“Tiện nhân, ngươi biết rõ ngày mai bổn vương thành hôn với Nguyệt Nhi mà lại dám tính kế bổn vương?”
Nam nhân mặc áo gấm thét toáng lên, mắt đầy ý hận liếc nhìn nữ nhân trên giường, sau đó hắn dùng tay xé rách quần áo nữ nhân rồi lộn người nàng lên trong sự tức giận điên cuồng.
Nhìn động tác của nam nhân, Vân Nhược Linh lặng lẽ rơi nước mắt.
Nàng gả cho hắn đã được nửa năm, nhưng trong lòng hắn mãi cũng chỉ có hình bóng của Nam Cung Nguyệt, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng chạm qua nàng, tất cả đều là bởi vì nàng có một da mặt xấu xí, hơn nữa hắn còn có oán hận với cha mẹ nàng.
“A!” Đau đớn truyền tới kịch liệt, nó đau đến mức khiến Vân Nhược Linh chảy đầy mồ hôi lạnh, nàng khó chịu cắn môi, nhìn về phía khuôn mặt vừa chán ghét vừa tàn nhẫn ở phía trên, tim nàng đau như dao cắt.
So với sự chán ghét và sự căm thù của hắn, thì nỗi đau trên người nàng có là cái gì chứ.
Sở Diệp Hàn lạnh lùng trừng Vân Nhược Linh: “Ngươi muốn có được bổn vương phải không, được, hôm nay bổn vương thành toàn cho ngươi! Chỉ là bổn vương nhìn không nổi gương mặt này của ngươi, bởi vì nó thật sự quá kinh tởm!”
Sở Diệp Hàn nói xong thì giật khăn lụa ở màn giường vứt lên trên mặt Vân Nhược Linh.
Lời này của hắn đã làm Vân Nhược Linh đau nhói đến nặng nề.
Nàng đau khổ chạm vào mặt mình, trên má phải của nàng có một vết sẹo lớn bằng lòng bàn tay khiến nàng vô cùng tự ti.
Người đời ai cũng gọi nàng là nữ nhân xấu xí, nhưng nàng cũng có một lòng theo đuổi tình yêu.
Cha nàng biết nàng từ nhỏ đã ngưỡng mộ Ly Vương Sở Diệp Hàn, nên ông đã kiên quyết lợi dụng quan hệ của mình với hoàng thương để cầu hoàng thượng ban nàng cho Sở Diệp Hàn.
Nhưng mà, Sở Diệp Hàn không hề yêu nàng.
Lúc này, động tác của nam nhân đột nhiên tăng thêm, hắn gần như là đang tàn bạo hành hạ nàng, trong tròng mắt đen láy kia tất cả đều là ý muốn giết người: “Vân Nhược Linh, loại nữ nhân lòng dạ rắn rết, ngươi biết bổn vương thích Nguyệt Nhi, ngươi liền sắp đặt để bổn vương cưới ngươi, ngươi biết ngày mai bổn vương thành hôn với Nguyệt Nhi, ngươi liền tính kế để cho bổn vương đụng vào ngươi. Nếu như ngươi không tính kế bổn vương thì chỉ bằng khuôn mặt này, ngươi nghĩ ai sẽ đụng vào ngươi? Bổn vương thà rằng đụng vào kỹ nữ ở bên ngoài, cũng sẽ không đụng vào ngươi!”
Vân Nhược Linh nhìn Sở Diệp Hàn, nàng chịu đựng sự dè bỉu của hắn mà cười khẩy: “Ở trong lòng ngươi, ngay cả một kỹ nữ ở bên ngoài ta cũng không bằng sao?”
“Không. Nói đúng hơn thì ở trong lòng bổn vương, ngay cả một con chó ngươi cũng không bằng!”
…
Rất lâu sau, Sở Diệp Hàn cuối cùng cũng hết sức, hắn như một cơn gió mạnh đứng dậy khỏi người của Vân Nhược Linh.
Hắn nhanh chóng mặc y phục, vốn dĩ không hề quan tâm đến nữ nhân đang hấp hối, cả người bầm tím ở trên giường.
Giải độc, đối với hắn mà nói thì nữ nhân này đúng là một điều tồi tệ.
Sau đó, hắn chán ghét liếc nhìn nữ nhân trên giường mà tàn nhẫn đi ra ngoài, phân phó nha hoàn: “Chuẩn bị nước, bổn vương muốn tắm, bổn vương không muốn bị ả ta làm bẩn!”
Nghe được lời lạnh đến thấu xương này, Vân Nhược Linh chợt run lên, trong lòng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Lời của Sở Diệp Hàn giống như lưỡi dao sắc nhọn đâm mạnh vào trái tim của Vân Nhược Linh, mãi đến bây giờ nàng mới hiểu được, thì ra hắn chán ghét nàng như vậy.
Lúc trước hắn lạnh nhạt, không để ý tới nàng nhưng nàng vẫn sinh ảo tưởng đối với hắn, ảo tưởng rằng chỉ cần nàng đối tốt với hắn thì sớm muộn hắn cũng sẽ thấy rõ lòng nàng, hắn sẽ không giống như những nam nhân khác bởi vì nàng xấu xí mà chán ghét nàng.
Không nghĩ tới, trong lòng hắn, nàng đã trở nên kinh tởm như vậy.
Nàng nhìn phần thân dưới đầy máu tươi, nhìn cả người mình đổ nát, suy nghĩ về chuyện hắn đối với nàng chỉ có căm ghét và khinh thường, trong lòng nàng bỗng dưng hiểu được không còn nơi nào để nương tựa, nàng run rẩy trùm áo choàng lên, chân trần bước vào trong luồng gió rét xào xạc của đêm đông.
Đêm khuya, gió lạnh đến thấu xương, nước hồ như muốn giết người.
Chỉ nghe một tiếng “Tủm”, có người hô lớn: “Không xong rồi, vương phi nhảy hồ tự tử rồi!”