở trên đầu, nhưng lại không có cảm giác sợ hãi, anh ngẩng đầu nhìn Chu Nghiêu, “Cho tôi biết lý do để anh phải giết tôi.”

“Kỳ thật ta vừa rồi cũng chưa hẳn là nói dối, ba năm trước đây sau khi mua thanh đao này, ta liền bị ác mộng dày vò, ban đầu ta còn tưởng là triệu chứng xấu, sau lại mới biết được là ông trời giúp ta, làm cho ta biết chuyện kiếp trước đầu tiên, thật sớm phòng bị. Ngươi là thứ duy nhất có thể giữ Lý Hiển Đình ở lại nhân gian, ngươi chết, hắn tự nhiên cũng sẽ biến mất, chuyện năm đó đều là từ ngươi mà ra, hiện tại cũng có thể từ ngươi mà kết thúc.”

“Kiếp trước anh rốt cuộc là ai? Tôi là ai?”

“Người sắp chết, biết nhiều như vậy cũng không có ý nghĩa gì, không phải sao?”

Chu Nghiêu thu hồi súng lục, giơ thanh đao lên.

Thanh đao lạnh như băng ở dưới ánh đèn phát ra ánh sáng loang loáng, Niếp Hành Phong thần trí hoảng hốt, trước mắt giống như hiện ra khung cảnh trong giấc mộng.

“Tha cho đứa nhỏ này, tất cả sự tình đều không liên quan gì đến nó.”

“Xin lỗi, ta không thể tha nó được, đừng trách ta, là ngươi dẫn nó tới tìm tử lộ.”

Thanh đao hạ xuống, Niếp Hành Phong chỉ cảm thấy sau gáy đau nhức, liền mất đi tri giác.

******

Thần trí mơ hồ, Niếp Hành Phong miễn cưỡng mở mí mắt nặng trịch ra, phát hiện mình ngồi ở ghế phụ lái, dây an toàn quấn quanh người anh, thân thể do bị ngấm thuốc mà hơi chút cử động đều cảm thấy như dùng hết sức.

Gáy có chút dinh dính, cổ áo bị máu thấm ướt, Chu Nghiêu vừa rồi dùng sống dao đánh ngất anh, xuống tay rất nặng, miệng vết thương không ngừng có máu chảy ra.

Bên ngoài xe mưa to tầm tả, u ám như đêm khuya, thỉnh thoảng có tia chớp xẹt qua, đột nhiên sáng lên, tiếng sấm vang lên ầm ầm, rất đinh tai.

Xe chậm rãi chạy về phía trước, mưa rơi đập vào cửa kính, mạnh mẽ khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.

“Tiểu Ly đâu?” Thần trí thoáng thanh tỉnh, Niếp Hành Phong lập tức hỏi.

“Ngủ ở ghế phía sau đấy, yên tâm, ta sẽ để nó đi cùng với ngươi, để ngươi khỏi phải đi đường tịch mịch.”

“Đồ khốn. . . . . .”

Tiếng sóng cùng với tiếng sấm cùng vang lên, lấn át lời thì thào mắng của Niếp Hành Phong.

Anh đã hiểu được ý đồ của Chu Nghiêu, đây cũng là mục đích hắn cố ý yêu cầu mình đến gặp tại biệt thự – trầm xác xuống biển, thật đúng là biện pháp tốt, không phải lo lắng xử lý thi thể, chính mình quá sơ suất, còn làm phiền hà đến Tiểu Ly.

Xe sau một trận xóc nảy thì dừng lại, Chu Nghiêu nghiêng đầu nhìn anh, kính mắt dưới sấm sét phát ra ánh sáng quỷ dị, ngay cả mỉm cười cũng có vẻ hung ác.

“Chúng ta chia tay ngay tại đây, đến vách núi phía trước còn có một đoạn đường rất dài, chậm rãi đi nhé.”

Hắn đem thanh đao ném vào bên cạnh Niếp Hành Phong, “Đây là đồ của Lý Hiển Đình, ta đã không cần nữa.”

Chu Nghiêu xuống xe, dùng tay ra hiệu tạm biệt với Niếp Hành Phong, sau đó không quay đầu lại xoay người rời đi.

Phanh lại mất đi lực cản, bắt đầu chậm rãi di động về phía trước, nơi này còn cách bờ biển một đoạn đường, nhưng cuối cùng vẫn là rơi xuống giữa biển.

Bọn họ sẽ vĩnh viễn chìm xuống biển rộng, mưa to cũng sẽ xóa sạch hành vi phạm tội, đừng nói là cảnh sát, cho dù là thần tiên, cũng không thể nào tìm được tung tích của bọn họ.

“Tiểu Ly, Tiểu Ly!”

Từ ghế sau truyền đến những lời nói mê vô nghĩa, Hoắc Ly vẫn còn ngủ say.

Niếp Hành Phong đành phải từ bỏ việc đánh thức nó, cố gắng đưa tay tháo chốt dây an toàn, mất thật lớn khí lực, mới tháo được dây an toàn ra.

Thân mình tạm thời thoát khỏi vây khốn, có thể đưa tay kéo phanh xe lại, chỉ cần kéo được phanh xe, là có thể ngăn cản xe tiếp tục đi về phía trước.

Niếp Hành Phong lôi ngã về phía sau, lợi dụng quán tính để dùng sức kéo.

Thế nhưng phanh xe không di chuyển chút nào, anh lại vì dùng sức quá mạnh mà đụng vào đầu, một trận đau nhức kéo tới, ý thức nháy mắt trở nên mơ hồ.

Trước mắt đột nhiên sáng lên, Niếp Hành Phong nhịn không được lấy tay che mắt, trong nháy mắt, anh tưởng là ánh sáng của tia chớp, nhưng lập tức liền phát hiện là ánh đèn.

Giờ phút này, anh đang đứng trong đại sảnh rộng rãi sáng ngời, là đại sảnh nơi vừa rồi anh và Chu Nghiêu ngồi nói chuyện.

Bên người không hề có mưa to sóng lớn, tòa nhà này cách âm rất tốt đem hết thảy huyên náo đều chắn lại ở bên ngoài căn phòng.

Niếp Hành Phong giật mình, lập tức hiểu được mình là di chuyển qua một không gian khác.

Trên lầu truyền đến âm thanh sợ hãi, sau đó là tiếng súng, có người chạy vọt xuống dưới lầu.

Vẻ tao nhã trước đó của Chu Nghiêu đã biến mất không còn thấy bóng dáng, kính mắt trên mặt bị lệch một bên, khóe miệng dính tơ máu, sau khi xuống lầu không ngừng nhìn về phía bốn vách tường, quát: “Đi ra, đồ quái vật, còn sống ta còn không sợ, đã chết còn dám tới giả thần giả quỷ, lăn ra đây!” (E hèm, đã chết thì đích thực là quỷ chứ ai thèm giả)

Tay cầm súng không ngừng run lên, để lộ sự sợ hãi của hắn, nghe được phía sau có tiếng vang, hắn xoay tay lại bắn mấy phát, làm vỡ nát một bộ ấm chén cổ.

Niếp Hành Phong thương hại nhìn hắn, hắn hiện tại trông gà hoá cuốc, lại không phát hiện đối tượng gây sợ hãi hiện tại đang leo lên trên vai hắn.

Xem ra hắn cuối cùng vẫn là tránh không thoát, Lý Hiển Đình tìm tới hắn.

Chu Nghiêu đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, nả một phát súng về phía bả vai của mình, hóa ra hắn nhìn thấy ở một mảnh thủy tinh nhỏ phản xạ ra thân ảnh của Lý Hiển Đình.

Máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống, dây xích sắt tẩm đầy máu đột nhiên khóa lấy cổ của Chu Nghiêu, kéo về phía trước, Chu Nghiêu thân mình liền bay lên không trung, bay một vòng, rồi va thật mạnh vào giá sách ở một bên, hắn té xuống sàn nhà vất vả thở dốc, súng cũng văng ra khỏi tay.

Lý Hiển Đình xương tay trắng như tuyết bóp lấy cổ Chu Nghiêu, tia chớp lướt qua, Chu Nghiêu đột nhiên thấy rõ bóng người huyết sắc áp sát trên người mình, sợ tới mức giãy dụa giữ dội mò lấy súng lục rớt ở một bên, giơ lên bắn.

Viên đạn xuyên qua người Lý Hiển Đình bắn lên mặt tường phía sau, vài tiếng súng vang lên, sau đó là tiếng cạch cạh phát ra từ thân súng, đạn đã hết.

“Ngươi, ngươi đến tột cùng muốn như thế nào. . . . . .” Cổ bị bóp chặt, Chu Nghiêu hoảng sợ hỏi.

Lý Hiển Đình há mồm cười to, nhìn thấy trong miệng hắn chỉ có nửa thanh đầu lưỡi, Niếp Hành Phong đột nhiên cảm thấy trong mắt nóng lên, hình như có lệ rơi xuống.

“Chết! Các ngươi tất cả đều đáng chết! Dao Vương gia, ngươi có lẽ không thể tưởng tưởng được người đem hồn phách của ta quay lại nhân gian, chính là đạo sĩ năm đó vâng lệnh ngươi phong ấn ta đúng không? Đây là thiên ý, đến làm cho chúng ta chấm dứt ân oán năm đó!”

Đầu lưỡi bị cắt một đoạn, lời nói của hắn hàm hàm hồ hồ, nhìn đến Lý Hiển Đình chỉ có nửa thân người đầy máu, lại nghĩ tới những khổ hình năm đó làm với hắn, Chu Nghiêu sợ tới mức hồn phi phách tán, đột nhiên phát giác ngực đau xót, xương tay lạnh như băng sắc bén để ở chỗ trái tim hắn, tựa hồ tùy thời đều có thể đâm thủng.

“Meo. . . . . .”

Đột nhiên truyền đến tiếng mèo kêu làm cho động tác Lý Hiển Đình bị kiềm hãm, Chu Nghiêu nhân cơ hội đẩy y ra, ra sức chạy về phía trước.

Mắt cá chân của hắn lập tức bị xích sắt cuốn lấy, ngã nhào xuống, lại lăn người trốn tránh, Niếp Hành Phong đứng ở phía trước hắn, nhìn đến miệng hắn nổi lên nụ cười cổ quái, đột nhiên có loại dự cảm không tốt.

Quả nhiên, đợi Lý Hiển Đình đánh tới, Chu Nghiêu đột nhiên lấy từ trong ngực một lá bùa quăng ra, Lý Hiển Đình tránh không kịp, đau kêu một tiếng, nơi bị bắn trúng nổi lên một làn khói trắng, huyết ảnh lập tức phai nhạt rất nhiều.

Chu Nghiêu nhe răng cười đứng lên, lau đi vết máu trên khóe miệng, đem một lá bùa khác ra ném về phía hồn phách của Lý Hiển Đình.

Lá bùa bay bay trên không trung, chữ vàng hào quang bắn ra bốn phía, đem Lý Hiển Đình gắn vào giữa, y phát ra tiếng gào thống khổ, linh thể ở giữa không trung kịch liệt run rẩy.

Chu Nghiêu ha ha cười lạnh: “Ta sớm đã chuẩn bị, ngươi không nghĩ tới đúng không? Ta đã đem Niếp Hành Phong đưa xuống âm phủ với ngươi, ngươi lại còn không chịu từ bỏ, chạy tới dây dưa, vậy thì hồn phi phách tán cũng trách không được ta .”

“Đê tiện. . . . . .”

Lý Hiển Đình thở hổn hển, thống khổ vô cùng.

Niếp Hành Phong lúc này mới hiểu được những hành động vừa rồi của Chu Nghiêu đều là diễn trò, mục đích chính là vì để Lý Hiển Đình không đề phòng, mới có thể đắc thủ.

Linh thể Lý Hiển Đình rơi xuống mặt đất, kim phù tới gần, nửa thân người hắn nằm trong vũng máu thống khổ rên rỉ, Niếp Hành Phong nhìn thấy tận mắt, đột nhiên cảm thấy lo lắng khó chịu, nước mắt ngừng không được, rơi xuống.

Chu Nghiêu đi đến trước mặt Lý Hiển Đình, đem lá bùa định dán lên linh thể của hắn, mắt lộ mỉm cười: “Tạm biệt, Lý tướng quân.”

“Dừng tay!”

Niếp Hành Phong xông lên phía trước, giơ tay giật lấy lá bùa.

Không thể làm cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới tướng quân, mặc kệ hắn hiện tại là lệ quỷ hay là ác linh.

Tay vươn ra cư nhiên không thất bại, mà lại đem bùa nắm chặt chẽ ở trong tay.

Bùa nửa đường biến mất, đột nhiên nhìn thấy Niếp Hành Phong xuất hiện ở trước mặt, Chu Nghiêu mặt lộ hoảng sợ, trơ mắt nhìn thấy anh đem bùa phá tan thành từng mảnh.

“Không được!”

Đó là bùa cứu mạng của hắn, là hắn. . . . . .

Chu Nghiêu không có cơ hội suy nghĩ nhiều, trong nháy mắt ánh sáng vàng biến mất, trước mắt hắc ám vươn đến, có vật cứng lạnh như băng hung hăng đâm vào trong ngực hắn. . . . . .

Niếp Hành Phong lại bị một lực lượng cường đại quăng ra ngoài, trước khi biến mất anh chỉ nhìn đến trước mắt khung cảnh ngập đầy máu, Chu Nghiêu kêu gào thê thảm, tứ chi bị xé rách.

Bốn phía lại chìm vào hắc ám khôn cùng, chỉ cảm thấy thân thể lơ lửng ở trong không gian, trong lúc hoảng hốt anh đột nhiên nhớ tới Hoắc Ly.

Đúng rồi, Tiểu Ly còn tại trong xe, anh phải trở lại cứu người.

Tâm vừa mới nghĩ đến, lúc mở mắt, anh phát hiện mình đã quay về trong xe.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc lại vang lên ở bên tai, bốn phía tối đen, phía sau truyền đến giọng nói nghi hoặc của Hoắc Ly.

“Thật là tối, chúng ta bây giờ đang ở đâu vậy?”

Ở đâu?

Không có tiếng mưa dông, không có cảm giác xe đang chạy, ngược lại có lực lôi kéo bọn họ không ngừng trầm xuống. . . . . .

Không tốt, hóa ra khi anh ly hồn, xe đã rơi xuống vách núi, bọn họ hiện tại là đang ở trong biển.

“Ở đáy biển, nhưng đừng lo lắng, anh sẽ cứu em thoát ra.”

Hiệu lực của thuốc hình như đã hết, Niếp Hành Phong lấy thanh đao ở bên cạnh, ra sức đập vở cửa sổ.

Mặt kính cứng như sắt thép, không chút sứt mẻ.

” Chúng ta ở dưới đáy biển, thật là hoành tránh nha, , nhưng sao bốn phía lại tối thế này, làm sao mà nhìn thấy được cá cảnh nhiệt đới?”

Hoắc Ly bất ngờ đáp lại làm cho Niếp Hành Phong muốn hộc máu.

“Niếp đại ca muốn ra khỏi đây sao? Để em.”

Hoắc Ly giống như Mao Toại tự đề cử mình (câu này có nghĩa là tự tin vào mình có khả năng đảm đương trách nhiệm ,dựa theo sự tích về Mao Toại: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn), miệng niệm chú ngữ, bàn tay đặt trên mặt kính thủy tinh, quát: “Mở!”

Cửa kính xe hoàn hảo không tổn hao gì.

“Di? Pháp thuật của em cư nhiên mất linh, Niếp đại ca đừng có gấp, để em thử lại.”

Hai người một người ở phía sau niệm chú, một người ở phía trước dùng sức đập cửa, gây sức ép nửa ngày vẫn là vô ích.

Niếp Hành Phong động tác dần dần chậm lại, bên trong xe dưỡng khí loãng, hoạt động mạnh làm anh cảm thấy ngực khó thở, mồ hôi không ngừng toát ra.

Phía sau truyền đến Hoắc Ly thấp giọng khóc nước mắt ròng ròng nói, “Em thở không được, sao lại thế này? Sẽ chết sao chứ?”

“Không đâu, kiên trì một chút.”

Niếp Hành Phong cảm thấy lực bất tòng tâm, cánh tay đập cửa kính xe rốt cục hạ xuống, tựa lưng vào ghế há mồm thở dốc.

Thần trí vì thiếu dưỡng khí trở nên hoảng hốt, mơ hồ nhìn thấy trong bóng đêm có luồng ánh sáng phóng tới, có người ghé vào cửa kính xe, ra sức phất tay về phía mình, ánh mắt xanh thẳm, lóe ra vẻ lo lắng bối rối.

Không phải ảo giác, đó là Trương Huyền, sau lưng cậu ta còn có hai thứ gì đó chuyển động, phát ra ánh sáng bạc, những luồng ánh sáng uốn lượn rực rỡ xung quanh, ở giữa là ánh vàng với hoa văn mềm mại, chiếu sáng trưng khắp vùng biển.

Cửa kính xe chắc chắn như sắt thép ngay trong chớp mắt bị phá tung ra, nước biển mãnh liệt tràn vào, Trương Huyền với tay, lôi anh ra khỏi xe.

“Còn Tiểu Ly!”

Niếp Hành Phong khẩn trương quay đầu lại, không nhìn thấy đứa nhỏ đó, chỉ có một con thú bông thật to lơ lửng trong nước biển.

“Tiểu Ly. . . . . .”

Niếp Hành Phong nghĩ muốn quay trở lại tìm người, mắt lại bị Trương Huyền che lại, ánh sáng lóe lên, nháy mắt dìm tắt ý thức của anh.

Bá!

Thanh đao sắc bén đánh xuống, cùng lúc vang lên tiếng kinh hãi của nữ tử.

Anh không có tránh né, thản nhiên nhìn hàn quang tới gần, mí mắt hơi sụp xuống.

Thanh đao chém mạnh vào khung giường, người đàn ông đôi mắt vằn đỏ giận giữ trừng anh, còn quát người phụ nữ hoảng sợ phát run ở một bên: “Cút!”

Người phụ nữ run lẩy bẩy xách quần áo, chạy vội ra ngoài.

“Tướng quân. . . . . .”

Người đàn ông cười lạnh nhìn anh: “Hình Phong, ta dìu dắt ngươi, ngươi mới có địa vị như ngày hôm nay, ngươi từng nói sẽ báo ơn tri ngộ, hóa ra đây chính là hồi báo của ngươi!”

Anh tức giận đứng lên, căm giận nói: “Đúng vậy, ta hôm nay có được vinh quang đều là ngươi cấp cho, nhưng ta cũng đã cùng ngươi lên giường nhiều lần, mọi người đều là vì nhu cầu, không ai nợ ai.”

“Hay cho câu không ai nợ ai!”

Người đó cười lạnh trong tiếng, rút đao ra, vung đao chặt đứt một góc tay áo, đao thế không giảm, lưỡi đao xẹt qua trên mặt đất lóe ra ánh sáng.

“Như ngươi mong muốn, hôm nay ngươi và ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan gì đến nhau nữa!”

Người đàn ông xách đao xoay người đi, thanh đao dưới ánh nến, Chữ “Lí” nho nhỏ gần chuôi đao có thể thấy rõ ràng.

“Từ từ. . . . . .” Trong lúc kêu gào, Niếp Hành Phong đột nhiên mở hai mắt.

Trước mắt lập tức tối sầm, bị một bàn tay che mi mắt lại.

Ngửi được mùi CK thoang thoảng, anh bực mình nói: “Trương Huyền, cậu làm cái gì vậy?”

“Không có gì.” Trương Huyền nhẹ nhàng nói: “Anh đã nói sau này không muốn nhìn thấy tôi nữa, tôi hiện tại chỉ là giúp anh làm theo mong muốn mà thôi.”

Là lỗi của mình, nhẫn!

“Thực xin lỗi, tôi xin lỗi hôm đó đã thất thố với cậu.”

“Xin lỗi? Nửa điểm thành ý cũng không nhìn thấy mà.” Trương Huyền lửa cháy đổ thêm dầu than thở.

Niếp Hành Phong trên trán gân xanh nổi lên.

“Đây là thành ý của tôi! Nhận, tiếp tục đi làm; không nhận, tôi sẽ giúp cậu công khai việc nghỉ việc!”

“Nhận.”

Lời nói không cam lòng lời nói phun ra, đồng thời tay nháy mắt dời đi, làm cho Niếp Hành Phong có thể hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi.

Không có tối tăm như khi trầm dưới biển, đó là thứ màu sắc anh căm hận, u ám giống như đang ở trong địa ngục.

Anh ngồi xuống, sau gáy đau nhức làm cho anh phải nhíu mày, vươn tay sờ sờ, nơi đó đã được băng bó qua, ở trên trán cũng có vài vòng băng gạc.

Cảm giác đau rất thật, đang không ngừng nhắc nhở bản thân rằng, anh còn sống.

“Tối hôm qua anh chảy không ít máu, khi tôi mang anh đi bệnh viện băng bó vết thương, bác sĩ nói anh có thể sẽ bị chấn động não một chút, có điều tôi đã niệm chú giảm đau trên miệng vết thương của anh, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng cùng phải nói lại, gần đây anh đúng là có đủ xui xẻo, cuối cùng còn bị người ta đánh vào đầu. Này, anh làm sao vậy, sao bổng nhiên đờ đẫn vậy? Chắc không phải là não thực sự chấn động chứ?”

“Không có việc gì.”

Niếp Hành Phong lắc lắc đầu, không nghĩ đến giấc mơ vừa rồi nữa, xuống giường đi ra phòng khách.

“Tiểu Ly có sao không?”

“Nó à, bị sợ hãi một chút, hiện tại đang ngủ ở phòng bên cạnh, hì hì, chủ tịch tôi tự tiện dùng phòng của anh, anh không ngại chứ?”

Anh cười nhẹ nhàng khoan khoái, khác hẳn gương mặt hoảng loạn tối hôm qua nhìn thấy ở đáy biển.

“Cậu làm sao mà tìm được đến bờ biển?”

“Ai, nói ra rất dài, vì tìm anh, tôi gọi điện không biết bao nhiêu lần .”

Trương Huyền quăng cho Niếp Hành Phong một ánh mắt oán hận, đáng tiếc anh lại suy diễn đôi mắt lam nhạt mang hận ý của cậu thành vô hạn phong tình.

Ngày đó đột nhiên bị sa thải một cách vô lý, Trương Huyền cũng không kích động, mà là dự tính hai biện pháp, đêm đó lật báo chí tìm công việc, mặt khác, chuẩn bị chờ thêm vài ngày Niếp Hành Phong hết giận, lại đi cầu tình.

Chính là ngày hôm sau nghe được tin tức Dư Thiến bị giết, Phùng Tình Tình gọi điện thoại hỏi cậu một đống vấn đề, nói chuyện với nhau một hồi cậu mới biết được đêm đó khi bức tranh phát sinh cổ quái, Dư Thiến và Niếp Hành Phong đều ở đấy, sự tình rắc rối, cậu sợ Niếp Hành Phong có nguy hiểm, liền bắt đầu tìm anh ta.

Nhưng mà di động Niếp Hành Phong gọi mãi không được, bùa chú tìm người trăm lần đều linh nghiệm của cậu cũng không có tác dụng, cuối cùng, rốt cuộc nghe được tin từ chỗ Niếp Duệ Đình, liền đi đến biệt thự gần biển.

Có thể thuận lợi tìm được Niếp Hành Phong còn có công của Hoắc Ly, nó đeo vòng tay Bắc Đẩu do cậu đưa cho, vì thế theo khí tức của hai người Trương Huyền một đường đuổi tới tận đáy biển.

“Tôi sau có gọi điện lại cho cậu, nhưng mà cậu tắt máy.”

“Ai tắt máy? Đó là vì gọi điện thoại cho anh nhiều quá mà hư mất, đây là di động tôi vừa mới mua không lâu, anh phải chịu trách nhiệm bồi thường!”

Trương Huyền đem bửa sáng đã được làm tốt lại, cơm rang hơi khét một chút, trứng rán cũng hơi cháy, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng ăn.

Tối hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, Trương Huyền khẳng định là chưa được nghỉ ngơi, Niếp Hành Phong không nói, nhưng trong lòng đã có chút cảm động.

“Cái kia. . . . . . Cám ơn.”

“Không cần cảm ơn, đó là việc tôi phải làm.”

Vì tiền vàng rực rỡ, cậu tuyệt đối cúc cung tận tụy, huống chi theo bảng giá thì chi phí cho những việc này toàn là chi phí hạng nhất, sau này cùng nhau tính.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN