Thiên Sư Không Xem Bói - Chương 64: Hẹn hò
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Thiên Sư Không Xem Bói


Chương 64: Hẹn hò


Tảo bà bà biến mất rồi.

Ý là nói hắn đã biến mất khỏi đế đô, không còn bóng dáng.

Lúc Tảo bà bà chạy trốn Mao Cửu đã thả hạc giấy để theo dõi. Hạc giấy kia đương nhiên là không cùng phẩm cấp với con hạc giấy đã dùng để theo dõi Hoàng Phẩm Nghi rồi.

Nhưng mà hạc giấy theo dõi Tảo bà bà mãi cho đến khi rời khỏi đế đô thì vẫn bị phát hiện.

Chuyện này, Mao Cửu nói lại với Lục Tu Giác.

Lục Tu Giác không có ý kiến gì.

Mao Cửu hỏi hắn: “Sao anh không nóng lòng gì hết vậy?”

Lục Tu Giác nhìn cậu một cái, đi dọn dẹp vệ sinh, vừa quét dọn vừa chậm rãi nói: “Anh đã miêu tả tướng mạo của tên thích trang điểm thành nữ kia với Tiền đội rồi, ông ta đã phát lệnh truy nã cấp A. Hơn nữa còn có Lục thị ra mặt dùng giá cao để treo thưởng, bây giờ… chắc là đang trốn trong núi sâu rồi.”

Một toà núi sâu nào đó ở một tỉnh thành nào đó.

Một người đàn ông đeo khẩu trang vội vàng đi nhanh vào trong núi, vùi đầu không ngừng đi tới, vô cùng cảnh giác, phòng ngừa có người theo dõi. Mãi cho đến khi tới trước một căn nhà nhỏ cũ nát, gõ cửa.

Trong nhà truyền đến một giọng trẻ tuổi: “Ai?”

Người đàn ông đó nhanh chóng trả lời: “Thiếu Tộc trưởng, là tôi.”

Cửa hé ra một khe hở, người bên ngoài vội vàng lách người vào.

Hoa Tảo giật lấy bữa tối người kia mua cho hắn ăn ngấu nghiến. Cái bụng đói hai ngày cuối cùng cũng dịu bớt. Ăn xong, hắn mới hỏi: “Có người theo dõi cậu không?”

Người kia vội nói: “Không có.”

Hoa Tảo hung tợn vỗ bàn, hắn vốn muốn vứt bữa tối trong tay, nhưng tưởng tượng đến cái bụng đói hai ngày thì hắn lại không nỡ làm thế, vì vậy lựa chọn đập bàn.

Cái bàn lập tức vỡ nát.

Hoa Tảo dùng giọng phẫn hận, ác độc nghiến răng: “Lục Tu Giác! Mao Cửu! Tôi nhất định phải giết hai người này!!”

Đến khi hắn tưởng rằng mình đã thành công rời khỏi đế đô, sau khi cắt đuôi Lục Tu Giác và Mao Cửu rồi lại phát hiện mình bị người trong lữ quán báo lên. Nếu không phải hắn phản ứng nhanh, vội vã chạy trốn thì bây giờ đã ngồi ở trong tù rồi.

Dưới loại tình huống thế này hắn càng không dám dùng cổ để giết người, đó là cảnh sát đấy!!

Giết cảnh sát là tội gì? Là tin tức oanh động xã hội đấy!

Đến lúc đó thì đừng nói là điệu thấp, sợ  là tất cả thiên sư ở Tuyết sơn đều sẽ chạy tới chụp chết hắn.

Ngay lúc hắn tưởng là hiểu lầm thì lại phát hiện mặt của mình xuất hiện trong bản tin của đài truyền hình quốc gia. Biến thành một tội phạm cấp A bị truy nã, một tội phạm cấp A bị truy nã duy nhất trong Hắc Vu!

Đặc biệt là tin tức thông cáo của Lục thị, nói thẳng ra hắn là tội phạm giết người hung tàn, không những trộm thông tin cơ mật của Lục thị mà còn giết mấy người bảo an, treo giải thưởng kếch xù. Không cần phải bắt được hắn, chỉ cần cung cấp hành tung của hắn cho cảnh sát, cảnh sát bắt được người là có thể nhận được tiền thưởng.

Lúc Hoa Tảo nhìn thấy suýt chút phun một ngụm máu, cho nên mấy ngày nay hắn liên tục bị người ta nhìn chằm chằm, không ngừng có cảnh sát tìm được hành tung của hắn, bởi vì giải thưởng kếch xù được treo làm cho quần chúng tích cực hết lòng báo cảnh sát.

Hắn tức giận đến nỗi hận không thể giết thẳng về đế đô, băm hai người kia ra, nhưng lại phải cố gắng kiềm chế mình, giống như một con chó chết chủ trốn đông trốn tây, hắn chưa từng bị chật vật như thế này, đương nhiên là hận Lục Tu Giác và Mao Cửu đến thấu xương.

Đột nhiên, từ rất xa bên ngoài căn nhà nhỏ truyền đến tiếng nói: “Chú cảnh sát ơi, ở đó đó. Tôi thấy nghi phạm đi vào đó.”

Trong lòng Hoa Tảo cả kinh, phản xạ đầu tiên là muốn chạy trốn, lúc nhận ra thì thẹn quá thành giận, xoay người muốn giết hết những người đó.

Người đàn ông ngồi bên cạnh vội ngăn cản, lắc đầu.

Hoa Tảo oán giận phủi tay, “Chúng ta đi.”

Vụ án moi tim và vụ án ngũ mã phanh thây đều đã được giải quyết, tuy là những chuyện này đều không khoa học, nhưng mà giải thích thế nào đều là chuyện của Lão Tiền. Lúc trước hắn đào ra hơn mười thi thể tươi mới như sống dưới căn biệt thự kia, xém tý đã rúng động truyền thông.

Nếu không phải bọn họ lấy cái cớ trộm cắp thi thể để ứng phó thì có lẽ sau đó bên truyền thông sẽ phát hiện ra thời gian chết của mớ thi thể này đã lâu đến nỗi đủ để chúng phân huỷ chỉ còn xương trắng.

Căn cứ theo tin nhắn mà Lục Tu Giác gửi, vận chuyển thi thể đến bãi rác đốt cháy một ngày một đêm, mùi tanh tưởi tản ra từ đó ngay cả đống rác xung quanh cũng không thể che giấu được.

Lão Tiền bị mùi hôi của thi thể làm cho không ăn uống gì nổi, còn phải tiếp nhận sự thật bi thương rằng đồ đệ tương lai của mình lại về bên người Mao Cửu rồi.

Lát nữa còn phải đối phó với đám báo cáo đau đầu đó nữa, hắn ném hết cho cấp dưới viết, chạy đi xem kết quả điều tra của mấy vụ án kia.

Sau khi xem xong, trong lòng vô cùng thổn thức, đặc biệt là đối với loại người như Hoàng Phẩm Nghi, căm ghét thì căm ghét vô cùng nhưng chỉ tiếc cho cha mẹ vô tội của cô ta, cả người yêu và bạn bè nữa.

Hắn phá án nhiều năm, có loại người phát rồ đến không bằng cầm thú nào mà hắn chưa từng thấy đâu? Hắn đã từng làm qua một vụ án làm người ta căm giận nhất, trình độ ác liệt của vụ án cô gái làm nhân viên trong quán bar bị một đám thanh niên mất nhân tính làm nhục cho đến chết vẫn không thể nào bằng vụ án này của Hoàng Phẩm Nghi.

Ngay cả cha mẹ, người yêu lẫn bạn thân luôn yêu thương mình cũng có thể nhẫn tâm giết hại, Hoàng Phẩm Nghi không thể được gọi là người nữa, cô ta là một con quái vật khoác da người.

Hắn xem hai bản báo cáo vụ Hoàng Phẩm Nghi và Từ Tư Tư thì phát hiện hai người này trên mạng dường như có liên quan gì đó, khi cẩn thận điều tra thì thấy hai người này quả nhiên có vài chỗ giống nhau.

Từ Tư Tư cũng giết cha giết mẹ, nhưng chỉ vì cô ta bị cha mẹ đối đãi ác liệt cho nên mới sinh ra thù hận, sau đó được Hoàng Phẩm Nghi hướng dẫn, mà Hoàng Phẩm Nghi lại là máu lạnh trời sinh.

Bài đăng nói hiếu đạo là hành vi ghê tởm của Từ Tư Tư trên Weibo thật ra nguyên văn là từ chỗ Hoàng Phẩm Nghi, cô ta cùng lắm chỉ là fan não tàn sau khi bị Hoàng Phẩm Nghi tẩy não mà thôi.

Xem xong bài đăng kia, Lão Tiền và tất cả cảnh sát đều cảm thấy sởn tóc gáy.

Sao lại có thể có một người với suy nghĩ vặn vẹo như thế? Sao lại có thể có người máu lạnh đến mức độ này? Nếu trên thế giới này thật sự có ác ma, vậy thì Hoàng Phẩm Nghi nhất định là ác ma.

May mắn là ác ma này đã chết, hơn nữa, sau khi cô ta chết còn bị đưa thẳng vào Ngạ Quỷ Đạo, chịu hết tất cả tra tấn, ác nghiệp trong chúng sinh, chúng quỷ, chúng thần, lặp đi lặp lại, không được siêu sinh.

Lục Tu Giác chỉ nói Lão Tiền tra rõ tập đoàn Hải Dược, phát thông báo, chỉ cần có một sản phẩm bất hợp pháp là có thể dừng sản xuất, thu hồi tất cả. Còn những tượng gỗ vẫn đang được thờ phụng, bởi vì mẫu cổ đã chết, tử cổ cũng sẽ chết, linh bị tượng gỗ nhốt cũng sẽ đi, nếu cứ khăng khăng làm ác, không chịu đi sẽ vì tượng gỗ vỡ vụn mà hồn phi phách tán.

Cho nên không cần phải lấy lại tượng gỗ.

Bởi vì cổ đã chết, cho nên người thờ phụng tượng gỗ cũng sẽ dần tỉnh táo lại, hơn nữa bọn họ gần như sẽ quên mất đoạn thời gian điên cuồng kia, điều này đối với họ mà nói thật ra là may mắn.

Bọn họ đều đã già, có đôi khi sẽ kiên cường đến nỗi làm người ta kính nể, nhưng có đôi khi cũng yếu ớt đến nỗi không bằng một đứa trẻ.

Khi đối mặt với con cái, bọn họ đều là những người lần đầu làm cha mẹ. Con cái bị thương, bọn họ sẽ trở nên cứng cáp không gì phá nổi, nhưng nếu con cái bị chính bọn họ làm cho bị thương thì bọn họ lại sẽ trở nên không biết phải làm thế nào, yếu ớt vô cùng.

Nếu bọn họ còn nhớ đến khoảng thời gian mình bị mê hoặc kia, nhớ đến mình đã làm những chuyện gì gây tổn thương đến con cái, có lẽ là sẽ áy náy đến chết.

Cho nên, việc quên đi những chuyện đó với bọn họ mà nói là một điều may mắn.

Với con cái mà nói, tuy trong lòng từng có oán giận, nhưng cũng sẽ cảm thấy đây là may mắn. Chỉ mong sau này chú ý đến cha mẹ trong nhà nhiều hơn, không để bọn họ cô đơn, tịch mịch, càng không để bọn họ phụng dưỡng những thứ kia. Thay vì để họ uống thực phẩm chức năng, còn không bằng rèn luyện cùng bọn họ nhiều hơn.

Còn những người đã từng giao dịch với Tảo bà bà, Mao Cửu nói Trương Tiểu Đạo đăng chuyện này lên Weibo, sau đó Lục Lục thiếu, vị đại diện cho Lục thị này share về làm bài đăng suýt chút lên được hot search.

Bởi vì câu chuyện này được Trương Tiểu Đạo kể như vẫn còn phần tiếp theo, cho nên người không biết sẽ xem như đang kể chuyện mà thôi, còn có người gửi quà thúc giục viết tiếp nữa. Nhưng người trong cuộc sẽ biết chuyện gì, hơn nữa, có Lâm Tiểu Vi và Lưu Trường Nhuận tuyên truyền mang đến không ít học sinh từng giao dịch với Tảo bà bà.

Cũng đúng là có không ít người liên hệ với Trương Tiểu Đạo, những người đó đều được Mao Cửu xem xét kỹ càng, quỷ cổ không quá lợi hại sẽ hướng dẫn cho Trương Tiểu Đạo giải quyết, may mà Trương Tiểu Đạo vẫn là thiên tài, cho nên dù chỉ dạy miệng cũng có thể học rất nhanh, đạo thuật cũng có thể nói là tiến triển cực nhanh.

Đương nhiên là không phải tất cả mọi người đều sẽ tới liên lạc với Mao Cửu, những người đó đều bị tư lợi làm cho mờ mắt, không quan tâm đến hậu quả, sau đó tất nhiên sẽ bị quỷ cổ phản phệ, bởi vì Lão Tiền tăng mạnh quản lý và theo dõi làm cho bọn họ không thể hại người, đương nhiên phải chịu phản phệ, trả giá hậu quả.

Mà những người sau khi nhờ Mao Cửu trợ giúp để thoát khỏi quỷ cổ đều theo dõi weibo Cửu sư thúc này, nghiễm nhiên là đã thành kính và tin tưởng vô cùng. Trong số họ còn có minh tinh đang nổi, từng đợt người làm cho cái weibo Cửu sư thúc này hoàn toàn nổi tiếng.

Những câu chuyện được kể đó nối với sự kiện có thật, người đã tin nay càng tin hơn, người không tin trở nên bán tín bán nghi, nhờ được Lục Lục thiếu share lại làm cho hơn phân nửa người trong vòng hào môn đều theo dõi cậu, dù có là nịnh hót hay thật lòng cũng đều không thể phủ nhận rằng sự theo dõi của bọn họ đã đẩy cái tên Cửu sư thúc này thành — võng hồng!

Vì thế, Mao Cửu dưới tình huống mình hoàn toàn không biết gì đã trở thành một kim bài, một thiên sư bắt quỷ nổi tiếng — nhưng mà Mao Cửu ngoại trừ bắt quỷ thì hoàn toàn không xem bói, cậu tỏ vẻ, không bằng bắt cậu quét tước dọn dẹp vệ sinh với Lục Tu Giác còn hơn.

Lục Tu Giác cau mày: “Đúng giờ quét tước vệ sinh có lợi cho thân thể, em nghĩ xem, sàn nhà, ghế dựa, bàn ghế, khăn trải giường,… trên tất cả mấy thứ đó đều có sâu, có trùng bò đầy, hàng ngàn hàng vạn con, rậm rạp chất đầy trên người em, chẳng lẽ em không thấy ghê tởm hả?”

Mao Cửu đoan chính ngồi trên sô pha, ngẩng đầu đối diện với một Lục Tu Giác đang cố gắng khuyên bảo, lù lù bất động.

Buồn cười, làm một người đàn ông đã từng đối chiến với sư phụ nhà mình ba ngày, thà chịu đói ba ngày cũng không chịu nấu ăn sao có thể bị Lục Tu Giác dùng giọng điệu ôn hoà, ngọt ngào thuyết phục, chạy ra quét dọn vệ sinh cho được?

Mao Cửu: “Em không nhìn thấy mà.”

Lục Tu Giác: “Mắt thường đương nhiên không thể nhìn thấy, nhưng trên thực tế có hàng ngàn, hàng vạn con —“

Mao Cửu: “Mắt thường nhìn không thấy tức là không có.”

Lục Tu Giác: “Nó vẫn tồn tại!”

Mao Cửu: “Mắt thấy mới là thật.”

Đối mặt với một Mao Cửu cố chấp vô cùng, Lục Tu Giác cạn lời.

Mao Cửu lại nói thêm một câu, ý vị thâm trường: “Tai nghe là giả.”

Lục Tu Giác: Tức là ám chỉ lời mà hắn nói đều là giả à?

Lục Tu Giác nghiêm túc cảnh cáo: “Mao Tiểu Cửu! Ở trong nhà của anh, em nhất định phải quét dọn vệ sinh! Hơn nữa, cũng không phải chỉ có một mình em dọn dẹp, anh sẽ làm cùng với em.”

Mặt Mao Cửu không biểu cảm, thật ra cậu không ngại quét dọn, nhưng cậu ngại việc mỗi ngày đều phải tốn mấy tiếng đồng hồ dọn dẹp vệ sinh. Hai tầng lầu, phòng khách, nhà vệ sinh, phòng bếp, phòng ngủ, phòng cho khách, phòng làm việc, còn có phòng tập thể hình, đúng là mệt hơn đánh nhau với ác quỷ nữa.

Lục Tu Giác tức giận, “Mao! Tiểu! Cửu! Cuối cùng là em có nghe lời hay không hả? Anh nói cho em biết, đừng tưởng rằng em là bạn trai của anh thì có thể có thói quen không chịu quét dọn vệ sinh, em có biết sự khác biệt trong tính cách là nguyên nhân lớn nhất làm cho tình cảm thay đổi từ chất đến lượng không? Chúng ta cần phải quét dọn vệ sinh để…”

Mao Cửu thở dài, vì sao bạn trai của cậu lại là một người có chứng khiết phích nặng như vậy chứ?

Rơi vào đường cùng, Mao Cửu hơi cúi người, hôn lên cái miệng đang lải nhải của Lục Tu Giác, đến khi không còn nghe thấy tiếng than phiền nữa mới nói: “Anh Lục à, em mệt.”

Một bụng bất mãn của Lục Tu Giác lập tức mềm nhũn, tay vòng qua cổ Mao Cửu, kéo cậu gần tới rồi hung mãnh hôn lên. Mãi đến khi cậu không thở nổi mới thấy mỹ mãn đi dọn dẹp.

Mao Cửu nằm dài trên sô pha, liệt mặt, cậu nghi ngờ nhìn bóng lưng đang vui vẻ phấn chấn quét tước của Lục Tu Giác, sao cậu cứ cảm thấy vở kịch mỗi ngày này là do Lục Tu Giác… cố ý bày ra vậy?

Tâm tình Lục Tu Giác vui sướng tổng vệ sinh, sau đó nấu cơm cho Mao Cửu, Mao Cửu đã từng nếm thử đương nhiên là không kịp chờ đến lúc hắn nói vào ăn cơm đã chạy thẳng vào bếp chờ, còn thuận tay dọn chén đĩa.

Trời mới biết trước đây cậu đã ăn biết bao nhiêu cơm hộp đáng sợ, tuy là mùi vị cũng không phải khó ăn, nhưng tất cả cứ giống như là hàng bán sỉ ấy, vị y hệt nhau, ăn ngán muốn chết luôn.

Con mèo Anh vòng tới vòng lui bên chân cậu, sau đó nhảy lên vai cậu nằm bất động. Lục Tu Giác xoay người nhìn thoáng qua con mèo từ trước đến nay không thèm gần người mà nay lại vô cùng dính Mao Cửu, nói: “Nó thích em.”

Mao Cửu nhún vai, gần như tất cả những loài sinh vật có linh tính đều thích cậu, bởi vì “hướng dương” là bản năng của chúng.

Husky nghe được tiếng động, vẫy đuôi thè lưỡi chạy hồng hộc vào. Lục Tu Giác vừa thấy, sắc mặt sa sầm trong nháy mắt, đuổi nó ra ngoài. Không thể trách hắn vô tình được, bởi vì Ha Ha quá ngốc, chạy khắp nơi, chạy tới bếp là muốn nhào lên bàn.

Trên bàn là chỗ để ăn, khó trách Lục Tu Giác không thể chịu đựng được.

Lục Tu Giác hỏi: “Tiểu Sơn đâu?”

Mao Cửu nói: “Sáng nay đã được Tiền đội đưa đi rồi.”

Có Ha Ha ở nhà, Tiểu Sơn cũng chỉ có thể ngồi trong phòng cả ngày, cho nên vừa nhận được lời mời của Tiền đội thì đồng ý ngay lập tức.

Thế giới của hai người.

Trong đầu Lục Tu Giác nháy mắt chỉ còn lại suy nghĩ này, bọn họ có lẽ có thể thực hiện lời hẹn muốn cùng xem phim, nhưng mà những người yêu nhau không phải đều đi rạp chiếu phim để xem phim sao?

Lại nói tiếp, nếu bọn họ là người yêu thì chẳng lẽ không nên đi hẹn hò sao?

Nghĩ được là làm được, Lục Tu Giác lập tức mời Mao Cửu đi hẹn hò.

Mao Cửu sửng sốt, hẹn hò hả? Đi đâu?

Lục Tu Giác trầm tư, “Anh ngẫm lại chút, em muốn đi đâu?”

Mao Cửu: “Em sao cũng được.”

Cậu chưa từng đi hẹn hò, không biết người yêu nhau thường làm những gì. Lục Tu Giác cũng không biết, hắn vội vàng xào đồ ăn bày ra đĩa đưa cho Mao Cửu: “Em mang qua đó ăn trước đã.”

Nói xong, hắn tháo tạp dề, ngay cả bàn bếp cũng không dọn đã lên lầu tra tư liệu. Nhưng mà tra xong rồi hắn lại phát hiện trên mạng nói quá nhiều, quá loạn xạ.

Nghĩ một lúc, hắn gọi điện thoại xin giúp đỡ. Đầu tiên là gọi cho anh cả nhà mình, ai ngờ Lục Đại thiếu nói hắn chưa từng hẹn hò.

Lục Tu Giác tỏ vẻ khiếp sợ, Lục Đại thiếu sắp năm mươi rồi mà còn chưa hẹn hò hả? Lúc trước sao mà theo đuổi được chị dâu?

Lục Đại thiếu nói năm đó mình với vợ là liên hôn, nhìn vừa mắt thì kết hôn thôi. Hơn nữa, thân thể hắn không tốt, không nên đi lại nhiều, lại nói, vợ chồng hai người tương ái như tân, dù có không hẹn hò cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của hai vợ chồng, bọn họ vẫn có thể ân ân ái ái.

Lục Tu Giác lãnh đạm mà rụt rè kết thúc cuộc gọi với Lục Đại thiếu, ngay cả như thế thì Lục Đại thiếu vẫn có thể nghe được sự khinh bỉ của Lục Tu Giác đối với hắn.

Lục Đại thiếu nghẹn một cục tức trong bụng, sau đó nhìn thấy người vợ đã làm bạn bên cạnh mình mấy thập niên, phát hiện hai người đúng là chưa từng có một cuộc hẹn hò lãng mạn nào, đột nhiên cảm thấy trong lòng hụt hẫng vô cùng.

Vì thế hắn lén lên mạng tra các bước để hẹn hò, dùng những từ ngữ mấu chốt để tìm, vậy mà có thể ra được nguyên một bảng hướng dẫn các bước để hẹn hò. Lục Đại thiếu nghiêm túc ghi nhớ, quyết định chọn một ngày đẹp trời đi ra ngoài với vợ mình.

Mà khoan… Tiểu Lục yêu đương à?

Lục Tu Giác trực tiếp bỏ qua Lục Tam thiếu, cái tên này vẫn là một con cẩu độc thân, không thể chờ mong hắn có thể có ý kiến gì cao minh cả. Còn lại là mấy người chị… thôi bỏ đi. Bọn họ nhằm vào con gái, nghe theo lời kiến nghị của bọn họ chẳng thà đi tra trên mạng cho rồi.

Vì thế hắn thật sự lấy sách vở ra nghiêm túc chép mấy bước để hẹn hò yêu đương lại, hơn nữa, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, hắn từ chối ý kiến của chị mình mà không để ý rằng mấy hướng dẫn trên mạng phần lớn đều nhằm vào… tình yêu nam nữ.

Bây giờ vẫn là giữa trưa, bọn họ có thể đi leo núi trước… mà, biết đâu bọn họ lại biến leo núi thành chạy thẳng lên núi?

Hồi tưởng lại kế hoạch cùng đi bộ về nhà với Mao Cửu, cuối cùng biến thành chạy điền kinh lần trước, Lục Tu Giác quyết đoán gạch hết mấy loại hình như đi bộ, chạy bộ ra, đổi thành đi xe.

Nhưng mà hẹn hò thì cần phải có lãng mạn, vậy thì đi công viên giải trí?

Lục Tu Giác xuống lầu ăn cơm trưa với Mao Cửu, trong lòng tràn đầy tính toán đi công viên giải trí hẹn hò.

Hắn giả vờ lơ đãng nói: “Em từng đi công viên giải trí chưa?”

Mao Cửu lắc đầu: “Chưa.”

Lục Tu Giác: “Anh cũng chưa, vậy chúng ta cùng đi thôi.”

Mao Cửu: “… Ầu, được.”

Cuối cùng cũng không đi được.

Lục Tu Giác khoanh tay trước ngực, đầy mặt âm trầm ngồi ở phòng đọc trong thư viện, không thèm nhìn đến Mao Cửu ngồi bên cạnh.

Ánh mắt Mao Cửu miễn cưỡng dời ra khỏi sách vở, an ủi hắn: “Đừng vậy mà, anh chỉ không chú ý hôm nay là cuối tuần thôi. Cuối tuần đều rất nhiều người… trẻ con cũng nhiều, cho nên không mua được vé cũng dễ hiểu. Huống hồ công viên giải trí cũng không có gì để chơi, chỉ trẻ con mới thích chơi thôi.”

Lục Tu Giác không vui nói: “Công viên hải dương cũng không còn vé.”

Công viên hải dương là thánh địa hẹn hò của những người yêu nhau, chỉ đứng sau công viên giải trí, vậy mà! Kết quả là! Cũng xếp một hàng dài!

Mao Cửu: “Ặc, thật ra thì cái nơi đầy thú đầy cá như công viên hải dương thế này cũng là chỗ mà trẻ con rất thích đi. Đi xem cũng không có ý nghĩa gì, đều là động vật dưới biển thôi mà. Nếu anh thích, lần sau em mang anh về thôn, gần biển, em dẫn anh đi lặn.”

Lục Tu Giác miễn cưỡng gật đầu: “Em nói rồi đó, không cho đổi ý.” Chợt, hắn lại bất mãn nói: “Trong công viên hải dương có một nhà hàng tình nhân, nghe danh đã lâu.”

Trong sách có viết, thật ra sinh vật biển trong công viên hải dương không phải là cái chính, tiết mục chính là nhà hàng tình nhân, bữa tối dưới ánh nến đó!

Mao Cửu giật khoé miệng, làm như chưa nghe thấy gì cả.

Tâm tình Lục Tu Giác hạ xuống, tiếp tục nói: “Thật ra không đi mấy chỗ đó cũng không sao, nhưng tại sao chúng ta lại không thể chơi trò chơi kia chứ?”

Couples matching, lúc bọn họ đi ngang qua khu thương mại thì nhìn thấy hoạt động này. Phần thưởng rất phong phú, trò chơi đều rất kinh điển nhưng vẫn hấp dẫn người chơi — chủ yếu là các cặp tình nhân.

Một trò chơi kinh điển nhất trong số đó là cặp nào hôn môi lâu nhất sẽ chiến thắng.

Lục Tu Giác vừa nhìn thấy lập tức dừng bước, nhìn sang Mao Cửu.

Mao Cửu không nhúc nhích, kiên quyết từ chối.

Vì thế, Mao Cửu mất nước, mất chủ quyền lùi lại rất nhiều bước, thậm chí còn đồng ý để Lục Tu Giác hôn cho đủ ở một chỗ khác. Nhưng Lục Tu Giác vẫn không đồng ý, dù cho Mao Cửu có đưa ra bao nhiêu điều kiện mê người thì hắn vẫn kiên quyết không chịu.

Nếu Mao Cửu còn không biết mục đích thật sự của Lục Tu Giác thì cậu không phải thiên sư!

Không phải là muốn tuyên bố địa vị của mình trước công chúng hả? Không phải là muốn khoe khoang việc mình đang yêu đương hả? Chút xíu tâm tư này của hắn từ khi xác lập quan hệ với Mao Cửu đã luôn ngo ngoe rục rịch rồi.

Mao Cửu không sợ ánh mắt khác thường của người ngoài, nhưng cậu hoàn toàn không muốn dùng loại cách thức mất mặt thế này để nổi danh, cho nên kiên quyết từ chối, dù cho Lục Tu Giác từ thái độ bá đạo biến thành ánh mắt khẩn cầu thì cậu cũng từ chối, còn đi thẳng vào thư viện đọc sách.

Vì thế, địa điểm lần đầu tiên bọn họ hẹn hò là — thư viện.

Sau khi tới đây Lục Tu Giác vẫn luôn tản ra hơi thở báo hiệu hắn không vui, cũng không thèm nói chuyện với Mao Cửu. Dù ngay cả như thế hắn vẫn nhắm mắt theo đuôi bên cạnh Mao Cửu, điển hình cho câu nói “miệng thì chê nhưng thân thể lại rất thành thật”.

Mao Cửu cũng không để ý đến hắn, một lúc lâu sau mới bắt đầu dỗ.

“Ờ… Em mới vừa mua hai vé xem phim, nếu anh không muốn đi thì chúng ta về nhà là được.”

Nghe vậy, Lục Tu Giác vội vàng trừng mắt, lạnh băng nói: “Ai nói anh không muốn đi? Mấy giờ?”

Mao Cửu nhìn đồng hồ: “Còn hơn một tiếng nữa mới bắt đầu, chúng ta đọc sách thêm một lát.”

Lục Tu Giác miễn cưỡng gật đầu đồng ý, cũng rút một quyển sách từ kệ trước mặt xem. Tuy rằng hắn rất bất mãn với việc lần đầu tiên đi hẹn hò mà lại vào thư viện đọc sách, nhưng mà chỉ cần chờ một chút là có thể cùng nhau đi xem phim rồi!

Lục Tu Giác duỗi eo, thẳng như tùng như bách. Bộ dáng hơi cúi đầu rũ mắt đọc sách vô cùng đẹp, giống như một quý công tử ưu nhã. Trong thư viện có rất nhiều người đều nhìn lén hắn.

Khoé môi Mao Cửu cong lên, bọn họ hẳn là tuyệt đối không thể tưởng tượng được người này mới vừa giận dỗi một cách ấu trĩ.

Dư quang khoé mắt của Lục Tu Giác liếc nhìn Mao Cửu đang cười tủm tỉm, ánh mắt trở nên nhu hoà, trái tim cũng mềm mại hơn, mềm mại đến không thể tưởng tượng được. Hắn biết Mao Cửu rất đẹp, nhất là còn đẹp theo thẩm mỹ của hắn.

Khi không nói lời nào thì giống như ngọc thạch lạnh băng, chỉ cần hơi mỉm cười sẽ trở nên ôn nhuận như noãn ngọc. Ngũ quan xinh đẹp, khí chất ôn hoà, đoan trang. Gần như tất cả ánh mắt của mọi người trong thư viện đều bị cậu ấy hấp dẫn, nhưng cậu ấy lại không nhận ra điều đó.

Lục Tu Giác đắc ý nghĩ, người này là của hắn.

*****************

Chương này soft quá huhu QAQ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN