Thiên Sư Không Xem Bói - Chương 15: Trò chơi chiêu quỷ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Thiên Sư Không Xem Bói


Chương 15: Trò chơi chiêu quỷ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mao Cửu nói: “Ta thấy các ngươi đều là sống thọ và chết tại nhà, chỉ cần hết âm thọ là có thể đi đầu thai. Bây giờ tạo ra Quỷ Vực là muốn đưa quỷ sai tới sao? Các ngươi cũng không phải mới làm quỷ hai ba năm, tại sao ngay cả điều này cũng không hiểu? Còn tưởng mình là người (quỷ) mới à? Quỷ Vực xuất hiện, nặng thì liên lụy người bỏ mạng, nhẹ thì khiến người đoản thọ. May mà các ngươi đều là quỷ sống thọ và chết tại nhà, nên Quỷ Vực hình thành không tạo ra thương tổn lớn như vậy. Nhiều lắm là khiến lữ khách toàn tầng ba này xui xẻo một thời gian, nếu đưa tới ác hồn ác linh, sợ là người trong cả khách sạn này đều phải chết!”

Lão đầu cũng có chút áy náy, ngượng ngùng nói: “Là đám nhóc con ở dương gian không biết trời cao đất dày này, mạo phạm chúng ta. Chúng ta tức giận quá mới đùa giỡn bọn họ một chút”

“Đùa giỡn một chút?” Mao Cửu nghe được một chút trọng điểm, hỏi: “Cô gái trên xe lửa kia không phải các ngươi giết?”

Lão đầu kinh hãi: “Cô gái nào? Chúng ta không đi xe lửa, càng không dám giết người, chỉ là muốn giáo huấn bọn họ một chút. Khiến cho bọn họ sợ hãi, biết phải kính sợ quỷ thần. Chúng ta không dám giết người”

Mao Cửu nói: “Trên xe lửa có một cô gái — chính là đồng bạn của bọn họ, đã chết. Kiểu chết quỷ dị, là bị ác linh hại chết”

“Cái này…” Lão đầu quay lại nhìn đám âm linh phía sau, “Ai làm ra chuyện sai trái tày trời này?”

Đám âm linh mấy mặt nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu, nói: “Chúng ta chỉ dọa bọn họ, cùng lắm thì làm bọn họ bị thương một chút. Không có hại mạng người.”

Lão đầu chỉ vào nữ quỷ áo đỏ nói: “Còn ngươi?”

Nữ quỷ hoảng sợ, vội vàng xua tay nói: “Ta không phải lệ quỷ, áo đỏ này là ta hối lộ quỷ sai kêu người nhà đốt cho. Bình thường lấy để lừa người mà thôi, chưa bao giờ hại người. Ta ghét nữ nhân này —” nữ quỷ chỉ vào Trần Tuyết, phẫn nộ nhe răng. Thấy Trần Tuyết hoảng sợ, nữ quỷ tiếp tục nói: “Ta nghĩ muốn đẩy cô ta một cái để cô ta bị xe đụng, bị thương một chút. Không muốn hại tánh mạng cô ta — ai kêu cô ta đạp lên phần mộ của ta, ném đồ cúng của ta, còn chỉ chỉ trỏ trỏ ảnh chụp trên bia mộ của ta nữa.”

Nghe vậy, Mao Cửu lại càng chán ghét Trần Tuyết thêm vài phần. Chuyện này đừng nói là quỷ, cậu thân là người cũng muốn trả thù. Ngươi tự tiện xông vào nhà của người khác, phá phách lung tung lại còn chỉ chỉ trỏ trỏ chủ nhà, nói thế nào cũng phải bị đánh cho một trận.

Huống chi tính cách âm linh khi chết đi phần lớn quay về yêu ghét rõ ràng, đắc tội bọn họ đương nhiên phải chịu trả thù.

Mao Cửu vốn không nghĩ quản, nếu không phải phá đến mạng người cậu tuyệt đối sẽ không nhúng tay.

Nhưng mấy âm linh này nói người không phải bọn họ giết, vậy thì là ác linh nào giết? Hay là…

Mao Cửu bỗng nhiên quay lại nhìn Trần Tuyết cùng Tưởng Lương, gầm lên: “Các người rốt cuộc còn làm cái gì?!”

Trần Tuyết cùng Tưởng Lương hai mặt nhìn nhau, Trần Tuyết nhanh chóng cướp lời Tưởng Lương, nói: “Chúng tôi… Chúng tôi chỉ chơi một trò chơi, không có làm cái gì khác. Cùng lắm… Cùng lắm là Quách Hồi làm gì đó, tôi cũng không biết.” Trần Tuyết vội vội vàng vàng nói: “Tôi nói thật, tôi thề không có nói dối.”

Tưởng Lương nhìn thoáng qua Trần Tuyết, ngập ngừng như muốn nói gì đó. Cuối cùng cũng không nói gì nữa, bảo trì im lặng.

Ánh mắt sắc bén lãnh lệ của Mao Cửu giống như dao nhỏ lướt qua mặt Trần Tuyết, hừ lạnh một tiếng: “Ngẩng đầu ba thước có thần minh. Lời cô nói, lời cô thề, tất cả đều có quỷ thần nhìn chằm chằm. Cô tốt nhất bảo đảm mình không có nói sai chuyện gì!”

Trần Tuyết hoảng sợ, trên mặt xuất hiện thần sắc hoảng loạn. Chắp tay trước ngực cúi đầu bái thiên địa tứ phương, nhưng cũng không nói thêm cái gì.

Mao Cửu cũng không để ý, nếu cô ta đã không thấy quan tài không đổ lệ, cậu cần gì phải xen vào việc của người khác.

Mao Cửu tiến lên nói với lão đầu: “Các ngươi trở về đi, dọa cũng dọa đủ rồi. Hết giận là được, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, giáo huấn một chút cũng không có gì đáng trách. Chỉ là tội không đến nỗi phải chết. Ta sẽ để bọn họ vào tiết thanh minh tới cúng bái các ngươi, còn để cho bọn họ đi dọn dẹp phần mộ của các ngươi trong 5 năm.”

Nghe vậy, Trần Tuyết mặt mày đều nhăn lại. Cái mộ địa kia có hơn trăm cái mộ bia, dọn dẹp cùng bái tế tốn biết bao nhiêu thời gian, còn phải làm 5 năm.

Mao Cửu liếc nhìn cô ta một cái: “Nếu không muốn làm thì đi theo bọn họ về Quỷ Vực mà chuộc tội.”

Trần Tuyết sắc mặt trắng bệch, nhìn thoáng qua những gương mặt xanh đậm âm trầm đang đồng loạt nhìn mình chằm chằm, vội không ngừng gật đầu: “Muốn, muốn, muốn, ta đương nhiên muốn”

Còn Tưởng Lương thật ra đã sớm biết mình làm sai, vẫn luôn áy náy trong lòng. Nghe được yêu cầu của Mao Cửu, vẻ mặt ngược lại thoải mái, hiển nhiên vui vẻ chấp nhận trừng phạt này.

Mao Cửu sắc mặt hòa hoãn, hảo cảm đối với hắn cũng tăng vọt. Không sợ đi nhầm đường, làm sai việc, chỉ sợ biết sai không sửa! Thậm chí một chút áy náy cũng không có.

Nếu không có Tưởng Lương, Mao Cửu cũng không quá nguyện ý đi quản Trần Tuyết không biết trời cao đất dày này.

Mao Cửu hỏi đám âm linh: “Các ngươi vừa lòng không?”

Lão đầu sắc mặt âm trầm không nói lời nào, âm linh phía sau ông cũng âm trầm không lên tiếng. Hiển nhiên là vẫn còn bất bình phẫn nộ.

Mao Cửu quát lớn: “Chẳng lẽ các ngươi muốn đưa quỷ sai tới? Đến lúc đó lại hối hận vì đầu thai không được còn bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục?

Đám âm linh cảm thấy sợ hãi muốn thỏa hiệp, bọn họ sợ không được đầu thai còn bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục. Chỉ là bọn họ vẫn rất tức giận, lão đầu nói: “Hai người bọn họ đồng ý, nhưng vẫn còn mấy người khác, bọn họ không chịu”

Thì ra là vậy.

Mao Cửu thần sắc ôn hòa lại, nói: “Ta sẽ làm cho bọn họ phải đi chuộc tội — yên tâm đi, ta có cách.”

Đám âm linh chụm đầu thì thầm một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Mao Cửu, đồng loạt khom lưng biểu đạt cám ơn. Kỳ thật nếu không phải Mao Cửu đột nhiên xuất hiện lý trí nói điều kiện với bọn họ, bọn họ chỉ sợ sẽ nương theo phẫn nộ mà lấy mạng người. Nếu hại tới mạng người, mảnh Quỷ Vực này liền nhiễm tà khí.

Bọn họ cũng sẽ vì vậy mà không thể đầu thai.

Nhân giới có phép tắc của Nhân giới, Quỷ giới cũng có phép tắc của Quỷ giới. Không can thiệp lẫn nhau, nếu đã can thiệp lẫn nhau, không làm trái quy củ thì vẫn có thể tha thứ. Phá hoại quy củ, nghiêm khắc trừng phạt liền sẽ treo trên đầu bọn họ.

Mọi người thường nói hòa khí sinh tài, thật ra thiên sư trừ ma hay thiên sư phong thủy khi xử lý chuyện Quỷ giới cũng thường chú ý một câu hòa khí sinh tài. Nếu âm linh không hại đến mạng người, bọn họ sẽ thương lượng với chúng, khuyên chúng quay trở về.

Nếu âm linh cứ khăng khăng muốn giết người trả thù, hóa thành lệ quỷ, bọn họ mới ra tay thu phục ác linh.

Cho nên Mao Cửu vừa nhìn thấy những âm linh này liền biết bọn họ chưa từng hại mạng người, chuyện đầu tiên là nói chuyện với bọn họ, giải quyết trong hòa bình.

Lão đầu mang theo đám âm linh chậm rãi xoay người, thân ảnh chậm rãi mờ dần rồi biến mất. Một lát sau, đèn trong phòng liền sáng trở lại, không khí và gió cũng dần dần chuyển động, tĩnh mịch biến mất, sinh khí trở về.

Luồng khí âm hàn từ bàn chân lui ra ngoài, Quỷ Vực dần dần biến mất, nhân khí chậm rãi thay thế quỷ khí.

Thấy sự tình đã giải quyết xong, Mao Cửu xoay người rời đi. Mới vừa đi tới cửa, Tưởng Lương gọi cậu lại: “Dám hỏi cao danh quý tánh của ngài? Tôi, chúng tôi rất cảm ơn ngài, cảm ơn ân cứu mạng, đại sư.”

Mao Cửu quay đầu nhìn hắn, ngữ khí mang theo chút trách cứ: “Không phải trò chơi nào cũng có thể tùy tùy tiện tiện chơi! Người trẻ tuổi dũng khí lớn, hỏa khí cũng lớn, muốn tìm kích thích cũng có thể, nhưng mà có một số chuyện cần kiêng kị, không nên chạm vào thì không cần đi chạm vào. Trong lòng phải có tâm kính sợ đối với những điều thần bí không biết rõ, thì cũng sẽ không bị hại. Có lòng hiếu kì là tốt, nhưng tốt nhất nên đặt ở những lĩnh vực không có nguy hiểm — ví dụ như lĩnh vực khoa học. Có tinh lực tràn đầy mà lại đem sức lực lãng phí ở trong mấy loại trò chơi nguy hiểm này chi bằng tìm kiếm đồng đạo cùng nhau xây dựng xã hội chủ nghĩa, cùng nhau thực hiện lý tưởng Trung Quốc (?)…”

Tưởng Lương cùng Trần Tuyết vốn đang mang lòng hổ thẹn, vẻ mặt nghiêm túc nghe theo đại sư dạy bảo dần dần lộ ra thần sắc quỷ dị. Tại sao lại cảm thấy vị đại sư trước mắt này là một người kiên quyết bài trừ mê tín dị đoan, vững chắc tin vào khoa học, kiên định nghe theo học thuyết vô thần nha? Hoặc là một người thanh niên kiên định theo thuyết vô thần, đem việc thực hiện lý tưởng Trung Quốc (?) làm mục tiêu vĩ đại… (@@ đừng hỏi tui, tui cũng không hiểu mình đang dịch cái gì nữa)

Tưởng Lương hỏi: “Đại sư, ngài… họ gì?”

Mao Cửu nói: “Mao. Họ Mao của Mao Sơn Phái”

“Mao đại sư, ngài… ngài là…” Tưởng Lương ấp a ấp úng: “Ngài phải chăng là người nối nghiệp của xã hội chủ nghĩa?”

Mao Cửu: “…” Nhìn hắn →_→ giống như hắn là một tên thiểu năng.

Tưởng Lương yên lặng cúi đầu, thừa nhận ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn một kẻ thiểu năng của Mao Cửu.

Mao Cửu cảnh cáo hai người: “Trò gọi quỷ không phải là một trò có thể tùy tiện chơi, các ngươi không chỉ chơi trò gọi quỷ này ở nơi hoang sơn dã lĩnh (rừng núi hoang dã) — âm khí ở những nơi này là thịnh nhất, dễ sinh ra ác linh nhất. Các ngươi còn chạy đến mồ viên mộ địa (nghĩa địa) để chơi trò gọi quỷ này, thật là không biết chữ “chết” viết thế nào — cô nói xem, chữ “chết” có mấy nét?”

Trần Tuyết suy đoán: “… Sáu?”

Mao Cửu lại dùng ánh mắt nhìn người thiểu năng nhìn cô: “Một! Viết liền một nét đó biết không!*”

*Chữ “chết” (tử: 死): Viết bằng sáu nét thật, nhưng tui nghĩ ý của ẻm giống như động vào một cái là tèo.

Với cái chỉ số thông minh này mà còn học người ta tới mộ địa chơi gọi quỷ!

Tuy rằng Mao Cửu không thẳng mặt nói ra tâm tình khinh bỉ của mình, nhưng Tưởng Lương cùng Trần Tuyết cũng nhìn ra được. Hai người vẫn duy trì trầm mặc, quyết định không bại lộ chỉ số thông minh.

Mao Cửu cười lạnh: “Các người chơi trò chiêu quỷ nào?”

Hai người không chịu nói, thần sắc khó xử.

Mao Cửu xoay người tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, chân trái bắt chéo đặt lên đùi phải, hai tay giao nhau đặt trên đầu gối. Rất có phong phạm đại sư.

“Các người tưởng chuyện này như vậy là xong rồi sao?”

Tưởng Lương sắc mặt biến đổi: “Ý ngài là vẫn còn quỷ? Nhưng mà bọn họ mới vừa rồi không phải đã —”

“Ai biết các người đã đưa tới loại ác linh lợi hại nào!” Mao Cửu cười lạnh: “Tôi vốn tưởng rằng đám âm linh vừa rồi muốn hại chết các người, ai ngờ bọn họ không có ý định đó. Chỉ muốn giáo huấn các người tội không hiểu chuyện và mạo phạm bọn họ. Cố tình cái chết của Quách Hồi kỳ quặc quỷ dị, thủ pháp kia rõ ràng là lệ quỷ đòi mạng. Bạn bè của các người đã bị lấy mạng, chẳng lẽ hai người còn cho rằng mình có thể thoát được sao? Mà ba người khác tách khỏi các người cũng trốn không thoát!”

Trần Tuyết sợ tới mức rưng rưng nước mắt, cầu xin Mao Cửu cứu bọn họ. Dáng vẻ nhu nhược đáng thương, nếu là nam nhân bình thường chỉ sợ sẽ có chút mềm lòng. Cũng may Mao Cửu là một người không biết thương hoa tiếc ngọc, lại nhìn thấu bản chất của nữ nhân này, càng không có tâm tình đi thương tiếc.

“Nếu hai người không kể chi tiết tình hình cụ thể trò chơi của các người cho tôi, tôi làm sao cứu được các người?”

Trần Tuyết do dự.

Mao Cửu đứng dậy phất tay áo: “Nếu còn che đậy do dự, Mao Cửu này không phụng bồi.” Nội tâm Mao Cửu: Rốt cuộc có cơ hội phất tay áo, còn soái hơn cả sư phụ nữa!!!

Trần Tuyết vội vàng cắn răng nói: “Tôi nói! Lúc đó…”

********

Aaaaaaaaaaaaaa!!!! Top bxh ròi, cảm ơn sự ủng hộ của mấy cô nhiều lắm:33333

Mỗi một ngôi sao, một lượt view của các cô đều là động lực để tui lết qua hơn trăm chương còn lại <33333333333

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN