Thiên Sứ Tử Thần - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Thiên Sứ Tử Thần


Chương 32


Jackson im lặng khi đi cùng Cotton ra xe. Anh kiên nhẫn chờ đợi tới khi đóng cửa xe và thắt dây an toàn mới hỏi, “Chuyện đó là thế nào vậy?” Anh không thể nghĩ ra bất kỳ lý do gì Cotton có thể lừa dối Drea Rousseau – anh đã tốn khá nhiều thời gian mới có thể coi cô là “Andie” – về tính khả dĩ của kế hoạch sử dụng cô như một con mồi. Nếu Salinas đang lẩn trốn và họ cố tìm ra hắn, thì có thể, nhưng tình huống này không phải như vậy. Theo lẽ thường, họ có thể tóm gã bất cứ lúc nào. Vấn đề của họ là tìm ra chứng cớ chống lại hắn, mà ngoài việc quay phim được cảnh hắn giết cô, thì chẳng còn cách nào khác. Cục sẽ không đồng ý đem cô ra làm vật thí mạng, nên ý tưởng này không thể thực hiện.

Cotton chăm chú vào con đường, vào những người xung quanh, rồi nhẹ nhàng hỏi, “Cậu không nhận ra gã ta à?”

“Nhận ra gã ta? Tôi biết gã ta sao?”

“Đó chính là gã trên ban công.”

Jackson nhìn Cotton không chớp mắt, kinh ngạc. “Gã đàn ông trên ban công”, như họ gọi, chính là nguồn gốc của sự phỏng đoán vô vọng nhiều tháng nay. Gã đã mất tăm mất tích và họ không sao khám phá được là bằng cách nào. Jackson ngả người ra sau ghế và nhìn thẳng về phía trước khi anh thầm so sánh gã đàn ông trong trí nhớ với người vừa đứng trong công viên. “Tôi đã sơ suất. Ông thật tinh mắt, Cotton.” Anh gõ gõ ngón tay lên chân. “Cô ấy có lẽ ở với gã suốt thời gian này.”

Dù sao anh cũng mong là như vậy. Anh chưa bao giờ thổ lộ điều này với ai, nhưng anh thực sự rất thích cô. Khi Drea còn sống với Salinas, anh đã rất xót xa bởi vì cô không khác gì con búp bê xinh đẹp, vô dụng bị Salinas giày vò. Dù gã đàn ông trên ban công là ai, cô ấy hẳn yêu gã. Jackson là người theo chủ nghĩa duy thực, nhưng là một người thực tế nghĩa là anh nhận ra những gì ngay trước mắt mình. Khi gã đó thình lình xuất hiện sau lưng họ, như một bóng ma, cả anh và Cotton suýt vỡ tim, nhưng khi Drea quay lại, mặt cô ấy bừng lên rạng rỡ – giận dữ, nhưng rạng rỡ, như thể ánh mặt trời vừa bừng lên trong thế giới của cô. Cô ấy có thể tức điên lên vì mặt trời nhưng cũng vui không kém khi được thấy nó.

Drea đã thay đổi, không chỉ là mái tóc ngắn hơn, tối màu và thẳng hơn. Không chỉ là cô không còn chưng diện. Mà theo một cách nào đó cô ấy còn bắt mắt hơn trước, nhưng không phải nhờ những thứ phù phiếm. Có gì đó trong thần thái của cô, một sự thanh thản mà trước đây không hề có. Đôi khi cô tập trung chú ý vào thứ gì đó xa xăm; ngay lúc ấy anh đã nhìn quanh xem có ai sau lưng mình không nhưng chẳng có gì, và khi anh quay lại cô ấy đang nhìn anh chăm chú. Một sự khác biệt nữa là: nếu cô ấy nhìn ai, cô ấy thực sự nhìn, chăm chú như xuyên thấu họ. Khi cô nhìn anh như thế, anh phải cố không nhìn xuống và kiểm tra khóa quần mình, xem có gì khiến cô ấy nghiên cứu mình kỹ đến vậy.

Hiểu gã kia không dễ như hiểu cô ấy. Chết tiệt, biểu hiện của gã không có gì rõ ràng và đôi kính đen chết dẫm không giúp gì nhiều. Gã vô hồn như con ma nơ canh bày trong các cửa hàng. Nhưng Jackson đã quay lại và thấy gã cầm tay cô, cách gã chạm vào cô ấy cho anh biết tình cảm của họ đến từ hai phía.

Jackson rất mừng, mừng cho cô. Từ cuộc hội thoại giữa cô ấy và Salinas trên ban công hôm nào, họ biết hắn đã dâng cô cho gã kia như thể với gã cô chỉ là một con điếm. Họ biết cô vô cùng đau khổ. Rồi hôm sau, cô bỏ đi. Họ biết cô không hề đóng gói đồ đạc và cứ thế đi, bởi vì họ liên tục theo dõi tất cả những người ra vào tòa nhà đó. Lần cuối họ nhìn thấy cô, cô đã chui vào trong chiếc ô tô với một tên cận vệ của Salinas, và khi hắn quay về thì không thấy cô đi cùng.

Khi cô biến mất, có một sự thay đổi dữ dội trong thói quen của Salinas, và Jackson đã tự hỏi sau đó liệu có phải cô đã bị giết và bị phi tang xác không, trong số rất nhiều lý do họ chỉ có thể đoán như vậy. Nghĩ về quãng thời gian ngay sau khi cô biến mất, anh lập tức có một sự liên hệ khác. “Này! Ông còn nhớ cuộc hẹn của Salinas ở công viên Central không? Có một gã chúng ta không nhìn thấy mặt. Nhớ không? Tôi nghĩ rằng đó là gã – chính là cái gã trên ban công ấy.”

Cotton xem xét khả năng đó, vắt óc suy nghĩ thêm một vài chi tiết về gã đàn ông Salinas gặp và ông trầm ngâm gật đầu. “Tôi nghĩ là cậu đúng.”

Ai cũng cố đoán xem buổi hẹn đó là về cái gì. Tuy nhiên, nhớ lại chuỗi sự việc, Jackson nghĩ Drea đã bỏ Salinas để đi theo người đàn ông khác và Salinas không biết cô ở đâu. Có lẽ hắn đã sắp xếp một cuộc gặp để hỏi, hay thậm chí có thể thuê kẻ khác tìm cô. Cục không biết gã đó là ai, hay gã làm gì nên có vô số khả năng xảy ra.

Anh không thể cưỡng lại sự cám dỗ của thử thách, chưa bao giờ. Đầu óc nhạy bén của anh bắt đầu chạy một lượt qua tất cả những khả năng và cảnh tượng, kiểm chứng chúng dựa trên chút bằng chứng có được, loại trừ vài thứ, mở rộng những thứ khác, tự mình suy xét thật cẩn thận cho tới khi nhận ra Cotton không trả lời câu hỏi của mình.

***

Simon cảm thấy hơi lạnh của người bạn cũ Thần Chết trườn lên mình. Gã không phải là người lo âu, khắc khoải về những lựa chọn của mình; gã nhận định, phân tích chúng rồi chọn ra cách tốt nhất để hành động. Nhưng sự lựa chọn này khiến miệng gã đắng ngắt. Không phải gã hối hận, mà bởi gã không hối tiếc, không thể hối tiếc. Nhưng gã không thích nó chút nào, không thích bị bắt buộc phải nhúng vào, dù cho gã đã chọn cách tương tự mà không có sự can thiệp nào từ bên ngoài. Gã phải bảo vệ Andie, chỉ thế thôi. Đây là nguyên tắc căn bản của gã.

Gã đưa cô quay về khách sạn Holiday và hộ tống cô tới tận phòng; gã phải tận mắt thấy cô an toàn trong phòng và không có kẻ nào ẩn nấp trong đó. Rồi gã lấy hai tay ôm khuôn mặt cô và hôn cô, thật lâu, thật chậm rãi, để mùi vị và cảm giác về cô xoa dịu mình.

“Anh có việc phải làm,” gã nói, cuối cùng cũng rời ra. Gã muốn mang ngay cô lên giường và đắm mình trong thân thể nóng bỏng của cô, nhưng gã sẽ không còn là chính mình nếu không giữ được kỷ luật. “Đừng chờ anh. Anh không biết sẽ ra ngoài bao lâu.”

Đôi mắt xanh của cô tối lại vì lo lắng khi cô nhìn gã chăm chăm. “Đừng đi,” cô đột ngột nói, mặc dù cô không hề biết gã sẽ làm gì. Gã biết rằng linh cảm của cô, luôn rất nhạy bén, giờ còn hơn cả nhạy bén, và vượt sang một cảnh giới khác, như thể cô biết mọi thứ tưởng chừng không thể nào biết được. Liệu cô có biết cả việc họ còn bao nhiêu thời gian để nhìn vào mắt nhau thế này không? Gã không nghĩ vậy. Về mọi mặt cô vẫn rất giống một người bình thường – hơi cáu gắt, hơi nóng nảy và gợi cảm chết người – nhưng thỉnh thoảng cô như lạc đến đâu đó, không phải là mải mê suy nghĩ mà lạc vào thinh không, và khi trở về trông cô luôn rạng rỡ hơn một chút.

Dù chuyện gì xảy ra, cô vẫn hiểu gã hơn ai hết, như thể cô gắn thiết bị theo dõi trong đầu gã vậy.

“Anh sẽ về sớm nhất có thể,” gã nói rồi hôn cô lần nữa. “Chờ anh nhé. Đừng để mấy thằng khốn FBI dụ em vào bất kỳ chuyện gì trước khi anh về. Hứa với anh đi.”

Cô nhìn gã không chớp rồi quay lại nhìn đồng hồ. “Cho em một khoảng thời gian cụ thể. Em không thể tin cái câu ‘Anh có một số việc phải làm, anh không biết khi nào sẽ về’ chết tiệt ấy. Hai giờ? Hai năm?”

“Hai mươi tư giờ nhé,” gã xuống nước.

“Hai mươi tư giờ!”

“Đó là giới hạn thời gian cố định. Giờ hứa với anh đi.” Hai mươi tư giờ cũng không phải là dài; gã cần từng giờ từng phút một. “Điều này rất hệ trọng với anh. Anh cần biết là em được an toàn.” Điều đó khiến cô buồn lòng bởi vì cô yêu gã. Cô yêu gã. Sự hão huyền của nó làm gã sợ, nhưng tính đúng đắn của nó lại đánh thẳng vào thâm tâm gã.

Bởi vì yêu gã, cô miễn cưỡng gật đầu, “Được rồi, em hứa,” dù cho cô không thích nó một tí nào. Gã hôn cô lần nữa rồi đi, đứng ngoài cửa cho tới khi nghe thấy cô cài xích cửa và vặn chốt. Khi vào trong thang máy, gã thực hiện cuộc gọi quan trọng nhất.

“Simon đây,” gã nói khi Scottie trả lời điện thoại. “Mình có việc cần nhờ cậu, có lẽ là lần cuối.”

“Bất cứ chuyện gì,” Scottie nói ngay, bởi vì nhờ ơn cứu mạng của Simon mà con gái anh còn sống. “Và dù đây có phải là lần cuối hay không, mình luôn luôn ở đây, giúp bất cứ thứ gì cậu cần.”

Gã giải thích. Scottie suy nghĩ một phút rồi nói, “Cậu sẽ có thứ đó.”

Việc đó đã có người lo, gã bắt đầu phân tích tình huống cặn kẽ hơn. Để giết ai đó cần có vũ khí và thời cơ. Tất cả những chi tiết khác đều rơi vào một trong hai nhân tố chính đó. Có được vũ khí không khó; kiếm được loại không bị theo dõi và tốt rất dễ nếu gã có đủ thời gian, nhưng lần này gã không có thời gian. Thường thì gã dành vài ngày để xem xét mọi chi tiết, và các vấn đề hỗ trợ khác. Lần này phải hành động nhanh, rồi gã sẽ mang Andie ra nước ngoài ngay khi có thể.

Việc đó cũng làm gã khó chịu không ít. Gã không thích phải xa xứ và gã biết quyết định làm chuyện này có thể gã sẽ hết đường về quê mẹ luôn. Nếu mọi việc suôn sẻ thì may ra. Chỉ thời gian mới trả lời được.

Nếu gã vẫn còn ở trong căn hộ cùng tòa nhà với Salinas, sẽ chẳng có vấn đề gì, đằng này gã đã bỏ đi mấy tháng trời và tới San Francisco sống. Cũng vì lý do này gã không có thời gian để nắm được lịch trình của Salinas, nên gã phải hẹn gặp hắn. Lôi hắn ra ngoài chẳng thành vấn đề, bởi vì Salinas vẫn luôn tìm mọi cách liên lạc với gã để thuê xử lý một vụ giết người khác. Bây giờ gã không biết hắn đang âm mưu kế hoạch to lớn gì, gã nghĩ, rồi nhún vai bất cần bởi vì nó chẳng thành vấn đề. Salinas sẽ chẳng còn sống để mà tiếp tục. Nơi nào đó trên thế gian này, ai đó sẽ được sống một cuộc đời mới.

Gã phải giết hắn trên phố, việc này tăng mức độ rủi ro lên cao gấp bội. Có chút thuận lợi là thời tiết vẫn còn lành lạnh nên phải mặc áo khoác. Nhưng ngặt một điều là gã phải mang theo vũ khí, mà còn phải lắp thiết bị giảm thanh, rất dễ bị phát hiện vì chiều dài tăng gấp đôi.

Có thêm thiết bị giảm thanh gây thêm rất nhiều rắc rối cho kế hoạch của gã. Trước hết, dùng súng lục sẽ phải tới gần, và Salinas luôn luôn được vây kín bởi đám thuộc hạ của hắn. Do cơ chế hoạt động của máy móc, một thiết bị giảm thanh có thể biến một khẩu bán tự động thành một thứ vũ khí chỉ bắn được phát một bằng cách hãm trượt khóa. Nhưng cũng vì cần hành động ở cự ly gần, nên gã phải nhắm hơn một phát vào hắn, phòng khi một hay vài thằng bậu xậu của Salinas được đào tạo đủ tốt để vượt qua sự bất ngờ và hỗn loạn ban đầu. Gã cần một thiết bị giảm thanh tiên tiến có thể xử lý vấn đề đó, hoặc gã phải dùng một loại vũ khí khác.

Khả năng triệt tiêu âm thanh càng tốt, khả năng bọn chúng định vị được tay súng càng thấp. Gã sẽ dùng một khẩu kích cỡ nhỏ, gã nghĩ, được thiết kế nạp đạn tự động với nòng cố định; chúng hiệu quả hơn súng giảm thanh. Gã chưa từng thấy một thứ vũ khí thật nào có thể giảm thanh như trên phim ảnh Hollywood, nhưng với những tiếng ồn ào ngoài đường phố, tiếng động gây ra không thể ngay lập tức bị coi là tiếng súng nổ. Hầu hết những người đi đường sẽ không biết họ vừa nghe thấy một tiếng súng, ít nhất là trong những phút đầu, bởi vì nó không phải là tiếng “spit” nhẹ nhàng mà họ vẫn thường nghe thấy trên phim, hay tiếng rắc sắc gọn của súng không có giảm thanh. Khi Salinas ngã xuống và bọn đàn em xúm vào đỡ hắn, những người đi đường sẽ rối lên và họ sẽ dáo dác nhìn quanh hoặc sẽ giương mắt nhìn nhưng vẫn tiếp tục bước đi. Người của Salinas sẽ quan sát người đi đường kỹ hơn, tìm xem kẻ nào trong số đó đã nổ súng và đang cố lủi đi. Thay vì vậy gã sẽ đứng ngay chỗ đó, ở giữa đám đông, ngay trước mũi bọn chúng.

Tuy nhiên, từ giờ cho tới lúc đó, gã còn cơ số việc phải hoàn thành.

***

Xế chiều, Rafael Salinas xuất hiện từ tòa nhà hắn đang ở, được vây quanh bởi một đám bảy tên như thường lệ. Tài xế của hắn đậu xe ở vỉa hè, nổ máy sẵn. Một tên, tóc dài buộc túm đằng sau bằng một sợi dây da mỏng, ra ngoài trước, đầu hắn quay đủ tám phương tứ hướng. Hắn xem xét con đường và người qua lại, tuy nhiên hầu hết là hắn chú ý đề phòng những chiếc ô tô. Không thấy gì khả nghi, không quay đầu lại, hắn gật đầu ra hiệu và bảy tên nữa ra khỏi tòa nhà: Rafael Salinas đi giữa sáu tên, bọn chúng đứng chắn xe cộ qua lại để Salinas có thể đi thẳng từ cửa tòa nhà tới cửa xe ô tô. Những người khác tránh hoặc cố đi vòng sang bên, đều bị gầm gừ “Tránh đường ra!” hay tệ hơn, những người đó sẽ bị coi như không. Một ông già lưng đã còng với chiếc gậy trong tay hơi xiêu vẹo đi tới.

Một chiếc xe buýt ầm ầm lao tới và một âm thanh chỉ nghe như tiếng pop lẫn với tiếng động cơ diesel gầm rú. Rafael Salinas loạng choạng, tay hắn đưa ra như thể tự đỡ mình. Tiếng pop thứ hai, ngay sau phát thứ nhất, làm vài người nhìn quanh hiếu kỳ, tự hỏi không biết tiếng động đó là gì. Salinas gục xuống, một dòng đỏ tươi phun ra từ cổ họng hắn.

Tên đàn em ra khỏi tòa nhà đầu tiên phát hiện ra có gì đó không ổn và lái xe được nửa vòng, tay hắn đã rút ra khỏi áo, chộp lấy một khẩu bán tự động.

Pop.

Tên đi đầu, bị một vết đỏ hình bông hoa lan dần trên ngực áo, lảo đảo ngã vào tên tài xế phía sau. Đôi tay đột nhiên rũ xuống làm súng văng ra và quay tròn ở phía bên kia hè đường. Mọi người giờ đã nhận ra chuyện gì đó không bình thường và một vài tiếng hét ngẫn nhiên xuyên qua không trung, theo đó là đám người đi đường náo loạn đột nhiên bỏ chạy hay lao lên vỉa hè. Ông lão chống gậy bị xô ngã và nằm sống soài đằng sau chiếc xe của Salinas, nửa dưới đường, nửa trên vỉa hè, chiếc gậy văng xa tầm với đến vài mét. Khuôn mặt nhăn nheo hiện rõ sự hoảng hốt khi ông cố bò dậy với tới chiếc gậy.

“Đằng kia! Đuổi theo mau!” Một trong số những tên thuộc hạ còn lại chỉ xuống đường, khi một gã trẻ măng đang rẽ qua đám đông, cố chạy càng xa càng tốt. Hai tên thuộc hạ của Salinas bắt đầu rượt theo. Tất cả bọn chúng giờ đều lăm lăm súng trên tay, chĩa vào từng người. Bọn chúng quây quanh Rafael Salinas như thể bây giờ chúng có thể bảo vệ hắn, bất chấp sự thật rành rành trước mắt. Dòng máu đỏ phun từ cổ họng Salinas đã ngừng; tim hắn chỉ đập thêm vài nhịp sau khi phát đạn đầu tiên xuyên vào. Phát thứ hai bắn ra khi Salinas đột nhiên đổ nhào về phía trước, găm trúng họng hắn.

Ông lão ráng đứng dậy một lần nữa. “Chiếc gậy của tôi,” ông tiếp tục rên rỉ. “Gậy của tôi.”

“Gậy của lão đây,” một tên nói, đá chiếc gậy về phía ông. “Xéo ra khỏi đây ngay, lão già.”

Ông lão nhặt chiếc gậy lên, đôi tay đeo găng run lẩy bẩy, nặng nhọc đứng dậy. Ông khập khiễng đi ra sau bãi đỗ xe bên cạnh và đứng đó nhìn quanh như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Chuyện gì vậy?” ông hỏi đi hỏi lại mấy lần. “Chuyện gì vậy?”

Chẳng ai thèm để ý đến ông. Tiếng còi xe bắt đầu hú ầm ĩ khi Lực lượng Cảnh sát New York cố dẹp đường qua đám đông hỗn loạn. Ông lão chen mình qua đám đông và tiếp tục lên đường – trở lại đúng hướng đi ban đầu. Mười lăm phút sau, một cảnh sát tìm thấy vũ khí gây án, một khẩu súng gắn thiết bị giảm thanh ở nòng, nằm trên vỉa hè dưới gầm xe của Salinas.

***

Simon gọi vào điện thoại của Andie. “Em thu dọn hành lí mau,” giọng gã khe khẽ. “Chúng ta sẽ đi.”

“Đi? Nhưng…”

“Salinas chết rồi. Em không còn lý do gì để ở lại. Giờ đóng gói đồ đạc nhanh đi, vì chúng ta phải lên đường gấp.”

Cô sững sờ tắt điện thoại. Rafael đã chết.

Cô không ngốc; cô không cần nghe giải thích gì nhiều. Bàng hoàng, cô nhận ra chính xác việc Simon đã làm. Cô gom vật dụng cá nhân trong phòng tắm và nhét vào trong va li; vì cô chưa dỡ đồ ra, nên mọi thứ xong xuôi chỉ trong vài phút.

Nửa giờ sau Simon đã xuất hiện ở trước cửa. Khuôn mặt lạnh tanh, nghiêm nghị của gã làm cô không dám hỏi gì. Gã cầm chiếc va li và cô lặng lẽ theo sau, mắt cô cũng lạnh lẽo như mắt gã.

Hai giờ sau, họ cất cánh từ một sân bay tư nhân nhỏ ở New Jersey, Simon ngồi ở ghế lái. Andie chưa bao giờ ngồi trên một chiếc máy bay tư nhân và cô không thích việc này chút nào. Cô ngồi im, tay nắm chặt thành ghế như thể cô làm cho chiếc máy bay cất cánh được bằng cách túm chặt lấy nó vậy. Ánh mặt trời tầm 2 giờ chiều chiếu qua cửa sổ cho cô biết họ đang bay về phía Tây Nam.

Thời gian trôi qua mà họ không đâm vào đâu cả, cảm giác sợ hãi làm cô tê liệt đã mất. Cô ngập ngừng nói, “Chúng ta đang đi đâu đây?”

“Mexico. Càng nhanh càng tốt.”

Cô hiểu việc này, nhìn nghiêng nét mặt lạnh lùng của gã. Gã không hề nổi giận với cô nhưng gã khép kín mình và cô thấy không thể chạm tới gã. “Em không có hộ chiếu,” sau cùng cô nói.

“Có, em có,” gã trả lời. “Trong túi anh đây rồi.”

Một lần nữa sự im lặng lại trùm xuống, cô không thể phá vỡ nó ngay cả khi gã hạ cánh để nạp thêm nhiên liệu. Cuộc sống mà cô biết đã qua rồi, và cô nghĩ sẽ chẳng bao giờ còn quay lại. Simon sẽ bị truy nã vì tội giết người và cô sẽ không để gã mạo hiểm ra tòa. Gã làm điều này là vì cô; cô không muốn để gã phải hy sinh thêm nữa, không một giây phút tự do nào, dù có chuyện gì xảy ra.

Dù bất cứ chuyện gì xảy ra.

***

“Các anh sẽ không tin điều này đâu,” người kỹ thuật viên nói, xoay tròn chiếc ghế. “Chiếc camera đó không làm việc.”

“Cái gì?” Jackson đột nhiên sấn sổ với anh ta vì điều khó tin đó. Anh cảm thấy tóc tai dựng đứng khi cơn tức giận dâng trào lên. “Anh vừa nói với tôi thiết bị chúng ta cần nhất, trừ tất cả các camera trong thành phố, bị hỏng, mà không ai mảy may biết? Thế quái nào mà người của bên anh lại không chú ý đến cái màn hình trống trơn chứ?”

“Bởi vì mấy cái màn hình chết tiệt không trống trơn,” tay kỹ thuật viên cãi lại, giọng bắt đầu bực mình. “Đừng xía mũi vào việc của người khác, anh bạn.” Anh ta quay lại bàn phím và bắt đầu gõ lệnh một cách tức giận. “Đây, lại đây mà tự xem. Nhìn đi.” Anh ta chỉ tay vào màn hình, với những hình ảnh đen-và-trắng yên lặng nối đuôi nhau vô nghĩa.

Jackson bắt mình phải kiềm chế sự nóng nảy. Nhận sự hỗ trợ của gã này chẳng thu được gì và dù chuyện quái gì đã xảy ra, anh nghĩ bất kỳ ai đã giết Salinas đều đáng được tung hô. Anh sẽ không biến việc này thành một chiến dịch cá nhân, nhưng anh phải điều tra. “Có phải camera đấy không?”

“Nó đó.”

“Tôi trông như nó vẫn đang làm việc đấy chứ,” Jackson nói, lặp lại sự chế nhạo cho tới khi người kia nhận ra.

“Đó là bởi vì anh không chú ý, đặc vụ.” Tay kỹ thuật viên cũng châm chích sâu cay không kém Jackson. “Đấy, kia kìa. Nhìn thấy cái gã đánh rơi cái cặp táp chưa?” Anh ta dừng hình, tua lại sau một chút và phát lại. Jackson thấy một doanh nhân đẫy đà vừa loay hoay giữ thăng bằng cốc đồ uống, vừa ăn xúc xích và vừa mang cái cặp táp mà không làm thay đổi nhịp bước. Khi mọi thứ bắt đầu trượt đi, ông ta giữ chặt cốc đồ uống và chiếc xúc xích, còn để chiếc cặp táp rơi xuống chân và chạy băng qua vỉa hè.

“Tôi thấy ông ta rồi. Thế thì sao?”

“Xem tiếp đi. Tôi sẽ tua nó nhanh lên cho anh xem.”

Người kỹ thuật viên gõ một phím và các nhân vật trên màn hình bắt đầu chạy nhốn nháo như đàn kiến. Khoảng mười giây sau anh ta gõ một phím khác và người trong hình di chuyển chậm lại như tốc độ bình thường. Vài giây sau Jackson trông thấy gã doanh nhân béo ị làm rơi cái cặp táp lần nữa.

“Cứt thật,” anh chửi thề. “Khốn kiếp! Nó lặp lại rồi!”

“Đúng, nó là một đoạn phim lặp. Ai đó đã đột nhập vào hệ thống và lấy mất đoạn trọng yếu, lặp lại đoạn phim, gửi cho chúng ta. Dù đó là ai thì bọn chúng cũng cực giỏi, đó là tất cả những gì tôi có thể nói cho anh biết.”

“Cảm ơn anh đã hợp tác,” Cotton nhẹ nhàng nói, đưa mắt nhìn Jackson ra hiệu. “Anh…?”

“Jensen. Scott Jensen.”

“Anh Jensen. Chúng tôi sẽ quay lại chỗ anh nếu có thêm bất kỳ nghi vấn nào, nhưng tôi mong rằng anh có thiết bị chuyên dụng riêng phục vụ cho công việc trong thời gian tới.”

Scottie Jenson nói, “Anh có rồi,” giọng dữ tợn và quay lại bàn phím.

Jackson hoảng hốt nhìn Cotton bỏ cuộc với giải pháp lẽ ra đã được kiểm chứng, nhưng anh nhanh chóng che giấu thái độ đó. Khi họ lặng im trở ra xe, vẻ trầm ngâm thay thế cho sự bối rối của anh.

Những gì anh nghĩ đã được sáng tỏ ở đó – không lâu sau nữa sẽ sáng tỏ. Rick Cotton mà anh biết là một người luôn tuân thủ nguyên tắc, là người trung thực nhất anh từng gặp. Anh chẳng có bất kỳ chứng cớ nào, và nếu có bày tỏ những nghi ngờ của mình với bất kỳ ai, anh cũng sẽ bị người trong Cục cười cho thối mũi. Tất cả những gì anh có là bản năng và nó đang chửi vào mặt anh.

Anh không nói gì, sau đó cũng không. Anh tiếp tục im lặng sau khi họ về đến Tòa nhà Liên bang, rà soát mọi động thái dự kiến. Các chi tiết trở đi trở lại trong đầu anh, từng sắc thái biểu cảm anh chứng kiến, và thời gian tương ứng. Mọi thứ đều khớp. Chẳng chứng minh được điều gì – chết tiệt, anh không biết mình muốn chứng minh điều gì, hay anh sẽ hành động nếu có chứng mình được thật – nhưng anh biết chuyện gì đã xảy ra, biết rất rõ.

Và Cotton cũng vậy.

Anh chờ tới hết ngày. Cotton về nhà với vợ còn Jackson ăn tối trong thành phố rồi đi dạo một lát, đắm mình trong ánh sáng và những chuyển động không dứt xung quanh. Ngày mai trời lại sáng, không phải sao – với con người cũng như với vạn vật. Với con người càng đúng hơn, hãy nghĩ về điều đó.

Đi đến quyết định, anh móc điện thoại từ trong túi áo ra và bấm số. Khi anh nghe thấy giọng Cotton trả lời, Jackson nói, “Là anh ta làm, đúng không? Ông biết anh ta đã làm.”

Cotton im lặng một lát rồi bình tĩnh hỏi, “Cậu đang nói về chuyện gì vậy?”

Jackson dừng ngay cuộc gọi, không muốn nói thêm gì. Anh đi bộ thêm một chặng nữa, đút tay trong túi áo. Trời đêm chuyển lạnh rất nhanh, nhưng anh muốn đi bộ thêm một lúc nữa.

Trên hết là điều anh vừa quyết định. Anh sẽ nói gì? Câu trả lời lập tức vang lên trong đầu anh là một lời khẳng định “Chết tiệt, không.” Anh chẳng thể chứng minh cái quái gì, dù cho rất sẵn sàng, nhưng anh không thể.

Kẻ giết Salinas đáng được tuyên dương, chứ không phải là bị điều tra. Anh ta làm điều đó để bảo vệ người mình yêu, chết tiệt, việc ấy thật cao thượng, đúng không? Anh ta yêu cô ấy và anh ta sẽ không đem người mình yêu ra để liều mạng, nên anh ta sẽ gánh vác trách nhiệm.

Làm thế nào Cotton biết gã đó có khả năng làm được những điều như vậy? Kế hoạch rất trơn tru, nhưng việc triển khai nó đòi hỏi không chỉ cần một băng đạn mà còn phải là đạn titan. Họ thậm chí chẳng biết tên gã, hay bất cứ điều gì về gã. Họ không có vân tay của gã để tìm kiếm, hay một bản phân tích khuôn mặt để trói chân gã ở bất kỳ chỗ nào nếu tình huống xấu xảy ra. Nhưng Cotton đã nhận ra gã trong chớp mắt, rất nhanh, đụng nhau và trong vòng vài giây có người chĩa vũ khí nhắm thẳng vào Rafael Salinas.

Chỉ trong một khoảnh khắc, Rick Cotton đã vượt trội so với khả năng của mình và tất cả những gì Jackson có thể làm là nghiêng mình ngả nón. “Quá giỏi,” anh lẩm bẩm trong đêm.

***

Rick Cotton ngủ rất ngon đêm đó. Không lâu sau nữa ông sẽ nghỉ hưu, kết thúc một sự nghiệp dài và xoàng xĩnh, nhưng lần này ông đã vượt qua chính mình và ông cảm thấy rất tuyệt. Ông sẽ đi xa hơn, làm những việc có thể để ngăn chặn bất kỳ cuộc điều tra nào. Hai người bọn họ xứng đáng được hạnh phúc, và ông sẽ làm mọi cách để bảo đảm họ có được hạnh phúc.

Đôi khi có một sự khác biệt giữa luật pháp và công lý, và đôi khi công lý không đi liền với pháp luật. Để chứng minh điều đó, ông nghĩ ngay trước khi ngủ thiếp đi, là ông không làm việc cho Văn phòng Luật pháp nữa, ông sẽ làm việc cho Phòng Công lý… và Công lý đáng được phụng sự.

***

Những ngày gần đây thật căng thẳng, như thể họ không biết phải đối xử với nhau thế nào, Andie chưa từng ngờ tới điều này. Một mặt sự thân mật giữa họ trở nên sâu đậm; sự hiểu biết sơ sài về nhau được đánh dấu bởi kịch tính, sự say mê và nỗi đau sâu sắc. Ở mức độ trần tục hơn, có quá nhiều điều họ chưa biết về nhau, và chỉ có thời gian mới khắc phục được. Lúc này, họ thận trọng với những cảm giác, với cô, nó như một con voi to ở giữa một căn phòng, dù không nhắc đến hay thừa nhận sự xuất hiện của nó nhưng cả hai đều không có cách nào trốn tránh.

Cô không biết gã đang nghĩ gì, đang cảm thấy thế nào. Dù thế nào, gã vẫn thu mình lại – đây là còn nói giảm nói tránh – và từ khi rời New York gã chôn chặt cảm xúc của mình. Thật đau lòng vì cô ở gần bên gã mà không thể chạm vào gã, nhưng không được ở cùng gã còn đau đớn hơn. Ồ, cô có thể chạm vào thân thể gã nhưng rào cản tinh thần gã dựng lên khiến cô nhớ về buổi chiều trên căn hộ tầng thượng, khi cô liều mình chạm vào gã và gã đã quay đi.

Giờ đây cô biết rõ hơn về gã, biết rằng cô không có gì phải sợ gã – mà là ngược lại, thực tế là thế. Dù cho bất kỳ chuyện gì, người đàn ông này đã vì cô mà không ngần ngại đối đầu với nguy hiểm.

Nhìn gã cả buổi chiều, ngắm gã tựa vai vào khung cửa và cùng đứng bất động nhiều phút đồng hồ, trái tim cô quặn đau vì gã. Gã quá cô đơn, quá sẵn lòng gánh vác tất cả mọi nguy hiểm để bảo vệ cô, nhưng khi nhận những hiểm nguy đó về phía mình gã cũng đặt ra khoảng cách với cô. Gã có trách cô không, vì đã ép gã lại giết người khi gã đã thề sẽ không bao giờ làm việc đó nữa?

Cô biết mình sẽ cảm thấy như thế nào nếu ai đó ép buộc cô làm gì để ngăn cô quay trở lại thiên đường hạnh phúc đó và gặp lại con trai cô. Sẽ cay đắng và cô đơn và như thể chẳng còn gì để mà cố nữa. Đó có phải là điều mà Simon đang phải chịu đựng?

Cô nhìn chằm chằm vào lưng gã, cố gắng thấu hiểu tâm trạng gã, cố thu được một vài biểu hiện của gã nhưng gã gần bên cô như cô với chính mình vậy. Gã quá kín đáo, cô nghĩ; cô không thể nhìn thấu dù chỉ một chút về tương lai của gã, không hơn chút nào so với những vì cô tự suy đoán về tương lai của mình.

Gã đứng ngược sáng, cô không thể nhìn rõ từng đường nét của gã, nhưng một vầng hào quang biến chiếc áo trắng mỏng gã đang mặc thành trong suốt, để cô có thể nhìn thấy rõ ràng thân hình cơ bắp, gọn gàng săn chắc của cơ thể gã. Cô đắm đuối nhìn gã, cảm thấy máu rút hết khỏi đầu cho tới khi chân run rẩy và cả thế giới quanh cô từ từ nhòa dần rồi chẳng còn thấy gì ngoài gã và ánh sáng bao quanh.

Gã chắn giữa cô và cái chết một lần nữa, nỗi đau và tình yêu của gã che chở, bao bọc lấy cô, gửi đến một tín hiệu, có lẽ là những điều vượt xa mong muốn của cô. Cô đã yêu và được yêu. Tình yêu của cô dành cho con là nhân tố lớn nhất trong quyết định cho cô có được cơ hội thứ hai, nhưng cô cũng cảm nhận được tình yêu Simon dành cho mình.

Họ đã gắn chặt với nhau; việc cô làm sẽ ảnh hưởng đến gã và việc gã làm cũng ảnh hưởng đến cô. Nếu ai đó hỏi cô đã yêu gã từ buổi chiều lần đầu họ bên nhau đó chưa, cô sẽ trả lời chắc chắn là không, nhưng sự thực là cô cảm thấy sự liên kết giữa họ từ trước đó và đó là lý do tại sao cô lại sợ gã như vậy. Không hiểu sao cô lại nhận ra gã, ở một mức độ phân tử nào đó bất chấp lô-gíc thông thường và biết rằng gã sẽ buộc cô phải yêu một lần nữa. Nhưng nếu gã không làm vậy, giờ này cô có ở đây không? Liệu cô có đủ tình yêu để bù đắp cho cuộc sống cảm xúc đã khô cằn?

Ngược lại, bằng tình yêu với gã, cô cũng che chở gã như gã đã bao bọc cô? Gã yêu và gã cũng được yêu. Điều này làm thay đổi gã được bao nhiêu? Hẳn là có một sự khác biệt rất lớn, nhưng tình yêu giống như một thảm thực vật đầy sức sống, lan mãi lan mãi, nó đánh bật những loài cỏ dại. Vì tình yêu, gã sẵn sàng từ bỏ nghề đâm thuê chém mướn. Vì yêu cô, gã đã cố – và cô cảm nhận được nỗ lực phi thường của gã – để mở lòng với cô, để cô bước qua bức tường ngăn cách gã với cả thế giới. Gã vốn thích cô độc trong cái kén của riêng mình nhưng vì cô, gã không ngại thoát ra, một cách mạnh mẽ, để sống phần còn lại, chấp nhận bị phơi bày và tổn thương.

Vì cô, gã sẵn lòng giết người lần nữa và gã hiểu việc đó đáng phải trả giá, miễn sao người đó là gã chứ không phải cô.

Cô không nghĩ mình tạo ra bất kỳ tiếng động nào, không một hơi thở hay tiếng khóc nức nở. Gã vẫn biết cô ở trong phòng, phía sau gã, tất nhiên, bởi vì cô không cố lẩn trốn và hơn nữa ngôi nhà rất nhỏ, quá nhỏ để gã có thể biết cô đang ở đâu mỗi phút. Nhưng gã quá hòa hợp với cô đến mức khi gã đột ngột quay lại, mọi cơ bắp căng lên báo động, sẵn sàng hành động ngay khi gã nhận ra điều gì đó khiến cô buồn. Gã nhìn cô đứng run rẩy ở đó, mặt trắng bệch như tờ giấy và chỉ vài sải chân gã đã vươn tới, đỡ cô trong vòng tay mạnh mẽ, chở che.

“Có chuyện gì vậy? Em ốm à?” Gã nói, đồng thời nâng cô lên khỏi mặt đất, ấp cô vào ngực. Lúc này không còn chút khoảng cách nào giữa họ, không còn chút e dè nào trong đôi mắt thẫm màu tưởng như rất lạnh lùng đó.

“Không, em không sao,” cô nói, choàng tay quanh cổ gã, giữ gã vào thật gần cô và cô thật gần gã, hai hành động như một nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. “Em yêu anh, Simon Goodnight. Simon Smith. Simon Jones. Simon Brown, Simon Johnson, dù anh là ai, em vẫn yêu anh.”

Vòng tay gã siết chặt cô hơn và cô thấy điều gì đó dịu xuống bên trong gã, điều gì đó trĩu nặng đã phần nào vơi đi. “Dù có là gì? Ngay cả nếu tên thật của anh là Clarence, Homer hay Percy?”

“Ổ thế à, thế thì có lẽ em phải nghĩ lại chuyện này,” cô làm ra vẻ khẩn trương, chỉ để trêu chọc và gã mỉm cười đáp lại.

“Cross,” gã nói, quá thản nhiên khiến trong một tích tắc cô không hiểu nổi gã đang nói gì.

“Cross? Đó là tên thật? Thật chứ?”

“Thật.”

Cô cọ má lên vai gã. “Cám ơn anh,” cô nói, vì bằng hành động đơn giản là nói cho cô biết tên thật của mình, gã đã chứng tỏ lòng tin mãnh liệt đối với cô. “Anh thả em xuống được rồi. Em không sao mà.”

“Em trông như sắp xỉu ấy.”

“Không. Anh biết điều đó đôi khi hành hạ anh thế nào mà, anh càng yêu ai bao nhiêu, anh càng kìm nén bấy nhiêu. Như vậy đó.” Cô ấn môi mình dưới quai hàm gã, cô yêu mùi hương của gã, yêu cảm giác về làn da gã mát lạnh nhưng bên trong rạo rực hơi ấm dưới đôi môi mình.

Gã nới lỏng, để cô trượt xuống tư thế đứng nhưng vẫn giữ cô trong vòng tay và kéo cô áp khít vào mình khi gã ngửa đầu ra hôn cô. Cô kiễng chân lên để áp sát nửa thân trên vào gã, một tay cô ôm lấy cổ gã, tay kia vuốt ve trong cổ áo gã. Mặc dù họ ngủ chung với nhau từ khi tới đây, gã vẫn không hề động vào cô và cô không thể vượt qua được khoảng cách giữa họ để với tới gã.

Nhưng lúc này, cô thấy mình hoàn toàn có thể. Gã ở ngay đây, trong vòng tay cô. Lướt bàn tay từ trên cổ gã, xuống ngực và thắt lưng gã, cô mở quần jean của gã, kéo khóa xuống và khám phá ra gã không mặc đồ lót. Rên lên thích thú, cô bọc cả hai bàn tay quanh gã, một tiếng rên từ cổ họng gã bật ra khiến cô rùng mình.

Bằng một động tác gọn gàng, gã nhấc bổng cô lên lần nữa, khiến cô buông tay. “Giường hay đi văng?” gã hỏi.

“Giường.” Ôi chiếc giường. Cô cần chỗ để làm mọi thứ mình muốn với gã.

Gã ôm cô vào căn phòng ngủ xinh xắn, ngập tràn ánh nắng và quăng cô xuống chiếc giường khổng lồ chiếm gần hết không gian căn phòng. Cô cười, cố cởi bỏ quần jean của mình khi người vẫn còn nẩy lên. Gã lột chiếc áo sơ mi và bước chân khỏi quần jean, xong xuôi, gã quay sang giúp cô cởi nốt.

Cô không mặc nhiều quần áo trên người, trời quá nóng để mà mặc tầng tầng lớp lớp. Quần jean, quần lót và chiếc áo ba lỗ rộng, cô chỉ mặc có thế. Gã kéo nốt phần trên ra khỏi đầu cô rồi ngay lập tức khum hai bàn tay lên ngực cô. “Ngực em đẹp lắm,” gã thì thầm, chạm nhẹ ngón cái lên hai nụ hoa, làm chúng ửng hồng lên và cứng lại dưới sự vuốt ve của gã.

Gã khiến cô cảm thấy cả cơ thể mình thật đẹp, cách gã nhìn cô như thể gã có thể mơn trớn cô từ đầu tới chân. Cô chưa bao giờ cảm thấy mình đẹp, dù khi cô nhìn vào gương thì khác hẳn. Lắm lúc trông cô như đáng giá cả triệu đô, nhưng thật tâm cô thấy mình chả có giá trị gì. Nhưng khi Simon chạm vào cô, khi cô cảm nhận được sự âu yếm dịu dàng gã dành cho cô, như thể cô là thứ quý báu không gì sánh được, để rồi – để rồi – cô thấy mình thực sự xinh đẹp.

Gã tách hai chân cô ra và nằm lên cô. Cô thở phào mãn nguyện. Cô thích những màn dạo đầu nhưng cô cũng thích sự gấp gáp của gã và cảm giác áp lực, cảm giác bị giãn ra, khi gã chầm chậm đẩy vào trong cô. Chân cô quấn quanh gã, rồi siết chặt hơn khi cô rướn người lên cho gã và để gã vào sâu hơn.

Thật kỳ diệu. Làm tình với gã thật lôi cuốn một cách kỳ diệu, ngay từ lúc đầu. Thân thể cô vút lên đáp ứng, trong khoái cảm cực độ, tuyệt đối, cảm giác sung sướng tan chảy, bởi vì điều này quá khác biệt – không phải là quan hệ hay giao cấu mà là ân ái, mê mải vì được cùng với gã khiến cơ chế bảo vệ của cô ngừng lại và cô cứ thế cuốn theo.

Lúc này cô cũng thế, vút lên từ trạng thái chưa sẵn sàng tới tột đỉnh khoái cảm quá nhanh, cô cảm thấy mình sắp tan thành từng mảnh nếu gã không khóa chặt cô với gã. Khi đầu óc tỉnh táo trở lại và cơ thể cô thả lỏng trong sự thỏa mãn tuyệt đối, cô ban lại đặc ân, quấn chặt gã trong vòng ôm của tay và chân khi gã cứng đờ ra, giật mạnh, chìm trong khoái cảm.

Họ ngủ thiếp đi và khi thức dậy Andie có chút lo lắng vì họ không dùng bao cao su. Hầu hết đàn ông thường rất sung sướng nếu không phải dùng bao, nhưng Simon không nằm trong số đông đó, và cô lo lắng không biết gã có mong rằng họ sẽ có con không. Tim cô thắt lại, bởi vì có những nỗi đau không bao giờ có thể nguôi ngoai, không bao giờ phai nhòa.

“Em không thể có con,” cô nói vào khoảng không và lấy tay che mặt để khỏi phải nhìn thấy nỗi thất vọng phủ kín khuôn mặt gã.

“Anh cũng không thể,” gã trầm tĩnh đáp lại.

Choáng váng, cô nằm bất động mất vài giây, tự hỏi điều mình vừa nghe có chính xác hay không. Khi động đậy được, cô len lén nhìn qua tay và thấy gã đang nằm đó nhìn cô với chút gì đó nhẹ nhõm trong ánh mắt. “Gì cơ?”

“Anh đã thắt ống dẫn tinh nhiều năm trước rồi. Anh không nghĩ gen của anh đáng để di truyền.”

Có lẽ gã đúng, cô nghĩ, và òa khóc nức nở. Gã chết tiệt này, gã khiến cô khóc ngon lành trong khi chẳng gì trên đời này có thể.

“Em… em phải trải qua một ca phẫu thuật cắt dạ con khi em 15 tuổi,” cô nghẹn ngào vừa nói vừa khóc. Cô ngồi dậy và đi vào phòng tắm, lấy khăn giấy hỉ mũi, rồi thấm ướt một chiếc khăn khác và mang ra cho gã.

“Gen của em cũng chẳng phải cái gì hay để mà khoe khoang,” cô nói, vẫn hơi sụt sịt. “Anh cũng không thể trông chờ phép màu luôn xảy ra được.”

“Một lần trong suốt cuộc đời, có lẽ.” Gã mỉm cười với cô. “Và anh đã có phép màu của anh rồi… với em.”

Cô lại nằm xuống cạnh gã, dụi đầu trên vai gã và đặt tay lên ngực gã. Cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ, vững chãi khiến cô thấy khá hơn, an toàn hơn. Cô luôn luôn cảm thấy tốt hơn khi có gã gần bên, mối liên kết giữa họ khiến cô thêm mạnh mẽ; cô chỉ mong mình có được một nửa ảnh hưởng đó lên gã, bởi thật không công bằng nếu cô nhận tất cả lợi ích về mình còn gã chỉ cho đi mà không được nhận lại điều gì.

“Anh không kỳ vọng nhiều,” gã lầm bầm, nhình chằm chằm lên trần nhà khi gã vuốt tóc cô. “Sau cùng. Nếu sự ăn năn là yêu cầu để chuộc tội thì anh đã không ở đây. Anh không hình dung được mình sẽ như thế. Tất cả những gì anh có thể chìa ra là… báo thù, có lẽ, là sự trừng trị. Anh cũng có thể kiềm chế – trừ phi em bị đe dọa và trong trường hợp đó anh không hứa trước được điều gì. Nhưng anh không cảm thấy ăn năn. Một số kẻ cần phải giết và anh thực hiện điều đó. Nên… có em trong đời là tất cả những gì anh có, nhưng thế là đủ, tình yêu của anh. Thế là đủ.”

Những giọt nước mắt xấu xí lại bắt đầu chảy và Andie mỉm cười với gã qua màn nước mắt nhạt nhòa khi cô vươn người ra phía trước để hôn gã. Trái tim gã đập mạnh mẽ dưới những ngón tay cô và cô xòe rộng bàn tay lên cảm nhận nhịp đập rộn rã, tràn trề sự sống đó. “Đừng để mình đứng ngoài như thế,” cô khuyên. “Cuối cùng em đã biết được những điều thật sự từ đáy lòng anh, em nghĩ, anh sẽ ổn thôi.”

Đó là một con đường dài cho cả hai người, cô nghĩ, đột nhiên thấy những năm tháng trải dài trước họ. Cô chỉ có cảm giác thời gian cứ thế trôi, không có sóng gió và nhiều năm, nhiều năm, nhiều năm sau nữa. Họ có thời gian và họ có nhau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN