Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư
Chương 219: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edior: thu thảo
Người này chính là nam tử thần bí ở cùng với Tề Sính Đình kia.
Hắn mặc quần áo màu đỏ, gương mặt tuấn tú hơi trầm xuống, lạnh lùng nhìn hai người, sát thủ Quân Đoàn Khô Lâu bọn nhìn thấy hắn, lập tức đồng hô một tiếng: “Đoàn chủ!”
Đoàn chủ ư? Trong đầu Lạc Vân Hi có ánh sáng lóe lên, nhớ tới có người gọi hắn “Lão đại”, người này, lại là đoàn chủ của Quân Đoàn Khô Lâu ư? Nhưng nhìn tuổi hắn cũng không lớn lắm nha!
“Trung Sơn Vương, Lạc tiểu thư, hai người các ngươi là khách, từ phía Thiên Dạ xa xôi chạy đến Hòa Nguyệt ta, nửa đêm canh ba tới cửa, cũng không chào hỏi một tiếng trước sao?” Giọng nam nhân có chút quái gở.
“Thì ra ngươi chính là đoàn chủ của Quân Đoàn Khô Lâu.” Quân Lan Phong lạnh nhạt nói, một mặt đưa nửa người ngăn trở trước Lạc Vân Hi.
“Nghe tiếng võ nghệ Trung Sơn Vương cao siêu đã lâu, hôm nay, tại hạ muốn lãnh giáo một chút!” Nam nhân nói xong, vung tay phải lên, bên hông quấn một cái thắt lưng gấm màu đỏ bay thẳng đến, trực tiếp công kích trước mặt Quân Lan Phong.
Quân Lan Phong một tay nhanh chóng nắm Lạc Vân Hi, mang theo nàng linh hoạt lui lại mấy bước, tránh né đao do do thắt lưng gấm quất tới, tay phải cũng đưa Tuyết Cẩm ra, múa thành vòng sáng hoàn mỹ trước người, liên tiếp hóa giải mười mấy chiêu.
“Thả nàng ra, dùng toàn bộ lực đánh với ta!” Nam nhân quát một tiếng.
Quân Lan Phong đối với lời của hắn cũng không để ý chút nào, vẫn cứ nắm chặt Lạc Vân Hi, mặc dù dẫn theo một người, nhưng lại như không ảnh hưởng tới tốc độ của hắn chút nào, ra tay như chớp, thân hình như gió.
Sau khi Lạc Vân Hi thích ứng với việc xoay tròn, tỉ mỉ quan sát nam nhân ra chiêu, một mặt trợ giúp cho Quân Lan Phong.
“Quẹo trái!”
“Lui về sau!”
“Bắp chân!”
“Đánh huyệt Khúc Trì của hắn!”
“Eo hết rồi!”
Làm một người đứng xem, nàng thấy rõ ràng và cẩn thận hơn, Quân Lan Phong giống như được thần trợ giúp, đánh càng ngày càng thuận tay.
Bên kia nam nhân thấy sơ hở của bản thân bị Lạc Vân Hi nói ra, cũng không khỏi giận tím mặt mày, hét to vọt lên, tay phải vẩy một cái, không biết ném thứ gì trong không khí.
“Nhanh chóng lùi!” Lạc Vân Hi cảnh giác kêu lên.
Quân Lan Phong từ mặt bên bước qua, bước chân nhẹ nhàng, thân hình bay về hướng cửa chính tổng bộ của bọn.
Trên mặt Lạc Vân Hi có chút bột phấn, chỉ cảm thấy ngứa.
“Là phấn hoa, đáng chết!” Quân Lan Phong khẽ nguyền rủa một tiếng, bước chân chậm lại, nhấc tay áo lau mặt một cái, hỏi Lạc Vân Hi: “Trên mặt ngươi có thể có cảm giác được không?”
“Ta không sao.” Lạc Vân Hi nâng tay kéo mặt nạ da người xuống, cảm giác ngứa ngáy kia lúc này mới biến mất. Nàng lập tức từ bên hông tìm được một hộp thuốc bột, đổ một chút ra lòng bàn tay phải, xoa vào da thịt Quân Lan Phong bị phơi bày ở ngoài.
“Trung Sơn Vương, bốn phía mai phục không ít người của Quân Đoàn Khô Lâu chúng ta, nếu như xông vào, ngươi cho dù có thân thủ khá hơn cũng là lãng phí mà thôi!” Nam nhân càng ngày càng gần, giọng nói càng là dựa vào nội lực khuếch tán, tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.
Lạc Vân Hi lạnh lùng nhếch môi, xoay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn về hướng nam nhân thần bí đang đuổi tới.
“Dùng thủ đoạn như rắc phấn hoa, cũng là chuyện đoàn chủ có thể làm được sao?” Nàng chất vấn từng chữ.
Dưới ánh trăng âm u, con ngươi thiếu nữ lạnh giá như băng sương, nhưng không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của nàng, ngũ quan tinh xảo, da như tuyết trắng, mắt như thu thủy, môi như thêm son, giống như mỹ nhân trong tranh bước ra.
Chung quanh yên tĩnh.
“… ” Mà đột nhiên, nam nhân bị khuôn mặt mới nà của Lạc Vân Hi làm sợ ngây người, bờ môi động mấy lần, nhẹ nhàng kêu ra tiếng: “Nương! Nương, là ngươi sao?”
Lạc Vân Hi đột nhiên nghe đến xưng hô như thế, đầu đầy hắc tuyến, suy sụp chỉ vào bản thân hỏi Quân Lan Phong bên cạnh: “Ta già như vậy sao?” Thật sự già sao? Đẫ khiến người khác gọi nương…
Quân Lan Phong chợt nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được khà khà cười sang sảng một tiếng, nhìn về phía nam nhân dáng người thon dài nhưng không cao lớn kia, đáy mắt sâu thẳm xẹt qua sự đề phòng, bàn tay phải vẫn nắm eo nhỏ nhắn của Lạc Vân Hi, thân hình nhảy lên, thối lui lại khoảng 6, 7 mét.
Mắt nam nhân chăm chú nhìn Lạc Vân Hi, kinh ngạc cực kỳ, trong đầu nhanh chóng chuyển động, giống như nhớ tới cái gì, tiến lên hỏi: “Rốt cuộc ngươi ai? Ngươi không phải Nhan Dung Khuynh đúng không?”
“Đoàn chủ không phải đã biết rồi sao, ta là Lạc Vân Hi.” Lạc Vân Hi trực tiếp đáp lại.
“Thế nhưng, làm sao ngươi lớn lên lại có khuôn mặt thế này?” Nam nhân còn chưa có nói xong, phía sau hắn đã vang lên tiếng bước chân dồn dập và tiếng hít khí lạnh.
“Nhan Dung Khuynh!” Có người dùng một lời phá thiên cơ.
“Nàng là nữ nhi của Nhan Dung Khuynh ở Thiên Dạ!” Lại có người bổ sung về nàng.
Những lời đối thoại này, một chữ không lọt đều truyền vào trong tai Lạc Vân Hi, nàng quay đầu, cùng Quân Lan Phong liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt tinh tường.
Người của Quân Đoàn Khô Lâu quả nhiên biết mẹ nàng!
Nếu như ngay từ đầu nàng còn ôm hoài nghi, hiện tại, hoàn toàn có thể tin, chuyện năm đó và Quân Đoàn Khô Lâu cũng có mối quan hệ nhất định.
Lúc này, nam nhân đối diện bỗng nhiên kinh ngạc, từ trên mặt đất nhảy lên, thật nhanh lắc mình tới, một mặt chạy một mặt gọi: “Ngươi là nữ nhi của Nhan Dung Khuynh? Ngươi là tỷ tỷ của ta sao?”
Lạc Vân Hi khẽ nâng cằm, con mắt hơi chuyển động, người kai là lên cơn điên rồi sao?
Nam nhân chạy nhanh đến gần thì dừng lại, thấy Quân Lan Phong gắt gao che chở Lạc Vân Hi, liền chủ động bảo trì khoảng cách nhất định,
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!