Thiên Sư Không Xem Bói - Chương 102: Gặp quỷ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Thiên Sư Không Xem Bói


Chương 102: Gặp quỷ


Lục Tu Giác vươn tay lật hồ sơ trong lòng Mao Cửu: “Ngoại trừ vụ án mất tích này, những vụ khác thì sao?”

Mao Cửu túm lấy cái tay lộn xộn của Lục Tu Giác, cậu lật đến vụ án mà mình thấy kỳ lạ rồi chỉ cho hắn xem: “Vụ này, một cặp nam nữ, chết trong nhà. Vụ án này xảy ra vào sáu, bảy năm trước, đều bị siết cổ chết. Cũng là phanh thây, nhưng sau khi phanh thây xong, phần thi thể đều được đặt hoàn chỉnh trong tủ lạnh. Nhưng dựa theo báo cáo nghiệm thi và cuốn lịch thai sản trong phòng ngủ có thể biết được người phụ nữ này đã có thai bốn tháng, nhưng tử cung và thai nhi đều biến mất.”

Lục Tu Giác suy tư: “Một cái thai nhi bốn tháng… Trước mắt hai người này cũng giống như thi thể nữ bị hành hạ đến chết kia. Nhưng cách chết thì khác.”

Thi thể nữ lúc nãy là bị hành hạ đến chết, tử cung và nhau thai đều vẫn còn. Nhưng vụ án này thì tử cung và thai nhi đều bị lấy đi.

Mao Cửu nói: “Cũng chưa chắc là không liên quan, thật ra đôi nam nữ này cũng bị hành hạ đến chết.”

Mao Cửu chỉ vào bức ảnh những phần thi thể bị chặt ra được ghép lại hoàn chỉnh, thoạt nhìn rất đáng sợ.

Nhưng hai người đều thấy quen rồi nên vẫn thản nhiên nhìn.

Bên cạnh ảnh có báo cáo nghiệm thi, ánh mắt Lục Tu Giác dời sang đó: “Nhìn đám thịt vụn, xương chặt không đều so với phần bị chặt đều tăm tắp sau này có thể đoán được người chết có thể là bị phanh thây khi còn sống.”

Phanh thây sau khi chết và phanh thây khi còn sống khác nhau rất nhiều.

Con người sau khi chết sẽ mất ý thức và cảm giác đau đớn, hung thủ có lăn lộn thi thể kiểu gì thì người khác cũng chỉ nghĩ hung thủ tàn nhẫn. Nhưng ngược lại, phanh thây khi còn sống, phản ứng đầu tiên của mọi người đều sẽ nghĩ đến sự đau đớn của người chết.

Trường hợp như thế nhất định là kêu rên tận trời.

Mao Cửu nói: “Thi thể nam này, miệng vết thương ở chân và tay trái đều rất hỗn độn, thịt vụn bất quy tắc. Máu đọng lại trên mạch máu, mức hư thối, chảy mủ, kết vảy của thịt và miệng vết thương ở tay phải với phần đầu vẫn khá ngay ngắn, có thể chứng tỏ rằng nạn nhân nam này khi còn sống đã bị hung thủ phanh thây, vì đau đớn nên không ngừng giãy giụa khiến mặt cắt của các bộ phận ấy bị hỗn độn, thịt cũng nát một cách bất quy tắc như thế. Thi thể nữ —“

Lục Tu Giác nói tiếp: “Nạn nhân nữ này có vẻ còn đau đớn hơn nhiều.”

Mao Cửu nhìn một cái, gật đầu: “Đúng vậy.”

Nhìn vào miệng vết thương của thi thể nữ có thể nhận ra được hung khí dùng để phanh thây cô ta là một loại dao lưỡi nhỏ chứ không phải loại vũ khí sắc bén như rìu hay dao chặt thịt.

Từ miệng vết thương của thi thể nam có thể phán đoán được thứ vũ khí giết chết hắn là một loại có lưỡi sắc bén như rìu hay dao chặt thịt. Thi thể nữ đương nhiên cũng bị phanh thây khi còn sống nhưng lại bị tra tấn ghê gớm hơn.

Cô ta bị cắt hết tứ chi, cắt từ khớp xương, chứng tỏ miệng vết thương của cô ta to gấp đôi thi thể nam, cũng đau đớn hơn gấp mấy lần.

Phần bụng bị khoét một lỗ, tử cung và thai nhi bên trong bị lấy ra. Có thể thấy lúc ấy nạn nhân nữ này vẫn còn tỉnh táo, cái này thì không cần phải nghiệm thi cũng đoán được.

Đối xử với nạn nhân nữ bằng cách thức tàn nhẫn như thế có thể chứng tỏ hung thủ cực kỳ hận nạn nhân, cách tốt nhất để trả thù không chỉ là làm cho cô ta phải đau đớn mà còn bắt cô ta phải tận mắt nhìn thấy đứa con trong bụng mình bị mổ lôi ra.

Thủ pháp gây án đúng là khiến người ta không rét mà run.

Mao Cửu đọc tiếp xuống dưới, nói: “Nghi phạm chính lúc đó có hai người, trong đó có một người có hiềm nghi lớn nhất, cũng gần như bị định tội là bạn gái cũ của nạn nhân nam. Theo như điều tra, người nam này từng có một cô bạn gái là thanh mai trúc mã. Bạn gái cũ nuôi người nam này học đại học, nhưng sau khi hắn tốt nghiệp thì vứt bỏ bạn gái để yêu một cô đàn em, cũng là nạn nhân nữ. Nạn nhân nữ hình như cũng biết nạn nhân nam có bạn gái nhưng vẫn muốn chen ngang vào, từng vũ nhục, chửi bới cô bạn gái cũ này trước mặt mọi người.”

Lục Tu Giác nhíu mày.

Một ví dụ điển hình của phượng hoàng nam* vong ân phụ nghĩa, tiểu tam trà xanh kỹ nữ lên sàn. Tuy chết cũng không hết tội nhưng bị giết hại một cách tàn nhẫn như thế, thậm chí cả đứa trẻ trong bụng cũng bị giết luôn thì đúng là quá cực đoan, quá đáng sợ.

*Lấy từ câu “Chim sẻ bay lên cành cao làm phượng hoàng” ấy.

“Vậy cuối cùng tại sao lại không bị định tội?”

“Chứng cứ ngoại phạm quá rõ ràng.”

Mao Cửu lật qua trang, chỉ vào một vụ án tương tự: “Vụ này cũng là một đôi nam nữ bị giết, cũng là tình nhân. Dấu vết bị hành hạ đến chết vô cùng rõ ràng, phanh thây khi còn sống, nhưng mà thủ pháp thì lão luyện hơn vụ trước nhiều. Thời gian là tháng 10 năm ngoái. Cả hai nạn nhân đều làm việc ở cùng một công ty, nạn nhân nữ là cấp trên của nạn nhân nam. Người nam này cũng từng có bạn gái làm nhân viên bình thường trong công ty. Bạn gái bị đuổi việc thì hắn lập tức chia tay cô ta rồi công khai yêu nhau với nữ cấp trên. Hai người dọn về sống chung, lúc này nữ cấp trên đã có thai ba tháng. Lúc bị giết, cái thai trong bụng nạn nhân nữ đã được bốn tháng rồi, sau khi bị phanh thây thì cả tử cung và thai nhi đều bị mang đi.”

Lục Tu Giác: “Cũng là nam ngoại tình, nữ khác lên, đều có thai bốn tháng, tử cung cũng bị lấy đi, cũng bị phanh thây khi còn sống… cùng một hung thủ à?”

Mao Cửu lắc đầu: “Chắc vậy. Hai vụ án có rất nhiều chỗ giống nhau, nhưng kỳ lạ là đối tượng bị tình nghi lại là bạn gái cũ của nạn nhân nam.”

Quá nhiều điểm giống nhau với vụ án trước, đến nỗi quá mức trùng hợp.

Lục Tu Giác cúi đầu đọc: “Để anh xem… Chứng cứ ngoại phạm rõ ràng? Lại là nguyên nhân này à?” Hắn nhìn lên phía trên phần tài liệu, nhìn cái tên của kẻ bị nghi ngờ là hung thủ — “Triệu Oái?”

Cái tên này quen thật.

Mao Cửu nhíu mày: “Hình như thấy ở đâu rồi.”

Tiểu Sơn ở đối diện yếu ớt giơ tay: “Vụ bé gái mất tích, cô gái từng xảy ra mâu thuẫn sống cùng một tiểu khu. Cô ta trên là Triệu Oái.”

Thì ra là cô ta.

Vụ án bé gái mất tích trước đó cảnh sát cũng từng nghi ngờ Triệu Oái. Nhưng cô bé kia là một đứa trẻ nghịch ngợm, phụ huynh lại quá cưng chiều con mình, không dạy dỗ nó đàng hoàng, nên đứa nhỏ này thường xuyên bày trò đùa cợt người khác.

Đúng là bởi vì trò đùa của cô bé đó nên mới hại Triệu Oái bị đánh, còn bị công ty đuổi việc. Theo lý mà nói thì cô ta có động cơ gây án, hơn nữa cũng có động cơ giết chết bạn trai cũ và nữ cấp trên của mình.

Cố tình là động cơ thì có nhưng chứng cứ lại không, hơn nữa Triệu Oái cũng có chứng cứ ngoại phạm vô cùng rõ ràng.

Nhưng trong hai vụ án này cô ta đều là đối tượng bị tình nghi chính, hoặc Triệu Oái đúng thật là hung thủ, còn là một tên hung thủ giết người vừa thông minh cẩn thận vừa đáng sợ. Hoặc cô ta vô tội thật, chỉ đơn giản là xui xẻo mà thôi.

Thời gian xảy ra hai vụ án này cũng chỉ cách nhau có hai tháng, thời gian cũng gần. Đúng là khiến người ta cảm thấy nghi ngờ Triệu Oái, nhưng lại không có chứng cứ nào.

Mao Cửu lật hồ sơ hỏi: “Không có ảnh của Triệu Oái à?”

Tiểu Sơn nói: “Không, mà cũng không cần ảnh đâu, Triệu Oái hình như là streamer khá nổi tiếng trên mạng đấy.”

“Streamer?”

Tiểu Sơn: “Vâng, hình như là livestream… ặc, gặp quỷ.”

Mao Cửu nhíu mày: “Trò gì thế?”

Tiểu Sơn nói: “Livestream gặp quỷ. Bây giờ có rất nhiều người hay livestream, một ngành giải trí đứng đầu đấy. Kiếm được rất nhiều tiền nhờ vào số lượng người xem nên đã xuất hiện đủ loại livestream kỳ lạ để hấp dẫn sự chú ý của người khác. Bởi vì mọi người đều khá tò mò về mấy chuyện ma quỷ nên mới có trò livestream này, thông qua việc xem người khác chơi mấy trò chơi có thể gặp được quỷ để kiểm tra xem những trò đó có thể gặp quỷ được thật không.”

Vì bản thân mình không dám thử nên xem người khác chơi thử, cũng khá kích thích.

“Cho nên kênh livestream của Triệu Oái hô mưa gọi gió, hình như còn ký hợp đồng với một trang web nào đó nữa. Thời gian bắt đầu bình thường toàn là 12 giờ khuya.”

Mao Cửu: “Cô ta livestream bao lâu rồi?”

Tiểu Sơn: “Tính đi tính lại cũng sắp được một năm.”

Một năm?

Nếu thật là livestream chơi những trò gặp quỷ thì hẳn đã dẫn mấy thứ đó đến rồi.

“Không gặp chuyện gì à?”

Tiểu Sơn lắc đầu: “Không rõ lắm, hẳn là không có.”

Lúc này, Lục Tu Giác đã dùng điện thoại lên Baidu tìm thông tin về Triệu Oái và mấy video livestream của cô ta rồi đưa cho Mao Cửu xem: “Không gặp chuyện gì, nghe nói có một, hai lần đúng là có xuất hiện vài chuyện thần quái, nhưng người thì không sao.”

Mao Cửu nhận điện thoại xem, cả quá trình chỉ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Livestream gặp quỷ là livestream chơi mấy trò có thể thấy quỷ, cũng có thể gọi là trò chơi chiêu quỷ. Mấy chuyện này rất dễ hấp dẫn được thứ gì đó ra để tìm thế thân.

Nếu có xuất hiện chuyện thần quái thật thì hẳn là nó không dễ dàng buông tha cho Triệu Oái mới đúng, nhưng sự thật là không ai có chuyện cả.

Mao Cửu tiện tay nhấn mở một tập video livestream cũ, là một cái video mấy người vây quanh một cây nến trắng kể chuyện ma ở một căn phòng trống.

Nghe nói chỉ cần mỗi người đốt một cây nến bằng sáp ong, ngồi ở hung trạch thay phiên nhau kể một câu chuyện ma, kể xong thì phải thổi tắt nến, mãi cho đến cây nến cuối cùng được thổi tắt sẽ phát hiện trong nhóm bỗng dư ra một người.

Bắt đầu video, Triệu Oái chào hỏi với người xem, sau đó giới thiệu chỗ cô ta đang ở là một chỗ hung trạch, nam nữ chủ nhân đã từng bị giết, bị phanh thây trong căn nhà này.

Một cái hung trạch danh xứng với thực.

Sau đó bọn họ bắt đầu chơi, tổng cộng có chín người.

Chín người ngồi thành một vòng tròn, trước mặt đặt chín cây nến bằng sáp ong. Đốt nến, đèn trong phòng bị tắt đi, chỉ còn lại ánh nến lập lòe chiếu lên mỗi gương mặt mơ hồ.

Mỗi người kể xong một câu chuyện ma thì thổi tắt cây nến sáp ong trước mặt mình, lần lượt từng người một.

Mao Cửu không kiên nhẫn ngồi nghe bọn họ kể nên tua nhanh tới trước, mãi cho đến khi kết thúc, cậu nhấn tạm dừng ở một khung ảnh khi ngọn nến cuối cùng bị thổi tắt.

Nến tắt, không còn ánh sáng khiến trong phòng tối đen như mực, lúc này vừa hay có một trận gió thổi đến làm bay bức màn. Ánh trăng chiếu vào, bóng người lay động.

Cẩn thận đếm lại thì phát hiện dư hai người.

Không đếm sai, ban đầu là chín bóng người, cuối cùng là mười một cái bóng. Hai cái bóng dư đó đứng ngay phía sau mọi người, đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Người xem có người tin, cảm thấy quá đáng sợ, có người không tin, cảm thấy chỉ là giả thôi. Dù sao cũng là livestream, trong khoảnh khắc thổi tắt nến ấy, cả căn phòng trở tối thì ai biết liệu có thêm hai người nhân cơ hội chạy vào không.

Nhưng hai bóng người kia chỉ xuất hiện có một giây trên màn ảnh, quá nhanh, quá thật, sau đó lại chìm vào bóng tối nên là thật hay giả thì khó mà phân biệt được, cũng có thể liệt vào hàng ngũ những chuyện thần quái xảy ra khi livestream.

Cuối cùng ánh đèn sáng lên, Triệu Oái đang nói tạm biệt với người xem. Khi màn hình chuẩn bị tắt thì Mao Cửu thoáng thấy một thứ quen quen, vì vậy cậu tua lại rồi nhấn tạm dừng.

Cậu nhìn chằm chằm vào thứ nọ, vẫy tay gọi Lục Tu Giác.

Lục Tu Giác ở ngay bên cạnh, dán gần lại xem hết video livestream với cậu.

Mao Cửu: “Có thấy cái ngăn tủ này rất quen không?”

Cậu chỉ vào cái tủ gỗ phía sau Triệu Oái, Lục Tu Giác nhìn mấy giây, bỗng cầm cuốn album đặt bên cạnh lên rồi mở ảnh chụp vụ án đôi nam nữ bị phanh thây của sáu, bảy năm trước ra, trong đó có một bức ảnh dưới đất là thi thể được ghép nối lại, bên cạnh là phần nửa dưới của một cái tủ chén.

Phần nửa dưới đó giống hệt như cái tủ gỗ phía sau lưng Triệu Oái, mà bên cạnh cái tủ gỗ ấy trong bức ảnh đã từng có một cái tủ lạnh. Cái tủ lạnh được dùng để đông lạnh thi thể.

**********

Tin mừng là nếu mọi chuyện thuận lợi thì trong Tết tui sẽ hoàn thành bộ này. Chuẩn bị xong hết hàng tồn tui sẽ bắt đầu beta lại, phúc lợi chỉ có cho đọc giả đọc ở trang chính chủ:”>

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN