Thiên Sư Chấp Vị - Q.5 - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Thiên Sư Chấp Vị


Q.5 - Chương 7



Phía trước ánh sáng chói mắt hiện lên, một chiếc xe cấp tốc chạy tới, dừng lại ở bên cạnh, Trương Huyền nhảy xuống xe chạy lại.

“Chủ tịch anh sao lại ở đây? Đã xảy ra chuyện gì?”

Mùi hương thoang thoảng quen thuộc làm cho tâm tình hoảng loạn của Niếp Hành Phong bình phục trở lại, anh tự giễu nói: “Sau này nhớ nói với bằng hữu của cậu một tiếng, cứu người thì phải cứu đến cùng.”

Tùy tiện phất một cơn gió cuốn anh trở về, quay đầu lại nhìn xem nửa thân xe thể thao đều treo ở ngoài vách núi, Niếp Hành Phong cảm thấy mình không ngã xuống thật sự là kỳ tích.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? !”

Tay chiêu tài miêu phát run, run đến nổi Trương Huyền hết hồn, như thế nào cũng nghĩ không ra rõ ràng là mình rời đi trước, sao lại tới trễ hơn Niếp Hành Phong, khi nhìn thấy xe anh đứng ở vách đá, Trương Huyền cơ hồ nghĩ đến mình bị ảo giác.

Niếp Hành Phong đem chuyện vừa rồi đơn giản kể lại, Trương Huyền sau khi nghe xong, đem đồng hồ đưa đến trước mặt anh, Niếp Hành Phong thấy rất rõ ràng, kim đồng hồ vừa qua khỏi mười một giờ.

“Chủ tịch, anh đúng là giỏi, lần này không chỉ có xuyên qua, còn chạy tới thưởng thức phong cảnh địa ngục, lần sau anh còn tính toán đi đâu?”

Thấy mặt Niếp Hành Phong lộ vẻ khó hiểu, Trương Huyền thực bất đắc dĩ.

Không cần phải nói chiêu tài miêu nhất định là trong lúc lái xe vô ý xông vào không gian khác, không chỉ đến sớm hơn mình, còn thuận tiện đi quỷ môn quan làm một chuyến du lịch.

“Tôi chỉ sợ anh gặp chuyện không may, mới để anh ở lại Lâm gia, anh lại chuồn đi!” Mắt xanh của Trương Huyền nghiêm khắc trừng Niếp Hành Phong, “Quỷ quái nơi này thật sự là rất đáng ghét, nhìn đến nhãn hiệu của tôi trên người anh, còn dám với chơi trò quỷ đánh tường với anh.”

“Đó là tâm ma tác quái.”

Cho nên mới xuất hiện một loạt cảnh tượng chính mình e ngại nhìn thấy, chính là nháy mắt cha mẹ bị tai nạn, còn có địa ngục trần gian kia. Bất quá, tại sao anh lại gặp phải ảo giác?

“Anh nhìn thấy chính là đẳng hoạt địa ngục, Quỷ Hồn rơi vào đẳng hoạt địa ngục sẽ không ngừng tàn sát nhau mà chết, nhưng gió thổi lại sống, loại chịu tội khổ sở này vĩnh viễn không ngừng, anh không có việc gì thì chạy tới thăm nơi đó làm cái gì?”

“Đăng hoả địa ngục?” ( đăng hoả: đèn dầu, đằng hoạt là [děng huo] còn đăng hoả là [deng huo] nên anh Phong nghe lầm)

~

Đẳng hoạt địa ngục : là một trong bát nhiệt địa ngục hay còn gọi là bát đại địa ngục, là một khái niệm trong phật giáo.

Bát đại địa ngục gồm:

1.Đẳng hoạt địa ngục (zh. 等活地獄, sa. saṃjīva-naraka): nơi chúng sinh bị giết, chết rồi sống lại và chịu tội như những lần trước;

2. Hắc thằng địa ngục (zh. 黒繩地獄, sa. kālasūtra-naraka): nơi chúng sinh bị trói bằng dây sắt;

3. Chúng hợp địa ngục (zh. 衆合地獄, sa. saṃghāta-naraka): nơi chúng sinh bị (núi đá) ép chặt;

4. Hào khiếu địa ngục (zh. 號叫地獄, sa. raurava-naraka): nơi chúng sinh kêu la thảm thiết;

5. Đại khiếu địa ngục (zh. 大叫地獄, sa. mahāraurava-naraka): nơi chúng sinh kêu la rất thống thiết;

6. Viêm nhiệt địa ngục (炎熱地獄, sa. tāpana-naraka): nơi chúng sinh bị hành hình bằng thiêu đốt;

7. Đại nhiệt địa ngục (zh. 大熱地獄, sa. pratāpana-naraka): nơi chúng sinh bị hành hình bằng sự thiêu đốt rất khổ sở;

8. Vô gián địa ngục (zh. 無間地獄, sa. avīci-naraka): nơi chúng sinh bị hành hình liên tục không gián đoạn, tội nhân không thể chết, phải bỏ thân nầy thụ thân khác trả quả báo cho đến khi hết sạch.

~

Niếp Hành Phong nghe không hiểu, hỏi lại một câu, Trương Huyền lập tức vẻ mặt hung ác ghé sát lại, bóp lấy cổ anh.

“Chủ tịch, tôi hiện tại không được cao hứng cho lắm, anh tốt nhất đừng có chọc tôi!”

Chiêu tài miêu vĩnh viễn không biết âm tràng từ tính của bản thân mạnh như thế nào, nơi không có quỷ mà cũng có thể bị anh thu hút đến, huống chi nơi này là địa bàn của quỷ, nhìn xem, không phải là đã xảy ra chuyện, anh còn một mình xuyên qua đi địa ngục lữ hành .

“Nơi này có thể có cửa vào đi thông đến âm phủ, quỷ bà luôn du đãng ở gần đây, có lẽ là quỷ dẫn đường cho người chết, anh nếu như bị bà ta mang vào địa ngục, cũng đừng trông cậy tôi đi cứu anh!”

Trương Huyền vẻ mặt như hung thần ác sát, Niếp Hành Phong nào dám nói mình đúng là bị quỷ bà chụp kéo vào địa ngục, vội hỏi: “Tôi lo lắng cho cậu, cho nên mới đuổi theo, tôi hoài nghi tất cả sự việc kỳ quái này đều có liên quan đến Cửu Anh.” Anh đem cảnh báo trên trang sách cổ rơi xuống đất nói ra.

“Cửu Anh? Không phải là con quái vật chín đầu trong truyền thuyết chứ?”

Trương Huyền ngừng bóp cổ Niếp Hành Phong, trong đôi mắt xanh hiện lên hai cái dấu chấm hỏi thật to, sau khi nhận được một cái gật đầu khẳng định, cậu rên rỉ một tiếng ngã vào trong lồng ngực Niếp Hành Phong.

Sự tình không ổn, cực kỳ không ổn, khó trách bùa không có tác dụng, người ta là viễn cổ lão yêu (yêu quái từ thời xa xưa), quái vật cấp cao, đương nhiên sẽ không sợ vài lá bùa nho nhỏ, dị tượng theo như lời chú Khánh có thể chính là dấu hiệu quái thú sắp sống lại, ‘bách túc chi trùng, tử nhi bất cương’ (con rết trăm chân, chết vẫn đứng vững, nghĩa là: một người hay một tập thể nào đó dù thất thế vẫn còn khí thế và sức mạnh) ngay cả cung tên của Hậu Nghệ cũng chưa bắn chết được nó, nói gì một tam lưu thiên sư như cậu. . . . . .

Trương Huyền ngửa mặt lên trời thở dài, cảm thấy trốn chạy sẽ là một lựa chọn thông minh.

******

“Thật là xui xẻo, xe chết máy, kim chỉ nam không nhạy, di động gọi không được, trời còn mưa to, nếu gặp phải mưa lũ bất ngờ, chúng ta ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.” Phùng Tình Tình mờ mịt vô mục đích đi về phía trước, phát ra lời cảm thán.

Đi núi Vân Vụ là quyết định của Chu Lâm Lâm và Hoắc Ly, hai đối một, Phùng Tình Tình đành phải tán thành, cô còn tưởng rằng đi sớm về sớm, Trương Huyền sẽ không phát hiện, ai ngờ xe chạy đến giữa sườn núi liền chết máy, không có biện pháp, ba người đành phải xuống xe đi bộ, chờ đi vào sơn cốc, chuyện xui xẻo cứ nối tiếp xảy ra, trời mưa to không nói, kim chỉ nam còn không nhạy , vì thế bọn họ đương nhiên là lạc đường .

“Tỷ lệ mưa lũ bất ngờ thường chủ yếu phát sinh ở những khu đất trống vách đá hiểm trở dốc đứng, nơi này rừng cây dầy đặc, dưới tình huống bình thường sẽ không phát sinh lũ bất ngờ.” tính cách của Chu Lâm Lâm nói dễ nghe là bình tĩnh, nói khó nghe thì là thần kinh thô, tay cầm đèn pin đi phía trước mở đường cho hai người, thong thả nói.

“Thực xin lỗi, nếu không phải em vội vả cứu Tiểu Bạch, thì sẽ không phát sinh chuyện này, chúng ta vòng vo ở đây lâu như vậy rồi mà tìm khắp vẫn không thấy đường, có phải là bị người hạ kết giới hay không?” Cuối cùng trực giác của hỏa hồ cũng không hoàn toàn bị thoái hóa, Hoắc Ly ôm Tiểu Bạch, chán nản nói ra ý nghĩ của mình.

Mưa to gió lớn, áo mưa căn bản không có tác dụng, ba người toàn thân đều bị xối ướt, Phùng Tình Tình lau nước mưa trên mặt, “Tôi cảm thấy giống như là quỷ đánh tường.”

“Kết giới cũng được, quỷ đánh tường cũng được, dù sao chúng ta tạm thời không ra được.” Chu Lâm Lâm tiếp tục bình tĩnh kết luận: “Nhưng mà đừng lo lắng, đại ca của Tiểu Ly nói muốn đến nhà của tôi, nếu anh ấy liên lạc với chúng ta không được, nhất định sẽ đi tìm chúng ta.”

“Ai, em cảm thấy mất tích còn may mắn hơn là gặp đại ca.”

Tưởng tượng đến tâm tình lo lắng của Trương Huyền khi tìm kiếm chính mình, Hoắc Ly rất có tự hiểu nói, lần này còn dám cho đại ca leo cây, chỉ sợ lúc về sẽ bị anh ấy lột da.

Mưa lớn rừng sâu, nơi nơi đều tràn ngập âm khí mục nát quỷ dị, ba người đi bộ đã mấy tiếng, đều có chút chịu không nổi, ai cũng không chú ý tới một đoàn khói đỏ đi theo sát ở phía sau bọn họ.

Đi đường rất nhàm chán, Chu Lâm Lâm nói đùa xua tan không khí, “Khó có cơ hội gặp phải quỷ đánh tường, không bằng cùng nhau chụp chung một tấm ảnh đi, nói không chừng có thể chụp được một bức ảnh thông linh.”

Phùng Tình Tình đưa tay đập cậu ta một phát, chuẩn bị giáo huấn cái tên có thần kinh thô này, ai ngờ thân mình Chu Lâm Lâm nhoáng một cái, chân đạp trúng khoảng không, ngả văng ra sau, Phùng Tình Tình chỉ nghe đến một hồi âm thanh lăn lộn, sau đó là tiếng kinh hỉ kêu to của cậu ta.

“Tôi tìm được lối vào rồi, hai người tới đây nhanh.”

Lối vào chính là nơi Phùng Tình Tình bị ngã lần trước, không phải quá bí mật, kỳ lạ chính là, vừa rồi bọn họ vòng qua vòng lại quanh chỗ này đã lâu mà vẫn không phát hiện.

Chu Lâm Lâm hưng phấn đứng dậy, trước tiên là mở ba lô nhìn xem máy chụp hình có bị gì hay không, thật vất vả mới tìm được lối vào, cậu ta rất kích động, không chú ý tới phật châu đeo trên tay đã bị đứt trong lúc ngã xuống.

Cửa động rất tối, Hoắc Ly nhìn thấy trên cổ Tiểu Bạch thản nhiên tỏa ra một vầng sáng nhu hòa, là viên ngọc xanh đeo trên cổ nó trong bóng đêm phát ra ánh sáng.

“Em đeo đá dạ quang cho con mèo nhỏ là vì sợ nó đi lạc sao?” Chu Lâm Lâm cũng thấy được, hỏi.

“Không, Tiểu Bạch thích trang sức.”

Viên ngọc xanh này vốn là Niếp Hành Phong đưa cho Trương Huyền, Trương Huyền chê nó không đáng giá tiền, liền ném cho Tiểu Bạch làm đá mài răng, nhưng Tiểu Bạch lại dùng một sợi dây màu đỏ xâu qua nó đeo lên cổ làm trang sức, Hoắc Ly trước kia chưa từng thấy hạt châu này phát sáng vào ban đêm.

Viên ngọc màu xanh nhạt phát ra một vầng sáng nhẹ tản ra xung quanh như sương mù, theo mọi người đi vào bên trong, ánh sáng càng trở nên rực rỡ, chói lọi giống như ngọc bích.

Một lát sau mọi người đã đi đến nơi đặt quan tài, Chu Lâm Lâm một bên thì giới thiệu mỹ nhân trong lòng mình cho Hoắc Ly, một bên thì lấy máy chụp hình ra chuẩn bị chụp ảnh, lần trước cậu cũng chụp ảnh, đáng tiếc lần trước chụp xong chưa mang đi rửa ảnh, cho nên lần này lấy chính là chụp lấy ngay.

“Đẹp quá.”

Đó là một động tiên chưa từng bị người quấy rầy, quan tài thủy tinh phát ra vẻ đẹp lộng lẫy lạ thường, ánh lên thân thể người đang nằm tĩnh lặng ở bên trong, yên bình thản nhiên, mang theo vẻ mặt đạm bạc không hề bị ồn ào náo loạn bên ngoài làm ảnh hưởng.

Hoắc Ly hiển nhiên bị cảnh đẹp trước mắt này làm ngây người, tò mò đi lên phía trước nhẹ nhàng chạm lên quan tài thuỷ tinh, trong miệng phát ra tiếng tán thưởng.

Nếu mỹ nhân có thể ở đây mấy trăm năm không thay đổi, như vậy Tiểu Bạch cũng nhất định có thể, sau đó nó chỉ cần tìm được pháp thuật tục mệnh là được.

“Hắn vẫn hoàn mỹ như vậy.” Phùng Tình Tình nhìn quan tài, chậm rãi nói: “Có lẽ anh Hành Phong nói đúng, vẻ đẹp này không thuộc về trần thế, chúng ta không nên quấy rầy sự an bình ở đây.”

Viên ngọc trên đầu Tiểu Bạch càng thêm phát sáng, một luồng sáng xanh uốn lượn quanh viên ngọc, bay vọt lên không trung, đáng tiếc ba người chỉ chú ý mỹ nhân, không phát hiện sự khác thường của viên ngọc.

Những luồng sáng bạc từ bốn phương tám hướng không ngừng tụ tập đến, càng tụ càng nhiều, rốt cục hợp thành một thể, thành một mũi tên ánh sáng, mũi tên bắn vào trong quan tài thủy tinh, rồi tản ra bao quanh lấy thân hình người ngủ say.

“A!” Hoắc Ly rốt cục phát hiện ra cảnh tượng kì lạ, kêu một tiếng sợ hãi.

Một luồng sáng bạc từ trên đỉnh đầu Tiểu Bạch bắn ra, nhập vào linh cữu của người kia, thân thể hắn xung quanh được bao bọc bởi ánh sáng nhàn nhạt, loé sáng lên rồi biến mất, sáng rực giống như sao băng trong đêm đen, kẻ khác khó có thể nhìn thẳng.

“Là hồn phách của Tiểu Bạch đã trở lại. . . . . .” Tiểu Hồ ly thì thào nói.

Đôi mắt của người thanh niên đó bỗng nhiên mở ra, tình cảnh rất quỷ dị, ba người thấy đều ngây người, đã quên kinh hô.

Trong ánh mắt không thể tin của mọi người, người đó đẩy quan tài thủy tinh ra, chậm rãi ngồi dậy, mày kiếm hơi nhíu, xoa xoa trán lẩm bẩm nói: “Ta đang ở đâu?”

“Tiểu Bạch, ngươi biến thành người !” Hoắc Ly là người đầu tiên lấy lại tinh thần, vui vẻ kêu to.

Nó tuy rằng không biết nhiều về pháp thuật, nhưng việc hồn phách quay trở về thì vẫn hiểu, vừa rồi tận mắt thấy hồn phách Tiểu Bạch chạy vào trong cơ thể người thanh niên này, như vậy người này nhất định chính là Tiểu Bạch tái sinh.

Hoắc Ly vui vẻ chạy tới, lại trong một cái chớp mắt bị hất văng ra, người thanh niên đó xoay người nhảy ra khỏi quan tài, mắt lạnh nhạt nhìn Tiểu Hồ ly ngã ở một bên, lạnh lùng nói: “Hồ yêu lớn mật, dám ở đây làm càn!”

“Tiểu Bạch, là ta, Tiểu Ly, ngươi không nhớ rõ ta sao?” thái độ của người này rất xa lạ, Hoắc Ly bất chấp bị ngã đau, vội vàng đứng lên giải thích.

“Ta là đồ đệ của Ngọc Đức chân nhân – Ngự Bạch Phong, cả đời trừ ma vệ đạo, làm sao có thể quen biết cái loại yêu nghiệt như ngươi! ?” Ngự Bạch Phong khoanh tay ngạo nghễ quát.

Một thân cổ trang, tóc đen tung bay, nhanh nhẹn như hiệp khách kiếm sĩ trong phim võ hiệp, Chu Lâm Lâm nhìn thấy lòng tràn đầy cảm phục, càng thêm kích động vạn phần, xông lên phía trước tự giới thiệu, chưa kịp nói gì, Ngự Bạch Phong đã phi thân nhảy ra, hoàn toàn không để bọn họ vào trong mắt.

“Tôi giống như là xuyên qua thời không, về lại thời xưa. . . . . . Đại hiệp xin dừng bước, ký dùm một chữ đi?”

Tận mắt chứng kiến xác ướp cổ biến thành người sống, Phùng Tình Tình hơn nữa ngày mới lấy lại tinh thần, thấy Ngự Bạch Phong đã bay đi mất, vội cùng Chu Lâm Lâm và Hoắc Ly đuổi theo.

Ba người đuổi tới cửa động, Ngự Bạch Phong đã chẳng biết đi đâu, xem ra hắn là cao thủ khinh công, sớm chạy xa , mưa to đã ngừng, bốn phía một mảnh yên tĩnh.

“Tiểu Bạch đi rồi, nó không nhận ra em . . . . . .”

Hoắc Ly mếu máo, vẻ mặt như muốn khóc, thân thể Tiểu Bạch vẫn còn nằm trong lòng nó, nhưng mà hồn phách lại bị viên ngọc xanh dẫn tới thân thể người khác, còn không hề nhớ gì về mình.

Đại ca nói nếu một người ly hồn quá lâu, lúc mới trở về có thể thần trí sẽ hỗn loạn, quên những chuyện vừa phát sinh trước đó, nhưng trí nhớ sẽ chậm rãi từng chút từng chút quay lại, chỉ cần cho hắn thời gian.

Hoắc Ly hít sâu, quyết định đi tìm Tiểu Bạch, nhưng mà nếu ở trong hình người, rất khó ngửi được hành tung của Tiểu Bạch, nó cong cong cái lổ tai, chuẩn bị biến trở về hình dạng hồ ly.

Hoắc Ly len lén trộm chạy đến sau một thân cây xa xa, miệng niệm thần chú, đang muốn biến hình, phía sau đột nhiên có một làn gió lạnh quỷ dị thổi đến, có cái gì đó đập thật mạnh lên ót nó, khi ngã xuống nó mơ hồ ngửi thấy một mùi rất quen thuộc, mặc dù hung ác nhưng không đáng sợ.

“Tiểu Ly?”

Chu Lâm Lâm và Phùng Tình Tình quay đầu lại, chỉ nhìn đến phía sau cây cối rậm rạp, đã không thấy bóng dáng Hoắc Ly đâu nữa.

“Tiểu Ly đâu?” Phùng Tình Tình giọng nói run rẩy hỏi.

Vừa rồi Hoắc Ly còn ở bên cạnh cô, nhưng chớp mắt một cái liền biến mất, đây là đột nhiên lạc mất? Hay là chuyện ma quái?

Trời tạnh mưa, bốn phía thực yên tĩnh, trong không khí tản ra mùi ẩm thấp nồng đậm, giống như mùi cây cỏ mục nát, cảm giác như tử vong quanh quẩn trong khoảng không vắng lặng.

“Đi mau!”

Linh cảm của Chu Lâm Lâm mạnh hơn nhiều so với Phùng Tình Tình, cậu ta đã cảm thấy được sự khác thường của khí tràng chung quanh, đằng sau bóng râm của cây cối chính là bóng tối mênh mông vô bờ, có những tiếng vang cổ quái không ngừng từ bốn phía truyền đến, lao nhanh tới gần bọn họ, mang theo khí tức tử vong.

Cậu ta lôi kéo Phùng Tình Tình chạy về phía trước, nhưng lập tức tay nắm bị giật mạnh, Phùng Tình Tình giữa tiếng kêu sợ hãi bị kéo văng ra, Chu Lâm Lâm cuống quít quay đầu lại, thấy cô bị một làn khói màu đỏ bao vây, người va vào trên một thân cây xong liền ngã xuống ngất xỉu.

Khói đỏ lập tức thổi quét về phía Chu Lâm Lâm, ngay khi cậu ngã sấp xuống, nhìn đến trước mắt có bóng đen ập tới, vội vàng dùng sức lăn mình sang một bên, một cành cây khô to nặng rớt xuống ngay ở bên người cậu.

Chu Lâm Lâm đang kinh hoảng chưa kịp bình tĩnh trở lại, đã cảm thấy mắt cá chân bị túm chặt, trên mặt đất những nhánh cây mây uốn éo giống như rắn quấn lấy hai chân cậu, kéo cậu lao vùn vụt về phía trước, những nhánh cây khô ma sát lên da thịt, đau rát vô cùng.

“Buông!”

Sức mạnh cường đại, âm phong mang theo tà ác, Chu Lâm Lâm giữa lúc bối rối ra sức vươn tay túm lấy mấy nhánh cây bên cạnh, nghĩ muốn ngăn cản tà lực lôi kéo.

Khói đỏ càng thêm dày đặc, Chu Lâm Lâm lôi kéo va thật mạnh vào một thân cây, ngay khi thân thể ngừng lại, cậu nghe được trên đỉnh đầu tiếng cành cây gãy vang lên, một cắt đứt mộc theo phía trên hạ xuống.

“Thối lui!”

Trong nháy mắt nhánh cây rơi xuống đỉnh đầu Chu Lâm Lâm, một tiếng quát lớn vang lên, ánh sáng hiện lên, đem nhánh cây chắn sang một bên, những cành cây mây cuốn lấy Chu Lâm Lâm cũng tự động lùi về, trước khi cậu bị bất tỉnh mơ hồ nhìn thấy trước mắt trường sam bay múa, hình như là Ngự Bạch Phong.

Ngự Bạch Phong giơ tay vẽ một lá bùa giữa không trung, lá bùa bay lên vọt về phía khói đỏ, quát: “Yêu nghiệt, còn không mau mau thối lui!”

Làn khói đỏ nháy mắt tiêu tán, giữa bống tối có một giọng nữ quát chói tai: “Đạo sĩ thối muốn chết!”

Ngự Bạch Phong hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đảo qua sương mù ở xung quanh, bỗng nhiên, một đốm lửa đỏ âm thầm bay nhanh chạy tới, quấn quanh cổ tay hắn, ánh lửa sáng quắc, ở trên cánh tay hắn lan ra thành một đoàn lửa cháy.

Ngự Bạch Phong ngưng thần tĩnh khí, vung tay vẽ bùa nghênh đón ánh lửa, theo sự di chuyển ngón tay của hắn một lá bùa Bắc Đẩu hiện lên vọt ra ánh sáng, nháy mắt đánh tan lửa đỏ, sau đó ngón tay chỉ thẳng, đem phù chú bắn ra, người phụ nữ kinh hô một tiếng hiện ra thân hình, ngã văng ra ngoài.

Cô ta bị cương khí của Ngự Bạch Phong gây thương tích, hình người và hồ ly lần lượt thay đổi ẩn hiện, trên trán khí đen di động, tràn ngập sát khí, Ngự Bạch Phong lạnh lùng nói: “Uổng cho ngươi có ngàn năm đạo hạnh, lại ngông cuồng phạm vào sát giới, phải bị thiên lôi trừng trị, lấy cái chết làm hình phạt!”

Hỏa hồ cười lạnh, lại giơ lên xiềng xích bằng lửa đỏ, Ngự Bạch Phong phất tay áo đánh tan, miệng niệm kì hỏa bí quyết, nhất thời ánh lửa tận trời, chụp lấy vây quanh cô ta, cô ta giãy dụa muốn lao ra khỏi vòng lửa, lại bị tường lửa ngăn lại, bức lùi vào giữa, lửa cháy mạnh hừng hực làm cho cô ta đau đến triệt tâm triệt phế.

Không nhìn hỏa hồ thê lương gào thét, Ngự Bạch Phong ngón tay giơ thẳng lên trời định hành lệnh, chợt nghe có người kêu to: “Nương!”

Ngự Bạch Phong quay đầu, thấy Hoắc Ly nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, vọt tới trước vòng lửa, nhưng không cách nào tới gần, sốt ruột kêu to: “Nương, là người sao? Ta là Tiểu Hồ!”

Hoắc Ly vừa rồi bị đánh hôn mê, bất quá chỉ bị đập không nặng, sau khi tỉnh lại, lần theo mùi quen thuộc chạy tới đây, liền nhìn thấy hỏa hồ bị ngăn trở ở trong vòng lửa, bộ dáng giống như là mẫu thân.

Cương hỏa cực dương (lửa mạnh của cực dương ngược lại với lửa cực âm của hoả hồ) đương nhiên không phải tiểu hồ tinh như Hoắc Ly có thể đối phó được, thấy mẫu thân bị lửa bao vây vẻ mặt đau đớn, nó cuống quít quay đầu cầu xin Ngự Bạch Phong.

“Tiểu Bạch, nể tình chúng ta là bạn tốt, tha cho nương của ta đi.”

Ngự Bạch Phong mắt phượng híp lại, đây là con tiểu hồ tinh ngu ngốc không biết gì, linh hồn trong sáng, có thể thấy được không có phạm quá giết chóc, không phải đối tượng mình phải ra tay.

“Ta không phải Tiểu Bạch, nhanh chóng thối lui, tránh khỏi bị thiên hỏa đốt người.”

“Ngươi chính là Tiểu Bạch, ta vừa rồi rõ ràng nhìn thấy hồn phách của ngươi chui vào trong thân thể này, ngươi nếu còn muốn hại nương của ta, ta liền tuyệt giao với ngươi!”

“Thối lui!” Ngự Bạch Phong hét lớn.

Hắn cái gì cũng không nhớ nổi, hết thảy đều mơ hồ giống như là làm một giấc mộng, nhưng cho dù trí nhớ biến mất, bản năng thuộc về thiên sư vẫn tồn tại như trước, đó chính là diệt cỏ tận gốc, cho nên vừa rồi sau khi cảm giác được nơi này có yêu khí, hắn liền quay lại.

“Tiểu Hồ chạy mau!” Hỏa hồ bị cương hỏa đốt cháy, đã hóa thành hình hồ ly, suy yếu té trên mặt đất, cô mắt nhìn Hoắc Ly, lo lắng hô: “Nương không có việc gì, ngươi đừng lo lắng, mau rời đi. . . . . .”

“Không!”

Sau khi Tiểu Bạch hóa thân thành người, tại sao lại trở nên xa lạ như vậy?

Hoắc Ly nước mắt lưng tròng nhìn thấy mẫu thân thống khổ ở trong vòng lửa, thiên tính ngoan lệ thuộc loại hỏa hồ rốt cục bùng nổ, mắt đen dần dần hóa thành lửa đỏ, thả người nhảy lên, một sợi dây hoả liên cháy rực liền từ trong cơ thể hiện ra, rung lên ở trước mắt, vọt về phía Ngự Bạch Phong.

“Tiểu Hồ, ngươi đánh không lại hắn đâu, chạy mau!” Thấy đứa con chạy tới liều mạng, hỏa hồ phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, nghĩ muốn phóng đi cứu giúp, thế nhưng thế lửa hừng hực, ngăn cản cô ta.

Không nghĩ cũng biết rõ, hỏa liên (dây xích lửa) của Tiểu Hồ ly phất ra bị Ngự Bạch Phong dễ dàng bắt lấy, vung tay một cái hất nó sang một bên, sau đó tay chỉ thẳng lên trời xanh, quát: “Ngọc đế sắc mệnh, triệu nhữ lôi thần, thống nhiếp vạn linh, tòng ngô hành lệnh, thiên địa phong điện, ngũ phương chân lôi, cửu thiên thần lôi như luật lệnh, sắc!”

Sét đánh ngang trời, ánh chớp thuận theo ngón tay hắn đánh về phía người phụ nữ, Hoắc Ly cuống quít lại vung hỏa liên ra, vọt đi lên, Ngự Bạch Phong quát: “Thối lui!”

Tiểu Hồ ly vừa vụng lại ngốc pháp lực còn siêu kém, lại làm hắn không đành lòng làm nó bị thương tổn, thân thủ muốn hắn đẩy ra, lại kinh ngạc nhìn thấy nó cư nhiên vọt vào trong cương hỏa, hai tay giơ lên cao, dùng pháp khí hỏa liên tiếp được thiên lôi từ trên trời cao hạ xuống, pháp khí nháy mắt bị đánh bay, giữa ánh lửa chói mắt, Hoắc Ly hoàn toàn bị thiên hỏa ăn mòn.

“Không. . . . . .”

Hỏa hồ phát ra tiếng thét thê lương chói tai, trơ mắt nhìn thấy thiên lôi rơi xuống đất, sau khi ánh lửa biến mất hầu như không còn, trên mặt đất chỉ để lại thi thể một con tiểu hồ ly bị đốt trọi.

Bộ lông xinh đẹp của tiểu hồ ly toàn thân đều bị đốt thành màu cháy sém, nhìn đến tình trạng bi thảm của nó, hỏa hồ ngửa mặt lên trời kêu gào, âm thanh gào thét thê lương của hồ ly vang vọng giữa núi rừng, mang theo âm ngoan lành lạnh không rét mà run, cô ta nhún người nhảy lên, nhưng lại không để ý đến phù ấn kim cương Ngự Bạch Phong cầm trong tay, móng vuốt chụp đến trước ngực hắn.

Ngự Bạch Phong không tránh, chính là ngây ngốc nhìn Tiểu Hồ ly đã bị đốt trọi, nghĩ đến khẩu hình vừa rồi của nó.

“Tiểu Bạch sẽ không làm hại ta. . . . . .”

Ánh mắt khẳng định tin tưởng vững chắc như vậy, đối với mình tràn đầy tín nhiệm, chính là, mình lại giết nó. . . . .

Trí nhớ như thuỷ triều, rốt cục hoàn toàn tràn về, trước mắt nháy mắt hiện lên vô số hình ảnh, kết cục mỗi một thế mỗi một thế, cuối cùng dừng hình ảnh lại ở giờ phút này.

‘Ta nguyền rủa ngươi, mỗi một thế đều muốn mất đi thứ trân quý nhất của mình, đây là trừng phạt đối với sự vô tình của ngươi, luân hồi không thôi, nguyền rủa vĩnh viễn không ngừng nghỉ! ’

Lời nói lạnh lẻo quanh quẩn ở bên tai, luân hồi nghìn năm, thanh âm kia vẫn tàn nhẫn giống như ngày đó, có lẽ mặc kệ hắn làm như thế nào, đều không thoát khỏi được vận mệnh bị nguyền rủa, đây là số mệnh của hắn.

Móng vuốt hỏa hồ đã bức tới trước ngực, Ngự Bạch Phong mắt lộ vẻ hờ hững, không hề trốn tránh, mắt thấy móng vuốt sắp xuyên qua tim, đột nhiên có người từ bên cạnh chạy tới, ngăn cản hỏa hồ công kích, là Trương Huyền.

Hỏa hồ sớm là nỏ mạnh hết đà, xa xa ngã xuống đất, máu tươi từ khóe miệng chảy ra, thân hình hồ ly run rẩy ẩn hiện, chậm rãi biến thành trong suốt.

Trương Huyền cùng Niếp Hành Phong đi tìm hỏa hồ một đường đuổi theo yêu khí đến đây, đáng tiếc vẫn chậm một bước, cửu thiên thần lôi của Ngự Bạch Phong đã hạ xuống, đem Hoắc Ly đánh quay về nguyên hình.

Trương Huyền chạy vội tới bên người Hoắc Ly, tay đặt lên trán nó, mặc niệm thần chú hồi hồn, nguyên thần của tiểu hồ ly mới vừa bị thiên lôi đánh tan, hồn phách sẽ không rời đi quá xa, chỉ cần lưu lại hồn phách là có thể cứu nó, đáng tiếc Trương Huyền niệm chú nửa ngày, lại vẫn không cảm ứng được nguyên thần linh khí của Hoắc Ly.

“Vô dụng thôi, hồn phách Tiểu Hồ đã xuống địa ngục, không thể cứu được.” Hỏa hồ chậm rãi bò đến bên cạnh Hoắc Ly, một giọt nước mắt từ trong khóe mắt cô chảy ra, rơi xuống trên mặt đất.

“Tộc hỏa hồ chúng ta thời thượng cổ từng có một lần suýt bị diệt sạch, vì duy trì bộ tộc, tộc trưởng cùng Bắc Đế Âm Vương định ra khế ước, Âm Vương bảo hộ tộc của ta hưng thịnh nhiều thế hệ, cái giá là, mỗi ngàn năm chúng ta phải đem hồn phách của một hồ ly đã được chỉ định cung phụng cho hắn, tế phẩm không nhập luân hồi, một khi tử vong, hồn phách sẽ tự động rơi vào địa ngục, Tiểu Hồ chính là một cái trong số đó. . . . . .”

Bắc Đế Âm Vương, là Bắc Đế Quân, thần linh ở âm phủ, là ông tổ của Quỷ Hồn trong thiên hạ.

Nói cách khác, tinh quái bình thường mặc dù bị thiên lôi đánh gục, nhiều nhất là đi vào luân hồi, bắt đầu lại từ đầu, mà Hoắc Ly không có cơ hội này, nó đã chết, liền đại biểu là hoàn toàn tử vong.

Cho nên, sau khi hỏa hồ phát hiện Tiểu Ly chính là đứa con của mình, mới không động thủ với Chu Lâm Lâm, thẳng đến khi phật châu trên người Chu Lâm Lâm bị đứt, Ngự Bạch Phong xuất hiện, cô biết thời cơ không thể trì hoãn, mới bị bách phải đánh ngất Tiểu Ly, nhân cơ hội đánh lén Chu Lâm Lâm, ai biết Ngự Bạch Phong đi rồi lại quay lại.

“Không thể như thế, nhất định có biện pháp cứu nó!” Nghe xong lời nói của hỏa hồ, Ngự Bạch Phong đột nhiên kêu to.

Hắn xông lên phía trước muốn đi ôm lấy thi thể tiểu hồ ly, lại bị Trương Huyền ngăn trở, lạnh lùng nói: “Ta lúc trước đáng ra không nên thu nhận ngươi!”

Trên người Ngự Bạch Phong mang theo khí tức của Tiểu Bạch, lại nhìn đến thân hình con mèo nhỏ bị Hoắc Ly đặt ở một bên, Trương Huyền đã đoán được hắn là Tá Thi Hoàn Hồn, tuy rằng không rõ hồn phách đã mất đi làm thế nào có thể tiến vào trong cơ thể xác ướp cổ, nhưng việc hắn giết Hoắc Ly là không có gì để hoài nghi.

“Ta không cố ý!”

Lời giải thích thực vô lực, Ngự Bạch Phong bối rối nhìn Niếp Hành Phong, “Hình, ta là bị nguyền rủa, ngươi hiểu rõ mà. . . . . .”

Chợt bị Ngự Bạch Phong xưng hô như vậy, Niếp Hành Phong thần trí hoảng hốt, trước mắt hình như có chút cảnh tượng mơ hồ thoảng qua, cảm giác rất quen thuộc, lại xẹt qua quá nhanh làm cho anh không thể giữ lại.

Phía sau gió lạnh thổi tới, Niếp Hành Phong rùng mình, quay đầu lại, thấy một người đàn ông mặc đồ trắng nam tử từ trong bóng đêm chậm rãi đi tới, thân hình lờ mờ, chính là bạch vô thường đã cứu mình ra khỏi địa ngục.

Không khí xung quanh theo vô thường tới gần mà càng thêm lạnh như băng, gió lạnh xẹt qua cành lá, phát ra tiếng vang trong khoảng không yên lặng, hắn cười khoát tay với Trương Huyền: “Hey, huynh đệ, đã lâu không thấy.”

Lời chào hỏi lọt vào giữa ‘mưa đá’ lạnh nhạt, nhìn đến vô thường, Trương Huyền một bụng tức giận cuối cùng tìm được chỗ trút, xông lên đi kéo áo hắn mắng to: “Quỷ chết tiệt, ngươi chạy đi đâu chơi bời ? Đem tiền nuốt được trả lại cho ta! Đem hồn phách Tiểu Hồ ly trả lại cho ta! Nếu không đừng trách ta không nể tình bạn lâu nay, đem ngươi đánh cho tìm không thấy quỷ môn quan!”

“Bình tĩnh, bình tĩnh!”

Bạch vô thường vì cảm thấy có lỗi nên không dám đáp trả, vẫn là Niếp Hành Phong đem Trương Huyền kéo ra , Trương Huyền không cam lòng lại nhấc chân đi đá, “Chủ tịch đừng kéo em, để em đánh cho hắn gào khóc thảm thiết!”

“Trước hết nghĩ biện pháp cứu Tiểu Ly, muốn đánh quỷ về sau vẫn còn cơ hội.”

Nói cũng đúng, lời chủ tịch Trương Huyền luôn luôn nói gì nghe nấy, vì thế thu tay, hướng bạch vô thường quát: “Ngươi từng nói qua, tương lai tiểu hồ ly gặp nạn, ngươi sẽ cho nó một cơ hội, hiện tại chính là lúc ngươi thực hiện lời hứa, lập tức cứu Tiểu Hồ ly!”

“Cho nên ta mới đặc biệt hiện thân vội tới đưa âm phù cho ngươi.” Bạch vô thường ngón tay khẽ bắn, một lá hắc phù (lá bùa màu đen) lững lờ bay đến chỗ Trương Huyền, “Hồn phách tiểu hồ ly đã nhập bát đại địa ngục, nếu ngươi có can đảm đi cứu nó, hãy thu hạ nó trước khi nó nhập cõi âm.”

“Ta dựa vào, ta bảo ngươi đi cứu người, ngươi cho ta hộ chiếu đến quỷ môn quan làm gì? Đứng lại cho ta!”

“Thế sự có ‘nhân’ tức có ‘quả’, cầu người không bằng cầu mình.”

Bạch vô thường có chút ám chỉ nhìn về phía Ngự Bạch Phong đang ngây ngốc đứng ở một bên, có thể là sợ lại bị đánh, thân hình lay nhẹ, vèo một tiếng lập tức biến mất.

Trương Huyền dựng thẳng ngón giữa xuống hướng về nơi quỷ ảnh biến mất, lại xoay người nhìn hỏa hồ đang hấp hối, thân thể của cô ta dường như đã gần đến trong suốt, chậm rãi ngưng tụ thành nguyên thần, một viên hỏa đan rung rinh tán nhập không trung.

Không nghĩ tới lệ hồ chính là mẫu thân Hoắc Ly, nể tình tiểu hồ ly, những chuyện trước kia Trương Huyền cũng sẽ không so đo, hỏi: “Ngươi tại sao lại muốn giết những người có thập linh?”

Nguyên thần bay bay, không trả lời, hình như có điều khó nói, Niếp Hành Phong xem ở trong mắt, linh cảm chợp tới, trang sách nói về Cửu Anh kia có lẽ là do hỏa hồ dùng gió làm rớt xuống, cô ta không thể nói thẳng ra chân tướng, đành phải dùng phương thức giấu diếm ấy cảnh báo cho mình.

Trương Huyền không hỏi thêm nhiều, thân thủ cầm lất hỏa đan nguyên thần, nói: “Yên tâm, ta sẽ đi cứu tiểu hồ ly, lấy danh nghĩa Trương Huyền để thề.”

Mưa rào đã ngừng, núi rừng yên tĩnh, chỉ chừa lại một vài vết cháy khi đánh nhau, Chu Lâm Lâm và Phùng Tình Tình đều bị ngất đi, nên rất dễ giải quyết, Trương Huyền và Niếp Hành Phong mỗi người cõng một người, lại ôm lấy tiểu hồ ly, nhìn xem con mèo nhỏ nằm trên mặt đất, Trương Huyền do dự một chút, cũng ôm lấy.

Ngự Bạch Phong đuổi theo, Trương Huyền quát: “Đừng đi theo ta, nếu không ta cũng không dám cam đoan có thể làm ra một ít chuyện không văn minh hay không!”

Lúc quay về ngồi xe của Trương Huyền, Ngự Bạch Phong quả nhiên không đi theo, Niếp Hành Phong rất tò mò lời nói vừa rồi hắn nói với mình, nhưng thấy tâm tình Trương Huyền rất kém cỏi, liền không có nhắc tới.

“Trước đem hai người này đưa chỗ Duệ Đình, để cho Nhan Khai trông nom, lại đi Lâm gia.”

Xe quay về chung cư, đã gần đến rạng sáng, Trương Huyền tự giễu: “May mà trời còn chưa sáng, nếu để cho người ta nhìn thấy bộ dạng của chúng ta, nhất định nghĩ chúng ta là kẻ trộm.”

Niếp Hành Phong ấn chuông cửa nhà Niếp Duệ Đình, cửa trong lúc nhất thời tự động mở ra, cũng không thấy người, trong phòng chỉ có Nhan Khai đang lượn lờ giữa không trung.

“Duệ Đình thế nào?”

“Nửa đêm tỉnh lại một lát, náo loạn một trận, bị ta làm mê đi, bây giờ vẫn còn ngủ.”

“Vậy thì vừa lúc, cho người thêm hai cái, đã trông coi một cái thì thêm hai cái nữa cũng không sao, sẽ không mất nhiều tinh lực của ngươi.”

Trương Huyền đem Chu Lâm Lâm cùng Phùng Tình Tình ném tới trên sô pha, nói: “Tốt nhất làm cho bọn họ ngủ vài ngày, chờ bọn họ tỉnh lại nghĩ đến mình chỉ là nằm mơ.”

Cậu đem hỏa đan nguyên thần của hỏa hồ bỏ vào trong một cái bình sứ, cũng giao cho Nhan Khai, nhìn đến nguyên hình của tiểu hồ ly, Nhan Khai nhịn không được hỏi: “Sự tình rất khó giải quyết?”

“Có chút phiền phức, ta phải đi tìm Khánh thúc, chủ tịch. . . . . .”

Nhìn Niếp Hành Phong, nghĩ đến đề nghị của mình trăm phần trăm sẽ không được tiếp thu, Trương Huyền đành sửa miệng, “Cũng đi cùng với tôi đi.”

Đi vào Lâm gia, Trương Huyền gõ cửa đi vào, Lâm Thuần Khánh đang ngồi xếp bằng ở trước hương án luyện công, thấy bọn họ trở về, mở to mắt, hỏi: “Các cậu không có việc gì chứ?”

Tối hôm qua có tinh quái đến quấy rối, Lâm Thuần Khánh tạm thời đi ra ngoài trong chốc lát, nghĩ ở nhà bốn phía đều bày đặt kết giới, Niếp Hành Phong bọn họ sẽ không có việc gì, không nghĩ tới Niếp Hành Phong ngay sau đó liền đi mất, kết giới phòng ngoài không đề phòng trong, không thể ngăn cản người ở bên trong ra ngoài.

“Chú xem chúng cháu như vậy trông có giống là không có việc gì không?” Trương Huyền đem thi thể hai con vật ném tới sô pha, chính mình cũng ngồi xuống, hỏi: “Ôn Sở Hoa đâu? Cô ta chắc không giống chủ tịch cũng chạy loạn chứ?”

“Không có, cô ta đang ngủ.” Lâm Thuần Khánh nhìn xem Tiểu Hồ ly, “Đây không phải con hồ ly cậu dưỡng sao?”

“Đúng vậy, không cẩn thận bị người giết chết, cho nên cháu phải đi địa ngục du lịch một ngày, may mà hộ chiếu đã làm thỏa đáng, hiện tại chỉ hy vọng Khánh thúc hỗ trợ tiễn cháu một đoạn đường.”

Nhìn đến Trương Huyền lấy hắc phù ra, Lâm Thuần Khánh sắc mặt thay đổi, nửa ngày mới chậm rãi nói: “Nó chỉ là một con hồ ly, không đáng.”

“Nó là em trai cháu!”

Từ khi cậu đem tiểu hồ ly dẫn về nhà, cậu liền xem nó là người thân của mình, nếu chính là sinh tử luân hồi, cậu sẽ không chấp nhất, nhưng Hoắc Ly không chỉ không có cơ hội luân hồi, còn phải trọn đời ở tại địa ngục chịu cực khổ, là huynh đệ, cậu không thể ngồi yên không làm gì.

Thấy Trương Huyền tâm ý đã quyết, Lâm Thuần Khánh không nói nhiều, chỉ nói: “Ta thu phí rất cao.”

“Thần tài ở trong này, chú lo lắng cái gì chứ?”

Trương Huyền chỉa chỉa Niếp Hành Phong im lặng đang đứng ở một bên, đem anh trở thành thẻ ATM.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN