Thiên Sư Không Xem Bói
Chương 84: Nói dối và nói thật
Lúc bọn họ đến được doanh địa đóng ở giữa sườn núi Tuyết sơn Mặc Thoát thì đã là chạng vạng, gió tuyết bắt đầu thổi mạnh hơn, cũng không thể tiếp tục lên đường nữa.
Người ở doanh địa là người của Bộ Môn Liên Quan, một vị bộ trưởng họ Vương tiếp đón bọn họ.
Năm người đi thẳng lên đến tận đây, từ đổ mồ hôi tới lạnh run bần bật, lúc đến được doanh địa đã lạnh đến nỗi tê tái.
Bộ trưởng Vương cho người dẫn bọn họ đi tắm, ăn cơm rồi thay quần áo, trong doanh địa có đủ các loại trang thiết bị hiện đại như máy sưởi, nước ấm, vốn là đồ trợ cấp từ quốc gia cho Thiên sư thịnh hội.
Dù sao cũng là chuyện lớn, bình thường quốc gia sẽ cố gắng giúp đỡ hết mức.
Sau khi làm ấm cơ thể, Mao Cửu ra ngoài gặp Lục Tu Giác, hai người sóng vai đi về phía trước.
Thừa dịp lúc này, Mao Cửu hỏi những chuyện liên quan đến Tuyết sơn Mặc Thoát. Lúc trước cứ nghe bọn họ nhắc đến Thánh Mộ, khu Hồng Tuyết mãi, còn ra vẻ bí mật cho nên cậu tò mò.
Lục Tu Giác nói: “Lúc này rảnh cũng nên nói em nghe để em chuẩn bị tinh thần. Người ta luôn đồn đãi rằng Tuyết sơn Mặc Thoát là nơi cuối cùng đức Phật ngủ say, có thể thông đến thế giới Tây Phương cực lạc, là nơi gần với thần linh nhất. Thánh Mộ là mộ địa của Phật, của thần linh. Có một tin đồn chỉ có trong giới thiên sư, rằng nếu có thể được thừa nhận ở Thánh Mộ thì có thể được tiến cử đến thế giới cực lạc.”
Tuy đó là một truyền thuyết được lưu truyền rộng rãi ở giới thiên sư, nhưng Mao Cửu vẫn chưa từng nghe nói đến. Có lẽ Mao lão cũng rất khinh thường tin đồn này nên mới không nói với cậu.
Mao Cửu nghĩ thế.
Mao Cửu nói: “Thế giới cực lạc? Không phải là kêu người ta đi chết hả?”
Lục Tu Giác: “Ừ, kêu người ta đi chết, nhưng không ai tin cả. Vì sao mọi người cho dù có chết cũng khát vọng thế giới cực lạc như vậy? Bởi vì trong hiểu biết, suy nghĩ của bọn họ, thế giới cực lạc là thiên đường, là một quốc gia lý tưởng, một xã hội không tưởng, là thiên đường vĩnh hằng, bất lão bất tử, vĩnh viễn chỉ có hạnh phúc và vui sướng chứ không cần phải ưu sầu, cho nên mới khiến cho người ta bất chấp theo đuổi.”
Mao Cửu nhíu mày, không cần nghĩ ngợi phản bác: “Không thể nào có được. Tạm không nói đến việc trên đời này đâu ra thế giới cực lạc, cho dù là Phật Tổ cũng phải ngộ đạo mỗi ngày, bị “đạo” làm cho bối rối, phiền não. Là người thì sao có thể không có phiền não, vĩnh viễn được vui sướng? Riêng cái chuyện bất lão bất tử này nữa, bọn họ tưởng mình là thần hả? Sinh lão bệnh tử là quyền hạn của mọi sinh linh, cũng là quy tắc của bọn họ. Nhân loại vẫn còn là sinh linh, bọn họ buộc phải tiếp nhận quy tắc này. Bất lão bất tử không hề tồn tại.”
Thân là thiên sư, đạo pháp càng cao cường thì càng có thể hiểu thấu được Thiên Đạo. Bất lão bất tử là quyền lợi của thần, là quyền lợi của Thiên Đạo, thần và Thiên Đạo đều vô cùng bủn xỉn, tuyệt đối sẽ không cho phép nhân loại có được quyền lợi này, nhưng đồng thời bọn họ cũng rất công bằng.
Chúng sinh sinh sản không ngừng, bất tử, bất diệt, chỉ là biến bất lão bất tử thành kéo dài, trường tồn mà thôi.
Sinh lão bệnh tử là quy tắc, là Thiên Đạo.
Cho nên trên đời này tuyệt đối không có cái gì gọi là thế giới cực lạc, vĩnh sinh bất diệt, bất lão bất tử.
Thiên sư là những người hiểu rõ chuyện này nhất, bọn họ sẽ không ngu xuẩn đến nỗi vì lý do này mà xâm nhập vào Thánh Mộ.
Lục Tu Giác: “Em nói đúng. Thiên sư sẽ không vì lý do đó mà xâm nhập vào Thánh Mộ, nhưng bọn họ nghe nói Thánh Mộ là mộ địa của thần linh, nếu có thể nhận được truyền thừa ở bên trong thì có lẽ sẽ có thể nghênh đón được thịnh thế của giới thiên sư.”
Chân mày Mao Cửu càng nhíu chặt hơn, không đồng ý nói: “Truyền thừa? Dù có là truyền thừa cũng đâu tới lượt bọn họ, không phải sao? Thiên sư chia ra nhiều môn nhiều phái, tâm pháp, đạo pháp, công pháp đều khác nhau, một cái Thánh Mộ chẳng lẽ có thể thoả mãn được nhiều môn phái như thế sao? Lại nói, Tuyết sơn Mặc Thoát không phải là nơi yên nghỉ của đức Phật à? Vậy thì nó hẳn là nên thuộc về Mật Tông mới đúng. Mật Tông từ xưa đến nay đều rất thần bí, hơn nữa truyền thừa của bọn họ phần lớn đều dựa vào linh đồng chuyển thế, chỉ cần tìm được linh đồng chuyển thế thì vĩnh viễn không cần phải lo lắng về vấn đề truyền thừa, bọn họ hẳn là cũng không cần truyền thừa trong Thánh Mộ. Cho nên, mấy người này ăn no rảnh rỗi sinh nông nỗi à?”
Lục Tu Giác im lặng, hắn phát hiện Mao Cửu nói đúng vl.
Nhưng mà, “Bởi vì cũng có người nói Tuyết sơn Mặc Thoát là mộ địa của thần, cho nên không hẳn chỉ thuộc về Phật môn.”
“Vậy nếu tìm được truyền thừa mà không thích hợp với mình thì làm gì giờ?”
Lục Tu Giác: “…”
Hắn cũng đâu biết làm sao. Tự nhiên tưởng tượng ra tình huống đó là thấy tuyệt vọng rồi.
Trăm cay ngàn đắng trèo đèo lội suối còn gặp nguy hiểm đến tính mạng, cuối cùng mở kho báu ra lại thấy một thứ mình không thể xài được, chả đáng một đồng, hình như tiệt dọng vl.
Mao Cửu lẩm bẩm: “Cảm giác giống như cược cả tính mạng tìm kho báu của rồng, cuối cùng tìm thấy cả một cái sơn động toàn là gậy huỳnh quang một đồng hai cây. Thiên sư trẻ tuổi không ý thức được vấn đề này, thiên sư đại lão cũng không nhận ra được sao? Tất cả thiên sư đều không có ai nhận ra điều này sao? Quá…” Quá thần kỳ.
Lục Tu Giác run rẩy, mệt đầu.
Thật ra hắn cũng không nhận ra, chủ yếu là từ hồi bọn họ bước vào giới thiên sư, biết đạo pháp cao thâm đang dần xuống dốc, vừa nghe đến Thánh Mộ thì chỉ biết tập trung vào truyền thừa thôi.
Với thiên sư mà nói thì truyền thừa quan trọng giống như kho báu với ăn mày vậy. Quan trọng nhất là giới thiên sư rất nâng niu Thánh Mộ, không chỉ nâng niu mà còn thổi phồng nữa.
Mỗi một tay mơ nào vừa bước vào giới thiên sư, điều đầu tiên được nghe kể là truyền thuyết về Thánh Mộ được chèn thêm cả trăm lớp filter, ánh sáng toả lấp loé, làm mờ mắt và mài mòn trí lực của bọn họ, thế cho nên… không ai để ý đến điều đó thật.
Cũng không biết từ khi nào, truyền thuyết về Thánh Mộ bắt đầu lưu hành trong giới thiên sư. Vài thiên sư mới chẳng biết gì cả cũng thật tưởng rằng chỉ có Thánh Mộ mới có thể cứu vớt, tạo dựng lại huy hoàng của giới thiên sư.
Cho nên mới nói, một bức tranh đẹp còn được phủ filter sẽ che mắt người ta đến chết. Nhưng trước khi chết còn có thể lừa được rất nhiều người không biết gì.
Mao Cửu chần chừ: “Ặc… Em nhớ anh từng nói anh là người duy nhất sống sót trở về từ Thánh Mộ, cho nên lúc trước anh cũng vì nghe được truyền thuyết này nên mới đi —“
Lục Tu Giác vội vàng ngắt lời cậu: “Đương nhiên là không phải.” Hắn nở nụ cười dịu dàng: “Làm nhiệm vụ sư phụ giao mà thôi.”
Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận trước đây hắn tin thật, hơn nữa còn mang mộng tưởng và tình cảm cao thượng muốn cứu vớt, gầy dựng lại giới thiên sư huy hoàng, vĩ đại — ai mà không có một thời trẻ trâu chứ?
Lúc trước Mao Cửu còn vọng tưởng một kiếm xé hư không thành Kiếm Tiên nữa.
Thời trẻ ai không trẩu? Chỉ phải xem mức độ mà thôi.
Có người phẩm cách cao thượng muốn cứu vớt toàn thế giới, có người âm u, ác độc muốn huỷ diệt thế giới, mà, tinh thần như thế rất đáng khen ngợi đấy!!
Lại nói tiếp, vì sao các thiên sư lại tin? Không phải là vì các thiên sư trẻ đều là một đám chỉ biết học đạo thuật, nhiệt huyết tiến về phía trước, thanh niên ba tốt bốn sở hữu, lòng đầy chính nghĩa hả? Mà quan trọng hơn là lúc bọn họ biết đến truyền thuyết này còn đang là độ tuổi teen nữa.
Một tấm lòng nhiệt huyết không có chỗ chứa, chí hướng khát vọng có thể bay được đến Cửu Trọng Thiên.
Mao Cửu: “Thôi được rồi. Nhưng mà các thiên sư đại lão cũng tin truyền thuyết này à? Không thể nào, sư phụ em nhất định không tin.”
Lục Tu Giác: “Cũng chưa chắc.”
Mao Cửu: “Sư phụ chưa từng kể chuyện này cho em.”
Nếu tin thật thì sao lại không chừa đồ ngon cho đồ đệ nhà mình?
Thân là đồ đệ của nữ sĩ Quách Vân Đường, Lục Lục thiếu lúc này bảo trì im lặng, không nói gì, nói nhiều sai nhiều, quan trọng là mất mặt vl.
Mao Cửu cảm thấy đó là một vấn đề, nhưng cậu nghĩ có lẽ Lục Tu Giác cũng không biết đáp án. Cậu định chờ đến khi tìm được sư phụ thì hỏi, sau đó mới hỏi chuyện khu Hồng Tuyết.
Lục Tu Giác lấy lại tinh thần, giải thích: “Khu Hồng Tuyết ở trên đỉnh núi, gần phía ngoài của Thánh Mộ, chỉ cần nhìn thấy khu Hồng Tuyết là có thể xác định được Thánh Mộ ở đâu. Khu Hồng Tuyết, tức là có một khu vực chỉ có thể rơi tuyết màu đỏ. Màu đỏ, giống như tuyết trắng bị nhuộm bởi máu tươi. Cả người lẫn vật đều không thể đến gần được, từng có người vô tình tiếp xúc đến Hồng Tuyết, kết quả là bàn tay bị ăn mòn chỉ còn lại xương trắng. Có người lấy một ít Hồng Tuyết về kiểm tra thì phát hiện nó là một loại vật chất có độ ăn mòn rất cao, có thể dễ dàng ăn mòn những thứ có sinh mệnh, nhưng nếu là thực vật thì không. Muốn vượt qua chỗ đó thì hoặc là thừa dịp lúc tuyết không rơi để vượt qua, hoặc là mặc quần áo chống phân huỷ. Nhưng không ai biết khu vực đó rộng bao nhiêu, có đôi khi chỉ rộng hơn mười mét, cũng có khi không thể thấy được điểm dừng.”
Nếu khu vực nhỏ thì tốt, nhưng nếu rộng mênh mông bát ngát thì đoàn người phải liên tục lên đường. Bởi vì quần áo chống phân huỷ không nhất định có thể chịu được sự ăn mòn liên tục ở bên trong, nếu hư hỏng giữa đường thì người mặc sẽ bị ăn mòn cho đến khi chỉ còn lại xương trắng.
Hơn nữa, không được dừng lại nghỉ ngơi hay ăn uống, cũng từng có người bị kiệt sức hoặc lạnh đến chết trong khu Hồng Tuyết.
Cho nên mới nói khu Hồng Tuyết rất nguy hiểm, bởi vì nó hoàn toàn dựa vào may mắn để quyết định sống chết của một người.
Mao Cửu gật đầu, nói: “Các thiên sư biến mất sau khi vượt qua khu Hồng Tuyết hay là biến mất trong khu Hồng Tuyết?”
“Dựa vào dữ liệu được truyền về, sau khi bọn họ vượt qua khu Hồng Tuyết an toàn rồi đi vào một nơi khác mới đột nhiên biến mất. Các vị đại sư đi tìm cách cứu viện cũng biến mất ở nơi đó.”
Mao Cửu và Lục Tu Giác nhìn về phía người nói chuyện, là bộ trưởng Vương.
Bộ trưởng Vương gật đầu chào hai người, sau đó đưa tay ý bảo hai người vào trong ngồi.
Trong phòng ngoại trừ ba vị lạt ma Mật Tông đưa hai người đến còn có một thanh niên đeo mắt kính. Thanh niên cầm hồ sơ đứng sau lưng bộ trưởng Vương, đẩy mắt kính gật đầu chào bọn họ.
Có lẽ là bí thư hay gì đó.
Mao Cửu và Lục Tu Giác đi vào, ngồi cạnh nhau.
Thấy người đã đến đủ, bộ trưởng Vương nói: “Chúng tôi không ai ngờ được việc ngoài ý muốn lần này, thực tế mà nói thì chúng tôi cũng không dám lấy mạng sống của một thế hệ thiên sư trẻ tuổi ra để đùa giỡn. Bọn họ đều là thiên tài, là người thừa kế tương lai của giới thiên sư, đương nhiên là các vị cũng thế. Vừa rồi hai vị nói chuyện tôi cũng nghe được, cậu Mao, tôi có thể giải đáp nghi hoặc của cậu. Thật ra các vị đại sư cũng không có ý muốn các đệ tử của mình đi mạo hiểm mạng sống. Lúc trước Lục thiếu cảnh cáo, chúng tôi cũng đã chuyển lời đến rồi, cho nên bài kiểm tra mà các đại sư giao cho nhóm thiên sư trẻ không phải là đi vào Thánh Mộ. Các đại sư chỉ lừa nhóm đệ tử mà thôi, lộ tuyến được định ra đều tránh khỏi con đường thông đến Thánh Mộ, nhưng sau đó các thiết bị hiển thị bọn họ đã xông vào khu Hồng Tuyết… Không, nói chính xác là khu Hồng Tuyết xuất hiện trước mặt bọn họ, dụ dỗ các thiên sư trẻ đi vào đó. Sau khi họ vượt qua khu Hồng Tuyết thì mất liên lạc, mà các đại sư đi tiếp viện cũng biến mất ở cùng một nơi.”
Mao Cửu hỏi: “Không có ai thương vong gì sao? Không phải bọn họ chỉ tình cờ xông vào khu Hồng Tuyết à?”
Bộ trưởng Vương nói: “Không có. Chúng tôi có thể xác định rằng lúc bọn họ đi qua khu Hồng Tuyết thì không có thương vong gì, vì để cho bọn họ tin vào bản đồ mà các đại sư đưa, chúng tôi cũng phát cho bọn họ quần áo chống phân huỷ và kính mắt, còn đặt thiết bị theo dõi trên người bọn họ nữa. Bởi vì ở núi tuyết, nếu gặp phải gió hay bão tuyết, mất ý thức thì cũng không thể xé được Thiên Lý Nhất Tuyến Phù, có thể sẽ chết một cách vô thanh vô tức. Tuy bọn họ là thiên sư, có năng lực, nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh, chúng tôi vẫn đặt máy theo dõi. Chúng tôi có thống kê rằng tất cả mọi người đều biến mất sau khi qua khu Hồng Tuyết, cho nên ít nhất thì trước đó bọn họ đều có thể bảo đảm an toàn, mà sau đó thì không rõ lắm.”
Lục Tu Giác nắm ngay chỗ mấu chốt: “Ông nói khu Hồng Tuyết đột nhiên xuất hiện dụ đám thiên sư trẻ đi vào?”
Sắc mặt bộ trưởng Vương nghiêm túc: “Đúng thế.”
Mao Cửu nghiêng đầu nhìn ba môn đồ của Mật Tông, bọn họ chắp tay mặc niệm kinh văn, giữa mày mang vẻ sầu lo.
Cậu hơi khó hiểu, kéo tay áo Lục Tu Giác.
Lục Tu Giác giải thích bên tai cậu: “Khu Hồng Tuyết từ mười mấy năm trước cũng chỉ cố định xuất hiện ở một nơi, chưa từng xuất hiện ở nơi khác.”
Mao Cửu hiểu ra.
Các đại lão trong giới thiên sư định lộ tuyến cố ý né khu Hồng Tuyết, theo lý mà nói thì các thiên sư trẻ sẽ không đụng phải khu Hồng Tuyết mới đúng.
Đột nhiên gặp phải khu Hồng Tuyết lệch khỏi quỹ đạo đã định ra, đột ngột biến mất. Sau khu Hồng Tuyết là Thánh Mộ, như thế thì phải chăng có nguyên nhân nào đó muốn dẫn thiên sư vào Thánh Mộ?
Mao Cửu rất nghi hoặc: “Nếu muốn hại chết các thiên sư thì giết chết bọn hộ trong khu Hồng Tuyết là được, nếu là người làm thì… Dù sao thì nếu là người làm, khu Hồng Tuyết ngay phía trước Thánh Mộ mà còn có thể khống chế được, muốn giết chết các thiên sư trẻ cũng không khó. Vậy có thể nào là có mục đích gì khác không? Ý của tôi là, ít nhất thì mục đích không phải là muốn lấy mạng các thiên sư, bây giờ có lẽ có thể bảo đảm rằng các thiên sư không sao cả.”
Bộ trưởng Vương thở dài nói: “Chúng tôi cũng nghĩ đến loại khả năng này, nhưng vẫn có thể không phải là do người làm, mà đã không phải người làm thì là cái gì? Ít nhất là một thứ rất nguy hiểm, không thể khống chế. Còn nếu là người làm… có một loại khả năng khác, không giết chết các thiên sư trẻ tuổi là vì muốn dụ dỗ các đại sư, một lưới giết sạch các thiên sư của Hoa Quốc.”
Suy đoán này quá đáng sợ, làm cho mọi người ở đây đều thấy kinh hãi.
Dừng một lúc, bộ trưởng Vương lại nói: “Còn có một chuyện chưa nói rõ, ngày thứ ba sau khi chúng tôi mất liên lạc với các thiên sư trẻ, tất cả Thiên Lý Nhất Tuyến Phù của bọn họ đều bị huỷ. Đây cũng là nguyên nhân khiến các đại sư không đi cứu viện sớm.”
Bởi vì mất liên lạc có thể là do thiết bị hay gió tuyết cản trở tín hiệu, hơn nữa, Thiên Lý Nhất Tuyến Phù không bị huỷ, chắc hẳn là vì họ chưa gặp nguy hiểm.
Nhưng khi Thiên Lý Nhất Tuyến Phù bị huỷ đã chứng tỏ rằng các thiên sư trẻ tuổi đã gặp nguy hiểm thật.
Trong một khoảnh khắc, mọi người đều chìm vào không khí nghiêm trọng, khủng hoảng.
Thật lâu sau, Lục Tu Giác nói: “Giao bản đồ cho chúng tôi, chuẩn bị các loại trang bị, quần áo chống phân huỷ. Sáng mai chúng tôi sẽ xuất phát. Phải rồi, khu Hồng Tuyết có thay đổi gì không?”
Bộ trưởng Vương nói: “Không thay đổi. Mấy ngày trước đột ngột xuất hiện ở phía tây đỉnh núi Tuyết sơn thì không nhúc nhích gì nữa.”
Những người ở đây đều đã biết sơ về tình hình lúc này, bộ trưởng Vương vốn muốn phái nhiều người hơn cùng đi với Lục Tu Giác.
Nhưng Lục Tu Giác từ chối, chỉ nói chất lượng hơn số lượng.
Có hắn với Mao Cửu và ba vị môn đồ Mật Tông là đã đủ rồi.
Thánh Mộ dù sao cũng là chốn nghỉ ngơi cuối cùng của Phật, môn đồ Mật Tông cũng hiểu rõ điển cố bên trong hơn. Lục Tu Giác lại từng đi đến Thánh Mộ, biết đường.
Nhưng còn Mao Cửu, Lục Tu Giác chỉ nói một câu: “Bạn trai tôi.”
Đập vỡ thần sắc nghiêm túc của bộ trưởng Vương ngay tại chỗ, biến thành vẻ mặt phức tạp khó nói nên lời.
Người trẻ tuổi, còn rất lãng mạn nữa chứ.
Mao Cửu và Lục Tu Giác không để ý đến tâm tình phức tạp của bộ trưởng Vương, về phòng nghỉ ngơi. Bởi vì đột nhiên biết được quan hệ của hai người cho nên hai phòng đơn được xếp cho họ lại biến thành… phòng tình nhân, giường đôi!
Lục Tu Giác đứng cạnh giường đôi cảm thán, bộ trưởng Vương chỉ làm bộ trưởng là nhân tài không được trọng dụng mà.
Mao Cửu liếc hắn một cái: “Cảm thán gì đấy?”
Lục Tu Giác lắc đầu, nhào tới ngồi cạnh, ôm bả vai cậu: “Không sao. Ý anh là, bọn họ sẽ không sao đâu.”
Mao Cửu dựa vào vai Lục Tu Giác, nhắm mắt lại: “Ừm.”
Cậu biết, nhất định sẽ không sao đâu.
Bản lĩnh của Mao lão như thế, ai làm gì được ông?
Ngày hôm sau, mặt trời vừa lên, gió tuyết ngừng thổi.
Mao Cửu và Lục Tu Giác, còn có ba vị môn đồ Mật Tông rời khỏi doanh địa, trèo lên đỉnh núi, ít nhất thì cũng phải bình yên vượt qua được khu Hồng Tuyết trước khi mặt trời lặn đã.
Bọn họ không thể nào qua đêm trên đỉnh núi được, sẽ đông lạnh đến chết mất. Nhưng theo như lời Lục Tu Giác, nếu bọn họ vượt qua khu Hồng Tuyết trước khi trời tối thì có thể đến được một cái thôn.
Nhưng nếu không thể vượt qua được khu Hồng Tuyết thì phải đi ngược trở về đường cũ.
Đêm qua mới có bão tuyết, mới vừa ra ngoài thì chân đã bị chìm trong tuyết rồi. Cho dù mặc kín mít thì Lục Tu Giác vẫn bị đông lạnh làm cho tay chân cứng đờ.
Hắn là người phương bắc, nhưng vì có thể chất đặc biệt, cho nên không thể chống lạnh được.
May mà có chuẩn bị trước, cả người dán đầy túi sưởi.
Đi bộ lên núi cũng rất mệt, vận động có thể giảm bớt cái lạnh. Còn Mao Cửu, thể chất của cậu thiên về dương, cả người đã là một cái lò sưởi nhỏ rồi. Mặc cái áo khoác ngoài thì chả sợ gì nữa.
Ba vị môn đồ Mật Tông cũng đã quen với loại thời tiết này rồi, có khi mùa đông còn lạnh hơn nhiều.
Mao Cửu thấy Lục Tu Giác vẫn còn lạnh phát run, đành phải đi tới nắm tay Lục Tu Giác, vận khí giúp thân thể hắn ấm lên.
Lục Tu Giác tiếp xúc được nguồn nhiệt vội ôm Mao Cửu, thở một hơi dài thoải mái, ấm vỡi~
Mao Cửu nhìn bộ dạng chịu không nổi lạnh của Lục Tu Giác, đau lòng, chỉ đành đứng sát hơn, may mà cho dù hai người sắp sửa dính thành một cũng không làm chậm tốc độ.
“Lạnh vậy mà trước đây còn dám đến à?”
Trước kia không có cậu thì làm sao mà hắn chịu nổi?
Thật ra thì thể chất trước đây của Lục Tu Giác còn sợ lạnh hơn bây giờ nhiều. Nhưng mà khi ấy tuổi trẻ khí thịnh, mới vào giới thiên sư, bởi vì thể chất sắp chết yểu đấy của hắn cho nên không mấy người xem trọng hắn.
Cho dù thiên phú của hắn có tốt đến mức nào cũng cảm thấy hắn là người sắp chết.
Khi đó Lục Tu Giác mắc bệnh trung nhị nặng, càng không được xem trọng thì càng muốn chứng tỏ bản thân. Kết quả là học thành đại lão trong giới phong thuỷ, vừa xuất sư đã chạy đến Thánh Mộ, dựa vào nó trở thành người duy nhất sống sót trở về.
Lục Tu Giác cười ha hả, một cơn gió thổi qua làm hắn run rẩy.
Mao Cửu vội vàng ôm hắn lại.
Lục Tu Giác nói: “Trước đây không ai thương, nên không thấy lạnh.”
Mao Cửu trừng liếc hắn một cái: “Tránh xa em ra chút đi.”
Nói thì nói thế nhưng vẫn ôm chặt hắn không nỡ buông tay.
Lục Tu Giác cười: “Được rồi. Khi đó là vì anh chuẩn bị một thùng túi sưởi, dán đầy cả người.”
Mao Cửu cạn lời giật khoé miệng, nhịn không được hỏi: “Trước khi anh mười sáu tuổi thì sao mà sống qua được mùa đông thế?”
Lục Tu Giác cười an ủi cậu: “Đừng lo cho anh. Lúc đó chịu không nổi cái lạnh cho nên bay đến chỗ nóng ở. Hồi chưa đầy mười tuổi anh sống trong một sơn thôn ở phía Nam, khi đó anh còn thích —“
Mao Cửu: “Hửm?”
Lục Tu Giác: “Sau mười tuổi thì rời khỏi thôn, tới một chỗ nhiệt đới sống. Bởi vì càng ngày càng lạnh cho nên không trở lại cái sơn thôn nhỏ đó nữa.”
Mao Cửu: “Ò.”
Lục Tu Giác yên lặng khẽ thở phào.
May mà hắn kịp thời nói sang chuyện khác. Nếu Mao Cửu biết em ấy không phải mối tình đầu của mình thì tiêu mất.
Mao Cửu yên lặng nắm tay Lục Tu Giác đi về phía trước, trong lòng âm thầm nghĩ, hình như Lục Tu Giác có chuyện gì đang giấu cậu.
Hai người ôm tâm tư riêng, còn bận lên đường cho nên không ai nói gì. Mãi cho đến khi đi đến đỉnh núi vào giữa trưa, đầu tiên là dừng lại ăn lương khô, nghỉ ngơi một lúc rồi mới tiếp tục lên đường.
Dọc theo lộ tuyến đã định đến đỉnh núi phía tây, từ xa đã nhìn thấy một chỗ tuyết màu đỏ rơi đầy trời.
Thật ra thì nếu bỏ qua tính ăn mòn của Hồng Tuyết thì cảnh tượng này vừa lãng mạn vừa mỹ lệ.
Thật ra thì Hồng Tuyết cũng không chỉ có nơi này mới có, ở những ngọn Tuyết sơn khác cũng có Hồng Tuyết xuất hiện. Nhưng Hồng Tuyết ở đó không có nguy hiểm gì, bởi vì trong tuyết có thứ tạo màu đỏ cho nên thoạt nhìn mới giống như Hồng Tuyết.
Nhưng mà Hồng Tuyết ở nơi này có tính ăn mòn mãnh liệt, ăn mòn tất cả sinh linh thành một đống xương trắng, lại cố tình không làm thương tổn đến cây cỏ, nhưng nơi này cũng không có cây cối gì mọc lên được, nhiệt độ không khí quá thấp.
Mấy người thay quần áo chống phân huỷ, nhất định phải cởi áo khoác. Lục Tu Giác mới vừa tròng quần áo chống phân huỷ lên thì môi đã bị đông lạnh đến nỗi tái nhợt.
Mao Cửu thấy mà đau lòng.
Mặc quần áo chống phân huỷ, còn phải mang thêm bao tay, toàn thân bị bọc kín mít làm hai người không tiếp xúc được.
Mao Cửu nghĩ một lát, cắn ngón tay vẽ bùa lên hai cánh tay của Lục Tu Giác. Lục Tu Giác tức giận cầm bàn tay bị cắn rách của cậu, vẻ mặt như gặp kẻ thù ấy.
“Em điên rồi hả? Gì mà tự nhiên đi cắn mình thế này?”
Mao Cửu tránh Lục Tu Giác, vẽ bùa lên mu bàn tay hắn: “Đừng nhúc nhích, anh đau lòng thì để cho em vẽ xong đã, nếu không thì em phí công vừa đau vừa mất máu đấy.”
Lục Tu Giác không dám nhúc nhích, trừng mắt nhìn chỗ rách trên tay Mao Cửu, giống như hắn cũng bị thương một mảng như thế vậy.
“Vậy thì em đừng có cắn chứ, đau lắm. Lạnh tý thế này cũng có phải là anh không chịu được đâu?”
“Cắn thì cũng đã cắn rồi. Vẽ xong rồi đấy, đi thôi.”
Lục Tu Giác nắm tay Mao Cửu, ngậm ngón tay cậu vào miệng cầm máu, bốn mắt nhìn nhau.
Thật lâu sau, vành tai Mao Cửu ửng đỏ: “Ờ thì, đi, đi được chưa?”
Lục Tu Giác buông ra, nhìn một cái: “Được rồi.”
Làm như thật vậy.
Mao Cửu: “Ò, vậy anh còn lạnh không?”
Lục Tu Giác: “Không, rất ấm áp.”
Mao Cửu cười, “Ừ, lên đường thôi.”
Hai người quay đầu lại định lên đường thì đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của ba vị môn đồ Mật Tông, khó thở nháy mắt.
Hai người xấu hổ.
Tú ân ái mà quên cả trường hợp, địa điểm với tất cả người lẫn vật xung quanh, đấy là tệ đoan.
Tệ đoan.
Bọn họ bắt đầu vượt khu Hồng Tuyết, Hồng Tuyết rơi xuống quần áo, Mao Cửu cúi đầu nhìn xuyên qua kính phòng hộ, phát hiện Hồng Tuyết ngưng tụ thành tinh thạch màu đỏ.
Đẹp như kim cương vậy.
Mao Cửu nghi hoặc, nhưng vì phải vội vã lên đường cho nên không có thời gian nhìn kỹ.
Không thấy đường, đột nhiên dưới chân cậu như đá phải một thứ gì đấy, lảo đảo suýt ngã xuống, may mà Lục Tu Giác kịp thời đỡ được cậu.
Mao Cửu quay đầu nhìn lại, trên mặt đất là một bộ sọ người. Bên dưới là một bộ xương hoàn chỉnh.
Cậu đi về phía trước hai ba bước, dùng chân gạt lớp tuyết ở trên đi, lại lộ ra thêm một bộ xương nữa.
Mao Cửu nhìn Lục Tu Giác, tâm tình ngưng trọng hẳn.
Theo như lời mà Bộ trưởng Vương đã nói thì khu Hồng Tuyết này mấy ngày nay mới xuất hiện, sao lại có nhiều xương người nhanh như thế được?
Đám xương này tới từ đâu? Trong khoảng thời gian này gió tuyết thổi rất mạnh, từ sau khi bắt đầu Thiên sư thịnh hội thì chỗ này đã cấm khách tham quan vào Tuyết sơn Mặc Thoát rồi, xương cốt ở đâu ra?
Bọn họ lập tức vội vàng đi tiếp, rất nhanh đã có thể ra khỏi khu Hồng Tuyết.
Sau khi rời khỏi đây bọn họ đều vội cởi quần áo chống phân huỷ, sắc mặt nghiêm túc nhìn khu Hồng Tuyết sau lưng.
Bây giờ còn xem như may mắn, vượt qua rất nhanh.
Lục Tu Giác bình tĩnh nói: “Đi thôi, trời sắp tối.”
Mao Cửu: “Ừm.”
Lục Tu Giác và Mao Cửu đi phía trước, phía sau là ba vị môn đồ của Mật Tông. Lục Tu Giác nói: “Sau khu Hồng Tuyết là một cái thôn nhỏ, nếu quy luật không sai.”
“Quy luật gì?”
“Thật ra khu Hồng Tuyết là lá chắn bảo vệ Thánh Mộ. Nếu không có gì sai thì sau khu Hồng Tuyết sẽ có một cái thôn, thôn đó là nơi cư trú của nhiều thế hệ tín đồ thành kính của Thánh Mộ.”
Mao Cửu: “Có thể nào các thiên sư mất tích đang ở trong thôn đó không?”
Lục Tu Giác: “Không biết. Cái thôn đấy… hơi bất thường.”
Hơi bất thường? Nghĩa là sao?
Lục Tu Giác: “Đến nơi thì em sẽ biết. Tóm lại, vào ban ngày, đừng tin tưởng một lời nào của người trong thôn, đừng nhắc đến Thánh Mộ. Còn nữa, vào ban đêm, tuyệt đối đừng thủ hạ lưu tình với thôn dân.”
Mao Cửu không hiểu gì hết.
Nhưng cũng không kịp hỏi, bởi vì Lục Tu Giác đã ngừng lại.
“Đến rồi.”
Mao Cửu dừng lại nhìn cái thôn trước mặt.
Rất khó để tin rằng trên đỉnh của Tuyết sơn Mặc Thoát lại có một cái thôn thế này, trong thôn còn có rất nhiều người, thậm chí có cả khói bếp bay lượn lờ.
Mao Cửu rất kinh ngạc, nhưng cậu thấy thần sắc của Lục Tu Giác không chỉ không thả lỏng mà còn nghiêm túc thì đã hiểu, e rằng thôn này không đơn giản như bề ngoài.
Các môn đồ Mật Tông cũng rất kinh ngạc với thôn xóm nằm trên đỉnh núi này, nhưng dường như bọn họ cũng nhận ra được sự kỳ lạ của nó cho nên chỉ yên lặng lẩm bẩm kinh văn.
Lục Tu Giác đưa bọn họ đi đến phía trước: “Chúng ta có thể ở trong thôn một đêm, nhưng đừng làm lộ mục đích của mình, không cần phải tiếp xúc nhiều với bọn họ, nếu không thể làm được thì dứt khoát đừng nói gì cả, muốn nói thì phải nói dối. Nhưng mà ban ngày thì không được nói dối.”
Vào ban ngày, không thể tin vào những điều thôn dân nói, vậy tức là các thôn dân đang nói dối, thế tại sao bọn họ không thể nói dối được?
Mao Cửu chỉ cảm thấy chỗ nào cũng khó hiểu, nhưng không hỏi nhiều.
Đã đến thôn rồi, quan sát một lát thì sẽ hiểu được nguyên nhân.
Bọn họ đi vào thôn, trước cổng không có ai cả. Kiến trúc trong thôn theo lối hình tròn, khá giống với Vi long ốc của người Hẹ*.
Bên ngoài không có ai, thật lạnh lẽo, yên tĩnh đến nỗi làm người ta thấy hoảng hốt.
Bọn họ đi vào trong, có thể nghe được tiếng vang mỗi bước chân của mình.
Tứ phía đều là tường vây, trống trải, vắng lặng. Bước vào nơi này, trời lại không còn tuyết rơi nữa, trên đất cũng rất sạch sẽ. Không biết là do tuyết đã được quét sạch hay ngay từ đầu đã không có tuyết rơi.
Đi được một lúc thì đến chỗ đất trống bên trong. Khoảng đất trống rất rộng lớn, chính giữa có một cái sân khấu.
Bên trên sân khấu có một bức ảnh bích, bọn họ cách khá xa cho nên không thấy rõ được bích hoạ trên đó. Nhưng có thể thấy được sân khấu này là nơi dùng để hiến tế, thứ được khắc trên ảnh bích hẳn là thần mà thôn dân kính ngưỡng hoặc là truyền thuyết gì đó của bọn họ.
Mao Cửu tiến tới vài bước, không biết dẫm trúng cái gì phát ra một tiếng vang thanh thuý.
Cậu cúi đầu nhìn, là cái bình gốm.
Một cái bình gốm mong manh dễ vỡ.
Vừa chạm đã vỡ tan, phát ra tiếng vang. Tiếng vang này vang vọng trên quảng trường trống trải, từng tiếng hỗn loạn hoà vào gió giống như quỷ quái đang rít gào.
“Các người từ bên ngoài đến?”
Đám người Mao Cửu xoay lại thì thấy một người đàn ông lớn tuổi đứng trong bóng râm.
Lục Tu Giác che trước mặt Mao Cửu, trả lời: “Đúng vậy.”
Ông ta nhìn chằm chằm Lục Tu Giác, ánh mắt giống như một con dao nhỏ sắc bén, hung hăng xẻo da cắt thịt trên mặt hắn, tựa như đang đánh giá xem hắn nói thật hay nói dối, nếu nói dối thì sẽ lột da mặt của hắn xuống.
Ông ta xác nhận Lục Tu Giác không nói dối, chuyện này thì chẳng có gì để phải nói dối cả.
Bọn họ là người ngoài thật.
“Đến du lịch?”
Lục Tu Giác: “Đến tìm người.”
Ông ta hỏi: “Bọn họ câm à?”
Lục Tu Giác không trả lời, chuyện không liên quan đến hắn, hắn không cần thiết phải trả lời.
Ông ta lại hỏi ba vị môn đồ Mật Tông, bọn họ chỉ thì thầm niệm kinh, vì vậy ông ta cũng đã biết đáp án, ánh mắt ông ta chuyển sang Mao Cửu.
Mao Cửu ngước mắt, bình thản: “Tôi không phải.”
Ông ta nói: “Các người muốn tìm người trong thôn?”
“Bọn họ có ở đây không?”
Ánh mắt vẩn đục của ông ta dán lên mặt Mao Cửu, sau đó quay đầu không đáp, vừa đi vừa nói: “Các người đi theo tôi. Trời sắp tối, các người cần phải có chỗ ở. Ban đêm bão tuyết sẽ nổi lên, trời sẽ trở lạnh, không có chỗ ở sẽ bị lạnh chết. Ban đêm sẽ có cuồng hoan, là thứ mà người trẻ tuổi các người thích. Người trẻ tuổi đều thích, lửa trại, tiệc tùng, rượu ngon và mỹ nữ, các người đều sẽ thích. Ha ha, tôi cũng thích, nhưng tôi chỉ thích náo nhiệt. Các người muốn ở nhà trọ không? Nhà trọ cũng không tốt mấy, ở đây chúng tôi chỉ có một cái nhà trọ. Chỗ đó đã cũ nát còn thích chém giá, thái độ của chủ nhà trọ rất tệ hại, chuyên môn cài bẫy người từ ngoài đến. Các người không nên đến nhà trọ, tôi biết một chỗ nhà dân, chỗ đó cũng được lắm. Chất lượng tốt, giá rẻ, tôi đề nghị đừng đi nhà trọ, nhà dân cũng tốt mà —“
Lục Tu Giác ngắt lời ông ta: “Dẫn chúng tôi đến nhà trọ.”
Người kia đột nhiên ngừng lại, quay đầu lạnh lùng trừng Lục Tu Giác.
Lục Tu Giác nhắc lại lần nữa: “Dẫn chúng tôi đến nhà trọ.”
Ông ta rất bất mãn, xụ mặt, khoé miệng cũng xệ xuống, trong mắt tràn đầy vẻ không vui. Nhưng ông ta vẫn tiếp tục dẫn đường, chỉ không còn nhiệt tình như trước nữa.
Nói thế cũng không đúng lắm, thật ra trước đó ông ta nói nhiều như thế cũng không có vẻ như nhiệt tình, chỉ như đang thuyết phục bọn họ đến nhà dân ở.
Quẹo sang một khúc ngoặc, bọn họ gặp được một cậu bé và một người phụ nữ đang lấy nước. Bọn họ chào hỏi ông ta, thấy đám người Mao Cửu cũng chào hỏi, có vẻ nhiệt tình, thuần phác.
Nghe thấy đám người Mao Cửu muốn đến nhà trọ, vì vậy lại tiếp tục thuyết phục bọn họ đi nhà dân ở. Nói nhà trọ chuyên môn lừa gạt người ngoài mới đến, chủ nhà trọ cũng không tốt lành gì. Vẻ mặt còn rất lo lắng cho bọn họ, ánh mắt cũng ôn hoà hơn người đàn ông lớn tuổi kia nhiều, chăm sóc rất rõ ràng.
Mao Cửu không nói lời nào, giao cho Lục Tu Giác.
Lục Tu Giác từ chối bọn họ: “Chúng tôi vẫn ở nhà trọ.”
Biểu cảm của người phụ nữ và cậu bé chợt cứng đờ, sau đó mất tự nhiên vội vàng tạm biệt rồi đi, có vẻ bất mãn.
Mao Cửu đè xuống sự nghi hoặc trong lòng, im lặng đi thẳng đến nhà trọ.
Đến trước cửa, người đàn ông dẫn đường không nói một lời nào đã đi mất, lúc này cậu mới hỏi Lục Tu Giác.
Lục Tu Giác nói: “Trước đây anh đã từng đến một lần, lần đó bọn họ khuyên bọn anh nên ở nhà trọ, đừng đến nhà dân. Từ ngữ cũng không khác gì mấy.”
Mao Cửu kinh ngạc nhớ đến những lời lúc trước của Lục Tu Giác, ban ngày thì đừng nên tin vào những lời của thôn dân.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên trời, đã gần đến hoàng hôn.
*********************
Chương mới đây, là lá la:vvvvvvvvvvvv
Ví dụ cho Vi long ốc:
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!