Thiên Sư Chấp Vị - Q.2 - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Thiên Sư Chấp Vị


Q.2 - Chương 9



Trong hành lang dài u ám không ngừng có bệnh nhân thương tích đi qua, chuyện bệnh viện chiến trường Niếp Hành Phong từng nghe nói qua, không nghĩ tới đêm nay được tận mắt thấy.

“Cậu nói, dưới tình huống gì những linh hồn ngủ say sẽ tỉnh lại?”

Thấy Trương Huyền kì quái nhìn về phía mình, Niếp Hành Phong lại hỏi: “Trong bệnh viện cho dù có rất nhiều âm hồn, cũng không có thể mỗi đêm đều đi ra du đãng, Lâm Thuần Khánh thiết kết giới thi pháp chỉ dùng để đối phó ác linh, như thế nào lại có thể đem những hồn phách khác cũng dẫn đi ra?”

“Tôi không biết.” Trương Huyền suy nghĩ nói: “Không liên quan gì đến kết giới của Lâm Thuần Khánh, có thể là do Lý Hiển Đình. . . . . .”

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, rồi tiếng hô to gọi nhỏ, sau đó là hai tiếng súng.

Là Sở Phong và Thường Thanh, còn có một người cư nhiên là Cố Trừng, đi theo phía sau bọn họ là Dư Thiến và một đống âm hồn khác, Chu Lâm Lâm và Triệu Tiểu Vi lại không biết đi về phía nào.

Thường Thanh vừa chạy vừa cầm pháp khí quất về phía sau.

“Kính chiếu yêu! Kiếm chém yêu! Có lầm hay không vậy, mấy sinh viên kia là mua pháp khí từ chỗ nào, tại sao một chút tác dụng cũng không có?”

Trương Huyền cười: “Không viết đúng bùa chú đương nhiên không có tác dụng, xem ra tôi lại phải ra tay.”

Vung tay bắn ra, một luồng ánh sáng hiện lên, đánh tan âm hồn, Sở Phong và Thường Thanh rốt cục có thể ngừng chạy, đứng ở bên cạnh thở hồng hộc, Dư Thiến lại đuổi theo Cố Trừng không tha, coi Trương Huyền như không.

“Cứu tôi!”

Thấy thân thủ của Trương Huyền, Cố Trừng lập tức cầu cứu. Nghĩ đến việc mình bị bọn họ thiết kế vây khốn, Niếp Hành Phong tức giận hỏi: “Anh không phải ở cùng với đại sư sao? Sao lại chật vật thành như vậy?”

“Kết giới của Lâm tiên sinh xảy ra vấn đề, sợ đến lúc đó chiếu cố không đến tôi, liền đem tôi an trí ở một chỗ an toàn, không ngờ là Dư Thiến lại tìm đến. . . . . .”

Cố Trừng vừa chạy vừa nói, nhìn thấy một người một quỷ ở hành lang dài qua lại chạy trốn đuổi theo, trường hợp có đủ buồn cười, lại không ai có thể cười nổi.

Niếp Hành Phong thở dài, “Cứu anh ta trước đi.”

Kim quang hiện lên, đánh vào vai Dư Thiến, hồn phách như khói tan ra, nhưng lập tức lại lần nữa tụ lại, tiếp tục đuổi theo Cố Trừng.

“Ha hả, quỷ này có điều so sánh lợi hại, lập tức tróc không được cũng thực bình thường.”

Không dám nhìn ánh mắt căm tức của chiêu tài miêu, Trương Huyền vội tập trung tinh lực lại đem bùa bắn ra, ai ngờ Dư Thiến chạy trốn quá nhanh, bùa đánh vào trên người một âm hồn khác.

Hai lần thất thủ, Trương Huyền nóng nảy, khép ngón tay quát: “Lộ khai lưỡng biên, tả âm hữu dương, lệnh hồn phách quy tề!”

Sắc lệnh chém ra, lần này cuối cùng thành công , đem âm hồn Dư Thiến đánh vào trên tường, dùng bùa đinh trụ, âm hồn phát ra tiếng kêu hung ác, không ngừng biến hóa hình dạng, nhưng không thể nào giãy ra khỏi sự trói buộc của bùa chú.

Trương Huyền tiến lên, nhỏ giọng nói: “Ta kiếm cơm ăn không dễ dàng, ngươi cũng đừng gây sức ép , dù sao mọi người đã chết, hợp tác một chút để cho ta thu ngươi, quay đầu lại ta sẽ siêu độ cho ngươi.”

Tháo bùa đinh trụ, ở trong tình trạng Dư Thiến cực không tình nguyện đem hồn phách cô ta thu vào trong một cái bình thủy tinh nhỏ.

Sở Phong và Thường Thanh vội vàng nói tạ ơn, Trương Huyền cười hì hì xua tay nói: “Chuyện nhỏ, ấy, kim phù tìm đường của tôi sao lại không thấy đâu nữa?”

Niếp Hành Phong thờ ơ lạnh nhạt, lười nói từ lúc mấy người này xuất hiện, kim phù tìm đường bỗng biến mất, bất quá lúc ấy Trương Huyền vội vả khoe khoang, không có phát hiện.

“Hai sinh viên kia đâu rồi? Không có xảy ra việc gì chứ?”

“Vừa rồi sau khi anh đi mất không biết vì cái gì bọn họ cũng không thấy , bất quá có bùa hộ mệnh của anh, hẳn là không có việc gì.”

Được người quan tâm, Thường Thanh cảm động liên tục trình bày, sau khi nghe xong Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra.

“Vậy là tốt rồi, nếu xảy ra chuyện, hóa đơn, ôi. . . . . .”

Chân bị Niếp Hành Phong đá một cước, cậu lập tức ngừng nói.

“Hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Sở Phong làm cảnh sát nhiều năm, năng lực thừa nhận so với người bình thường cường hơn nhiều, anh đã thích ứng với hiện tượng phi bình thường bị Quỷ Hồn đuổi theo này, đưa ra một đề tài căn bản.

“Đúng vậy, phải làm sao để đi ra ngoài, Hành Phong?” Cố Trừng giữ chặt tay Niếp Hành Phong, kinh hoảng hỏi.

Bàn tay đó lạnh lẻo khác thường, làm cho Niếp Hành Phong thấy không thoải mái, muốn tránh thoát, lại bị đối phương giữ chặt, bàn tay có chút đau đớn, tựa hồ móng tay đối phương đang bấu vào da thịt anh.

Anh đối với sự hèn nhát của Cố Trừng cảm thấy rất khinh thường, đồng thời cơ thể cảm giác không khoẻ cũng làm cho anh hoài nghi nước bùa Trương Huyền cho mình uống có thực sự có tác dụng hay không.

Nhìn về phía Trương Huyền, Trương Huyền khuôn mặt lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm có, ánh mắt xanh thẳm như nước biển, cảnh giác nhìn xung quanh.

“Có phải thấy khó chịu không?”

Anh biết Trương Huyền thể chất khác thường, có khi thực mẫn cảm với âm khí, giống như mình bây giờ.

Trương Huyền lắc đầu, “Không có gì, chính là cảm giác rất không thích hợp, đi theo phía sau tôi đi.”

“Thật có lỗi, tôi không thói quen đứng ở phía sau người khác.”

Niếp Hành Phong đứng ở bên cạnh Trương Huyền, cậu ta nhìn anh một cái, tựa hồ oán tránh anh thích cậy mạnh, Cố Trừng đã có ý vô tình đứng ở giữa, ngăn trở tầm mắt của cậu ta.

Hành lang dài yên tĩnh, hơn nữa ngày, Sở Phong đột nhiên nói: “Hình như mặt đất đang rung động. . . . . .”

Bất ngờ chấn động dữ dội cắt ngang lời nói của anh ta, lập tức hai bên cửa sổ phát ra tiếng vang chói tai, trời sụp đất nứt ngay lập tức xảy ra.

“Nằm úp sấp xuống!”

Sở Phong phát ra tiếng la tỉnh táo, ngay lúc mọi người nằm úp sấp xuống, thủy tinh vỡ vụn bắn tung, rải rác trên mặt đất.

Tòa nhà lay động kịch liệt, ở giữa tiếng gào hỗn loạn của âm hồn, năm người giống như quả bô-linh không thể đứng vững quay cuồng chung quanh theo từng lay động của tòa nhà.

“Động đất. . . . . .” Thường Thanh ôm đầu kêu.

“Không, là do trận pháp thiên lôi địa hỏa của Lâm Thuần Khánh gây nên chấn động.” Trương Huyền than thở.

Nhất định là Lâm Thuần Khánh vì đối phó Lý Hiển Đình mà thiết hạ pháp trận, vốn loại trận thế này dùng để đối phó lệ quỷ không có gì không ổn, nhưng hiện tại cố tình thời không lại lần lượt thay đổi, những người còn bị vây trong thời không hỗn loạn như bọn họ thực dễ dàng vì vậy mà biến thành vật hi sinh.

Cậu vươn tay kéo Niếp Hành Phong, lại cầm trúng bàn tay lạnh như băng của Cố Trừng, cậu tức giận lập tức buông ra.

Đáng giận, người này cư nhiên dám tranh giành chiêu tài miêu với cậu.

Rung chuyển không thôi, tựa hồ cả không gian như đang xoay tròn, sau mấy vòng, đột nhiên như là rơi xuống một cái vực, dưới thân không có chỗ đứng, mọi người kêu to ngã xuống hắc ám khôn cùng bên dưới.

Trước mắt đột nhiên tối đột nhiên sáng , bọn họ rất nhanh dừng ở một không gian sáng ngời, tốc độ rơi xuống khá chậm, Niếp Hành Phong khi đáp xuống đất xoay người đứng vững vàng, đáng tiếc mới vừa đứng vững, trước mắt chỉ thấy một đoàn bóng đen ập xuống, Trương Huyền vừa vặn ôm lấy anh.

“Chiêu tài miêu, có việc gì thì tôi sẽ tính sổ với anh ”

Tay bị Cố Trừng giữ chặt, trên người lại hứng thêm một sức nặng nữa, Tiểu Bạch nhẹ nhàng ngã lên trên người anh và Trương Huyền.

Niếp Hành Phong bị một người một mèo ép tới kêu lên một tiếng đau đớn, nghĩ thầm,rằng từ khi nhận thức tiểu thần côn này, anh sẽ không có một ngày bình an.

“Meo meo!”

Tiểu Bạch mới vừa đứng vững, liền nâng móng vuốt lên cào cấu, móng vuốt sắc bén làm trên mu bàn tay của Cố Trừng xuất hiện mấy vết máu, Trương Huyền cuống quít túm cổ nó đem nó xách sang một bên.

Sở Phong ngả vào một loạt sô pha ở góc tường, giảm bớt lực chấn động, Thường Thanh hơi chút trật hướng, đầu va vào mép sô pha, hôn mê bất tỉnh, Sở Phong vội đỡ lấy cậu ta, nhìn bốn phía xung quanh, hỏi: “Đây là đâu?”

Phía trước là quầy phục vụ, nhìn theo bố trí thì hình như là đại sảnh ở lầu một của bệnh viện, ở giữa có một cái hình tròn vàng rực nhô lên cao, từ vòng tròn không ngừng phát ra ánh sáng vàng chói lóa, đem cả không gian đại sảnh chiếu đến xanh vàng rực rỡ, kim quang tầng tầng giảm và tăng, giống như là cái lưới, đem một người chỉ có nửa thân hình gắn vào giữa.

Theo sự co rút nhanh chóng của tấm lưới, người nọ không ngừng phát ra tiếng gào thét thống khổ, mỗi lần lưới co lại, thân hình hắn càng trở nên mờ nhạt.

“Lý Hiển Đình!”

Trương Huyền vừa kêu lên, cánh tay đã bị Niếp Hành Phong gắt gao nắm lấy, kêu lên: “Mau cứu hắn!”

“Việc này. . . . . .”

Trương Huyền nhìn Lâm Thuần Khánh đang niệm chú ngữ đứng ở phía trước tấm lưới chân đạp cửu cung. Đồng thời vận dụng hai loại pháp lực rất tốn sức, Lâm Thuần Khánh hiển nhiên đã dốc hết toàn lực, nếu mình dám phá hoại giữa chừng, sau đó chắc chắn sẽ bị hắn dùng thiên lôi địa hỏa đến quay.

“Lý Hiển Đình giết rất nhiều người, đã biến thành ác linh, Lâm Thuần Khánh trừ tà cũng không có làm sai, hơn nữa trận pháp của Lâm gia bọn họ rất là lợi hại, tôi. . . . . .”

“Cứu hắn, nếu không tôi lập tức Fire (sa thải, cái này là nguyên văn) cậu!”

Này một từ fire có thể nói còn lợi hại hơn thiên lôi địa hỏa của Lâm Thuần Khánh, Trương Huyền lập tức không nói hai lời, lấy bùa ra ném lên không tung, miệng quát: “Bạch lôi hắc khí, quắc diệt tà tung, thần tướng khẩn cấp nghe lệnh ta, triệt thiên lôi, đi địa hỏa, lập tức tuân lệnh, sắc!”

Lá bùa như gió lốc, bắn về phía kim võng( lưới vàng), nhất thời, một tiếng nổ ầm ầm, kim quang bắn ra bốn phía, giống như pháo hoa ở không trung tản ra, làm người ta hoa mắt, Lâm Thuần Khánh hét một tiếng, ngã văng ra ngoài.

“Trương Huyền!”

Lâm Thuần Khánh té ngã trên đất, phát hiện là Trương Huyền quấy nhiễu, lập tức gầm lên giận dữ, Trương Huyền vội chỉ chỉ Niếp Hành Phong, làm cái điệu bộ xin tha.

“Khánh thúc thật có lỗi, nếu tôi không nghe lời của chủ tịch, tôi sẽ bị hắn dùng thiên lôi địa hỏa đốt nướng, ngài đại nhân có đại lượng, đừng trách móc.”

Niếp Hành Phong vọt tới phía trước, nhưng thấy kim võng nháy mắt hóa thành tro tẫn, ở giữa một hình người lững lờ rơi xuống, biến mất ở không trung, anh vội bắt lấy Trương Huyền, hỏi: “Tại sao có thể như vậy? Lý Hiển Đình đâu? Có phải là bị cậu dùng thuật đánh tan hồn phách không?”

Trương Huyền sợ tới mức liên tục xua tay, “Bình tĩnh bình tĩnh, đó chỉ là ảo ảnh thôi.”

“Không phải lỗi của cậu ta.”

Lâm Thuần Khánh đứng lên, nhìn kim hoàn đang dần dần biến mất, vẻ mặt hối hận.

“Là ta thất sách , không ngờ tới ác linh thế nhưng có linh lực mạnh như vậy, hồn phách có thể tách ra khỏi linh thể.”

Thấy Niếp Hành Phong mặt lộ vẻ nghi hoặc, Trương Huyền vội vàng giải thích: “Nói đúng là, Khánh thúc hao hết tâm lực đối phó kỳ thật chỉ là ảo ảnh linh thể, mà hồn phách đi nơi khác, Lý Hiển Đình làm như vậy là để làm giảm thực lực của ông ấy, rồi sau đó quay lại đấu.”

“Meo!”

Trong tiếng mèo kêu bén nhọn, một cơn gió kì quái quét tới, Trương Huyền vội kéo Niếp Hành Phong tránh đi, Lâm Thuần Khánh lại bị quấn lấy ngã văng ra ngoài, ông ta vừa rồi vì trấn ác linh tiêu hao rất nhiều thể lực, đã là nỏ mạnh hết đà, dễ dàng liền bị đánh bại.

“Ngươi chỉ nói đúng phân nửa, điều có lợi trong việc hồn phách và linh thể chia lìa là, có thể ý tiến vào thân thể bất kỳ kẻ nào, ví dụ như, Cố Trừng.” Cố Trừng đứng ở giữa đại sảnh, mỉm cười nói.

Lúc này kim quang đã tan ra, đại sảnh chỉ có mấy đèn huỳnh quang chiếu sáng, ngọn đèn chiếu làm khuôn mặt anh ta trông trắng bệch, quả thực, loại vẻ mặt tái nhợt thế này không thuộc về người sống, mà nụ cười, thong dong ngạo nghễ, lại càng không thuộc về Cố Trừng.

“Ngươi là Lý Hiển Đình? Ngươi bám vào thân Cố Trừng? Ngươi một cái linh thể nho nhỏ bị pháp thuật giam cầm, như thế nào có thể làm được đến thế này?” Trương Huyền lòng hiếu kỳ nổi lên, giống như học sinh hiếu học liên mồm hỏi.

“Nghĩ muốn bám lên thân hắn rất đơn giản, kỳ thật ta càng hy vọng hắn chết, bất quá vì đạt thành kế hoạch, đành phải ủy khuất chính mình một chút .”

“Tướng quân!”

Niếp Hành Phong đang muốn xông lên phía trước, bị Trương Huyền giữ chặt, lấy ra một lá bùa, quát: “Mặc kệ ngươi dùng cái gì thủ đoạn, đều lập tức rời khỏi thân thể của Cố Trừng, nếu không ta sẽ đánh tan hồn phách của ngươi!”

“Ha ha, ngươi cứ việc đánh, xem là của hồn phách ta tán trước, hay là Cố Trừng tán trước!”

Bị Lý Hiển Đình nhìn ra điều băn khoăn, Trương Huyền tức giận ở trong lòng mắng câu Tam Tự kinh, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lý Hiển Đình nhìn lướt qua Sở Phong đang nâng súng chỉ về hướng mình, cười to: “Nổ súng đi, nhìn xem có thể đánh ta ra hay không.”

Sở Phong đương nhiên không dám nổ súng, trong lúc do dự, chợt thấy gió lạnh quét đến, súng bị lôi đi, bay lên không trung, quay ngược lại, họng tự động hướng về phía Trương Huyền.

“Không được!”

Theo ánh mắt âm lãnh Lý Hiển Đình đã đọc hiểu dụng ý hắn, Niếp Hành Phong vội che ở trước người Trương Huyền, ai ngờ cánh tay bị siết chặt rồi bị Trương Huyền túm ném sang một bên. Anh nhìn thấy thân mình Trương Huyền chấn mạnh một chút, ngã văng ra ngoài.

“Trương Huyền!”

Trương Huyền vẫn không nhúc nhích nằm sấp trên mặt đất, Niếp Hành Phong giống như nhìn thấy có máu tươi từ trên người cậu ta chảy ra, rất khó tin tưởng người một khắc trước còn nói đùa không dứt, lúc này đã không có hơi thở, anh hoảng hốt tiến lên, bàn tay run rẩy vươn ra, muốn ôm lấy cậu ta.

Họng súng lại chợt lóe, nhắm ngay Lâm Thuần Khánh, Lý Hiển Đình khóe miệng tràn đầy ý cười.

“Thử xem xem, đạo gia tu vi pháp lực cao thâm có thể ngăn cản một viên đạn hay không.”

“Dừng tay!”

Không kịp chăm sóc Trương Huyền, Niếp Hành Phong lắc mình che ở trước mặt Lâm Thuần Khánh, mặt hướng về Lý Hiển Đình, vẻ mặt kiên quyết.

“Đừng tiếp tục giết người, ta đêm nay tới nơi này, chính là nghĩ muốn chấm dứt tất cả ân oán với ngươi, mạng của ta ngươi tùy thời có thể lấy đi, chính là, xin ngươi hãy buông tha bọn họ.”

Cây súng nho nhỏ ở không trung run rẩy, thật lâu sau, rốt cục rơi xuống trên mặt đất, Lý Hiển Đình không nói lời nào, còn vươn tay đến gần Niếp Hành Phong.

“Đừng lại đây!”

Niếp Hành Phong hướng Lâm Thuần Khánh lắc đầu, đi đến trước mặt Lý Hiển Đình, nhìn thấy hắn vươn tay, sờ hướng hai má của anh.

Cảm giác lạnh như băng, làm cho anh nhớ tới sự tuyệt vọng trong ngục tù của Lý Hiển Đình khi bị vu hãm thành tội, lúc ấy tâm của hắn, có lẽ cũng là lạnh lẽo như vậy.

“Cũng buông tha Cố Trừng được không? Mọi người mắc nợ ngươi, để một mình ta hoàn lại!”

Lý Hiển Đình tựa hồ cười cười, rất nhanh, một nhân thể cao to từ trên người Cố Trừng thoát ra, Cố Trừng lập tức ngã quỵ, thân ảnh đó lại đứng ở bên cạnh Niếp Hành Phong, thân hình nhạt nhẽo, như cách một tầng sương, chỉ có thể mơ hồ nhìn đến dung nhan tuấn lãng của hắn.

Trong đầu tựa hồ hiện lên một hình ảnh, một nam nhân anh tuấn mặc quân trang ngồi trên lưng ngựa nói chuyện với anh, nắng chiều chiếu vào khuôn mặt chính trực, tuấn tú cương nghị, nam nhân nói rất chậm, cũng thực ôn nhu, chính là anh lại nghe không rõ ràng lắm.

Lý Hiển Đình không chuyển mắt nhìn anh, bỗng nhiên nở nụ cười.

“Nhiều năm như vậy, ngươi một chút cũng không thay đổi, nhìn thì bình tĩnh, kỳ thật tính tình lại rất dễ xúc động, huyết khí đi lên, ngay cả mệnh đều có thể không cần.”

“Thực xin lỗi, ta chỉ là hy vọng cái chết của ta có thể hóa giải oán khí của ngươi.”

“Không, ngươi cũng không có làm cái gì có lỗi với ta, ta cũng không muốn làm hại ngươi.”

Niếp Hành Phong ngạc nhiên nhìn Lý Hiển Đình, không rõ ý tứ của hắn.

Bàn tay rắn chắc lướt nhẹ qua trán anh, giọng nói ôn hòa.

“Hơn nữa ta chưa bao giờ trách ngươi.”

Trước mắt lóe lên, tựa hồ nhìn đến khung cảnh tàn nhẫn âm ngoan trong lao ngục, anh đi thăm Lý Hiển Đình, Lý Hiển Đình cầm chặt tay anh, kiên trì nói mình vô tội, anh đương nhiên là tin tưởng. Có lẽ anh không yêu Lý Hiển Đình, nhưng nhiều năm chinh chiến cùng nhau, xuất sinh nhập tử, thái độ làm người của Lý Hiển Đình, anh so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, đó là chủ soái của anh, anh không thể dễ dàng tha thứ người khác hãm hại hắn.

Vì thế, anh bán của cải tất cả tài sản lấy tiền mặt, dùng tiền chuẩn bị vì Lý Hiển Đình giải oan, lại lần lượt bị bác bỏ, cho đến khi hành quyết chém ngang người xong, anh mới biết được hãm hại Lý Hiển Đình không phải ai khác, mà chính là Vu Thiến Nương mà anh đã từng quan hệ.

Con người thật sự không nên đi sai một bước, dù cho chỉ là một bước nhỏ, anh vì ý loạn tình mê nhất thời của mình trả mà phải trả một cái giá quá đắt.

Nữ nhân kia bị phát hiện gian tình, sợ Lý Hiển Đình gây chuyện bất lợi cho mình, liền báo quan nói hắn cấu kết với bọn làm phản, Vương gia chính là cần một cái cớ như vậy, mà Vu Thiến Nương liền giúp hắn đạt thành nguyện vọng này.

Sợ anh biết được đi gây chuyện, Vu Thiến Nương trộm cho anh uống một loại thuốc mê, chờ anh tỉnh lại, đã là mấy ngày sau Lý Hiển Đình bị chém ngang người, lúc sau anh mới biết được những người đó sợ Lý Hiển Đình chết đi sẽ quay về trả thù, vì thế cắt đi đầu lưỡi hắn, rồi mời người về thực hiện câu trụ hồn phách của hắn.

Vu Thiến Nương cũng không sống được bao lâu, trong một lần trên đường dạo chơi ngoại thành, xe ngựa cô ta ngồi bị kinh hoảng, rơi xuống vách núi tan xương nát thịt.

Đó là do anh làm, tiếp theo anh lại giết đám người Cừu Lợi, nhưng khi ám sát Vương gia, thất thủ bị bắt, bị loạn tiễn bắn chết.

Đây là kiếp trước của anh sao?

Niếp Hành Phong mở mắt ra, thấy Lý Hiển Đình gật đầu với anh.

“Ngươi đối với ta coi như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, đều là lỗi của nữ nhân kia, cho nên ta không trách ngươi, chỉ cần sau này ngươi vĩnh viễn đi cùng ta.”

Niếp Hành Phong mờ mịt gật đầu, chợt nghe một thanh âm trong trẻo nói: “Ta không đồng ý!”

Trương Huyền từ trên mặt đất đứng lên, phủi phủi tro bụi trên người, cổ tay vừa xoay, một sợi dây tơ vàng xuất hiện, bắt vào trên bàn tay.

“Anh ta là chiêu tài miêu của ta, ai cũng đừng nghĩ mang đi!”

“Meo!” Tiểu Bạch ở bên cạnh phát ra tiếng kêu tỏ vẻ cùng chung mối thù.

Niếp Hành Phong kinh ngạc vô cùng: “Cậu như thế nào lại không có việc gì?”

Khuôn mặt tươi cười của Trương Huyền lập tức suy sụp xuống dưới, “Thật giống như là hy vọng tôi có việc vậy!”

Không, anh chính là quá mức vui vẻ.

Niếp Hành Phong đang muốn giải thích, chợt thấy ngực nhói đau, bị Lý Hiển Đình bắt lấy quay người lại trước người hắn, xương tay lạnh như băng để ở trên ngực anh, tựa hồ tùy thời đều có thể đâm vào.

Nhìn đến đau đớn chợt lóe mà qua của Niếp Hành Phong, Trương Huyền trong lòng kêu một tiếng đáng chết, chính là nghĩ đến đau đầu cũng nghĩ không ra một ác linh nho nhỏ, tại sao có thể hồn phách cùng linh thể chia lìa, hơn nữa có thể tùy ý khống chế ý chí và hành động của con người.

Liếc mắt nhìn xung quanh, Sở Phong và Lâm Thuần Khánh đang từ hai phương hướng khác nhau bọc đánh, cậu vội vàng lắc lắc đầu ngón tay trước mặt Lý Hiển Đình, dẫn dắt lực chú ý của hắn.

“Lý Hiển Đình, đừng nghĩ dùng hoa ngôn xảo ngữ gạt chủ tịch, ngươi lúc ban đầu bám lên thân Cố Trừng tiếp cận chúng ta, là muốn bám vào thân chủ tịch đúng không, nếu không phải trước đó ta cho anh ta uống nước bùa, nói không chừng annh ta đã bị ngươi khống chế.”

Nói tới đây, Trương Huyền có chút bội phục dự kiến trước của chính mình, Lý Hiển Đình lại chính là cười lạnh: “Không liên quan gì đến ngươi!”

Trương Huyền lắc lắc Tác Hồn Ti trong tay, cười đến vẻ mặt tàn nhẫn.

“Đương nhiên là có quan hệ, liên quan tuổi già hạnh phúc của ta! Cho nên hiện tại thả anh ta, ta trợ ngươi đi luân hồi, nếu không ta sẽ đánh tan hồn phách của ngươi, cho ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh!”

Niếp Hành Phong tức đến hộc máu, chỉ cảm thấy mình ở trong mắt Trương Huyền, chính là một con chiêu tài miêu thật to, này hơn phân nửa chính là cái cậu ta gọi là tuổi già hạnh phúc. Đáng tiếc lời này Lý Hiển Đình nghe hiểu sang một ý hoàn toàn khác, ngón tay càng bấu mạnh ở trước ngực anh, kêu lên: “Mặc kệ ngươi là ai, đều đừng nghĩ mang Hình Phong đi!”

Tác Hồn Ti bám vào hai lá bùa ngân long như tia chớp bắn ra, bay qua không trung hóa thành mấy sợi, bám lên tứ chi của Lý Hiển Đình, Trương Huyền quát: “Buông tay!”

Lý Hiển Đình phát ra một tiếng gầm nhẹ phẫn nộ, hồn phách bị Tác Hồn Ti kiềm chế bắt đầu vặn vẹo biến hình, lại vẫn không chịu buông tha sự trói buộc với Niếp Hành Phong.

Nhìn đến ngón tay bấu trên ngực mình dưới tác động của Tác Hồn Ti bắt đầu có khói nhẹ bay lên, tựa hồ tùy thời sẽ biến thành tro tẫn, Niếp Hành Phong cấp bách, kêu lên: “Dừng tay!”

“Chủ tịch. . . . . .”

“Cậu là chọn dừng tay, hay là chọn bị Fire?”

Chiêu này đối với Trương Huyền rất có hiệu quả, Tác Hồn Ti nháy mắt biến mất, cậu oán hận nhìn Lý Hiển Đình, kêu lên: “Ác linh, ngươi rốt cuộc yêu hay là không yêu anh ta? Nếu yêu, nên buông tay!”

“Câm miệng!”

Không nhìn đến sự giận dữ của Niếp Hành Phong, Trương Huyền tiếp tục nói: “Ngươi đã chết mấy trăm năm, bây giờ còn kéo anh ta cùng chết với ngươi, đây căn bản không phải yêu, mà là giữ lấy! Khó trách chủ tịch trước kia tư thông với tiểu thiếp của ngươi, là một người nam nhân, liền chịu không nổi loại này cảm tình của ngươi. . . . . .”

“Trương Huyền, tôi bảo cậu câm miệng!”

“Chờ tôi nói xong, tự nhiên sẽ câm miệng, anh nghĩ muốn Fire thì Fire đi, chỉ cần anh có thể sống sót, tôi để cho anh Fire đấy!”

Đừng nhìn Trương Huyền bình thường dịu ngoan nhu thuận, tức giận lên thì một chút cũng không nhược thế so với Niếp Hành Phong, ngược lại Niếp Hành Phong, bị cậu ta quát không còn lời nào để nói.

Lý Hiển Đình nhìn Niếp Hành Phong, đột nhiên hỏi: “Hắn nói có đúng không?”

“Ta không biết, bất quá, ta sẽ cùng ngươi. . . . . .”

“Anh ta nói anh ta cùng ngươi, chính là cảm thấy được đối với ngươi thật có lỗi, không phải bởi vì yêu ngươi!” Trương Huyền tự cho là thông minh phiên dịch.

Không ai để ý đến cậu ta, Lý Hiển Đình ôm Niếp Hành Phong, vuốt ve tóc mai của anh, bỗng nhiên nở nụ cười, ghé vào bên tai anh nói nhỏ: “Nam nhân kia thực để ý ngươi. . . . . .”

Niếp Hành Phong ngạc nhiên nhìn hắn, Lý Hiển Đình lại đem ánh mắt chuyển qua nơi khác.

“Kỳ thật, ta vốn tính toán giết ngươi, cho ngươi vĩnh viễn đi theo cùng ta, cừu báo xong rồi thì cũng nên báo đáp ân tình, chính là hiện giờ, ta cũng không hiểu được chính mình đang kiên trì cái gì.”

“Tướng quân. . . . . .”

Lãnh ý vây khóa trên người tiêu tán, Lý Hiển Đình buông lỏng anh ra.

“Có lẽ hắn nói rất đúng, kia không phải chân chính thích, chính là một loại giữ lấy, ngươi nên có cuộc sống của cính mình, mà ta cũng nên đi nơi cần đi, a. . . . . .”

Một luồng hàn quang chiếu vào ngực Lý Hiển Đình, lá bùa phát ra kim quang lòe lòe, đưa hắn gắn vào ở giữa, đó là bùa trừ ma của Lâm gia.

Lý Hiển Đình phát ra một tiếng hét thống khổ, hình thể nhất thời tản ra, Niếp Hành Phong sợ hãi, vội vàng tiến lên kéo hắn, cũng tùy theo cùng nhau rơi vào bên trong kim quang.

“Không xong!”

Không ngờ Lâm Thuần Khánh sẽ ở ngay lúc này xuống tay đánh lén, nếu không phải tình huống nguy cấp, Trương Huyền chỉ sợ đã sớm tuôn ra Tam Tự kinh, vội vàng kêu lên: “Mau bỏ ra!”

Lâm Thuần Khánh hai tay chấp ấn, nói: “Diệt cỏ tận gốc, là đạo gia căn bản, cho bằng hữu của cậu đi ra, sẽ lại bị ma mê hoặc!”

Thấy ông ta vẫn chấp pháp ấn, Trương Huyền chỉ biết ông ta là liều mạng toàn lực, không thời gian cùng ông ta nói nhiều, vội thả người nhảy vào giữa kim quang, huy chưởng đẩy dời Niếp Hành Phong đi, sau đó song chỉ giữ lấy lá bùa kia, dùng Tác Hồn Ti che khuất ánh sáng của nó, Tác Hồn Ti như ngân long nấn ná, quấn quanh định trụ hồn phách bị bùa đánh tan của Lý Hiển Đình.

“Đi theo ta, ta giúp ngươi luân hồi!”

Có Tác Hồn Ti dẫn dắt, hồn phách vặn vẹo tiêu thiển lại trở lại rõ ràng, hình thể Lý Hiển Đình ở giửa luồng sáng nhẹ nhàng lơ lững, nghi hoặc nhìn cậu.

“Tại sao lại giúp ta?”

“Vì tiền!”

“Trương Huyền!”

Lâm Thuần Khánh tức giận mới vừa rống to ra tiếng, một tiếng meo truyền đến, Tiểu Bạch nhảy đến trên tay ông ta, móng vuốt vung lên, ông ta đau đến buông tay ra, pháp ấn bị phá.

Lý Hiển Đình hồn phách dần dần nhạt nhẽo, mắt thấy hắn dần dần biến vào trong Tác Hồn Ti , Trương Huyền đột nhiên kêu to: “Một vấn đề, ngươi làm sao mà có thể tùy ý biến thành thật thể?”

Một đồ vật bay đến trước mặt cậu.

“Đây là Hình Phong tặng cho ta, sau khi bị bỏ tù, ta nuốt nó, nó bồi ta mấy trăm năm, ngươi giúp ta trả lại cho hắn, cũng thay ta chiếu cố hắn.”

“Này, ngươi còn không có nói cho ta biết. . . . . .”

Hồn phách đã tụ vào bên trong Tác Hồn Ti, Trương Huyền vội thân thủ cầm lấy viên ngọc kia.

Ngọc châu xanh như mắt mèo, không phải ngọc cũng không phải bằng đá, cậu còn muốn nhìn kỹ, bùa chú trừ ma pháp lực đã mất, cậu từ trong kim quang bị đẩy ra ngoài.

Niếp Hành Phong lập tức tiến lên bắt lấy cậu, vội vàng hỏi: “Tướng quân đâu?”

“Đi luân hồi .” Nhìn Lâm Thuần Khánh, Trương Huyền đáp.

“Mềm lòng là tối kỵ của thiên sư!”

Lâm Thuần Khánh tức giận đến sắc mặt xanh mét, không tiếp tục nói nhiều, xoay người đi, ngay cả Cố Trừng té xỉu trên mặt đất cũng không quản, Tiểu Bạch ở sau lưng ông ta thị uy vung vung nắm tay mèo, đáng tiếc không gian quá mờ mịt, ai cũng không thấy được.

“Sự tình hình như đều đã xong. . . . . .”

Hơn nữa ngày, có giọng nói nơm nớp lo sợ đánh vỡ trầm mặc, Thường Thanh tỉnh.

“Ừ.” Sở Phong trả lời cậu ta.

“Di, nơi này hình như là đại sảnh bệnh viện a, chúng ta sao lại ở đây? Đúng rồi, hai sinh viên kia còn chưa có tìm được sao?”

“Không cần phải lo, bọn họ hẳn là trở lại không gian thuộc về chính mình.” Trương Huyền xoau xoay viên ngọc màu xanh nói.

Hẳn là khi bọn họ rơi vào không gian này, thời không liền hoàn toàn trở về vị trí cũ, người không thuộc về không gian này tự nhiên sẽ biến mất.

Về phần thời không lần lượt thay đổi, có lẽ có liên quan đến việc Lâm Thuần Khánh và Lý Hiển Đình đấu pháp, có lẽ có liên quan đến viên ngọc trong tay cậu.

Ha ha, kiếm được thứ quý! Linh vật có khả năng xuyên thời không, đánh chết cậu cũng không trả lại cho chiêu tài miêu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN